A House Husband's Gripe.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dù ai có nói gì đi chăng nữa thì Okkotsu Yuuta vẫn yêu thích công việc nội trợ.

Có lẽ là vì thích sự giản đơn khi được chăm sóc người mình yêu, hay một mái ấm mà anh sẽ dành trọn đời bên cô ấy, hoặc một chút vui vẻ kết trái từ tình yêu và cả sự tận tâm anh ấy dành cho cô. Cũng có thể là anh cảm thấy hiến dâng cho cuộc đời, cho thời gian và nỗ lực cho thứ gì đó dễ dàng hơn thanh tẩy những lời nguyền.

Nếu mà Okkotsu được hỏi câu này trong thời niên thiếu không mấy ấm áp và thoải mái thì có lẽ anh sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng dáng mình trong một người nội trợ, chứ đừng nói đến việc kết hôn với ai đó, có khi bàn về cái cô đơn thì còn được.

Mái ấm này không có lấy một thứ gì để che chở ngoài trách nhiệm gìn giữ sự bình yên cho ngôi nhà, cả hai đều phải sống và vun đắp nó đến hơi thở cuối cùng, lấp đầy không gian bằng tất cả sự ân ái, say mê và an nhiên.

Thật không thể tin nổi là anh sẵn sàng làm đi làm lại suốt, nhưng anh biết nó đáng giá. Đối với anh, chăm sóc bạn và hết lòng tỉ mỉ xây dựng mái ấm là xứng đáng.

Đặc biệt là vào cuối ngày, ngôi nhà trông cằn cỗi hệt như trong phim Âu cổ mà bạn gần như có thể thấy đám cỏ dại lộn xộn, nhưng sẽ tràn ngập những tiếng động mà anh mong mỏi được nghe sau một ngày mệt mỏi.

"Chồng ơi, em về rồi này. Anh có nhớ em không?"

Giọng nói của bạn lấp đầy ngôi nhà, lấp đầy sự trống trải mà anh sẽ cảm thấy khi bạn bước ra khỏi nhà và nói lời chào tạm biệt anh.

Dù có mãn nguyện đến đâu thì anh vẫn thấy bất mãn, thực ra có một chuyện khiến anh bực bội, đó là làm nội trợ. Chuyện này cũng đồng nghĩa với việc anh ấy không thể giữ bạn mãi trong vòng tay quá lâu.

Maki và người khác cũng nói rằng anh ấy thật biết gây chuyện, bất mãn với cả chuyện cô dành cả ngày cho công việc: mở mắt ra là đi, đôi khi hai người còn không gặp nhau nữa mà lúc tan ca thì đã muộn, nhiều khi về anh ấy ngủ thiếp đi rồi.

Nói anh trẻ con nhưng thật lòng thì anh chẳng quan tâm. Thật không công bằng, ít nhất là đối với anh - tất cả những gì anh muốn là được ôm ấp trong hơi ấm của bạn hoặc được âu yếm bạn, miễn là Chúa sẽ để cho cả hai người làm vậy. Tất cả những gì anh muốn là bạn luôn luôn ở trong tầm mắt của anh, chỉ được lấp đầy bởi sự hiện diện của bạn và không hơn thế nữa.

Okkotsu, chồng của bạn, muốn thời gian ngừng lại ngay khoảnh khắc anh có bạn trong vòng tay. Anh muốn nó tiếp tục như vậy, không bị gián đoạn bởi thứ gì và ai khác. Anh muốn chìm đắm trong tình yêu và sự quan tâm của bạn - đó là thứ anh ấy xứng đáng, là thứ anh ấy cần, đó là thứ anh ấy khao khát.

"Chồng à sao anh lại im lặng vậy? Anh không muốn ôm sao?"

Thật không công bằng, nó đáng để kêu ca,

nhưng nếu điều đó có nghĩa là vì anh ấy bạn sẽ trở về nhà,

vì bạn, anh sẽ đợi trước cửa,

vì anh, bạn sẽ không ngại mà khen ngợi làm tốt lắm,

và vì bạn, anh ấy sẽ sẵn sàng bật dậy để -

"Chào mừng về nhà, tình yêu. Anh nhớ em." Anh không hề bận tâm một chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro