Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật khó để tưởng tượng ra Châu Kha Vũ thâm độc đến mức độ nào mới có thể dùng cách thức hạ lưu như vậy để ép cung.

Đương nhiên, Trương Gia Nguyên lúc này không thể dùng bộ não đang hỗn loạn của mình để nghĩ xem Châu Kha Vũ là tên lưu manh hỗn trướng ra sao nữa rồi.

Bởi vì bây giờ eo của cậu đang bị Châu Kha Vũ nắm trong tay, hai chân vô lực bị anh cưỡng ép tách ra, quỳ gối trên giường cả người không một mảnh vải che thân.

Hai cánh tay của cậu, một tay bị Châu Kha Vũ nắm chặt kéo về phía sau, cổ tay trắng muốt đầy đặn còn lại bị dây xích sắt màu đen buộc chặt lại cố định phía đầu giường, đã bị cọ đến đỏ cả lên, bầm thành từng mảng xanh xanh tím tím.

"Hay là cậu cứ nói ra đi nhỉ? Tôi tháo dây xích của cậu ra? Cho cậu thoải mái một chút?" – Dán chặt phía sau tai cậu là hơi thở ấm nóng của Châu Kha Vũ đang đắm chìm trong dục vọng.

Trương Gia Nguyên bị kích thích đến mức rùng mình, đôi chân yếu ớt vô lực vặn vẹo lại bị đánh một cái vào đùi. Cơn đau khiến cậu thút thít đến nghẹn trong cổ họng, bất giác co người lại vì đau, trong vô thức nghe được tiếng thở dài trầm thấp của Châu Kha Vũ.

"Tôi chưa cho cậu ăn đủ no, hửm? Cắn chặt đến như vậy, vẫn còn muốn thêm à?".

Thân thể tái nhợt, gầy gò, xương vai nhô ra cũng vậy, đôi chân mảnh khảnh, làn da tái nhợt màu lạnh cũng thế, tất cả khiến người đối diện nhìn thấy đầy kiêng kị, lại không khỏi có cảm giác muốn hủy diệt thân thể ấy.

Tất nhiên, gương mặt của Trương Gia Nguyên cũng vậy, ngày thường mang dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Chỉ khi bị dục vọng xâm chiếm và sự xấu hổ ép đến bất lực, cậu mới đỏ bừng mặt mày, hàng lông mày nhíu chặt, đôi môi dưới cắn chặt mới khiến người khác nhận ra rằng cậu thực sự đang cố gắng hết sức để chịu đựng.

"Cởi, cởi ra đi..." – Giọng nói của Trương Gia Nguyên đã khan đến không chịu được nữa rồi.

Cậu gần như sụp đổ, ý thức mơ hồ mà lắc đầu, Châu Kha Vũ đã bắn vào bên trong cậu hai lần rồi, nhưng anh cứ nhất quyết dùng một đoạn dây trói chặt dương vật của Trương Gia Nguyên, không cho cậu lên cao trào, cưỡng ép khiến cho cậu bị dục vọng thiêu cháy. Một bên xâm phạm từ bên trong, một bên cưỡng chế khơi dậy dục vọng nhưng vẫn không được thoả mãn.

"Cởi ra cũng dễ thôi" – dương vật của Châu Kha Vũ vừa bắn xong vẫn còn chôn bên trong Trương Gia Nguyên lại cứng lên nhanh chóng, khiến Trương Gia Nguyên cảm nhận được mà kinh hoàng, hoảng loạn giãy dụa, lại bất lực vì cậu không còn đủ sức lực mà chống cự, chỉ duy nhất bàn tay trái có thể cử động lại đang bị dây xích trói chặt, vùng vẫy trong không khí. Vòng eo đang bị nắm chặt mạnh mẽ kéo về phía sau, dương vật đang căng cứng lạp tức xuyên thật sâu vào bên trong, xương hông cứng cáp của Châu Kha Vũ dán chặt vào cánh mông mềm mại của Trương Gia Nguyên.

"Ưm..." – Cậu ngẩng đầu, thanh âm trầm khan rên rỉ, tay trái run lẩy bẩy nắm lấy dây xích sắt, đầu ngón tay dùng sức đến trắng bệch.

Quá sâu rồi.

Để mà nói, kích thước của Châu Kha Vũ cũng quá to rồi, Trương Gia Nguyên không chịu được, mặc dù đã bị cưỡng ép khuấy động bên trong biết bao nhiêu lần, nhưng mỗi lần tiến vào hoàn toàn như lúc này đều khiến cậu khó mà chịu được.

Cảm giác áp bức anh mang lại quá mạnh, cứ như muốn xé rách cậu vậy. Đau đớn và nóng rát khiến Trương Gia Nguyên khổ sở lắc đầu.

"Chỉ cần cậu nói ra thôi" – Châu Kha Vũ nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, lần theo vòng cung xinh đẹp sờ đến ngực, lại sờ đến đường cong duyên dáng của cổ cậu đang ngẩng đầu lên, yết hầu đang lên xuống thở dốc vì dục vọng. Châu Kha Vũ cúi người lưu lại vết răng trên cổ cậu – "Chỉ cần cậu nói với tôi, người nào phái cậu đến đây, bước tiếp theo sẽ làm gì, tôi sẽ tha cho cậu".

"Chẳng những cởi dây xích ra cho cậu" – anh đưa tay xuống phía dưới, chỉ mới sờ đến dương vật đang trướng đau vì bị trói buộc không thể đạt khoái cảm của cậu, cơ thể Trương Gia Nguyên liền không thể khống chế được mà run rẩy, cổ họng tràn ra tiếng nức nở khan khan.

"Còn khiến cho cậu dục tiên dục tử" – Châu Kha Vũ cắn lên xương quai xanh của cậu, vừa cười vừa nói.

Trương Gia Nguyên đang khó nhịn đến cực điểm, nhưng vẫn hung hang lắc đầu "Châu Kha Vũ... Anh là cái tên hạ lưu vô sỉ..."

Con ngươi Châu Kha Vũ tối sầm lại, túm lấy dây xích sắt, Trương Gia Nguyên lảo đảo ngã xuống giường, bị anh lật người lại, nắm lấy hai chân thon gấp lại đè lên trước ngực, rồi lại hung hăng rút ra đâm vào thật sâu bên trong cậu.

"A..." – Trương Gia Nguyên bị Châu Kha Vũ bức đến ngẩng đầu kêu rên một tiếng, sau đó lại cúi đầu khuất nhục mà cắn môi dưới chịu đựng.

"Tôi nói cho cậu biết Trương Gia Nguyên, cậu đừng có mà không biết tốt xấu" – Châu Kha Vũ đè lên chân Trương Gia Nguyên, eo không ngừng luật động, vật vừa cứng vừa dài kia của anh từng chút từng chút đẩy ra vào bên trong cậu, thân thể hai người va chạm nhau phát ra âm thanh vang vọng – "Tôi có rất nhiều trò để chơi đùa với cơ thể của cậu, cậu cứ cân nhắc xem bản thân có thể chịu đựng được hay không đi".

"Trong đội ngũ thuộc hạ của tôi có rất nhiều người, ném cậu xuống đấy chỉ là chuyện bé như ngón tay mà thôi".

Trương Gia Nguyên bị anh hung hăng làm, bên trong bị ma sát đến đau rát. Cả người cậu co rúm lại, muốn trườn về phía trước để tránh thoát sự tấn công của Châu Kha Vũ, trong hơi thở mang theo tiếng khóc không thể kiềm chế.

"Cậu có biết chuyện gì sắp xảy ra hay không?" – Châu Kha Vũ cười cười.

"Bọn họ sẽ thay phiên cưỡng bức cậu".

Trương Gia Nguyên nghe được câu đó trong nháy mắt đôi mắt cậu tràn ngập hơi nước, gương mặt đầy sợ hãi mà giãy giụa.

  Khóe miệng Châu Kha Vũ nhếch lên, đâm sâu vài cái khiến bụng dưới Trương Gia Nguyên co rút, lắc đầu đầy chống cự.

Khoái cảm lần nữa được tích luỹ, mỗi lần thúc vào đều đẩy đến cao trào nhưng lại không cách nào phóng thích, bên trong vách tường co giật từng hồi. Trương Gia Nguyên thở dốc không tự chủ mang theo tiếng khóc nức nở.

"Không muốn... Châu Kha Vũ, anh...".

"A...không muốn...không! A...a !!!" – ngoài ý muốn khi Châu Kha Vũ đang thúc sâu đến tận bên trong cửa huyệt phía sau cậu, lại tháo đi dây thừng đang buộc chặt, nắm lấy dương vật của Trương Gia Nguyên đã sớm bị chất lỏng của chính mình làm cho ướt đẫm mà vuốt lên xuống vài lần. Trương Gia Nguyên lắc đầu chống cự, hạ thân đang mẫn cảm bị cưỡng ép an ủi, cao trào đến quá mãnh liệt, dường như muốn xé tan cả người cậu ra làm trăm mảnh.

Phía dưới của Trương Gia Nguyên kịch liệt co rút mà bắn ra, cuối cùng không nhịn được mà vừa lên cao trào vừa run rẩy mà nức nở.

Không cho cậu được một giây để thở, Châu Kha Vũ ngoan độc nở nụ cười, một tay kéo người xuống dưới thân, nhấc chân lên lại một lần nữa hung hãn mà thúc vào.

Cơ thể vừa đạt cao trào vẫn trang trong trạng thái cực kỳ nhạy cảm, cho dù chỉ là tác động nhỏ nhất cũng khiến cho cậu cảm thấy quá sức chịu đựng, mà Châu Kha Vũ lần này lại tiến vào quá mãnh liệt, một lần lại một lần chạm vào đúng điểm mẫn cảm của Trương Gia Nguyên, Trương Gia Nguyên bị ép đến không chịu nổi mà khóc lên, cậu không còn dáng vẻ lạnh nhạt như lúc đầu nữa, mà là bị bức đến hoảng loạn mà giãy dụa, liều mạng muốn đẩy cái người đang đè trên người mình ra, liên tục cầu xin.

"Không muốn! Không, không... a! Cầu... cầu xin anh!" – Trương Gia Nguyên kinh loạn, run rẩy kịch liệt, vô ý thức nắm lấy tay Châu Kha Vũ.

"Cậu tốt nhất là nên khai hết ra" – Châu Kha Vũ cũng đang nhẫn nại, bên trong hậu huyệt của Trương Gia Nguyên đang kịch liệt co rút, kẹp chặt đến mức vì khoái cảm mà da đầu Châu Kha Vũ tê dại, những vẫn thúc từng cái từng cái vào sâu bên trong điểm mẫn cảm của cậu.

"Cầu xin anh, Châu Kha Vũ, a... không muốn! Đừng mà...".

Trương Gia Nguyên không thở nổi, tiếng nức nở đã biến thành tiếng khóc thầm đầy nghẹn ngào.

Lần cưỡng ép lên cao trào này cứ như muốn lấy mạng của Trương Gia Nguyên, chỉ thiếu chút nữa đã thốt ra miệng cầu xin tha thứ mà khai ra toàn bộ tin tức, còn cao trào lần này trực tiếp làm cậu ngất đi.

Trương Gia Nguyên thà chết cũng không mở miệng, nói ra tổ chức đã nhận nuôi và bồi dưỡng cậu từ năm tám tuổi.

Mười năm trước, nhà cậu tại một thôn nhỏ, ngôi làng bị ảnh hưởng bởi trận thanh toán thù hận của hai bang phái, bị chiến hoả hai bên cắn nuốt, ba mẹ cũng qua đời trong trận hỗn loạn kia, một mình cậu ở cô nhi viện cô đơn nửa năm, cuối cùng được sư phụ đưa đi, gia nhập vào Đồ Uyển

Đặt tay lên ngực tự vấn, từ khi cậu mười bảy tuổi, hoàn thành sự huấn luyện của tổ chức, chính thức làm việc cho tổ chức đến hiện tại, hai năm, cậu dựa vào khả năng gián điệp xuất sắc của mình hoàn thành không ít nhiệm vụ nguy hiểm. Chỉ có lần này, cậu bị Châu Kha Vũ cái người này khắc chế triệt để.

Châu Thị là tập đoàn xã hội đen tiếng tăm lừng lẫy của thành phố này. Nhiệm vụ tổ chức giao cho cậu là lén lút đột nhập vào Châu Thị trộm đi hồ sơ lưu trữ về giao dịch của một lô hàng hoá, tệp hồ sơ này có thể phô bày rất nhiều tin tức quan trọng của Châu Thị, hơn nữa Châu Kha Vũ lại là nhân vật hiểm ác ngoan độc mà ai ai cũng biết, nhiệm vụ này đối với Đại Uyển mà nói, vừa quan trọng vừa nguy hiểm.

Trong ba tháng ngắn ngủi, cậu đã thành công ẩn núp bên trong Châu Thị, đi đến được vị trí bên cạnh Châu Kha Vũ.

Chỉ còn cách thành công một bước chân, ngày hôm đó tài liệu kia đã đến tay cậu, chỉ còn thiếu bước truyền ra ngoài, lại bị Châu Kha Vũ cảnh giác cao độ phát hiện ra, đánh nhau hai mươi hiệp với Châu Kha Vũ trong kho tư liệu, cuối cùng cậu bị đánh gãy một bên cánh tay, trực tiếp nhốt vào bên trong ngục tối.

Trương Gia Nguyên xem như được tổ chức nuôi lớn từ bé, tổ chức có kỷ luật rất nghiêm, cường độ huấn luyện cao, lòng trung thành với tổ chức tuyệt đối, những điều này khiến Trương Gia Nguyên không thể chịu thua mà khai ra mọi chuyện.

Cho dù bị dùng đến tư hình, roi quật lên người lưu lại vết máu trên thân thể gầy gò, khoé miệng bị đánh đến rách ra chảy máu, vết máu uốn lượn chảy dài đến tận cằm, cậu cũng chưa từng mở miệng.

Khuôn mặt trăng nõn xinh đẹp, vết bầm xanh tím xen kẽ, thần sắc ẩn nhẫn chịu đựng nhưng không hề có ý khuất phục, Châu Kha Vũ nhất thời lại không biết nên làm gì với cậu.

Cho đến khi Châu Kha Vũ nhìn thấy bên trong ống quần Trương Gia Nguyên, mắt cá chân mảnh khảnh, khớp xương rõ rang lộ ra, vừa trắng hồng vừa thanh tú.

Lần đầu tiên có thể hoàn toàn xem mà anh cưỡng bức cậu, cuối cùng anh cũng có thể nhìn thấy trên gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt của Trương Gia Nguyên lộ ra biểu cảm khác thường.

Kinh ngạc, hoảng loạn, đau đớn, sợ hãi, dục vọng, bất kham*.

(*Không chịu khuất phục trước sự uy hiếp)

Châu Kha Vũ rốt cục cũng biết được cách có thể nắm trong tay cả thể xác và tinh thần của Trương Gia Nguyên.

Việc mà Trương Gia Nguyên không biết, chính là một ngày trước khi cậu bị phát hiện, Châu Kha Vũ đã dùng bộ phận tình báo chuyên nghiệp dưới tay anh điều tra ra rõ ràng thân phận của cậu, tuy rằng hao phí không ít sức lự, nhưng vẫn có thể tìm ra được chút sơ hở trên lí lịch của cậu, thuận theo đó tra ra Đồ Uyển nơi mà cậu thuộc về.

Khi đó Trương Gia Nguyên vẫn còn đang ngả người trên giường của anh, gương mặt trắng như sứ lộ ra chút sắc đỏ, hai mắt nhắm nghiền cau mày. Cậu bị Châu Kha Vũ giày vò cả đêm vẫn còn đang mê man.

Nhận được thông tin mà mình muốn, Châu Kha Vũ hoàn toàn có thể lựa chọn bất kỳ phương thức nào để xử lí cậu, nhưng hôm đó Châu Kha Vũ nhìn những vết hôn tím đỏ vẫn còn in chi chít trên người cậu, đôi chân thon dài cũng đầy vết bầm tím, khuôn mặt xinh đẹp trong tình huống ý thức mơ hồ này hiếm khi thấy được dáng vẻ yên tĩnh ngoan ngoãn, anh liền có tâm tư khác.

Trương Gia Nguyên vẫn chưa biết kết cục của mình.

Nhưng Châu Kha Vũ cũng muốn biết, tổ chức Đồ Uyển này đến tột cùng làm sao có thể bồi dưỡng ra một người vừa ưu tú vừa cao ngạo như vậy.

Hôm nay xem như là ngày anh giày vò cậu hung ác nhất, Trương Gia Nguyên thật sự bị anh tra tấn quá tàn nhẫn, ngất đi, người bắt đầu phát sốt, sốt đến nỗi thần trí không rõ.

Lúc ban đầu chỉ là trong lúc mê man mà cau mày, đầu liên tục đổ mồ hôi lạnh, sau đó bắt đầu co rúm lại nói mơ, mấy lần tỉnh lại đều hốt hoảng như gặp ác mộng sau đó lại tiếp tục mê man.

Lần đầu tiên Châu Kha Vũ nhìn thấy cậu như vậy, cuộn tròn lại thành một nắm nhỏ, mái tóc đen trên trán bị mồ hôi làm ướt, hàng mi cũng ướt sung vì nước mắt, bộ dáng yếu ớt chưa từng thấy.

Nhẫn nhịn vài lần, cuối cùng vẫn là leo lên giường đem cái người đang yếu ớt kia kéo vào trong ngực mình. Cả người cậu nóng bỏng vì sốt, cảm nhận được sự lạnh lẽo từ làn da Châu Kha Vũ truyền tới, trong lúc hôn mê vậy mà cậu lại vô ý thức ôm lấy anh, hơi thở dán lên ngực anh...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro