136-142 lienhoabaogiam

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Liên hoa bảo giám chương 136

ca môn nhân, nhĩ ấu nhân viên đại ban tất nghiệp liễu mạ?

"ai nha, nguyên lai ngài là một vị thần tứ bá tước! thất kính! gặp ngài là vinh hạnh của ta! mời ngồi!"

Đỗ Trần nhanh chóng tiếng đón hai người vào nhà, trong lòng nghĩ thầm, hắc, có ý tứ, xem ra sát thủ này không muốn đả thảo kinh xà, cho nên thay đổi thủ đoạn khác-man thiên quá hải, trươc tiên kết giao với mình, sau đó chính đại quang mình "hạ thủ!"

nhưng mục đích bọn chúng là gì? giám thị động hướng của mình sao? hay là có ý đồ khác? cái này mình phải chậm rãi điều tra.

Brockman mỉm cười ngôi trên ghế, từ khi hắn vào cửa, đến khi ngồi xuống, trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí chất quý tộc, phi thường cao nhã, ngoại nhân không nhìn thấy chứng cớ chứng minh thân phận của hắn, cũng có thể từ nghi biểu nhận định người này là một cao đẳng quý tộc đã được đào tạo.

"tiểu ngư" Fancino được Đỗ Trần cho chạy thoát đứng phía sau Brockman, mặt vô biểu tình, vừa nhìn hình dáng thì đó là một bảo tiêu tùy tùng cao lớn.

"huân tước nhân từ mà thiện lương, có thể biết được ngài, ta vô cùng vui! Fancino, mời huân tước các hạ xem gia huy của ta!"

thanh âm của Brockman cũng ôn văn nho nhã, Đỗ Trần không chút nghi ngờ, mỹ nam tử lại có thân phận cùng phong độ như Brockman, vứt ra đường cái, nhất định sẽ khiến vô số thiếu nữ hoài xuân vây xem.

sát thương lực của người này với nữ tính, so với mình còn cao hơn một chút....

Đỗ Trần khoát tay:

"không, thần tứ bá tước đại nhân, không cần phải nghiệm khán gia huy, nghi thái cùng phong độ của ngài đã bán đứng ngài rồi. ta tuyệt không hoài nghi thân phận của ngài."

Gia huy thứ đó này tùy tiện có thể ngụy tạo bó lớn, xem hay không xem thì có ý nghĩa gì.

nghe ĐỖ Trần tán dương, Brockman mỉm cười, lộ ra hàm răng tiêu chuẩn của quý tộc:

"huân tước các hạ quá khen, phong độ cùng nghi biểu của ngài cũng khiến cho ta kinh hãi."

hai người tán tụng nhau một hồi, đây chính là cách nói hcuyện của quý tộc, cũng là một trong những tuyệt kỹ của Đỗ Trần, chờ khi tán dương đủ rồi, Đỗ Trần khiếm ý nhìn cửa một chút:

"thật sự xin lỗi, người hầu bên cạnh ta chỉ có một, bây giờ hắn ra ngoài làm việc, không thể chiêu đãi ngài. vậy, bá tước đại nhân thân ái, ngài lần này đến đây là vì sự tình gì?"

"người xin lỗi hẳn phải là ta, ta tới quá đường đột! bất quá, chuyện phát sinh gần đây trong trấn này khiến ta kinh ngạc. huân tước đại nhân ngài yêu bình dân nhiều như vậy, thật sự là một vị bằng hữu đáng kết giao, cho nên, ta mới mạo muội tới làm quen với ngài!"

nói xong, hắn ý bảo Fancino đưa cho Đỗ Trần môt phần lễ ra mắt nho nhỏ, một cái vòng cổ bằng đá quý và bạch kim, trên đó còn đính một viên tinh thạch hình lăng trụ màu xanh thẫm.

đồ tốt! tạm không nói tới giá trị của bạch kim cùng đá quý. riêng một mai hồn tinh của cao giai ma thú cũng là vô giá rồi.

"lễ vật của ngài quá quý trọng, cảm tạ ngài!"

Đỗ Trần nhận vòng cổ, dựa theo quy củ của quý tộc. hắn đứng lên có chút cúi mình nhận lễ vật.

mà y theo lễ nghi quý tộc, Brockman trong khi đứng lên sẽ tiếp cận ĐỖ Trần, hắn cũng làm thật như vậy, nhưng, Brockman thừa dịp ở gần ĐỖ Trần, bàn tay bạch ngọc vô hạ tựa hồ lơ đãng chạm vào ngực Đỗ Trần một chút.

kháo, cũng là đồng hành!

Đỗ Trần cuồng tiếu, hắn bây giờ rất cao hứng, hoặc là phải nói là hưng phân! Brockman, ngươi quá sáng ý, lão tử hiểu rồi, ngươi hẳn là muốn từ trên người ta lấy đi đồ vạt gì đó, lần này là ngươi thử ta.

thần tứ bá tước đại nhân tôn qúy, kỹ thuật thâu đạo của ngài tại thế giới đấu thần có thể đã đạt tới điên phong rồi, nhưng, so với kỹ thuật của vị trước mặt này, tặc tổ tông của thâu đạo hành nghiệp mấy trăm năm trên tam đại lục so ra... Đỗ Trần rất muốn hỏi một câu-huynh đệ, đàn em của ngươi đã tốt nghiệp chưa?

hai người một lần nữa ngồi xuống, Brockman đắc ý nghĩ, ai, thử dò xét một chút, quả nhiên, "nghệ thuật cao nhã" của ta thật hoàn mỹ khiến cho Francis không hề phát hiện, chuyện này rất bình thường, cho dù là thất giai cao cấp đấu thần cũng không có thể phát giác "nghệ thuật" vô hạ hoàn mỹ của ta. vậy, ta rất nhanh sẽ "lấy" lại 'lục hào'! ta thật sự quá lo lắng rồi.

Đỗ Trần trong lòng lại tính toán, trong ngực người này lộ ra quyển trục, hai cái bài tử, trên cổ mang một thánh khí nhỏ hình cầu, nội y của hắn mềm nhẵn, hẳn là kim tằm ti, 'vừa rồi thất thủ, không có tiếp túc được nội khố của hắn, không biết có đúng hay không cũng là hàng hóa cao cấp.....

"thử" nhau một hiệp, Brockman tiếp tục nói:

"huân tước các hạ, theo quan viên của trấn nói, ngài trước mắt là đệ tử, chuyến này ra ngoài du học. vậy, ta có thể mạo muội hỏi lữ trình của ngài không?"

"a, ta định tới sương mù rừng rậm, sư phụ ta cùng các học sinh chính đang ở đó rèn luyện vũ kỹ!"

"ai nha, quá xảo hợp!"

Brockman vui vẻ nói:

"là như thế này, tổ phụ của ta sắp mừng thọ tám mươi tuổi, ta muốn vì lão nhân gia bắt một đầu cao cấp dị thú làm thọ lễ! mà sương mù rừng rậm lại chính là lựa chọn tốt nhất! Francis huân tước, chúng ta có thể cùng đi không?"

"điều anỳ.. có thể làm phiến tới ngài không?"

"sẽ không đâu"

Brock man cười nói:

"hơn nữa, ngài ngồi xe ngựa, nhưu vậy quá chậm, ta sợ sẽ ảnh hưởng tới hành trình của ngài, không bằng, ngài ngồi a long liễn của ta, thế nào/? chỉ cần một ngày, chúng ta có thể bay đến bên ngoài sưong mù rừng rậm."

Á long liễn? Đỗ Trần cả kinh, đây là hàng cao cấp a, đừng nói mình, ngay cả vua của các cường quốc khắp tam đại lục cũng không nhất định có.

hơi trầm ngâm, Đỗ Trần vui vẻ đáp ứng thỉnh cầu của Brockman.

Brockman thầm cười lạnh, hỏi thiên chỉ địa:

"chẳng biết người hầu cùng tùy tùng của ngài có bao nhiêu? ta sẽ ban bài chỗ ngồi cho bọn họ.

"ta chỉ có một dưỡng nữ, một tùy tùng, còn có một quản gia, tính cả ta là bốn người, ngài không cần đặc ý chuẩn bị chỗ ngồi đâu!"

cái gì? Fancino không phải nói bên người Francis có hơn mọt trăm vong linh nữ hầu sao? sao bây giờ chỉ có bốn người? chẳng lẽ bọn họ đã ra đi?

Brockman nghi hoặc không thôi.

hai đặc tặc cùng là đồng nghiệp câu tâm đấu giác (đấu trí), nói chuyện vui vẻ, mà lúc này tại rìa sương mù rừng rậm xa xôi, lão đổ quỷ Demis cũng chơi rất vui vẻ.

thị trấn York, một đám người tụ tập tiến vào sương mù rừng rậm, cũng là nhạc viên của đông đảo mạo hiểm giả, nơi gặp nhau của các thế lực ngầm khắp tam đại lục.

"haha, Demis giáo thụ của các ngươi lại chuyên tâm sáng tác nghệ thuật!"

Demis bươc vào một đổ trường, giơ cao hai tay nhìn cac học sinh bên ngoài đang chờ cười nói:

"các học sinh, ai còn có đồng tệ mau chi cho nghệ thuật sáng tác của t!"

các học sinh buồn bã cúi đầu, ngay cả Jason giầu có nhất, đều không chịu được nói:

"giáo thụ! lữ phí trên người chúng ta đã bị ngài lấy sạch rồi, bây giờ, chúng ta ngay cả tiền mua vật phẩm chuẩn bị cho chuyến mạo hiểm đều không có nữa rồi."

"ai, chẳng biết tại sao, ta đột nhiên rất nhớ Francis đồng học!"

Demis thở dài, đột nhiê, từ Đổ trường lao ra mười mấy tráng hán, bọn họ còn chưa có mở miệng, Demis đang quay lưng về phía bọn họ, rất thản nhiên nói:

"được rồi, ta thừa nhận, ta không cso tiền để trả tiền thua bạc... các ngươi không nên đánh vào mặt và tay ta, ta còn muốn nhờ chúng mà tiếp tục kiếp sống nghệ thuật của ta."

bịch bốp bốp! chưa kịp nói gì, bọn tráng hán đã đánh cho Demis lăn quay ra đường, bọn họ sẽ không đánh như các đấu thần, mà cứ nhằm vào mặt và tay Demis mà đánh, cho nên, Demis bây giờ biến thành "đầu heo" rồi.

"đủ rồi, đừng đánh nữa."

Anny đồng học không chịu nổi nữa, tiến lên quát mọi người dừng lại.

"thiếu nợ thì trả tiền, nếu không sẽ đánh! đây là quy củ của trấn York, cũng là quy củ của đổ tràng khắp tam đại lục, tiểu thư, xin tránh ra!"

tráng hãn đầu lĩnh mơ mơ hồ hồ đánh giá Anny:

"nếu ngươi nguyện ý thay hắn trả nợ, ta thạt ra còn có thể suy nghĩ đôi chút, bất quá... phương thức trả nợ cũng phải thương lượng một chút."

"các ngươi..."

Anny chỉ vào bọn họ liền muốn mắng chửi, nhưng nàng lại nghĩ, Francis đồng học không thích nữ nhi dã man! như vậy đi!

nàng lấy một chuỗi vòng cổ giấu trong áo, giao cho tráng hắn:

"cầm đi, chỗ này đủ để trả nợ chứ."

"hắc, tiểu nữu thật có đồ tốt. tốt lắm, lần này buông tha cho ngươi, bất quá tiểu thư xinh đẹp, nếu ngưoiư muốn tìm một chút thú vui tại trấn York, có thể tìm ta!"

Tráng hán mê mê trở về đổ tràng.

Anny tức giận trừng mắt bọn người đổ trường, lại khinh thường nhìn nhằm chằm Demis, giáo thụ chán ghét, hừ, thích thú đánh bạc mà không có tiền, mà ngươi cũng không có thắng tiền! ngẫm lại Francis, nhân gia ** lại có phong độ như vậy, ôm tiểu bối bối đáng yêu, một tay có thể thắng đổ thắng đổ thần lợi hại nhất tam đai lục LG....

không có quản đến Demis đang nằm trên mặt đất, lão đổ quỹ cũng không thèm để ý, hắn trừng mắt nhìn mọi người vây xem, đột nhiên nhảy dựng lên. chạy đến trước mặt ba người đàn bà, cười nói:

"ba vị tiểu thư xinh đẹp, khuôn mặt các ngươi quả thực là nghệ thuật phẩm tuyệt diệu! có thể cho ta dụng hội họa ca ngợi các ngươi không?"

ba đàn bà nghe vậy mừng rỡ, trong đó một độc nhãn long, hai người kia thì một người có cái răng cửa to đùng, một người mặt đầy nốt đậu mùa, hơn nữa các nàng nhìn qua tối thiểu cũng đá ngoài bốn mươi rồi.

"hừ, ta hoài nghi đầu óc Demis giáo thụ có vấn đề!'

Fancino không thích tác phong kẹt xỉ của Demis, kéo mấy vị đồng học tới bên cạnh lão thầy bói đang đứng bên đường.

"tiên sinh, nhìn ấn đường của ngươi phát ám, sắp tới nhất định có hung sự."

lão thầy bói vẫn như một mạo hiểm giả.

các để tử lại càng nhàm chán, không thể khác hơn là đánh giá York trấn. không lâu, bọn họ đã thấy Demis cùng ba nữ nhân nọ ở đầu đường bắt đầu đánh bạc. tiếp đó, Demis thua mất áo, thuâ mất quần, nay cả cái búi tóc dài cũng bị thua nốt...

chẳn biết Demis cùng ba nữ nhân nói gì đó, hắn mặc một cái nội khố, đi bộ hướng về sương mù rừng rậm, trong lúc hắn đi tới rừng rậm tràn đầy sương mù, đột nhiên vắt giò lên cổ mà chạy.

"đáng chết, hỗn đản này muốn chạy!"

ba mụ đàn bà nọ phát hiện "âm mưu" của Demis, phi thân đuổi theo.

lại là một hồi nháo kịch.

"ai, vận mệnh nữ thần a! lại là chuyển động luân bàn của nàng rồi!'

lão thầy bói học ngữ khi của Demis nói ra một câu, đựng dây thu thập hành lý.

"bowen tiên sinh, Demis giáo thụ không có nguy hiểm gì chứ? ta xem tốc độ của ba mụ đàn bà xấu xí đó thật nhanh, các nàng nhất định là cao cấp đấu thần!"

Poster quan tâm.

lão thầy bói mở ra miệng đầy răng vàng, bĩu môi nói, cao cấp đấu thần cái rắm, Demis điên rồi, hắn sao ngay cả ba mụ đàn bà này cũng dám chọc vào? không dudngs, lão Đổ quỷ hôm nay hình như cố ý dẫn ba mụ đàn bà này đi.

"không có người tranh giành, tốc độ nhanh mấy đi nữa thì trong sương mù rừng rậm cũng vô dụng, đối với phân biết phương hướng, điểm này đối với đầu thần cũng như người thường! đi, chúng ta tiến vào trong sương mù rừng rậm."

Bowen khiêng bao tải, chậm rãi đi về phía sương mù rừng rậm:

"anny, chúng ta đứng ở cửa chờ ngươi, ngươi vào trong lữ quán lấy một ít đồ."

"a, ta phải đi sao."

Anny tạm thời tách ra khỏi mọi người, trong lúc lấy đồ vật rời lữ quán, đột nhiên, mười mấy tráng hán của đổ tràng vừa rồi vây lấy nàng.

"các ngươi muốn làm gì?"

Anny cả kinh.

tráng hán đầu lĩnh tiến lên một bước"ba,ba,ba" hắn liên tục vả miệng mình mấy cái, sau đó quỳ xuống mặt đất, cung kinh giơ hai tay trả lại ANny vòng cổ vừa rồi:

"tiểu thư tôn quý, vừa rồi ta xuất ngôn vô ý, xin người thứ tội. vòng cổ này sau khi chủ nhân xem qua liền bảo ta chuyển lời tới người, hắn không dám thu vòng cổ của ngài, mặt khác, lão bản của đổ trường tại ước khắc trấn xin hướng tổ phụ cùng cha người vấn an!"

Anny cảm thấy kinh ngạc:

"lão bản của các ngươi nhận biết vòng cổ này?"

"đúng vậy, chủ nhân nói, hạng liên này là năm đó khi ngài xuất sinh, hắn đã tặng cho quý gia tộc."

Anny lè lưỡi, nhanh nhẹn nói:

"vậy các ngươi nhớ kỹ, hôm nay các ngươi coi như chưa gặp ta, cho dù lão bản các ngươi gặp cha ta cùng tổ phụ, cũng không nói gặp ta."

"tuân mệnh!"

bọn tráng hán cúi đầu trầm giọng ứng thanh.

"được rồi, nếu có một người tên Francis tới trấn này, các ngươi phải thỏa mãn thết thảy yêu cầu của hắn, còn có, không được nhắc tới ta."

"ta lập tức thông tri cho tất cả các thế lực ngầm của York trấn, chuẩn bị nghênh đón Francis đại nhân!"

tráng hán do dự một chút nói:

"vừa rồi người nọ là sư phụ của người sao? Anny tiểu thư, xin ngài coi chừng, sư phụ ngài tựa hồ cố ý trêu chọc ba mụ đàn bà nọ, mà theo chủ nhân ta nói, ba mụ đàn bà nò hết sức nguy hiểm! các nàng cũng không phải nhân loại."

"cái gì? ta muốn đi thông tri cho Bowen tiên sinh, cảm tạ các ngươi đã cho biết."

Anny xoay người đuổi theo bọn bowen.

"bất quá các ngươi không được phái người theo ta."

ngay khi các học sinh biến mất trong sương mù rừng rậm, ĐỖ Trần ôm nữ nhi, đang ngồi trên á long liễn của Brockman than thở không thôi;

'thấn tứ bá tước đại nhân, công cụ giao thông của ngài thật sự quá tuyệt vời, ta không nghi ngờ việc trong một ngày có thể tới được trấn York.

Liên hoa bảo giám chương 127 nháo kịch

bởi có Á long liễn( giải thích: á long liễn, là vật chở bằng á long), do á long liễn là dực long thành niên, sử dụng phấp trận phản trọng lực của thổ hệ, làm giảm sức nặng cảu kim chúc do đó làm công cụ vận chuyển trên không.

mượn một câu nói trong kiếp trước của Đỗ Trần, có á long liễn hay khong, chất lượng cuộc sống hoàn toàn bất đồng. mà á long liễn mà mình đang ngồi, số lượng dực long, còn có trang sức lớn nhỏ biểu hiện thân phận của chủ nhân tôn quý ra sao, ngoài việc tượng chưng cho tài lực siêu cao của bản thân, loại công cụ giao thông xa xỉ này, cho dù là quân chủ của một quốc nha nhỏ một chút cũng không nhất định có được.

á long liễn của brockman chính là do bốn đầu sáu cấp lục dực long, một cái ma pháp trận trên xa sương(xa sương là cái phòng) tạo thành, mà kim loịa để tạo thành ghế ngồi cũng hẳn là thổ hệ "ô kim" cực kỳ hãn hữu, á long liên như vậy cơ hồ là cao cấp nhất rồi, -loại quy cách này khiến Đỗ Trần hâm mộ muốn có được, hận không thể lập tức trộm đi công cụ giao thông như thế này.

đã cùng ở chung với Đỗ Trần nhiều ngày, đối với tình tình của Đỗ Trần, dịch cốt có phần hiểu rõ thủ đoạn làm việc của Đỗ Trần, thấy Đỗ Trần nhìn chằm chằm Á long liễn sờ sờ nở nụ cười nhẹ, cảm thấy lưng phát lạnh.

bên trong liễn được bố trị giống như một đại sảnh xa hoa, Brockman đang chiêu đãi Đỗ Trần:

"huân tước các hạ, bản thân có hơn trăm vạn kim tệ, bên người sao lại chỉ có một tùy tùng. một người hầu, nhất là người hầu là...."

dù sao đối với một đại quý tộc mà nói, dụng "tuyết bỉ nhân" làm người hầu, là rất mất thân phận, tự nhiện không có tiện nói thẳng, hắn dùng phong cách 'nói đùa' của quý tộc cười nói:

"ít nhất, ngài bên người cũng hẳn là phải có mấy hầu gái xinh đẹp! nếu không, ta cho ngài vài người."

tiểu tử, ngươi lại thử thực lực lão tử sao? Đỗ Trần thuận miệng mê hoặc:

"a a, thật không dám dấu. hầu gái, ta có mấy người, bất quácác nàng đều thích múa đao xử gậy, thật sự là khiến người ta không thích, ta để các nàng cách xa ta một chút, có thể chiếu ứng cho an toàn của ta là đươc.

cái gì? ngươi có mấy hầu gái thôi sao? ngươi nói quỷ tin, ngươi có mấy trăm vong linh nữ đấu thần a! đó là thực lực loại gì? bất quá lần đầu cùng người xa lạ nói chuyện mà lộ ra thực lực. cho dù ĐỖ Trần nói thật, Brockman cũng không tin. nưng bởi vì Đỗ Trần nói vô cùng hàm hồ, nhất là hắn sau khi thấy dịch cốt nửa bước cũng không rời Đỗ Trần, Brockman càng kinh ngạc, lơ đãng nhíu mày.

đây là chỗ tốt từ con "tiểu ngư" mà Đỗ Trần đã thả ra, bây giờ Đỗ Trần biết Brockman không có ý tốt, nhưng Brockman lại không biết Đỗ Trần đã biết rõ thân phận của hắn, như vậy... tùy ý Đỗ Trần điều khiển hắn.

bất quá Đỗ Trần một mặt làm ngơ, một mặt trong lòng vạch tội, các lão tổ mẫu, hoàn hào là các ngươi biến thành văn thân (hoa văn trên người), không nghe được ta nói cái gì. vãn bối mượn các ngươi tùy tiện nói lung tung vậy.

"hầu gái thích vũ lực, a a, thật sự là hiếm thấy, thực lực các nàng nhất định là rất mạnh phải không?"

Brockman từng bươc thử.

"mã mã hổ hổ, (thường thường thôi), kỳ thật các nàng là đệ tử của một vị bằng hữu, motọ thân vũ kĩ đều là bằng hữu của ta huấn luyện."

"a? bằng hữu của ngài là một vị.. chín cấp đấu thần?"

"điều này không phải ta có khả năng biết, ngài biết đấy, cao cấp đấu thần đều có chút quái dị, mà bằng hữu của ta không thích nhiều người biết hắn, hơn nữa, hắn nói hắn không có cấp bậc đấu thần."

không có cấp bậc? ân, có thể tại thiên vương sơn một chiêu đã bại Phillip, cấp bậc đấu thần hiện có thật không thể sử dụng với hắn.

...... Brockman tiếp tục dẫn dắt ĐỖ Trần.

hai người hàn huyên nửa ngày, thật là có duyên, ít nhất bên ngoài thoạt nhìn như lão bằn hữu nhiều năm khôn gặp.

lúc buổi đêm, Brockman lấy cơ đi xem long liễn, đi ra phòng ngoài. Fancino đang ở bên ngoài, thấp giọng nói:

"đại nhân chúng ta lúc nào chuẩn bị động thủ?"

Brockman cười rất ưu nhã:

"ta đã cùng Francis kết thành bằng hữu, hắn không có lòng nghi ngờ ta, mà ta cơ bản cũng đã biết rõ về hắn, a a, trước mắt lựa chọn không cùng hắn chính diện đối dịch là vô cùng chính xác."

nhìn hia tay mình như nghệ thuật phẩm được hâm mộ bình thường, hắn lại nói:

"sự thật đã chứng minh, Francis không thể ngăn cản "nghệ thuật cao nhã" cảu ta, ta cũng có kế hoạch hoàn hảo. chờ tới trấn York, nhạc viên của mạo hiểm giả chúng ta đông thủ lần nữa."

trong lúc này, nháo kịch bên trong sương mù rừng rậm bắt đầu.

Demis chạy như điên, ba mụ đàn bà xấu xí đuổi theo không tha, nhưng theo lời lão Bowen nói, sương mù rừng rậm đối với mỗi người đều như nhau. ở chỗ này, thực lực cao, tốc độ nhanh cũng không nhất định hữu dụng, bởi vì sương mù trong rừng tràn ngập hàng năm, trong tầm trăm thước không thấy bóng người=chỗ này địch nhân truy tung hết sức khó kahứn.

đuổi theo, đuổi theo, độc nhãn long trong số ba mụ đàn bà đột nhiên nắm lấy tay của hai người kia, thấp giọng nói

"hai vị muội muội, chúng ta hình như sấm vào lãnh địa của huynh đệ trong tộc."

"sợ cái gì? mặc dù quy củ của tộc là không được xông vào lãnh địa nếu không tuyên chiến, nhưng, bằng ba tỷ muội chúng ta liên thủ, trên tam đại lục còn có nơi nào không thể đi vào?"

răng to ngạo nghễ nói.

mặt đậu mùa cũng phụ họa:

đúng vậy, chúng ta tiếp tục đuổi, chỉ cần không cướp lãnh địa là được."

các nàng đang nói, đột nhiên, Demis từu trong sương mù chạy tới:

"xong hết ròi, ta lạc đường! trời ạ, ta sao lại chạy đến trước mặt các ngươi chứ?"

"hừ!ngươi là tên lừa lọc, trốn không thoát đâu."

tam tỷ muội chậm rãi tiến về phía Demis.

"được rồi!"

Demis rất thản nhiên, cũng rất thành thục ngồi xổm xuổng, nói:

"không nên đánh mặt và tay ta, ta cần bọn chúng để tiếp tục kiếp sống nghệ thuât."

hừ, lão nương trước hết phế đi tay ngươi.

Độc nhãn long ra tay như điện, nắm lấy cổ Demis, rậtnhẹ nhàng xách hắn lên.

lúc nàng còn chưa biết có phát lực chấn gãy cổ người này, thì trong rừng rậm vang lên một tiếng quát lớn:

"ai? dám xông vào lãnh địa cảu ta?"

hô hoo.

một cơn lốc đánh tan sương mù, một đầu cự long màu bạc cao mấy chục thước phóng lên, uy thế bức người, trên mặt đất, hơn mười người nhanh chóng lao tới.

"các ngươi! đã xông vào lãnh đại của ta cự long bì khắc(sry không chuyển nổi, fiên âm tiếng nah nó là I pick), lập tức cút ra."

cự long giận dữ hét lên.

"ngươi bảo chúng ta cút?"

Độc nhãn long tiện tay ném Demis xuống đất, con mắt duy nhất liếc phía nhân loại, khinh thường nói:

"tử tôn của long tộc, khi nào lựa chọn cùng nhân loại ti vi ở chung?"

"hừ, rất đơn giản! bọn họ cho ta nhiều kim tệ, kim tệ chói mắt!'

Bì khắc cười lạnh:

"quên đi, các ngươi cũng không đi, để mạng lại! mấy nhân loại này nói, năm hào thật nghiệm phẩm của bọn họ, trước khi thật nghiệm thành công không thể bị ngoại nhân phát hiện... dát dát, cho nên, các ngươi đều đi tìm chết di!'

cự long từ trên lao xuống, đánh về phía ba mụ đàn bá xấu xí, trong lúc này, Demis bị dọa ngất xỉu.

Độc nhãn long đột nhiên cười ha ha, tiếng cười nàng hết sức chói tai:

"tiểu tử kia, ngươi xem rõ chúng ta là ai?"

"các ngươi?"

"ta là lão tổ mẫu của ngươi!"

trời đất! ba mụ đàn bà xấu xí biến thành ba con cự long, một đỏ, một trắng, một đầu thì màu ám lục (xanh xám).

"nhị muội, tam muội, các ngươi giết sạch nhân loại, ta giết tên tiểu nhân này, đáng chết, long tộc cao quý cư nhiên làm thật nghiệm phẩm sao? giết "năm hào".

trên mặt đất, Demis vốn hôn mê mở con mắt, đánh giá tình hình trước mắt, cười hắc hắc, tiếp tục giả chết...

một hồi hỗn chiến bắt đầu, cuối cùng, nhân loại chết sạch, đốc nhãn cự long màu đỏ cầm lấy thi thể ngân lòng bì khắc. cả giận nói:

"ngươi lại hậu duệ bất tài, khong xứng trong lãnh địa của long tộc, cho dù chết, thi thể cũng không thể ở tại chỗ này."

nàng phun ra một ngọn lửa, đốt trụi thi thể bì khắc, sau đó hai cánh vỗ, ném thi thể bay xa.

"trời ạ, long tộc cao quý, điều này có thể sao?"

Demis đứng dậy, nhìn tam tỷ muội đã biến thành nhân hình hung ác lao tới phía hắn, vội la lên:

"không nên giết ta! các ngươi nghe ta nói một câu, một câu được rồi, ta có một tiểu huynh đệ, gọi là Francis, hắn có rất nhiều châu báu, ánh sáng chói mắt, là châu báu mà cự long các ngươi thích nhất.."

hắn nhìn tam tỷ muội một chút. lại bổ sung:

'mặt khác hắn rất tuấn tú. phi thường phi thường đẹp trai..."

Đỗ Trần đáng thương, bị Demis giáo thụ vô lương tâm bán đứng.

sâu trong sương mù rừng rậm, chỉ có duy nhất một toa fnúi cao. tòa núi này cao sừng sững, xuyên thấu sương mù, nghênh đón ánh sáng bầu trời.

"ngao..."

trên đỉnh núi, một cói sói màu tuyết trắng đang hú.

đây là một con sói rất lớn, nếu không phải là có tiếng sói tru rắm thối, sợ rằng người khác cho rằng nó là một con lợn đang ngắm trắng gọi xuân.

"năm tử hán đại trượng phu, cái miệng phải lớn, giấc mộng cũng phải lớn."

sói béo(phì lang) tự đắc nói.

"mặc dù ta là một tráng lang bất động. mặc dù đồng bào gọi tuyết lang chúng ta là tuyết bỉ nhân của lang tộc, nhưng, ta có giấc mộng, ta rất có vị khẩu!'

con sói nhìn ánh trắng:

"nguyệt thần nữ a, sủng nhi của ngài, vương giả của sương mù rừng rậm, tuyết lang Chis Andy... béo mập không thể chạy, bắt không được thực vật, cầu ngài cho ta một chút đồ ăn."

hắn ti bỉ vươn móng vuốt, cố gắng lộ ra bàn chân béo tròn, nhìn ánh tắng cười:

"nguyệt thần nữ xinh đẹp, mặc dù chỉ cần một con thú nhỏ có thể thỏa mãn khẩu vị của Andy, nhưng, nếu ngài có thể cho ta một đầu cự long, Andy cũng sẽ không kêu nhiều mà ăn hết."

Uỵch.

một con cự long nướng hiện ra trước mắt Andy, chính là năm hào thật nghiệm phẩm vừa bị giết chết, cự long bì khắc.

Andy bình bĩnh nhìn hết thảy, đột nhiên gật gật đầu:

"ân, mơ mộng bao lâu rồi, khẩu vị bao lâu rồi! đây là chân lý của tuyết lang Andy... lại là một con cự long đã được nướng chín ngon tuyệt, a ô!'

hắn băt đầu thưởng thức, rất nhanh hắn ngừng lại, nhìn một cái khối nhỏ lập phương chẳng biết làm bằng chất liệu gì khiến hắn ngẩn người, thứ này, so vớ khối trong tay Đỗ Trần giống hệt?"

đây là cái gì, bất quản! trên người cự long toàn đồ tốt, một miếng ăn luôn."

không ai biết, "tổ hợp dị thú" năm hào trong thật nghiệp xếp ngang với vong linh đấu thần có thể chui vào bụng của tuyết lang không thể di động này.

bên trong á long liẽn, Brockman quay về bên trong.

ĐỖ Trần dang chơi vui vẻ với tiểu bối bối, hắn cầm chuỗi vòng cổ mà brockman tặng, đeo lên ỏổ nữ nhi:

"bảo bối nhi, đẹp không?"

tiểu tử kia lắc lắc đầu:

"bối bối không thích, bối bối thích cái khác."

"được, bảo bối muốn cái gì ba ba đều cho ngươi."

Đỗ Trần từ trong túi lấy ra một cái gì đó-tiền, từ trong tay LG thắng được thủ sức trân quý, còn có hồn tinh cùng khối lập phưưong kì lạ không biết tên từ trên người ngư nhân vương....

nhưng, tiểu bối bối hình như cái gì cũng không có hứng thú, ĐỖ Trần không thể làm gì khác hơn là lấy tất cả các thứ mà mình có trong túi ra.

Brockman nhìn cảnh sắc đẹp mắt này, mắt xanh lộ ra một tia hưng phấn khó thể tả, lục hào quả nhiên trong tay ngươi.

nhạy cảm nắm bắt sự biến hóa ánh mắt của Brockman, Đỗ Trần vuốt mũi nở nụ cười, nguyên lai là thứ này...

chờ lúc nghỉ ngơi buổi đêm, Đỗ Trần thừa dịp Brocman vắng mặt, sờ sờ cái mũi, cười nói:

"chờ tới trấn York, Brockman có thể động thủ, đến lúc đó hắn có thể sẽ có chút động tác nhỏ, các ngươi phối hợp một chút, sau đó.. a a!"

DỊch cốt khó hiểu nói:

"thiếu gia, ngươi sao không cho ta ra tay giết chết Brockman kia?"

"sao lại thích bạo lực vậy? chúng ta là quý tộc, chúng ta có thể từ trên người hắn biết được nhiều chuyện."

ĐỖ Trần cười nói:

"Brockman thực lực dù không có hoàn toàn bại lộ, bất quá dù hắn là chín cấp, hơn nữa bên người còn mấy tùy tùng hộ vệ, cũng tuyệt đối không phải đối thủ của bọn lão tổ mẫu, phải không? loại đối thủ này tùy thời có thể bóp chết... a a, chậm rãi chơi với hắn! rất thú vị đó."

"hơn nữa, ta muốn cho tiểu bằng hữu Brockman một khóa học, một khóa học về "bất cáo nhi nã" có hậu quả gì.

Liên hoa bảo giám

chương 138

aus nhân viên đại ban tiểu bằng hữu, lão sư lai cấp nhĩ thượng khóa liễu.

Brockman không có nói sai, quả nhiên, với tốc độ của á long liễn, sau thời gian một ngày bọn họ đã tới bầu trời trấn York.

trấn York có thể gọi là nhạc viên của mạo hiểm giả, mặc dù là nơi hỗn loạn, tự nhiên là có lý do của nó, ít nhất cư dân trong trấn tuyệt đại đa số đều là nhân vật có kiến thức rộng, bọn họ vừa thấy á long liễn trên bầu trời, lập tức đề lộ ra vẻ mặt khiếp sợ-người có á long liễn, trên tam đại ực tuyệt đối là có thực lực cùng địa vị, ít nhất thực lực cực kỳ kinh người.

trấn York mặc dù là trấn nhỏ, nhưng trên thực tế là nơi dừng chân cùng tụ tập của mạo hiểm giả, thiên nam hải bắc cùng các chủng tộc trí tuệ đều có ở đây, cho nên kiến trúc nơi này bao la vạn tướng, vô cùng đặc sắc, không giốgn như thành thị chính thống có sự thống nhất, phong cách kiến trúc đặc sắc.

để Á long liễn ở ngoài trấn, cũng dặn dò người hầu trông coi công cụ giao thông đại biểu thân phận cùng tài phú thật tốt, Brockman chỉ mang theo Fancino cùng bọn người ĐỖ Trần tiến vào trong trấn.

một đường thưởng thức phong cách kỳ dị, Brocman cười nói:

"huân tước các hạ, ngài hẳn là lần đầu tới trấn York? vậy xin cho phép ta nhắc ngài một chuyện, trấn này có vị trí địa lý cực kỳ đặc thù-dị thú hồn tinh của của sương mù rừng rậm tại các hộ, không thuộc quốc gia cùng thế lực! bởi vì nơi này ngư long hỗn tạp, thế lực khắp nơi lần lượt thay đổi, mỗi người đều có thực lực rất cường đại, cho nên ở chỗ này dù là quý tộc nhưu ta cũng không có ưu đãi. bửoi vì thế lực hỗn loạn, cục diện mới có thể tương đối vững vàng, bởi vậy ngài nên lưu ý một chút! cho dù vị tùy tùng thủ hộ của ngài cường đại nhưng cũng phải cẩn thận, a a, chỗ này gặp phải phiền toái gì, hoặc là mất đồ vật gì, ngài dù có đi báo quan, cũng sẽ không có kết quả-vì vậy trấn này vốn không có quan viên của quốc gia phái tới, chỉ có rất nhiều thế lực ngầm.

hắn cố ý để Đỗ Trần lưu tâm, còn là vì đối với bản thân tuyệt đối tự tin, cho rằng mình có thể nuốt được Đỗ Trần. cho nên trước khi ra tay chơi đùa với đối thủ môt chút.

Francis huân tước các hạ thân ái, ngươi xong rồi, ta sẽ cho ngươi lĩnh ngộ một chút "nghệ thuật" hoàn mỹ.

Đỗ Trần nghe xong trong tâm càng mừng rỡ, trời ạ, địa phương này quả là thiên đường của tội phạm.

Brockman, ngươi xong hết rồi! lão tử hôm nay nhất định cho ngươi đẹp mắt.

đi tới lữ quán, Brockman nhiệt tình phái Fancino đi thuê phòng. tất cả danh mục đều ghi tên hắn. sau đó cùng Đỗ Trần thân thiết tụ hợp.

"ân> tốt lắm."

Brockman ưu nhã bỏ một miếng thịt bò vào miệng, không ngừng than thở:

"cũng chỉ có tại trấn York này, mới có thể ăn thịt trân nước ngon như vậy! ai nha, thật sự là đã lâu chưa từng thưởng thức mỹ vị như vậy!"

lần mời ăn này, Brockman vì muốn biểu hiện sự nhiệt tình đối với ĐỖ Trần, hết sức xa hoa. quả thực cái gì cũng quý, cái gì cũng có chút thể diện! bất quá bữa cơm này không phải quý mà rất quý, bất quá vị của nó thật ngon. nhưng Đỗ Trần đã ăn thức ăn do Alex nấu một thời gian dài cũng dám khẳng định, so với thức ăn mà alex nấu còn kém một đoạn không nhỏ.

"huân tước các hạ, mời đầu thần tùy tùng của người nhấm nháp một chút! Fancino, ngươi cũng ăn một chút."

Brockman nhiệt tình tiếp đón.

"không nghĩ Fancino chỉ ăn một miếng rồi nói:

"đại nhân Brockman, ta muốn đưa ra một thỉnh cầu với huân tước Francis. xin ngài chấp thuận."

mắt hắn liêc snhìn dịch cốt, nói:

"huân tước các hạ, tùy tùng của ngài tiên sinh Brook là một vị đấu thần cực kỳ cường đại, ta muốn lĩnh giáo hiểu biết về đấu khí của hắn một chút, chẳng biết ngài đồng ý không?

hắn muốn phân khai dịch cốt. Đỗ Trần rất "phối hợp" quay đầu nhìn dịch cốt phía sau:

"Brook, nếu Fancino tiên sinh có thành ý cầu học, ngươi cùng hắn luận bàn a.

DỊch cốt mặt dù không muốn cùng loại tiểu tử có thể một chiêu đánh bại chơi đùa, bất quá, hắn nhớ kỹ phân phó của Đỗ Trần trên á long liễn, ngạo nghễ gật đầu, như là dạy đệ tử vậy, dẫn Fancino đi ra....

ân, giải quyết chướng ngại lớn nhất rồi, ánh mắt Brookman lại há xuống người Carter-cái mũi của tuyết bỉ nhân so vứoi so với mũi chó còn muốn lợi hại hơn!"

được ròi, huân tước các hja, ngày mai ta sẽ tiến sào sương mù rừng rậm, ngài nếu muốn dẫn nữ nhi đi vào, vậy, nhất định phải cho người hầu đi mua một chút quần áo, dù sao, nữ nhi đáng yêu của ngài không thể so với người lớn, mà sương trong rừng rất đọc... nếu tiểu mỹ nhân đáng yêu sinh bệnh, ta cùng nhất định sẽ không thể tiếp nhận."

ĐỖ Tràn tiếp tục vui vẻ "phối hợp", hắn hợp tác bỏ đi Carter.

\hai người ăn cơm xong thì trở về phòng ngủ, giờ phtú này cũng đang là đêm tối.

Đỗ Trần nằm trên giường, tiểu bối bối dựa đầu vào vai hắn, hai cha con mắt to mắt nhỏ cười hắc hắc, tiểu bối bối bên tai Đỗ Trầny giận dữ:

"ba ba, bại hoại tới rồi."

"tốt, chúng ta ngủ, thật là dễ chịu a."

Đỗ Trần cùng thiểu bối bối ngủ ngon, thật sự là ngủ rất ngon giấc, từ cửa sổ bắt đầu có tiệng động vang lên, hắn trong lòng bình phẩm kỹ thuật của Brockman-loại phương thức mở cửa cổ lỗ này còn phát ra tiếng động, không đúng cách rồi.

ân, rơi xuống đất không có thanh âm, hít thở không chế tốt, động tác để lại đấu vết cách năm mươi phân! nhưng vẫn không hợp cách.\

lão thiên a, đồ dùng của người chẳng đáng chú ý, trong khi mở rương còn canà một giọt du chi, như thế mới không phát ra âm thanh, sau đó dùng hấp chi xáo dấu vết.. xử lý dấu vết chỉ được ba mươi phân, thật quá sức thất bại.

đang lúc Brockman thiên tân vạn khổ đi tới bên người ĐỖ Trần, tiểu bối bối đột nhiên chuyển thân, mưo mơ màng màng nói thầm:

"ba ba, bối bố, đái đái."

thân thể Brockman khẽ động, nằm ngang dưới gầm giường.

\"ân!"

Đỗ Trần ngáp một tiếng, hắn giống như không có tỉnh ngủ, mưo mơ màng màng đứng trên giường, con amứt mưo màng ôm lấy bối bối:

"bảo.. bối, đái đi, ba ba nhớ dưới giường có bô..."

dươi giường, Brockman niệm vạn câu... cái bô thân ái, ngươi ở nơi nào? trời ạ! Francis huân tước các hạ, ngài nhớ lầm rồi.

trải qua thiên tân vạn khỏ, Brockman có được lục hào, hơn nữa làm ra thiết tặc cầu tài (trộm vào lấy đồ), giả vờ trộm đi tài vật của Đỗ Trần để che dấu mục đích chính của hắn.

không laua, Fancino cùng dịch cốt, còn có Carter trở lại.

Fancino đang nói chuyện cũng ngủ gật, Đỗ Trần xoay người, nhìn nữ nhi cười cuời:

"bảo bối nhi, không nên như vậy nữa, ngươi tiếp tục ngủ a."

nói xong, Đỗ Trần gọi về một đóa liên hoa.

sau khi ngự hoa sen nhỏ lại, Đỗ Trần nhẹ bay ra ngoài, bất quá hắn không cso đi trước mắt Brockman, mà là tiếp đón dịch cốt.

một đêm này, Brockman mất rất nhiều.

sáng sớm ngày thứ hai, Đỗ Trần mơ mộng trươc tràng diện trong phòng, tài vật của mình mất đi, không nhịn được "phãn nộ" kêu lớn:

"đáng chết! có trộm, lão bản, lữ quán của ngươi xuất hiện trộm!"

lão bản của lữ quán không có xuất hiện, chỉ có một tiểu nhị âm dương quái khí (hifi) dậy sớm đi tới nói:

'khách nhân thân ái, chúng ta chỉ cung cấp nơi ở, còn thì mặc kệ-nơi này là trấn York!"

hắn nghĩ đến, đêm qua người thuê phòng là Brockman, đối với người trước mặt này thì trộm không phải là vân đề gì, vì hắn là khách nhân, đây là quy củ của trấn York, nên ngữ khí cũng bình tĩnh mọt chút.

"các hạ ngài tại trấn York có bằng hữu chứ... ta nói cái loại bằng hữu, ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta? vậy đi tìm bằng hữu của nươi giải quyết chuyện này, nêu skhông có..."

hắn nhún vai, khong có nói tiếp/

"trấn York đáng chết, ta thật muốn lập tức rời đi khỏi nơi này."

ĐỖ Trần căm phẫn nói, tiếp đó, hắn cả "kinh" nói:

"ai nha, bằng hữu của ta ở cách vách, hắn cũng không phải gặp phiền toái thế này chứ? không được, ta phải lập tức đi xem xem.

dát chi, Đỗ Trần mở cửa phòng Brockman, sau đó thấy được tràng cánh như mình đoán trước.

Brockman thất hồn lạc phách ngồi trên giường, trên người có mấy mảnh vải quấn lại, còn lộ ra bả vai trần truồng, nhìn qua, như và một cô gại thất thân bình thường.

mà trong phòng hắn trống rỗng, ngaọi trừ gia cụ của lữ quán, cái gì đều không có. kể cả quần áo trên người Brockman. tất cả quần áo, kể cả nội y kim tằm ti cùng cap cấp băng tằm ti nội khố, quỷ mới biết Brockman sao lại mặc quần áo đắt tiền như vậy, nếu nội khố của hắn bình thường một chút, Đỗ Trần dám chắc sẽ lưu lại.\\

"trời ạ, sao lại như thế!"

Đỗ Trần kêu to "đau lòng tật thủ" thật sự là vì cảnh ngộ bằng hữu gặp pahỉ mà cảm thấy dị thường "đau lòng:

"Brockman thần tứ bá tước thân ái, không thể tưởng, ngài, ngài cũng gặp bất hạnh giống ta sao!"

Brockman mờ mịt chưa phát giác ra, trong lòng hắn không ngừng nhớ lại, sao có thể? chính mình là đạo tặc cường đại nhất trong tổ chức, không. là đạo tặc cường đại nhất tam đại lục... nhưng đêm qua, đến cả nội khố của mình cũng bị trộm mắt, ngay cả nội khố cũng không buông tha, mặc dù đó là do kim tằm ti chế thành....

"a! Francis huân tước các hạ, ngài, xin ngài mau đóng cửa."

thân sĩ phong dộc ủa Brockman không cho phép nhiều người biết chuyện này, lập tức kêu ĐỖ Trần đóng cửa/

Đỗ Trần đi tới bên giường, kinh ngạc nhìn hình dáng của hắn, thở dài:

"ai, không thể tưởng tao ngộ mà ngài gặp phải, so với ta cnàg thê... tên đạo tặc ghê tởm kia cũng lấy đi mọi thứ! di, trên mặt đất còn để lại một chút.

Brockman từ sáng thức dất đã thất hồn lạc pách, còn không có đánh giá lại phòng của mình, hắn theo ánh mắt Đỗ trần nhìn lại, cũng quả nhiên, tên trọm còn lưu lại một số đồ trên sàn, có hộp châu báu, túi biền trống trơn, còn có một vật nhỏ không đáng giá.. mặt khác còn có sáu hào.

từ kinh nghiệm trộm cắp của Brockman xem xét, đây là một đạo tặc cao thủ, tự nhiên mang đi hết thảy có thể đổi thành tiền, đồng thời vứt lại toàn bộ không đáng giá.

"di? đay không phải là tảng đá cảu ta bị mất tối qua sao? sao lại ở chỗ này?"

õỗ Trần từ trên mặt đất nhặt lên sáu hào, xoa xoa, nghi hoặc nhìn Brockman.

Brockman kinhngạc không thôi, vội hỏi:

"ta nghĩ, hắn trươc tiên trộm phòng ngươi, sau đó lại trộm nơi này,sau đó hắn trong phòng ta vứt lại một vài thức không đáng tiền.. a, huân tước các hạ, nếu ôồ này là của ngài,... vậy xin ngài thu về!'

trong lòng hắn kêu khổ không thôi.

một đêm, trắng tay! ttên trộm đáng chết! không nên để ta bắt được! ta nhất định phải... nhất định phải lột sạch quần áo của ngươi, Brockman không m\biết minh đang nghĩ gì nữa."

"a, ta nghĩ thế này!"

Đỗ Trần thu sau shào lại, lại nhìn thoáng qua hình dáng Brockman, vôi hô:

"Carter, đi lấy một bộ quần áo của ta tới đây... a, trời ạ, ta quên mất, đêm qua ta cũng mất rất nhiều đồ vật, kể cả quần áo... bất quá tên trộm nọ thật lợi hại, ngay cả Brook cũng bị hắn trộm mất."

"không, không nên khẩn truơnưg, xin ngài thông tri Fancino, hắn còn một số quần áo không dung."

Brockman vội la lên.

trong lúc này, tiểu nhị lữ điểm tiến tới, gõ cửa, giọng âm dương quái khí:

"Brockman tiên sinh, tùy tùng của ngươi Fancino cũng gặp chuyện giống ngươi, mựat khác, ngoài trấn truyền lại tin tức, đêm qua có người tập kích Á long liễn của ngươi, giết chết tất cả người hầu, lấy đi tất cả tài vật, hơn nữa bốn đầu dực long bị thương nặng..."

Brockman sắc mặt cuồng biến:

"ta đây..."

"đúng vậy, ngươi đoán được rồi."

Tiểu nhị bĩu môi:

"trước mắt ngươi là là kẻ bần cùng đến cả một mai đông tệ cũng không có, ngaòi trự á long liễn không thể bay.. tiên sinh, ngày hôm qua bữa yến của ngươi đã chi phí không ít kim tệ, nghĩ biện pháp trả đi.

nếu không, ngươi vì thiếu tiền trả cho chúng ta, chúng ta sẽ ném ngươi trần truồng ra đường cái, để cho dân trấn York hâm mộ, vóc người của ngài rát đẹp, tin tưởng sẽ có rất nhiều người nguyện mua thân thể của ngươi! trấn này có một vài người đặc biệt tốt! trong đó có rất nhiều đàn bà, còn có nâm nhâ, rất cường tráng....

trời ơi, chán quá

----- Bài viết này được kakesi_kenji thêm vào sau 1 phút và 9 giây -----

LIên hoa bảo giám

chưong 139

người tốt Francis

trong mắt Brockman hiện lên một tia lệ mang, sát ý trong lòng hứan bắt đầu nổi lên, tưởng lập tức động thủ giết chết tiểu nhị xuất ngôn bất tốn này.

dù tình cảng khốn cùng của Brockman, hắn cũng là đại nhân vật của cái tổ chức thần bí kia.

đáng tiếc, Brockman không dám, tại trấn York này có ẩn dấu thực lực cực kỳ cường đại, cường đại tới ngay cả tổ chức thần bí cũng không muốn dễ dàng trêu chọc, huốn chi, Brockman bản thân rất hiểu quy tắc nơi này, tên tiểu nhị kia nói kỳ thật căn bản là không có gì sai.

nhìn sắc mặt bất thiện của Brockman, tiểu nhị gầy yếu nọ mặt không đổi sắc, hừ lạnh một tiếng, tà nhãn nhìn chằm chằm hắn:

"ta đề nghị ngươi không nên có ý nghĩ gì xấu xa, nêu skhông tương lai sau này của ngươi có thể càng thê thảm! nơi này chính là trấn York! nếu ngươi có bằng hữu đặc biệt, nói cho ta biết, chuyện còn có thể thưuơng lượng lỗi thoát! nếu ngươi không có..... khách sạn Farmar tại trấn York sẽ khiến ngươi vĩnh viễn nhớ kỹ hôm nay."

tiểu nhị tuyệt đối không phải hù dọa Brockman, mặc dù đây là uy hiếp trắng trợn! nhưng hắn nói lại nói thật, ngay ngày hôm qua, Brockman còn chính miệng nói cho Đỗ Trần, trấn York, là thiên đường của tội phạm và hỗn loạn ra sao, hắn sao có thể không rõ tình cảnh của chính mình lúc này?

Đỗ Trần nhìn Brockman trong lòng bật cười, thần tứ bá tước đại nhân thân ái, ngươi còn có biện pháp sao? ngươi đã không có đường để đi nữa rồi, đúng vậy, ngươi có lẽ có thể trộm, nhưng ngươi ngay cả quần áo cũng không có thì làm sao ra khỏi phòng? hơn nữa ngươi của khách sạn sẽ để ngươi rời đi sao? đợi lúc bọn họ cho ngươi ra khỏi lữ quán, nhát đinh là khi họ áp giải ngươi ra ngoài" rao bán' ngươi....

huống chi cho dù ngươi có ra khỏi, ngươi có thể trộm được bao nhiêu để tra cho bữa tiệc lớn thết đãi ta hôm qua? người dân bình thường trong trấn có mấy mai ngân tệ, mà dân trấn này lại không bình thường... ngươi thế đơn lực mỏng dám trong vùng thế lực của họ trộm tiền sao?

tiểu nhị ho nhẹ một tiếng, chậm rãi nói:

"bất quá lão gia ta nói, quỷ củ là quy củ, nhân tình là nhân tình, dù soa ngươi là một đại nhân vật có á long liễn, chúng ta cũng không thể quá phận làm khó ngươi! cho ngươi thời gian một ngày nghĩ biện pháp, hơn nữa chúng ta cam đoan..."

Hắn nhìn hình dáng trần truồng của Brockman một chút, bĩu môi nói:

"cam đoan chuyện này sẽ không bị truyền ra ngoài! nhưgn nếu sau một ngày không có kết quả, vậy dựa theo quy củ của trấn York mà làm."

có thể đem chuyện dọa người này giữ bí mật, lão bản của lữ điếm đã hết lòng rồi. Brockman thế dơn lực bạc, mặc dù thân mình hắn không tooif, còn có một tùy tùng, nhưng cũng không thể động tới thế lực ngầm khổng lồ của trấn York.

"được rồi, ta biết rồi!'

Brockman bất đắc dĩ phát phất tay:

"Francis các hạ, chúng ta gặp phải chuyện như vậy, thật sự là..."

Francis, tiểu nhị nọ trộm liếc mắt nhìn Đỗ Trần, nhanh chóng hỏi lại:

"bởi vì vị tiên sinh này hôm qua thuê phòng đều đăng ký tên là Brockman, cho nên kết toán của hắn sẽ không tính cả ngài, ngài không cần lo lắng vấn đề chi trả, ngài còn là khách quý của chúng ta."

Đỗ Trần 'lạnh lùng' nhìn hắn một cái:

"ta, Francis, một người coi trọng bằng hữu, sẽ ngồi nhìn bằng hữu gặp khó khăn sao? ngươi vũ nhục ta! ta thề, trấn York, còn có quy củ của trấn York sẽ phải trả giá đắt!"

tiểu nhị nọ thuận miệng nói:

"là ta lắm miệng, là ta thất lễ, là ta đáng chết, xin tiên sinh không nên để ý, thật sự xin lỗi! xin ngài nhất định không nên hoảng hốt!"

ngay cả Đỗ Trần đều chết lặng, tiểu nhị chí cao hiên ngang lúc nãy bây giừo lại dễ nói chuyện như vậy sao?

chờ đến lúc tiểu nhị kia cúi đầu ra khỏi, mứoi hồi phục tinh thần.

DỖ Trần khó khăn nhìn lại người mình một chút, vội la lên:

"Brockman các hạ, ta phải đi bán đồ còn thừa giúp ngài trả tiền, ngài chờ! ta sẽ có biện pháp!"

"cảm kích ngài, FRancis huân tước các hạ, nhưng...."

Brockman trong lòng rõ ràng, đêm qua hắn vì che dấu mục đích nên cơ hồ lấy đi tất cả đồ đáng tiền trên người ĐỖ Trần, nhưng không có nghĩ tới lại hại chính mình-mọi thứ trộm được từ Francis, còn có hết thảy của mình, đều bị một thần bí thâu đạo cao thủ lấy đi, kết quả, Francis lại không có đủ tiền giúp mình.

"ngài yên tâm!"

Đỗ Trần đại nghĩa lẫm nhiên nói:

"nếu không đủ, ta có thể khéo tay kiếm một chút tiền."

quý tộc này nguyện ý kiếm tiền giúp mình trả nợ sao?

ai, bỏ qua góc độ đối địch, Francis thât là một người tốt, nếu thật sự có thể có một bằng hữu như vậy, vậy là việc may mắn tới cỡ nào ah.

đáng tiếc, chúng ta nhất định phải làm đối thủ.

Brockman trong lòng cảm thấn, lại cúi đầu nói:

"cảm tạ ý tốt của ngài, nhưng, bây giờ không chí là vấn đề trả tiền, chúng ta còn phải tiếp tục tới rừng sương mù, cũng phải cần một khoản lữ phí lớn để mua dụng phậm.

"ngài.. còn muốn đi rừng sương mù sao?"

Đỗ Tràn do dự hỏi.

Brockman thầm nghĩ, ta đã phát thệ cam đoan với Phillip, nhất định trước khi ngươi tới đại thảo nguyên đoat lại lục hào, cũng ở đây, chỉ cần tìm được cứ điểm bí mật, chính mình có thể bổ sung một ít thực lực, ít nhất không cần phát sầu vì tiền.

bất quá hán nói sạo:

"ai, mặc dù gặp chuyện ghê tởm như vậy, nhưng ta phỉa có được thọ lễ! huân tước các hạ, ngài, ngài đi bán á long liễn của ta a! nơi này là trấn York, hẳn là có người biết hàng.. ai, nếu người biết hàng không mua, ngài có thể ra giá thấp một chút."

"ta hiểu lựa chọn của ngài, nhưng thời gian gấp gáp, á long liễn đắt tiền khôgn nhất định có thể trong vòng một ngày mà bán được!"

Đỗ Trần ảo não ngồi trên ghế:

"thiết tặc đáng chết! ai, nếu hắn cho ta một mai kim tệ cũng tốt, như vậy, ta có thể đi đổ trường..."

Brockman trong lòng run lên, đúng vậy, theo truyền thuyết thì đổ thuật của Francis chính là độc bộ tam đại lục, ngay cả LG đều không phải đối thủ của hắn.

nhưng là vốn đánh bạc... chính mình cùng Fancino bị trộm sạch, dám chắc không bỏ ra được gì, Francis muốn thay mình trả tiền, nhưng mình thân là thần tứ bá tước, không thể kêu hắn bán quần áo làm vốn đánh bạc, sau đó thân thể trần truồng đi tới đổ trường.

vây...a!

"Francis huân tước các hạ, nếu óc thể, ngài, ngài lấy á long liễn của ta đi!"

"không, á long liễn là bảo vật yêu thích của ngài, ta sao có thể lấy nó làm vốn được/

"á long liễn mặc dù trân quý, nhưng nó dù sao cũng chỉ là vật ngoài thân, huống chi dực long bây giờ đã bị trọng thương, ta nghĩ, hung thủ không có khả năng hạ thủ lưu tình, vậy bốn đầu dực long nọ đại khái đều sắp chết. nếu như vậy, xa sương của nó lưu lại cũng có chỗ hữu dụng, không bằng tặng cho ngài làm vốn đánh bác!"

"cho ta?"

"a? cái.. kia.. đúng vậy, nó đối với ta đã không còn hữu dụng, còn không bằng cho ngài làm vốn."

Đỗ Trần nhanh chóng bắt được bệnh của Brockman, chuyển quyền sở hữu á long liễn cho mình! bởi vì dực long động lực cho ns đã bị thương rất nặng, thoạt nhìn không khác gì sắp chết, nhưng mặt ngoài là vậy, ân, chính là dịch cốt ra tay-chỉ có như vậy, Brockman mới có thể sảng khoái buông bỏ phương tiện giao thông-bỏ qua động cơ cho xe của mình mà không quá đau lòng, đây mới là kế hoạch của ĐỖ Trần, bây giờ ?bây giờ càng lý tưởng!

Đỗ Trần do dự thật lâu, rồi đột nhiên nói:

"ai! dược rồi!"

trong địa thất dưới đổ truờng trấn York.

có mười ba vị đang ngồi trên ghế, ngồi chính giữa là một vị lão nhân hơn sáu mươi tuổi, vóc người hùng tráng vô cùng, tóc dài màu hoàng kim, nhìn qua như một đầu hùng sư uy vũ.

hắn vỗ vỗ cái bàn, trầm giọng nói:

"Farmar, ngươi nói cho mọi ngừoi mục đích của hội nghị lần này đi!"

một trung niên nhân mặc trang phục thương nhân đứng đối diện vứoi hắn, rất gầy, nhưng tinh thần hết sức sung mãn:

"tối ngày hôm qua, Francis mà Anny tiểu thư đề cập đến đã tới trấn, bất quá vì lúc dừng chân dùng tên Brockman, ta tới sáng nay mới phát hiện ra!"

hai tay hắn chống lên bàn, lạnh lùng nhìn qua mọi người:

"nhưng, Francis cùng bằng hữu của hắn đêm qua đã bị người vét sạch, mất đi tất cả tài vật."

Đông!

Farmar đập mạnh bàn:

"theo quy củ, người của các ngươi tới lữ quán của ta sau khi lấy trộm ta không quản, nhưng, lúc này có người động tới Francis! chư vị, đêm qua là ai làm, vô luận hắn có cố ý hay không, xin đứng ra, chính mình hướng Anny tiểu thư cùng Francis giải thích, không nên đẻ liên lụy tới trấn York của chúng ta! như vậy chúng ta sẽ phải trả gía rất đắt."

tất cả ánh mắt mọi người đều tụ lên người một nữ nhân trung niên tóc đỏ, nàng nhún vai:

"đừng nhìn ta, mặc dù thiết tặc lớn bé tại trấn York đều gọi ta một tiếng đại tỷ, nhưng tối qua đích xác không phải ta làm!"

mọi người không chịu dời đi ánh mắt, nàng lại nói:

"nếu ta nói dối, người nhà của anny tiểu thư nhất định ra tới, cho nên, ta dám nói dối sao? hậu quả ta không gánh nổi.

bền ngoài vang lên tiếng đập cửa, tráng hán ngày ấy đắc tội với anny đi đến:

"chủ nhân, Francis ôm nữ nhi tới đổ trường của ngài, xem ra, hắn đã mất đi tất cả tài vật, muốn từ nơi ngày kiếm một chút, làm lộ phí."

lão nhân đột nhiên nở nụ cười, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn:

"nói cho tất cả hà quan, để cho Francis thắng, muốn thắng bao nhiêu thì thắng bấy nhiêu."

hội nghị lại tiếp tục, nhưng trong chốc lát trang hán lại tới, một đầu mồ hôi lạnh:

"chủ nhân, tất cả hà quan đều thua trong tay Francis."

"ân!" lão nhân gật đầu:

"tốt lắm, để cho bọn họ tiếp tục thua."

"nhưng Francis bây giờ đã thắng hơn mười vạn kim tệ! thật sự mặc kệ sao?"

tráng hán nghi hoặc hỏi lại.

"cái gì? mười vạn, sự tình cũng phải có hạn độ, không cẩn hạ thủ lưu tình! chúng ta đã hết lòng, cho dù anny tiểu thư bên kia có hỏi cũng có thể công đạo quá đi!"

lão nhân cũng sinh tức giận.

"nhưng, nhưgn chúng ta muốn thắng cũng không thắng được! đổ thuật của Francis quỷ thần khó lường, ôm nữ nhi, dùng một tay tựu thắng tất cả huynh đệ!"

tráng hán mỗi chữ nói ra, bởi vì nếu không phải hắn đã từng thấy, hắn đều không giám tin chình mình đã thấy sự thật.

con mắt tinh quang của lão nhân trợn tròn, vỗ cái bàn đứng lên:

"nguyên lai Francis chính là một đổ thuật cao thủ, chính hắn cũng quá không biết thu liễm, thật sự là chẳng biết tốt xấu, ta đi gặp hắn! cho hắn biết thiên ngoại hữu thiên! bất quá chư vị không cần lo lắng, ta rất rõ Anny tiểu thư đã nhắc, sẽ có phân tấc!"

Liên hoa bảo giám

chương 140

thiên ngoại hữu thiên

ĐỖ Trần tiện tay cầm lấy khoản đặt cược, chặm rãi uống một chén nước do phục vụ mang lại, liếc mắt nhìn hà quan đối diện sắc mặt ngưng trọng hắng giọng một cái.

"ta nghe nói trấn York tất cả đều giảng quy củ, ván này hình như ta thắng, tiên sinh, xin bồi đi!'

Đỗ Trần nhéo nhéo chóp mũi nữ nhi:

"ván này ta mới thắng hai vạn kim tệ thôi, quý đổ trường sản nghiệp lớn như vậy, không phải là không chung nổi đó chứ?'

hai vạn kim tệ, trả thôi?

các đổ khách há mồm trợn mắt xem náo nhiệt, mặc dù nói này là đổ trường lớn nhất trán York, những cũng hiếm thấy tràng đánh cuộc lớn như vậy.

hà quan cắn răng, nói:

"tiên sinh nói đúng, đổ trường chúng ta chỉ giảng quy củ! người đâu, chiếu bồi!"

hoa lạp! một đôi tiền cược đổ xuống trước mặt Đỗ Trần.

Đỗ Trần vuốt cái mũi nở nụ cười, hắn tới đổ trường là vì cấp cho Brockman xem một tuồng kịch, cho hắn biết mình lại có tiền. hai là, Đỗ Trần cũng muốn thám tính chi tiết của trấn York, xem thử chút hạn định của "quy củ" này, cho nên xuống tay không lưu tình, thắng đến hà quan phải phát run lên.

hơn nữa Đỗ Trần căn bản không sợ thế lực ngầm của trấn York trả thù, không nói đến dịch cốt cùng lão tổ mẫu bên người, trong tình huống thật sự có nguy cơ, Đỗ Trần có thể cước đạp hoa sen bỏ chạy. hơn nữa Đỗ Trần còn có ỷ truowngj-PYbie tại đấu thần đảo cùng hắn có giao tình, nói danh hào của Pybie lão đại, phân tử hắc bang khắp tam đại lục đều cấp cho vài phần thể diện! đáng tiếc ĐỖ Trần không biết dù Pybie lão đại có thấy cũngkhôgn dám trêu vào "quy củ" của trấn York.

lão bản của đổ trường cùng một đán đại lão hắc bang toàn bộ đi tới tầng hai, xa xa đánh giá ĐỖ Trần ở dưới lầu.

nhìn Đỗ Trần thắng mấy ván, lão bản của lữ quán Farmar cười nói:

"xem ra Francis này thật sự là rất lợi hại! ta căn bản là không thấy hắn xuất thế nào, thế nào? có thể thắng hắn không?"

lão bản Đổ truờn sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm vào Đỗ Trần đang ôm nữ nhan, đột nhiên lắc đầu cười cười:

"hắn tuyệt đối không xuất, thiên ngoại hữu thiên a!"

Farmar sửng sốt.

lão bản đổ trường lại nói:

"ta vốn muốn cho Francis biết cái gì là thiên ngoại hữu thiên, nhưng không nghĩ tới... a a, huynh đệ dưới tay thua không oan! cho dù là ta lên, cũng hạ tràng giống vậy."

mọi người kinh hĩa, hồng phát trung niên nữ nhân nói:

"ngươi cũng không thắng được hắn sao?"

"đứng nói là ta, dù là đổ thần của Beins Pybie, thậm chí LG một năm trước thắng ta khiến ta súyt phá sản cũng không nhất định có thể là đối thủ của hắn."

lão nhân nhướng mày:

"không lâu trước ta nghe tin tức, LG thua trong tay một người tên là Francis, vừa rồi ta còn nghĩ là chỉ là trùng tên mà thôi-dù sao đồng học của tiểu thư Anny hắn còn quá trẻ, nhưgn bây giờ xem ra, người dánh bại LG chính là thiếu niên trước mắt chúng ta"

"a?"

hồng phát nữ nhân cười cười:

"tiểu huynh đệ thú vị, sao, lão đại ngươi còn muốn lên đổ với hắn không?"

lão bản bước đi hướng ĐỖ Trần:

"bằng chân bản lãnh của ta thật không thắng được hắn, nhưng ta không tin hắn có thể phá giải vương bài cuối cùng của ta, ta xếp đặt một cái bẫy tuyệt diệu.."

ĐỖ Trần càng đổ càng mất hứng thú, hà quan đối diện như một máy rút tiền tự động, ai có thể cảm thấy hứng thú ovưi smột người cơ khí chứ? ngay khi một nửa chú ý lực của Đỗ Trần tập trung chơi với nữ nhi, lão bản Đổ trường xuất hiện trên bàn.

nhìn hà quan cung kính thối lui, đỗ trần nở nụ cười.

ta là adelman là bão bản nơi này. khách nhân tốt chứ."

lão nhân ngồi đối điện Đỗ Trần, cũng không nói nhiều, lấy ra một tấm chỉ bài:

"đổ mười ba lá! ta làm cái, ngươi đặt! ngươi có thể tùy ý lấy ra mười ba lá bài! ngươi phải thắng ta, nếu không ngươi sẽ thua, hạn chế duy nhất là không thễ bãi lệ bài! tiếp nhận khiêu chiến không?"

Đỗ Trần sờ sờ cái mũi, trong lòng nghĩ thầm, mười ba lá loại thủ pháp che mắt này kiếp trước cũng phi thường thịnh hành, motọ bộ bài tây (pháp khắc =F**k), mỗi người mười ba lá, chia làm ba, năm, năm ba đạo bài, phân biệt lớn nhỏ, cuối cùng tính ra ba đạo bài thắng thua tổng thể. còn lại quy tắc tính giống nhau.

xa xa, lão bản của lữ quán Farmar nhíu mày nhức đầu, nhịn không được nói:

"Adelman lão đại suy nghĩ gì vậy? tính cái gì vương bài? để cho đối phương tùy ý rút bài trước? chỉ cần đạo thử nhất ba con trùng A(át), đạo thứ thứ hai lấy đồng hoa thuận từ 9 tới k, 10. hắn suy nghĩ cái gì vậy."

"nếu lấy bài như vậy, vậy Franics nhất định thua."

hồng phát nữ nhân liếc mắt nhìn Farmar:

"nếu lấy bài như ngươi nói, trùng đầu ba con A, đạo thứ ba là đồng hoa A thuận vĩ sát năm con, vậy bất quá thắng tám! nhưng lão đại chỉ cần ở đạo thứ hai lấy ra một hoa mai từ 9 tới K đồng hoa thuận, sẽ giết chết hai đạo song bội mười lá của Francis-bởi vì mười ba lá không tinh cao giai hoa sắc, hắn là nhà cái, hoa mai có thể ăn đồng hào của người đặt, nhà cái cuối cùng sẽ thắng người đặt hai lá.

Farmar sửng sốt, đột nhiên cười hắc hắc:

"lão đại rất âm hiểm, hắn để cho Francis tùy ý rút bài, là hắn thua?"

"ngươi nghĩ sao? nếu không phải năm đó lão đại đề cập với ta phó bài này, ý nghĩ của ta nhất định giống ngươi, sau đó bị lão đại đánh bại."

hồng phát nữ nhân bĩu môi:

"bất quá phó bài này nếu không dựa theo phương pháp người nói rút bài... ít nhất lão đại cùng bằng hữu của hắn còn không có nghĩ ra, rút bài làm sao mới có thể thắng nhà cái! một năm trước lão đại cũng nhờ một chiêu này mà bức lui "đổ thần" LG, nếu không, lão đại có thể sớm đã phá sản rồi! cho nên, phó bài này được xưng là người đặt cược nhất dịnh phải chết, nhà cái nhất định thắng! cho nên mới là chiêu vương bài cuối cùng mà lão bài xử ra."

Đỗ Trần lạnh lùng nhìn Adelman, tiểu bối bối trong lòng hắn lại nhíu mày, trí tuệ của tiểu tử kia cũng nghĩ tới đây là một cái lồng, nhưng nàng không biết làm sao mới có thể rút bài thắng nhà cái.

"đổ bao nhiêu?"

Đỗ Trần đột nhiên hỏi.

Adelman mỉm cười nói:

"nếu ngươi thắng ta, đổ tràng này thuộc về ngươi."

mọi người ngạc nhiên.

Đỗ Trần nhanh chóng cười, cạm bẫy mười ba lá vốn tại kiếp trước đã bị người ta phá, bài cục tại kiếp trước được truyền lưu nhiều năm, tiền nhân không ngừng tích lũy kinh nghiệm mới phá giải được, xem ra, trong đấu thần thế giới còn trong giai đoạn thấp chưa biết cách phá giải bài cụ này.

Ai, Adelman tiên sinh, ngươi muốn tặng đổ tràng cho ta, ta sao lại không nhận chứ?

Đỗ Trần một mặt nói, một mặt rút bài:

"ba con sáu trùng, bốn con J cùng một O đạo thứ ba là bốn con A cùng một con 6!"

"quá nhỏ sao?"

có đổ khách không nhịn được hỏi lại.

nhưng sắc mặt Adelman thay đổi.

ĐỖ Trần mỉm cười, chậm rãi giải thích:

"mười ba lá cùng quy tắc giống nhau, vậy, ta lấy ra tất cả A, J, 6, vậy ngươi vĩnh viễn không có cách nào có đồng hoa thuận, không thể có đồng hoa thuận, vậy bại diện thứ hai chính là bốn là bài giống nhau, nhưng, bốn con A, cùng bốn con J đều trong tay ta, mặt khác ta còn một O chiếu 'quy củ' bài lớn nhất phải xảy ra vĩ đạo, hai đạo của ngươi có thể tạo thành bài lớn nhất, hay chính là bốn con mười, ngaòi trừ một cửa 3 con 6 của ta thất bại, ta còn dư hai cửa thắng 12 đạo, cuối cùng hợp lại ta thắng 9 đạo..."

"ba ba, thông minh!"

tiểu bối bối thơm ĐỖ Trần một ngụm, cười ngọt ngào.

Adelman nhìn Đỗ Trần phá bài diện, đột nhiên đứng lên:

"tiểu huynh đệ, người đánh bại LG, cứu Pibie nhát định là ngươi."

ĐỖ Trần cười mà không đáp.

Adelman chỉ vào sương phòng cửa thiên của đổ tràng nói:

"đổ tràng này thuộc về ngươi, bất qua mấy bằng hữu của trấn York cám thấy hứng thú với ngươi, ngươi tới đó nói, tới nói chuyện được không? a! chúng là đều là lão bằng hữu của Pibie! mọi nguời không phải dịch nhân!'

hắn trong lòng bỏ thêm một câu, ngươi còn có tiểu thư an ny, ai cũng không muốn là địch nhân của ngươi.

"tốt lắm, mấy vị mời."

Đỗ Trần theo Adelman đi tới ngồi xuống, nhìn thoáng qua mấy vị cự đầu hắc bang của trấn York.

Adelman cười nói:

"quy của của trấn York chúng ta nói là làm, hành tất quả! nguời đâu, trước tiên đuă khế ước đổ trường cho Francis."

Đỗ Trần nhìn khế ước đặt trước mặt hắn nhưng không có thu lại, mà cười nói:

"chu vị đều là nhân vật hàng đầu của trấn York, tối qua tao ngộ ta gặp các ngươi đều biết, không có biện pháp.l tài sản của ta đều mât shết, mà quy củ của trấn York lai như thế, ta không thể làm khác hơn là mạo muội tới đổ trường kiếm một tí lộ phí!"

hồng phát nữ nhân gõ bàn, ý bảo Đỗ Trần chú ý mình, sau đó cừoi nói:

"ta là Susan, thiết tặc tại trấn York đều gọi ta một tiếng đại tỷ, chuyện ngươi tối qua mất đồ ta nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo! xin cho ta một thời gian, trước khi ngươi rời trấn York, được không?"

ai u, đây là nữ đồng hành a! thân phận lão đại của tổ chức tiểu thâu, hơn nữa Susan đã là trung niên, không có cái gì tà niệm, nhất thời khiến đỗ trần với nàng thân thiện hơn nhiều.

"đương nhiên, nếu chỉ là bản thân ta thì không đáng nói, nhưng bằng hữu của ta thần tứ bá tước Brockman cũng bị, huynh đệ nào xuống tay, cũng quá mức một chút, cư nhiên cả quần áo của Brockman cũng bị lột sạch, ngay cả nội khố cũng không có lưu lại, đây là sỉ nhục lớn lao, ta phải vì hắn mà nói! xin mọi người hiểu cho tâm tình của ta."

Farmar cũng gõ bàn, giới thiệu mình, lại nói:

"tối hôm qua ngươi tại địa bàn của ta mất đồ, cũng có trách nhiệm của ta, nhất định sẽ cho ngươi một cái công đạo."

"ta cũng có trách nhiệm."

"ta cũng có..."

Đỗ Trần mộng rồi, đây là chuyện gì xảy ra? chính mình mặc dù đổ thuật xuất chúng, nhưng dù sao cũng không phải đại nhân vật gì, hắc bang lão đại taòn bộ đều là nhân vật có danh đầu, dậm chân một cái, hắc đạo đại lục đều phải run lên! sao bây giờ bọn họ đều nhận tội với mình."

việc lạ nha!

"tốt lắm! đều không nên cãi!"

Adelman khoát tay, nói:

"đựoc chư vị ái mộ, ta Adelman mới ngồi lên vị trí minh chủ thế lực ngầm của trấn York, nếu thân là minh chủ, không thể chỉ hưởng phúc không dám nhận trách nhiệm, chuyện đêm qua Francis tiểu huynh đệ mất cắp, ta có trách nhiệm lớn nhất."

Đỗ Trần cùng tiếu bối bối hai mắt nhìn nhau, tới cùng là làm sao vậy? chư vị lão đại, ta chỉ là đệ tử, mặc dù ta trong tay che dấu một chút thực lực, nhưng cũng không thể so với thế lực ngầm của các ngươi, sao các ngươi tranh nhau hướng ta bồi bội?

Adelman lại nói:

"thiết tặc nhất định phải bắt được, bất quá Francis tiểu huynh đệ đã bị tổn thất, đây là ta không đúng, tiểu huynh đệ,danh sách vật phẩm mà ngươi mất cắp đêm qua, ta phụ trách toàn bộ bồi thường cho ngươi."

ĐỖ Trần trợn mắt há mồm, này.. chuyện này tựa hồ đã siêu ra phạm trù bình thường, Adelman hình như cần cớ tặng tiền mình.

"Adelman các hạ, ta từ ngài đã lấy đủ số tiền bị mất."

Đỗ Trần nhìn khế ước trước mặt một chút, trong lòng thầm nghĩ, những ngừoi này mạc danh kỳ diệu, nhưng cẩn thận một chút tốt hơn.

Adelman lại khoát tay:

"không, đổ chú quy đổ chú, trách nhiệm quy trách nhiệm, không thể để đổ chú cùng bồi thường tiền nói chung được."

các vị hắc bang lão đại trong lòng đêu thầm mắng, đáng chêt,s Adelman lão hồ ly này! bây giờ, tát cả mọi người đã thông suốt Francis kết hảo vớ Anny tiểu thư cùng gia tộc của nàng, loại cơ hội tôt này, ngươi cũng dám chiếm lấy làm riêng sao?

không được, chúng ta cung muốn cấp tiền bồi thường Francis.

Liên hoa bảo giám

chương 141

ta không chê nhiều tiền

ĐỖ Trần hồn nhiên chẳng biết các vị lão đại đối với hắn dị thường 'nhiệt tình' cố nhiên không phải vì một cái danh đổ thần của hắn bây giờ, mà là vì nguyên nhân khác lớn hơn là vì anny đồng học nói tên hắn yêu cầu chiếu cố, mà có sẵn lý do để tạo một cái nhân tình như vậy, các lão già thành tinh sao không cướp cơ hội tặng hắn chứ?

suy ngẫm chút, trong lòng Đỗ Trần đưa ra một cái kết luận, chình mình mặc dù có hơn trăm vạn, nhưng thân phần còn là một đệ tử, bọn họ không cần phải xếp đặt một âm mưu phức tạp tự trả tiền như vậy để đối phó mình, nhưng nghĩ tới đây, bởi vì mình là một đệ tử, cố một số việc phải xử lý!

Đỗ Trần rất 'thành khẩn' cười cười:

"ta mặc dù chỉ là một đệ tử, nhưng cũng hiểu được quy củ, chư vị lão đại đều là nhân vật có danh đầu, các ngươi đã mở miệng, ta không thể tổn hao thể diện các ngươi, tốt lắm, ta đưa ra dánh sách này!"

"lúc này mới sảng khoái!"

Adelman vỗ vỗ tay, phân phó:"

người đâu, Francis tiểu huynh đệ đã nói, các ngươi lập tức theo bản ghi chép mà làm!"

hắn thầm nghĩ, Francis xuất ngoại du học có thể mang theo bao nhiêu kim tệ? cho dù thêm châu báu toản thạch khế ước cùng vật phẩm quỷ trọng, vạn kim tệ cũng là nhiểu rồi.

khoản tiền này đối với mình chả đáng gì!

"tuyết toản mười khỏa sản xuất từ cực địa băng sơn!"

ADelman trong lòng lặng đi một chút, Farmar ở một bên lại gật đầu ám chỉ hắn, quả thật có, ngày hôm qua dưỡng nữ của Francis đích thật cầm tuyết toản chơi, có thể có mười khỏa, rất cả thể đứa nhỏ mặt trắng này, bị trộm mất, chủ yếu nhất là, hắn cũng không phải hứa sư tử mở miệng rộng ra nói ngoa!

nhân viên đánh giấ ở một bên lập tức báo giá:

"một viên bốn trăm kim tệ, tổng cộng bốn nghìn kim tệ!"

ĐỖ Trần lại nói:

"một mai hồn tinh của sáu cấp dị thú ngư nhân vương."

"hồn tinh.. sáu cấp... có thể tính năm vu kim tệ không?"

nhân viên đánh giá trong lòng trù trừ, lúc này mới có hai kiện đồ vật, mà sắc mặt Adelman lão đại đã âm lạnh, chính mình cố ý áp giá a!

"không quan hệ! ta kỳ thật cũng không biết giá tiền cụ thể, đều là từ LG thắng được."

đỗ trần rất tùy ý trả lời, Farmar lại hướng cái mặt âm trầm của Adelman gật đầu, thực sự, so với giá thị trường ít đi rất nhiều, còn là chiếm tiện nghi nữa.

sau đó chỉ nghe đồ trần nói:

"nam hải ngọc hàn hương. hai khôi!"

"tám, tám trăm kim tệ..."

"dây cột tóc băng tằm ti, cho nữ nhân của ta sử dụng...

các vị lão đại bĩu môi, nhưng không có nói, mà sắc mặt Adelman nhìn qua càng thêm khác thường, bằng tằm ty? cấp nữ nhi dùng?

ngươi dụng thủy hệ cao cấp bảo bối thuộc băng tuyết hệ, cấp cho nữ nhân của ngươi sao?

người, không thể xa xỉ tới bước này! mặc dù ngươi rất có tiền!

từng kiện từng kiện theo danh sách của Đỗ Trần xuất ra. không riên gì sắc mặt Adelman không dễ nhìn, sắc mặt của các hắc bang lão đại dadng ngồi cũng chẳng tự nhiên gì, rốt cục có ngựời không nhịn nổi nói thầm:

"ta là Hyde, Francis tiểu huynh đệ, ngươi xác định là thật sự mất nhiều như vậy sao?"

Đỗ Trần cười nói:

"chư vị, ta cũng không có lừa các ngươi, nếu các ngươi bắt được thiết tặc. hơn nữa tìm được tang vật, sẽ biết ta nói đều là thật!"

hắn sờ sờ cái mũi giải thích:

"a a, vốn là ta không thích mang nhiều đồ như vậy đi du học. nhưng mọi người xem bảo bối nhi của ta, nha đầu tuổi tuy nhỏ, nhưng hết làn này tới lần khác thích trang sức bảo thạch, cho nên, ta mang theo chút tiểu đồ vật cấp nàng làm đồ chơi, dù sao đều là thắng được, phá hủy hoặc đánh mắt cũng sẽ không tiếc."

tiểu bối bối trong lòng hắn lộ ra hai cái răng mứoi nhú, phối hợp với Đỗ Trần cuống quít gật đầu, còn nói:

"ba ba cấp bối bối thiệt nhiều thiệt nhiều món đồ chơi, thích."

Đỗ Trần nhún vai, lại báo ra một chuỗi vật phẩm, cuối cùng tổng kết:

"ta nguyền rủa tên thiết tặc đáng chết kia, hắn ngoại trừ thánh khí có liên lạc với chủ nhân, lấy đi tâtá cả tài sản của ta!"

trong lúc này nhân viên đánh giá đầu đầy mồ hôi giao cho Adelman số liệu, Adelman vừa nhìn, nhắm mắt.

trời ạ, Francis muốn bức mình phá sản.

Đỗ trần cười mị mị nói:

"được rồi, súyt nữa quên một việc, Brockman tiên sinh đã tặng á long liễn cho ta, vậy bốn đầu dực long bị trọng thương coi như là tài sản ta báo mất, nhưng quên đi, cái đó không trọng yếu, bất quá ta rất thích...."

thế nào, hắc bang lão đại, các ngươi không phải muốn tặng tiền cho ta sao? vậy đưa đây, ta không chê nhiều.

Adelman nhìn các vị hắc bang lão đại một chút, dột nhiên vỗ cái bàn:

"chúng ta là người trấn York, nói được là làm đuợc, đây là quy củ, giờ đã là giữa trưa, ngươi đâu, chuẩn bị tửu yến chiêu đãi Francis tiểu huynh đệ! mặt khác, tiểu huynh đệ phiền người theo thủ hạ dưới tay ta nói tỷ mỉ chuyện trải qua đêm qua, để chúng ta truy tra thiết tặc.

chờ ĐỖ Trần rời đi, Adelman nhìn mọi người:

"tất cả mọi ngưoiừ hiểu được, ta cũng không nói nhiều! vừa rồi, ta thật là tưởng kiếm cơ hội thông qua Francis giao hảo với Anny tiểu thư, nhưng..."

"nhưng lão đại ngươi không có nghĩ đến, cơ hội này ngươi lại không ăn nổi! ha ha!"

Farmar thích thú nói:

"thế nào? chúng ta tới cùng có muốn bồi hay không? không phải không thừa nhận, cái đứa nhỏ kia quả thật không biết giá trị chính thức của tài sản, đó là một con số trên trời đủ để một tiểu quốc kinh hãi, hơn nữa..."

Farmar chỉ vào nhân viên đánh giá bên kia:

"các ngươi cũng thật to gan? ít nhất đã giảm giá trị đi một phần ba, các ngươi căn bản là phá hư quy củ! đương nhiên, các ngươi làm tốt lắm! ngày mai tứoi hương hội của ta báo cáo!"

mấy nhân viên đánh giá nghe được nửa câu trước của Farmar, thiếu chút nữa bị dọa chết, bất quá câu nói kế tiếp, lại khiến bọn họ cao hứng.

"bồi nhất định bồi! lời đã nói ra khỏi miệng, chúng ta phải làm được! hơn nữa tiểu thư Anny..."

Adelman lau trán, đấy danh sách ra giữa bàn:

"tính ra Francis vừa rồi thắng đổ trường, tổng cộng ba mươi lăm vạn kim tệ! chúng ta bình tĩnh một chút, mỗi người cũng không cần xuất ra nhiều lắm!"

"lão đại, xin nói rõ ràng, Francis từ đổ trường của ngươi mà thắng được, chúng ta mặc kệ! chúng ta chỉ bồi thường vật phẩm bị trộm mất, ngươi vừa rồi ucngx nói, đổ chú quy đổ chú, không thể cùng tiền bồi thường gộp chung lại được."

Adelman hào sảng nở nụ cười:

"xem ra các ngươi thật muốn ta thương cân động cốt! được rồi, cứ vậy đi! lập tức phải người đi chuẩn bị kim tệ! ta thật ra muốn xem, Francis làm sao có thể mang nhiều tiền như vậy rời đi."

với mừoi vạn kim tệ, vận chuyện cũng là một chuyện vô cùng phiền toái.

không lau, ĐỖ Trần kể lại "vụ án", sau đso trong gian phòng trang nhã tại lầu ba đổ trường cùng với các hắc bang lão đại của trần York uống rượu.

trên bàn tiệc, Adelman chúc rượu liên tục. sau một lúc hàn huyên 'lơ đãng' nói:

"tuổi trẻ thật tốt, tiểu huynh đệ, ngươi cùng các học sinh đã kinh nghiệm qua nhiều chuyện thú vị? có thể nói cho lão già này một chút không?"

ĐỖ Trần không suy nghĩ, nói ra một chút bí mật rất có thú của đồng học.

Súan ôm tiểu bối bối đáng yêu, một mặt nghe ĐỖ Trần nói, một mặt hỏi:

"tiểu bối bối, ngưoiư tại sao gọi đồng học anny của cha là tỷ tỷ? ngươi hẳn là phải gọi a di mới đúng chứ?"

tiểu tử kia chân thật trả lời:

"không đúng a, nữ nhân đều thích gọi là tỷ tỷ, không thích gọi a di! có đúng không, susan a di?"

Susan thơm bối bối:

'vậy sao ngươi gọi susan là a di?"

tiểu tử ki lại "ngây thơ chân thật" nói:

"đúng, susan tỷ tỷ là tỷ tỷ không phải a di!"

tất cả mọi người bị nàng chọc cười ha ha, nhưng tiểu tử kia đột nhiên còn nói:

"hư! bối bố nói một bí mật nhỏ, không muốn noi cho người khác nha, trong khi ở tại cổ bảo, anny tỷ tỷ trộm nói cho tiểu bối bối, để cho bối bối gọi nàng là mụ mụ..."

xoát, hắc bang lão đại ở đây hoàn toàn lặng người, giờ khắc này thời gian dường như đứng lại, rất nhanh bọn họ lại khôi phục tràng diện nói cười vui vẻ, thời gian trôi qua phi thường nhanh, thậm chí Farmar cuốn lấy đấu tửu, Đỗ Trần cũng không có phát giác.

nhưng tiếp theo, các hắc bang lão đại nhìn qua vui vẻ rất nhiều, trời ạ, khó trách anny tiểu thư đặc biết chiếu cố Francis, nguyên lai... haha, tiền này bỏ ra cũng đáng gia! có thể lấy lòng con rể của gia tộc kia, bao nhiêu tiền đều giá trị! không được, tiền thua bạc chúng ta cũng phải chia đều... Adelman cũng vui vẻ, a a, tiền đổ là một mình ta, ai cũng đừng nghĩ.....

các lão đại bắt đầu dụng một ánh mắt rất mập mờ nhìn Đỗ Trần, trong lòng không ngừng đánh giá, ân! thân phận thần duệ, tuổi trẻ đẹp trai, đổ thuật siêu phàm nhập thánh, còn là phú khả địch quốc, tiền đồ hẳn là vô hạn lượng! khách khách, hắn đích xác phfu hợp hết thảy tieue chuẩn lựa chọn của gia tộc kia.

tiệc rượu chấm dứt. Adelman đưa ra khế ước. cười nói:

"tiền bối thường chúng ta đã chuẩn bị tốt, các vị lão đại ngồi đây cũng có một chút tâm tý bên trong."

hắn đặc ý nói về mọi ngừời có mặt ở đây. lại nói:

"bất quá, chư vị lão ca cũng không phải giàu có, hiện kim không nhiều lắm, hay dùng một phương thưc bồi thường khác a."

DỖ Trần nhìn tới khế ước, hỏi:

"năm phần trăm cổ phần của hắc thủy đổ trường sao!'

Adelman cười a a gật đầu:

"đúng vậy, hắc thủy đồ trường này không chỉ có tại trấn York. tuy không dám nói nó trải rộng tam đại lục, nhưng tại thủ đô của mỗi cường quốc, trọng yếu thành thị đều có một cái...."

lão hồ ly a! mọi người trong lòng đều mắng, nhưng khong thể không bội phục thủ đoạn của Adelman. hắn cấp cổ phần, cứ như vậy, phu quân tương lai của Anny tiểu thư chình là hợp với hắn, vậy lão hồ ly cũng sẽ được gia tộc kia chiếu cố.

đây chỉ là thứ nhất ! thứ hia, đổ tràng cần nhất là cái gì? là có cao thủ tọa trấn! Adelman cấp năm phần trăm cho Francis, vậy tương lai phát sinh cùng loại chuyện LG đổ đấu tam đại lục, Francis nhât vật cấp đổ thần này dắm chắc sẽ không mặc kệ ngồi nhìn! thu phục một đổ thuật cao thủ điểm này, Adelman đã kiếm đủ rồi! thậm chí là kiếm một khoản lớn.

không được, loại chuyện tốt này không thể cho hắn độc chiếm.

có ý nghĩ này, trong mọi người phản ứng của Farmar nhanh nhất, hắn đột nhiên cười nói:

"ai nha! tiểu huynh đệ ngươi nếu tham gia hắc thủy của lão đại, vậy coi như là một phần tử của trấn York. chư vị, các vị nói đúng không?"

"đúng vậy, như vậy chúng ta chính là huynh đệ trong nhà, không phải ngoại nhân!"

những người khác tùy ý phụ họa.

ĐỖ Tràn cười nhìn hết thảy, tốt a, chính mình mơ mơ hồ hồ trở thành một trong những hắc bang lão đại của trấn york... nhân sinh, thật là cổ quái ngạc nhiên.

"tốt lắm, tiểu huynh đệ cứ tiệp nhận kim tệ của ngươi. mấy lão gìa chúng ta đi giúp ngươi truy tra thiết tặc."

các lão đại đều rời khỏi bàn rượu, bọn họ cố ý không giúp Đỗ Trần chuyển tiền-đây là một vấn đề nhỏ vô thương đại nhã, bọn họ chính là muốn xem, ĐỖ Trần sao có thể mang đi mười vạn kim tệ.

nhưng ĐỖ Trần lại không vội vàng, ra khỏi đổ trường dịch cốt cùng Carter đã tới.

Carter cười nói:

"chủ nhân tôn quý, ta đã nghe rồi, nguyên lai ở đây ucngx có hông sa kim hành của tiên sinh Pibie! ngay ở cửa vào mặt đông trấn.

"ân, Brook tiên sinh, phiền ngươi magn toàn bộ trang sức vào trong xa sương của á long liễn-dù sao ta dám chắc muốn trang tu một lần nữa, sau đó dùng kim tệ, đưa đến thủ hạ của tiên sinh Pibie, để bọn họ dùng kim tệ vận chuyển tới đấu thần đảo-nói là ta Francis xin họ hỗ trợ là được! ni, nếu một xa sương không đủ, vậy phiền ngươi máy chuyến, dù sao với thực lực của ngươi sức nặng này không đáng gì!"

trên tầng Đổ trường, lẳng lặng nhìn õỗ Trần vận chuyển kim tệ vào xa sương, các lão đại nhìn nhau:

"lão đại, ngươi nói, Francis là dạng người gì? hắn có thể thể làm bạn với con dao hai lưỡi Brockman, độn thân tiến vào đổ trường kiếm công đạo, có thể xuốgn tay với kim tệ của chúng ta không lưu tình..."

Adelman thật lâu không đáp, cuối cùng thấp giọng nói ra một câu:

"có thể hắn biết, chúng ta còn chưa tính là bằng hữu của hắn, bất quá, hắn dám vì con dao hai lưỡi Brockman kết bạn không lâu mà làm ra chuyện này, vậy cùng hắn làm bằng hữu là không sai."

trong lúc này, ĐỖ Trần hưng phấn trở về lữ điếm lớn tiếng nói:

"Brockman các hạ thân ái, bằng hữu của ta, ta thắng được rất nhiều kim tệ, chúng ta có thể lập tức lên đường tới vân vụ sâm lâm."

Brockman còn trong phòng bọc miên bố(bao tải) đột nhiên thở dài:

"ai, mặc dù là đối thủ nhưng ta không thể không thừa nhận, Francis là một bạn tốt đáng kết giao..."

Liên hoa bảo giám

chương 142

phải cẩn thận

"Brockman các hạ! ta đã trả toàn bộ tiền, mặt khác cái này cấp ngài!"

Đỗ Trần lấy ra kim phiếu của hồng sa kim hành giao cho Brockman, giá trị một vạn kim tệ.

Brockman sững sờ, không có đưa tay nhận lấy kim phiếu, khó hiểu hỏi:

"huân tước các hạ, ngài, ngài tại sao lại cho ta tiền? tiền này đều là ngài thắng được! chúng thuộc về ngài! ngài có thể giúp ta thanh toán tiền nợ đã rất...."

"xin không tiếp tục nói nữa, ngài là bằng hữu của ta, là một trong bạn tốt của ta, ngược lại, nếu ta gặp rủi ro, ngài sẽ tự thủ bàng quan sao!"

ĐỖ Trần nghiêm mặt nói:

"mặc dù ngươi bây giờ ngươi không còn nợ nần, nhưng ngài còn phải vì tổ phụ của ngài mà tiếp tục chuyến lữ hành, cho dù là về nhà, ngài cũng phải có lữ phí, đúng không?"

Đỗ Trần nhét kim phiếu vào tay Brockman, cười nói:

"khỏan tiền này ngày nhất định phải thu lấy, mặt khác á long liễn của ngài, ta đã mời bằng hữu hỗ trợ huấn luyện tân dực long, ta đã đặc biệt nói rằng nhất định tìm được dực long giống hệt của ngài, hơn nữa ôn tuần đồng dạng...

"không!'

Brockman trịnh trọng lắc đầu:

"á long liễn đã thuộc về ngài, ta đã tặng cho ngài, quý tộc nói là làm! huống chi ngài có thể nói là đại ân nhân của ta! đã tránh cho ta khỏi xấu mặt!"

"sao có thể, trợ giúp bằng hữu là việc ta nên làm, nhưng ta nếu tiếp nhận hồi lễ của ngươi, nhưu vậy có thể là chà đạp lên tình hữu nghị của chúng ta..."

"ta mượn một câu nói của ngài, nều ngài thật sự nhận ta là bằn hữu của ngài. vậy không nên chối từ nữa! nếu không ta thật không có mặt mũi đối mặt với ngài."

Đỗ Trần nắm lấy tay Brockman, cảm khái nói:

"không nên nói như vậy, chúng ta vĩnh viễn là bạn tốt, ngài không cần nói thêm gì nữa."

đáng tiếc a, Brockman trong lòng cảm thán, đáng tiếc chúng ta không có khả năng chính thức trở thành bằng hữu, nói thật ta giờ khắc này thật sự muồn bán người này cho kẻ khác, hơn thế cón bán cho thằng ngốc để làm bằng hữu, người như vậy tuỵet đối sẽ không lợi dụng, bán đứng bằng hữu.

đáng tiếc a, trong lòng Đỗ Trần cũng cảm thán, đáng tiếc chúng ta vĩnh viễn không có khả năng chính thức trở thành bằng hữu, nói thật, ta giờ khắc này cũng thật sự muốn bị bán đứng, còn muốn thành khẩn cạm tạ việc bán hắn cho đứa ngốc để kết giao bằng hữu, người như vậy tuyệt đối có thể lợi dụng nhiều lần, ở chúng rất là tốt.

một lần nữa chủan bị vật phẩn cho chuyến mạo hiểm. bọn người Đỗ Trần lại chậm trễ ở trấn York vài ngày, trong mấy ngày này, Brockman không có dịp xuống tay, hắn có thể bị đả kích, cũng có thể đợi một cơ hội tốt để ra tay. mà ĐỖ Trần lại cùng các lão đại của trấn York nói chuyện trời đất, ở chung rất là tốt.

trong mấy ngày này, Đỗ Trần còn làm một việc khác. hắn chuyển bốn con dực long coi như đã chết trong mắt Brockman vào trong liên hoa pháp bảo đưa tới cư điểm của Pibie tại phụ cận, mời người "hồng sa" giúp trị liệu, phỏng chừng khi Đỗ Trần từ rừng rậm sương mù trở về, chũng sẽ có thể tự do bay lượn trên bầu trời.

một ngày này, Đỗ Trần không có cái gì xảy ra ngoài ý muốn, chuẩn bị bắt đầu chuyến mạo hiểm trong rừng rậm sương mù.

trong lữ quán, Carter đang cho hành lý vào túi, mà Đỗ Trần đang cùng Brockman tán gẫu thú sự của quý tộc, nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa:

"tiểu huynh đệ, ta là Susan đại tỷ."

"ai nha, đại tỷ tới, mau mời vào."

Đỗ Trần đối với đại tỷ đồng hành này rất thân thiện.

"Brockman các hạ cũng tại đây, tiểu huynh đệ, cùng ta đi một chút, đại tỷ có một số việc muốn cho ngươi công đạo."

công đạo? thì phải là kết quả điều tra sự kiện "mất trộm"? ĐỖ Tranà nhìn Brockman ở bên một chút, vuốt mũi nói:

"nói chỗ này đi, Brockman các hạ thật là bằng hữu của ta, ta không cso chuyện gì phải gạt hắn."

Brockman trong lòng lại cảm động, thật sự là bằng hữu đáng kết giao, đáng tiếc...

người đáng thương, còn vì người bắn đứng hắn nói tốt sao?

"nhưng phải đến chỗ khác, là có liên quan tới tư sự của đại tỷ."

Susan liếc mắt nhìn Brockman một cái, kéo ĐỖ Trần đi ra ngoài, tới một phòng khác.

bọn có có thể có sự tình gì chứ? Brockman trong lòng vừa động, qua mấy ngày ở chung, hắn đã xác nhận, Francis mặc dù làm người hết sức trượng nghĩa, thậm chí có chút đơn thuần, nhưng hắn dù sao cũng là mục tiêu của mình, địch nhân của mình! nghĩ vậy, Brockman lợi dụng thủ đoạn tiêm fhành thuật của thiết tặc, trộm tới phòng cách vach Susan cùng Đỗ Trần nói chuyện, bắt đầu nghe trộm.

tiểu động tác của hắn mặc dù thành công dấu diếm vị đồng hành Susan này, nhưng không có thể dấu diễm quá tặc tổ tông Đỗ Trần.

Đỗ Trần làm như cái gì đều cũng không có phát sinh, cười nói:

"có sự tình gì bây giờ có thể nói ra! ta vừa rồi đã nói, ta phi thường tín nhiệm bằng hữu của ta, càng huống chi việc này liên quan tới hắn, ta nghĩ việc này nhất đinh liên quá tới thân phận của ta?"

"tỷ tỷ thật sự không biết nên nói thế nào, lão thập tam, ngươi thật sự là.. về chuyện ngươi mất trộm xác thực có chút tiến triển!"

Đỗ Trần nếu đã có cổ phần tại đổ trường hắc thủy, vậy cũng là một phần tử hắc bang của trấn York, ựừa theo quán lệ trên hắc đạo, hắn đã nhập vào đại liên minh của các vị lão đại hắc đạo, trở thành thập tam gia của trấn york-đương nhiên, bởi vì ĐỖ Trần có thân phận đệ tử, tin tức này đã bị che giấu, bây giừo hắc đạo tam đại lục chỉ truyền lưu một lời đồn, hắc bang trấn York có thêm một thập tam gia thần bí.

"tỷ tỷ ta điều động tất cả hành thiết cao thủ khu vực phụ cận, đối với lữ quán của lão nhị đều tra xét một lần, nếu từ dấu vết trên cửa sổ và cửa chính mà nói, người hiềm nghi lớn nhất, ngươi tuyệt đối không thể đoán được, đó chính là ngừoi thụ hại thân thiết, bằng hữu chính thức của ngươi Brockman."

Brockman nghe trộm trong lòng cả kinh, lão thiên, khó trách trên tam đại lục đồn đại hắc bang trấn York kỳ nhân dị sĩ vô số, không thể tưởng nghệ thuật cao nhã hoàn mỹ của mình, cũng bị bọn họ tìm ra sơ hở.

"cái này không có khả năng.."

ĐỖ Trần đứng lên:

"tứ tỷ, nếu không có tiến triển ngươi có thể không cần cho ta côgn đạo, nhưng ngươi lại nói dạng này, cũng là chỉ trích bằng hữu tốt nhất của ta -Brockman các hạ, hắn chính là một vị thần tứ bá tước, cũng là đương sự mất trộm, làm một bá tước, hắn sớm bị lăng nhục lớn lao! tuyệt đối không có khả năng là hắn! ngươi không nên... đây là tuyệt đối không có khả năng."

"a, thập tam ngươi vào đời chưa lâu, không hiểu thủ đoạn của thiết tặc chúng ta!"

Susan giải thích:

"căn cứ điều tra của chúng ta, Brockman chính là một vị bá tước, nhưgn hắn là một quý tộc xa hoa cực độ, hằng năm tiêu phí cơ hồ là một con số trên trời, nhưng hắn không có thu vào, giải thích duy nhất là hắn đã thu vào khoản đen, chỉnh bời vì hắn là thần tứ bá tước, cho nên không có người hoài nghi vấn đề thu vào của hắn.

cho nên, ta cơ hồ có thể xác đinh, Brockman sau khi bày ra chuyện trộm tài vật của ngươi, cố ý làm ra hình dáng bị mất trộm, thậm chí hình dáng đáng thương ngay cả quần áo đều mất đi... hắn làm như vậy, là cố ý nhiễu loạn tầm mắt của ngươi, loại bỏ liên quan tơi smình, thậm chí đều tính tới quy củ của trấn York chúng ta! kế hoạch này hết thảy đều rất thuận lợi, hắn sai lầm duy nhất là huynh đệ ngươi tinh thông đổ thuật, cuối cùng cư nhiên hoàn tòan không có tổn thất, mà chánh thức trở thành người của trấn York chúng ta."

"nhưng, hắn chủ động đưa á long liễn cho ta! điều này giải thích thế nào?"

"á long liễn đích xác trân quý, nhưng huynh đệ, so với tài vật mà ngươi bị trộm mất, tính là cái gì? bây giừo mọi người đã là huynh đệ, tứ tỷ nói cho ngươi hiểu, tài vật mà ngươi mất tổng giá trị nếu phóng ra đấu giá, tuyệt đối không ít hơn hai mươi lăm vạn kim tệ, mà Brockman vì trộm tài sản vượt quá hai mươi nhăm vạn kim tệ của ngươi, bỏ qua một tòa á long liễn cũng hoàn toàn có thể! huống chi với thân phận của hắn, chỉ cần có tiền, chỉ cần có hai ba vạn kim tệ. có thể có cho bản thân một tòa á long liễn, điều này cũng không khó lắm.

"điều này.. không, ta không tin Brockman tiên sinh là người như thế, hắn là bằng hữu của ta.. a. ta không phải không tin phán đoán của đại tỷ, nhưgn, quên đi, dù sao đã đánh mất, chuỵen này để cho nó qua đi."

ĐỖ Tranà hơi khó khăn nói:

'xin đại tỷ không nên tiếp tục điều tra Brockman nữa."

cách vách, Brockman nghe trộm ngạc nhiên không nói gì, trong lòng thầm nghĩ, Francis quá thiện lương, người thiện lương như thế, nhất định không có kết cục tốt ... ai

người đáng thương a. còn nói tốt cho người đã bán đứng hắn.

Susan suy nghĩ một chút:

"được, ta tôn trọng quyết định của thập tam."

nàng đưa Đỗ Trần về phòng rồi đi xuống lầu một lữ quán, gặp lão bản của lữ quán Farmar:

"lão nhị, kết quả đã nói cho thập tam. hắn không muốn tiếp tục điều tra Brockman. bất quá, vô luận là từ Anny tiểu thư, hay là gốc độ minh hữu, thập tam không muốn điều tra, nhưng chúng ta không thể mặc kệ ngồi nhìn."

Farmar gật gật đầu:

"đúng vậy, người của ta sẽ đuổi kịp Brockman. nếu có thể chứng minh hắn đêm đó thật sự lẻn vào phòng thập tam.. hừ, hắc bang của trấn York sẽ cho giáo huấn hắn khiến hắn suốt đời khó quên! cư nhiên dám lợi dụng quy của của trấn York."

trong lúc này, Brockman tiên sinh đáng thương còn cảm tạ Đỗ Trần.

sau khi cũng các vị lão đại chia tay, Đỗ Trần cùng Brockman dẫn người tiến vào rừng rậm sương mù.

tiếp đó, hai người tạm thừoi ra đi, tổn thất của Brockman lúc này đây phi thường lứon, muốn đi tới cơ địa bí mật của tổ chức trong rừng rậm sương mù bổ sung thực lực, đồng thời hắn còn muốn thị sát tiền triển 'năm hào', bởi vì tổ hợp dị thú thực nghiệm của Philip lập tức sẽ triển khai tại đại thảo nguyên, hắn óc trách nhiệm đi đông đóc công tác của nhân viên thực nghiệm.

mà trong khi xử lýviệc này thì không tiện để Đỗ Trần bên người, bất quá Brockman biết đại điểm Đỗ Trần thí luyện, cũng biết hắn sẽ tới thành S.John, cho nên không lo lắng Đỗ Trần chạy mất.

trong một mảng sương mù lớn, Đỗ Trần ôm tiểu tử sau khi biến thành nhi tử chậm rãi đi trước, dịch cốt đi phía trước mở đường, tuyết bỉ nhân đi theo phía sau, một mắt rắc hóa thạch phần mùi nồng đậm, sau này dùng mũi của hắn nhơ đường.

"căn cứ mấy vị lão đại trong trấn nói, Demis giáo thụ chọc ba dị thú, hắn cuối cùng chạy vào rừng rậm sương mù, mà lão Bowen dẫn mấy dồng học tiến vào.. như vậy, chúng ta trước tiên tới điểm gặp mặt, nếu tìm không thấy bọn họ, vậy nghĩ biện pháp! bất quá ta nghĩ chúng ta không cần quá lo lắng cho an toàn của các học sinh, bởi vì Demis cùng Bowen mặc dù thoạt nhìn điên điên khùng khùng, nhưng bọn họ thật sự là cao nhân.. đáng chết!"

Chân đỗ trần bị mấy cây mây cản chân, giày cũng ướt đẫm sương.

"rừng sương mù đáng chết, hcọ viện sao lại tuyển một chỗ thí luyện thế này?"

Đỗ Trần bất mãn:

'nưoi này ẩm thấp. lại không nhìn rõ phương hướng, không hiểu làm sao có thể tiến vào lãnh địa của cao cấp dị thú...'

Alex liếc mắt ba ba đang bất mãn, hừ một tiếng nói:

'cao thủ, nên thí luyện ở chỗ này."

"được, bảo bối nhi, ngươi ngày ngày nghiêm nghiêm cái bản mặt,cao thủ có bản lĩnh, là như vậy sao?'

Đỗ trần thích thú nhìn nhi tử cười.

bản mặt nghiêm nghị của tiểu tử kia càng nghiêm túc:

"cao thủ, không cần thể hiện! khí chất của cao thủ, tự nhiên mà thành."

dịch cốt luôn luôn ngheiem lạnh cũng bị chọc cười:

"tiểu thiếu gia, cao thủ chính là rất có bản lĩnh, ngươi có bản lĩnh gì?"

tiểu tử kia hất đầu:

"chờ đối thủ ngươi giải quyết không được thì sẽ biết."

"ha ha, xú tiểu tử, ngươi lại trốn tránh sao."

Đỗ Trần vỗ đầu nhi tử, chờ tiểu tử kia căm tức thì đột nhiên trề môi nói:

'đói bụng'.

"di? ba ba đói bụng! dừng lại, Alex phải đi làm thịt! ai nha, quần áo cũng ô uế, còn phải giặt quần áo.."

tiểu tử kia từu trong lòng Đỗ Trần nhẩy xuống đất, thuật tay lấy tạp dề từ tay Carter, nhanh chóng đổi trang phục thành bộ dáng tiểu chủ mẫu, bắt đầu chuẩn bị nướng thịt.

đoàn người ở cùng một chỗ, nhấm nháp thủ nghệ của |Alex, trong nghiệm nhồm nhoàm không ngừng.

"nói về trù nghệ, tiểu thiếu gia quả nhiên là cao thủ."

dịch cốt than thở, đột nhiên, hắn cúi đầu, ngưng thần nghe ngón động tĩnh bốn phía:

"thiếu gia, có một dị thú tới gần, phi thường quái dị, ta cũng không rõ cấp bặc của nó."

"Alex. mau tới đây."

Đỗ Trần ôm lấy nhi tử, ngưng trọng vận khởi liên hoa nội kính, mà hơn một trăm vị lão tổ mẫu cùng pháp bảo tùy thời phóng xuất.

ngay cả dịch cốt đều không rõ, thực lực thật sự ra sao?

pảhi cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro