CHƯƠNG 33: CHỊ ĐƯƠNG NHIÊN SẼ MỪNG CHO EM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Em biết tin này thật làm người ta khiếp sợ, nhưng chị có phản ứng quá không? – Tú Anh nhìn chiếc đũa trên bàn, ngược lại bị cô hù dọa: "Tú Nghiên, chị không thể tiếp nhận loại tình yêu như vậy sao?

- Không phải. – Trịnh Tú Nghiên có chút thất hồn lạc phách, ngây người một lát, mới miễn cưỡng gạt đi suy nghĩ, tươi cười: "Chị chỉ là... cảm thấy thật không nghĩ đến, kinh ngạc thôi."

Tú Anh khẩn trương nhìn cô: "Chị trăm ngàn đừng nói chuyện này với Bùi bá bá và Bùi bá mẫu, tuy Châu Huyền không sợ trời không sợ đất, em không dám bảo đảm một ngày nào đó họ sẽ biết hay không, nhưng cho dù biết, cũng nên là từ chính miệng Châu Huyền nói với bọn họ việc này."

- Đương nhiên, chị sẽ không nói. – Trịnh Tú Nghiên cúi đầu giả vờ uống trà, sau đó nhẹ giọng nói: "Chị không ngờ... trước kia Châu Huyền chỉ toàn quan hệ với nam nhân."

Tú Anh lắc lắc đầu thở dài: "Không phải, từng có nữ nhân, chỉ là chị không biết. Em cũng không biết nói thế nào, em cũng không quá tán thành cậu ấy như vậy, cơ mà đó là tính cách Châu Huyền, ai, hơn nữa lần này cậu ấy hình như là quyết tâm, lúc nằm ở bệnh viện Thánh Hòa đã có hứng thú với Lâm Duẫn Nhi." Nói xong, nàng không khỏi cười khổ.

Tay Trịnh Tú Nghiên không tự chủ được nắm chặt chén trà, trong lòng đầy nghi vấn về chuyện của Bùi Châu Huyền và Lâm Duẫn Nhi, nhưng trong lòng không đủ can đảm nói ra, nhìn mặt bàn đến xuất thần.

Tú Anh lại đem đề tài chuyện về người cô: "Đương nhiên, em cũng không hi vọng chị như thế." Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu nhìn nàng, Tú Anh nói: "Em tưởng quan hệ của chị và Tào luật sư đã cải thiện."

- Cải thiện? – Trịnh Tú Nghiên lặp lại, ngữ khí vô cùng chua xót.

- Hai người thậm chí gắn bó chưa tới bảy năm đâu. – Tú Anh nghĩ nghĩ, cau mày nói: "Tú Nghiên, chị không thể như vậy, giống như trước kia chị nói vậy, cuộc sống của chị yên bình như nước, nhưng hôn nhân vốn dĩ sẽ đem những cảm xúc mãnh liệt khi yêu từ từ tiêu đi, trạng thái này mới bình thường."

Nàng thấy Trịnh Tú Nghiên không nói lời nào, lại khuyên nhủ: "Tào luật sư lại không làm gì có lỗi với chị, Tuyết nhi lại còn nhỏ như vậy, chị... chị trăm ngàn lần đừng làm gì sai trái."

Trịnh Tú Nghiên trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được nói: "Không phải cảm xúc mãnh liệt bị tiêu đi, mà là trước kia chị và anh ta chưa từng có."

Tú Anh ngạc nhiên: "Vậy hai người yêu nhau thế nào? Sao lại đi đến kết hôn?"

- Chuyện yêu nhau chị không nhớ rõ. – Mặt Trịnh Tú Nghiên hơi hơi hướng qua một bên, sau đó nhếch khóe môi, Tú Anh nhớ tới chuyện Bùi Châu Huyền nói cô mất trí nhớ, không khỏi tự hối hận mình nói lỡ: "Tú Nghiên, thực xin lỗi."

- Em biết? Châu Huyền nói sao? – Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng một cái.

- Vâng.

- Chị không phải cố ý gạt em...

- Em hiểu mà. – Tú Anh không đợi cô nói xong, vội vàng nói.

- Vân Tuấn đối với chị tốt lắm, khi chị trị liệu, anh ta luôn bên chị, anh ta làm cho chị rất an tâm, chị thích anh ta, hơn nữa bọn chị đã đính hôn, thì kết hôn cũng là chuyện tất nhiên. Vợ chồng chị ở cùng nhau đã lâu như vậy chị cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng người đó xuất hiện khiến chị nhận ra rằng, cho tới bây giờ chị không hề yêu Vân Tuấn như vậy.

Tú Anh ngạc nhiên: "Điều chị vừa nói, em thật không hiểu nổi, Tào luật sư hẳn là hình tượng bạch mã hoàng tử trong lòng rất nhiều nữ nhân, rốt cuộc là người kia có khả năng gì lại khiến chị ái mộ như vậy? Người kia có chỗ nào tốt hơn chồng chị?"

- Chị chưa từ so sánh họ, cũng không thể so sánh. Tú Anh, đó chỉ là một loại cảm giác.

Tú Anh gật đầu: "Được rồi, điều chị nói, em đã hiểu. Nhưng giờ chị muốn thế nào? Chẳng lẽ chị vì người kia mà liều mạng sao? Chị không đến mức nghĩ muốn vứt bỏ gia đình chứ?"

Trịnh Tú Nghiên kéo nhẹ khóe miệng: "Chị còn chưa nghĩ xa như vậy, hơn nữa... chị cũng không biết người đó trong lòng nghĩ như thế nào." Nói đến cuối câu, thanh âm của cô thấp đến mức gần như không thể nghe thấy.

Tú Anh bỗng nhiên nói: "Nếu chị đã nghĩ đây chỉ là tình yêu ngoài hôn nhân, muốn tìm vui vẻ, em nghĩ em cũng có thể hiểu được, hơn nữa em sẽ giữ bí mật này cho chị. Loại chuyện này xảy ra trên thế giới vô cùng bình thường, đặc biệt đó là một sự cám dỗ mị hoặc gấp bội lần những thứ khác. Chỉ là chuyện này xảy ra với chị, em vẫn cảm thấy không sao tin được."

- Tú Anh, chị không phải vì tìm vui vẻ, vì tìm kích thích!

Cô đột nhiên đề cao thanh âm, Tú Anh thấy mặt cô đỏ lên, thoạt nhìn bộ dạng dường như có điểm tức giận, giật mình, nuốt một chút nước bọt: "Được rồi, em sai, Tú Nghiên, chị đừng nổi giận."

- Không có, là lỗi của chị. – Trịnh Tú Nghiên một tay chống đầu, hữu khí vô lực nói: "Tú Anh, chị không muốn nói với em chuyện này nữa, lòng chị rất loạn, phải ngẫm lại."

- Tú Nghiên, em không muốn chị làm gì hồ đồ, chị có một gia đình hoàn mĩ, đừng dễ dàng phá nát nó.

- Ừm, Tú Anh, chúng ta... đừng nói chuyện này nữa.

Tú Anh thấy cô nhíu đôi mi thanh tú lại, mặt mày lộ vẻ thống khổ và mệt mỏi, thở dài thật sâu: "Được rồi, không nói, chúng ta nói chuyện khác. Lần trước em nói muốn mới chị đến chỗ Tiểu Hải dùng cơm chiều, bọn em đã định thời gian cả rồi, thế tối ngày mốt nhé."

- Ừm, được.

Tú Anh cười nói: "Nếu có thể, chị cũng dẫn Tuyết nhi theo đi, Tiểu Hải rất thích con nít, Tuyết nhi ngoan như vậy, xinh xắn đến thế, anh ấy chắc chắn sẽ rất thích."

Trịnh Tú Nghiên ngẩng đầu, ngữ khí khôi phục một chút bình tĩnh: "Đến lúc đó nói sau, chỉ mời mình chị thôi sao?"

- Còn có Châu Huyền và Duẫn Nhi. – Tú Anh dạt dào đắc ý nói: "Châu Huyền đã sớm chuẩn bị được mời, còn Duẫn Nhi là quyết định mời nhất thời, chị ấy tới, chuyện nhà bếp cơ bản em không cần đụng tay vào, chị ấy và Tiểu Hải, hai người họ có thể cường cường liên thủ."

Nàng nói xong mới phát hiện, vẻ mặt Trịnh Tú Nghiên không tốt, bất mãn nói: "Tú Nghiên, chị lại suy nghĩ gì vậy? Có nghe em nói gì không?"

Trịnh Tú Nghiên bị nàng gọi, giật mình phục hồi tinh thần lại, cực lực che dấu thần sắc mất tự nhiên trong ánh mắt, thì thào nói: "Ừm, hai người họ cũng đi, tốt, tốt lắm..."

Tại nơi bầu trời xa xăm, hoàng hôn đỏ như máu, nắng chiều như lửa, cảnh sắc vô cùng sặc sỡ huyến lệ. Một chiếc xe thể thao màu lam tắm ánh hào quang màu vàng, chạy bay bay trên đường cái.

Bùi Châu Huyền gọi điện cho Trịnh Tú Nghiên: "Biểu tỷ, em liền đến dưới lầu nhà chị, chị mau xuống đi."

Tìm chỗ đậu xe, không quá lâu, một thân ảnh yểu điệu xinh đẹp liền xuất hiện trong tầm mắt, thần sắc phức tạp trong mắt Bùi Châu Huyền lập tức biến mất, bên môi tràn ra nụ cười, kêu một tiếng: "Biểu tỷ."

Trịnh Tú Nghiên mỉm cười với nàng, ngồi xuống ở ghế phó xế, ô tô lập tức khởi động. Bùi Châu Huyền vừa lái xe, vừa nghiêng đầu nhìn cô, nhìn thấy cô mặc một cái váy màu xanh nhạt, mái tóc mềm mượt sáng bóng như nước rũ xuống bờ vai, trên chiếc cổ trơn bóng như mĩ ngọc có đeo một sợi dây chuyền bạch kim đơn gian, trên mặt vẫn không chút son phấn như thường ngày, nhưng cũng là dung mạo xinh đẹp tuyệt tràn, thanh lệ thoát tục. Nàng không khỏi cười hỏi: "Biểu tỷ, mẹ em mấy ngày trước có đưa cho chị cái dây chuyền, sao chị không đeo?"

- Có thể là đã quen đeo cái này. – Trịnh Tú Nghiên nhìn nàng, tâm tình vô cùng phức tạp, thuận miệng đáp cho có.

- Cái này là quà sinh nhật năm trước Tú Anh cho chị, chị thật là nhớ tình bạn cũ, trách không được thân phận của biểu tỷ phu, theo chị từ thanh mai trúc mã, rồi đến mối tình đầu, rồi trở thành chồng, em nghĩ đời này cũng không ai cướp được vị trí của anh ta.

Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, nói sang chuyện khác: "Chị có thể tự mình lái xe đi, em sao lại còn đón chị?"

- Em sẽ phụ trách đưa chị về nhà, so với tự mình lái xe, không phải hạnh phúc hơn sao? – Khóe miệng Bùi Châu Huyền lộ ra một tia cười yếu ớt, liền nhìn cô một cái: "Biểu tỷ, chị và Duẫn Nhi quen biết à?"

Trong lòng Trịnh Tú Nghiên hơi chấn động, nghiêng đầu hỏi: "Em tại sao lại hỏi như vậy?"

- À, chị ấy không phải là bạn rất thân của Tiểu Hải sao, em nghĩ hai người hẳn là từng tiếp xúc qua, nên muốn hỏi về cái nhìn của chị.

Trịnh Tú Nghiên lấy lại bình tĩnh, nhẹ giọng nói: "Con người cậu ấy... không tệ."

- Biểu tỷ cũng cho là vậy sao?

- Ừ.

- Vậy biểu tỷ thấy ái tình đối với nữ nhân thế nào?

Sắc mặt Trịnh Tú Nghiên cứng đờ, thấy ánh mắt Bùi Châu Huyền hướng về phía trước, tựa hồ không chú ý tới biểu tình của cô, trái tim đang thắt chặt của cô được thả lỏng một chút: "Chỉ cần là yêu, chị nghĩ... chị nghĩ đều đáng được chúc phúc."

- Em biết biểu tỷ sẽ nghĩ như vậy mà. – Bộ dạng Bùi Châu Huyền giống như thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hiện lên nụ cười vô hại: "Kỳ thật hôm nay em đến đón chị, chỉ là muốn thuận tiện cùng chị tâm sự." Nói tới đây, nàng ngưng một lát, sau đó nói: "Ở trong lòng em, chúng ta không chỉ là có mối quan hệ huyết thống, chúng ta còn là những người bạn có thể chia sẻ tâm sự, điều chị có thể đồng tình với tình yêu này, đối với em là vô cùng quan trọng."

Tuy đã biết chuyện Bùi Châu Huyền thích Lâm Duẫn Nhi, nhưng chính tai nghe được lại vẫn có cảm thụ khác, sắc mặt Trịnh Tú Nghiên dần dần trở nên tái nhợt, theo bản năng tiếp lời nàng: "Ý em là... em yêu một nữ nhân?"

- Đúng vậy ạ.

- Người kia... là Lâm Duẫn Nhi? – Trịnh Tú Nghiên dốc hết sức mình mới có thể làm cho ngữ điệu của bản thân vẫn giữ vững.

Bùi Châu Huyền cười nói: "Thật dễ đoán, phải không? Em đã nói quá rõ rồi. Bí mật này, em chỉ chia sẻ với chị và Tú Anh thôi."

Trịnh Tú Nghiên mím chặt môi, sợ nếu mở miệng sẽ để lộ cảm xúc. May mắn, Bùi Châu Huyền cũng không hỏi thêm cô gì, giúp cô có một chút không gian để thở.

Có lẽ qua vài phút, có lẽ chỉ vài chục giây, Bùi Châu Huyền lại nói tiếp: "Ai, em nói với chị chuyện này, sao chị chẳng phản ứng chút nào vậy? Tú Anh nghe xong kích động lắm, hơn nữa lúc đầu cũng là thái độ không đồng tình.

Ánh mắt Trịnh Tú Nghiên dại ra, đờ đẫn nói: "Hàn... Lâm Duẫn Nhi cũng thích em sao?"

- Ưm... điều này em không thể trả lời chị được. – Bùi Châu Huyền nghĩ nghĩ, cau cau cái mũi: "Nhưng Duẫn Nhi đối với em rất tốt, mỗi lần nửa đêm em làm phiền chị ấy, chị ấy đều vẫn giúp đỡ em. Vào đêm trước sinh nhật của em, chị ấy đãi em một bàn hải sản chúc mừng em, sau đó lại cùng uống rượu với em, em ở nhà chị ấy ăn rồi ngủ, chị ấy vẫn cẩn thận chăm sóc em, kết quả chị ấy lại ngủ một đêm trên sô pha."

Trịnh Tú Nghiên cũng không biết Lâm Duẫn Nhi cùng Bùi Châu Huyền tiếp xúc nhiều như vậy, càng không biết thì ra Lâm Duẫn Nhi đối với biểu muội mình lại tốt như vậy, bắt gặp vẻ mặt ngọt ngào của Bùi Châu Huyền, trong lòng lại có cảm giác khó chịu không tả nổi.

Tâm tình Bùi Châu Huyền đặc biệt tốt, một chút cũng không thấy được sự khác thường của cô, tiếp tục nói: "Duẫn Nhi ấy, nói thế nào nhỉ, thật chính trực, thật lương thiện, thật nghiêm túc... Là người trong thế giới của em rất khan hiếm, tính cách thật có mị lực, chỉ là có đôi khi lại ngây người. Kỳ thật từ đầu em cũng không nghĩ mình sẽ yêu chị ấy, trước kia em ưa thích loại người có tính cách xấu xa, ai, sau khi rời khỏi trường học, em thay đổi rất nhiều." Nói xong, nàng nghiêng đầu cười: "Biểu tỷ, chị nói tình yêu chân thật đều đáng được chúc phúc, nếu em và Duẫn Nhi ở bên nhau, chị có vui mừng thay em không?"

Trịnh Tú Nghiên nhìncon ngươi lấp lánh rạng rỡ như bảo thạch của nàng, miễn cưỡng áp chế chua xóttrong lòng, trên mặt hiện lên một tia cười tái nhợt, khàn giọng nói: "Đươngnhiên, chị... chị đương nhiên sẽ mừng cho em."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro