Chương 11: Số tiền lớn cho món hàng xứng tầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đeo lên chiếc thánh giá nhuộm màu máu đỏ, ngồi trên ghế nhung trong một căn phòng tương đối sạch sẽ. Tấm gương đứng dựng thẳng giữa phòng. Hai chiếc ghế nhung đặt cách nhau mấy bước chân.

Cô gái mặc váy đen nhìn qua cây thánh giá. Nhìn xa không ai để ý đến một chấm đỏ, đặc biệt còn có khả năng bị che khuất.

Tôi vội nói:

"Đừng lấy nó đi."

Cô ta nhìn sang bên cạnh chờ cái gật đầu của Leclerc.

Cô gái váy đen lồng một vòng sắt lớn vào cổ tôi, cạch. Tôi lặng lẽ sờ lên cổ. Nó có phần ấm hơn so với các đầu ngón tay.

"Tốt. Kiểm tra lại lần nữa đi. Đừng để sai sót."

Leclerc che miệng bằng quạt gấp đỏ thẫm như móng tay ả. Tôi đoán ả đang cười thoả mãn, nghĩ về số vàng rủng rỉnh ả sẽ có trong hầu bao khi bán những "thứ" này.

Có một đống đồ cho lứa tuổi trẻ trung của các thiếu nữ. Ruy băng đủ màu, vòng chân bằng sắt mạ bạc, có họa văn in chìm hình sóng. Tủ đồ sặc mùi son phấn. Cái mùi lờ lợ, ngấy đến tận lỗ chân lông.

Những bộ trang phục diêm dúa một cách kỳ cục, mặc vào những thời điểm khác nhau sẽ đem lại cảm giác khác nhau hoàn toàn.

Cô gái vừa nãy chỉnh lại viền áo cho tôi, trong khi một cô tương tự hướng dẫn tôi bước đi sao cho thu hút những kẻ sáng mắt lên vì gái đẹp.

Rèm đỏ buông lơi, không dày không mỏng. Cô không cần bảo tôi phải đi như thế nào. Đã chín người, trong đó có ba bị bán đi và tôi là người cuối cùng ngày hôm nay.

Ngày mai tôi không biết sẽ bao nhiêu cô gái trẻ bị coi như hàng hoá mà chuyền qua tay những kẻ chạy theo đồng tiền lăn tròn mãi.

Những con búp bê má đỏ môi hồng trong lồng sắt.

"Kìa, đến mã số 059. Đi mau lên."

Leclerc giục giã. Ả bắt đầu thiếu kiên nhẫn rồi.

Cái này gọi là buổi đấu giá. Người ta xây một rạp bằng đá khổng lồ, hẳn hoi, có những băng ghế liền kề nhau.

Kẻ nào cũng giàu sụ. Có tiền chưa chắc có nhu cầu, chỉ đơn thuần có hứng thú, xem như trò tiêu khiển cho việc kinh doanh đôi khi trở nên nhàm chán của họ.

Leclerc còn chu đáo dặn tết cho tôi hai bím tóc thật đẹp. Vì có một kẻ say rượu trước buổi đấu giá, chạy vào đây nói tôi giống con búp bê của con gái gã, dí sát vào mũi tôi cái mồm sặc mùi rượu mạnh, ợ hơi, và bảo Leclerc nhớ điểm trang cho tôi cẩn thận hơn các món hàng khác.

Và tết cho nó hai bím tóc thật đẹp.

Leclerc làm giá, bảo người hầu đuổi gã ra.

"Để xem Ngài trả bao nhiêu đã." Ả nói vọng ra, vẻ điệu đời. "Đồ đẹp kiếm thực không dễ dàng gì, tôi còn phải nuôi lão chồng vô tích sự của tôi chứ."

Hai bím tóc hơi rối, được cột bằng ruy băng xanh lá, tôi quặp mười ngón chân lại vì đau.

Cô gái áo đen đưa tôi ra khỏi bức rèm đóng chặt.

Một người đàn ông đừng chờ sẵn, nắm lấy dây xích nặng như chì, lôi tôi ra ánh sáng bừng như nuốt chửng tôi ngay tức khắc.

Đám đông vơi dần xôn xao.

"Thưa các quý ông, quý bà, mã số 059 vô cùng đặc biệt, có ai đoán được là gì không? Một nữ quý tộc bỏ trốn khỏi dinh thự trong cuộc bạo loạn!!!!"

Cái...?

Trước mắt tôi mờ dần.

"Vâng, đó chính là..."

"Một..."

"Một trăm đồng vàng!! Tôi trả một trăm đồng vàng!!"

Sự phấn khích trào lên trong họng. Tiếng hò hét dội thẳng vào bức tường bao quanh. Tôi như cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất.

Gã kệ luôn việc giới thiệu thêm dài dòng, gào lên với ánh mắt khoái chí:

"Đã cao hơn giá khởi điểm chín mươi đồng vàng rồi! Có ai trả giá cao hơn không ạ?"

"Hai trăm đồng vàng!!"

Ai ra giá vậy? Chịu chơi thật đấy.

Ha ha, quá số tiền hôm nay tôi mang theo rồi.

Mau mau ra giá tiếp đi!

Tôi cứ nghĩ trò này tẻ nhạt lắm, ai ngờ đụng trúng nữ quý tộc.

Cha, cha, mua mua. Mau mua, nếu không sẽ có người mua mất!!

Nhìn da của nó kìa, vừa trắng vừa mịn. Không biết đánh nhát đầu tiên có bựt máu ra không, ha ha ha!

"Hai trăm mười đồng vàng!!"

Hàng hiếm đây, không biết chốt giá bao nhiêu.

"Hai trăm hai mươi đồng vàng!!"

"Hai trăm hai mươi lăm đồng vàng!!"

"Hai trăm ba mươi!!"

"Hai trăm bốn mươi!!"

...

"Hai trăm năm mươi!!"

"Hai trăm năm lăm!!"

"Hai trăm sáu mươi!!"

"Hai trăm tám mươi!!"

Tất cả đồng thanh ồ lên.

"Hai trăm chín mươi!!"

"Hai trăm chín mươi chín!!"

"Vâng thưa các quý ông, quý bà, hai trăm chín mươi chín đồng vàng cho một nữ quý tộc xinh đẹp! Có ai ra giá cao hơn không ạ?"

Dường như tất cả đều vang lên một tiếng "Suỵt!" trong đầu. Tôi tỳ cằm vào chiếc vòng sắt đã mỏi nhừ. Bẵng đi một lát, nó lại truyền lên một tia rét lạnh của kim loại.

"Có ai ra giá cao hơn không ạ?"

Rạp yên tĩnh một cách đột ngột, nghe ngóng.

Một hơi thở.

Một cái chớp mắt.

Một quý bà mở quạt.

Một quý ông vắt chéo chân.

Ông già đổi tư thế ngồi.

Gã trai trẻ mân mê chiếc mặt nạ lộng lẫy.

Vài người đang thưởng thức chút rượu Macallan rồi đua nhau đổi sang Chivas.

Tiếng khúc khích cười truyền qua bên dưới những băng ghế lạnh.

Cái hất tay ra hiệu bồi bàn rót rượu. Rượu sóng sánh, như mặt biển đỏ thẫm, mùi thơm lan , giọt rượu cuối va cái 'tách' vào rượu trong ly.

Những con buôn sành sỏi chống cằm vẻ khoái chí xem trò.

"Có ai ra giá cao hơn không thưa quý ông, quý bà?"

Tôi thấy chiếc váy mình đang mặc run lên từng đợt. Một lọn tóc nhỏ chọc vào mắt, tôi toan nhấc tay lên lại bị dây xích ghì chặt. Gã lườm tôi.

"Hờ..."

Tôi tạo âm thanh nhỏ vừa đủ cho một người có thính lực bình thường nghe được. Có ích gì, tôi đang đứng trước khoảng vài trăm người. Leclerc còn đang nhìn. Tôi chắc chắn mình dễ dàng tránh được mọi mối đe doạ và đang ở tình thế an toàn nhất.

Đó là cho đến khi kẻ vừa ra giá hai trăm chín mười chín đồng vàng kia mua được tôi.

...

Quý ông lịch lãm. Từ không dành cho kẻ như hắn.

Hắn mặc một chiếc áo gile bên trong áo khoác dài màu nâu đất, đội mũ nâu và mang theo mặt nạ trắng. Finny, cái tên tệ nhất tôi từng nghe. Hắn có điệu cười hô hố, thân hình mập mạp.

Tôi tự hỏi làm sao có thể ních vừa mười chiếc nhẫn vào mười ngón tay căng phồng như mười lớp váy lụa trơn như vậy.

Khuôn mặt thừa mỡ, lộ hẳn mang tai ra khỏi mặt nạ. Đôi tai hồng hào, phổng phao như tai lợn. Chiếc áo căng thít như có thể đứt cúc bất cứ lúc nào.

Finny vừa chạm tay vào dây xích, giựt mạnh một cái. Hắn hơi lao đao vì thân hình béo tốt, phần vì sức nặng của sợi xích cồm cộm. Tôi chúi mặt xuống đất, thầm nguyền rủa tại sao mẹ hắn lại đẻ ra hắn. Đẻ ra tên "hai trăm chín mươi chín" này.

"Ba trăm", Ngài ở đâu rồi?

Liệu có ai đó, vào giây cuối cùng của buổi đấu giá này, như anh hùng giết rồng trong thần thoại, đứng lên hô lớn:

"Ba trăm đồng vàng!!"

Hoặc làm ơn, để tên Finny này ngã lăn ra đất co giật đi cho rồi.

"Tôi... Không phải quý... Tộc."

Finny vừa kéo kéo dây xích vừa cười nhe nhởn với những người xung quanh, ra vẻ đạt được chiến tích gì đó lớn lao vô kể. Vài tiếng vỗ tay lốp bốp tán thưởng. Mấy chục cặp mắt dõi theo nhất cử nhất động và tình cảnh hiện tại của tôi. Finny tuyệt đối không phải người tử tế gì.

"Này! ...Tôi đã nói tôi không phải quý tộc rồi cơ mà!"

Leclerc đứng một bên hớn hở với số tiền mụ kiếm được. Chồng mụ đang thảo luận hăng say với vài người nữa. Đám đông bắt đầu giải tán.

"Các vị! L-Lũ khốn khiếp, tôi không phải quý tộc!"

"Ồ ta biết. Quý tộc chẳng bao giờ trung thực cả. Em chỉ nói thế để ta từ bỏ em đúng không?" Finny xoay hẳn người về phía tôi "Em không thể làm vậy đâu, vì ta không màng đến tước vị quý tộc hay tài sản. Ta đã yêu em từ cái nhìn đầu tiên rồi."

Tôi thiếu điều nôn ngay tại chỗ.

Yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên?

Cái gã mập vừa nói vừa phun nước miếng vào mặt tôi này á?

Tôi không quá tin vào tình yêu sét đánh. Bởi vì, các chàng trai, đừng chỉ nên nhìn một cô gái qua vẻ bề ngoài của cô ấy. Còn phải nhìn vẻ bề ngoài của chính mình nữa.

Tôi hoảng lên.

Finny vừa sai người hộ tống của hắn đầy tôi vào xe ngựa, vừa nói:

"Em nên có một tấm chồng, Pe ạ. Người thành đạt và có vẻ ngoài sáng sủa như ta tuy em có hơi quá tầm với, nhưng không sao. Em cần sinh ra một đứa con trai làm người thừa kế. Có thể sinh thêm vài đứa nữa, nếu em muốn thì ta cũng ổn với điều đó."

Tôi mở to mắt. Nhưng không phải để nhìn hắn. Tôi cần chắc chắn rằng mình đang không gặp ác mộng. Hiện thực thật sự tàn khốc, dù trong trường hợp này không đúng lắm.

"Cái tên Pe thật xấu xí. Mẹ của các con ta không thể có cái tên xấu như vậy được. Từ giờ tên em sẽ là Jessica. Rõ chưa, Jessica?"

Finny trợn cặp mắt tin hin lên, nắm cằm tôi như ngấu nghiến. Tôi tưởng tượng đến cảnh mình thắt cổ hắn bằng sợi xích dày và nặng này.

"Rõ chưa? Em phải nghe lời ta đấy, Jessica. Và cả mẹ ta nữa. Phải hầu hạ mẹ ta như mẹ em vậy. Tên con phải do ta đặt. Mà tốt nhất sau khi sinh đừng có gặp con, mấy người như em toàn chỉ là dạng phụ nữ ăn bám vô dụng. Không phải nuôi con, tốt thế còn gì. Mà bây giờ người em cũng bẩn quá đấy."

Finny khịt mũi mấy cái.

"Trả lời đi Jessica. Đừng tưởng ta không đánh phụ nữ. Đồ ngu xuẩn. Em nên thấy biết ơn vì ta chịu mua một nữ quý tộc hết thời dơ bẩn như em. Eo ôi, bọn họ tô lên môi em loại son gì thế này, mất hứng quá."

Tôi lúc này mới ngẩng mặt lên.

Đôi mắt tối, không biết do ánh đèn yếu hay tâm hồn đã kiệt quệ và thất vọng.

Tôi nhìn Finny cười nhạt, như nhìn một con vật ghê tởm nắm lấy số phận của tôi. Hắn chẳng là cái thá gì hết so với một quý tộc thực thụ.

...

Trên trần của rạp bỗng có tiếng nứt vỡ của đá tảng.
Tiếng động ngày càng mãnh liệt. Rung chấn truyền đến những băng ghế đã chật kín. Tiếng hỗn loạn vang đều. Nhiều người nhấp nhổm đứng dậy, chạy theo những người bỏ chạy. Leclerc hoảng hốt ôm đầu:

"Chuyện quái gì vậy?!"

"Á cứu với!"

Một quý bà lớn tuổi bị chặn bởi một chiếc bàn gãy, váy kẹt dưới chân bàn. Gã giàu có nào đó đã bỏ mặc đám đông chạy loạn xạ, dừng lại giúp bà ta gỡ rối. Phía dưới vài băng ghế, một gã khác bị đè nửa thân dưới cái bàn đổ rạp.

Tiếng hô hoán khắp nơi. Vài kẻ nhân cơ hội cuỗm tiền chạy mất. Những người làm việc cho ông trùm tổ chức buổi đấu giá còn chạy nhanh hơn. Vết nứt lan xuyên qua căn phòng có rèm đỏ. Tường xuất hiện vài lỗ hổng đủ cho cả một Leclerc chui lọt. Tấm thảm đỏ phẳng phiu giờ nhàu nhĩ hết cả và dính đầy bụi đá.

UỲNH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro