double kill.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Khi bầu trời ngoài cửa sổ dần chuyển sang màu tím u ám, Sung Hanbin cầm chiếc mặt nạ bảo vệ bên cạnh lên đeo vào, từ từ bước ra, mở cửa và đi về phía ban công của Tháp.

Theo cách tính năm mới mà nhân loại đặt tên cho kỷ nguyên này, hiện tại là năm 23 của kỷ nguyên Vô Nhật.

Hai mươi ba năm trước, sinh mệnh của hệ mặt trời, nguồn sống của nhân loại, đã đi đến hồi kết. Hành tinh duy nhất tồn tại sự sống trong hệ mặt trời cũng bước vào giai đoạn suy tàn và bắt đầu sụp đổ mạnh mẽ từ bên trong, cuối cùng biến thành một sao lùn phát ra ánh sáng màu xám trắng. Trước khi điều đó xảy ra, trong giai đoạn khổng lồ đỏ, nhân loại đã di cư từ Trái Đất đến Sao Hải Vương, trải qua năm triệu năm kinh hoàng nhất trong lịch sử loài người.

(*Khi nguồn cung cấp hydro trong lõi cạn kiệt, các ngôi sao như Mặt Trời sẽ bắt đầu bước vào một giai đoạn được cơ quan vũ trụ NASA gọi là "giai đoạn khổng lồ đỏ".)

Trong năm triệu năm ấy, đối mặt với cuộc khủng hoảng do tận thế sắp đến, nhân loại đã phải vật lộn để sinh tồn trong hoàn cảnh khó khăn vì thiếu hụt tài nguyên, cuối cùng chia thành hai phe là Đế quốc và Liên minh.

Đồng thời, với ý thức đẩy nhanh quá trình tiến hóa của chính mình, gen của Lính gác và Dẫn đường đã được sinh ra trong môi trường áp lực và căng thẳng như vậy. Những cá thể mang gen đặc biệt dần dần nổi bật lên giữa những người bình thường, trở thành ngọn lửa hy vọng của việc tiếp tục duy trì nền văn minh nhân loại trong vũ trụ rộng lớn.

Sung Hanbin sinh ra vào năm đầu tiên của kỷ nguyên Vô Nhật, những năm tháng tuổi thơ toàn bộ đều trôi qua trong các buồng huấn luyện của hạm đội Liên minh. Vào năm mười hai tuổi, Sung Hanbin thức tỉnh gen Lính gác, sau đó được hạm đội đưa đến Đảo nhiệt đới để huấn luyện và làm việc, cho đến nay đã trôi qua mười năm.

Đảo nhiệt đới trên thực tế cũng không phải là một hòn đảo thực sự, mà chỉ là một trong rất nhiều tiểu hành tinh siêu nhỏ trong các thiên hà gần Trái Đất. Nó thậm chí không phải là nơi thích hợp cho sự sống. Đảo nhiệt đới được Liên minh chỉ định làm trạm cung cấp cho hạm đội vì tài nguyên phong phú ở đó, theo đó các đội Lính gác và Dẫn đường cũng được điều động đến đây để canh gác.

Sung Hanbin chống tay lên lan can ban công, yên lặng ngắm nhìn hoàng hôn trên đảo qua lớp mặt nạ.

Dù gọi là hoàng hôn, thực chất đó chỉ là thuật ngữ mà Sung Hanbin áp dụng từ kiến thức trong sách giáo khoa để định nghĩa chuyển động quay của hành tinh và xác định thời gian màn đêm buông xuống. Là đứa trẻ sinh ra trong kỷ nguyên Vô Nhật, cậu chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Mặt Trời.

Nhìn ánh sáng trên bầu trời ngày càng nhạt dần, tâm trạng của Sung Hanbin cũng từ từ lắng xuống.

Đây là một trong những sở thích hiếm hoi của Sung Hanbin sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ. Đến nay, cậu vẫn chưa tìm được một Dẫn đường hoàn toàn phù hợp với mình, vì vậy những khoảng thời gian riêng tư như thế này trở nên vô cùng quan trọng, nó có thể giúp cậu bình phục năm giác quan bị sử dụng quá độ mà không cần vào phòng cách âm.

Thường thì, khi bóng tối hoàn toàn buông xuống, Sung Hanbin sẽ quay trở lại phòng, vệ sinh, đi ngủ và trải qua một ngày bình thường giống như các Lính gác bình thường khác.

Tuy nhiên, đêm nay đã được định sẵn là không tầm thường.

Qua lớp mặt nạ bảo hộ, Sung Hanbin nhìn thấy một điểm sáng lấp lánh kéo theo đuôi sao băng xuyên qua tầng khí quyển màu tím sẫm, rơi thẳng xuống vùng đồng bằng cách căn cứ ba kilomet.

Năm giác quan nhạy bén vừa thả lỏng được một lúc của cậu ngay lập tức ước lượng được hình dáng của điểm sáng đó.

Đó không phải là một thiên thạch bình thường, mà là một chiếc phi thuyền bị hư hỏng nặng.

Âm thanh cảnh báo sắc nhọn của căn cứ lập tức vang lên.

2.

Hai người đàn ông trẻ tuổi được cứu ra từ chiếc phi thuyền, một người tên Thẩm Tuyền Duệ, người còn lại là Chương Hạo.

Ký túc xá của Sung Hanbin cách nơi phi thuyền rơi khá xa, khi cậu đến hiện trường, hai người đàn ông đã được Kim Jiwoong và Seok Matthew, mỗi người vác một người trên vai và đưa vào buồng cấp cứu của căn cứ.

Dù đã chứng kiến bao lần, Sung Hanbin vẫn không khỏi cảm thán trước khả năng quản lý thể lực của Kim Jiwoong và Seok Matthew.

Đặc biệt là Seok Matthew, với tư cách là một Dẫn đường, khối lượng cơ bắp của cậu ấy có lẽ đã vượt qua 50% Lính gác của Liên minh. Ngay cả Sung Hanbin, nếu giao đấu với Seok Matthew trong hoàn cảnh không sử dụng sức mạnh đặc thù của Lính gác cũng rất khó để đảm bảo chiến thắng tuyệt đối.

Tối hôm đó, sau khi hỗ trợ đại đội hoàn tất việc dọn dẹp hiện trường, Sung Hanbin trở về ký túc xá. Cậu chỉ biết được những chuyện xảy ra với hai người hoàn toàn xa lạ này từ chỗ Han Yujin khi cậu bé từ buồng cấp cứu đến tiêm thuốc cho cậu.

Seok Matthew, với tư cách là bạn và là người hướng dẫn tạm thời của Sung Hanbin cũng đến thăm cậu.

Lúc này, Sung Hanbin mới biết được tên của Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ, cũng như thân phận của họ.

"Chương Hạo là một Dẫn đường, còn Thẩm Tuyền Duệ là Lính gác." Seok Matthew vừa nói vừa ngậm một thanh protein trong miệng, tay thì nắm lấy xà ngang của phòng ký túc xá, vô cùng tự nhiên mà thực hiện một cái hít xà.

"Ban đầu mọi người còn tưởng rằng họ là một cặp Lính gác và Dẫn đường đã kết hợp, nhưng không phải. Em đã ngay lập tức kiểm tra tinh thần vực của họ, bên trong hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu vết của nhau."

"Cho nên họ chỉ là đồng đội bình thường?" Sung Hanbin hỏi.

"Khả năng rất cao là vậy." Han Yujin tiếp lời. "Khi đưa họ vào buồng cấp cứu, bọn em phát hiện ra trên người họ có phù hiệu quân đội. Nếu không có gì bất thường, họ có lẽ đến từ các quốc gia thành viên của Liên minh, là đồng minh của chúng ta."

"Họ sao lại rớt xuống Đảo nhiệt đới?" Sung Hanbin nhìn thấy ham muốn chia sẻ mãnh liệt của hai người trước mặt, rất hợp tác mà đưa ra câu hỏi đúng lúc.

"Hiện tại họ vẫn chưa tỉnh lại, phải đợi họ tỉnh mới có thể hỏi được."

Han Yujin búng ống tiêm trong tay, đây là một trong những loại thuốc giúp những Lính gác không có Dẫn đường kiềm chế sự khó chịu của các giác quan. Cảm giác kim tiêm xuyên qua da thịt và cơ bắp rồi truyền chất lỏng vào mạch máu thực sự rất đau. Sung Hanbin là Lính gác cấp A, điều đó có nghĩa là mức độ đau đớn của cậu cũng ở mức A. Nhưng so với cảm giác khó chịu mỗi ngày do năm giác quan quá nhạy cảm gây ra, Sung Hanbin vẫn nghiến răng chịu đựng cơn đau ba ngày một lần từ mũi tiêm này.

Nhìn Sung Hanbin cắn răng chịu đựng cơn đau, Seok Matthew vứt vỏ thanh protein đã ăn xong vào thùng rác, tiến lên trước và đặt tay lên đỉnh đầu cậu.

Khi kết nối tinh thần xảy ra, một con cáo lông đỏ rực tách ra khỏi người Seok Matthew rồi theo lòng bàn tay cậu hòa vào cơ thể Sung Hanbin.

Một con chuột hamster chỉ to bằng nắm tay đang đơn độc ngồi trong tinh thần vực trống rỗng của Lính gác, ôm đầu phát ra từng tiếng "chít chít". Cái đuôi mềm mại của con cáo từ từ tiếp cận và quấn lấy con hamster.

Ngay khi con hamster có được chỗ dựa, vẻ mặt Sung Hanbin lập tức thoải mái hơn rất nhiều.

"Hanbin hyung." Seok Matthew nhìn cảnh này thở dài. "Anh nên sớm tìm một Dẫn đường phù hợp để kết hợp đi."

3.

Sung Hanbin không biết cặp Lính gác và Dẫn đường đầu tiên trên thế giới đã tìm thấy nhau và hoàn thành quá trình kết hợp trong hoàn cảnh nào.

Cậu tin rằng đó chắc chắn là một duyên phận đặc biệt.

Chẳng hạn như tinh thần thể chó săn của Kim Gyuvin chạy loạn trên chiến trường rồi vô tình rơi vào hang thỏ của Han Yujin.

Sung Hanbin luôn coi Han Yujin như em trai ruột, từ góc độ của mình, cậu thực sự không hài lòng lắm với tên lính gác giống một chú chó lớn ngốc nghếch đó, nhưng Han Yujin lại rất thích cậu ta.

"Hyung, em nên nói thế nào nhỉ, thật sự thì việc kết hợp là một chuyện vô cùng tuyệt vời."

Sau khi hoàn thành lần kết hợp chính thức đầu tiên trong tinh thần vực với Kim Gyuvin, Han Yujin hẹn gặp Sung Hanbin và nghiêm túc nói chuyện với cậu.

"Cảm giác giống như phi thuyền trở về bãi đáp, lữ khách lạc lối tìm được đường về."

"......Trong giây lát, đầu óc và thân thể cùng nóng lên, nước mắt tự dưng rơi, cảm giác như thể rốt cuộc ở mạt thế này chúng ta cũng không cô độc."

Sung Hanbin lặng lẽ lắng nghe, cậu có thể cảm nhận được, khi nói những lời này, tim của Han Yujin cũng đang đập mạnh hơn bình thường. Bản năng của Lính gác khiến cậu cảm nhận được sự khác biệt này, nhưng cậu không thể hiểu sâu hơn về cảm xúc của Han Yujin như cách mà một Dẫn đường có thể.

"Chẳng lẽ trước đó em cảm thấy cô độc sao?" Sung Hanbin ngắt lời Han Yujin. "Có anh ở đây, có Matthew, có Jiwoong hyung, Gunwook và Taerae, em vẫn cảm thấy cô độc sao?"

"Không giống, Hanbin hyung." Han Yujin chống cằm. "Giá trị tình cảm mà bạn bè và người yêu mang lại hoàn toàn là hai đường thẳng song song."

"Khác biệt nhiều vậy sao? Nhưng Matthew cũng có thể an ủi cảm xúc của anh, cả cho Jiwoong hyung nữa."

"Anh ấy chỉ là xoa dịu các vấn đề thể chất của hai người thôi." Han Yujin bất đắc dĩ nhún vai, nói chuyện như một ông cụ non. "Cho đến khi anh tìm được Dẫn đường của riêng mình, em cũng chỉ có thể giải thích mọi thứ với anh theo những lý thuyết được viết trong sách thôi."

"Ồ—"

Cuộc trò chuyện giữa Sung Hanbin và Han Yujin kết thúc khi Kim Gyuvin đột nhiên xuất hiện.

Ban đầu, Sung Hanbin còn có ý định hỏi thêm Han Yujin một vài chuyện, nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại thì chỉ đành để khi khác. Kim Gyuvin mang theo hai cây kem ốc quế, chú chó săn Greyhound trong thân thể cậu ta còn vội vàng hơn cả chủ nhân, nhanh chóng vọt ra ngoài rồi nhảy lên người Han Yujin. Ngay sau đó, Kim Gyuvin nhét một cây kem ốc quế vào tay Sung Hanbin.

"Đây là đồ ăn được làm từ công thức cổ truyền, đắt lắm đấy. Hanbin hyung có muốn thử một cây không?"

Kim Gyuvin cười đến vô cùng rạng rỡ và chân thành, Sung Hanbin theo phản xạ nhận lấy cây kem, nhìn thấy Kim Gyuvin đưa cây còn lại cho Han Yujin thì hỏi. "Cậu không ăn sao?"

"Hai đứa em ăn chung một cây là đủ rồi!"

Kim Gyuvin vui vẻ nhận cây kem mà Han Yujin đã liếm qua rồi tự cắn một miếng lớn.

Sung Hanbin nghĩ, có lẽ sự khác biệt giữa bạn bè và người yêu mà Han Yujin đề cập chính là ở cây kem mà hai người họ cùng ăn này.

4.

Hai người được cứu về tỉnh dậy vào sáng sớm ngày thứ năm.

Khi Sung Hanbin trở về sau nhiệm vụ thu thập tài nguyên hàng ngày, tin tức về tình trạng của Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ gần như đã lan rộng khắp căn cứ.

"Vậy là hành tinh của họ bị Đế quốc bất ngờ tấn công và họ đã trốn thoát được sao?"

Sung Hanbin tháo bỏ bộ đồ bảo hộ. Thu thập tài nguyên là một công việc vô cùng tốn sức, quần áo bên trong của cậu cũng đã ướt đẫm, mồ hôi lấp lánh theo đầu ngón tay rơi xuống đất.

Tim cậu đập rất nhanh, là hệ quả của việc năm giác quan bị sử dụng quá độ. Trong suốt quá trình khai thác mỏ, ngoài việc hỗ trợ các quân nhân bình thường trong việc phá núi và khai thác đá, Lính gác cấp A trở lên còn cần phải định vị chính xác vị trí các mỏ khoáng sản dưới lòng đất, tránh những công việc không cần thiết cho cả đội.

Seok Matthew đứng bên cạnh nhận lấy bộ đồ Sung Hanbin vừa thay ra, con cáo đỏ đã nhanh chóng chui vào tinh thần vực của cậu rồi quấn lấy con hamster đang nằm mệt mỏi ở trong góc.

"Đúng vậy. Nghe họ kể lại, có vẻ như họ đã lợi dụng nếp gấp không gian để nhảy tới Đảo nhiệt đới này."

"Hanbin, anh có ổn không?" Seok Matthew vừa nói, vừa quan sát tình trạng của Sung Hanbin.

Con cáo đỏ từ tinh thần vực nhảy ra, dụi đầu vào tay Seok Matthew. Seok Matthew lo lắng nhìn Sung Hanbin.

"Hôm nay anh đã làm việc quá sức." Seok Matthew nắm lấy cổ tay Sung Hanbin. "Chỉ sợ sẽ kích phát kỳ kết hợp nhiệt. Nếu nó thực sự đến, em không thể giúp anh xoa dịu được, anh cần phải vào phòng cách âm."

Sung Hanbin quả thực cảm giác được trong cơ thể có gì đó khác thường. Ngoài việc tim đập nhanh, mặt ngày càng đỏ, đầu óc cậu cũng ngày càng choáng váng. Mọi vật xung quanh, bao gồm cả Seok Matthew, dường như đều bị nghiền nát rồi sắp xếp lại, méo mó thành những hình dạng kỳ quái.

Nhưng cậu không muốn vào phòng cách âm.

Kết hợp nhiệt cũng đã từng xảy ra vài lần, đó là một khuyết điểm di truyền mà mọi Lính gác đều không thể tránh khỏi.

Các mũi tiêm mà Han Yujin đã tiêm cho cậu trước đây có thể hiệu quả trong việc giảm mệt mỏi của năm giác quan trước khi kỳ kết hợp nhiệt xảy ra, nhưng khi kỳ kết hợp nhiệt đã bắt đầu thì chúng không còn tác dụng nữa.

Hiện tại, chỉ có hai giải pháp có thể giải quyết vấn đề di truyền này của Lính gác. Thứ nhất là tìm được Dẫn đường phù hợp; khi kết hợp nhiệt xảy ra, dịch thể của Dẫn đường sẽ là liều thuốc giảm mệt mỏi nhanh chóng và hiệu quả nhất cho Lính gác.

Cách thứ hai là vào phòng cách âm và kiên trì chịu đựng cho đến khi kỳ kết hợp nhiệt qua đi.

Sung Hanbin đã vào phòng cách âm hai lần, sau đó tiềm thức liền sinh ra bản năng kháng cự mãnh liệt với nơi đó.

Gọi là phòng cách âm, thực chất nơi đây có thể được gọi đơn giản hơn là "phòng tối," hoặc các Lính gác thường gọi đùa là "vùng chết."

Các bức tường trong phòng cách âm được nhồi đầy bằng các lớp bông cách âm dày, không có cửa sổ, sàn nhà là những tấm ván lạnh lẽo được lát bằng vật liệu hấp thụ nhiệt. Cả căn phòng giống như một khối chì bao phủ bởi thủy ngân. Phòng cách âm có thể ngăn cách mọi sự quấy nhiễu từ thế giới bên ngoài, đồng thời cũng cắt đứt cảm giác tồn tại của Lính gác.

Khi ở trong phòng cách âm, Sung Hanbin chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập liên tục trong lồng ngực, tứ chi không thể cử động, vì chỉ cần nâng một ngón tay, màng nhĩ liền bị dội từng hồi như trống đánh.

Cảm xúc của cậu không được ai quan tâm, tiếng nỉ non không ai lắng nghe, trải nghiệm về việc được sống như một con người gần như không còn, thay vào đó, cậu cảm thấy mình chỉ như một vũ khí quá nóng bị ném vào nước lạnh, tự sinh tự diệt.

Sung Hanbin từ đáy lòng vô cùng sợ hãi cảm giác cô độc này.

Vì vậy, mặc dù tiếng ồn từ môi trường bên ngoài bị khuếch đại vô hạn trong kỳ kết hợp nhiệt khiến cậu vô cùng khó chịu, Sung Hanbin vẫn chọn để Seok Matthew giúp mình mặc vào bộ đồ quản chế, đeo mặt nạ, cuối cùng là cài dây an toàn rồi ôm cậu lên đài quan sát trên tầng cao nhất của Tháp.

Từ đây, cậu có thể nhìn thấy căn cứ gần đó và vùng đồng bằng phía xa, phong cảnh rộng lớn hơn nhiều so với những gì cậu có thể nhìn thấy từ ban công phòng mình, thậm chí mọi dấu vết về sự tồn tại của cậu trên Đảo nhiệt đới cũng được thu vào tầm mắt.

Nếu nói mỗi một lần kết hợp nhiệt phát tác đều giống tìm đường sống trong chỗ chết, thì đây chính là nơi Sung Hanbin chọn làm nơi táng thân.

5.

Sung Hanbin cuộn tròn, mơ mơ màng màng giãy giụa không biết đã bao lâu.

Thỉnh thoảng mở mắt ra, cậu phát hiện ánh sáng bên ngoài đã hoàn toàn dịu xuống.

Seok Matthew còn có nhiệm vụ vào ngày hôm sau.

Vì Sung Hanbin không phải là một Lính gác có hành vi quá khích trong kỳ kết hợp nhiệt, cậu cũng đã được Seok Matthew mặc sẵn đồ quản chế, nên dù cậu có bị kích động đến đâu cũng không thể làm ra hành động gì cụ thể. Sau khi Seok Matthew đỡ cậu ngồi dựa vào lan can và chào Kim Jiwoong đang trực ban cũng đã quay về phòng nghỉ ngơi.

Trực giác của Sung Hanbin vô cùng nhạy cảm, vì vậy khi cảm nhận được có một tinh thần thể lạ tiếp cận mình, dù ý thức vẫn còn mơ hồ nhưng cậu đã theo bản năng mà mở to đôi mắt trống rỗng.

Một nhúm lông màu nâu đỏ xuyên qua bộ đồ quản chế và lớp chắn bảo vệ, hai bàn tay nhỏ xíu vuốt ve gương mặt Sung Hanbin. Khi cậu nhận ra tinh thần thể trước mắt là loại động vật nào, lòng bàn tay mềm mại của con gấu trúc đỏ đã che khuất đôi mắt cậu.

Dù tinh thần thể thực ra không có nhiệt độ, nhưng Sung Hanbin không hiểu sao lại cảm thấy mặt mình ngứa ngáy và nóng bừng, sắc đỏ vừa mới tan đi lại quay trở lại trên gò má.

"Ưm..." Sung Hanbin và con hamster trong cơ thể mình cùng phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Khi hai tay của gấu trúc đỏ rời khỏi, hamster của Sung Hanbin cũng như say rượu, vô thức mà chạy theo ra ngoài.

"......Quản lý ở Đảo nhiệt đới quả thực quá lỏng lẻo, Lính gác phát tác kết hợp nhiệt mà cứ vậy bị bỏ ở đây, căn cứ không có phòng cách âm sao?"

"Có lẽ không phải không có, mà là người ta không muốn vào. Anh thích được cái phòng đó à?"

Âm thanh từ cuộc trò chuyện của hai người truyền vào trong tai Sung Hanbin, người có giác quan đặc biệt nhạy bén, nhưng từ góc nhìn của cậu chỉ có thể nhìn thấy hai đôi chân được bọc trong ủng quân đội.

Một đôi đang đứng thẳng tắp, đôi còn lại thì tư thế tản mạn, cho thấy tính cách hoàn toàn khác nhau của chủ nhân.

"Lính gác bên đó hình như đã chú ý tới động tĩnh ở đây, anh không đi sao?" Thẩm Tuyền Duệ thì thầm, dùng khẩu hình miệng giao tiếp với Chương Hạo.

"Cậu đi trước đi, tôi có chút hứng thú với con hamster cấp A này." Chương Hạo ngồi xuống, gấu trúc đỏ cũng theo động tác của hắn ngồi trên mặt đất.

Thẩm Tuyền Duệ biết tên Dẫn đường trước mặt mình có một số sở thích kỳ quặc, cảm thấy có nói thêm cũng vô ích, đành bất lực quay đi. Một con linh miêu thoát khỏi cơ thể cậu, ngay khi chạm đất lập tức biến thành kích thước bằng một con báo hoa.

Thẩm Tuyền Duệ nhấc chân ngồi lên. "Sớm muộn gì chúng ta cũng bị sở thích nhặt thú cưng bừa bãi của anh hại chết. Tôi sẽ đi dụ tên Lính gác kia." Sau đó liền biến mất trong màn đêm dày đặc.

Chương Hạo không lo lắng cho an nguy của Thẩm Tuyền Duệ. Là một Lính gác hắc ám cấp S với năng lực tối ưu, Thẩm Tuyền Duệ chỉ cần chạy thật xa rồi ẩn nấp là có thể dễ dàng thoát khỏi Lính gác cấp B+ vừa rồi.

Chương Hạo tiếp tục nghiên cứu con hamster trước mặt.

Thực ra vừa rồi khi đi ngang qua, hắn đã nghĩ rằng người đang nằm ở đây là một Dẫn đường. Bởi vì thường thì tinh thần thể của Lính gác... ừm, rất hiếm khi là những sinh vật nhỏ nhắn dễ thương như vậy.

Ít nhất thì con gấu trúc đỏ của hắn trông có vẻ khá thích con hamster nhỏ xíu này. Chương Hạo nhìn tinh thần thể của mình đưa tay ra, đặt con hamster của đối phương lên lòng bàn tay như đang thành kính dâng hương, không khỏi đỡ trán.

Tuy nhiên, cảm giác của tinh thần thể và chủ nhân là giống nhau. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác mềm mại và tâm trạng vui vẻ từ tinh thần thể truyền tới, và bản thân hắn cũng cầm lòng không được mà đưa tay lên vuốt ve mặt nạ bảo hộ của người trước mặt.

Hắn suýt quên rằng Lính gác này vẫn đang bị kỳ kết hợp nhiệt hành hạ.

Chương Hạo không do dự tháo bỏ bộ đồ quản chế của Sung Hanbin, ôm cậu xuống khỏi đài quan sát. Sau khi đảm bảo đã đến được bên trong Tháp, nơi có thể cách ly tia bức xạ, Chương Hạo liền kéo Sung Hanbin ra khỏi bộ đồ ngột ngạt kia.

Nói là kéo ra, bởi vì Sung Hanbin đã giống như một vũng băng tan, toàn thân ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn chống cự.

Chương Hạo không để tâm lắm. Là một Dẫn đường, hắn đã chứng kiến nhiều trường hợp Lính gác bị kỳ kết hợp nhiệt hành hạ, chẳng hạn như Thẩm Tuyền Duệ.

Cấp độ của Lính gác càng cao thì kỳ kết hợp nhiệt phát tác càng nghiêm trọng. Kỳ kết hợp nhiệt của một Lính gác hắc ám cấp S còn dữ dội hơn thế này rất nhiều, thậm chí có thể có khuynh hướng tự làm tổn thương bản thân hoặc gây hại cho người khác. So với những trường hợp đó, Chương Hạo cảm thấy Lính gác cấp A trước mặt đã rất kiên cường.

Hành động theo bản năng luôn diễn ra nhanh hơn so với suy nghĩ trong đầu một chút.

Khi Chương Hạo nhận ra điều đó, hắn đã ôm Lính gác trước mặt vào lòng.

Dù chưa từng kết hợp với Lính gác này, nhưng bằng sự tự tin vào khả năng của bản thân với tư cách là một Dẫn đường cấp S, và kỳ kết hợp nhiệt của người này cũng đã gần kết thúc, hắn cảm thấy mình có thể đẩy nhanh quá trình kết thúc này một chút mà không gặp vấn đề gì.

Vì vậy, Chương Hạo nhẹ nhàng vén tóc trên trán Sung Hanbin sang một bên, đầu ngón tay chạm vào hàng lông mày đang cau lại của cậu.

Con gấu trúc đỏ bên cạnh cũng dùng tư thế tương tự ôm lấy con hamster lăn vào tinh thần vực của Lính gác.

Nhìn thấy khoảng không trống trải trước mắt, Chương Hạo ngẩn người một chút.

Hắn chưa bao giờ thấy một tinh thần vực nào sạch sẽ đến vậy, như thể thế giới này từ đầu đến cuối đều chờ đợi sự xuất hiện của hắn.

6.

Sung Hanbin hiếm khi có được một giấc ngủ yên bình như vậy sau khi kỳ kết hợp nhiệt kết thúc, đến mức khi bị con cáo đỏ của Seok Matthew gọi dậy, cậu vẫn còn đang mơ màng.

Seok Matthew vừa giúp cậu tháo bỏ những trói buộc, vừa nhìn mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Sung Hanbin. "Anh Hanbin, anh nên nhanh chóng về thay đồ đi." Rồi cậu thì thầm bên tai Sung Hanbin. "Ngoài mỏ khoáng của căn cứ phát hiện dấu vết của một tinh thần thể lạ. Lệnh trên yêu cầu tất cả Lính gác và Dẫn đường luôn phải trong trạng thái sẵn sàng."

"Tinh thần thể lạ?" Sung Hanbin lặp lại. "Là hai người mới đến sao?" Dù chưa gặp qua Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ, nhưng khi nghe có tinh thần thể lạ tiếp cận mỏ khoáng, hai cái tên đó tự nhiên xuất hiện trong đầu cậu.

"Không phải." Seok Matthew lắc đầu. "Chúng ta cũng ngay lập tức nghĩ đến họ, nhưng camera giám sát cho thấy họ đều có chứng cứ ngoại phạm rõ ràng."

"Cấp trên nghi ngờ có thể là gián điệp của Đế quốc theo dõi hai người kia mà đến. Dù sao thì trong vài ngày tới chúng ta sẽ có nhiều việc phải làm. Gyuvin và Gunwook đã bắt đầu bố trí lực lượng ở các khu vực xung quanh căn cứ rồi."

Là một Lính gác cấp A, Sung Hanbin được phân công đến một trạm canh gác gần mỏ khoáng, ngay trên đỉnh núi là vùng đồng bằng rộng lớn của Đảo nhiệt đới.

Ba ngày liên tiếp không có gì bất thường xảy ra, Sung Hanbin lo lắng rằng giác quan của mình có thể bị quá tải và dễ dàng kích phát kỳ kết hợp nhiệt lần nữa, vì vậy cậu ý thức được mình cần không gian riêng để thả lỏng. Sung Hanbin chào hỏi các Lính gác đang canh gác cùng mình, rồi trèo lên tảng đá và nhảy xuống đồng bằng, hy vọng có thể tranh thủ chút thời gian hiếm hoi thưởng thức cảnh hoàng hôn.

Chỉ mấy phút sau, Sung Hanbin thoáng thấy bóng người đi lên từ miệng núi lửa cách đó không xa, lập tức đứng dậy.

Cậu nhanh chóng tìm kiếm diện mạo của người này trong đầu mà không có kết quả, rồi nghĩ đến hai nhân vật nổi bật gần đây trong căn cứ, thử hỏi. "Cậu là Thẩm Tuyền Duệ hay Chương Hạo?" Miệng hỏi vậy nhưng thực ra tay cậu ở sau lưng đã sẵn sàng cho việc tấn công nếu cần thiết.

"Chương Hạo."

Người đến có vẻ như đã nhìn thấu ý định của Sung Hanbin, lập tức giơ tay lên tự giới thiệu. "Chúng tôi vừa mới thông qua cuộc kiểm tra của căn cứ các cậu rồi, đừng lo."

Sợ Sung Hanbin không tin, Chương Hạo liền đưa cho cậu xem giấy thông hành vừa được cấp của mình.

Sung Hanbin nhận lấy thẻ chip, dùng máy đọc thẻ trên cổ tay xác minh, tạm chấp nhận danh tính của Chương Hạo, nhưng vẫn nhấn mạnh. "Không được lại gần mỏ khoáng. Cậu nên quay lại Tháp."

"Không phải tôi muốn đến đâu," Giọng Chương Hạo có chút tủi thân. "mà là nó kéo tôi đến đây."

Hắn vừa nói xong, một con gấu trúc đỏ mũm mĩm thò đầu ra từ sau lưng chủ nhân, kêu "ô" về phía Sung Hanbin, rồi cũng nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt đáng thương giống như chủ nhân của nó.

Sung Hanbin cảm giác được tinh thần thể của mình cũng bắt đầu nhúc nhích, không lâu sau, một con hamster béo tròn cũng leo lên vai cậu, nhìn nhau âu yếm với con gấu trúc đỏ cách đó một bước.

"Nhìn thấy chưa." Chương Hạo giơ tay lên. "Tinh thần thể cũng có ý chí riêng của nó, chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức để thỏa mãn và tôn trọng chúng." Hắn dùng kiến thức từ giáo trình của Lính gác và Dẫn đường nghiêm túc giải thích khiến Sung Hanbin dù muốn cũng không thể phản bác.

"Dù sao thì việc lên đồng bằng vào giờ này chắc cũng không có gì nghiêm trọng chứ, ừm... à, Hanbin, đúng không?" Chương Hạo vừa tiến lại gần Sung Hanbin vừa nhìn vào bảng tên treo ở cổ cậu, đọc ra.

"Chúng ta cùng ngắm hoàng hôn nhé?"

Sung Hanbin do dự một chút, nhưng cậu kỳ thực không có cơ hội từ chối, vì Chương Hạo đã vô cùng tự nhiên mà nắm tay kéo cậu ngồi trở lại trên mặt đất.

7.

"Hoàng hôn ở Đảo nhiệt đới của các cậu khá đặc biệt."

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy một ngôi sao bị bầu khí quyển nhuộm thành màu tím. Nồng độ oxy tệ đến mức này, không có nước, mức độ phóng xạ còn rất lớn, một hành tinh lớn như vậy mà không tìm thấy bất kỳ sự sống nào, các cậu lại có thể kiên trì lâu đến thế ở một nơi khô cằn như vậy, thật sự ấn tượng."

Với thân phận của mình, Sung Hanbin không có ý định trò chuyện nhiều với người đối diện, nhưng điều đó cũng không ngăn được Chương Hạo liên tục luyên thuyên bên cạnh.

Trong khi đó, tinh thần thể của hai người lại hoàn toàn trái ngược, hamster béo mập đã rúc vào cái đuôi to bông xù của gấu trúc đỏ và chơi đùa được một hồi lâu.

Cảm nhận được sự thoải mái và vui vẻ từ tinh thần thể của mình, mặc dù Sung Hanbin cố gắng giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khóe miệng cậu đã kéo lên một nụ cười nhẹ.

"Nhân tiện, cậu bao nhiêu tuổi rồi?" Chương Hạo nhận thấy Sung Hanbin không muốn tham gia vào câu chuyện về hành tinh này, nghĩ rằng nói về chủ đề đó có thể khiến cậu thấy không thoải mái, nên hắn ngay lập tức chuyển chủ đề sang một vấn đề không quan trọng. "Quê hương của cậu ở đâu?"

"......" Trước vẻ mặt vô hại và chân thành của Chương Hạo, Sung Hanbin nghiêng đầu suy nghĩ một chút. Có lẽ cảm thấy tiếp tục im lặng sẽ có chút xấu hổ, cậu do dự vài giây rồi trả lời.

"Kỷ nguyên Vô Nhật năm đầu tiên." Sung Hanbin nói khẽ. "Năm đầu tiên khi nhân loại hoàn toàn rời khỏi hệ mặt trời. Tôi sinh ra trên tàu vũ trụ, không có quê hương."

Chương Hạo nghe xong liền khựng lại, tinh thần lực mạnh mẽ của Dẫn đường khiến hắn nhạy bén bắt được tia thất vọng thoáng qua trong mắt người trước mặt, "Ồ" một tiếng, cố ý kéo dài âm cuối, nói. "Thế cũng tốt."

"Tốt?"

"Đúng rồi, sinh ra trong không gian, thì cả vũ trụ chính là quê hương của cậu, nghe có vẻ rất tuyệt phải không?"

Biết rằng người bên cạnh chỉ đang nói bừa, Sung Hanbin vẫn không khỏi mỉm cười. Những căng thẳng trong mấy ngày qua đã hoàn toàn tan biến vào khoảnh khắc này, cậu cũng có tâm tình để hỏi lại hắn.

"Còn cậu thì sao, Chương Hạo?"

"Tôi lớn hơn cậu một tuổi đấy." Chương Hạo cười nói. "Có lẽ cậu nên gọi tôi là anh thì hơn. Nghe có vẻ tôi kém may mắn hơn một chút, tôi đã chứng kiến sự diệt vong của Mặt Trời khi ở trên tàu vũ trụ."

"Lúc đó anh mới vừa sinh ra không lâu, có thể nhớ được gì chứ?" Sung Hanbin cảm thấy người đối diện vẫn đang nói linh tinh, nhưng biểu tình của Chương Hạo lại rất nghiêm túc.

"Tôi là bẩm sinh thức tỉnh năng lực Dẫn đường." Chương Hạo nói. "Tinh thần vực của Dẫn đường sẽ tự động ghi lại tất cả những gì tôi nhìn thấy sau khi thức tỉnh năng lực. Cậu có muốn vào xem thử không?"

8.

Sung Hanbin có chút tự trách mình vì vừa rồi đã thiếu đi sự cẩn trọng của một Lính gác cấp A, dễ dàng buông xuống cảnh giác và phòng bị với một người mới quen như Chương Hạo và đồng ý bước vào tinh thần vực của hắn ta.

Nhưng cậu thực sự không cảm nhận được có điều gì bất thường trên người Chương Hạo.

Khi một người nói dối, cơ bắp của người đó sẽ hơi phồng lên, đó là dấu hiệu của sự căng thẳng và bất an, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Tuy nhiên, hơi thở của Chương Hạo và tinh thần thể của hắn ta đều ổn định và bình tĩnh.

Vì vậy, cuối cùng con hamster béo cũng theo sau gấu trúc đỏ chui vào cơ thể của Dẫn đường.

Nếu như Chương Hạo đã từng ngạc nhiên trước tinh thần vực trống rỗng của Sung Hanbin, thì giờ đây đến lượt Sung Hanbin bị choáng ngợp bởi khung cảnh rực rỡ trong tinh thần vực của Chương Hạo.

Chương Hạo không nói dối cậu, Sung Hanbin lần đầu tiên thấy được Mặt Trời thực sự. Dù Mặt Trời này chỉ giống như một mô hình thu nhỏ và nó vẫn đang trải qua các chu kỳ vận động, không ngừng co lại và ngày càng nhỏ đi, nhưng đó thực sự là ngôi sao duy nhất đã tạo ra sự sống cho Trái Đất, cũng là cội nguồn tạo ra sinh mệnh của cậu, hoàn toàn khác biệt với ngôi sao màu tím vẫn lên xuống đều đặn trên Đảo nhiệt đới.

Sung Hanbin đột nhiên có cảm giác xúc động muốn rơi lệ, và cậu cho rằng cảm xúc này chính là sự tôn kính đối với cội nguồn của sự sống.

Trong tinh thần vực của Chương Hạo còn có một hành tinh màu xanh nhạt, đứng thứ hai chỉ sau Mặt Trời, được ghi lại ở một vị trí rất quan trọng.

Sung Hanbin hỏi Chương Hạo đó là gì, Chương Hạo trả lời rằng đó là sao Hải Vương.

"Ồ." Sung Hanbin biết sao Hải Vương, đó là nơi cư trú cuối cùng của nhân loại trong hệ mặt trời. "Hóa ra nó trông như thế này."

"Rất đẹp phải không?"

"Ừ."

"Trái Đất còn đẹp hơn."

"Trái Đất?" Sung Hanbin gần như không có bất kỳ hình dung nào về hành tinh quê hương của nhân loại, vốn đã quá cổ xưa so với sao Hải Vương. Cậu chỉ biết một chút về nó qua các tài liệu hình ảnh còn sót lại trên phi thuyền.

"Đúng vậy." Chương Hạo suy nghĩ một lúc, không biết đào ở đâu trong tinh thần vực của mình ra một hành tinh màu xanh lục, ra lệnh cho gấu trúc đỏ ngẩng đầu đẩy nó tới trước mặt con hamster.

"Tôi tưởng cậu đã biết, Đảo nhiệt đới chính là được đặt tên theo Trái Đất." Chương Hạo chỉ vào các đường vĩ độ trên hành tinh xanh lục. "Nhìn xem, đây là các vùng nhiệt đới và cận nhiệt đới của Trái Đất, còn có những hòn đảo nhỏ nằm rải rác ở giữa, chúng đều có thể gọi là Đảo nhiệt đới."

"Ồ." Là một đứa trẻ sinh ra trên tàu vũ trụ, với một ý nghĩa nào đó vẫn luôn được đào tạo như một vũ khí quân sự hình người, Sung Hanbin không phải là người am hiểu về các môn học lịch sử và địa lý này, nhưng Chương Hạo lại có vẻ rất hứng thú và nói không ngừng.

"Con gì đang nhảy lên nhảy xuống trong biển vậy?"

"Cái nào?" Chương Hạo cúi đầu lại gần, nhìn theo hướng bàn tay ngắn ngủn của hamster đang chỉ.

"À, đó là cá heo xanh." Chương Hạo giải thích. "Đó là một sinh vật cổ xưa từ thời kỳ còn ở Trái Đất, được cho rằng có thể mang lại phước lành cho nhân loại và thực hiện những mong muốn không thể thực hiện được."

Sung Hanbin không bình luận gì thêm.

"Cậu có muốn xem thử Đảo nhiệt đới thật sự không?" Chương Hạo đột nhiên hỏi Sung Hanbin.

"Hả?" Sung Hanbin vẫn tiếp tục tò mò xoay quả cầu trước mặt, ngắm nhìn và sinh vật trên đó. Bỗng nghe thấy câu hỏi của Chương Hạo, cậu hỏi theo bản năng. "Gì cơ?"

"Ý tôi là một hòn đảo thực sự như thế này nằm rải rác trên Trái Đất. Có ánh nắng vàng rực, gió mát trong lành và cây xanh um tùm; được bao quanh bởi đại dương trong xanh, và rải rác sự sống tươi mới — không phải một hành tinh như thế này." Chương Hạo chỉ vào mặt đất dưới chân, ý nghĩa rất rõ ràng.

"Đi với tôi." Hắn nói thêm.

Sung Hanbin sửng sốt một chút, nhanh chóng rút ngón tay vừa chạm vào quả cầu ra. "Chúng ta là quân nhân," Sung Hanbin nói. "Phục tùng mệnh lệnh là bản năng của chúng ta."

"Tôi không nghĩ nhiều như vậy."

9.

Trong vài ngày tiếp theo, không có gì bất thường xảy ra trên Đảo nhiệt đới. Chương Hạo vẫn đều đặn mỗi buổi chiều tối đến đồng bằng gặp Sung Hanbin. Sung Hanbin cũng dần dần chấp nhận sự hiện diện của người này bên cạnh mình, thậm chí bắt đầu dung túng cho Chương Hạo thân mật gọi mình là "Hanbinie".

Cho đến khi căn cứ chuẩn bị dỡ bỏ phòng thủ thì Kim Jiwoong đột nhiên biến mất.

Sự mất tích của một Lính gác cấp B+ gây ra chấn động lớn trong căn cứ, đặc biệt là đối với những người quen biết Kim Jiwoong.

Người cuối cùng gặp Kim Jiwoong là Kim Gyuvin, nhưng ngay cả khi con thỏ của Han Yujin lục tung mọi ngóc ngách trong tinh thần vực của cậu ta, vẫn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào về Kim Jiwoong.

"Sorry i forgot." Kim Gyuvin mắt đỏ hoe, mặt đầy vẻ áy náy khiến những người khác không có cách nào chỉ trích thêm, chỉ có thể quay sang an ủi Seok Matthew, người có mối liên hệ tinh thần sâu sắc nhất với Kim Jiwoong.

Chỉ có Sung Hanbin im lặng rút khỏi cuộc thảo luận. Trong những thời điểm như thế này, mọi người chỉ nghĩ rằng Sung Hanbin chọn quay về phòng nghỉ ngơi vì tâm trạng không tốt.

Nhưng thực ra không phải vậy.

Con hamster của Sung Hanbin chạy quanh cầu thang của tháp cao, nhanh hơn chủ nhân một bước, đến nơi tiếp đón khách của căn cứ và gõ cửa phòng Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ.

Người mở cửa là Chương Hạo. Thấy người đến là Sung Hanbin, hắn không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

"Khách quý đây, Hanbinie~" Chương Hạo nói. "Sao cậu lại đến đây, hôm nay không phải trực gác sao?"

"Kim Jiwoong mất tích." Sung Hanbin không trả lời câu hỏi của người đối diện, mà hỏi lại. "Anh có biết anh ấy ở đâu không?"

Chương Hạo đáp: "Không biết." Hắn ta giơ tay lên. "Tôi còn tưởng cậu tới để rủ tôi bỏ trốn."

"......" Sung Hanbin đã quen với việc Chương Hạo thường xuyên nói linh tinh, cậu chỉ tập trung nhìn vào mắt của hắn ta.

"Vậy Thẩm Tuyền Duệ có biết không?"

Chương Hạo không trả lời câu hỏi này, vẫn kiên quyết hỏi Sung Hanbin. "Nếu tôi rời đi, cậu có đi cùng tôi không?"

"Nếu có mệnh lệnh từ Liên minh thì tôi sẽ tuân theo." Sung Hanbin nói. "Nhưng các anh chắc chắn không có thứ đó."

Con hamster mập mạp đáng yêu dưới chân bỗng dưng phình to, đè chặt con gấu trúc đang ngơ ngác xuống mặt đất, cánh cửa phòng sau lưng hai người đóng lại.

"Chương Hạo, các anh rốt cuộc muốn làm gì?"

10.

Sung Hanbin là một Lính gác, mặc dù khả năng kiểm soát cảm xúc và quan sát không bằng Dẫn đường, nhưng không có nghĩa là cậu không có đầu óc.

Khoảnh khắc cậu tỉnh dậy sau khi trải qua kỳ kết hợp nhiệt ở trạm quan sát, cậu đã cảm thấy cơ thể của mình có điều gì đó bất thường.

Giấc ngủ của cậu quá yên bình, như thể có một Dẫn đường mạnh mẽ đã cứu vớt tinh thần vực yếu ớt của cậu. Đây không bao giờ là việc Seok Matthew – một Dẫn đường chỉ đạt cấp B có thể làm được. Và các Dẫn đường cấp A khác trong căn cứ đều tuân thủ mệnh lệnh, không bao giờ tùy tiện xâm nhập vào tinh thần vực của người khác, huống chi là xóa bỏ dấu vết về sự hiện diện của mình sau đó.

Đúng vậy, với trực giác nhạy bén của một Lính gác, Sung Hanbin tin chắc rằng có một tinh thần thể đã tiến vào cơ thể mình và rồi xóa bỏ các dấu vết trước khi rời đi, nhưng người đó hiển nhiên là có ý tốt, vì vậy những ngày qua Sung Hanbin vẫn luôn cố gắng đè xuống những suy đoán mơ hồ trong lòng.

Mãi đến khi Chương Hạo thường xuyên xuất hiện trước mặt cậu, những ký ức mơ hồ của cơ thể mới ngày càng trở nên rõ ràng hơn, Sung Hanbin cũng dần dần xác định được mục tiêu.

Cậu không biết mục đích của Chương Hạo là gì. Thế nên trong khi Chương Hạo quan sát cậu, Sung Hanbin cũng đang quan sát hắn.

Kỳ thực cho đến hiện tại, Chương Hạo chưa bao giờ hành xử như một quân nhân. Ngoại trừ tấm thẻ căn cước treo trên cổ và bằng chứng đã vượt qua cuộc kiểm tra của máy phát hiện nói dối một cách hoàn hảo, tất cả hành vi của Chương Hạo đều cho thấy hắn ta là người phóng khoáng và không bị trói buộc bởi bất kỳ quy tắc nào.

Ngay cả khi đồng ý bước vào tinh thần vực của Chương Hạo, Sung Hanbin cũng không để ý đến cảnh tượng mới lạ và choáng ngợp trước mắt, chỉ cẩn thận quan sát và nhận ra rằng trong tinh thần vực của Chương Hạo không có bất kỳ nội dung nào liên quan đến huấn luyện quân sự.

Không loại trừ khả năng là hắn đã giấu những thứ đó đi, nhưng Sung Hanbin tin rằng trong tình huống lúc đó, khả năng càng lớn hơn là những ký ức đó hoàn toàn không tồn tại trong cuộc đời Chương Hạo.

Với những chuyện bất thường xảy ra gần khu mỏ trong khoảng thời gian đó, dù Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ có thể đưa ra chứng cứ ngoại phạm thì Sung Hanbin vẫn biết rằng, với tư cách là một quân nhân chính quy, đáng lẽ cậu nên báo cáo ngay lập tức những vấn đề quan sát được lên cấp trên. Xét cho cùng, Dẫn đường cấp S cũng giống như Lính gác cấp S, có một số rất hiếm những người có thể phát triển các kỹ năng cao cấp hơn, chẳng hạn như Lính gác hắc ám có thể ẩn thân, và Dẫn đường hắc ám cũng có thể bóp méo ký ức của người khác.

Nhưng Sung Hanbin đã không làm như vậy. Cậu do dự.

11.

Sau khi Sung Hanbin thức tỉnh năng lực Lính gác vào năm mười hai tuổi và bị đưa đến Đảo nhiệt đới để phục vụ Liên minh như một quân nhân chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống phân vân như vậy.

Đối với một Lính gác, những rối loạn cảm xúc chưa từng trải qua có thể được giải quyết bằng cách tìm một Dẫn đường phù hợp hoặc tạm thời đến xoa dịu, chẳng hạn như Seok Matthew.

Nhưng đối với những chuyện liên quan đến người kia, Sung Hanbin chỉ có thể kìm nén tâm lý cầu cứu và cố gắng tự xoa dịu tâm trạng bất an của bản thân bằng cách sử dụng phương pháp đơn giản và trực tiếp nhất mà cậu đã luôn dùng trước đó.

Thật không may, trong khoảng thời gian này, Chương Hạo vẫn luôn bám theo cậu vào mỗi buổi chiều khi cậu đang ngắm hoàng hôn, quấy nhiếu đến mức khiến phương pháp bí mật đó cũng không còn hiệu quả.

Cảm xúc ngày càng tích tụ đến mức sắp bùng nổ, cho đến hôm nay khi biết tin Kim Jiwoong mất tích, Sung Hanbin cuối cùng cũng không thể chịu đựng thêm nữa, máu dồn lên não, cậu chỉ muốn tìm ra trung tâm của rắc rối và làm rõ mọi chuyện.

"Cậu mất khống chế, Hanbinie." Chương Hạo thở dài, xoay người ôm lấy người con trai đang áp chế hắn, trong khi tinh thần thể bên cạnh cũng làm động tác tương tự.

Nhưng Sung Hanbin lại không đáp lại.

Chương Hạo ôm lấy cổ Sung Hanbin, cảm nhận được dòng máu trong động mạch cổ của cậu đang chảy một cách bất thường, nhiệt độ cơ thể cũng đang tăng dần, biết rằng kỳ kết hợp nhiệt của Sung Hanbin lại tái phát lần nữa.

Vì vậy, Chương Hạo lật người, đè Sung Hanbin dưới thân.

Hỏi tội giống như bỗng chốc biến thành âu yếm mơ hồ...

Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu Chương Hạo, nhưng thực ra hắn cũng không làm gì quá phận, mà chỉ khẩn trương huy động năng lực dẫn đường cấp S của mình để giúp Sung Hanbin thoát khỏi tình trạng khó chịu. Chương Hạo cũng không hiểu được sao đạo đức của hắn lại đột nhiên trỗi dậy lúc này.

Tuy nhiên, Chương Hạo thực sự cũng không thích làm những việc như lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.

Dù sao thì hắn chỉ là một tên trộm khoáng sản, chứ không phải là một tên "trộm hoa".

Chương Hạo chống tay vào tường để giữ cơ thể ổn định, điều chỉnh tư thế cho Sung Hanbin để cậu có thể nằm trong vòng tay mình một cách thoải mái nhất, tay còn lại vẫn chưa rời khỏi đỉnh đầu cậu, trong khi con gấu trúc đỏ bên cạnh đã kéo con hamster lông xù vào trong cơ thể của Sung Hanbin.

"Chúng tôi thực sự không có ý định làm gì cả, chỉ là đến đây 'mượn' một ít 'nhiên liệu' mà thôi..."

Chương Hạo nhân cơ hội khi tinh thần thể của mình lần thứ hai tiến vào tinh thần vực của Sung Hanbin mà lảm nhảm giải thích về những vấn đề mà cậu đang muốn hỏi. Nhưng ngay khi vừa mở miệng, hắn lại một lần nữa bị choáng ngợp trước cảnh tượng trong tinh thần vực của Sung Hanbin.

Tinh thần vực trắng tinh ban đầu của Sung Hanbin đã không còn nữa, thay vào đó là hình ảnh của chính mình xuất hiện ở khắp mọi nơi.

12.

Kim Jiwoong vẫn chưa có tung tích, hai kẻ ngoại lai vô tình rơi xuống Đảo nhiệt đới cũng đã biến mất, cùng với đó là phi thuyền vốn đã rơi ngoài căn cứ cũng không thấy đâu.

Vào đêm hôm Kim Jiwoong biến mất, Sung Hanbin được phát hiện ngất xỉu trong phòng Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ, sau khi được mang đến buồng cấp cứu kịp thời thì tình trạng hiện tại đã ổn định lại, chỉ là do bị ảnh hưởng bởi kỳ kết hợp nhiệt phát tác sau trận chiến cường độ cao đã tạo cơ hội cho hai kẻ kia trốn thoát.

"Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ là gián điệp tiên phong của Đế quốc."

Sung Hanbin chậm rãi nói, nằm nửa dựa trên giường bệnh của buồng cấp cứu. Cậu cố gắng nhớ lại, dưới sự giám sát của thiết bị phát hiện nói dối, nói với cao tầng của căn cứ về những chuyện đã xảy ra.

"Đế quốc muốn tài nguyên của Đảo nhiệt đới nên đã theo dõi nơi này. Có lẽ không lâu nữa, chúng sẽ cử quân đội đến. Tôi xin lỗi vì không thể ngăn chặn hai người đó từ sớm, nhưng họ đều là Lính gác và Dẫn đường cấp S, tôi thật sự không thể làm gì."

"Kim Jiwoong chắc hẳn đã phát hiện điều bất thường của họ sớm hơn tôi, vì vậy mới bị trừ khử."

Sung Hanbin cúi đầu, hàng mi dài che khuất cảm xúc thực sự của cậu. Sau khi máy phát hiện nói dối được lấy ra, Sung Hanbin cuối cùng cũng có thể trộm thở phào nhẹ nhõm.

Trần nhà của buồng cấp cứu làm bằng chất liệu trong suốt, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy được bầu trời màu tím của hành tinh này. Sung Hanbin không biết liệu Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ đã xuyên qua bầu khí quyển của Đảo nhiệt đới và trở lại vũ trụ rộng lớn chưa.

Tối qua, Chương Hạo đã ôm Sung Hanbin nói rất nhiều chuyện, đồng thời giúp cậu trấn an và giảm bớt cơn sốt của kỳ kết hợp nhiệt. Hắn giải thích lý do hắn xuất hiện trên hành tinh này, cũng kể cho cậu nghe về những hoài bão và ước mơ hoang đường đến kỳ lạ của mình.

Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ thực sự không thuộc về bất kỳ phe phái nào của nhân loại hiện tại. Họ chỉ là những kẻ lang thang trong vũ trụ, cũng là những tên trộm tài nguyên bị cả Đế quốc và Liên minh lùng bắt.

"... Liên minh và Đế quốc hiện đang bị mắc kẹt trong cuộc cạnh tranh lãnh thổ và tài nguyên của nhau, họ đã quên mất mục tiêu ban đầu là tìm kiếm ngôi nhà mới cho nhân loại, và 'những kẻ lang thang' chỉ là một đám người muốn thoát khỏi tình cảnh này."

"Những tài nguyên mà chúng tôi đánh cắp được dùng làm nhiên liệu để tiến xa hơn trong vũ trụ này và khám phá thêm nhiều thế giới mới."

"... Về Jiwoong, anh ta đã bị Thẩm Tuyền Duệ đưa đi. Tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra giữa họ, nhưng tôi có thể đảm bảo rằng người cậu muốn tìm hiện đang rất an toàn."

"Thực ra, Hanbinie, cậu cũng muốn thoát khỏi cuộc sống hiện tại, phải không?"

Sung Hanbin khi đó vẫn chưa thể cử động, thậm chí việc mở miệng nói chuyện cũng vô cùng khó khăn, nhưng ngũ giác nhạy cảm quá mức vẫn khiến cậu nghe rõ ràng từng lời Chương Hạo nói.

Nước mắt đột ngột trào ra từ khóe mắt đang nhắm chặt của Sung Hanbin, từ từ lăn xuống má.

Lúc này Sung Hanbin mới nhận ra rằng cảm xúc muốn khóc khi lần đầu tiên tiến vào tinh thần vực của Chương Hạo thực ra bắt nguồn từ thích và yêu.

Sung Hanbin trước đây không thể hiểu những lời Han Yujin nói, nhưng giờ đây cậu đã hiểu rằng đó thực sự là sự cộng hưởng từ sâu thẳm trong linh hồn.

Không cần phải cố gắng hiểu, chỉ cần hai người gần nhau cảm giác đó liền tự động sinh ra.

Như Chương Hạo đã nói, Sung Hanbin nghĩ, cậu quanh năm ngồi xổm dưới ánh hoàng hôn trên Đảo nhiệt đới, ngay cả khi lên cơn sốt, cậu vẫn chọn cách đau đớn mà rúc vào đài quan sát để ngắm hoàng hôn.

Thì ra cậu thực sự khao khát những điều tốt đẹp mà loài người từng có.

Những thứ có thể chứng minh cậu thực sự là một con người, chứ không phải chỉ là một vũ khí của Liên minh.

13.

Nhưng Sung Hanbin đã chọn ở lại.

Chỉ đơn giản vì Liên Minh đã nuôi dưỡng cậu lớn lên.

Đây là một loại cảm xúc khác của loài người. Sung Hanbin vẫn luôn rất kiên nhẫn, lần này cũng vậy. Cậu nỗ lực kiềm chế khao khát bản năng của một Lính gác đối với Dẫn đường có năng lực linh hồn phù hợp hoàn hảo với mình để ở lại và tiếp tục giữ vững trách nhiệm và nghĩa vụ của một người quân nhân.

Cậu không biết rằng, Chương Hạo từng có một khoảnh khắc thực sự muốn làm giống như Thẩm Tuyền Duệ, trực tiếp đánh ngất người rồi đưa đi luôn.

Nhưng Chương Hạo không làm vậy, vì những gì hắn và Thẩm Tuyền Duệ nói khi tỉnh dậy trên Đảo nhiệt đới có phần thật giả lẫn lộn — họ thực sự đã chọc giận Đế Quốc nên mới lưu lạc đến tận đây. Họ đã đánh cắp toàn bộ tài nguyên trên một hành tinh của Đế Quốc, chắc chắn Đế Quốc sẽ không dễ dàng bỏ qua, rồi cuối cùng cũng sẽ lần ra được nơi này.

Chương Hạo biết Sung Hanbin có nhiều đồng nghiệp và bạn bè trên Đảo nhiệt đới, cậu sẽ không mặc kệ sự sống của những người đó nên nhất định sẽ ở lại để cảnh báo mọi người.

Chương Hạo biết, vì vậy hắn cũng không rời đi như Sung Hanbin nghĩ.

Năm thứ hai mươi ba của kỷ nguyên Vô Nhật, hai tháng sau khi Chương Hạo và Thẩm Tuyền Duệ rơi xuống Đảo nhiệt đới, hạm đội của Đế Quốc chính thức bao vây trạm tiếp tế tài nguyên thuộc Liên Minh trên hành tinh này, hai bên đã có một trận hỗn chiến trên đồng bằng rộng lớn của Đảo nhiệt đới.

Trong lúc hỗn chiến, bộ đồ bảo hộ của Sung Hanbin bị một Lính gác của đối phương xé rách nửa ống tay. Cánh tay dài và mạnh mẽ của cậu lộ ra dưới bức xạ vũ trụ, làn da ngay lập tức bắt đầu carbon hóa, cơn đau dữ dội như ngọn lửa thiêu đốt nhanh chóng nuốt chửng trí óc của Sung Hanbin.

Lính gác cấp A ngã xuống đồng bằng. Những vật chất màu xám giống như bông tuyết rơi xuống từ bầu trời tím sậm, vốn để báo hiệu mùa đông trên Đảo nhiệt đới đã đến, nhưng lúc này nó chỉ là bia đỡ đạn nguyên thủy nhất sinh ra từ cuộc tranh đấu giữa nhân loại.

Sung Hanbin nhớ lại những lần gặp gỡ với Chương Hạo, cũng như thế giới đầy màu sắc mà cậu đã nhìn thấy trong tinh thần vực của đối phương.

Đột nhiên cậu thấy nhớ hắn ta quá.

14.

Một con linh miêu đột ngột xuất hiện ở góc chiến trường, lao về phía Sung Hanbin với tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi. Nó ngậm lấy người Lính gác đang bị thương rồi nhảy lên chiếc phi thuyền nhỏ đang lao xuống.

Thẩm Tuyền Duệ đặt Sung Hanbin lên ghế sau của buồng lái, dưới ánh mắt ngạc nhiên của cậu, nhanh chóng thay đổi vị trí với người điều khiển chính.

"Tôi thực sự đã định tôn trọng sự lựa chọn của em, Hanbinie." Chương Hạo nói, thấy cánh tay của Sung Hanbin, bước ba bước rồi quỳ xuống trước mặt cậu, trong khi con gấu trúc đỏ bên cạnh đã sốt sắng cầm hộp y tế chạy quanh chủ nhân.

"Nhưng tôi đã đổi ý. Tôi còn chưa kịp kết hợp với em."

"Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em."

Chương Hạo nói, đưa tay lên trán Sung Hanbin, ngay lập tức cảm nhận được cảm xúc mãnh liệt của cậu khi lầm tưởng mình sắp chết.

"Tôi cũng không nỡ rời xa em, Hanbinie."

Chương Hạo hôn lên môi Sung Hanbin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro