giữa đôi lông mày rơi xuống đóa hoa tuyết vạn năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

jeong jihoon bước xuống xe, quân hàm trên vai như lấp lánh dưới ánh nắng ngày đầu tháng ba. bộ quân phục bó sát càng làm tôn lên thân hình đầy nam tính của hắn. jeong jihoon khẽ nhíu mày vì ánh mặt trời chói chang, hắn thấy từ xa có một người đàn ông ăn mặc lịch sự đang vội vàng bước tới.

"thiếu tá jeong, hoan nghênh hoan nghênh." người đàn ông niềm nở, giơ tay ra bắt tay với jeong jihoon.

"ngài baek." hắn gật đầu đáp lại, vươn tay ra nắm lấy bàn tay kia, rồi nhanh chóng buông ra.

"hôm nay trường chúng tôi vinh hạnh được tiếp đón ngài thiếu tá tới thăm. để tôi dẫn ngài đi xem một chút." hiệu trưởng baek khẽ đưa tay về phía trước, ra hiệu cho jeong jihoon đi theo mình.

jeong jihoon chậm rãi đi theo ông, hắn cũng không biết tại sao hắn lại xuất hiện ở đây nữa. chỉ là đột nhiên vài ngày trước, thiếu tướng lee gọi hắn tới, nói rằng quân khu sắp tổ chức lễ kỷ niệm gì đó, mời học viện múa về biểu diễn nên bảo hắn tới xem tổng duyệt một chút. jeong jihoon thật sự thắc mắc đầy mình, mấy cái múa may này có gì liên quan tới hắn mà bắt hắn đi coi thử? nhưng lời cấp trên là quân lệnh, không thể không tuân theo. nên là, thay vì ở nhà ôm gối ngủ nướng ngày cuối tuần, hắn lại phải tới đây, để xem cái gì hắn cũng không biết.

mải mê suy nghĩ, jeong jihoon suýt thì va phải hiệu trưởng baek đã dừng lại phía trước. ông mở cánh cửa lớn ra, đưa tay mời hắn vào trước.

"đây là hội trường của học viện chúng tôi. mọi người đều đang ở đây hết. để tôi gọi bọn họ."

hiệu trưởng baek toan đi lại phía sân khấu thì bị jeong jihoon ngăn lại, ra hiệu không cần rồi tuỳ ý ngồi xuống một chiếc ghế gần sân khấu, theo dõi tiết mục bên trên.

khi jeong jihoon ngồi xuống, ánh mắt hắn lơ đãng nhìn lên sân khấu. cảm giác mệt mỏi và buồn chán vẫn bủa vây tâm trí. hắn gần như không quan tâm đến những động tác uyển chuyển của các cô gái kia, cho đến khi một chàng trai bước ra.

bài múa của chàng trai ấy không phô trương, nhưng lại đầy tinh tế và cuốn hút. từng động tác của cậu ta làm cho trái tim jihoon khẽ rung lên một cách khó hiểu. cảm giác này, dường như đã từng trải qua ở đâu đó. sự quen thuộc đột ngột ùa về như một dòng ký ức bị lãng quên từ lâu. có chút đau nhói nơi lồng ngực, xen lẫn nỗi quyến luyến mơ hồ, như thể cậu ấy đang nhìn lại một phần quá khứ đã đánh mất.

tâm trí của jihoon hoàn toàn bị cuốn vào điệu múa, nơi mỗi động tác của chàng trai như một lời thì thầm, gợi lên những nỗi đau và ký ức chưa bao giờ nguôi.

sau khi bài múa kết thúc, chàng trai nhẹ nhàng rút lui về phía cánh gà, để lại một không gian lắng đọng. jeong jihoon vẫn ngồi đó, ánh mắt dõi theo từng bước chân của cậu ta, như thể một sợi dây vô hình đang giữ chặt tâm trí hắn. cảm giác quen thuộc đến khó tin vẫn không rời bỏ, khiến hắn không thể ngừng suy nghĩ.

hiệu trưởng baek sau đó mời jihoon lên văn phòng thưởng trà. hắn đồng ý, nhân tiện dò hỏi về chàng trai vừa múa. khi nghe về cậu ta, hiệu trưởng baek tỏ ra đầy tự hào.

"à, cậu ấy là ryu minseok, một tài năng xuất chúng. cậu ấy là thủ khoa đầu vào của học viện này, học ngành múa. chúng tôi luôn tin rằng minseok sẽ là một trong những ngôi sao sáng của ngành nghệ thuật trong tương lai."

jihoon im lặng, cái tên "ryu minseok" cứ vang lên trong đầu hắn. mọi thứ về chàng trai này càng trở nên mơ hồ nhưng đầy sức hút. hắn không thể lý giải nổi tại sao một người xa lạ lại có thể khơi dậy trong lòng hắn một cảm giác sâu sắc như thế.

trong lòng hắn gợn sóng. cái tên ấy, gương mặt ấy, không hiểu sao lại khiến hắn có cảm giác rằng giữa họ có mối liên hệ nào đó từ trước, như thể một ký ức mơ hồ đang chờ được lật mở.


khi về đến nhà, jeong jihoon cảm thấy đôi chút nhẹ nhõm khi bước vào không gian yên tĩnh của riêng mình. hắn tạm gác hình ảnh ryu minseok và cảm giác kỳ lạ đó sang một bên, cố tập trung vào công việc trước mắt. hắn nhanh chóng ngồi xuống, xử lý hàng loạt công văn từ quân khu, mắt chăm chú vào từng dòng chữ, nhưng trong đầu, những mảnh ký ức về buổi biểu diễn hôm nay vẫn lẩn quất không nguôi.

mãi đến khi xong việc, jihoon mới nằm xuống giường, kéo tấm chăn lên cao. cơn mệt mỏi sớm kéo hắn vào giấc ngủ, nhưng giấc mơ lần này lại lạ kỳ hơn mọi khi.

trong giấc mơ, jihoon thấy mình đang đứng trước một hồ nước lớn, mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng sáng. xung quanh yên ắng đến lạ thường, chỉ có âm thanh khe khẽ của làn gió nhẹ lướt qua. ở giữa hồ, một thân ảnh mảnh mai đang múa. người ấy mặc một bộ trang phục truyền thống màu xanh lam, từng bước di chuyển uyển chuyển như nước, mỗi cử động đều toát lên sự mềm mại nhưng đầy sức mạnh. ánh trăng phản chiếu qua làn vải mỏng tạo nên một cảnh tượng kỳ diệu, nhưng càng nhìn, jihoon càng thấy lạ lẫm.

hắn cố gắng tiến gần hơn, mong nhìn rõ gương mặt của người đang múa, nhưng không tài nào thấy được. mọi thứ dường như được bao phủ bởi một lớp sương mờ, che đi từng chi tiết của người nọ. mỗi lần hắn nghĩ mình sắp nhìn ra, gương mặt ấy lại mờ dần, chỉ còn lại dáng hình nhảy múa dưới ánh trăng. cảm giác vừa quen thuộc, vừa xa lạ, làm jihoon thấy lòng ngực như bị thắt chặt. hắn muốn gọi, nhưng lại không thốt ra được lời nào.

cứ như thế, giấc mơ kéo dài đến khi hắn bất chợt tỉnh giấc, đột ngột ngồi bật dậy giữa đêm, tim đập nhanh trong lồng ngực. những gì còn đọng lại chỉ là hình ảnh mờ ảo của bộ đồ xanh lam và tiếng gió bên hồ nước lấp lánh, cùng cảm giác trống rỗng, như thể hắn đã bỏ lỡ điều gì đó vô cùng quan trọng.

jeong jihoon trằn trọc suốt đêm với những giấc mơ mơ hồ, và khi trời sáng, hắn rời khỏi nhà với một tâm trạng nặng nề. trên đường tới quân khu, thay vì nhờ cấp dưới chuẩn bị cà phê như thường lệ, jihoon bất ngờ muốn tự mình ghé vào một quán cà phê nhỏ bên đường.

quán cà phê ấy có vẻ rất bình thường, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác nôn nao lạ lùng. hắn bước vào, đi lại chỗ gọi đồ uống và để ý thấy một người đang đứng trước quầy, quay lưng về phía hắn. chỉ khi nghe thấy tiếng người đó nói chuyện với nhân viên, jihoon mới chú ý hơn. giọng nói này nghe thật quen thuộc.

chàng trai ấy là ryu minseok.

minseok, trong bộ quần áo giản dị, đang loay hoay lục tìm trong túi. vẻ mặt em có chút bối rối, có lẽ vì phát hiện ra mình đã quên mang theo ví. em lúng túng nhìn nhân viên, ánh mắt hơi ngượng ngùng vì tình huống khó xử.

"xin lỗi... nhưng hình như tôi để quên ví ở nhà," minseok nói, giọng em có chút ngập ngừng.

jihoon đứng đó, lặng lẽ quan sát một lúc. không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, hắn quyết định tiến lên. hắn bước đến quầy, giọng nói trầm ấm vang lên, "để tôi tính tiền cho cậu ấy luôn."

minseok giật mình quay lại, đôi mắt mở to khi thấy jihoon. họ nhìn nhau trong vài giây, trước khi minseok khẽ cúi đầu, đầy ngại ngùng.

"ngài... ngài jeong?" minseok nhận ra jihoon, nhưng vẫn không thể tin rằng người đàn ông đang đứng trước mặt em lại là thiếu tá jeong jihoon – người đã giúp cậu hôm nay.

jihoon mỉm cười nhẹ, ra hiệu không cần phải quá ngạc nhiên.

"chỉ là một tách cà phê thôi. không cần lo lắng," jihoon nói và thanh toán tiền. hắn không chỉ mua cà phê cho minseok, mà còn thêm một chiếc bánh ngọt, đưa cho em.

"uống cà phê mà không có gì ăn kèm thì không tốt đâu," jihoon nói, giọng điệu bình thản như mọi khi, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác ấm áp kỳ lạ.

minseok cúi đầu cảm ơn, tay cầm lấy tách cà phê và chiếc bánh ngọt mà jihoon mua cho. mặt em hơi đỏ, có chút bối rối nhưng lại không thể che giấu được sự cảm kích.

"em... thật sự không biết nói gì ngoài cảm ơn ngài rất nhiều," minseok nói nhỏ.

jihoon chỉ gật đầu, đôi mắt thoáng ánh lên một chút dịu dàng khi nhìn em. không khí giữa họ có chút trầm lắng, nhưng lại không hề gượng gạo. mọi thứ cứ như diễn ra theo cách tự nhiên nhất, như thể họ đã quen biết từ lâu, dù trước đó chỉ là những giây phút ngắn ngủi trên sân khấu.

"thôi, tôi phải đi đây. em cũng giữ gìn sức khỏe," jihoon nói rồi bước ra khỏi quán, để lại minseok đứng đó với một cảm giác lẫn lộn trong lòng.

cả hai không hề biết, cuộc gặp gỡ vô tình này sẽ là bước khởi đầu cho một mối liên kết sâu sắc hơn, vượt qua mọi ranh giới mà họ chưa từng ngờ tới.


sau khi rời khỏi quán cà phê, jihoon lái xe tới quân khu, nhưng hình ảnh của ryu minseok không ngừng xuất hiện trong tâm trí hắn. dù chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ, nhưng sự bối rối và ngượng ngùng của minseok lại để lại trong lòng jihoon một ấn tượng khó quên. có điều gì đó ở cậu trai này khiến hắn cảm thấy lạ lùng, như thể giữa họ có một mối liên hệ mà jihoon không thể lý giải được.

suốt buổi sáng làm việc, jihoon luôn nghĩ về khoảnh khắc ấy, về ánh mắt bối rối của minseok khi nhận tách cà phê và chiếc bánh ngọt. em có một nét dịu dàng và ngây ngô mà jihoon chưa từng gặp trong bất cứ ai khác.

cảm giác trong lòng hắn trở nên mơ hồ, không còn là sự nghiêm nghị thường thấy mà dường như là sự mềm yếu không giải thích được. hắn không hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy muốn giúp em, dù trước đó chỉ mới gặp minseok một lần trên sân khấu. có phải vì điệu múa kia, hay vì điều gì khác?

nhưng rồi, những suy nghĩ đó nhanh chóng bị công việc lấn át. là một thiếu tá, jihoon có rất nhiều thứ phải lo. dù vậy, sâu trong tâm trí, hình ảnh ryu minseok vẫn âm thầm đọng lại, như một vệt sáng mà hắn không thể dễ dàng lãng quên.


ngày hôm đó trôi qua trong sự bận rộn với hàng loạt nhiệm vụ. dù cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí của jeong jihoon vẫn không thể thoát khỏi hình ảnh của ryu minseok. mỗi khi hắn ngước lên nhìn đồng hồ, ánh mắt lại dần hướng về những ký ức ngắn ngủi từ buổi sáng – từ điệu múa đến cái cách mà minseok ngại ngùng cầm lấy tách cà phê và chiếc bánh. có gì đó về minseok khiến hắn cảm thấy một sự ấm áp khác lạ, giống như một tia sáng len lỏi vào thế giới cứng nhắc và lạnh lẽo của hắn.

buổi chiều, khi jihoon kết thúc công việc, hắn quyết định quay lại quán cà phê nhỏ mà hắn và minseok đã vô tình gặp nhau sáng nay. không có một lý do rõ ràng nào thúc đẩy hắn làm vậy, nhưng bước chân cứ tự động dẫn dắt. khi đẩy cửa bước vào, hắn nhận ra quán vẫn yên tĩnh như buổi sáng. nhưng minseok không có ở đây.

jihoon thở ra một hơi, không biết mình nên cảm thấy nhẹ nhõm hay thất vọng. hắn mua một tách cà phê đen như ban sáng rồi ngồi xuống một góc khuất, đôi mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ. tâm trí lại tiếp tục trôi dạt về hình ảnh của minseok. hắn chợt nhận ra, mình không thể ngừng suy nghĩ về em.

chính vào lúc jihoon đang chìm vào suy tư, tiếng chuông cửa vang lên. hắn ngẩng đầu, ánh mắt vô thức hướng về phía cửa – và ngay lập tức, trái tim hắn khẽ đập mạnh hơn. là minseok.

minseok bước vào, vẫn với dáng vẻ dịu dàng nhưng có chút ngại ngùng khi nhìn quanh. có vẻ như em đang tìm kiếm ai đó. và khi ánh mắt minseok bắt gặp jihoon, có chút ngạc nhiên xen lẫn bối rối hiện lên trên gương mặt em.

"ngài jeong... ngài lại ở đây?" minseok bước tới, giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

jihoon nhún vai, nở một nụ cười nhỏ. "chỉ là tình cờ thôi. còn em, cũng quay lại đây à?"

minseok mỉm cười, đôi mắt lóe lên một chút ngại ngùng. "vâng... em quay lại vì định mua thêm bánh về nhà."

cả hai im lặng trong giây lát, nhưng không có cảm giác khó xử. sự hiện diện của minseok khiến không gian trở nên nhẹ nhàng hơn, như thể mọi căng thẳng trong lòng jihoon cũng tan biến dần.

"ngồi xuống đi," jihoon nói, chỉ vào chiếc ghế đối diện. "nếu em không phiền."

minseok ngồi xuống, cẩn thận đặt tách cà phê của mình lên bàn. cả hai lại rơi vào một khoảng lặng, nhưng không hề có sự gượng gạo. những câu hỏi, những mối liên kết mà jihoon cảm nhận về minseok vẫn còn đó, nhưng hắn không vội vã tìm câu trả lời. họ chỉ ngồi đó, giữa không gian tĩnh lặng của quán cà phê, như thể chỉ cần sự hiện diện của người kia đã đủ làm dịu đi mọi cảm giác bất an trong lòng.

jihoon nhận ra, có lẽ từ giờ, hắn sẽ không còn thấy những ngày cuối tuần buồn chán như trước nữa.

jeong jihoon ngả lưng ra ghế, tay vân vê tách cà phê trước mặt, đôi mắt khẽ híp lại như đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ. hắn bỗng nhiên nhìn minseok, chàng trai trẻ ngồi đối diện với vẻ ngại ngùng, đôi tay khẽ đặt lên chiếc cốc, còn ánh mắt lơ đãng nhìn ra phía cửa sổ. một cơn gió nhẹ thoảng qua từ cánh cửa quán cà phê, khiến mái tóc mềm mại của minseok hơi lay động, gợi lên trong jihoon một cảm giác khó gọi tên.

sau một hồi lặng im, jihoon lên tiếng, giọng điệu của hắn vẫn trầm ấm nhưng lại có chút lưỡng lự, "nhà em gần đây à?"

câu hỏi của hắn đơn giản nhưng khiến minseok thoáng bất ngờ. cậu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt sâu thẳm của jihoon. em cười nhẹ rồi khẽ gật đầu. "vâng, cũng không xa lắm. chỉ cần đi bộ khoảng mười phút là tới."

jihoon khẽ mỉm cười, đôi mắt như sáng lên một chút. câu trả lời của minseok khiến hắn bất giác thả lỏng hơn. nhưng rồi hắn cảm thấy có điều gì đó cần phải giải quyết ngay, một cảm giác lấn cấn mà hắn không thể dừng lại. hắn ngần ngại thêm một chút, rồi tiếp tục hỏi, lần này giọng điệu có phần nghiêm túc hơn. "liệu có phải... chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó trước đây không?"

câu hỏi của jihoon khiến không gian như ngưng đọng trong chốc lát. minseok tròn mắt nhìn hắn, đôi môi khẽ hé ra như không biết phải trả lời thế nào. em thoáng ngập ngừng, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu nhẹ.

"không đâu ạ. em... chưa từng gặp ngài ngoài đời thật bao giờ." minseok cười nhẹ, đôi má hồng lên một cách ngại ngùng. em cẩn thận lựa chọn từ ngữ, rồi tiếp tục giải thích. "nhưng... em đã thấy ngài rất nhiều trên tivi, báo đài. ngài jeong jihoon nổi tiếng mà. làm sao em không biết được chứ?"

jihoon im lặng, lắng nghe câu trả lời của minseok. hắn hiểu rằng đó là sự thật, nhưng cảm giác khó hiểu trong lòng vẫn không tan biến. hắn vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác quen thuộc khi lần đầu nhìn thấy minseok trên sân khấu. mỗi cử động, mỗi ánh mắt của em dường như đều gợi lại trong jihoon một ký ức mơ hồ, như thể họ đã từng gặp nhau ở một nơi nào đó từ rất lâu.

sau vài giây suy nghĩ, jihoon bất giác thốt lên, giọng hắn đầy quyết tâm nhưng lại mang theo chút dè dặt, "để tôi đưa em về. dù sao cũng tiện đường."

minseok hơi giật mình. em ngạc nhiên trước lời đề nghị của jihoon, đôi mắt mở to hơn và lấp lánh ánh ngỡ ngàng. cậu cười khẽ, đôi môi mím lại như đang đấu tranh với chính mình, nhưng cuối cùng cũng không từ chối. "em không dám làm phiền ngài đâu... nhưng nếu ngài đã nói vậy, thì... em rất cảm ơn."

jihoon mỉm cười, cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm khi minseok đồng ý. hắn đứng dậy, lấy chiếc áo khoác trên ghế rồi ra hiệu cho minseok cùng đi. cả hai bước ra khỏi quán cà phê, không khí bên ngoài buổi chiều thu đã trở nên mát mẻ hơn, gió nhẹ nhàng lướt qua từng tán cây, tạo nên âm thanh xào xạc dễ chịu.

hai người cùng sánh bước trên con đường nhỏ, ánh nắng vàng nhạt trải dài dưới chân. minseok đi bên cạnh jihoon, ban đầu có chút lúng túng, nhưng sự trầm tĩnh của jihoon khiến em dần cảm thấy thoải mái hơn. trên đường đi, họ nói chuyện với nhau về những điều giản dị, từ buổi tổng duyệt múa đến những câu chuyện đời thường. dù câu chuyện không quá sâu sắc, nhưng với jihoon, đó là một sự kết nối mà hắn chưa từng có với ai khác. minseok không hề tỏ ra tự ti hay dè dặt trước sự hiện diện của hắn, mà ngược lại, em tự nhiên và dễ gần một cách kỳ lạ.

khi cả hai đến gần khu nhà của minseok, jihoon bất ngờ ngừng lại. hắn nhìn minseok, mắt hơi nheo lại như đang suy nghĩ điều gì. rồi hắn cất giọng, "chúng ta nên giữ liên lạc. tôi cảm thấy... em và tôi có điều gì đó cần nói rõ hơn."

minseok hơi bất ngờ trước lời đề nghị thẳng thắn của jihoon. em đứng ngây ra trong giây lát, đôi mắt khẽ chớp vài lần như đang cố hiểu hết ý nghĩa trong câu nói của hắn. quân nhân bây giờ nói chuyện thẳng thắn vậy luôn sao? sau đó, minseok cười nhẹ, cúi đầu, "vâng, em cũng rất vui nếu được liên lạc với ngài. đây là số điện thoại của em."

jihoon nhanh chóng lưu số của minseok vào điện thoại, rồi đưa lại danh thiếp của mình cho em. hắn cười một cách dịu dàng, không còn vẻ nghiêm nghị thường ngày. "cứ gọi cho tôi nếu cần bất cứ điều gì. tôi rất vui được giúp đỡ."

minseok cầm lấy danh thiếp, cúi đầu chào trước khi quay bước đi. bóng dáng em dần khuất sau cánh cổng, nhưng jihoon vẫn đứng đó, nhìn theo cho đến khi không còn thấy em nữa.

trong lòng hắn lúc này không chỉ là sự quen thuộc mà còn là một sự khao khát muốn hiểu rõ hơn về con người bí ẩn mang tên ryu minseok. dường như mọi thứ chỉ mới bắt đầu, và jihoon biết rằng mối quan hệ giữa họ sẽ không chỉ dừng lại ở những cuộc gặp gỡ tình cờ.

sau khi minseok khuất dạng sau cánh cổng, jeong jihoon vẫn đứng im tại chỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nơi cậu vừa bước vào, như thể còn lưu luyến điều gì đó. cảm giác quen thuộc khó tả mà minseok gợi lên trong hắn lại càng rõ rệt hơn. hắn hít sâu một hơi, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi đầu, nhưng không thể phủ nhận rằng hình ảnh minseok cứ luẩn quẩn trong tâm trí hắn suốt thời gian qua.

jihoon chậm rãi quay lưng, bước về phía chiếc xe của mình. bàn tay hắn vô thức nắm chặt chiếc điện thoại trong túi, như thể muốn chắc chắn rằng số điện thoại của minseok vẫn ở đó. hắn khẽ nhíu mày, bật cười với chính mình. từ bao giờ mà một thiếu tá quân đội lại có những suy nghĩ rối rắm chỉ vì một chàng trai? hắn không thể lý giải được, nhưng cảm giác này lại ngày càng trở nên rõ ràng hơn.

ngồi trong xe, jihoon không vội khởi động máy. hắn dựa đầu vào ghế, đôi mắt khép hờ như đang cố tìm kiếm một lời giải đáp cho mớ cảm xúc phức tạp trong lòng. trong đầu hắn hiện lên hình ảnh minseok trên sân khấu, những bước nhảy đầy mê hoặc và cách mà từng động tác của em như đánh thức một phần ký ức nào đó trong hắn. hắn không nhớ rõ đó là gì, nhưng chắc chắn, giữa hắn và minseok có một mối liên kết sâu xa mà jihoon chưa thể khám phá.

"ryu minseok..." hắn lẩm bẩm cái tên ấy, rồi bất giác bật cười. hắn cảm thấy bản thân như một kẻ ngốc khi cứ mãi nghĩ về một người mình vừa mới quen. nhưng không hiểu sao, điều đó lại khiến hắn thấy dễ chịu, thậm chí có chút phấn khích.

sau một lúc suy nghĩ, jihoon quyết định lái xe trở về nhà. trên đường đi, hắn cố gắng tập trung vào công việc, nhưng những suy nghĩ về minseok vẫn không ngừng xuất hiện trong đầu. hắn nhớ lại nụ cười của em, ánh mắt bối rối khi nhận chiếc bánh ngọt, và cả cái cách mà minseok ngượng ngùng cúi đầu cảm ơn. mọi thứ về em đều có một sự cuốn hút kỳ lạ khiến jihoon không thể dứt ra được.


khi về đến căn hộ của mình, jihoon lại quay trở lại với những công việc còn đang chờ hắn phê duyệt. những bản báo cáo, giấy tờ cần ký kết, nhưng lần này, hắn cảm thấy sự tập trung của mình không còn sắc bén như trước. hắn liên tục lén nhìn vào điện thoại, như thể đang chờ đợi một điều gì đó – một tin nhắn, một cuộc gọi từ minseok, dù biết rằng khả năng ấy gần như không có.

buổi tối trôi qua một cách nặng nề. đến khi jihoon rời khỏi văn phòng, mặt trăng đã treo lên cao vút, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ phủ xuống nhân gian. hắn đứng một mình trên ban công, đôi mắt nhìn ra xa xăm, ngắm nhìn bầu trời đỏ rực phía chân trời. hắn thở dài, cảm giác lạc lõng và mơ hồ lại dâng lên.

ngay lúc đó, điện thoại của jihoon rung lên trong túi áo. hắn giật mình, trái tim đột nhiên đập nhanh hơn khi nhìn thấy màn hình hiện lên một tin nhắn từ một số điện thoại không quen. hắn mở máy, đôi mắt mở to khi đọc dòng tin nhắn.

"chào ngài jeong, em là minseok. cảm ơn ngài đã giúp em hôm nay. em chỉ muốn nói rằng... thật sự rất cảm kích vì sự tử tế của ngài. hy vọng chúng ta có thể gặp lại nhau."

đọc xong tin nhắn, jihoon cảm thấy một cảm giác ấm áp lan tỏa trong lồng ngực. một nụ cười nhẹ xuất hiện trên gương mặt hắn. không do dự, jihoon gõ vài dòng chữ, trả lời tin nhắn của minseok.

"tôi rất vui khi được giúp em. hy vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại. nếu em cần gì, cứ nhắn cho tôi."

gửi tin nhắn đi, jihoon ngả người ra phía sau, mắt nhìn lên bầu trời đêm. cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ mà hắn không thể giải thích được, nhưng có lẽ, lần này, hắn không cần phải vội vã tìm câu trả lời. minseok đã để lại một dấu ấn đặc biệt trong lòng jihoon, và hắn chắc chắn rằng mối quan hệ giữa họ chỉ mới bắt đầu.


đêm đó, jeong jihoon chìm vào giấc ngủ với hình ảnh của ryu minseok vương vấn trong tâm trí. những tin nhắn qua lại trong những ngày gần đây khiến hắn không thể ngừng nghĩ về chàng trai trẻ ấy. nhưng giấc ngủ đến với jihoon không hề yên bình như mọi khi. hắn lại mơ thấy người kia, thân ảnh mảnh mai từng xuất hiện trong những giấc mơ trước, nhưng lần này, bối cảnh không còn là hồ nước tĩnh lặng dưới ánh trăng nữa.

trong giấc mơ, jihoon thấy mình đang đứng giữa một phiên chợ tấp nập. tiếng cười nói, tiếng rao hàng, và mùi hương thơm phức của thức ăn đường phố tràn ngập xung quanh. những chiếc đèn lồng đỏ treo lơ lửng trên cao, ánh sáng từ chúng chiếu xuống con đường đá trải dài, phủ lên khung cảnh một bầu không khí ấm cúng và sống động. hắn không còn ở trong bộ quân phục nghiêm nghị thường thấy, mà thay vào đó là trang phục giản dị, thoải mái như một người bình thường giữa dòng người.

bên cạnh hắn, người kia vẫn là một hình bóng quen thuộc nhưng xa lạ. hắn không thể nhìn rõ gương mặt của em, nhưng cảm giác thân thuộc ấy lại khiến tim jihoon đập nhanh hơn. cả hai đi dạo cùng nhau, bước chân chầm chậm lướt qua những quầy hàng đầy màu sắc. họ không nói với nhau một lời, nhưng jihoon cảm nhận rõ sự gần gũi và ấm áp tỏa ra từ người kia, như thể giữa họ đã có một mối liên kết từ rất lâu, một mối dây vô hình không thể dứt bỏ.

cánh tay của họ thỉnh thoảng chạm vào nhau khi cả hai bước đi sát cạnh, nhưng không ai nói gì. hắn nhìn người kia đang đắm chìm trong cảnh chợ, đôi mắt tò mò lướt qua từng quầy hàng, ánh đèn lồng lấp lánh trên gương mặt em. bất chợt, người đó dừng lại trước một quầy bán đồ thủ công. đôi tay khẽ chạm vào một chiếc quạt làm bằng tơ tằm, được thêu họa tiết hoa linh lan tinh xảo. cậu ta ngắm nghía chiếc quạt ấy một cách chăm chú, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ trước sự tinh tế của từng đường thêu.

jihoon không chần chừ. hắn lập tức tiến lên, ra hiệu cho người bán hàng rồi mua chiếc quạt tơ tằm đó. người kia quay lại nhìn hắn, đôi mắt lóe lên chút ngạc nhiên, nhưng trước khi em kịp nói gì, jihoon đã nhẹ nhàng trao chiếc quạt vào tay em.

"đây là của em," hắn nói, giọng trầm ấm vang lên giữa dòng người ồn ào xung quanh.

người kia nhận lấy chiếc quạt, nhưng không nói lời cảm ơn. em chỉ khẽ cúi đầu, đôi mắt dịu dàng nhìn xuống chiếc quạt trong tay, rồi lại quay sang nhìn jihoon. có điều gì đó trong ánh mắt của em khiến hắn cảm thấy rung động. đôi mắt ấy đầy sự biết ơn và một chút gì đó thật khó tả – có lẽ là sự gần gũi mà hắn chưa từng cảm nhận được với bất kỳ ai khác.

giấc mơ tiếp tục, nhưng bối cảnh bất ngờ chuyển đổi. jihoon không còn đứng giữa phiên chợ náo nhiệt nữa. thay vào đó, hắn và người kia lại trở về bên hồ nước, nơi mà jihoon đã từng thấy trong giấc mơ trước. cảnh tượng quen thuộc của mặt hồ tĩnh lặng dưới ánh trăng vằng vặc, nhưng lần này, không phải là người kia đang nhảy múa trong sự xa cách nữa. thay vào đó, em đang ngồi trong lòng jihoon, dịu ngoan tựa vào ngực hắn.

cả hai lặng im, không ai nói gì. jihoon có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người kia, nhịp tim của hắn đập chậm lại khi cả hai cùng ngắm ánh trăng phản chiếu trên mặt nước. có một sự bình yên đến kỳ lạ trong khoảnh khắc này, như thể mọi thứ xung quanh đều ngưng đọng lại, chỉ còn lại hai người họ trong sự tĩnh lặng của màn đêm.

người kia khẽ nhúc nhích, hơi nghiêng đầu lên để nhìn jihoon. hắn vẫn không thể nhìn rõ gương mặt của em, như thể có một lớp sương mờ ảo bao phủ lấy mọi đường nét, nhưng cảm giác gần gũi ấy vẫn không hề thay đổi. jihoon cảm thấy trái tim mình chậm rãi tan chảy trong khoảnh khắc này. hắn cúi xuống, đôi môi tiến gần hơn đến gương mặt mờ ảo kia, như muốn đặt một nụ hôn lên môi người ấy. cảm giác mãnh liệt trong lòng hắn dâng trào, một sự thôi thúc không thể cưỡng lại.

chỉ còn vài giây nữa thôi, jihoon sẽ chạm vào đôi môi của người kia, nhưng đúng lúc đó, một tiếng chuông báo thức đột ngột vang lên, xé toạc không gian yên bình của giấc mơ.

jihoon choàng tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, trái tim đập mạnh trong lồng ngực. hắn ngồi bật dậy trên giường, ánh mắt còn mơ màng nhìn quanh phòng. mọi thứ trở về thực tại, căn phòng tối mịt, và chỉ có âm thanh của đồng hồ báo thức vang vọng. cảm giác tiếc nuối và hụt hẫng tràn ngập trong lòng hắn khi nhận ra mình đã thức dậy ngay khi giấc mơ gần đạt đến cao trào.

hắn ngồi đó một lúc, đôi tay vùi vào mái tóc, cố gắng lấy lại bình tĩnh. dù biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm xúc chân thật mà nó để lại khiến hắn không thể ngừng nghĩ về người kia. dáng vẻ mờ ảo của người ấy, sự gần gũi mà hắn cảm nhận được khi cả hai ngồi cạnh nhau bên hồ nước, và nụ hôn mà hắn suýt đặt lên môi người ấy – tất cả đều quá rõ ràng và sống động.

jeong jihoon nhìn đồng hồ, biết rằng mình sẽ không thể ngủ lại được nữa. hắn ngồi tựa vào đầu giường, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi bầu trời vẫn còn đen thẫm. mặc dù chỉ là một giấc mơ, nhưng cảm giác quen thuộc mà nó mang lại càng khiến hắn băn khoăn hơn. có điều gì đó giữa hắn và người kia, và dù không thể nhìn rõ gương mặt trong mơ, jihoon biết chắc rằng hình bóng ấy không ai khác chính là minseok.


vài ngày trôi qua kể từ lần gặp gỡ tình cờ tại quán cà phê, và mỗi ngày, jihoon đều không thể ngừng nghĩ về minseok. hắn cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tâm trí luôn trở lại với chàng trai trẻ với nụ cười hiền hòa và đôi mắt lấp lánh ấy. những tin nhắn giữa họ ngày càng nhiều hơn, tuy không phải lúc nào cũng có nội dung quan trọng, nhưng lại mang đến cho jihoon một sự thoải mái không ngờ.

tối hôm đó, khi ngồi một mình trong căn phòng tĩnh lặng, jihoon cầm điện thoại lên, đôi tay do dự một lúc trước khi nhắn tin cho minseok:

"minseok, cuối tuần này em có rảnh không? tôi muốn mời em đi ăn tối."

tin nhắn gửi đi, và jihoon cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi chờ đợi câu trả lời từ minseok. trong khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho chàng trai kia đã vượt xa hơn những gì hắn nghĩ.

tin nhắn vừa gửi đi, jeong jihoon ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt dán chặt vào màn hình điện thoại. cảm giác hồi hộp tràn ngập trong lòng hắn, một thứ mà trước đây hắn hiếm khi trải qua. làm việc trong một môi trường nghiêm túc, lạnh lùng đã khiến hắn quen với việc kiểm soát mọi thứ, kể cả cảm xúc của mình. nhưng giờ đây, trước một tin nhắn đơn giản, hắn lại cảm thấy tim mình loạn nhịp như một chàng trai trẻ lần đầu thổ lộ.

vài phút trôi qua, jihoon nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại như thể có thể ép buộc nó phản hồi nhanh hơn. cuối cùng, chiếc điện thoại rung lên, báo hiệu một tin nhắn đến. hắn vội vàng mở lên xem, và một nụ cười nhẹ hiện trên môi khi đọc những dòng chữ ngắn gọn của minseok.

"em rảnh, ngài muốn gặp ở đâu?"

một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng jihoon. hắn đã lo lắng rằng minseok có thể từ chối, nhưng giờ đây, khi nhìn vào tin nhắn đầy sự đồng ý ấy, hắn thấy như mình vừa bước thêm một bước nhỏ nhưng đầy ý nghĩa trên con đường tiến gần hơn đến chàng trai trẻ ấy.

jihoon nhanh chóng trả lời.

"có một nhà hàng pháp ở trung tâm thành phố mà tôi thấy khá ngon. tôi sẽ đón em lúc 7 giờ tối thứ bảy nhé?"

minseok phản hồi gần như ngay lập tức, không chút do dự.

"được ạ, em sẽ chuẩn bị sớm. hẹn gặp ngài lúc đó."

những dòng chữ đơn giản, nhưng với jihoon, chúng mang lại một niềm vui khó tả. hắn nhìn đồng hồ, còn vài ngày nữa mới đến cuối tuần, nhưng tâm trí hắn đã bắt đầu mường tượng ra buổi hẹn sắp tới. hắn tự hỏi minseok sẽ mặc gì, và cảm giác như thế nào khi được ngồi đối diện với em trong không gian ấm cúng của nhà hàng, giữa ánh nến và tiếng nhạc du dương.

cả tối hôm đó, jihoon không thể tập trung vào bất cứ việc gì khác. hắn thậm chí dành thời gian để kiểm tra kỹ lại mọi chi tiết cho buổi hẹn, từ đặt bàn cho đến chọn món ăn. tất cả phải hoàn hảo, không có chỗ cho sai sót. jihoon không thường lo lắng về những điều nhỏ nhặt, nhưng lần này, hắn muốn mọi thứ phải thật chu đáo cho buổi gặp gỡ mà hắn coi là đặc biệt.


thời gian trôi qua nhanh chóng, và khi cuối tuần đến, jihoon đã sẵn sàng. trước khi rời khỏi nhà để đón minseok, hắn đứng trước gương chỉnh lại trang phục, đôi tay hơi run khi cài cúc áo sơ mi. hắn không nhớ mình đã bao nhiêu lần mặc bộ đồ này cho những dịp trang trọng, nhưng hôm nay lại có cảm giác khác lạ.

lúc 6:50 tối, jihoon đỗ xe trước khu chung cư của minseok. ánh đèn đường rọi xuống, phản chiếu lên lớp sơn bóng loáng của chiếc xe sang trọng. hắn nhìn quanh một lúc, ánh mắt lấp lánh sự mong chờ. và rồi, cánh cửa chung cư mở ra, minseok xuất hiện.

chàng trai trẻ trong trang phục đơn giản nhưng thanh lịch, áo sơ mi trắng kết hợp với quần dài màu đen, đôi giày da sáng bóng dưới ánh đèn đường. minseok nhìn thấy jihoon và mỉm cười, bước đến với vẻ thoải mái. hình ảnh ấy khiến tim jihoon chậm lại một nhịp, và hắn nhận ra mình càng ngày càng bị cuốn vào cảm xúc mà trước đây hắn luôn né tránh.

"chào ngài," minseok lên tiếng khi tiến lại gần. "ngài đợi lâu chưa?"

jihoon lắc đầu, mở cửa xe cho minseok một cách lịch thiệp. "không lâu đâu, em đến đúng giờ mà. và em cứ gọi tôi là anh thôi nhé, gọi ngài nghe có hơi xa cách quá."

cả hai ngồi vào xe, và cuộc trò chuyện bắt đầu diễn ra tự nhiên như thể họ đã quen biết từ lâu. jihoon cảm thấy thoải mái hơn khi ở bên minseok. chàng trai này có một cách nói chuyện nhẹ nhàng, duyên dáng, và đầy tinh tế, khiến cho mọi thứ xung quanh dường như dễ chịu hơn.

khi đến nhà hàng, họ được dẫn vào một góc riêng biệt, nơi ánh nến lung linh chiếu sáng, tạo nên một không gian lãng mạn. jihoon đã chọn nhà hàng này không chỉ vì món ăn tuyệt vời, mà còn vì bầu không khí thân mật mà nó mang lại. trong không gian ấm cúng ấy, hắn cảm thấy đây là khoảnh khắc hoàn hảo để làm rõ những cảm xúc đã dồn nén bấy lâu.

trong suốt bữa tối, câu chuyện của họ diễn ra tự nhiên, từ những chủ đề nhẹ nhàng đến những câu chuyện sâu sắc hơn về cuộc sống và công việc. minseok không chỉ là một người trẻ tuổi với vẻ ngoài thu hút mà còn sở hữu một trí tuệ sắc bén và cái nhìn đầy tinh tế về thế giới xung quanh. jihoon bị cuốn hút bởi sự tự tin và lối suy nghĩ chín chắn của em.

khi bữa tối gần kết thúc, jihoon nhìn minseok qua ánh nến lung linh. đôi mắt cậu lấp lánh trong ánh sáng dịu nhẹ, và một cảm giác thân thuộc tràn ngập trong lòng jihoon. hắn biết rằng đây là khoảnh khắc để hắn mở lòng, để bày tỏ những gì mà bản thân đã cảm nhận suốt thời gian qua.

"minseok," jihoon nói, giọng nói có chút khàn khàn vì hồi hộp. "từ lần đầu gặp em, tôi đã không thể ngừng nghĩ về em. có điều gì đó ở em khiến tôi không thể cưỡng lại được. tôi không chắc em có cảm thấy như tôi hay không, nhưng tôi muốn nói rõ rằng... tôi muốn tìm hiểu em nhiều hơn, muốn ở bên cạnh em."

minseok im lặng trong vài giây, nhìn jihoon với đôi mắt sâu thẳm, và một cảm xúc gì đó rất khác nữa, jihoon không rõ nhưng cũng đang quá hồi hộp để có thể suy nghĩ sâu xa hơn. một nụ cười nhẹ nở trên môi em, dịu dàng và ấm áp.

"em cũng cảm thấy như vậy," minseok đáp lời, giọng nói nhỏ nhẹ nhưng chắc chắn. "từ lần gặp đầu tiên, em đã biết rằng anh là một người đặc biệt."

trái tim jihoon như ngừng đập trong khoảnh khắc ấy. cảm xúc dâng trào trong lòng, hắn khẽ đưa tay chạm nhẹ lên tay minseok trên bàn. cả hai nhìn nhau trong sự lặng lẽ, không cần nói thêm gì nữa, bởi vì giữa họ, mọi thứ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.

đêm đó, jihoon đưa minseok về nhà, nhưng lần này, cảm giác giữa họ không còn là sự xa lạ ban đầu. khi minseok bước ra khỏi xe, em quay lại nhìn jihoon một lần nữa, nụ cười nhẹ trên môi. "hẹn gặp lại anh sớm, jihoon."

jihoon gật đầu, đáp lại nụ cười ấy bằng ánh mắt tràn đầy sự hứa hẹn. hắn biết rằng đây chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó mới mẻ và đẹp đẽ giữa họ.


jeong jihoon choàng tỉnh, hơi thở nặng nề trong không gian yên tĩnh của căn phòng. ánh sáng mờ nhạt từ chiếc đèn ngủ không đủ để xua đi nỗi sợ và cảm giác bất an đang đè nặng trong lòng hắn. toàn thân ướt đẫm mồ hôi, hắn run rẩy đưa tay lên xoa trán, cố gắng trấn tĩnh lại sau giấc mơ vừa trải qua. nhưng những hình ảnh từ cơn ác mộng vẫn lởn vởn trong đầu, ám ảnh hắn từng chút một.

trong giấc mơ, jihoon thấy mình đang chạy băng qua những con phố đổ nát, khói đạn bao phủ khắp nơi, mùi thuốc súng nồng nặc đến nghẹt thở. tiếng chân chạy rầm rập vang lên, bên cạnh hắn là vài người lính mặc quân phục, mang quân hàm thấp hơn hắn. dù không rõ họ là ai, nhưng cả nhóm cùng nhau chạy về phía trước với sự khẩn trương tột độ. có điều gì đó trong không khí khiến hắn cảm thấy bất an đến khó chịu.

họ dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. jihoon đứng trước cánh cửa, tim đập thình thịch, một linh cảm chẳng lành tràn ngập trong lòng hắn. hắn vội vã đẩy cửa vào, bước chân như mất kiểm soát. căn nhà chìm trong tĩnh lặng chết chóc, không một âm thanh nào vang lên ngoài tiếng hơi thở gấp gáp của hắn.

và rồi, hắn thấy minseok. khớp với thân ảnh xuất hiện trong vô vàn giấc mơ trước đây của hắn.

minseok đang nằm giữa căn phòng, thân thể bất động, đôi mắt nhắm nghiền, mái tóc đen nhánh rũ xuống gương mặt thanh tú. nhưng điều khiến jihoon sững sờ là vệt máu thẫm đỏ lan rộng dưới người em, nhuộm đỏ cả sàn nhà. tim jihoon như bị siết chặt lại, hơi thở nghẹn lại trong cổ họng. bàn tay run rẩy của hắn vươn ra, muốn chạm vào người minseok, nhưng đôi chân như dán chặt xuống đất, không thể bước nổi.

một trong những thuộc hạ của jihoon tiến đến bên cạnh, giọng nói trầm buồn phá vỡ sự im lặng:

"ngài jeong... cậu ấy đã cố gắng đánh lạc hướng để những người trong đoàn múa có thể trốn thoát khi quân nhật ập đến. cậu ấy đã hy sinh..."

lời nói của người lính như những nhát dao đâm vào tâm trí jihoon. hắn không thể tin vào những gì mình vừa nghe. nhìn minseok nằm đó, bất động và lặng lẽ, cảm giác bất lực và đau đớn dâng trào, như thể hắn vừa đánh mất điều quý giá nhất trong cuộc đời mình.

bàn tay của jihoon run lên khi hắn cúi xuống, cố gắng chạm vào minseok, nhưng mọi thứ trở nên nhạt nhòa. trước khi hắn kịp chạm tới em, hình ảnh của minseok tan biến, và jihoon giật mình tỉnh giấc, cả cơ thể run rẩy, mồ hôi thấm ướt áo.

hắn ngồi trên giường, đôi mắt mở to nhìn vào khoảng không tăm tối trước mặt, cố gắng tìm lại hơi thở đều đặn. cơn ác mộng vẫn đọng lại quá chân thực—khung cảnh chiến tranh, hình ảnh minseok nằm bất động trong vũng máu, và cảm giác mất mát đau đớn đến xé lòng. hắn đưa tay lên che mặt, lòng ngực như bị thắt lại, nặng nề và ngột ngạt.

jihoon cảm thấy vô cùng hoang mang. giấc mơ này là gì? tại sao hắn lại thấy minseok trong tình cảnh đó? cảm giác như thực tại và mơ hồ đang giao thoa, khiến hắn không phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo.

jihoon ngồi trên giường, cố gắng trấn tĩnh sau giấc mơ kinh hoàng. những hình ảnh vẫn còn quá rõ ràng trong tâm trí hắn: khói đạn, khung cảnh hoang tàn, và minseok nằm trong vũng máu. tim hắn như bị bóp nghẹt khi nhớ lại khoảnh khắc thuộc hạ nói về sự hy sinh của minseok—chàng trai hắn đang dần có tình cảm sâu đậm lại nằm đó, vì một lý do không rõ ràng nào đó mà hy sinh mạng sống.

hắn đứng dậy, bước tới cửa sổ, mở toang nó ra để hít thở không khí đêm trong lành. ánh trăng yếu ớt soi rọi căn phòng, nhưng không thể xua tan nỗi sợ hãi và đau đớn đang gặm nhấm tâm trí hắn. jihoon tự nhủ rằng đó chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng do căng thẳng mà ra, nhưng cảm giác bất an vẫn dai dẳng không rời.

hắn nhớ về lần đầu tiên gặp minseok — ở sân khấu buổi tổng duyệt, khi ánh mắt hắn vô thức dõi theo từng động tác của em. hắn không thể ngờ rằng, một chàng trai trẻ xa lạ lại có thể khiến hắn bận tâm và nhớ nhung đến vậy. mỗi tin nhắn giữa họ đều mang lại cho hắn sự nhẹ nhõm, như thể một phần nào đó trong cuộc sống của jihoon đã trở nên trọn vẹn hơn khi có minseok.

nhưng bây giờ, sau cơn ác mộng này, jihoon lại cảm thấy bối rối hơn bao giờ hết. hắn không thể bỏ qua sự liên kết kỳ lạ giữa những giấc mơ. trước đây, hắn từng thấy minseok trong một khung cảnh thanh bình, khi cả hai cùng ngồi bên hồ ngắm trăng. nhưng lần này, khung cảnh đổ nát, máu me, và cái chết của minseok đã khiến mọi thứ thay đổi. liệu đó chỉ là sự ngẫu nhiên, hay có điều gì đó ẩn sau những giấc mơ này?

jihoon quay lại giường, nhưng giấc ngủ không còn đến với hắn dễ dàng nữa. mỗi khi nhắm mắt, hắn lại thấy gương mặt của minseok—lần này rõ ràng hơn bao giờ hết. đôi mắt nhắm nghiền, làn da tái nhợt vì mất máu. jihoon lắc đầu, cố gắng xua tan hình ảnh ấy, nhưng trái tim hắn vẫn nặng trĩu.


sáng hôm sau, jihoon thức dậy với đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ. hắn nhanh chóng chuẩn bị và lái xe tới quân khu, nhưng tâm trí vẫn không ngừng bận rộn với những suy nghĩ về minseok và giấc mơ đêm qua. trong lòng hắn có một thôi thúc mãnh liệt—một nhu cầu phải gặp lại minseok, nhìn thấy em an toàn và khỏe mạnh, để trấn an bản thân rằng tất cả chỉ là mơ.

giữa ngày, khi công việc đã tạm lắng, jihoon cầm điện thoại lên và do dự nhắn một dòng tin nhắn cho minseok:

"em đang làm gì? chiều nay có rảnh không? tôi muốn gặp em."

một lần nữa, hắn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi chờ đợi câu trả lời từ minseok. những ngón tay của hắn khẽ gõ nhịp trên bàn làm việc, lòng đầy lo lắng xen lẫn mong chờ. không lâu sau, điện thoại của jihoon rung lên.

minseok trả lời, giọng điệu vui vẻ và nhẹ nhàng qua từng chữ:

"em cũng muốn gặp ngài. chiều nay em rảnh, chúng ta có thể gặp nhau ở đâu?"

nụ cười nhẹ nở trên môi jihoon khi hắn đọc tin nhắn. một cảm giác ấm áp dần lấp đầy những lo lắng và bất an trong lòng hắn. hắn nhắn lại địa điểm—một quán cà phê nhỏ nằm trong góc phố, nơi lần đầu tiên họ tình cờ gặp nhau.

chiều hôm đó, jihoon đến quán cà phê sớm, ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn ra con phố tấp nập nhưng trong lòng lại chờ đợi một cách sốt sắng. khoảnh khắc minseok bước vào quán, ánh mắt jihoon lập tức tìm đến em. minseok mặc một bộ quần áo giản dị, đôi mắt sáng rỡ khi nhìn thấy hắn. một cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng jihoon — em an toàn, khỏe mạnh, và đang đứng trước mặt hắn. không phải là hình ảnh đau thương trong giấc mơ kia.

minseok mỉm cười, bước tới ngồi đối diện với jihoon, đôi mắt em ánh lên sự thân thiện và vui vẻ. cả hai bắt đầu trò chuyện, và jihoon cảm thấy mọi lo lắng trong lòng mình dần tan biến khi thấy nụ cười của minseok, nghe giọng nói ấm áp của em. nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn không thể ngừng nghĩ về giấc mơ ấy — về những gì hắn đã thấy và cảm giác mất mát không thể nguôi ngoai.

"minseok," jihoon bất chợt nói, giọng hắn trầm xuống, "tôi có một câu hỏi muốn hỏi em."

minseok nhìn lên, đôi mắt em ánh lên sự tò mò. "vâng, anh cứ hỏi."

jihoon hít một hơi sâu, cảm thấy khó mở lời. nhưng hắn biết, mình phải hỏi—phải chắc chắn rằng mọi thứ chỉ là do trí tưởng tượng của hắn tạo ra.

"em có tin vào những giấc mơ không?"

minseok hơi sững sờ trước câu hỏi của jihoon, nhưng em chọn cách trả lời đơn giản, khẽ gật đầu, "vâng, em tin vào những giấc mơ."

jihoon nhìn thẳng vào đôi mắt của minseok, nơi ẩn chứa sự bình yên và lấp lánh ánh sáng của sự chân thành. hắn hít một hơi thật sâu, rồi bắt đầu kể lại chuỗi giấc mơ mà hắn đã gặp từ lần đầu tiên thấy em ở buổi diễn tập tại học viện. mọi chi tiết, từ khung cảnh bên hồ nước đến chợ phiên, rồi cảnh tượng chiến tranh đẫm máu. giọng jihoon trầm xuống khi kể về hình ảnh minseok nằm bất động giữa khói đạn và máu. hắn không thể giấu được sự đau đớn và bất an mỗi khi nhớ lại giấc mơ đó.

minseok chăm chú lắng nghe, ánh mắt em dịu dàng nhưng sâu thẳm, như thể em đang sống lại những ký ức xa xôi nào đó cùng với câu chuyện của jihoon. mọi âm thanh trong quán cà phê dường như biến mất, chỉ còn lại không gian yên tĩnh giữa hai người. khi jihoon kể xong, hắn nhìn minseok, chờ đợi phản ứng từ em, nhưng điều mà hắn không ngờ tới là...

một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi minseok. nhưng điều khiến jihoon bất ngờ hơn cả là những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên gò má em. minseok vừa cười vừa khóc, như thể nỗi lòng dồn nén bấy lâu nay bỗng dưng được tháo gỡ. jihoon ngồi đó, hoàn toàn ngơ ngác, không biết chuyện gì đang xảy ra. hắn không hiểu vì sao em lại khóc, nhưng lòng hắn chợt quặn thắt khi thấy nước mắt ấy.

"minseok..." jihoon khẽ gọi, nhưng minseok giơ tay lên ra hiệu rằng em cần một chút thời gian để lấy lại bình tĩnh.

sau một vài phút, em nhìn vào jihoon, đôi mắt vẫn đẫm lệ nhưng chứa đựng một niềm xúc động sâu sắc. giọng em nhỏ nhẹ, đầy cảm xúc, như thể đang thú nhận một bí mật lớn lao. "anh có biết không, jihoon? em đã nhận ra anh từ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau tại buổi tổng duyệt. em nhớ anh, không chỉ từ lần đó, mà từ cả trước kia... từ một kiếp trước."

jihoon lặng người, cảm giác như thế giới xung quanh mình bỗng nhiên đảo lộn. "kiếp trước?" hắn nhắc lại, giọng đầy bối rối.

minseok gật đầu, đôi mắt em ánh lên sự thật thà và chân thành. "em không biết vì sao, nhưng từ khi còn rất nhỏ, em đã luôn có những ký ức về một cuộc đời khác. em nhớ mình từng là một nghệ sĩ múa, tham gia vào một đoàn biểu diễn trong thời chiến tranh. và em nhớ rõ rằng... em đã gặp anh. anh chính là người đã yêu em, đã che chở và bảo vệ em cho đến giây phút cuối cùng. cả đời em luôn mong mỏi được gặp lại anh, và rồi một ngày, bảy năm trước, em nhìn thấy anh trên tivi."

minseok hít một hơi sâu, tiếp tục, "từ khoảnh khắc đó, em biết mình không nhầm. em đã theo dõi anh, dõi theo mọi điều anh làm. em không dám tiếp cận, chỉ lặng lẽ chờ đợi cơ hội gặp lại anh ngoài đời thực. và rồi... ngày đó đã đến, ở buổi diễn tập."

jihoon cảm thấy như thể thời gian ngừng lại. mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên vô nghĩa. tất cả những giấc mơ kỳ lạ, những cảm giác khó hiểu về minseok giờ đây dường như có một lời giải thích. hắn nhìn minseok, trái tim đập loạn nhịp. không chỉ vì sự ngạc nhiên, mà còn vì nhận ra rằng cảm xúc của mình dành cho em đã bắt nguồn từ một nơi xa xôi hơn hiện tại. những ký ức trong giấc mơ của hắn dần hiện lên rõ ràng hơn. đúng là hắn đã từng yêu người này, và tình cảm ấy vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

"minseok..." jihoon gọi tên em một cách nhẹ nhàng, như thể muốn chắc chắn rằng em thực sự đang ngồi trước mặt hắn, rằng tất cả điều này không phải là một giấc mơ khác. "em thực sự nhớ được mọi thứ sao?"

minseok khẽ gật đầu, đôi mắt nhìn hắn đầy xúc động, "vâng, em đã luôn nhớ về anh, jihoon. dù thời gian có thay đổi, dù thế giới có biến đổi, nhưng ký ức về anh vẫn còn đó. và em đã luôn mong đợi ngày chúng ta gặp lại nhau."

jihoon ngồi yên lặng, cảm giác như mọi câu trả lời mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay cuối cùng cũng đã hiện ra. hắn không thể tin rằng sự kết nối giữa hắn và minseok lại kéo dài qua nhiều kiếp sống như vậy. nhưng đồng thời, hắn cũng nhận ra rằng cuộc đời này đã mang lại cho họ một cơ hội để sửa chữa những điều còn dang dở.

"vậy bây giờ... chúng ta sẽ làm gì?" jihoon hỏi, giọng khàn khàn. "tôi không biết phải đối mặt với tất cả điều này như thế nào."

minseok cười nhẹ, giọt nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt. "chúng ta sẽ sống tiếp, jihoon ạ. không cần phải làm gì đặc biệt. chỉ cần ở bên nhau, lần này, em mong chúng ta sẽ không để mất nhau nữa."

câu nói của minseok khiến jihoon cảm thấy nhẹ nhõm. hắn nhận ra rằng điều quan trọng nhất không phải là giải thích tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ, mà là tận dụng cơ hội hiện tại để ở bên người mà hắn yêu thương. hắn nắm lấy tay minseok, cảm nhận sự ấm áp truyền từ bàn tay nhỏ nhắn ấy.

"được rồi, lần này, anh sẽ không để mất em," jihoon khẽ nói, nụ cười đầu tiên trong suốt buổi trò chuyện hiện lên trên môi hắn.

cả hai ngồi lặng yên một lúc, để mặc cảm xúc trôi đi trong sự yên bình của khoảnh khắc hiện tại. những tiếng ồn ào của quán cà phê bên ngoài như không còn quan trọng nữa. giữa họ chỉ còn lại sự tĩnh lặng, nhưng không hề cô đơn, mà là sự gắn kết mãnh liệt từ sâu thẳm tâm hồn.

họ đã gặp lại nhau, và lần này, họ sẽ không để định mệnh chia cắt thêm một lần nào nữa.


sau khi quyết định không để mất nhau, jihoon và minseok dần hòa mình vào nhịp sống mới. dù những ký ức về kiếp trước vẫn còn đọng lại, họ cùng nhau vượt qua bằng cách sống trọn vẹn từng khoảnh khắc ở hiện tại. họ dành nhiều thời gian hơn bên nhau, khám phá những sở thích chung, và học cách xây dựng một mối quan hệ không còn bị gánh nặng bởi quá khứ.

một buổi chiều nọ, khi cả hai đang cùng nhau đi dạo trên con đường ven sông, jihoon bất chợt dừng lại, nhìn minseok. trái tim hắn đập mạnh, nhưng lần này không phải vì lo lắng hay sợ hãi, mà vì một cảm giác an yên chưa từng có.

"minseokie, anh biết điều này có thể hơi vội, nhưng anh không muốn chờ đợi thêm nữa," jihoon nói, giọng nghiêm túc nhưng ấm áp.

minseok quay lại, đôi mắt tràn đầy sự tò mò và một chút ngạc nhiên. "gì vậy, jihoonie?"

jihoon mỉm cười, khẽ nắm lấy tay minseok, bàn tay hắn run nhẹ nhưng chắc chắn. "em sẽ đi cùng anh đến cuối đời, dù là kiếp này hay kiếp sau, được không?"

minseok nhìn jihoon, tim em như lỡ nhịp trước câu hỏi bất ngờ nhưng chân thành ấy. cảm xúc dâng trào trong lòng, em khẽ mỉm cười và siết chặt tay jihoon hơn. "vâng, jihoon. em sẽ đi cùng anh, không chỉ bây giờ, mà là mãi mãi."

cả hai cùng nhau bước tiếp, trong lòng nhẹ nhàng như thể mọi gánh nặng từ quá khứ đã được giải phóng. không còn giấc mơ ám ảnh hay những ký ức đẫm máu, chỉ còn lại hiện tại — và một tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

từ ngày đó, jihoon và minseok tiếp tục cuộc hành trình của mình, không chỉ sống cho hiện tại, mà còn với niềm tin rằng tình yêu của họ sẽ vượt qua cả thời gian và không gian. những giấc mơ về quá khứ dần phai nhạt, nhường chỗ cho những ký ức tươi đẹp mà họ đang tạo dựng cùng nhau trong đời thực.

thời gian trôi qua, nhưng tình yêu của họ thì không bao giờ phai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro