[68]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Yết mấy ngày nay vật vờ như một bóng ma. Sau cái chết của Song Tử, Thiên Yết vẫn luôn tự trách bản thân không cứu được cô bé. Thiên Bình thân là người nhà đã chứng kiến hết tất cả.

Thiên Yết hôm nay cứ ngồi thừ ra đó mãi chẳng chịu động đậy. Cứ như một người đã chết rồi. Cậu ta dựa vào ghế, đầu ngửa ra sau mặc cho nắng gió hắt vào mặt cũng chẳng thèm quay đi. Thiên Bình không chịu nổi cảnh đìu hiu trong phòng của Thiên Yết nữa, đứng chắn nắng cho cậu ta mà gầm gừ: "Mày có thôi đi không hả?".

Thiên Yết không lạ với lời càm ràm của Thiên Bình nữa, chẳng thèm chú ý mà quay đi. Thiên Bình lúc nào cũng thế. Mấy ngày đầu còn kiên nhẫn an ủi, cảm thấy an ủi không được sẽ cằn nhằn như người già. Thiên Yết dù sao cũng không cần Thiên Bình thông cảm cho mình, dựng đầu dậy né tránh.

Thiên Bình như người chị lớn, túm tóc Thiên Yết kéo ngược lại: "Làm sao? Mày bị gì thế hả?".

Thiên Yết ngoảnh mặt làm ngơ. Cậu ta cũng hiểu lí lẽ thông thường, nên chẳng biết giải thích cho Thiên Bình thế nào. Cậu ta không thích Song Tử, cũng không đến mức là bạn thân, tại sao lại phải buồn lòng đến thế? Chính Thiên Yết cũng chẳng biết.

Thiên Bình buồn bực thả tóc Thiên Yết ra. Cô nhóc đi đến trước mặt Thiên Yết, ngồi xổm xuống và nắm lấy tay cậu ta: "Yết, tao sẽ không hỏi mày tại sao mày buồn nữa. Nhưng nói tao biết, điều mày hối tiếc nhất là gì?".

Thiên Yết lúc này lại không do dự, cũng không né tránh trả lời: "Tao không cứu được em ấy. Tao biết là tao không thân với Song Tử, nhưng ngoài mày ra, em ấy là một trong số ít người giao tiếp được với tao. Nên khi biết em ấy bị bệnh, em ấy sắp chết, mà tao không làm được gì cả, tao thấy bất lực lắm".

Thiên Bình vẫn nắm lấy tay Thiên Yết để trấn an cậu ta, tay còn lại vuốt ve mặt cậu nhóc: "Nhưng hiện tại mày đâu có khả năng cứu người đâu. Mày chỉ là một Thiên Yết bình thường, không có siêu năng lực gì cả, làm sao mày cứu được em ấy chứ?".

Thiên Yết day dứt đưa tay lên vò tóc mình: "Đấy mới là vấn đề. Tao quá bé nhỏ, tao chẳng làm được gì cả. Tao không cứu được Song Tử. Vậy sau này nếu mày, bố mẹ, thầy Xử Nữ gặp chuyện, tao có thể cứu được ai đây?".

Thiên Bình thương xót Thiên Yết cứ mãi dằn vặt bản thân, đưa tay cản bàn tay đang tự giày vò bản thân của Thiên Yết lại: "Mày cứ thế này thì cứu được ai? Mày cứ thế này thì tao và ba mẹ bệnh vì lo cho mày mất thôi".

Thiên Bình đang lo không biết làm sao thì nhận được điện thoại từ mẹ của Song Tử: "Cô vừa dọn đồ của bé Tử, thấy con bé để lại nhiều thư lắm. Trong đó có một bức cho Yết, một bức cho Bạch Dương. Cô gọi Thiên Yết không được, cũng không có số liên lạc của Bạch Dương, con bảo hai bạn giúp cô được không?".

Thiên Bình vâng dạ một hồi, trong lòng có thêm tia hy vọng nhìn về phía Thiên Yết. Thiên Bình ném cho Thiên Yết một chiếc áo khoác chống nắng, lôi cậu ta dậy: "Song Tử để lại một bức thư cho mày. Dậy đi lấy đi".

Mắt Thiên Yết bỗng sáng lên. Cậu nhóc không nghĩ tới bản thân cũng nhận được một bức thư do Song Tử để lại. Liệu đó là thư trách cứ, hay là thư cảm ơn nhỉ? Dù là gì, nó đều sẽ đem lại sự an ủi cho Thiên Yết.

Thiên Bình, Thiên Yết và Bạch Dương đến nhà Song Tử cùng một lúc. Mẹ Song Tử đưa cho Thiên Yết một phong thư, đưa cho Bạch Dương một phong thư, xúc động sờ lên mặt hai đứa trẻ: "Cảm ơn hai đứa đã luôn ở cạnh động viên Song Tử nhà cô".

Bạch Dương lễ phép cầm tay mẹ Song Tử. Mọi lời an ủi với người mẹ mất con đều là vô nghĩa. Những gì họ có thể làm bây giờ là sát cánh bên đôi vợ chồng đáng thương này.

Bạch Dương từng kể cho Song Tử về bức thư kẹp cánh phượng mà Song Ngư dạy, cho nên Song Tử cũng viết hai bức thư tặng Bạch Dương và Thiên Yết. Bạch Dương không quá thân thiết với Song Tử, nhưng chứng kiến một người yếu dần rồi chết đi, được nhờ cậy bởi một người nằm trên giường bệnh thì ai mà không yếu lòng?

Bạch Dương xúc động mở bức thư. Là một cánh phượng đỏ. Bạch Dương đọc từng dòng từng dòng, từng nét chữ mờ mờ nguệch ngoạc do đôi tay yếu ớt của Song Tử viết trên giường bệnh khiến Bạch Dương đau lòng. Trong thư, chẳng có lời nào là ganh ghét, là đố kỵ hay trách móc, chỉ có cảm kích và thương mến.

Bạch Dương không kìm được mà rơi nước mắt: "Cảm ơn em, Song Tử, cảm ơn em".

Thiên Yết cầm bức thư được cẩn thận đặt trong phong bì, tò mò mở ra. Cậu ta chậm rãi đọc từng câu chữ cuối cùng mà Song Tử để lại cho mình. Một người sắp chết lại viết một bức thư để động viên người còn sống. Thiên Yết không giỏi Văn là thật, nhưng cậu ta lại cảm nhận được tình cảm ngây thơ mà Song Tử dành cho mình qua những lời thổ lộ trực tiếp và động viên tích cực.

Thiên Yết cẩn trọng đọc từng lời tự sự, trong đầu tự trả lời những câu hỏi tu từ mà Song Tử viết trên giấy. Cậu ước có thể nói cho Song Tử biết, cô bé viết rất hay, rất dễ hiểu. Cậu muốn Song Tử hiểu rằng cô bé không hề ích kỷ, và Thiên Yết cũng chẳng tuyệt vời một chút nào, rằng cậu cũng là một người ích kỷ, chỉ muốn xoa dịu nỗi mất mát của bản thân.

Đọc đến đoạn Song Tử đề cập tới Bạch Dương, Thiên Yết bỗng nhiên lại chú ý đến cô gái đang ôm lấy bức thư trong lòng. Nếu lời Song Tử nói là thật, có lẽ cậu sẽ thử nhìn nhận theo hướng đó xem sao.

Thiên Bình chú ý Thiên Yết và Bạch Dương đang lén nhìn nhau, giả vờ trượt chân đẩy Bạch Dương tới chỗ Thiên Yết. Bạch Dương nhận sự tin tưởng của Song Tử, ấp úng hỏi: "Em ấy viết gì cho cậu thế?".

Đúng như lời Song Tử nói, dù Thiên Yết không thể thích Song Tử, nhưng cậu nhóc trân trọng cô bé như một người bạn trân quý thời đi học. Thiên Yết muốn bảo mật những tâm tư riêng của Song Tử, muốn cất giữ riêng những câu chuyện của hai người, cũng muốn chuyện tiếp theo diễn ra tự nhiên nhất có thể. Cậu ta gập thư cất lại vào phong bì, giấu ra sau lưng: "Bí mật. Cậu cũng có thư rồi mà, sao lại thòm thèm cả thư của tớ rồi".

Bạch Dương bị trêu chọc bởi cái tính tò mò của mình. Cô bé e thẹn rít lên giải thích: "Không có! Tớ chỉ không biết em ấy có nói gì kì cục trong thư gửi cậu không thôi".

Thiên Yết bật cười vui vẻ. Có lẽ do ảnh hưởng từ lối viết thư lém lỉnh của Song Tử, Thiên Yết chưa trở lại vẻ đĩnh đạc ban đầu của mình mà vẫn cù nhây chọc ghẹo Bạch Dương: "Em ấy bêu xấu cậu nhiều lắm. Cậu có chắc cậu muốn đọc không?".

Bạch Dương không nghĩ Song Tử sẽ nói xấu mình với Thiên Yết, vội tiến tới muốn lấy bức thư của Thiên Yết: "Đâu, cậu để tớ xem".

Thiên Yết nhất quyết muốn giấu, Bạch Dương nhất định muốn tìm. Cả hai cứ như mèo vờn chuột, người đuổi người chạy suốt cả quãng đường.

Thiên Bình bị bỏ lại nhưng không hề tức giận. Cô nhóc nhẹ nhõm nhìn Thiên Yết và Bạch Dương đã khôi phục trở lại. Thiên Bình nhớ lại lời trước lúc Song Tử vào phòng cấp cứu, ngẩng đầu lên trời cảm kích: "Em có nhìn thấy không, Song Tử? Tất cả là nhờ em đấy. Sẽ chẳng ai quên được một cô gái lương thiện như em đâu, nên yên nghỉ đi nhé".

Kim Ngưu được điều chuyển tới một vùng núi. Tuy ở đây khó khăn hơn ở nhà, thời tiết thì bất lợi, cơ sở vật chất còn thiếu nhiều, nhưng lại khiến Kim Ngưu thanh tịnh hơn nhiều. Anh ta sớm dậy đong sương nấu trà, sáng chiều dạy chữ cho học sinh, tối đến chăm chỉ đọc sách chấm bài.

Kim Ngưu vươn vai ngáp một cái, tự thưởng cho mình một ngụm trà sau thời gian làm việc chăm chỉ. Ở đây mạng chập chờn lắm, nên anh ta không đọc phải nhiều thông tin tiêu cực về bản thân. Nhưng điều đó không khiến anh ta quên đi tình cảm dành cho Bảo Bình. Kim  Ngưu lén bật nguồn chiếc điện thoại cũ, kiểm tra tin nhắn.

Hàng trăm tin nhắn của Bảo Bình liên tiếp hiện lên.

<Thầy ơi, thầy đâu rồi?>.
<Không phải thầy nói thầy sẽ đến tìm em sao?>.
<Thầy đi đâu cũng được, nhưng đừng nghĩ quẩn thầy nhé>.
<Nếu ngoài kia khó khăn quá, thầy để em lo cho. Em có thể chiến đấu với tất cả những kẻ dám nói xấu đặt điều cho thầy đấy>.
<Thầy ơi, em nhớ thầy lắm>.
<Điểm Địa của em vẫn được 10 này, thầy phải thưởng cho em đi chứ>.

Kim Ngưu nặng lòng trước tình cảm của Bảo Bình. Anh ta cứng rắn không phải vì anh ta không thích cô bé. Kim Ngưu thích Bảo Bình, nhưng hai người gặp nhau với tư cách giáo viên và học sinh, chứ chẳng phải sinh viên và nữ sinh, nên câu chuyện sẽ chẳng thể đi đến cái kết có hậu.

Kim Ngưu cất giấu tình cảm trong lòng, thủ thỉ: "Rồi chúng ta sẽ quên thôi".

Xử Nữ và Song Ngư đứng trước mặt thầy Hiệu trưởng, khúm núm thông báo: "Tụi em dự định sẽ kết hôn".

Thầy Hiệu trưởng không bất ngờ trước quyết định này của cả hai, bởi tình cảm của Xử Nữ và Song Ngư vang danh cả trường từ hơn 10 năm về trước rồi. Nhưng sự chần chừ này cũng đem lại ối rắc rối cho thầy. Thầy ta bực mình đập bàn: "Sớm có ngày này sao còn không quyết luôn đi? Đòi chuyển công tác rồi, giờ đòi rút là sao?".

Xử Nữ áy náy đứng ra trước mặt Song Ngư, che gió chắn bão cho cô nàng trước cơn giận của Hiệu trưởng. Anh ta lí nhí: "Thầy thừa biết hai đứa em không xa nhau được còn đồng ý với Song Ngư làm gì".

Thầy Hiệu trưởng thấy đôi nam nữ trước mặt còn tính đổ lỗi cho mình, gầm lên mắng: "Giờ tôi còn phải làm cố vấn hôn nhân để khuyên hai người chọn thế nào cho đúng nữa à? Thế sao cái lúc tôi bảo kết hôn đi thì lại chia tay? Chia tay xong lại hẹn hò bí mật? Mấy người coi lời tôi ra gì không?".

Song Ngư bám lấy góc áo của Xử Nữ, ló đầu ra năn nỉ: "Dù sao cũng chưa có quyết định chính thức mà, thầy nhân lúc này rút đơn giúp em được không?".

Thầy Hiệu trưởng biết mình yếu thế, do hai đứa này cậy thầy ta nuông chiều học sinh cũ đây mà. Thầy giận dữ khoanh tay trước ngực: "Đã chắc chắn chưa?".

Song Ngư và Xử Nữ nhìn nhau một lúc, kiên định và chắc chắn gật đầu: "Vâng, chắc chắn rồi ạ".

"Tôi làm sao mà biết được hai thầy cô có định đổi ý nữa không đây?".

Xử Nữ và Song Ngư sợ bị thầy mắng, vội vàng lắc đầu. Xử Nữ biết điều cũng thông báo trước: "Nhưng ngày cưới chính xác phải để tụi em xem đã".

Thầy Hiệu trưởng nghe Xử Nữ và Song Ngư đã tính toán xa đến vậy cũng bớt lo, thẳng tay đuổi hai đứa to đầu ra khỏi phòng. Hai đứa ngốc này đã làm loạn trường suốt mấy năm trời rồi, giờ dẹp loạn được là phải nhanh tay.

Xử Nữ và Song Ngư bị đá ra khỏi phòng, bơ vơ nhìn nhau trước cửa phòng thầy Hiệu trưởng. Song Ngư vẫn còn hơi lo lắng: "Anh có chắc không? Hay có muốn đổi ý không? Em thực sự không cần kết hôn đâu".

Xử Nữ nhìn ngắm người con gái vì tâm trạng của mình mà luống cuống không dời mắt. Nếu Song Ngư đã chọn từ bỏ nhiều thứ vì anh ta như vậy, anh ta từ bỏ nỗi sợ hãi thì có sao? Xử Nữ lắc đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc của Song Ngư: "Nhưng anh lại muốn kết hôn rồi".

Song Ngư hơi bất ngờ, ngơ ngác trước biểu cảm dịu dàng của Xử Nữ: "Tại sao chứ?".

"Vì em đã khiến anh tin rằng em sẽ không bao giờ bỏ rơi anh"-Xử Nữ đưa tay ra, ngỏ ý muốn cầm tay Song Ngư-"Giờ chúng ta không cần bí mật nữa rồi".

Song Ngư không phải lần đầu chứng kiến nét mặt mềm mỏng này của Xử Nữ, nhưng vẫn cứ điêu đứng trước ánh mắt si tình này. Cô nàng cũng si mê đặt tay lên tay Xử Nữ, cùng anh tay trong tay đi trong sân trường: "Em yêu anh, từ 10 năm trước rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro