Trọng sinh trở về?(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giữa cái nắng nóng bức ngày hè tháng tám, cả thành phố đều bị bao phủ bởi luồng nhiệt lớn, không một góc khuất nào có thể tránh được.

Mãi tới đêm hôm qua mới trút xuống trận mưa đầu tiên của mùa hè.

Lisa cuộn mình trên sofa trước cửa sổ, tay cô cầm quyển sách song ánh mắt lại nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ sát sàn. Từ giữa trưa mưa lại bắt đầu rơi, mãi tới giờ vẫn chưa có dấu hiệu tạnh đi.

Khí trời oi bức bấy lâu nay đã bị cơn mưa lớn đẩy đi, nhiệt độ không khí dần giảm xuống.

Dù có cách tầng cửa sổ, cô cũng có thể cảm nhận được sự mát mẻ ngoài kia.

Trong lúc Lisa say sưa ngắm nhìn, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ.

Vốn Lisa không muốn đáp lại nhưng nghĩ tới chuyện hôm qua cô nằm trên sofa không trả lời thì ngay sau đó dì Triệu đã vội vã kêu lái xe trong nhà tới tính phá cửa phòng cô vào.

Như thể, họ sợ cô nghĩ quẩn làm bậy...

Vì tránh lặp lại chuyện cũ, cô nhẹ giọng nói: "Để ở cửa đi, lát nữa con ăn."

Nghe cô nói vậy dì Lee cũng thoáng yên tâm, đặt dĩa trái cây trên mặt đất.

Chỉ là trước khi đi, dì Lee lại quay đầu nhìn thoáng cửa phòng, vừa xót vừa thương lắc đầu.

Nhà họ Manobal vốn là gia đình giàu có, chỉ riêng ngôi nhà này thôi đã có giá trị mấy trăm triệu, theo lý thuyết thì không tới phiên một người lao động thấp bé như dì Lee đồng cảm với Lisa.

Nhưng ba ngày trước Lisa bị bệnh, sốt cao, ấy thế mà cha mẹ đều không về thăm cô, sau khi hết bệnh cô bé con cứ nhốt mình trong phòng mãi.

Thật sự dì Lee cảm thấy cô bé này rất tội.

Cha không thương mẹ không thích.

Vả lại, bây giờ ai mà chẳng biết chuyện cha mẹ cô đang ồn ào đòi ly hôn.

Trong phòng riêng, Lisa thôi không nhìn bên ngoài, cô nghiêng đầu nhìn rõ chính mình trong tấm gương lớn một bên.

Cô mặc váy ngủ trắng toàn thân, mái tóc đen dài chưa từng nhuộm uốn mềm mại phủ lên vai.

Đường nét khuôn mặt xinh đẹp ngọt ngào, lại thêm làn da trắng nõn hồng hào, đôi mắt to đen tuyền trong suốt như ngọc lưu ly.

Dáng dấp thanh thuần động lòng người này kéo Lisa về mười năm trước.

Ba ngày trước,Lisa tỉnh lại từ trận sốt cao.

Điều cuối cùng Lisa nhớ được là cô bị tai nạn xe, toàn thân cô đau nhức khó chịu, sau đó hôn mê...

Kết quả, khi tỉnh lại cô đã quay về căn biệt thự mình từng ở cách đây mười năm. Và lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt mình trong gương sau khi tỉnh lại, cô đi từ kinh ngạc, không thể tin và đến giờ Lisa xác định được một điều.

Cô trùng sinh rồi.

Cô lại trở về năm mười bảy tuổi.

Việc sống lại mang đến xung động rất lớn với Lisa , cũng vì vậy mà ba ngày nay cô không bước ra cửa phòng. Mãi tới khi tiếng xe ô tô trộn lẫn với tiếng mưa vang lên.

Lisa đi tới đứng trước cửa sổ, cửa sổ phòng cô ở lầu hai đối diện với cửa chính, vừa lúc có thể thấy rõ chiếc xe mới chạy vào.

Cũng thật quá khéo, đôi cha mẹ khi cô sốt cao không giảm chưa từng xuất hiện, giờ lại trước sau trở về.

Trước ngày khai giảng lớp 11 của Lisa , cuộc hôn nhân của Irene và Seokjin đã hoàn toàn đỗ vỡ.

Lisa nhớ rất rõ.

Không ngờ đời này vừa sống lại cô lại phải xem trận chiến ly hôn khổng lồ này. Nếu nói người sống lại nhất định phải thay đổi điều gì đó, vậy Lisa khẳng định chuyện đó không phải là chuyện ba mẹ cô ly hôn.

Cô không vội xuống lầu làm gì, cứ thế mãi tới khi dưới lầu truyền tới tiếng leng keng và kế đó là một khoảng khắc yên tĩnh,Lisa mới suy nghĩ quyết định đứng dậy đi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi phòng từ lúc sống lại, đi dọc cầu thang xuống, cô ngừng ở góc rẽ bậc thang nhìn toàn bộ phòng khách.

Nhà họ Manobal được trang trí vừa tao nhã lại vừa phong cách, dù sao thì, Seokjin và Irene, ai cũng có tiền nhiều tới không đếm hết.

Nhưng giờ đây, dù là ghế hay bàn trong phòng khách, tới cả bức tranh của một danh họa treo trên tường đều được dán giấy note. Lisa thoáng nhìn bức tranh, trên giấy note đỏ có hai chữ Irene.

Đây là tên mẹ cô.

Cách đó không xa là giấy note màu xanh với ba chữ Seokjin.

Lúc này Irene và Seokjin đang chia làm hai phía ngồi trong phòng khách, vì sofa là Irene mua nên Seokjin không có tư cách ngồi, vì vậy ông ngồi trên một chiếc ghế cổ ông mua.

Sắc mặt hai người cũng coi như ôn hòa, những gì cần tranh cãi chèn ép đều đã làm xong.

Irene ngẩng đầu nhìn người đối diện, bình tĩnh nói: "Những gì tôi mua trong ngôi nhà này tôi sẽ chuyển đi, về sau con gái cũng sẽ theo tôi."

Seokjin bất chợt ngẩng đầu, tỏ vẻ không vui: "Vì sao phải để con gái theo cô?"

Vốn dĩ Lisa còn đang nghĩ trên người cô nên dán giấy đỏ hay xanh, giờ họ lại thảo luận cô cũng nên yên tĩnh nghe. Nói thật, lần trước ba mẹ ly hôn Lisa không chứng kiến tận mắt.

Irene trực tiếp đưa cô về nhà ông bà ngoại ở hai tháng, sau khi bà  về thì tài sản và cô đều được chia chác xong xuôi.

Lisa đi theo mẹ nhưng hàng năm Seokjin vẫn gửi tiền nuôi dưỡng.

Cô nhìn phía Seokjin đang ngồi, rõ ràng cách xa như vậy nhưng cô vẫn có thể thấy được sự khiêu khích trên mặt ông, ông nói vậy không phải vì muốn nuôi Lisa mà chỉ theo thói quen giành giật những gì Irene muốn mà thôi.

Đây là thói quen mà họ tích lũy được trong cuộc hôn nhân hơn chục năm này.

Irene cười lạnh: "Chẳng lẽ đi theo ông, sau đó lại đi nhận một con điếm* chẳng biết từ cái lỗ nào chui ra làm mẹ sao?"

"Cô đừng có nói năng khó nghe như vậy." Bị bà chọc thẳng chuyện xấu mình cố giấu, Seokjin phát cáu nhưng vẫn cố khắc chế không nổi giận.

Irene như cười khẩy nhìn ông: "Tôi nói lời khó nghe? Dẫu sao thì nó cũng không khó coi bằng chuyện ông làm, chưa ly hôn đâu mà ông đã không nhịn được mang thứ gà rừng* đi rêu rao."

*Gốc là gà rừng còn có nghĩa khác là gái điếm, chúng ta còn có cách nói khác dễ nghe hơn là người thứ 3, con giáp thứ mười ba.

Seokjin như mèo bị dẫm đuôi giãy nãy lên: "Cô đừng có được được đằng chân lại lân đằng đầu."

Irene nhìn người đàn ông trước mắt, cười lạnh không muốn dong dài với ông nữa: "Con tôi lo, ông gửi tiền nuôi dưỡng."

seokjin đang muốn nói thẳng được, kết quả vừa quay qua ông lại nhìn thấy Lisa đang đứng ở cầu thang liền ho nhẹ một tiếng: "Lili cũng ở đây, để con bé tự chọn."

Lisa yên tĩnh nhìn Seokjin, ông trẻ tuổi hơn mười năm sau rất nhiều.

Lúc này, cô chợt nhớ tới sau khi ly hôn, Seokjin đã nhanh chóng tìm được mùa xuân thứ hai hoặc nói chính xác hơn là bởi vì tình mới này mà ông mới sốt ruột ly hôn với mẹ cô.

Không có Irene cũng không có Lisa ngăn cản, Seokjin và vợ thứ hai của ông cùng với đứa con gái riêng của bà ta nhanh chóng trở thành một gia đình ba người hài hòa hạnh phúc.

Lisa trước giờ chưa từng để tâm tới chuyện này, bởi dưới yêu cầu nghiêm khắc của Irene, sau khi tốt nghiệp trung học cô thi đậu đại học Stanfond, tốt nghiệp đại học xong tiến vào giới đầu tư tài chính ở Wall Street Mỹ, mãi tới năm 26 tuổi cô mới về nước.

Vì yêu cầu cầu công việc nên cô phải chuyển tới thành phố Seoul, đến đây cô mới phát hiện, không ngờ người tự xưng là cô chủ nhà họ Manobal, lại là đứa con riêng của vợ mới ba cô, cô ta không những dùng những thứ của riêng Lisa ra ngoài khoe khoang kiêu ngạo mà còn chạy tới trước mặt Lisa để làm trò ngang ngược.

Lisa không cần chúng nhưng cái gì là của cô thì người khác đừng ngang ngược cướp đoạt.

Lại thêm chuyện, sau khi ly hôn Irene vẫn không tái hôn, với bà đàn ông có hay không đều như nhau. Vậy là, bà vợ mới của ba cho rằng Irene hãy còn nhớ thương Seokjin, bà ta luôn giở trò gây rối với công ty Irene.

Có lẽ là vì đã quen với việc cướp đồ của người khác cho nên những người này không những không biết áy náy là gì mà thậm chí còn dám diễu võ dương oai ngay trước mặt chính chủ.

Lisa còn chưa kịp cho hai mẹ con kia một bài học thì đã trọng sinh.

Ba ngày nay cô tự khóa mình trong phòng là vì cô đang nghĩ, mười năm qua cô không ngừng cố gắng học tập dưới sự yêu cầu nghiêm khắc của Irene, nó tựa như khó khăn lắm bạn mới luyện một nick nhỏ yếu lên mãn cấp, kết quả trong một đêm đã bị đánh về level 0, phải làm lại từ đầu.

Vốn dĩ cô còn không biết ý nghĩa của việc trọng sinh là gì.

Nhưng giờ nhìn Seokjin đắc chí vừa lòng, muốn nhanh chóng vứt bỏ tất cả để lao tới cuộc sống tốt đẹp, đột nhiên Lisa rõ ràng hết thảy.

Hóa ra có vài người luôn được như ý không bị bất kỳ trừng phạt nào sẽ khiến ông trời nhìn không vừa mắt.

Đưa cô về để làm cho bọn họ không vui sướng được.

Dù sao cướp của người ta thì sớm muộn gì cũng phải trả.

"Lili, con nghĩ sao?" Seokjin thấy cô ngẩn người không nói lời nào bèn mở miệng nhắc nhở.

Lisa hồi thần nhìn người đàn ông trước mắt, đương nhiên cô biết được suy nghĩ của Seokjin, ông ta không hề quan tâm tới chuyện nuôi dưỡng, đơn giản chỉ muốn tranh giành một trận với Irene mà thôi.

Vì vậy cô mỉm cười: "Con chọn ba."

Ly hôn lại còn không phải nuôi con, nào có chuyện tốt vậy được.

Seokjin kinh ngạc, hiển nhiên ông ta hơi bất ngờ với lời của Lisa . Irene đứng một bên cười lạnh, bà đương nhiên nhìn thấu suy nghĩ của Kỷ Khánh Lễ. Đơn giản là ông ta cho rằng Kỷ Nhiễm nhất định sẽ chọn bà, ông ta chỉ làm cho có để người ta nhìn thôi.

Nghe tiếng khinh khi của Irene, Seokjin lập tức nở nụ cười vui vẻ: "Được, đúng là con gái ngoan của ba, không làm ba thất vọng."

Lisa tỏ vẻ ngoan ngoãn khéo léo, cười nhạt nhìn ông.

Hi vọng sau này ông cũng có thể cười vui vẻ như giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro