CHƯƠNG 99: CHỊ ẤY VẪN LÀ NGƯỜI THÂN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bộp", túi văn kiện màu vàng ném đến trước mặt Tào Vân, Tào Vân Tuấn chần chờ một chút, cầm trong tay, cân nhắc trọng lượng, lòng nổi dậy dự cảm xấu.

Bùi Châu Huyền giơ giơ chân mày lá liễu: "Sao, sợ?"

Tào Vân Tuấn cười lạnh một tiếng, hãy còn mạnh miệng: "Sợ? Sợ cái gì? Châu Huyền, cô đừng phô trương thanh thế trước mặt tôi..." Nói còn chưa xong, nhìn một tấm hình vừa móc ra, sắc mặt hắn đại biến, lập tức dốc ngược túi miệng túi xuống dưới, ào ạt, đồ trong túi loạt xoạt rơi ra, rải rác đầy bàn, mắt nhìn từng cái, phía trên đó, không có chỗ nào không phải là hình ảnh dâm loạn, mà thứ khiến hắn hết hồn hơn nữa, là ngoài xấp ảnh chụp dày cộm còn có hai đĩa CD, hắn gần như nhào tới, lập tức chộp chúng vào tay, sau đó dùng ánh mắt kinh sợ nhìn Bùi Châu Huyền.

- Thế nào? Ảnh chụp tôi cho anh xem, so với cái anh cho Lâm Duẫn Nhi xem còn rõ nét hơn nhiều, đẹp hơn nhiều đúng không? – Ánh mắt Bùi Châu Huyền đông lạnh, bên môi hiện lên một nụ cười như không cười: "Về chuyện cái anh cầm trong tay, anh tự biết là cái gì, anh đừng nghi ngờ băn khoăn, tại tôi học anh cả đó."

Tào Vân Tuấn tâm thần đại loạn, mặt như màu đất: "Cô... cô..."

Bùi Châu Huyền có vẻ thấy khuôn mặt của hắn rất đáng giá thưởng thức, ung dung nói: "Nội dung bên trong CD đặc sắc hơn, một nam nhiều nữ, chất lượng cao, rõ nét, nhiều độ góc độ, quả thật đuổi kịp và vượt qua Nhật Hàn, sánh kịp với Âu Mỹ, làm để xem thế là đủ rồi. Tôi thật sự cảm tạ anh, đã tự vận động để thuyết minh cho tôi rõ bốn chữ mặt người dạ thú, giáo viên Ngữ văn hồi xưa của tôi mà nhìn thấy anh, nhất định sẽ xấu hổ mà chết."

Tào Vân Tuấn đứng thẳng bất động lúc lâu ở đó, gân xanh trên trán từng cọng một nổi lên, hàm răng cắn lại cạch cạch rung động: "Xuân Nhã, con gái bao, con tiện nhân kia, dám phản bội tao!"

- Tào Vân Tuấn, anh quên mất mình ở với loại nữ nhân gì, còn đánh giá cao mị lực của mình, có đôi khi, mị lực mà ở bên cạnh tiền bạc, thật là yếu ớt, chịu không thấu một cú đâu.

- Nam và nữ khác nhau. – Tào Vân Tuấn đột nhiên ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn nàng: "Cô có những thứ này, vậy thì thế nào! Cô cho là cô đốt văn phòng tôi, tôi sẽ không để dành trước sao? Châu Huyền, ngây thơ như thế, không giống cô."

- Ngại ghê. – Mắt Bùi Châu Huyền nhìn thẳng hắn, chớp mi nói: "Thỉnh thoảng tôi đúng là ngây thơ lắm, thỏ khôn cũng chỉ đào hang ba ngách, hang của anh tôi tìm hết rồi, tôi chắc chắn anh không còn bất kỳ cái gì trong tay có thể gây bất lợi cho Tú Nghiên! Ngay cả hòm thư của anh cũng đã bị bôi đen, nếu anh có thể moi ra được, tôi lập tức điền chi phiếu hai chục triệu cho anh, danh dự biểu tỷ quý giá hơn hai chục triệu nhiều lắm."

* Thỏ khôn đào hang ba ngách: Để tránh cho khỏi chết => Con người có mưu trí tự sinh tồn.

Tào Vân Tuấn nhìn biểu cảm vô cùng kiên định của nàng, sửng sốt hồi lâu, chật vật nuốt một ngụm nước bọt, thái độ cũng không ương ngạnh như trước, một lát, lắc đầu nói: "Châu Huyền, bốn triệu mà muốn tôi ly hôn, buông con gái, rời khỏi nơi này? Không thể được, chúng ta... chúng ta nhường nhau một bước, tôi thỏa mãn tâm nguyện của cô."

- Không được. – Bùi Châu Huyền không chút nghĩ ngợi, lắc đầu nói: "Tôi nói bốn triệu, thì một đồng cũng không hơn, tôi đã cho anh cơ hội."

Tào Vân Tuấn buông tay nói: "Được rồi, chúng ta cuối cùng cũng không thể thỏa thuận chuyện này rồi, tôi biết, giờ cô không cần tôi mở miệng đồng ý, cũng có thể dễ dàng khiến bọn tôi ly hôn. Thế nhưng ly hôn là một chuyện, sau khi ly hôn, cuộc sống của nhau có tốt đẹp được hay không, lại là một chuyện khác. Tôi sống không tốt, hai người Lâm Duẫn Nhi và Tú Nghiên cũng đừng mong an ổn, tôi vẫn có cách dằn vặt họ." Nói đến đây, hắn cười đầy hàm ý sâu thâm: "Hơn nữa, Châu Huyền, cô biết, dượng rất tin tôi, tôi biết không ít chuyện đâu."

- Người của Bùi gia luôn luôn không để người khác uy hiếp. Nếu như đến lúc đó chính anh không quản cái mồm mình, vậy không thể làm gì khác hơn, bọn tôi đành chịu cực, tới quản thay anh rồi. – Bùi Châu Huyền như sớm đoán được hắn có chiêu này, ngồi thẳng người, trên mặt tràn ra nụ cười ngọt dịu, thanh âm trở nên nhẹ vô cùng: "Cơ mà, tôi muốn thiện ý nhắc nhở anh một chút, anh là người thông minh, đừng làm chuyện điên rồ, dù cho không ngẫm cho mình, cũng nên vì đứa trẻ chưa ra đời mà ngẫm lại, anh nói xem có đúng hay không?"

- Đứa trẻ chưa ra đời? – Tào Vân Tuấn hoảng sợ, không khỏi lui về sau một bước.

- A, lẽ nào nãy giờ quên chưa nói cho anh biết sao? Coi đầu óc tôi kìa, thật đúng là... – Bùi Châu Huyền nói lời trách bản thân, nụ cười trên mặt lại càng xán lạn: "Xuân Nhã nói cho tôi biết, có vài lần cô ta nhầm thuốc cảm với thuốc tránh thai, cho nên chúc mừng nhé, lần này làm ba, không chừng được con trai đấy."

- Cô... – Sắc mặt Tào Vân Tuấn tái xanh, tay chỉ vào nàng, tức giận đến run cả người: "Cô lại ác độc như vậy, lại cho gái điếm mang thai với tôi, cô... cô..."

- Anh cũng chớ nói như thế. – Bùi Châu Huyền thu nụ cười, lãnh đạm nói: "Ở trong lòng tôi, gái điếm còn cao quý hơn anh."

Tào Vân Tuấn bị nàng làm tức giận đến nói không ra lời, "cô" hồi lâu, đột nhiên ngã ngồi xuống ghế: "Không, không... Đây không phải là thật, sao có thể có con! Cô đang nói láo! Chờ một chút, cho dù có, cũng không phải của tôi! Cô ta cũng không phải chỉ có mình tôi! Tôi lại không phải hai mươi tư tiếng đồng hồ ở bên cạnh cô ta! Bảo cô ta... bảo cô ta hủy đứa bé đi!" Hắn một hồi thì thào nói nhỏ, một hồi thì lên tiếng rít gào, nói năng lộn xộn, giống như trở nên điên dại, hiển nhiên hoàn toàn không cách nào tiếp thu sự thật này.

- Không phải chỉ có mình anh? – Bùi Châu Huyền cười nhẹ, châm chọc nói: "Người ta cũng đã nói, từ đó tới nay cũng chỉ phục vụ cho mình anh. Về chuyện thật hay không thật, có phải là của anh hay không, chờ đứa bé sinh ra, xét nghiệm DNA, không phải mọi nghi vấn gì đều có thể giải quyết rồi sao? Yên tâm, nhất định tôi sẽ tìm người chăm sóc người ta thật tốt, để đưa bé có thể thuận lợi sinh ra, anh không tiếp nhận cũng không sao, đến lúc đó cô ta có thể cầm đưa bé đi giám định, ôm con đi tìm cha mẹ anh, đúng không?"

Tào Vân Tuấn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, qua hồi lâu, yên lặng tựa như một con gà trống đá thua, hắn cúi đầu, vùi mặt thật sâu vào lòng bàn tay của mình.

Phòng làm việc lớn như vậy, lại yên tĩnh đến chết lặng.

Trà trên bàn đã nguội, Bùi Châu Huyền bưng lên, uống một ngụm, hơi nhíu mày một chút, lập tức thả ra, nàng dựa vào ghế da, mắt lạnh lùng nhìn Tào Vân Tuấn đối diện, thần sắc an nhiên, kiên trì đến kỳ lạ.

- Vì sao? Vì sao? – Cũng không biết qua bao lâu, vai Tào Vân Tuấn khẽ động, từ từ ngẩng đầu lên, bi ai nói: "Tôi không hiểu."

Bùi Châu Huyền cũng không nói lời nào, chỉ lẳng lặng chờ nghe tiếp.

- Không phải là cô giúp tôi sao? Không phải là giúp tôi ly hôn sao? Châu Huyền, vì sao?

Bùi Châu Huyền thản nhiên nói: "Suy nghĩ con người sẽ thay đổi, huống hồ, khi đó trong lòng tôi, anh còn chưa kinh tởm đến mức này."

- Trên thế giới này, mười người đàn ông đã có chín người như vậy, thế nhưng điều này không trở ngại đến vai trò người chồng người cha tốt, tại sao cô lại ác nghiệt với tôi vậy? – Tào Vân Tuấn đỏ mắt, chậm rãi nói: "Châu Huyền, tôi luôn luôn đối đãi với cô thế nào, trong lòng cô hiểu rõ, lòng cô thì luôn xa cách Tú Nghiên, mà tôi, cũng một mực nỗ lực tu bổ quan hệ giữa hai người, tôi tự nhận mình vẫn đáng là một thành viên gia đình, vì sao hôm nay cô lại không từ thủ đoạn với tôi?"

- Vậy tại sao anh không từ thủ đoạn với Tú Nghiên? Ngay cả cách mang CD tình dục ra uy hiếp cũng làm được! Dù quan hệ của tôi và chị ấy thế nào, chị ấy vẫn là người thân của tôi, lẽ nào tôi trơ mắt nhìn chị ấy và một tên ngụy quân tử, đê tiện, hám lợi mê tiền ở cùng cả đời?

- Tôi ghi hình chụp ảnh, chẳng qua là sợ cô ấy ngày nào đó sẽ rời khỏi tôi, tôi làm tất cả cũng là vì không muốn ly hôn! Tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ công khai đoạn ghi hình, tôi chỉ... chỉ muốn uy hiếp Lâm Duẫn Nhi một chút, kích thích ả một chút! – Bắp thịt trên mặt Tào Vân Tuấn thống khổ co quắp, thì thào nói: "Tôi thật không ngờ, ả lại đưa cái này cho Tú Nghiên, mà Tú Nghiên... lại tới tìm cô."

- Anh sai rồi, chị ấy không nói Tú Nghiên, mà trực tiếp tới tìm tôi.

Tào Vân Tuấn sửng sốt: "Ả... tới tìm cô?"

- Đúng vậy, chị ấy muốn tôi giúp tiêu hủy CD, giúp Tú Nghiên thắng ly hôn.

Tào Vân Tuấn cắn răng: "Ả bảo cô làm như vậy? Ép tôi đến đường cùng?"

Bùi Châu Huyền lắc đầu: "Chị ấy chỉ là muốn tôi giúp đạt được mục đích, về quá trình làm sao, tất cả là tôi."

- Vậy mà cô lại giúp con biến thái kia! Vậy mà cô lại tin mồm mép ả, không tiếc lấy tất cả thủ đoạn ra đối phó với tôi! Ha, ha ha! –Tào Vân Tuấn tức giận vô cùng, thất thố cười to: "Lẽ nào cô cũng giống Tú Nghiên, bị ả mê hoặc rồi sao!"

Bùi Châu Huyền không thừa nhận, cũng không phủ nhận, Tào Vân Tuấn nhìn nét mặt của nàng, tiếng cười đột nhiên nghẹn ở cổ họng, cũng không phát ra được nữa: "Cô..." Hắn trợn tròn hai mắt, kích động nhìn Bùi Châu Huyền: "Lẽ nào... lẽ nào cô thật sự..."

- Tôi vẫn còn ghi thù. – Bùi Châu Huyền ngưng ánh mắt trên mặt bàn, bỗng nhiên cười cười: "Lần trước vết thương anh cho chị ấy, thiếu chút lấy mạng chị ấy, tôi đã sớm muốn thay chị ấy đòi lại rồi, cho đến hôm nay, mới thấy vui vẻ trong lòng phát ra chút."

Tào Vân Tuấn như bị một cú nặng nề giáng xuống, chợt nhảy dựng lên, Bùi Châu Huyền giương mắt nhìn hắn, bình tĩnh nói: "Anh nói không sai, tôi giống Tú Nghiên, tôi yêu chị ấy."

- Không, tại sao lại như vậy! – Tào Vân Tuấn không ngừng lắc đầu, đố kị, phẫn nộ, khó có thể tin, các tâm trạng chồng chất trong lòng Tào Vân Tuấn, cảm giác tắc nghẽn bực bội khiến hắn ngay cả hô hấp cũng trở nên trắc trở, qua hồi lâu, hắn từ từ tỉnh táo lại, một lần nữa dấy lên chút hi vọng trong lồng ngực, ánh mắt cũng trở nên long lanh sáng chói: "Nếu như... nếu như là như vậy, cô cũng không muốn tôi ly hôn mới đúng, Châu Huyền, không ly hôn, lợi cho cả hai chúng ta."

- Tào Vân Tuấn, tôi quá hiểu loại người như anh, nhưng tôi với anh không phải cùng loại. – Bùi Châu Huyền cười nhạt, đưa một phần văn kiện qua, cúi đầu: "Được rồi, kế tiếp phải làm sao, anh tự lựa chọn, đến ngày mai, bốn triệu tôi cũng không thể bảo đảm nữa. CD, ảnh chụp anh có thể lấy cho mình thưởng thức, giờ mau ra khỏi phòng làm việc tôi."

Giọng nói của nàng, tựa như cấp trên nói với người cấp dưới chân thật đáng tin, Tào Vân Tuấn ngây ra như phỗng, đứng thẳng một hồi ở đó, nghe lời cất túi văn kiện đi, lúc gần rời khỏi, hắn bỗng nhiên quay đầu lại mở miệng nói: "Nói cho tôi biết, ả có quái ma lực gì khiến cả đám các người như vậy? Rốt cuộc có cái gì tốt? Cô yêu ả cái gì?"

- Cái này anh hỏi tôi, tôi phải suy nghĩ thật kỹ. – Bùi Châu Huyền gõ gõ đầu bút, làm ra vẻ đau khổ suy tư, mấy giây qua đi, nàng ngẩng đầu, cười như không cười nhìn hắn: "Nói thật, tôi cũng không nói rõ cụ thể là yêu chị ấy gì, đại loại... đại loại tôi biết ở với chị ấy, mãi mãi không cần lo bị quay phim chụp hình, hoặc bị thu CD."

- Cái gì? Chị nói cái gì?" Tú Anh vừa nắm điều khiển từ xa, vặn âm lượng TV nhỏ đi, nhai hai ba cái rồi nuốt miếng khoai trong miệng xuống, nghẹn đến phải dốc cổ lên.

- Chị nói chị muốn buông quyền nuôi nấng Tuyết nhi.

- Tú Nghiên, lần trước em đã nói, quyết không tán thành chị làm như vậy! – Tú Anh chật vật trả lời một câu, sau đó cầm lấy ly nước đổ vào miệng vài ngụm lớn, lúc này mới thở ra một hơi, nói tiếp: "Nếu chị như vậy làm, em sẽ định nghĩa lại hai từ 'người mẹ' này."

Trịnh Tú Nghiên nghiêng mặt đi, nhẹ giọng nói: "Sinh ra con bé là sai lầm của chị."

Tú Anh kêu lên: "Thế nhưng chị đã sinh con bé rồi nha! Em cũng không nỡ xa con bé, lẽ nào chị nhẫn tâm vậy?"

- Tào Vân Tuấn sẽ đối tốt với con bé. – Trịnh Tú Nghiên cắn cắn môi, trong mắt xẹt qua vẻ thống khổ: "Chị cũng không phải không thương con bé, sau đó chị có thể ngày ngày đi thăm con bé, cũng không mất đi con bé, nhưng nếu không ly hôn, chị nhất định sẽ mất đi Duẫn Nhi, chị không muốn kéo dài nữa."

- Thế nhưng...

- Gần đây chị vẫn lo lắng chuyện này, quyết định này với chị mà nói vô cùng khó khăn. Chuyện Duẫn Nhi bị thương, ảnh hưởng rất lớn đến chị, em không thể hiểu rõ cảm thụ này, mỗi khi nhìn vết sẹo của cậu ấy, chị lại cảm thấy, trong người mình vẫn tồn tại người kia, chị không có cách nào khống chế lý trí, cả đầu óc chị đều ích kỉ, trong lòng lại thấy mình và người kia là hai người...

Tú Anh nghe những lời này, không khỏi động lòng: "Tú Nghiên, trước đây mẹ chị lấy cái chết uy hiếp chị, hại chị tai nạn giao thông mất trí nhớ, hiện tại có thể... bởi vì người chị yêu sâu đậm bị thương, kích thích đến, cho nên chị mới có thể chậm rãi khôi phục ký ức? Phải biết rằng, Lâm Duẫn Nhi khẳng định vẫn tồn tại trong tiềm thức chị, hoặc ở chỗ nào khác, không phải lúc chị vừa gặp chị ấy đã cảm thấy rất quen thuộc sao? Chứ sao lại tiếp tục yêu chị ấy lần thứ hai?"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Tú Nghiên hiện lên nụ cười tái nhợt, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chị đương nhiên mong muốn bản thân khôi phục ký ức, hiện tại so với bất cứ lúc nào càng khát vọng nhiều hơn, thế nhưng, chị cũng không nhớ ra gì, chỉ càng ngày càng sợ mất đi Duẫn Nhi."

Tú Anh giật giật môi, muốn nói cái gì nữa, Trịnh Tú Nghiên lại nói: "Nói chung, Tú Anh, chị đã quyết định làm như vậy rồi."

Vừa nhắc tới cái đề tài này, Tú Anh lại kích động: "Tú Nghiên, chị không thể ích kỉ như thế, vụ này tuy khó thắng, nhưng cũng không phải là không có hi vọng mà! Hơn nữa, chị và Duẫn Nhi yêu nhau, ly hôn hay không có cái gì khác nhau chứ, chỉ là tờ giấy thôi mà, nói cho cùng, cái này có phải nguyên nhân thật hay không? Tình yêu của Duẫn Nhi, không bỏ qua cho một đứa bé?"

- Không, không liênquan tới cậu ấy, cậu ấy rất để ý giấy hôn thú, cơ mà cậu ấy đối với Tuyết nhi tốtlắm, chỉ là chị không bao giờ muốn gán với Tào Vân Tuấn nữa, không muốn... – TrịnhTú Nghiên nhớ tới không khí ôn hòa bên cạnh Lâm Duẫn Nhi, dừng lại một chút,nói: "Chị biết Tào Vân Tuấn đã ra khỏi viện, bây giờ nên đi giải quyếtchuyện này."    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro