Chiếc Ví Tiền Bị Mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một tuần trôi qua nhanh như gió thổi. Đến giờ mọi việc vẫn rất bình thường, đến khi...

Mọi người nhốn nháo trở về lớp sau hai tiết thể dục đầy mệt mỏi, Sư khoác tay Ngưu:
" Khát nước không, tôi đãi cho nà"
" Hì, okê con dê nè Sư"- Ngưu cười tít cả mắt.

Sư chạy về bàn, mở khóa cặp. Nụ cười trên mặt tắt hẳn, thay vào đó là nét mặt và tâm trạng lo sợ. Sư sợ hãi lục tung cả túi, xốc ngược chiếc balo lên làm đồ đạc rớt xuống bày bừa ra bàn. Nhưng kì lạ thật, mới hai tiết trước nó vẫn còn ở trong túi, bây giờ nó biến mất rồi. Mà biến đi đâu mới được. Sư thẩn thơ, bất lực ngồi xuống đất:
" Mất rồi"

Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn thấy cảnh tượng của Sư mà mọi người ai nấy đều cảm thấy lo lắng. Kết tiến lại gần:
" Sư sao vậy? Mất cái gì"
" Chiếc ví... nó mất rồi"
" Sao cơ"
" Trong đó là tiền tiêu vặt của tôi. Còn có cả tiền đóng viện phí cho mẹ tôi nữa... Nó mất rồi... Tôi phải làm sao đây..."- Đến đây, Sư giàn giụa nước mắt.

Sắc mặt của mọi người đều hiện lên vẻ đồng cảm. Cả lớp, ai ai cũng đều rất thân mật với nhau, trong đầu mọi người đều nghĩ, có lẽ là Sư quên đem theo ví hoặc khi nãy học thể dục Sư có cầm theo và để quên đau đó rồi. Nhưng Sư liên tục lắc đầu. Khẳng định rằng mới hai tiết trước, chiếc ví của cô vẫn nằm yên trong cặp:
" Chẳng lẽ người ngoài lấy?"- Dương đứng ngoài cửa thắc mắc.
" Không thể nào"- Ngưu phản bác ngay lập tức.

Sư ôm mặt khóc, Kết là con trai, không biết nên dỗ Sư thế nào. Ngưu đi vào, đỡ Sư ngồi lên ghế, vỗ vai:
" Sư đừng khóc, mọi người sẽ giúp Sư tìm chiếc ví mà, được không?"- Ngưu dịu dàng.
" Đúng vậy"- Song Tử chen vào.
" Ừm, Sư đừng lo nữa, lớp mình có thiên tài đằng nào chả tìm ra"- Giải.
" Mấy ông con trai sao im lặng vậy! Tính giúp không?"- Song Tử quở trách.

" À, ờ giúp". Mấy đứa con trai đua nhau trả lời ú ớ.

Sự tình chưa rõ thì tiết mới bắt đầu. Cô Yết vừa ngồi vào bàn thì lớp trưởng đưa tay báo cáo:
" Thưa cô, lớp mình bị mất đồ"
" Em nói sao? Mất đồ"
" Dạ cô"- Thiên Bình trả lời thay.
" Ai bị mất? Mất cái gì"- Cô Yết lo lắng, gặng hỏi.
" Bạn Sư mất ví tiền ạ. Đầu tiết vẫn thấy nhưng khi về lớp thì không thấy đâu nữa"- Bảo Bình.
" Chiếc ví của em như thế nào"- Cô hỏi Sư.
" Nó khá nhỏ, hình chữ nhật, có màu hồng nhạt. Phía trong có ảnh và tiền của em"- Sư nức nở, nói từng tiếng.

Cô tỏ ra vẻ đa nghi, nhìn chằm chằm từng khuôn mặt của cả lớp. Bây giờ, mọi người trong lớp đều coi như nghi phạm. Cô tạm gác chuyện giảng dạy lại, điều tra cho rõ việc cái ví. Cô Yết bắt mọi người để cặp lên bàn cho cô đến kiểm tra.

Mất mười phút mà vẫn không điều tra được gì, cặp của mỗi người đều chỉ có sách vở và đồ dùng riêng tư. Không tìm thấy cái ví của Sư đâu. Sư thấy vậy, ôm mặt lên bàn mà khóc. Tự quở trách bản thân vì không giữ gìn đồ dùng cá nhân, mọi ánh mắt quan tâm đều hướng đến con người đang nằm khóc trên bàn kia.

Cô dặn lớp trưởng ở lại quản lớp, còn cô lên phòng công tác báo cáo chuyện này. Chỉ mười lăm phút sau, cả trường vang lên thông báo:
" Lớp 12A3 có một bạn học sinh bị mất ví. Đó là một chiếc ví màu hồng nhạt hình chữ nhật. Bên trong có ảnh cá nhân và tiền của bạn ấy. Nếu ai tìm được chiếc ví vui lòng đem nộp cho phòng công tác học sinh hoặc trực tiếp đem trả cho người bị mất. Xin hết"

Trường Dương học không phải là một trường xuất sắc đất nước về thành tích học tập. Nhưng nếu nói về đức tính của tất cả học sinh trong tường thì đứng nhất toàn nước. Không ai ngờ, lại có một vụ trộm vặt như thế xảy ra trong trường. Chuông báo ra về, cả trường đều bàn tán về sự việc sáng nay.

Sư bước ra khỏi lớp một cách nặng nhọc, ủ rũ như người mất hồn. Ngưu, Song Tử, Giải và Dương đều chạy theo rủ Sư đi ăn nhưng Sư toàn từ chối. Mấy bọn con trai húc vào khuỷu tay Kết:
" Bồ nó, lo tìm cách làm nó vui lên đi"- Bảo Bình.
" Ừ, về cùng nó đi"- Thiên Bình.

Kết gượng gạo đi ngang hàng với Sư:
" Để Kết về chung với Sư ha"

Sư không đáp lại chỉ khẽ gật đầu. Dương ái ngại nhìn theo Sư, lòng luôn cảm thấy đáng thương cho Sư. Ngư thấy Dương đứng thẩn thờ một mình cũng đi lại, đứng bên Dương. Ngư biết tính Dương, rất rõ là đằng khác. Lúc nào cũng đồng cảm với người gặp nạn, có lúc xem phim mà khóc khô hết cả nước mắt, xài hết cả bịch giấy lau...

Ngư húc nhẹ người Dương, Dương nhẹ cười rồi cũng Ngư bước xuống cầu thang. Vừa bước một chân xuống, Dương nhận thấy cái gì đó vừa đi ngang qua. Bay rất nhanh, rất nhẹ cứ như một làn gió.

Dương loay hoay nhìn xung quanh, nhưng hành lang trống trơn không một bóng người. Nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải... Khoan, khoan đã. Cô nhìn thấy cái gì đó. Một thứ gì đó đang đứng ở cuối hành lang, một người con gái trạc tuổi cô, mặc một tà áo trắng. Mái tóc đen dài xõa trước mặt. Cái đầu của nó bõng nghiêng sang một bên...

Cô không tin nổi những gì mình đang nghĩ hay những gì mình vừa nhìn thấy nữa. Cô dụi dụi hai mắt:
" Đang là ban ngày, làm gì có ma. Đúng vậy, chắc chắn là vậy"

Dương tự trấn an mình rồi chạy một mạch xuống cầu thang. Ngư xuống trước không thấy Dương nên đợi ở chân cầu. Dương hốt hoảng đi xuống:
" Gì mà hốt hoảng vậy"- Ngư ân cần.
" Không có gì"- Dương gượng cười.

Cả hai cứ thế ra tiền sảnh, bước ra giữa sân Dương ái ngại quay đầu về sau. Bóng trắng đang ở đấy, ngồi đung đưa hai chân trên xà lan tầng hai. Tóc dài che khuất cả mặt nhưng không hiểu sao, Dương lại cảm thấy nó đang nhìn về phía cô.

Cô sợ đến toát mồ hôi. Trên đời này, cô là thứ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma. Người cô như bị hớp hồn, nhưng may ra có Ngư gọi về lại. Dương không muốn nghĩ về " nó" nữa, quay mặt đi một lèo ra khỏi cổng. Ngư quay về sau nhìn, tự hỏi không biết Dương nhìn thấy gì mà sợ hãi đến vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro