First chapter

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


First chapter: 14P đích cố sự

Painful – Đau đớn

.

Có một trần tinh (ngôi sao bám bụi) nhỏ bé đem lòng yêu một hằng tinh rực rỡ như ngọc.

Nó đương nhiên không sai. Chỉ là, sẽ rất khổ sở.

...

Tôi, một đứa con trai bình thường, tốt nghiệp đại học đã hai năm, trước mắt đang điên cuồng tìm việc lại liên tiếp gặp chuyện xui xẻo, yêu người đó cũng là một người con trai. Người đó tốt nghiệp học viện điện ảnh chưa đến ba năm, hiện tại đã là một ngôi sao nổi tiếng đến mức chạm tay cũng có thể bỏng.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đó là ở phòng thu âm. Thời đại này, tất cả những ngôi sao bất kể nam nữ đóng hơn hai tập phim truyền hình, có được chút tiếng tăm đều sẽ đi hát. Tiền thu được không biết có phải lại mang đi gửi gắm cho các đạo diễn phim để được chú ý đến hay không?

Khi đó, thằng tôi bất hạnh đang ngồi nhà chờ hồi âm của lá đơn xin việc thứ hai mươi hai trong vô vọng, chú tôi bắt gặp, nói lúc còn trẻ phải ra ngoài lăn lộn với đời, sau đó lập tức túm lấy tôi đem đến chỗ chú bảo làm vài việc vặt trong hè. Bản thân cũng không chấp nhặt chuyện lớn chuyện nhỏ, tôi liền đi theo.

Kết quả nội dung của cái việc vặt kia là chuyện nghe xong chắc chắn có thể làm cho hàng nghìn hàng vạn cô gái si tình không giỏi giữ ý tứ chảy nước miếng: làm "trợ lý" cho người đó trong thời gian hai tháng – bởi vì hiện tại là xã hội dân chủ, cho nên dù làm người hầu để sai vặt cũng phải sửa cách gọi cho dễ nghe một chút.

Người đó đang thu âm, lúc tôi đi vào bất chợt nghe được tiếng hát. Giọng hát mạnh mẽ, truyền cảm lại chân thành, vô cùng chân thành.

Tôi nghe đến ngây dại, bởi vì ca khúc người đó hát là bản nhạc đứa con đến tuổi rời nhà gửi gắm tâm tình cho người mẹ. Bất hạnh cho tôi chỉ có mẹ kế, tuy rằng đối xử với tôi không tệ, nhưng đương nhiên cũng không thể nói là tốt. Cho nên bài hát kia có cớ mà lay động lòng tôi, đến lúc chú đẩy nhẹ tôi một cái, bảo: "Nhớ chịu khó quan sát nhiều và bớt lắm lời can thiệp vào chuyện người khác một chút." tôi mới tỉnh lại, lau lau mặt, thấy bàn tay đầy những nước.

Sau này nghĩ lại, mới thấy đó là nước mắt kìm nén đã rất nhiều năm, lại bị một tiếng ca của người đó làm cho òa vỡ.

Người đó từ phòng thu đi ra, đi rất chậm rãi, sắc mặt thư thái. Nhìn thấy người đó, một đống người giống như nhìn thấy bánh bao cua mới ra lò vây đến hỏi han ân cần, khen ngợi ca tụng. Chú của tôi cũng bày ra khuôn mặt nịnh nọt tươi cười nói: "Cho đứa nhỏ này đi theo cậu, đừng khách khí, có việc gì thì cứ sai bảo, nó ở nhà cũng chỉ chơi không..."

Lời đó tôi nghe xong lập tức hiểu rõ, chả trách vì sao chú tôi lại nhiệt tình thay tôi tìm việc làm như vậy. Hóa ra trong mắt mẹ kế tôi, một đứa con trai không phải ruột rà 20 tuổi còn thản nhiên ăn cơm không của bà, đương nhiên chỉ đáng với hai chữ "chơi không".

Người đó thật sự chỉ vì nể tình mà nhìn về phía tôi, lại không thể không gật gật đầu. Tôi nghĩ lúc ấy trong mắt người đó ngay cả chuyện tôi là nam hay nữ cũng chưa kịp nhận ra, có vẻ chỉ muốn lăn ra ngủ một giấc. Nhưng, trong một tích tắc lúc rời đi, người đó không biết là vì uống nhầm thuốc gì, bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về tôi nở một nụ cười nhàn nhạt.

Nét cười dịu dàng tỏa ra từ khóe mắt tuấn tú của người đó quả thật rất có lực sát thương, hơn nữa đối với tôi lúc ấy đang lạc đường khát cháy trong sa mạc tình cảm mà nói, một giọt nước tình cờ đã vô cùng quý giá, huống chi người đó lại hào phóng cho tôi hẳn một lọ.

Tôi nghĩ, có lẽ ngay từ lúc ấy, tôi đã yêu người đó rồi.

Yêu một người nói cho cùng vẫn cần một lý do. Con người, vào lúc yếu đuối nhất sẽ đặc biệt dễ dàng yêu thích người khác. Tôi thật xui xẻo lại là người thuộc chòm sao Bò cạp cứng đầu, từ nay về sau nhất định sẽ rất khổ, bởi vì người thuộc chòm sao này, đã yêu thì sẽ rất khó thay lòng đổi dạ.

...

Này, chờ đến ngày bạn lâm vào tình cảnh giống tôi, rơi vào chuyện tình ái mà bản thân ngay từ đầu đã biết rõ là vô vọng, nhớ đi tìm tôi, chúng ta cùng hát một bản tình ca buồn. Nhớ đấy, người anh em.

Perhaps – Có lẽ...

.

Thật sự có một số việc ai cũng không thể nói trước, có lẽ cũng không cần phải tự phiền trách bản thân quá nhiều.

Có lẽ vẫn còn cơ hội.

Có lẽ...

...

Những ngày ở cùng với người đó cũng không quá vui vẻ hứng thú như tôi đã nghĩ. Người đó mỗi ngày đều vô cùng mệt mỏi, cả ngày đi quay phim chụp ảnh, xoay vòng quanh, đến quá nửa đêm mới có thời gian mà thở. Nếu không muốn phải đối phó với mấy tay phóng viên nhàm chán, người đó lại phải trốn khắp nơi đến lúc có thể mới dám quay về ngôi nhà bài trí không quá xa xỉ của mình.

Tôi là trợ lý mọi việc mọi lúc mọi nơi, về chuyện này thì ngay từ đầu chú tôi đã nói với người trên công ty, chắc là để thuận tiện cho mẹ kế cùng ba tôi tranh thủ ngày nghỉ mang đứa em trai chung nửa dòng máu với tôi đi chơi rồi. Cho nên tôi phải theo người đó về nhà, nấu cơm, dọn dẹp, ngủ cùng người đó.

Ngoài mong đợi, người đó rất dễ sống chung, tính tình thoải mái, không bắt bẻ. Nhớ ngày đầu tiên tôi nấu cơm cháy thành màu đen, người đó với tôi ngồi nhìn nửa ngày không ai có dũng khí hạ đũa, người đó cũng không nói gì.

Đối với công việc, người đó cũng không quá khổ cực nặng nề như mọi người vẫn nghĩ. Có điều, đối với mỗi một kịch bản được mang đến, có thể nhìn ra người đó trước hết đều cẩn thận nghiên cứu, sau đó cố gắng diễn thật tốt, là một người rất có trách nhiệm nghề nghiệp, điểm này làm cho người đó ở trong giới có tiếng rất tốt.

Nhưng người đó cũng không phải là người hoàn toàn nghiêm túc thành thật. Sống lâu ở thành phố này, trên người không thể tránh được chuyện dính phải nét bất cần, hay luôn phải hoài nghi khôn khéo.

...

Một ngày, người đó trở về sớm hơn thường lệ, vẻ mặt hưng phấn không hề che đậy, sau đó trốn vào trong phòng, hơn ba giờ một chút động tĩnh cũng không có. Tôi có chút lo lắng, mang cốc nước vào, nhìn thấy người đó đang xem một tập kịch bản, ánh mắt khép lại rất nhỏ, người đó lúc chuyên tâm làm việc gì luôn có biểu tình này.

"Là phim gì có thể làm anh say sưa như vậy?"

Người đó quay đầu lại nhìn tôi, ngoắc tay ra hiệu cho tôi lại gần, cao giọng nói: "Là phim mới của một đạo diễn lớn ở Hongkong mới fax qua, rất hoành tráng, chuẩn bị tham gia liên hoan phim Berlin."

Thấy người đó cao hứng, tôi đem nước đổi thành bia. Người đó nhận lấy uống một ngụm lớn, lại cúi đầu xem tiếp, tôi lẳng lặng đi ra ngồi ngẩn ngơ ở bên ngoài.

Chờ đến lúc tôi làm xong cơm chiều, nguội đi, hâm nóng lại, lại nguội đi... cứ thế lặp đi lặp lại khiến tôi lo lắng người đó chắc sẽ không ăn nữa, cửa phòng cuối cùng cũng mở.

Người đó đưa cái cốc không cho tôi, có vẻ suy sụp ngồi xuống bên cạnh, không còn hăng hái như khi mới về nữa.

Tôi hơi lo lắng, liền hỏi: "Sao vậy? Vai này khó diễn thế sao?"

"Ừ." Người đó thở dài: "Diễn không tốt chắc chắn để lại tiếng xấu muôn đời."

"Là phim lịch sử?"

"Không, là phim về đồng tính luyến ái."

Như bị cái gì đó đâm vào người, tôi cơ hồ muốn nhảy dựng lên, may mà kịp thời nhận ra, cố che đi sai lầm của mình: "Cũng không nghiêm trọng thế chứ, diễn đồng...diễn cái kia không tốt lại phải chịu tiếng xấu muôn đời sao?"

"Cậu không biết đó thôi, tôi phải đóng vai một thiếu niên, một thiên sứ tinh khiết tuyệt đối, ngoại trừ trong tiểu thuyết, đừng mong tìm ra kiểu người như vậy. Trong mắt rất nhiều người, cậu ta là kinh điển, là đại diện không thể thay thế cho tình yêu chung thủy..."

Người đó nói có hơi khoa trương đến đó, trong đầu tôi tự nhiên hiện lên cái tên kia.

"Lam Vũ..." (LanYu)

Nghĩ nghĩ, lại buột miệng nói ra mất.

"Sao cậu lại biết?" Người đó ngạc nhiên.

"Tôi..." Quả thật nói không nên lời, làm sao có thể nói ra tôi hai năm trước đã biết Lam Vũ, hơn nữa cũng giống mọi người, vô cùng yêu thích thiếu niên trong sáng như pha lê này.

"Tôi...tôi thường lên mạng thôi..."

Mặt và cổ tôi đều nóng đến sắp cháy rồi, khó khăn lắm mới nói ra một câu hoàn chỉnh.

Người đó đột nhiên tiến đến gần, tiến đến quá gần. Lúc mặt tôi đã nóng đến mức có thể rán trứng được, hơi thở của người đó thổi vào cổ tôi, gần như chạm vào tai tôi, tôi nghe được người đó nói: "Giúp tôi một chuyện, làm người yêu của tôi một thời gian, có được không?"

Tất cả dây thần kinh vốn không được tốt lắm của tôi bị những lời này làm tê liệt hoàn toàn khả năng hoạt động. Tôi khờ ngốc nhìn gương mặt đoan chính tuấn tú trước mắt mình, nói ra suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong tâm trí...

"Được..."

Progress – Tiến triển

.

Người yêu.

...

Tôi không biết người đó định nghĩa hai chữ này như thế nào.

Người đó sở dĩ tìm đến tôi, chắc chắn là vì muốn "thể nghiệm cuộc sống". Người đó ích kỷ đúng không? Hẳn rồi.

Còn tôi vì quá vui sướng mà cứ như vậy một phát đồng ý luôn, thì nên lấy từ gì để hình dung? Ngu ngốc.

Đây là từ chính xác nhất.

...

Đồng tính luyến ái, giống như tất cả những khó khăn từ khi tốt nghiệp học viện điện ảnh ra đã phải đương đầu, ở trong mắt người đó cũng chỉ là một động từ, một động từ cần có hai danh từ để hoàn chỉnh thành một câu mà thôi. Vô cùng đơn giản.

Nhưng người đó đối với chuyện yêu một người cùng giới tính hiển nhiên có phần chán ghét.

Hay nói cho đúng, là có phần bài xích.

Cho đến nay, đã hai tuần từ khi chúng tôi bắt đầu "quen nhau", động tác thân mật nhất là ôm, nhưng lại là ôm cực kỳ gượng gạo.

Người đó vẫn đọc kịch bản Lam Vũ, người đại diện cũng đang tiến hành đàm phán với bên Hongkong, nhưng mà người đó vẫn không sao cảm nhận được tình cảm của Lam Vũ dành cho Hãn Đông, cho dù dùng tôi làm cái bia để luyện tập cũng không thu hoạch được gì. Phiền não của người đó ảnh hưởng đến tôi, làm cho tôi bất an, mà không hiểu sao còn thấy áy náy.

Hôm nay cũng vậy, người đó rõ ràng đã sớm xong việc, nhưng lại không về nhà mà hẹn một nhóm diễn viên, cùng với mấy nhân viên tuổi tác tương đương của đoàn đi chơi bời.

Tôi về nhà, vẫn như bình thường làm cơm cho hai người ăn, lấy ấm điện nấu nước, pha một bình trà lài lớn, ngồi ngay tại phòng khách, mở TV.

Bảy giờ, bắt đầu phần bản tin.

Tám giờ, bắt đầu phần thông báo.

Chín giờ, bắt đầu phần tin tài chính và kinh tế.

Mười giờ, bắt đầu phần tin đêm.

Mười một giờ, chấm dứt phần tin thể thao.

Mười hai giờ, tất cả tin tức của một ngày đều đã xong xuôi rồi, mà người đó vẫn còn chưa trở về.

Lại qua thêm không biết bao lâu, tin chắc người đó đêm nay sẽ không về nữa, tôi thở dài, đứng dậy, muốn đi đem đồ ăn cất vào tủ lạnh, đem nước ấm đi giữ hơi, đem trà đi đổ.

Cửa phòng mở ra.

Cổ và ánh mắt tôi cứng đờ khi nhìn thấy cửa mở, người đó say mèm lảo đảo bước vào.

"Sao còn chưa ngủ?" Lời người đó nói làm tôi bừng tỉnh.

"Không có gì, dù sao cũng ngủ không được. Anh có muốn ăn gì không? Tắm rửa hay là uống ít nước trước?"

"Này..."

"Hmm?"

"Nhóc con...cậu...có vấn đề...không phải là...đồng tính luyến ái đó chứ?" Quả nhiên người đó say rồi, nói năng ngọng nghịu hết cả.

"Đúng vậy. Hơn nữa, tôi thích anh." Dù sao đến ngày mai người đó chắc cũng không nhớ được gì, tôi quyết định nói ra hết sự thật đang đè nặng trong lòng mình.

"Ha ha...tôi đã...đã sớm biết mà..."

Chân người đó bị vấp, tôi vội vàng nhào đến đỡ, người đó thuận thế ngã vào cánh tay tôi. Là người cao đến hơn một trăm tám mươi cm đó, vì thế chúng tôi cùng nhau ngã xuống sàn nhà, thành một tư thế rất là mờ ám.

Hơi thở người đó mang theo vị ấm của rượu thổi vào cổ tôi, làm cho tôi cả người run lên, tứ chi tê dại. Muốn đẩy người đó ra, lại bị người đó bắt được tay đè xuống: "Khó chịu...tôi khó chịu lắm cậu biết không? Tôi nghĩ mãi mà không được, không biết phải diễn như thế nào...dạy cho tôi...cậu dạy tôi...con trai với nhau ấy...dạy cho tôi đi..."

Tôi ngơ ngẩn, mặc cho người đó cứ lặp đi lặp lại mãi cái câu "dạy cho tôi". Đến lúc cảm giác trống rỗng trong đầu qua đi, tôi ôm lấy người đó, liều lĩnh hôn lên bờ ngực vững chãi kia, thì thầm, cuồng nhiệt trả lời:

"Được, tôi sẽ cẩn thận chu đáo mà dạy cho anh..."

...

Rạng sáng ngày hôm ấy, trên sàn nhà cứng lạnh là quần áo tán loạn khắp nơi, trên những mảnh vải là tinh dịch vương vãi của hai người, cùng với máu của tôi.

Lúc người đó đi vào trong tôi, vốn không cương quyết cho nên tôi chống cự thất bại. Người đó làm chuyện này đương nhiên là lần đầu tiên, tôi cũng vậy, cho nên máu tràn ra thật nhiều. Khi tôi nghĩ giờ phút đau đớn và co thắt này vĩnh viễn không thể nào qua đi, người đó cuối cùng gầm lên một tiếng rồi ngã xuống trên người tôi. Xem như đã thỏa lòng, tôi ngất đi.

...

Ngày hôm sau tỉnh lại, bao lấy xung quanh tôi là mùi hương thuốc lá "Thất tinh" quen thuộc của người đó.

"Cậu không sao chứ?" Người đó hỏi, thuận tay bỏ thuốc vào gạt tàn.

Họng tôi rất đau, chỉ có thể kéo miệng miễn cưỡng mà coi là cười, ý bảo không sao. Mà cho dù có sao thì rồi cũng sẽ ổn thôi, tôi cũng không phải trẻ con.

Người đó trầm mặc, đột nhiên vươn tay sờ lên tóc tôi, rồi dừng lại trên mặt tôi, như có như không mà vuốt ve nó, nở nụ cười: "Mặt của cậu sao lại mềm như vậy? Sờ thật thích."

Tôi ngoan ngoãn để mặc cho người đó "chà đạp", vươn đầu lưỡi muốn liếm bàn tay rất lớn của người đó. Người đó liền bắt lấy cằm nâng mặt tôi lên, cẩn thận quan sát, tôi quay đầu né tránh. Người đó bỗng nhiên kéo tôi vào lòng mà ôm lấy, vỗ nhè nhẹ lưng tôi rất dịu dàng, làm khóe mắt tôi không nhịn được đã bắt đầu ươn ướt.

Trốn vào lồng ngực vương vấn mùi nước hoa nam hòa lẫn cùng mùi thuốc lá kia, tôi nhắm mắt lại.

Không nói một lời nào.

Đã có cái gì đó thay đổi, tôi biết, và tin tưởng người đó cũng biết.

.

Người đó vẫn tiếp tục vì muốn nắm bắt tâm lý của Lam Vũ mà phát sầu. Một lần tôi gối đầu trên đùi người đó, nghe người đó oán hận nói: "Trên đời làm gì có người nào tốt đến vậy? Tác giả cũng thực giỏi bịa, bây giờ có ai là không vì bản thân mình chứ, còn có người si tình đến mức không ngại trả giá như vậy sao? Gạt người, đúng là gạt người!"

Tôi ngẩng lên, nhìn sâu vào mắt người đó nói: "Có chứ sao không, tôi đối với anh chính là như vậy đó."

Người đó ngây người, vẻ mặt quẫn bách không biết phải trả lời như thế nào. Từ ngày hôm đó, tôi đơn giản là chưa bao giờ giấu đi tình cảm đối với người đó nữa, dù sao cứ thoải mái mà yêu đi, về phần kết quả, tôi sớm đã rõ ràng là không nên hy vọng xa vời, cho nên không thèm nghĩ nữa.

Đúng như mong muốn của tôi, người đó nhẹ nhàng cúi người xuống, tinh tế chạm vào môi tôi, tôi khao khát phản ứng lại, người đó do dự một chút, rồi dịu dàng thuận theo. Nụ hôn chiều, dần dần tràn ngập hương vị tình dục...

...

Hoa nở hoa tàn, đều phải có một quá trình.

Tôi chỉ là một người bình thường, có thể đi từng bước mong chờ ngày hoa kia nở rộ như thế này – đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Poor – Đáng thương

.

Nếu không "tình cờ" nghe được cuộc điện thoại kia, có lẽ mộng đẹp của tôi còn có thể kéo dài thêm vài ngày nữa.

...

"Xin chào."

"A, là em à, có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện đương nhiên vẫn có thể gọi đến. Đừng lắm lời, tin tốt tin xấu gì, nói mau. Được được được, tin xấu trước, buồn trước vui sau đi."

"...biết rồi. Không, anh không sao, anh cũng hiểu anh không diễn tốt vai Lam Vũ được, Lưu Diệp so với anh thích hợp hơn, cậu ta trông ngây thơ trong sáng hơn anh, còn tin tốt đâu?"

"Ông ấy là đạo diễn? Làm, nhất định anh sẽ làm, lần trước anh hợp tác với ông ấy rất dễ chịu. Cứ vậy đi. Em có hai ngày để mang kịch bản Lam Vũ đi đấy, nhìn nó là anh đau hết cả đầu."

"Em lại nghe người ta nói cái gì? Đừng nhiều chuyện có được không chị hai?"

"..."

"Em nghe ai nói vậy? Có thể có cái gì chứ, anh cũng chỉ muốn tìm cảm giác để diễn vai đồng tính luyến ái thôi, làm gì có chuyện với nhóc kia, tất cả mọi người đều biết rõ mà, em đừng đoán mò. Thôi đi, làm gì có thật tình chứ? Con nhà người ta thích giỡn với anh thôi...Anh á? Anh không có mà!"

"Đương nhiên rồi, anh cũng không phải đồng tính luyến ái, so với người khác không phải em rõ nhất sao? Không cần em quan tâm nhảm nhí, anh dừng đây!"

...

Đầu dây bên kia hẳn là Quan Nghi, một nhà sản xuất khoảng ba mươi tuổi, cha của cô ấy ở trong giới rất có tiếng tăm, quan hệ của cô ấy với người đó đã sớm là bí mật ai cũng hiểu mà không nói ra rồi.

Thật đáng thương.

Tôi tự đánh giá mình như thế.

Lạnh từ đầu đến chân, lại từ chân mà buốt giá...Cảm giác này thật kỳ lạ.

Tôi không hận người đó, mà thực ra tôi cũng không có tư cách để mà hận.

Nếu muốn trách, cũng chỉ có thể trách tôi đem trò chơi xem thành sự thật.

Tự bịt mắt mà lừa mình dối người.

Một đứa con trai lại ngốc nghếch đến như vậy, vốn chỉ xứng đáng nhận lấy những điều không hay ho.

...

Ép buộc bản thân cư xử như thường lệ, ép buộc bản thân không được thất thố, phải biểu hiện thật tốt như bình thường, có điều tôi vẫn nhịn không được. Một ngày thứ năm, trời âm u, tôi đem tất cả dũng khí ra mà ngốc một lần cuối cùng.

Tôi hỏi người đó: "Chuyện của chúng ta, đối với anh có bao giờ là thật không?"

Người đó giật mình, vừa cười vừa xoa đầu tôi, hỏi: " Cậu rảnh quá sao? Nói cái gì ngốc vậy?"

Tôi cười thật tươi: "Giỡn với anh thôi mà."

...

Cười đi, cười đi, ngửa đầu mà cười to đi.

Chỉ có như vậy, mới có thể mang dòng chất lỏng sắp rơi ra nuốt lại vào trong, để chúng thối nát ở trong lòng, thiêu cháy cả cõi lòng.

...

Đáng thương, có phải không?

Giây phút một người muốn khóc mà phải cười, là đáng thương nhất trên cả thế gian.

Please – Làm ơn...

.

Xin anh nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, đừng để đêm muộn mới ngủ yên. Rượu và thuốc lá cũng bớt đi một chút, sẽ có hại cho cơ thể.

Xin anh nhất định phải ăn cơm đều đặn, ăn nhiều rau nữa, đừng lười biếng.

Xin anh mỗi ngày phải nhớ mang theo một chai nước khoáng, uống nhiều nước thật sự rất tốt.

Tôi đi rồi. Tôi nghĩ mình không nên thừa nhận, nhưng vẫn phải nói ra, hai tháng được ở bên anh, là hai tháng quý giá nhất trong cả cuộc đời này.

Xin anh hãy nhớ đến tôi một chút.

Xin đừng nhanh chóng lãng quên tôi – người con trai đầu tiên anh gọi là người yêu.

Làm ơn hãy tin một câu này, tôi...yêu anh.

Potato – Khoai tây

.

Nhóc con nét mặt lặng lẽ, chân cũng như tay gầy thật gầy theo tôi về nhà, làm bữa tối đầu tiên cho tôi, cũng làm ra ấn tượng đầu tiên vô cùng sâu sắc.

Hai cái đĩa đựng gì đó đen thui, cậu ta nhìn, có vẻ còn ngạc nhiên hơn tôi nữa.

Sau đó cậu ta cố gắng cứu vãn tình hình, từ trong cái tủ lạnh trống không của tôi tìm ra một gói mì ăn liền cùng hai củ khoai tây siêu bự, hai mắt tức thì ngời sáng, bộ dạng hệt như vừa tìm ra kho báu vậy.

Mì ăn liền vừa xong còn nóng hổi, cậu ta mang hết cho tôi, tôi chia ra một chút, cậu ta lắc đầu, nói chờ khoai tây là được rồi. Tôi buông đũa, chờ cùng cậu ta.

Khoai tây chưng trong nồi đến mềm ra, lột vỏ, chấm chút muối, ăn vào thấy hương vị cũng không tồi.

Vô cùng nỗ lực, tôi với cậu ta chia đôi, xử lý sạch sẽ một củ khoai tây to một cách kỳ quái.

Thật ra chúng tôi đã cùng nhau suy nghĩ ra rất nhiều cách để ăn khoai tây, ví dụ như ăn với tương ớt rồi mayonnaise, nước tương thêm dấm, thêm chút bột ngọt, gia vị nào cũng có, bày đầy bàn, vô cùng náo nhiệt thú vị.

Một bữa cơm đơn giản đến không thể đơn giản hơn nữa, thế mà lại ăn đến no căng bụng, mà hương vị cũng thật diệu kỳ...

Present – Quà tặng

.

Ngày hôm đó từ trường quay về, mệt đến cổ tưởng như đứt rời ra, cậu ta vẫn như mọi ngày vội vã chạy đi nấu nước tắm. Thật ra trước kia tôi rất lười nấu, luôn tắm nước lạnh.

Ngày hôm sau cậu ta nói muốn tặng quà cho tôi. Tôi cười, nhìn cái túi nilon lớn màu đen trên tay cậu ta, thấy thật giống cái túi rác.

Tôi vừa hờ hững nói cảm ơn vừa mở ra xem, là cái gối đầu, cùng một cái chăn rất mềm mại, hoa văn là mấy con cá đang bơi màu xanh thẫm.

Khuôn mặt cậu ta hơi ửng hồng, nói thật khẽ: "Nhìn anh ở trường quay ngủ không được thoải mái, tặng cho anh, sau này muốn nằm ở đâu cũng được."

Tôi không thể không thừa nhận, nhóc con nhút nhát trước mắt tôi lúc này, hình như vừa tặng cho tôi cả trái tim.

Tôi cũng phải thừa nhận, trong chớp mắt lúc mở ra nhìn thấy món quà này, lòng tôi...có phần rung động.

Possible – Có thể

.

Chiều hôm đó đi chụp ảnh quảng cáo cho một nhãn hiệu thời trang, người chụp là Tiểu Triệu với Đại Hoàng đều là người quen, bạn bè gặp lại cùng nhau ngồi đùa giỡn.

Chụp xong rồi Đại Hoàng thấy rảnh rỗi, nói máy ảnh của anh ta còn ba cuộn phim. Nói xong liền kéo cậu ta lại, miệng tấm tắc cậu em này trông thật khá, không bằng để anh ta chụp vài tấm đi, làm cho cậu ta sợ xanh mặt. Đại Hoàng càng đùa dai, sờ sờ mặt cậu ta, còn khen nhóc con da thật là đẹp.

Tôi nhìn một lát thì thấy khó chịu, chạy sang giải vây, cuối cùng thành ra tôi với cậu ta phải chịu cho Đại Hoàng chụp chung. Cậu ta cúi đầu nói "Cám ơn", tôi xoa xoa đầu cậu ta, nhìn thấy cái cổ cao cao trắng hơn những đứa con trai bình thường kia đỏ tưng bừng.

Đến một ngày tôi gần như đã quên mất chuyện này, Đại Hoàng tình cờ gặp tôi, giống như nhớ ra chuyện gì, cẩn thận lấy từ trong túi ra ảnh ngày đó tôi chụp cùng cậu ta. Trong đó có một tấm cậu ta đang chăm chú nhìn tôi, tóc có chút rối bời tán loạn, miệng khẽ hé mở. Đại Hoàng chăm chú nhìn tấm ảnh chụp được không tồi này, chậc chậc lưỡi: "Haizzz, nhóc con này không phải là thích cậu đấy chứ?"

"Thôi đi, không thể nào." Tôi đáp trả qua loa, giựt lấy tấm ảnh, nghĩ tới nghĩ lui, nhét vào túi trong của áo khoác.

...

Không thể nào sao?

Thật ra tôi đã biết...

...chuyện này, hoàn toàn có thể.

Pregnant – Chất chứa

.

Tôi nghĩ mình có hơi ích kỷ.

Dùng một phương pháp như vậy biến cậu ta trở thành "người yêu" của mình, kỳ thật chỉ là vì bản thân muốn tìm cảm giác để diễn một vai đối với tôi mà nói là rất khó mà thôi.

...

Lam Vũ, một cái tên thật đơn giản, cũng thật đẹp.

Đọc kịch bản xong, tôi lại lên mạng tìm nguyên tác phim này ở Bắc Kinh xem rất nhiều lần. Không thể không thừa nhận Lam Vũ là hình tượng gần như hoàn mỹ trong lòng tất cả nữ giới, cũng như nam giới đang có vợ hay sắp đi lấy vợ. Cậu ta kiên trì, chung thủy, si tình, ngây thơ, nhiệt tình, đáng yêu, hồn nhiên, thiện lương.

Người như vậy tôi có thể diễn được sao?

Nhớ ngày học diễn xuất đầu tiên, giáo sư bắt chúng tôi lần lượt học cách sủa như chó, học cả cách bò cùng ăn uống như chó luôn, nói sau này chúng tôi để có thể diễn xuất thì chuyện gì cũng phải làm, huống hồ là ăn một đĩa đồ ăn như thế.

Bốn năm ở học viện điện ảnh, tôi học được cách chơi mạt chược với đạo diễn thì cố ý thua tiền, học được cách lấy tiền mua lòng người, học được rất nhiều chuyện mà trước kia tôi khinh rẻ, học được cách vui vẻ chịu đựng.

Nhờ vào may mắn, tôi sớm có danh tiếng, không cần phải giống các bạn học trong lớp, nữ sinh thì phải lên giường với nam đạo diễn, nam sinh thì phải chơi bời với nữ sản xuất.

Tôi sớm đã không còn sạch sẽ, không sạch sẽ từ bên trong mà ra mất rồi.

Tôi không thể diễn được vai Lam Vũ này, tự tôi biết rõ, chỉ là tôi không cam lòng.

Vai diễn này thành công, ý nghĩa của nó không chỉ là một lần thử thách khả năng của bản thân, mà còn là vinh quang và danh dự.

Không muốn buông tay.

Cho nên tôi lợi dụng cậu ta.

Bởi vì tôi cảm thấy được cậu ta vô cùng sạch sẽ. Vô cùng thuần khiết.

Những cố chấp cùng sẵn sàng trả giá vì tình yêu của cậu ta giúp tôi tìm ra một cảm giác mới mẻ đã lâu không thấy. Còn có rung động gần như là ghen tỵ.

Đến khi tôi chịu nhìn thẳng vào sự thật, thì tôi đối với cậu ta, kỳ thật từ rất sớm rất sớm rất sớm, cũng đã bắt đầu nảy mầm một chút cảm tình.

Hình như, có phần giống với loại cảm tình sâu nặng mà cậu ta dành cho tôi vậy.

Promise – Hứa

.

Cậu ta cả người đầy mồ hôi nằm trên giường tôi, còn chưa thể khôi phục hoàn toàn ý thức bình thường từ đoạn tình cảm mãnh liệt vừa rồi.

Tôi vừa hút thuốc, vừa ngắm cậu ta.

Lông mi thật dài.

Mắt không lớn nhưng sâu thăm thẳm mà sinh động.

Mũi thẳng.

Đôi môi hơi bĩu ra rất quyến rũ. Môi trên dày hơn môi dưới một chút, nghe nói đây là tướng người vô cùng yêu chiều vợ.

Dường như cảm nhận được ánh mắt tôi, cậu ta mở đôi mắt mỏi mệt, nhẹ nhàng nói: "Hút thuốc không tốt cho sức khỏe..."

Tôi nhanh chóng dùng môi chặn lại những lời sắp tuôn ra không dứt của cậu ta, hôn đến mức cả hai suýt nữa lại rơi vào một vùng tăm tối.

...

Cậu ta nói cũng không ít, tôi thường xuyên phải nghe cậu ta lặp đi lặp lại hệt như một con vẹt:

"Sao anh không chịu ăn uống cho tử tế vậy?"

"Lại một điếu nữa? Không phải đã nói buổi tối chỉ được hút hai điếu thôi sao?"

"Rau cần ăn ngon lắm, lừa anh tôi làm con cún, không tin anh thử chút thôi, xem như bị tôi lừa cũng được, một miếng, thử một miếng cũng được?"

Tôi luôn đáp lại bằng mấy lời hứa qua loa lấy lệ:

"Được được được, từ ngày mai nhất định ăn uống tử tế."

"Đã biết đã biết, từ ngày mai nhất định nghe lời cậu."

"Tôi thử rồi mà, lúc đó cậu đi lấy đồ ăn nên không thấy, không thể không tính cho tôi chứ."

...

Tôi cũng chưa bao giờ đồng ý hứa hẹn với cậu ta chuyện gì khác.

Bởi vì bản thân tôi rõ nhất mình không có dũng khí và nghị lực để hoàn thành.

...

Tôi ích kỷ, nhưng hiện tại tôi không muốn thiếu vắng cậu*, tuyệt đối không muốn.

Có thể là vì, những ngày có cậu ở bên, tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu...

Pity – Hối tiếc

.

Cậu đi rồi.

Kỳ thật tôi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay.

Làm sao có thể có một người hoàn toàn không quan tâm chuyện được mất? Sai lầm, là tôi phạm phải trước kia mà.

Giờ đây tôi chỉ có thể cầm mẩu giấy viết đầy hai từ "xin anh" mà cậu để lại, lặng lẽ ép bản thân tập cho mình thói quen sống những ngày không còn cậu ở bên.

Những ngày ngập tràn tiếc nuối.

...

Tháng tư, mỗi ngày đều ảm đạm, mưa rả rích không ngừng.

Tôi phát hiện ra, tôi nhớ cậu.

Quay phim, mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại cứ quen như trước mà tìm ánh mắt cậu chăm chú dõi theo tôi. Chỉ là bây giờ tìm không thấy nữa.

Vì thế tôi phạm rất nhiều lỗi làm cho đạo diễn và người đại diện của tôi tức muốn hộc máu.

Xong việc, tôi lại cứ quen như trước mà gọi cậu về cùng, hiện tại tôi phải không ngừng nhắc nhở mình không được gọi tên cậu nữa. Bởi vì sau hai ba lần tôi gọi tên cậu như thế, lại bị người khác dùng ánh mắt quái dị mà nhìn chằm chằm.

Về nhà không còn ai nấu cơm cho tôi, dọn dẹp căn phòng lộn xộn cho tôi, cũng không còn ai vừa cười vừa chạy đến nhìn tôi vui vẻ nói: "Nhanh đến xem, TV đang chiếu phim của anh kìa, hay quá đi." nữa.

...

Cà phê uống một mình thật đắng.

Giường nằm một mình thật lớn.

Phòng ở một mình thật trống trải.

Cảm giác chỉ có một mình, thật chênh vênh.

...

Tôi lấy ví tiền lao ra cửa, đi bar, đi KTV, kéo một nhóm bạn đến cùng nhau điên cuồng, vẫn là không được.

Tôi muốn nhìn, chỉ có đôi mắt cậu.

Tôi muốn chạm vào, chỉ có tóc cậu.

Tôi muốn hôn, chỉ có môi và thân thể cậu.

...

Tiếc nuối đến chừng nào.

Anh* đã ngu ngốc phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất của đời người: Mất đi em rồi, anh mới phát hiện ra, anh đã không thể không có em được nữa.

Không thể.

Pardon – Tha thứ cho anh...

.

Anh tìm gặp chú của em, cố gắng giả vờ như chẳng có chuyện gì, bày ra một bộ mặt thờ ơ mà trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lớn tiếng hỏi: "Này, ông anh, cháu anh đâu rồi? Sao lâu thế không thấy đâu?"

"Nó ấy hả..." Chú của em đang bài trí bối cảnh, bận rộn muốn chết. Trái tim anh đập vừa nhanh vừa lớn tiếng, dường như anh đã phải dùng tất cả khả năng nhẫn nại mới có thể không nhào đến túm tay ông chú đáng thương của em mà hét lên: "Đúng, là cậu ấy, cậu ấy sao rồi?"

"Nó sắp chuyển đến nhà bà ngoại ở Nam Kinh. Haizzz, thằng bé cũng thật đáng thương, vợ sau của anh tôi không muốn nó ở chung nữa."

Anh nghĩ mình sắp bị câu nói này làm cho mụ mị đầu óc rồi, chỉ biết ngơ ngác hỏi tiếp: "Vậy...sao? Cậu ấy...khi nào thì đi ?"

"Còn chưa đi đâu, nhưng mà cũng nhanh thôi, chắc trong một hai ngày này đó, không phải hôm nay thì là ngày mai. Cụ thể thì tôi quên rồi, gần đây bận quá..."

Trái tim lại bắt đầu run bắn lên. Vẫn còn chưa muộn.

Lần này, hãy tin anh, anh sẽ tìm thấy em, từ nay về sau sẽ không bao giờ để em rời xa anh nữa.

Thượng đế, xin người hãy cho con một cơ hội cứu vãn sai lầm.

...

Sáng sớm ngày hôm ấy, một thanh niên xách một cái túi du lịch thật lớn bước ra khỏi cửa một căn hộ chung cư, không có ai tiễn xuống lầu, chỉ có một người đàn ông đứng tuổi dặn dò một câu: "Đi cẩn thận, đến thì gọi về nhà."

"Dạ." Thanh niên kia trả lời, cố hết sức lôi túi bước xuống cầu thang.

...

Em sẽ không bao giờ biết được, giây phút nhìn thấy em sau hai ngày chờ đợi làm cho anh hạnh phúc đến thế nào.

Anh chỉ biết theo bản năng tiến đến nắm lấy cả em và cái túi lớn kia, khi em vẫn còn chưa kịp nhận ra anh, anh đã ôm lấy em thật chặt, đặt em vào xe mượn của một người quen, khởi động nó mang em đi.

Lúc ấy, anh còn nghĩ mình thật giống anh hùng cướp lại người yêu trong tay kẻ xấu. Kỳ thật chỉ là anh kịp ngăn em lại trước khi em lên chuyến tàu rời khỏi anh thôi.

Lúc đầu, em giật mình, rồi rất nhanh đã nhận ra anh nên không nói một lời mà ngồi yên bên cạnh. Anh tham lam nhìn em qua khóe mắt, đau lòng phát hiện ra chỉ vài ngày không gặp, em đã gầy và đen hơn rất nhiều.

Dừng xe, anh không thể kiềm chế được nữa mà ôm lấy khuôn mặt đã xuất hiện trong giấc mơ của mình vô số lần kia mạnh mẽ hôn lên. Em nhiệt tình đáp lại, anh có thể cảm nhận được em nhớ anh, khao khát anh cũng không ít hơn những gì trong anh những ngày này.

Dịu dàng của em ngọt ngào như mật, tưới đầy trái tim khô hạn của anh, anh ôm chặt em, cảm giác được em run rẩy anh lại càng siết chặt, bên vành tai đáng yêu của em, anh dụ dỗ em như thế này: "Tha thứ cho anh...tha thứ cho anh...tha thứ cho anh...chúng ta...lại bắt đầu một lần nữa...tha thứ cho anh..."

Em càng run lên, như một mảnh lá chao đảo trong gió, vùi mặt trốn trong áo anh, làm thế nào em cũng không chịu ngẩng lên, vạt áo anh dần dần ướt đẫm...

Phản ứng của em tuy rằng anh đều tính trước, nhưng vẫn làm anh luống cuống chân tay.

Anh không dám thử nâng khuôn mặt em lên nữa, đành phải không ngừng không ngừng mà nhẹ nhàng vỗ bờ vai run rẩy, nhẹ nhàng hôn mái tóc em mang theo mùi hương thơm ngát, thỉnh thoảng lấy tay lau đi những giọt nước mắt làm đau cả lòng anh trên khuôn mặt em.

Anh muốn dùng tất cả ngôn ngữ cơ thể có thể để thể hiện tình cảm của mình, hi vọng em tha thứ, hi vọng em đồng ý, hứa với nhau bắt đầu một tương lai tốt đẹp.

...

Anh thật giảo hoạt.

Kỳ thật anh biết em nhất định sẽ tha thứ cho anh.

Bởi vì em yêu anh mà.

Giống như hiện tại anh yêu em...mà không, có lẽ còn sâu nặng hơn nhiều lắm...

Permit – Giấy xin phép

.

"Anh này..."

"Làm sao vậy? Còn có chuyện khó nói với anh sao?"

"Sau này để em tự mình tắm rửa đi...lần nào cũng..."

"Không được, em không thể cướp đoạt hạnh phúc của anh."

"Vậy...sau này ở bên ngoài anh đừng nhìn chằm chằm em nữa, anh là người nổi tiếng, phải để ý..."

"À, anh sẽ cố, có điều chỉ cần thấy có người bám riết lấy em, trong lòng anh rất bực bội."

"Còn có...lúc em nấu cơm anh đừng có làm phiền, em tự làm thì..."

"Chỉ là nhìn em cực khổ nấu cho anh ăn anh không đành lòng thôi. Với cả anh sợ em ở một mình trong bếp thì sẽ buồn..."

"..."

"Sao không nói nữa? Này?"

"Hôm nay em lại thua rồi...ngày mai nói tiếp..."

...

Ngày mai chỉ nghĩ cũng biết anh sẽ lại thắng em thôi, bởi vì anh muốn cưng chiều em, dán chặt lấy em, làm cho người khác đừng mơ tưởng bắt cóc được em.

Mà, thừa dịp em không chú ý hôn trộm em là sở thích lớn nhất của anh, nhìn thấy làn da xinh đẹp của em biến thành màu phấn hồng càng làm cho anh vui vẻ, cho nên...

Tình yêu của anh, xin hãy cho phép anh làm như vậy.

...

Xin hãy cho phép anh không phải bận tâm đến bất cứ điều gì khác mà yêu em.

Precious – Báu vật

.

Hôm nay quay một chương trình TV, cô gái dẫn chương trình bắt chước phong cách ăn mặc của Đài Loan một cách tệ hại, hỏi anh: "Vậy, chúng tôi có thể biết thứ quý giá nhất của anh là gì không?"

Lúc đó anh rất buồn ngủ, nghe xong câu hỏi này tức thì trước mắt sáng ngời, hồi quang phản chiếu*.

Anh nhớ đến em.

Anh nhớ đến mỗi ngày lúc phải rời giường, có em nằm bên nhắc nhở: "Dậy đi, đồ lười."

Anh nhớ đến em chạy vòng vòng khắp các hiệu thuốc đông y tìm cho anh trà thuốc giữ giọng.

Anh nhớ đến em mỗi lần về muộn lại lăn quay ra nằm ngay trên sàn phòng khách.

Anh nhớ đến em cặm cụi ghi lại, giờ đã hơn ba mươi đĩa, đủ loại phim và các chương trình TV có mặt anh.

Anh còn nhớ tiếng em rên rỉ, nhớ em mỗi lần cao trào lại cào cháy lưng anh rồi sau đó ngượng ngùng chạy theo anh xin lỗi...

Ánh mắt anh hẳn là thu hẹp lại chỉ còn một khe ngập tràn hạnh phúc, cho nên cô gái trẻ kia mới bày ra một vẻ mặt nhìn chăm chú đến si mê.

Anh từ từ kéo khóe môi, mỉm cười, nói: "Báu vật quý giá nhất của tôi...không phải là một thứ gì đó...mà là một người..."

Người đại diện của anh nghe xong suýt lên cơn đau tim mà đột quỵ luôn. Anh không cẩn thận mà nói thật, lại mang đến cho ông ấy thêm phiền phức lớn, thật sự là không nên mà.

...

Anh nghĩ...mình đã có đủ chứng cứ xác thực chứng minh chúng ta là hai báu vật quý giá nhất của nhau rồi, em ạ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro