trýn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bây giờ là tám giờ tối, hồng duy đang bán hàng, kèm theo duy mạnh đang vật lộn chửi nhau với trọng tài trên tivi vì quả phạt pen vô lí. đoàn văn hậu và bùi tiến dụng đang chơi game. nguyễn quang hải và lương xuân trường thì vẫn mải ôm ấp thủi thỉ mấy lời yêu thương. và cũng chẳng bỏ qua được ông anh phạm đức huy mải tranh ăn với các em nhỏ. tóm lại, hiện trường trong căn phòng bây giờ vẫn vô cùng ồn áo và náo nhiệt.

nhưng trong một góc phòng nhỏ, lại có hai con người im lặng đến lạ thường. có lẽ cũng không hoàn toàn yên lặng, chỉ là, một kẻ trên tay là chiếc điện thoại, sắc mặt chẳng mấy dễ chịu, cùng với một kẻ ngồi kế bên cứ thi thoảng lại liếc nhìn người cạnh mình, một cách đầy hối lỗi và ăn năn. ừ thì là nguyễn công phượng và vũ văn thanh đó. không khí bao quanh hai người vẫn vô cùng nghẹt thở, thậm chí văn thanh còn chẳng dám mở miệng nói một câu.

câu cửa miệng 'thôi mà, thôi' của hắn cũng trở nên vô hiệu lực trong tình huống này. cậu nhóc hà đức chinh bình thường hay bám lấy công phượng, hôm nay cũng chẳng dám lại gần anh, chỉ núp sau lưng súp lơ nhà cậu, đôi mắt chăm chăm nhìn về phía hai người. thực ra mọi người xung quanh vẫn biết điều bất thường của bọn họ, chỉ là chẳng ai dám dây vào, hoặc đơn giản là muốn hóng hớt, một cách thầm lặng mà chanh sả.

suy cho cùng, tội lỗi của hắn nặng lắm mà.

.

quay trở về năm tiếng trước.

nguyễn công phượng và vũ văn thanh, cùng mọi người trong đội, ra sân tập luyện theo chỉ thị của thầy park như mọi ngày. trên tay hai người vẫn đeo chiếc nhẫn khắc tên do văn thanh tặng từ ngày lễ kỷ niệm khi ấy. buổi tập luyện vẫn diễn ra với không khí thoải mái, những trò chơi rèn luyện vui vẻ, đức chinh thì vẫn tấu hài, văn toàn vẫn to mồm cất tiếng hát những bản nhạc hàn quốc bằng vốn ngôn ngữ mà thầy park cũng chẳng hiểu nổi.

khi mặt trời lặn dần cũng là lúc buổi tập kết thúc. sau khi nhận được lệnh, cả đám trở về khách sạn. trong các tiếng nói chuyện ồn ã, bỗng một tiếng nói nhỏ chưa kịp thốt ra khỏi miệng đã vội vã nhảy vào trong của văn thanh, khiến công phượng phải ngoái đầu lại nhìn. anh luôn dễ dàng có thể phân biệt tiếng của văn thanh với những người khác.

'chết mẹ!'

anh chạy về phía hắn, thắc mắc.

'làm sao?'

văn thanh vội vàng cho tay ra đằng sau, giả vờ gãi lưng, cười khì, rồi tỉnh bơ như thể tiếng kêu ban nãy vốn chẳng phải của hắn.

'dạ?'

'mày vừa kêu cái gì?'

'anh nghe nhầm rồi á!'

dù còn nghi ngờ, nhưng công phượng cũng không quá để ý, gã nô tì này chẳng bao giờ giấu giếm anh gì cả.

'đi ra nhanh lên không xe chạy mất bây giờ'

'à, vầng...'

vũ văn thanh gật đầu, rồi đi theo phía sau anh. vừa đi, trong lòng hắn chỉ còn một suy nghĩ duy nhất. chết mẹ mày rồi thanh ơi!

hắn làm rơi mất chiếc nhẫn rồi!

có thể chúng ở đâu đó quanh sân tập, nhưng khi công phượng bước tới gần, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, hắn chọn giấu nhẹm đi chuyện này. vừa bước đi, văn thanh vừa cầu nguyện cho chính mình, lại vừa vô cùng muốn đập nát bản thân. tại sao lại không cẩn thận làm rơi mất một món vật quan trọng đến vậy? rõ ràng biết nó quan trọng, nhưng lại vì một chút lơ là làm rơi mất. thực ra chẳng cần công phượng phải làm gì, hiện tại đến chính văn thanh đây cũng đang hối hận muốn chết và cáu bẳn với bản thân đến cực điểm rồi.

.

và rồi trở về với thực tại.

trong cái cuộc chơi bời tưng bừng của mọi người trong đội này, một câu 'em làm rơi nhẫn rồi anh phượng ơi...' của văn thanh giống như một cơn gió, làm vụt tắt ngọn lửa nóng ấm mà náo nhiệt. mọi người nhìn nhau một hồi, không khí như ngưng đọng. và rồi đều quyết định, giả vờ như chưa nghe thấy gì cả. vậy nên, chúng ta mới có khung cảnh đã kể ở trên. đừng hỏi tại sao không về phòng nữa, chính là muốn hóng chuyện thôi.

sự im lặng của công phượng đủ để hiểu anh đang cáu đến mức nào. nhưng sự im lặng này khiến văn thanh sợ hãi. thà rằng anh sẽ nhăn mặt, hay nói một lời thôi, thì 'thôi mà, thôi' còn có thể giúp xoa dịu cơn tức này. hoặc chí ít, hắn muốn anh hãy giận hắn thật đi, đánh hắn đi, quát, mắng hắn đi, nếu nó có thể làm vơi đi nỗi cáu giận, cùng với cái buồn man mác nơi đáy mắt anh mà tưởng như đã được che giấu kỹ. văn thanh cảm thấy như chính mình bị bóp nghẹn. thanh ạ, mày làm anh phượng buồn rồi. một giọng nói từ tiềm thức cứ vang lên trong đầu hắn.

trong lúc những cơn sóng mãnh liệt trong lòng văn thanh còn đang cuộn trào, thì bên công phượng, anh vẫn chỉ nhìn vào chiếc điện thoại. đôi tay vô thức, không ngừng lướt, lướt các trang mạng xã hội trong khi còn chẳng dừng lại để đọc lấy một cái. anh đang nghĩ gì?

rồi trong cái gục đầu của văn thanh, công phượng đứng dậy, ra khỏi giường, gọi với tới hắn.

'thanh, đứng dậy, ra ngoài.'

văn thanh trong cơn tuyệt vọng cùng sự chán ghét chính mình, thầm nghĩ, à, phải chăng anh ấy sắp nói một điều gì đó, như là...

hắn dừng lại ngay suy nghĩ của mình ở đó. hắn không muốn đối diện.

nhưng cái sự bần thần này của hắn khiến công phượng thấy cáu.

'mẹ mày đéo đứng dậy đi tìm đi còn ngồi đấy mà bi với chả quan!'

vừa nghe câu nói ấy, văn thanh mất mấy giây cuộc đời để đơ người, rồi vội vàng bật dậy, theo công phượng đi ra khỏi phòng trong cái nhìn lén lút của cả đội. hắn giương đôi mắt to như chó đốm để nhìn anh.

'anh, anh không giận em à? anh không phải định nói chia tay sao?'

thằng này bị sảng cmnr. công phượng kết luận như vậy, rồi đi tới tát nhẹ vào mặt thằng nô tì nhà mình. văn thanh được người đời nói rằng hắn trâu chó, bỗ bã, chẳng nể nang ai, để rồi khi bên cạnh anh, hắn lại trở thành một người, suy nghĩ nhiều đến như vậy, hết mực cưng chiều, lo lắng, để ý đến anh như vậy đấy. công phượng trầm ngâm, rồi quyết định nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

'thanh này'

'dạ'

'chúng ta là người yêu của nhau. em yêu anh, nên lúc nào cũng nghĩ cho anh, cảm ơn em. nhưng anh cũng yêu em, nên chẳng nghĩa lý gì lại để hết phần suy nghĩ cho em cả. tại sao lại chỉ để ý đến anh như vậy hả? trong chuyện này vốn dĩ em chẳng sai gì cả, đừng nói với anh như thể em vừa làm một chuyện có lỗi. chiếc nhẫn bị rơi mất khi em đang luyện tập đúng không? vậy thì tới sân tập mà tìm thôi.'

văn thanh sững người cái nhẹ.

'anh không giận em sao?'

công phượng nhíu mày, rồi cười.

'đệt, mày làm mất nhẫn của chúng mình thì tao không cáu thế nào được? đương nhiên là cáu rồi, nhưng mà không phải chỉ là một chiếc nhẫn thôi sao, chẳng nói lên được điều gì, cũng chẳng phải mày tự tháo ra ném đi. mất thì tìm, việc gì phải nghĩ nhiều?'

'nếu nhỡ không tìm được thì sao anh?'

'thì mày làm cái mới, lần này khắc cho đẹp vào. hôm trước tao để ý dấu mũ trong chữ công bị lệch đấy, nếu làm lệch lần nữa thì mày cứ cẩn thận.'

công phượng ngắt giọng, rồi nói tiếp.

'mà mày quên mất chính tao là người cấm mày tháo nhẫn kể cả trong khi luyện tập à?'

văn thanh yên lặng nghe anh nói. việc cưng chiều, để ý, nghe theo công phượng là điều hắn luôn đặt lên hàng đầu, những điều mà hắn luôn cho là hiển nhiên. đương nhiên công phượng cũng rất thích như vậy, bởi đó là khi cả hai đều hiểu được tầm quan trọng của mình với đối phương. nhưng điều này không có nghĩa chuyện gì xảy ra, văn thanh cũng là người phải gánh vác một mình, hay quy mọi sự việc không đáng có về mình. hắn luôn nghĩ cho anh, mà quên rằng: văn thanh là người yêu của công phượng, và công phượng cũng là người yêu của văn thanh. không thể có sự đối đáp về một phía trong tình yêu.

'đm đi được chưa, lâu la quá đến hôm sau người ta vệ sinh lại sân tập thì bay màu cái nhẫn bây giờ'

công phượng nhíu mày thúc giục. và rồi, thứ anh nhận lại được là nụ cười tươi rói của văn thanh, cùng hơi ấm truyền tới từ một cái ôm chặt.

'vâng, mình cùng đi tìm đi!'




và rồi, chiếc nhẫn nhỏ được tìm thấy ở một góc sân tập, trong cái lạnh lẽo của màn đêm.

'anh, anh! anh đeo cho em đi!'

'bố thằng lắm trò'

'nhìn giống kiểu anh cầu hôn em í'

'ừ'

.

'ê thanh'

'dạ!'

'nhẫn tao rơi xuống kìa'

'để em nhặt cho'

'ừ, tiện đeo luôn cho tao đi'

'vâng'

.

'hihi bây giờ là em cầu hôn anh phượng'

'nhẫn cũ cầu hôn còn lâu tao mới đồng ý'

'hehe vậy bao giờ em mua nhẫn mới nhé! vẫn khắc chữ nhưng mà em sẽ luyện cho chữ tròn đều hơn!'

'khỏi đi'

'ơ...'

'để tao đi học khắc cùng mày'

.

'anh này'

'ừ?'

'em yêu anh, chỉ yêu anh thôi ấy'

'anh cũng yêu em, không còn ai khác đâu'

.






29/6/2021

dài khummmmm, đền bù cho gần một tuần trời khum đăng chương mới hjc.

mà chắc dạo tới mình cũng không viết được 1710 thường xuyên lắm đâu ý các bạn, không phải mình hết yêu hết nhớ 1710 đâu, chỉ là mình định viết thêm một fic nữa về một cp khác trong bóng banh thôi. nói chung cũng chỉ là 'chắc' thôi.

thậm chí mình còn chưa biết mình muốn viết cp gì tiếp nữa, 2303? 1107? 0209? hay là viết gộp lun? ai có sáng kiến gì giúp mình với hjc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro