sớm thôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- hẹn -

tôi hẹn em nơi xưa ấy.

dưới tán cây lá vàng mùa thu rơi phủ đẩy đồng hoa rực rỡ.

tôi hẹn em ngày thu lá đỏ.

gió lay nhưng cành lá, lay mái tóc tôi phất phới theo gió. cành lá chẳng vững mà rụng rời theo gió còn lòng tôi vẫn chết đứng nơi đây chờ em.

tôi hẹn em mãi nhưng chẳng thấy em đâu?

chẳng lẽ lời hẹn của tôi nhẹ đến mức gió thu cuốn nhẹ cũng bay tới nơi cuối trời sao?

nhưng em ơi!

dù em chẳng đến , tôi vẫn sẽ đứng đây và cả một trái tim chẳng hề lung lay.

mùa thu năm ấy em không tới, lòng tôi thổn thức đêm chẳng ngủ được để chờ đến mùa thu năm nay.

chỉ cần người ấy là em một nghìn năm tôi vẫn vậy .

vẫn sẽ đợi em.

đôi mắt thâm quầng vẫn hướng theo lối đường tiến tới thành phố rộng lớn. con đường dẫn tới tình yêu nhưng tôi lại chẳng dám tiến gần.

gió vẫn thổi, khẽ dịu mắt đắng bởi thiếu ngủ. lững thững tiến lại phía hàng ghế cũ.

bóng em nhẹ nhàng thấp thoáng tiến lại. bởi cơn gió nhẹ mà biến mất.

phải chăng là sự nhớ nhưng em lại mang cho tôi thứ hình ảnh này.

tầm mắt bỗng mờ dần. bên tai phát ra vài tiếng nói ngọt dịu.

" biết em là ai chứ? "

là em đúng chứ?

hay lại do tôi tưởng tượng ra?

" đoán nào? em là ai? "

" văn khang? "

bàn tay người nọ dần buông lỏng khỏi đôi mắt tôi. ngoảnh lại nhìn. chẳng ai khác người đó là em.

" sao lại về? "

"không muốn em về sao? anh hẹn em phải tới chứ? đừng khó tính vậy "

" đi mãi giờ mới nhớ tới tôi "

nhưng ngày đợi chờ cứ như một thước phim tua nhanh làm tôi chẳng muốn tua lại.

" nhìn em dữ vậy "

" xem em có khác ngày rời đi không? "

có khác đấy chứ rất nhiều là đằng khác. cậu bé lanh chanh nhất xóm sau mấy năm người về lại là cậu thanh niên lễ phép, lịch sự.

nhìn lại chính mình liệu có xứng để đi đôi với em chứ?

" anh coi cũng khác mà! "

" trông đẹp trai lắm chứ! như này chắc đầy gái theo anh nhỉ? "

" không có đâu "

có thì có đấy nhưng trái tim của tôi có khóa còn em là người cầm chìa cũng như tôi giao cả con tim tôi cho em rồi. dù thế nào thì chỉ có em là người mở khóa.

lòng mình thế nhưng tôi chẳng biết thể hiện như nào? không kế hoạch không chút chuẩn bị. làm tôi lúng túng mãi.

" h-hay"

" anh có gì muốn nói ạ? "

" h-hay ta chụp hình chúng nhé? "

" được thôi "

cứ vậy em tiến lại, ngồi cạnh tôi. chỉnh lại mái đầu bù xù của tôi nhắc nhở rằng.

" chỉnh như này thì ảnh mới đẹp anh ạ! còn nữa nhớ cười lên nhé! em đếm đây"

1

2

3

gió thu năm ấy lướt qua như muốn cuốn trang vẽ tình cảm của một mình tôi mà giờ nó lại như một bản hòa ca chúc mừng.

bức ảnh em chụp ngày ấy tôi giữ mãi đến tận bây giờ. để nó chẳng cuốn đi và để tôi giữ mãi em bên mình.

                                  -

21:48

tùm lum hết lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro