Hồi 4: Định Mệnh Khó Rời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bố mẹ của Uyên chạy tới bên cô dỗ dành hỏi cô có chuyện gì thì cô nhất thiết không trả lời chỉ ôm con cún con mà khóc lóc. Lúc này con cún con nhìn thấy vị pháp sư thì coi bộ nó không thích ông ta cho lắm, con cún con phi xuống khỏi lòng của Uyên sủa giận dữ về phía vị pháp sư. Lúc này bố mẹ của Uyên mới quay qua hỏi vị tu hành:

- Sư thầy … sư thầy đã làm gì con gái chúng tôi thế này?

Vị tu hành lúc này mới quay lại phía bố mẹ của Uyên chắp tay lại mà nói:

- Mô phật, thiện tai thiện tai. Duyên số, tất cả là duyên số mà thôi.

Lúc này vị pháp sư mới tiến tới đặt tay lên vai của vị tu hành mà nói:

- Chắc ông đã nói hết với cả cô đây rồi đúng không?

Vị tu hành quay lại nhìn vị pháp sư mà nói:

- Mô phật, định mệnh an bài, tất cả chỉ là ý trời mà thôi.

Vị pháp sư lớn tiếng:

- Cái gì mà là ý trời chứ, phật tử các người lúc nào cũng lấy tấm lòng bao dung ra để giải quyết mọi việc, điều này chỉ khiến cho ma quỷ càng được thể lộng hành mà thôi.

Vị tu hành lúc này lại chấp tay niệm phật, ông ta nói giọng từ tốn:

- Mô phật, bần tăng theo phật giáo, thí chủ theo đạo giáo. Phật và đạo đều là người một nhà, cớ gì đạo sĩ phải dùng những lời lẽ chỉ trích bần tăng như vậy chứ?

Vị pháp sư này buông tay khỏi vai vị tu hành nói giọng giận dữ:

- Cái gì mà chung một nhà cơ chứ, các ông thờ Phật Tổ Như Lai, còn chúng tôi thờ Tam Thanh (tức chỉ Nguyên Thủy Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, và Thái Thượng Lão Quân). Các người suốt ngày khuyên ngăn chúng sinh chịu đựng tai kiếp, còn chúng tôi thế thiên hành đạo, diệt ma trừ quỷ, như vậy là một nhà sao?!

Vị tu hành thấy lời lẽ đầy khiêu khích của vị pháp sư thì chỉ biết chắp tay niệm phật. Con cún con thì như nhận ra những cái lời lẽ đầy lỗ mãng đó của vị pháp sư thì nó còn sủa lên điên loạn hơn nữa. Vị pháp sư chỉ tay vào con cún con mà quát:

- Tất cả là do mày mà nên, đồ nghiệt súc.

Thế rồi ông ta rút trong túi ra một lá bùa niệm chú, sau đó ông ta ấn cái lá bùa đó vào chán con cún con. Chỉ thấy con cún con này kêu lên ăng ẳng những tiếng vô cùng thảm thiết, toàn người của nó co giật liên hồi. Bố mẹ và Uyên chứng kiến cảnh đó thì sợ hãi vô cùng, riêng Uyên lúc này thì cố giãy giụa để chạy ra cứu lấy cún con, nhưng bị bố mẹ cô giữ lại và khuyên can:

- Còn à … để thầy làm phép … con sẽ mau khỏi bệnh thôi …

Uyên vẫn cố giãy giụa, cô gào khóc thảm thiết:

- Bố mẹ thả con ra! Con khôg cần khỏi bệnh! Mọi người không được làm hại cún con!!!

Con cún con cứ thế nằm trên mặt đất co giật liên hồi, bây giờ nó không còn kêu nữa, không lẽ nó quá đâu đớn mà ngất lịm đi rồi. Độ mấy phút sau thì bỗng trong sân vườn của nhà Uyên lộng lên những con gió nhè nhẹ nhưng vô cùng buốt giá. Mấy người hầu đi theo ông pháp sư thị run rẩy sợ hãi, gió nổi lên thế rồi một loạt tiếng gào hét đau đớn van xing vang vọng khắp cả khu nhà. Bố mẹ Uyên và những người khác dường như họ cũng nghe được những tiếng kêu gào vang vọng trong không gian đó. Vị tu hành khi nghe được những tiếng la hét đó thì ông chỉ còn biết nhắm mắt lại chấp tay mà nói:

- Mô phật, tội lỗi tội lỗi.

Vị pháp sư lúc này mới tiên lên la lối và chỉ vào mặt Uyên:

- Cô đã nhìn thấy gì chưa?! Cô đã nghe thấy gì chưa?! Chính con nghiệt súc này đã mang oan hồn về tận nhà để hãm hại cô. Nay nếu cô muốn thoát chết thì chỉ cần giết con nghiệt súc này thì oan hồn cũng sẽ lập tức tan biến mà thôi!

Uyên như càng nghe những cái lời nói cay nghiệt đó của ông pháp sư, cô ta càng lồng lộn, càng quặn đau trong lòng hơn. Thế rồi trong cái giây phút đau đớn nhất, Uyên đã giằng ra được khỏi tay bố mẹ, cô dường như quên hết cả sự mệt mỏi, Uyên lao vội về phía con cún con, cô lấy tay bóc lá bùa đó ném qua chỗ khác trước sự kinh hãi của ông pháp sư và những tên đồ đệ.

Lá bùa đó sau khi bị Uyên gỡ ra vứt qua một bên thì nó tự động bốc cháy ngùn ngụt, tiếng kêu gào van xin trong không gian cùng với những cơn gió lạnh cũng ngừng hẳn. Con cún con sau khi được gỡ cái lá bùa ra thì người nó dừng co giật hẳn, nó hé cặp mặt ra nhìn Uyên nhưng toàn thân vẫn run lên bần bật. Uyên ôm lấy nó mà khóc:

- Cún yêu … cho chị xin lỗi em nhé …

Con cún con này có thề lưỡi ra liếm lên mặt Uyên như thể ý nó muốn nói rằng cô ta không hề có lỗi vậy. Lúc này vị pháp sư mới tiến lên nói:

- Không … không thể nào … làm sao mà cô có thể tự tay gỡ lá bùa đó ra được cơ chứ …

Lúc này vị tu hành mới tiên lên mà nói:

- Mô phật, thiện tai thiện tai. Thí chủ chỉ nhìn nhận được thế giới qua hai điều thiện và ác, thì thử hỏi làm sao thí chủ có thể nhìn thấy được ánh hào quang tỏa ra từ người của nữ thí chủ này chứ. Theo như bần tăng thấy thì vị thí chủ đây chính là người được thần phật chọn đó.

Lúc này vị pháp sư quay qua nói giọng giận dữ:

- Cái gì mà thần phật chọn cơ chứ?! Nếu quả đúng như ông nói thì sao cô ta còn bị ma quỷ quấy phá?!

Vị tu hành quay qua nói:

- Tất cả là duyên số, thế chả nhẽ thí chủ không hiểu được rằng con chó kia cũng chỉ mà một sinh linh. Số của nó đáng lẽ đã tận nhưng vì vị thí chủ này có lòng bao dung nên đã thay đổi định mệnh, giờ ma quỷ bám theo con chó này để đoạt mạng vị thí chủ đó để thế chỗ. Thử hỏi con chó con này có tội tình gì cơ chứ?

Vị pháp sư này như cứng họng không nói nên lời, thế rồi vị tu hành tiến đến bên cạnh Uyên mà đáp:

- Mô phật, mọi việc bây giờ đều tùy thí chủ quyết định. Bần tăng tu hành tại một ngôi chùa nhỏ trên núi phía đông có tên gọi là chùa Lạc An. Nếu thí chủ cần gì thì cứ đến đó sẽ gặp bần tăng, bây giờ bần tăng xin cáo lui.

Nói đên đây vị tu hành này bước đi trước sự ngơ ngác của bao nhiêu người, riêng Uyên thì vẫn ngồi trên nền đất ôm con cún con vào lòng mà khóc.

Tình hình càng trở nên rối ren và khó giải quyết khi mà ý của Uyên không đồng tình với bố mẹ mình. Nói thực ra là vị pháp sư kia không phải là người xấu, đơn thuần ông ta theo đạo giáo, nên công việc chính là trừ ma diệt quỷ, trong thâm tâm ông ta không bào giờ mảy may có chút suy nghĩ rằng ma quỷ có thể là người tốt cả. Vị pháp sư này đã nói chuyện, bàn bạc kĩ lưỡng với bố mẹ của Uyên, do không muốn con mình phải chịu thêm khổ đau nữa nên bố mẹ cô đã đồng ý lập mưu với vị pháp sư này để chữa trị cho Uyên. Bố mẹ Uyên ngấm ngầm thuê một buồng trọ gần nhà Uyên cho vị pháp sư và mấy đồ đệ ở tạm, trong thời gian đó họ cố thuyết phục Uyên làm lễ để từ bỏ con cún con mà cứu lấy mạng mình, nhưng có vẻ như Uyên vẫn không cam lòng làm việc đó. Cuối cùng, vị thầy pháp đã nghĩ ra một kế, hôm đó ông ta đưa cho bố mẹ Uyên một cái vòng đỏ được xoắn chung với một lá bùa, bảo Uyên đeo vào với cái cớ rằng lá bùa này sẽ bảo vệ Uyên khỏi việc ma quỷ đoạt mạng. Uyên thấy bố mẹ cũng chỉ vì thương mình nên mới làm hết cách, cô nghe theo và đeo chiếc vòng đỏ đó vào. Chỉ đáng buồn cho Uyên không biết được rằng chiếc vòng đó là một thứ bùa lợi hại có thể phong ấn được cả người đang sống, khiến cho họ tê liệt hoàn toàn nhưng tấm trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo.

… Vào một đêm tối trời …

Uyên mơ màng từ từ tỉnh dậy, việc đầu tiên mà cô nhìn thấy đó là một bàn thở dựng ngoài sân với nến và hương tỏa khói ngùn ngụt. Trên bàn thờ là hoa quả, bát gạo, bát muối, bát tro, một chậu đồng đen to trước mặt và vô số vàng mã xung quanh. Uyên quay đầu qua hai bên nhìn thì thấy hai tên đầu trâu mặt ngựa đang ngồi cạng giữ toàn thân cô lại. Uyên cố giẫy giụa và la hét thật lớn, nhưng mà tại sao cô không cử động được, cái tiếng la hét của cô dường như cũng không phát ra tiếng, cái cảm giác này y như cái đêm mà cô bị vong hồn người thanh niên kia về đoạt mạng vậy. Uyên tuôn rơi nước mắt nhìn bố mẹ đang đứng một bên phía xa, giữa sân là bẩy người đồ đệ của ông pháp sư, ai cũng mặc đồ có in hình bát quái. Nhưng kì lạ quá, điều cô còn thấy đáng sợ hơn nữa là có vô vàn vong hồn đang ngồi quang vườn, cả trên cây, bên cạnh hồ cá, và thâm chí là trước mặt cô. Uyên sợ hãi tột cùng, cô giãy giụa nhưng xem ra không được, chỉ có mỗi hai dòng nước mắt là vẫn tuôn rơi. Lúc này ông pháp sư đang đứng vái lậy ở cái bàn thờ, ông ta quay đầu tiến lại phía Uyên mà nói:

- Cô không việc gì phải sợ hãi cả. Chính chiếc vòng đỏ mà cô đang đeo đã làm cho con người cô tê liệt hoàn toàn, Hai kẻ đầu trâu mặt ngựa ngồi bên cạnh cô là âm binh của tôi. Ngoài ra tôi đã niệm thần chú và bôi một thứ bùa nước lên mắt cô làm cho cô có thể nhìn nhận rõ được sự việc.

Nói đến đây ông pháp sư ra hiệu, người giúp việc của nhà Uyên mới bê con cún con bị trói chặt cả hai chi trước lẫn hai chi sau ra, mỗm nó cũng bị đóng giọ chặt ních. Chỉ thấy con cún con quẫy mình liên tục, mặc dù mõm nó đã bị bịt chặt nhưng vẫn phát ra một vái tiếng ăng ẳng be bé thảm thiết y như cái đêm mà cô đi cứu nó từ chợ về. Con cún con liên tục quay đầu nhìn cô, Uyên ngồi đó nhìn con cún con mà hai mắt đẫm lệ, cái ánh mắt của nó khiến cho cô có cảm giác như tuyệt vọng vô cùng, một cái cảm giác mà bản thân mình sắp phải tự tay giết chết cái người mà mình đã bảo vệ bấy lâu nay vậy. Nhưng điều khiến Uyên băn khoăn và nghi ngờ đó là con cún con được quẳng ra ngoài sân tầm năm phút thì có một loạt các vong hồn khác tiến tới ngồi xung quanh nó, không lẽ con cún con quả thật dắt người âm về để hãm hại cô? Hay ba cái trò này đều là do một tay vị pháp sư dàn dựng lên? Còn đang nghi hoặc thì ông pháp sư đã vô bàn làm lễ, việc đầu tiên ông ta làm đó là cầm kiếm mộc múa lên trời, miệng lẩm bẩm thần chú. Sau đó ông chọc kiếm mộc vào bát nước, bát gạo, rồi cả bát muối vẩy tung tóe. Đồ đệ của ông liên tục đốt những lá bùa và ném tro đi tứ phía ngoài sân. Ngay tức khắc, tất cả những oan hồn ở đó kêu lên đau đớn thảm thiết, Uyên ngồi đó nhìn họ mà cũng hết sức hãi hùng. Toàn thân những vong hồn bắt đầu bốc khói như thể bị thiêu sống vậy. Thế rồi trong cái đám oan hồn đó có cả cái vong người thanh niên hôm nào ở chợ, Uyên nhìn thấy mặt cậu ta nhắn nhó đau đớn, sau lưng câu ta bốc khói nghi ngút, không lẽ cậu ta đang bị thiêu sống. Vong người thanh niên này tiến vài bước về phía Uyên đang nằm cứng đờ, thế rồi cái vong này ngã xuống đât, có vẻ như đôi chân của cậu ta bị liệt. Cái vong này dùng tay có lê cái thân gầy dơ xương đang bốc khói tiến về phía Uyên, Uyên thấy cảnh tượng đó thì còn hãi hùng hơn nữa, cái vong càng ngày càng tiến lại gần hơn nữa, cậu ta với một tay về phía Uyên, cái miệng há to phát ra những tiếng kêu rên rỉ nghe thấy mà kinh người.

Nhưng ngay khi cái vong này bò tới được phía chân của Uyên, cậu ta đưa một tay lên tính tóm vô chân Uyên thì một tên đầu trâu mặt ngựa đứng lên dùng chân đá mạnh vào đầu cậu ta, xong hắn đá một cái làm cho cái vong này lộn mấy vòng về đằng sau. Không nói không rằng, tên đầu trâu mặt ngựa hóa trong tay ra một cây búa răng chó phang tới tấp vào cái vong người thanh niên, chỉ thấy cái vong này lấy tay che mình la hét đau đớn. Uyên nhìn thấy cảnh đó thì cô giường như từ sợ hãi chuyển sang giân dữ, tuy nói rằng cái vong này có ý đồ hại cô, nhưng mà tại sao lại phải đánh đập người ta dã man như thế cơ chứ? Uyên ngồi đó nghiến răng trong nước mắt. Có Lẽ Uyên càng tức tối hơn khi mà cô nhìn thấy ông pháp xư kia tuốt cây kiếm mộc ra, hóa ra cái lớp mộc đó chỉ là cái vỏ kiếm, bên trong là một lưỡi sắt sáng lòa. Vị pháp sư này tiến tới phía con cún con vẫn đang dẫy đành đạch mà hô lớn:

- Nghiệt súc, hãy mang ma quỷ của ngươi xuống gặp Diêm Vương đi!

Vị pháp sư vừa giơ cao thanh kiếm lên tính đâm con cún con thì lúc này trong lòng Uyên dường như cái cơn tức giận đã vỡ bờ. Không hiểu vì lý do gì, chiếc vòng đỏ tự động đứt lìa, Uyên lao mình đẩy ngã tên đầu trâu mặt ngựa, thế rồi cô lao tới ôm lấy con cún con, ông pháp sư vừa lúc hạ kiếm xuống thì chém ngay vai của Uyên. Do lao người quá mạnh, Uyên húc đầu thẳng vào chân bàn, khiến cho cái bàn lễ đồ lanh tanh bành. Vị pháp sư đứng đó trố mắt cùng với đám đồ đệ, Uyên nằm trên mặt đất, dù cho vai và đầu của cô máu đang chảy đầm đìa, Uyên cố sức gỡ cái giọ mõm của con cún con ra. Con cún cón vừa đưa tháo giọ mõm ra thì nó liếm lia lịa vào mặt cua Uyên. Lúc này bố mẹ Uyên mới thất kinh hét lên chạy tới:

- Uyên! Cón có làm sao không?!

Uyên một tay tháo nốt cái dây trói chân của con cún con, thế rồi một tay ôm con cún con đang run rẩy vào trong lòng, một tay cô chống đất từ từ đứng lên. Bố mẹ Uyên lúc này thì chỉ biết đỡ cô đứng vững, vị pháp sư thì nhìn Uyên mà trong lòng ông ta vô cùng ngạc nhiên, “không thể nào? Làm sao … làm sao mà cô ta có thể tự thoát khỏi huyết khóa được cơ chứ?”. Uyên một tay ôm cún con, một tay run rẩy đưa lên chỉ thẳng vào mặt vị pháp sư mà nói:

- Ông … các người … các người cút khỏi đây ngay!

Ông pháp sư không hiểu được Uyên đang nghĩ gì, chợt ông ta thốt lên:

- Chả lẽ cô … chả lẽ cô không sợ chết?!

Uyên như giận dữ tột cùng, cô quát lớn:

- Các người cút hết cả đi!!!

Nói xong câu này thì Uyên hoàn toàn bất tỉnh, may mà có bố mẹ cô ở bên đỡ kịp. Thế là buổi lễ đã hoàn toàn thất bại, ngay khi chiếc bàn thở bị đạp đổ toàn bộ vong hồn đều biến mất, và ngay cả bọn đầu trâu mặt ngựa cũng không còn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro