5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

nguyễn công phượng lạc lõng trong căn phòng nhỏ. tâm trí rỗng toác, chỉ còn lại con tim nhói đau lên từng hồi.

vũ văn thanh cũng đã chết. công phượng cũng vì thế mà hóa điên.

nến và hoa nay còn đâu? một góc phòng đã cũ xơ xác cánh hồng mỏng tang ngập ngụa trong men rượu cay đắng.

nước mắt đã cạn từ lâu, đôi chân thì chẳng thế nhấc. nguyễn công phượng đã sai lầm thật rồi. vậy cũng đáng, chẳng trách người đã vội đi nhanh quá, chỉ trách mình đã lãng quên người mình thương.

"vạn vật cứ lụy tàn dần, em ơi. thanh ơi, về đây với anh đi."

nguyễn công phượng có phúc chẳng hưởng, lại dây dưa với đống họa mà mình tự gây ra. có bao giờ anh ta nhận ra vũ văn thanh quan trọng tới nhường nào cơ chứ?

câu trả lời có lẽ là cho tới khoảnh khắc vũ văn thanh vĩnh biệt thế giời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#1710#u23