[Hồi 0] Giang sơn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện xưa trôi như mây khói
chỉ ký ức này còn hằn sâu
Đứng trên núi cao gió làm phồng tay áo
Làm kẻ phong lưu cao quý giữa giang hồ.

Lưới tình sâu chẳng vớt được căn nguyên
Sầu bi trong lòng nào ai thấu,
Hỏi trời xanh núi cao
làm sao diệt tình diệt ái.

Sơn thủy khắp nơi người đi qua
nên muôn vạn lần càng lưu luyến
Ngàn năm đế vương sống vô tình
một chén ánh trăng buông giấc mộng.

Ngài ta chỉ có duy nhất một sủng thê, người đó đã qua đời, năm tháng còn lại định tâm sẽ không nạp thêm thê thiếp. Nhưng một khi rễ tình đã bén, chỉ có đâm nhánh trồi sinh chứ làm sao mà nhổ bỏ. Nghiệp lớn trước mắt, lòng lại lưu luyến nhân gian.

Thái Tử, Triều Vũ
Hiên Viên Lý Xử



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro