41. Nỗi lo lắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau bốn ngày tìm kiếm, mọi người đều giữ Gunwook lại và liên tục lặp lại như một con vẹt.

Ngài định làm gì? Ngài có kế hoạch nào chưa?

Thậm chí ngay cả Quốc vương cũng không khác là bao.

"Trong ngang tấc, ngay khi con rồng băng vừa mở mắt. Thật nhẹ nhõm khi mà ngài đã tìm ra cậu ấy vẫn bình an vô sự, nhưng giờ thì ngài định làm gì đây?"

"Đã bao giờ ta hành động theo kế hoạch chưa?"

"Ngay từ đầu, hôn sự của ngài là chuyện chỉ xảy ra duy nhất một lần."

Những đôi mắt làm bộ lo lắng về cuộc hôn nhân sắp đặt của hai người, cuộc hôn nhân mà họ cho là chỉ xảy ra duy nhất một lần, tràn ngập sự thương cảm.

Vì vậy Gunwook châm biếm hơn bình thường.

"Ai mà biết, nếu một trong hai thành nô lệ, thì sẽ trở thành một chuyện tình lãng mạn của thế kỷ đấy."

"Ta không hiểu vì sao ngài lại điên lên với ta. Nếu ngài cứ nóng nảy như thế, thì chính ngài hoặc là cha ngài sẽ tống em ấy lên tàu về Romagna và bỏ ngoài tai tất cả lời nói của em ấy. Điều gì đã làm ngài phiền não hả?"
Anh đang phiền muộn về điều gì?

Anh không biết. Tất cả những gì anh ấy có thể nhận ra được là anh cảm thấy bực bội mỗi khi Quốc vương Feanol hành động như một kẻ đứng ngoài cuộc.

Kể cả khi Bệ hạ có làm ra vẻ tinh tường, thì trong đó vẫn có tiền lệ về một nô lệ dị giáo ngồi lên vị trí hoàng hậu bất chấp mọi sự phản đối.

"Tất cả hoàng tộc đều đã biết về cậu ấy."

"Cậu ấy là đứa con vàng của Giáo hoàng đấy."

"Ở phương Bắc thì cậu ấy là vợ ngài, cậu ấy thuộc về ngài. Nếu tất cả những gì ngài nhận thấy chỉ là cảm giác qua loa trong việc gánh vác trách nhiệm, thì hãy buông tay bất cứ khi nào có thể. Ta sẽ không ngăn cản ngài lại đâu. Ngài sẽ vô cùng hối hận nếu ngài cố gắng làm thế chỉ vì lòng thương hại hay vì nghĩa vụ ngài cần làm."

"...."

"Những lúc như này, trông ngài giống Công tước phu nhân hơn là Ellen."
Ngài trông thật giống với mẹ ngài.

Chẳng có gì vui cả.

Công chúa Kim và Công tước Park.

Người phụ nữ luôn phải chịu bất hạnh khi phải tồn tại ở giữa vòng xoáy quyền lực và khao khát được sống, cuối cùng cũng đã đưa dây vào cổ mình.

Anh là người đầu tiên tìm thấy người mẹ treo cổ trên cây liễu vào sớm mai hôm đó.

Cha anh, người chạy ngay đằng sau, liên tục đấm vào cái cây đến khi nắm đấm của ngài bê bết máu.

Giống như cái cây đã cướp lấy hơi thở của bà ấy vậy.

Từ lần đầu tiên, họ đã trao cho nhau tình yêu chân thành nhất. Cả hai đều chìm đắm trong cuộc tình cuồng nhiệt.

Không một ai xen được vào con đường tình yêu giữa hai người, cũng chẳng phải vì bất kỳ trở ngại nào ngăn cản, họ cứ dần lún sâu vào cái hố sâu đau khổ do chính mình tạo ra, và rồi sau cùng, người vợ thì treo cổ tự tử và người chồng thì gián tiếp dẫn bà ấy đến hành động đó.
Không ai hiểu mà cũng không ai muốn hiểu.

Đúng vậy, ban đầu Gunwook đã muốn gặp lại mẹ mình và chất vấn bà.

Anh trở thành một Hiệp sĩ Tôn giáo nhằm mục đích sẽ được đoàn tụ cùng với mẹ mình, người đã trở thành ngạ quỷ vì bà đã phạm vào tội lỗi không thể tha thứ do tự kết liễu cuộc đời mình.

Những suy nghĩ ngây dại đó đã chết theo mỗi con ma thú mà anh đã tiêu diệt.

Mẹ anh thực sự đã nằm xuống rồi. Nhưng giờ đây, như một ngạ quỷ khát máu, bà ý chỉ là một sinh vật để bị ai đó tiêu diệt.

Câu hỏi liệu mẹ có nằm trong những con ma thú đã ngã xuống dưới lưỡi kiếm của anh đã không còn quan trọng nữa.

Không phải vì bất kỳ lý do nào khác mà anh tự gạt mình ra khỏi buổi bàn bạc về cuộc hôn nhân và bị cho là kẻ khổ hạnh.

Không phải do quá sốc trước cái chết của mẹ như mọi người đồn đoán.
Chỉ là do anh quan niệm rằng cơ thể anh đang chảy chung một dòng máu.

Cùng huyết thống. Đó là điều có thể vì anh có cùng dòng máu với cha mình.

Thật phấn khích nếu như được chọn cha mẹ tuyệt vời và kính trọng họ như những người cùng huyết thống.

Bạn không thể chối rằng bạn không biết về khoản nợ sau khi chấp nhận thừa kế.

Thật thoải mái biết bao nếu tất cả mọi thứ trên thế giới này chỉ đơn giản như việc chiến đấu với quái vật.

Nhưng bây giờ, thậm chí còn chẳng đơn giản được như thế.

Không phải, thật ra mọi chuyện vẫn rất dễ giải quyết. Chỉ cần nói sự thật thôi.

Nói với Quốc vương, với cha anh, với Tổng chỉ huy, những nhân vật quan trọng của phương Bắc, rồi trói em ấy lại.

Yujin là sự tồn tại chết chóc có thể làm trật tự của cả thế giới bị đảo lộn.
Phương Bắc sẽ không để em ấy đi, ngay cả gia tộc họ Han cũng không thể lật ngược bàn đàm phán trong lần này.

Hoặc là anh có thể tống Yujin lên một con tàu và trả em ấy về.

Cùng lắm thì, anh có thể đưa ra quyết định quên đi tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở đây, nói với em rằng hãy làm những gì mình muốn và thả em đi mãi mãi với điều kiện là em ấy không được đặt chân tới phương Bắc bất kể lần nào nữa. Đây là việc đơn giản nhất.

Và anh có thể trở lại cuộc sống như trước đây.

Nhưng tại sao ta lại không làm điều này?

Thậm chí còn cấu kết với lũ cặn bã Vigilante, gây áp lực lên chiến hữu của mình và lừa dối tất cả mọi người.

Điều gì khiến ta chần chừ không muốn để em đi chứ?

'Em thật sự không biết. Em không biết mình có thể làm ra chuyện này... Em không hề lừa dối ngài...'
Em ấy biết hay không cũng chẳng quan trọng.

Cảnh tượng em biện giải khi trấn an con rồng băng điên cuồng chỉ bằng một từ xuất hiện ngay trước mắt anh.

"Ngài sẽ vô cùng hối hận nếu ngài cố gắng làm thế chỉ vì lòng thương hại hay vì nghĩa vụ ngài cần làm."

Lòng thương hại. Nghĩa vụ. Cái quái gì vậy?

Cảm giác khó chịu dâng lên trong lòng anh từ cái đêm anh thấy những vết sẹo sau bả vai Yujin, chỉ là lòng thương hại sao?

Những dấu vết mờ nhạt, tàn nhẫn trên cơ thể Yujin, tựa như sẽ vỡ vụn ngay cả khi chỉ tác động mụt chút lực lên đó, khiến máu anh như động cứng lại, cũng chỉ là vì anh cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm thôi sao?

Cảnh Yujin sụt sịt trong chuồng ngựa với cây roi da làm tâm trí anh xao động.

Cái gì? Lúc nào? Tại sao?

Anh nhớ lại những gì Yujin đã nói bên cái hồ tại cung điện Angvan.
'Ngài có thể đánh em.'

Ban đầu, anh nghi ngờ rằng Yujin chỉ đang cố khiêu khích anh để ly hôn.

Thời gian cứ trôi dẫn, anh phát hiện ra có gì đó ngày một kì lạ và Yujin cứ dần kì quái.

'Em đã rơi vào lưới tình với ngài đó.'

Anh thậm chí còn chẳng thể cười nổi. Em ấy có ý gì khi tỏ tình với ánh mắt sợ hãi thế kia?

Sao Yujin cứ liên tục nói rằng sẽ ổn thôi nếu anh đánh em ấy?

Ngay từ ban đầu, đó không phải là tình yêu.

Thật khó để xác định được điều đó là gì. Càng nhìn em, anh càng cảm thấy em như đứa trẻ vậy, chứ không phải là một chàng trai 18 tuổi.

Không phải là cảm giác về một đứa trẻ non nớt, mà là cảm giác bất lực và mù mịt.

Yujin không đáng để bị xúc phạm đến như thế. Em ấy là hoàng tử bé của Romagna, chứ không phải là cậu bứ trong một gia đình bình thường.
Nhưng, em ấy làm hành động như thường dân vậy.

Điều gì làm em ấy sợ hãi đến vậy? Em ấy muốn gì?

Dường như em ấy cùng chẳng biết bản thân muốn gì, vậy thì anh làm sao có thể biết được?

Không chỉ thế, em ấy còn ngu ngốc tỏ tình nữa.

Từ khi trở thành Hiệp sĩ, anh đã thấy được biết bao nhiêu người đánh mất lý trí của bản thân.

Nhìn bên ngoài thì có vẻ là ổn, nhưng bên trong lại điên dại theo nhiều kiểu.

Hơn thế, trong trường hợp này, anh chưa bao giờ thấy ai như Yujin.

Nếu chỉ tiếp xúc với một hoặc hai kẻ điên, thì em ấy sẽ không như thế.

Hơn nữa, Han Yujin còn chưa bao giờ chung sống với họ.

Tất cả các hôn phu trước đó của Yujin đều có tiếng.

Tuy nhiên, họ luôn gục ngã trước quyền lực của gia tộc Han.

Gunwook chưa bao giờ ra mắt nhà vợ của mình, nhưng anh biết thái giám Rembrandt Alfonso không phải là loại người hay động chạm chân tay.

Tuy là thế, nhưng trước khi trải qua sự hổ thẹn lớn nhất đối với một người đàn ông, ông ta đã trao cái ngàn vàng cho Hồng y Valentino.

Cái tên khốn ranh ma.

Ranh ma một cách quá đáng.

Là ai đã làm đứa con vàng của Giáo Hoàng thành ra như này?

Là ai đã làm em trai trân quý của Hồng y Valentino lệch lạc đến mức như vậy?

Có phải chính Hồng y Valentino là người đàn ông đã huỷ hoại em gái mình đến mức này không?

Chết tiệt, anh nên giả vờ như mình chẳng biết cái gì cả. Như mọi khi, tất cả sẽ giản đơn hơn nếu như anh chỉ làm ngơ về những chuyện phiền phức của người khác.

Nhưng rồi, nguyên nhân do đâu mà cơn giận dữ này lại bùng lên dữ dội trong lòng anh như thế?

'Con nhớ rằng mình đã bảo không được nói bất cứ điều gì với Yujin rồi mà."

'Ta biết được thằng bé sẽ chạy ra ngoài như vậy đấy?'
Chẳng giúp ích gì khi nhìn được suy nghĩ của cha anh.

Ngay từ đầu, ý định của Công tước về hôn sự này đã rõ ràng.

"Nếu ta mà biết em ấy bị bức điên đến mức này, thì ta đã chấm dứt cuộc hôn nhân này bằng mọi giá rồi!"

"GUNWOOK!"

"X - Xin ngày hãy tha cho tôi!"

"Tôi đã phạm vào tội chết ạ!"

Vẻ mặt khổ sở của các gia nhân tái xanh vì không thở nổi, liên tục cầu xin sự ân xá.

Lúc người hộ tống ngộp thở dưới bàn tay anh, tất cả đã trở thành cảnh tượng dưới chốn địa ngục.

Những lời biện minh vô nghĩa và trơ trẽn của hắn ta, rằng hắn nghĩ rằng Han Yujin sẽ lưu lại một lúc lâu ở thần điện, và quên mất hình ảnh của em ấy, văng vẳng trong đầu anh.

'...Thật là bất công nếu như ta chỉ gϊếŧ mỗi ngươi, khi mà tất cả đều cùng phạm vào tội thiếu trách nhiệm.'

"C - Công tước, xin hãy tha cho tôi..."

"Hãy cầu mong vợ ta bình an tỉnh lại đi. Nếu em ấy có mệnh hệ gì, thì cái mạng quèn của các ngươi sẽ xuống cõi âm hết."

Sau khi bế Han Yujin trở về, anh đã dành nhiều đêm ngồi dưới sàn, ngay bên cạnh giường em ấy.

Không có lý do cụ thẻ nào cả. Anh chỉ muốn cảm nhận được sự tồn tại và lắng nghe nhịp thở của Yujin.

'Cứu với, cứu tôi...'

Em ấy đúng là đồ chết tiệt. Sẽ tốt hơn nhiều nếu em hành xử như một tên nhóc xấu xa và ích kỷ như những lời đồn đại ngoài kia.

Nếu em ấy giống như thế, anh đã có thể trả em về phía Nam.

Nếu em ấy là tên nhóc chỉ muốn lợi dụng anh, nếu em ấy chỉ là tên nhóc chỉ có vài tài năng ít ỏi, thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Nếu em là cậu bé thích được cưng chiều, hoặc chỉ là một người bình thường...
Thì anh dã không đau đớn nhiều đến thế.

Có một vết nứt trên hàng rào dày bằng băng tuyết đã được dựng lên từ nhiều năm về trước.

Tảng băng lạnh giá nhất đang dần tan biến trong nắng xuân, thế giới đơn giản và lạnh lẽo trong anh đang dần sụp đổ.

"Gunwook?"

Nói tóm lại, thật là khó chịu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro