Chương 3: Ta sẽ từ từ chơi đùa với nàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu cô bắt đầu quay cuồng, cảm giác choáng váng đến mức bụng cô đau quặn lên, mang theo vị đắng của mật vào miệng. Diệp Tịch Vụ cảm giác được chân mình run rẩy, toàn thân yếu ớt, đau đớn khiến cô muốn bỏ cuộc, cứ nằm trên mặt đất cho đến khi anh ngừng chơi với cô mà đến bế cô lên, nhưng bây giờ cô không biết phải chờ đợi điều gì  từ tên Ma đế quái dị đó. Cô nhìn quanh, hành lang trống trải và dài, tường bằng gỗ bóng loáng, rèm làm bằng vải sang trọng màu xanh đậm có thêu và những đường viền vàng bằng chỉ vàng rủ xuống, những chiếc đèn lồng cháy chậm rãi, mang lại cảm giác ấm áp cho không gian cho thân hình lạnh lẽo của cô gái trẻ.

Cả đời cô chưa bao giờ chạy nhiều như vậy, Diệp Tịch Vụ không quen tập thể dục. Cô luôn được cư xử như một đóa hoa mỏng manh. Cô thậm chí không cần giơ tay chăm sóc tóc, vì có nô tỳ làm việc đó cho cô. Cả đời nên cô cũng đi bộ cực ít, vì được đưa đến nơi mình muốn trên chiếc xe ngựa tiện nghi và sang trọng. Thế nên giờ đây, chân cô đau nhức và run rẩy vì gắng sức và luôn ở trạng thái căng thẳng, cộng thêm cô đổ mồ hôi và thở hổn hển một cách xấu hổ.

Diệp Tịch Vụ biết mình đã sai lầm khi từ chối sự tiến tới của kẻ điên khi họ ở trong căn phòng đó, có lẽ nếu cô chấp nhận thì cô đã không hoàn toàn lạc lối trong mê cung hành lang rộng lớn gấp ba lần Thịnh Cung, và giờ cô chỉ có thể cố gắng trốn thoát một cách vô ích. Nhưng cô gái trẻ sợ rằng Đàm Đài Tẫn - trong trạng thái hoàn toàn điên loạn và đáng sợ đó - sẽ hủy hoại cô ngay lúc đó, hủy hoại cô theo cách mà cô đã cẩn thận cả đời không để lọt vào tay bất kỳ người đàn ông nào. Và ngoài việc luôn có một cuộc sống được chiều chuộng và thoải mái, Diệp Tịch Vụ còn có nỗi sợ hãi của riêng mình và rất thất thường! Cô không muốn phải trao thân mình như vậy cho một người gần như xa lạ với cô, cho dù Đàm Đài Tẫn có đẹp trai đến thế nào trong bộ hoàng bào sang trọng và tỏa ra sức mạnh tuyệt vời mà cô chưa từng thấy trong đời. Và, vấn đề tồi tệ hơn, cô ấy đã rơi vào nỗi sợ hãi. Đàm Đài Tẫn, hắn đã không còn là con người nữa, hắn bây giờ đã là một ác ma. Hắn có thể biết được những chuyện đồi trụy kinh khủng đến mức nào, hắn có thể muốn làm bao nhiêu chuyện trong số đó với cô? Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cô chỉ vì tưởng tượng ra những điều đó.

Sau khi hít vào một lượng không khí tương đối lớn, cô đứng dậy dựa vào tường và bắt đầu bước đi, cố gắng tìm lối thoát. Vấn đề là càng rẽ qua hành lang, sân và phòng, cô càng lạc lối, như thể sẽ không bao giờ tìm được lối thoát - một nỗi thống khổ ngày càng xâm chiếm cô khi cô lang thang qua những khu vườn trống trải, nơi những làn gió thổi qua và khiến cô cảm thấy khó chịu. Cơ thể rùng mình, cảm giác bị theo dõi từ mọi phía và nó mạnh đến mức khiến cô khó thở.

Diệp Tịch Vụ cảm thấy da mặt mình lạnh đi, máu chảy xung quanh mặt khi bước vào một căn phòng có mùi hương dễ chịu và ấm áp, với những giá sách và kệ chất đầy những cuộn giấy và những chiếc đệm thoải mái được bày trên sàn. Cô chú ý đến dáng người cao gầy, lịch lãm trong bộ áo choàng sẫm màu đứng quay lưng về phía cửa. Tuy nhiên, hắn dường như nghe thấy tiếng bước chân của cô và quay lại. Thành thật mà nói, cô không ở lại để xem biểu cảm trên khuôn mặt đó, cũng như đôi mắt đỏ đáng lo ngại đó.

Ngoài nỗi sợ hãi khi nhìn thấy bóng tối đó mỗi khi cô cố gắng chạy trốn khỏi hắn, giọng nói của Đàm Đài Tẫn luôn bám theo cô, "Thật dễ thương khi em nuôi dưỡng hy vọng thực sự có thể chạy trốn khỏi ta." Cảm giác như thể hắn ở gần cô đến mức cô có thể cảm thấy hắn trên lưng cô hoặc tệ hơn, trong đầu cô. Thật điên rồ và kỳ quái, giống như một mê cung kinh hoàng: mỗi khi Diệp Tịch Vụ tin rằng cô đã đến gần lối ra, hoàng đế sẽ xuất hiện ngay phía trước và khiến cô phải rút lui và lạc lối. Khi cô nghĩ rằng hắn đã mất dấu cô, giọng nói sẽ quay lại ám ảnh cô.

Trong đầu Diệp Tịch Vụ tự hỏi con yêu quái này sẽ làm gì với cô nếu hắn bắt được cô - liệu hắn có tra tấn cô bằng cách mắng mỏ, cắt lưỡi hay cắt đứt dây thanh quản của cô không? Hay hắn sẽ lạm dụng cô như một hình phạt vì đã từ chối hắn, trước khi giết cô? Cô không biết điều đó, nhưng cô có thể nghĩ đến tất cả những điều khủng khiếp mà một người như hắn có thể làm với cô. Cô chạy trốn vì mạng sống của cô phụ thuộc vào nó. Cô bắt đầu nhìn quanh, tìm kiếm bất kỳ lối thoát nào, ném mình về phía bất kỳ cánh cửa và cổng nào cô nhìn thấy, nghĩ rằng khu vườn không nên đặt quá xa cổng hoặc tường dẫn đến lối ra.
*Editor: anh ta chỉ chén chị thôi, yên tâm.

Điều đáng buồn hơn nữa là toàn bộ cung điện không có trở ngại nào đối với Diệp Tịch Vụ, không có binh lính, không có người bảo vệ ở cửa - yêu quái hay con người - hay nô tỳ đi ngang qua trong các hoạt động thường ngày. Không có một cái gì cả! Không có sinh vật nào khác, như thể cô và Ma Thần đó là những sinh vật sống duy nhất trong công trình kiến trúc khổng lồ đó. Điều đó hoàn toàn bất thường - ngay cả trong Diệp phủ, cô đã quen với việc được bao quanh bởi mọi người, như một gia đình cần phải có. Cô quen được phục vụ bởi một số tỳ nữ cho những hoạt động đa dạng nhất trong ngày, chẳng hạn như chăm sóc vườn tược, quần áo, thức ăn và sự sạch sẽ, cũng như những người là người hầu riêng của các thành viên trong gia đình. Một hoàng đế cần nhiều người hầu hơn và theo những gì cô nghe được từ Đàm Đài Tẫn, hắn luôn bị bao vây bởi những sinh vật ma quỷ và tà , đương nhiên nơi đó phải có hàng trăm người, tại sao cô không nhìn thấy ai?

Tim đập thình thịch, Diệp Tịch Vụ quay đầu lại, nhưng không thấy Đàm Đài Tẫn đâu cả, nhưng cảm giác bị theo dõi vẫn khiến cô không ngừng nghẹt thở. Cô nhìn xung quanh, thở hổn hển, trong lúc nhất thời cô tuyệt vọng muốn khóc: khu vườn đó, cây cầu gỗ và đá đó, khoảng sân vừa rồi, hình như Diệp nhị tiểu thư đã đi qua nơi đó hàng chục lần! Vẫn kiên quyết đến cùng, cô tiếp tục bước đi và trở lại cung điện, cười đau đớn khi nhìn xuống hành lang và xác nhận điều mà cô đã nghi ngờ bấy lâu nay: cô lại đang đi một đường vòng tròn.

"Tiểu thư, cô đã mệt chưa?" Giọng nói của hắn ám ảnh cô, khiến trái tim Diệp Tịch Vụ đập loạn nhịp. "Con người thực ra có tâm tính thấp kém hơn nhiều so với những gì ta nhớ."

Diệp Tịch Vụ kìm tiếng hét và bỏ chạy khi nhìn thấy bóng đen của áo choàng đen của Đàm Đài Tẫn ở đầu cầu thang ngay cạnh cô. Hoảng sợ, cô bước xuống một hành lang hẹp có lẽ được sử dụng để nô tỳ có thể di chuyển xung quanh mà không làm phiền người trong triều đình, chỉ thở lại khi cô đi qua phía bên kia vào một căn phòng trống, sáng sủa, từ đó cô có thể nhìn thấy những khu vườn với gian hàng bên ngoài. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng, sau khi hoàn toàn rời khỏi hành lang đó, cô nhìn lại và thấy Đàm Đài Tẫn đang đứng đó nhìn chằm chằm vào cô từ phía bên kia.

Khuôn mặt trắng toát vô cảm và đôi mắt đỏ mê hồn của hắn nhìn cô như thể cô là một con thỏ sắp bị sói rừng ăn thịt. Diệp Tịch Vụ quay người chạy đi, nhưng cô cũng không có cơ hội tới cửa: một tầng bóng xoay tròn ngay trước mặt cô, Ma Đế xuất hiện, khiến cơ thể cô nàng đập vào người hắn. Đột nhiên cô không thể phanh được tốc độ cơ thể của chính mình mà rơi thẳng vào vòng tay của người đàn ông đáng sợ đó. "Đóa hoa quý giá của ta, sao em không nghỉ ngơi một chút chứ?" hắn hỏi với giọng bình tĩnh và cẩn thận, như thể đang lo lắng cho cô. Diệp Tịch Vụ hét lên và dùng hết sức đẩy hắn ra, nhưng cũng chẳng hề hấn gì.

Cô run rẩy, nhưng cô có thể biết rằng cô không thể đẩy hắn ra không phải vì cô thiếu sức mạnh thể chất, mà vì con quỷ đó quá mạnh và không cử động, khiến cô bị mắc kẹt trong vòng tay hắn, như thể cô bị kìm trong dây chuyền thép. Hắn tiếp tục nói, như đang nịnh nọt một đứa trẻ nhỏ: "Thân thể của nàng vẫn là con người, nàng không nên chạy quá nhiều, hiện tại nàng cần phải nghỉ ngơi." Diệp Tịch Vụ bị buộc phải tựa đầu vào vai hắn, nhắm mắt lại, cảm nhận được cơn đau nhói do nỗ lực chạy trốn lặp đi lặp lại.

Cô bối rối, sợ hãi và tuyệt vọng muốn trốn thoát, nhưng cô không thể di chuyển được nữa: cơ thể cô run rẩy rất nhiều, một chút vì sợ hãi, nhưng một phần hay là do cô đã chạy rất nhiều lần khắp cung điện đó mặc dù cô không thể rời khỏi nơi này. Trong khi đó, đầu cô quay cuồng và cô không thể mở mắt mà không cảm thấy buồn nôn. Hắn ôm cô và vuốt tóc cô một cách chậm rãi, "Chúng ta có thể chơi bao nhiêu tùy thích, nhưng đừng làm tổn thương chính mình." Hắn tiếp tục nói, nhưng hắn càng tỏ ra thận trọng, cô càng cảm thấy sợ hãi.

Diệp Tịch Vụ vẫn nhắm mắt, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại-và cô dừng lại một giây để phân tích ưu và nhược điểm của việc nôn mửa khắp người Đàm Đài Tẫn, liệu sự ghê tởm của cô có khiến hắn ghê tởm quay lưng lại với cô hay không, đủ để cô phải rũ bỏ cái kìm kẹp chết người đó và bỏ chạy. Nếu bằng cách đó cô có thể khiến hắn chán ghét và bận rộn cố gắng loại bỏ mùi kinh khủng tỏa ra từ bên trong cô và có thể quên nó đi để đuổi theo cô, say sưa trong sự tuyệt vọng và bất lực của cô. Với mối hận thù, cô gái trẻ muốn cố tình làm điều đó, để làm nhục hắn giống như cách hắn đã làm nhục cô, để trả thù cho những giờ hắn chạy qua cung điện bị nguyền rủa đó rồi.  Mọi nỗ lực trốn thoát của mình đều vô ích. 

Nhưng cô cũng rùng mình khi nghĩ đến việc con quỷ đó sẽ làm gì để trả thù cô. Điều tồi tệ nhất là hắn có thể làm gì với bà nội cô, người vẫn còn dưới quyền lực của hắn, người phụ nữ già nua yếu đuối đó, người đã chăm sóc Diệp Tịch Vụ bằng bao nhiêu tình yêu và nhiệt huyết trong suốt cuộc đời, và người xứng đáng có được một người đàng hoàng, tử tế và bình yên. Nghĩ đến đây, Nhị tiểu thư không muốn trở thành nguyên nhân gây ra cái chết nhục nhã cho người bà thân yêu của mình. Lấy hết can đảm để ngước lên và nhìn thấy hắn, hắn mỉm cười theo cách khiến cô rùng mình và đôi mắt đỏ đó nhìn cô một cách đầy ám ảnh, "Bây giờ ta sẽ chăm sóc nàng."

"Hãy để ta đi!" cô hỏi, cảm thấy tóc dính vào khuôn mặt và cổ đẫm mồ hôi. "Đàm Đài Tẫn, ta không muốn ở lại đây."

Nụ cười của anh nhạt dần, "Ta có thể đưa nàng đến Ma Quốc nếu đó là sở thích của nàng."

Diệp Tịch Vụ lắc đầu phủ định , "Đàm Đài Tẫn, ta muốn về nhà."

"Nàng đang ở nhà!" hắn ôm cô chặt hơn, đôi mắt đỏ ngầu tối sầm lại. "Ta là nhà của nàng, nàng nghĩ nàng có thể đi đâu?" giọng điệu nhẹ nhàng và bình tĩnh mà hắn  sử dụng cách đây không lâu đã biến mất và bị bao phủ bởi một sự lạnh lùng khiến Diệp Tịch Vụ phải nín thở. Một tiếng hét mới sắp thoát ra khỏi cổ họng cô khi cô cảm thấy anh bước đi cùng cô với tốc độ bất thường khiến không khí thổi tóc cô lạnh buốt qua vai, cho đến khi cô đập vào tường.

Diệp Tịch Vụ cảm thấy tim mình đập thình thịch, ngực cô áp vào ngực hắn, như thể vị hoàng đế đó ước gì có thể hòa thành một với cô. Đó là một sự gần gũi khó tả mà cô gái này chưa từng có với ai, nếu không phải cô quá sợ hãi thì chắc chắn sẽ đỏ mặt. Chưa một người đàn ông nào chạm vào cô, tất cả mọi người, dù tỏ ra quan tâm đến mức nào, đều được giữ ở khoảng cách an toàn ít nhất bằng một sải tay. Một phần nguyên do của điều này là do cha cô là một vị tướng nổi tiếng khắp cả nước. Nhưng hầu hết thời gian, người mà các chàng trai sợ hãi chính là bản thân Diệp Tịch Vụ: với tính cách kiêu ngạo và mỉa mai, cô không tiếc gì khi làm nhục bất cứ ai mình muốn, được thế lực của Diệp gia che chắn nên việc tán tỉnh cô luôn là một rủi ro lớn.

Đàm Đài Tẫn trước đây là một trong những người bị Diệp Tịch Vụ sỉ nhục nhất, không phải hắn dám tán tỉnh tiểu thư kiêu ngạo đó, mà là cách làm của hắn chưa bao giờ được hoan nghênh. Giờ hắn đã đứng đầu Tam giới, không ai có thể chạm vào hay làm hắn khó chịu, hắn dường như đang tận dụng tối đa điều đó để giữ cô ở gần mình bằng mọi cách có thể. Và không chỉ vậy, tên ác quỷ đó còn tỏ ra vô cùng bất mãn mỗi khi cô cố gắng tránh xa hắn.

"Đối với cái gia đình đáng nguyền rủa đó của nàng, những người luôn coi thường ta, hay là với những người bạn nàng đã khiến nàng đối xử với ta như rác rưởi, Diệp Tịch Vụ, nàng muốn quay về với bọn họ sao?"

"Đừng nói như vậy về gia đình ta!" Diệp Tịch Vụ tức giận phản kích, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay của hắn. "Bản chất của ngươi luôn đáng sợ, không ai muốn ở gần ngươi vì ngươi khiến mọi người sợ hãi. Bây giờ còn hơn thế nữa, kẻ rình rập! Ta luôn thực sự sợ hãi ngươi, giờ ngươi đã có sức mạnh để làm bất cứ điều gì ngươi muốn. Đàm Đài Tẫn, ngươi có thể giết ta báo thù, kết thúc hận thù, nhưng đừng liên lụy đến gia tộc ta."

Diệp Tịch Vụ cảm giác được cánh tay của hắn buông nàng ra, nhưng chưa kịp có chút nhẹ nhõm nào chạm tới nàng. Thân thể nàng đã bị Ma Đế nâng lên trước mặt, bàn tay hắn ấm áp mềm mại đến lạ thường quấn quanh cổ nàng. Tuy nhiên, thay vì làm nàng đau đớn và ngạt thở, hắn ôm cô bằng cách đỡ và ép cô vào tường. Ngay cả khi đang sợ chết, cô có thể khẳng định rằng cách hắn ôm cô đã được tính toán tỉ mỉ để hắn có thể đỡ cô bằng chính vòng eo của mình. Cô rên rỉ khe khẽ vì cảm giác ngột ngạt dần dần, đôi chân cô di chuyển theo bản năng và tìm kiếm sự hỗ trợ từ Đàm Đài .

"Ta biết rất rõ ta đã khiến nàng khiếp sợ như thế nào." Hắn giễu cợt, "Ta luôn tự hỏi nếu ta ở hoàn cảnh khác, nếu không phải ta làm Chắt tử tội nghiệp và tủi nhục, nàng có tránh mặt ta lâu như vậy không. Sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng đến với ta vì những người bạn của nàng cứ nói về tình cảm của ta dành cho nàng, và vì thật quá nhục nhã nếu có ta ở bên nàng, phải không?"

Diệp Tịch Vụ thở hổn hển, tát Đàm Đài Tẫn bằng tất cả sức lực mà cô có thể tập trung trong tay. Những cái tát của cô ấy đánh vào hắn vài lần, vào cổ tay đang giữ cô ta, vào khuôn mặt tái nhợt và đẹp trai của con quỷ đó, vào ngực và vai là nơi gần nhất, nhưng ngay cả điều đó cũng không khiến hắn nao núng. Ngược lại, Đàm Đài Tẫn tiến lại gần hơn, đặt mình giữa hai chân cô và ép cô vào tường mạnh hơn. Một nụ cười đầy lạnh lùng và khiêu khích nở trên đôi môi đỏ mọng đó.

"Tất cả những gì ngươi muốn là làm cho ta sợ hãi" cô hét qua kẽ răng, cố gắng giữ lại không khí trong phổi cô ấy.

"Không," hắn vặn lại, nghiêng đầu lên về phía cô, "nàng là một quý cô. Ta đã không xứng đáng ở gần nàng, đó là điều nàng luôn nói với ta, đồ chuột chù ích kỷ! Tất cả những gì ta muốn là có thể nói chuyện với nàng chỉ một lần thôi, để biết thêm một chút về cuộc sống của nàng, những điều nàng thích. Ta có thể cam tâm nếu sự không quan tâm và căm ghét của nàng đối với ta là thật lòng, nhưng bất cứ khi nào nàng nhìn ta, nàng dường như ước mình có thể nuốt sống ta. Nàng không bao giờ để ta chạm vào nàng vì bạn bè nàng sẽ cười nhạo và chế nhạo nàng. Mọi việc nàng từng làm đều là để được người khác chấp nhận nàng. Nàng còn thảm hại hơn ta, đó là điều ta chắc chắn."

Diệp Tịch Vụ tức giận gầm lên, giơ chân đá mạnh vào hắn mấy cái. "Đồ con chó đáng chết! Cho dù ngươi có trở nên quyền lực hay giàu có đến đâu, thì ngươi vẫn là tên vô lại đáng ghê tởm bám đuôi trong Thịnh Quốc. Ta ghét ngươi!"

"Ta nên bắt nàng đi phía sau ta bằng đầu gối và tay, chỉ đeo một chiếc khăn che mặt trên khuôn mặt kiêu ngạo đó và không có gì khác, từ sáng đến tối mỗi ngày, như một cách trả thù cho những năm tháng tủi nhục," hắn nói một cách tàn bạo. Diệp Tịch Vụ cảm giác được thật sâu sự rùng mình vì xấu hổ, trong mắt không cách nào che giấu. Trái ngược với dự đoán của cô, hắn không lợi dụng nỗi sợ hãi rõ ràng này để tiếp tục uy hiếp cô. Thay vào đó hắn cẩn thận kéo eo cô rồi bỏ tay ra. cái đó quấn quanh cổ cô, cho phép cô quay lại để tự đứng trên đôi chân của mình và quay lại ôm cô một cách trìu mến. "Nhưng ta không muốn trả thù nàng, tiểu thư của ta, cũng không muốn làm nhục nàng. Nàng là ý nghĩa cuộc sống của ta, là tình yêu duy nhất mà ta từng biết và quan tâm. Ta sẽ không bao giờ để nàng bò trên sàn nhà bẩn thỉu hoặc bị người khác nhìn thấy nàng một cách không phù hợp."

Diệp Tịch Vụ nuốt khan, mặt cô áp vào vạt áo choàng sẫm màu của hắn khi hắn ôm cô. Cô hít vào mùi thơm của muối tắm. Mùi hương ấy dễ chịu và dịu dàng đến lạ lùng như thể làn gió chiều xuân thổi bay mùi hoa và bao bọc lấy hắn. Trong nỗi kinh hoàng gây ra cho cô, nó gần giống như sự tan vỡ của sự mong đợi. Đối với phàm nhân, con quỷ khủng khiếp thích những trò chơi trí tuệ gây ra nỗi kinh hoàng trong tâm trí người khác dường như cũng thất thường hoặc hơn cả chính cô gái trẻ được nuôi dưỡng giữa sự giàu sang phú quý. sang trọng. "Ta sẽ đưa nàng về phòng. Ta đặc biệt làm nó cho nàng." Hắn nói một cách trìu mến và ngước mặt lên nhìn cô, nỗi sợ hãi lại lóe lên trong mắt cô.

"Đàm Đài Tẫn, ta không muốn!"Hoàng đế quay người lại, đôi mắt đỏ ngầu liếc nhìn cô một cách đáng sợ rồi kéo cô vào lòng. "Đừng cãi lại ta nữa, đừng quên rằng cả gia đình nàng đều đang được ta giám hộ."🌘🌑🌒

"Đồ quỷ đáng nguyền rủa, ta nhất quyết sẽ không ở lại đây!"Tiếng hét của cô gái trẻ có thể được nghe thấy khắp tòa tháp. Diệp Tịch Vụ bản chất là người bốc đồng, cho dù cô có cố gắng kiềm chế bản năng của mình và suy nghĩ lý trí, khi có chuyện gì đó vượt quá tầm kiểm soát của cô thì cô cũng không thể chịu đựng được. Điều này là do cô gái trẻ này được nuôi dưỡng trong một hoàn cảnh gia đình đã làm mọi thứ cô ấy muốn kể từ khi cô ấy được sinh ra. Đàm Đài Tẫn biết rất rõ điều này, vì mẹ hắn vốn có năng khiếu nói chuyện với động vật và hiểu chúng, và năng khiếu này được để lại làm di sản cho con trai bà. Nên cứ như vậy, hắn đã dành nhiều năm để thao túng các loài chim và động vật nhỏ đi theo Diệp nhị tiểu thư, cài cắm những con vật nhỏ này xung quanh biệt thự nơi cô sống. Sau khi hắn trở thành hoàng đế và có được sức mạnh lớn hơn, đàn chim đó chỉ có tăng số lượng lên.

Editor: Từ đó, nhà Diệp không thiếu nguồn thức ăn dồi dào mà đỡ phải mất công đi chợ tìm thịt. 

Khi còn là phàn nhân, Đàm Đài Tẫn chưa bao giờ hiểu rõ tình cảm của mình đối với cô nương độc ác và cáu kỉnh đó: có lúc hắn khao khát cô đến từng lỗ chân lông trên cơ thể. Hắn muốn bế cô lên và đưa cô thoát khỏi tất cả những sinh vật đáng ghét đó: những kẻ lảng vảng trong triều đình, những kẻ thao túng cô một cách trắng trợn như vậy, động đến nơi nhạy cảm nhất của Diệp Tịch Vụ chính là sự kiêu ngạo và sự tự  của cô, khiến cô trở nên hèn hạ và lạnh lùng với Chắt tử. Thiếu niên thời đó thường tưởng tượng mình sẽ chạy trốn cùng cô gái này, cưới và chăm sóc cô cả đời, vì cô đẹp đến mức lồng ngực hắn đau nhói.

Diệp Tịch Vụ thật đẹp tuyệt trần! Một khuôn mặt thanh tú được phủ phấn trắng nhưng không che giấu vẻ đẹp tự nhiên trong những đường nét hoàn hảo và mềm mại đó. Khuôn mặt nhỏ xinh với đôi má nổi bật hơn, đôi môi hồng hào như cánh hoa khiến hoàng tử con tin phải rung động. Đầu hắn quay cuồng, tự hỏi liệu sự dịu dàng của chúng khi hắn hôn cô có giống như sự lay động của những cánh hoa rực rỡ sắc màu trong một buổi chiều mùa xuân hay không. Đôi mắt đen với đường kẻ mắt đen mỏng càng làm mí mắt cô dài ra hơn, tạo cảm giác như cánh chim đang vỗ cánh mỗi khi cô chớp mắt, cùng với hàng mi dài cong vút. Ah, vị hoàng tử đó thực sự... Hắn thực sự ước mình có thể tóm lấy cô, hôn cô với tất cả những cảm xúc lộn xộn bị mắc kẹt bên trong hắn và chiếm đoạt cô.

Tuy nhiên, vào những lúc khác, khi Đàm Đài Tẫn ra ngoài để cố gắng nhìn thoáng qua vẻ đẹp đó, cô ấy lại tiến đến gần hắn và đối xử với hắn một cách nhục nhã và lạnh lùng đến mức khiến lồng ngực hắn như thiêu đốt một cơn đau khác. Đó là một cơn đau của hận thù, thất vọng và bị dày vò bởi sự thôi thúc muốn bóp cổ cô! Hắn muốn nhìn thấy cô cầu xin sự sống của mình, hạ mình cầu xin sự tha thứ khi cô chống lại hắn một cách vô ích. Chắt tử, kẻ tràn đầy cảm xúc tàn bạo và hận thù, sẽ trở về cung điện lạnh lẽo nơi mình ở, nơi không ai tìm kiếm, làm hoen ố hình ảnh thiếu nữ thuần khiết đó bằng trí tưởng tượng không kiềm chế giữa những buổi thủ dâm vô độ, tưởng tượng sẽ đẩy cô xuống sàn, luôn bắt cô la hét và cầu xin hắn nhiều hơn, luôn bắt cô xin lỗi trong khi nói rằng cô là của hắn. Những cảm xúc đó rất sâu đậm, mơ hồ và khó hiểu. 

Hắn muốn cô và hắn cũng ghét cô, hắn càng muốn ghét cô hơn vì đã để bản thân bị ảnh hưởng bởi người khác và đối xử tệ bạc với hắn. Tuy nhiên, hắn không thể ngừng khao khát cơ thể và tâm hồn đó-Đàm Đài Tẫn mỗi lần cô đến đều làm như vậy, đến cung điện, mỗi lần trút nỗi bực dọc trên cơ thể mình khi nghĩ về cô. Hắn đã làm vậy cho đến khi da hắn bỏng rát, cho đến khi môi hắn nhuốm máu. Hắn thề với chính mình rằng đây sẽ là lần cuối cùng, nhưng chưa bao giờ như vậy. Cuối cùng, thứ còn lại cho chắt tử đáng  đó là sự bẩn thỉu, nỗi buồn và những giọt nước mắt của chính mình, cùng với cảm giác tự trừng phạt bản thân và ghê tởm bản thân. Hắn ngầm thừa nhận trong thâm tâm rằng hắn là con chó không hoang và khó chịu như mọi người thường gọi hắn.

Đàm Đài Tẫn thậm chí còn không thấy yêu cô ấy có ích lợi gì và cho rằng mọi thứ hắn cảm nhận đều là một loại ham muốn bại hoại. Suy cho cùng, hắn chỉ nhìn thấy cô khi cô vào cung và chúng luôn là những khoảnh khắc khủng khiếp đối với hắn. Theo sau hắn chỉ là sự sỉ nhục và hận thù, nhưng hắn không thể kiềm chế được mong muốn được gặp cô dù chỉ trong nháy mắt. Hắn nhận ra mình đã lang thang qua các khu vườn và gần cổng, mạo hiểm da dẻ của chính mình chỉ vì một cơn bốc đồng. Hắn không biết rõ về cô, hắn nghe những câu chuyện về những con vật hắn điều khiển để đi theo cô trong vô thức, mong muốn được làm quen với cô, rình mò cuộc sống của con chuột chù chết tiệt đó và tự hỏi tại sao cô lại thu hút hắn đến vậy.

Lúc đó... Hắn thực sự không hiểu, nhưng bây giờ hắn đã hiểu.

Tình yêu sâu đậm giữa Sơ Mặc* và Lê Tô Tô là một trong những điều đau đớn nhất trong cuộc chiến một vạn năm trước, vì hắn là một con quỷ gớm ghiếc sinh ra từ hỗn loạn thế gian. Hắn sinh ra từ những thứ khủng khiếp và đáng ghét nhất trên đời, một trong những sinh vật già nhất trên thế giới-hay đúng hơn, hắn là sinh vật già nhất hiện đang sống, vì dấu vết đầu tiên về sự tồn tại của hắn đi cùng với những tội lỗi đầu tiên, sự bẩn thỉu đầu tiên kể từ khi thế giới được tạo ra, dần dần trở nên nhận thức và hình thành như hàng thiên niên kỷ trôi qua, cho đến khi hắn trở thành một hình dáng tương đối giống con người, cao, mảnh khảnh với làn da nhợt nhạt và đôi mắt phượng màu xanh lục. Trong khi hình dạng ban đầu của hắn ngưng tụ thành một Tàcoost đứng ở nơi từng tồn tại một trái tim trong con người. Sau khi tạo ra một hình dạng của riêng mình, hắn đã gặp được Phượng Hoàng Thần Nữ lê Tô Tô, một người đẹp có thân hình thuần khiết với trái tim tràn ngập tình cảm và hy vọng, hoàn toàn trái ngược với hắn.

Lê Tô Tô rất ngọt ngào và tốt bụng, mặc dù thông minh, dũng cảm và mạnh mẽ một cách đáng ngạc nhiên. Cô vẫn mang trong mình nét ngây thơ của một vị thần tin rằng ngay cả một con quỷ như hắn cũng có thể trở thành người tốt và ngăn chặn những kế hoạch ma quỷ của hắn nếu hắn đủ thuyết phục. Sơ Mặc thấy buồn cười, muốn đùa giỡn với nữ thần đó, để cô ta nghĩ rằng có thể thay đổi hắn, cười nhạo cô ta cho đến khi anh ta mệt mỏi rồi kết thúc bằng cách tàn ác nhất có thể. Phải mất hàng trăm năm để họ phát triển mối quan hệ đó, hàng nghìn năm bên nhau cho đến khi hắn có được niềm tin của cô trong lòng bàn tay mình-và không chỉ sự tin tưởng mà còn cả cô nữa.

Sơ Mặc thấy rằng việc ngắm con phượng hoàng đang ngủ là một điều đáng trân trọng vì nó trông rất đẹp và mềm mại, rằng việc làm vấy bẩn cơ thể cô bằng hạt giống của hắn không phải là điều thú vị vì nó làm hoen ố sự trong  của một nữ thần. Tuy nhiên, trải nghiệm đó rất gây nghiện, vì cảm nhận làn da ấm áp, thơm tho và mềm mại, đẹp đẽ một cách tự nhiên, khác hẳn với những điều hắn từng biết. Con quỷ sinh ra từ hỗn loạn bắt đầu nhìn thấy những màu sắc cầu vồng rực rỡ khi nhìn vào khuôn mặt của cô, tiếng cười của cô biến mất khi cô im lặng. Có vẻ như có điều gì đó không ổn khi hắn quay trở lại cung điện lạnh lẽo, tối tăm và im ắng của mình ở Ma Quốc. Ở đó. Nơi đó chẳng có giọng nói cô văng vẳng bên tai hắn không biết mệt.

Lần đầu tiên trên đời hắn muốn kết hôn và trái với mọi mong đợi, Lê Tô Tô đã chấp nhận lời cầu hôn. Hai người họ đã chung sống hàng trăm năm cho đến khi chiến tranh bắt đầu, cho đến khi hai người không tránh khỏi đứng về hai phía đối lập. Sơ Mặc đã cho cô nhìn thấy mặt tàn nhẫn của mình- hắn muốn quyền lực tối cao của mình và của ma quỷ, nhưng hắn cũng muốn có vợ mình. Hắn nghĩ thật công bằng khi hắn có tất cả mọi thứ! Nhưng Phượng Hoàng Thần Nữ không đồng ý, nàng yêu cả thế giới, nàng muốn tất cả mọi người đều có thể chung sống hòa thuận, con người, tiên môn, thần linh và ác quỷ. Nàng thật ngây thơ.

Đó là những năm tháng địa ngục.

Họ không bao giờ trở lại như xưa, cho đến ngày hiến tế Đồng Bi Đạo, nơi họ chết cùng nhau. Sơ Mặc tin rằng họ sẽ không bao giờ có thể gặp lại nhau, hắn rất tiếc vì điều đó - lần đầu tiên trong đời hắn hối hận về một điều gì đó - nhưng ít nhất họ có thể ở bên nhau vĩnh viễn, những mảnh vỡ của họ hợp nhất thành một khoảng không thiên đường, tâm hồn họ hóa thành cát bụi quay tròn trong một trạng thái độc nhất, Đó là cách để họ được ở bên nhau mãi mãi.

Gần như không thể tin được rằng họ có thể tái sinh sau một vạn năm.

Chẳng trách vị chắt tử tên Đàm Đài Tẫn này, là kiếp phàm nhân của Sơ Mặc, lại có cảm xúc lẫn lộn như vậy. Sự tức giận với cô gái đã làm nhục hắn và khiến hắn thoát khỏi trạng thái thờ ơ vốn có của hắn, cũng như tình yêu và sự hấp dẫn không thể giải thích được dành cho cô ấy đã thống trị hắn và khiến hắn hành động phi lý trí, tất cả đều từ con người của hắn trong quá khứ. Bây giờ hắn đã hiểu tại sao hắn lại theo đuổi cô, mơ mộng về cô, khóc vì cô. Sau khi Tà cốt của hắn thức tỉnh và lấy lại được sức mạnh cũng như ký ức, hắn cuối cùng cũng hiểu rằng người phụ nữ trẻ có tính cách khủng khiếp này chính là vợ hắn.

"Đàm Đài Tẫn! Đưa ta ra khỏi đây ngay!"

Con quỷ mỉm cười khi nghe cô nói, nghĩ rằng tính cách hống hách đó chưa bao giờ thay đổi. Cá nhân hắn đã xây dựng tòa tháp khổng lồ đó ở ranh giới giữa Nhân giới, đặc biệt là ở quốc gia tên là Cảnh Quốc và Ma giới, và đó là một nhiệm vụ đơn giản như hít thở. Tòa tháp với hàng trăm tầng đầy những cửa sổ khóa kín và được chiếu sáng bởi ánh sáng vàng bên trong, những lớp mái cong vô tận được dát vàng và hồng ngọc, cao như chính bầu trời, hùng vĩ và mạnh mẽ. Tòa tháp này được làm đặc biệt cho cô, được xây dựng bằng sức mạnh của hắn.

Hắn sẽ giữ cô an toàn ở đó, không ai có thể ra vào nếu không có sự cho phép của hắn. Mọi chuyện xảy ra bên trong tòa tháp đó hắn biết ngay lập tức. Ý thức của hắn ở nơi đó, mắt và tai hắn ở mọi ngóc ngách của tòa tháp đó và hắn có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp của vợ hắn mỗi giây trong ngày, ngay cả khi thể xác của hắn ở xa. Quá hoàn hảo, hắn sẽ không bao giờ rời xa cô hay mất dấu cô, bởi vì Diệp Tịch Vụ không thể rời đi! Vì vậy, hắn sẽ giữ người vợ được chăm sóc cẩn thận của mình như một đóa hoa đẹp nhất và quý giá nhất trong khu vườn của mình, bảo vệ cô khỏi mọi điều khủng khiếp trên thế giới, mang đến cho cô tất cả những thứ đẹp nhất, những viên ngọc quý nhất, những bộ quần áo đẹp nhất, những thứ đẹp nhất, bởi vì cô ấy xứng đáng với điều đó, vợ hắn xứng đáng với tất cả những gì quyền lực của hắn có thể có được.

"Bệ hạ." Giọng nói của Tự Anh cắt đứt niềm vui trầm ngâm của hoàng đế, quay sang người hầu. "Người của tộc Di Nguyệt đã đến."

Ồ, vâng. Đàm Đài Tẫn càng cười nhiều hơn, từ khi được đoàn tụ với người vợ xinh đẹp của mình, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng. Tiếng cười của hắn đã trở nên thường xuyên, ngay cả khi ngồi trên ngai vàng của vị hoàng đế giàu có của đất nước đó, hắn cũng hài lòng nhìn tất cả những người mặc áo xanh đó "Cho ta xem."

"Hoàng thượng, đây ạ." Kinh Lan An cung kính cúi đầu trước Ma Đế, "Bộ tộc của chúng thần đã sản xuất đủ loại chất độc và cho mọi dịp kể từ khi hàng chục thế hệ chúng thần trước đó. Chúng thần dâng lên Hoàng đế những di vật bí mật nhất của chúng thần làm quà."

Mẹ của Đàm Đài Tẫn từng là công chúa được yêu quý nhất của Di Nguyệt Tộc, Nguyệt Nguyên Nguyên được cho là ngọt ngào và tốt bụng, trước khi bà được gả cho Hoàng đế Đàm Đài Vô Cực, cha của Đàm Đài Tẫn, và chết một cách bi thảm khi sinh ra đứa con trai duy nhất của họ. Kể từ đó, lòng trung thành của bộ tộc gắn liền với hoàng tử bé bị đưa sang nước kẻ thù làm Chắt tử và chính họ đã giải cứu hắn khỏi nhà tù, giúp hắn giành lại quyền lực ở đất nước vốn thuộc về hắn và thuộc quyền sở hữu của hắn, luôn bên cạnh hắn mọi lúc. Ma thần không hề có chút tình cảm nào với những người đó, nhưng vì hắn chưa từng bị họ phản bội nên hắn cũng không thấy có lý do gì để tấn công họ, hoàn toàn thờ ơ.

Tuy nhiên, giờ đây bộ tộc một lần nữa chứng tỏ sự hữu ích của mình đối với hoàng đế.

Một người hầu quỳ lạy, trên tay dang rộng một chiếc đệm, trên đó đặt một chiếc khay ngọc có hai chiếc lọ. Đàm Đài Tẫn liếc nhìn, nhướng mày, giọng lạnh lùng hỏi: "Những thứ này có tác dụng gì?"

"Nó được gọi là Kết xuân tằm, thưa bệ hạ." một trưởng lão trả lời: "Chất độc này là một trong những loại chất độc mạnh nhất mà bộ tộc chúng thần có thể tạo ra và nó khiến hai người gắn bó với nhau suốt đời."

Đàm Đài Tẫn mỉm cười, một nụ cười mỏng manh đầy hứng thú. Khi hắn giơ bàn tay đeo găng lên, Tư Anh nhận lấy lọ thuốc từ tay người hầu đưa cho hoàng đế, nói xong lập tức rút lui. "Suốt cuộc đời," hắn trầm ngâm khi nhìn vào những chiếc lọ.

"Vâng, thưa bệ hạ. Chiếc lọ vàng chứa chất độc, nó hoạt động trong cơ thể như một loại thuốc kích dục mạnh mẽ, khơi dậy những bản năng nguyên thủy nhất của người bị trúng độc, khiến hắn cảm thấy vô cùng cần được ở bên người đã uống thuốc giải độc, cái đó nằm trong lọ màu xanh." Trưởng lão tiết lộ: "Người uống thuốc độc không bao giờ có thể sống thiếu người uống thuốc giải, bởi vì thuốc kích dục tác động lên cơ thể ba tháng một lần. Với mỗi lượt tấn công, độc tính sẽ càng mạnh hơn".

"Ba tháng là một thời gian dài," hoàng đế bất mãn nói, "Ta muốn nàng vĩnh viễn gắn bó với ta, cần sự hiện diện của ta và không thể rời xa lâu, thậm chí không thể nghĩ đến việc chạy trốn. Có thể giam giữ cô ấy bao nhiêu tùy thích, trong ba cõi không có cách nào để cô ấy thoát khỏi ta bởi vì ta có thể tìm thấy cô ấy trong vài giây. Sức mạnh tự nhiên của ta đã cho phép ta làm điều đó, điều ta muốn là cô ấy trở nên phụ thuộc vào ta trong tâm trí."

Sự im lặng trở nên khó chịu khắp đại sảnh, trong khi đôi mắt quỷ đỏ ngầu của hoàng đế vẫn bực bội nhìn chằm chằm vào hai chiếc lọ đó. "Có một công thức sửa đổi của loại thuốc độc này, thưa bệ hạ, mạnh hơn nhiều." Ông lão hứa, háo hức làm vui lòng. "Sự sửa đổi này do tổ tiên chúng thần tạo ra và khiến thuốc kích thích hoạt động cứ sau 15 ngày, người bị đầu độc cảm thấy lo lắng khi phải tách khỏi thuốc giải độc của mình và không thể rời xa nó dù chỉ một ngày, tuy nhiên..."

"Cái gì?" Đàm Đài Tẫn sốt ruột hỏi, móng vuốt của mình chống lại ngai vàng một cách thiếu kiên nhẫn.

"Hiệu ứng chỉ phát sinh khi trước đó đã có sự liên quan hoặc ham muốn nào đó giữa người bị đầu độc và người uống thuốc giải." Ông già quỳ xuống: "Xin bệ hạ thứ lỗi vì thần đã vô dụng."

Đàm Đài Tẫn nhìn chằm chằm bằng đôi mắt đỏ hoe và lạnh lùng của mình vào trưởng lão một lúc rồi quay đi, vừa suy nghĩ vừa dùng móng vuốt của mình bóp cằm. Diệp Tịch Vụ bướng bỉnh và kiêu ngạo, nhưng hắn không khó để đọc được suy nghĩ của hầu hết mọi người. Trước đây cô thậm chí còn muốn Chắt tử mong manh sống trong cung điện lạnh lẽo Thịnh Quốc kia. Đàm Đài Tẫn chắc chắn về điều này bởi vì hắn là bị đốt cháy bởi ánh mắt của cô nhiều lần-cái nhìn khiến hắn thể quỳ xuống và cầu xin được chạm vào cô mà không chút xấu hổ hay phẩm hạnh nào-, Và có lẽ chính sự mong manh của hắn với tư cách là một chắt tử đã khơi dậy bản năng tàn bạo trong cô, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đây là một sự phấn khích khó che giấu, nhưng luôn được che giấu bởi những vẻ hận thù và lạnh lùng.

"Đưa cho ta chất độc này." hắn ra lệnh, "Nhưng ngươi sẽ bị giam trong ngục tối, nếu chất độc hoạt động như ngươi nói, ta sẽ thả ngươi đi và thưởng cho công việc của ngươi. Tuy nhiên, nếu điều đó không hiệu quả như ta nghĩ, ta sẽ biến cái chết thành một hành động ngoan đạo mà ngươi sẽ phải cầu xin."

P/S: Nhớ fic Ác ma chứ? Fic này cũng cua ác, mà còn ác liệt hơn =))

Na9 chuẩn Ma Thần. Nu9 thì cường và tỉnh táo vô cùng luôn. Thiết lập này độc giả không biết thế nào là HE, khi hai người yêu lẫn nhau hay tin tưởng lẫn nhau?

Spoil một đoạn về Diệp Tịch Vụ suy nghĩ KỂ CẢ SAU KHI BIẾT RÕ MÌNH YÊU ĐÀM ĐÀI TẪN:

Đam mê khiến phụ nữ trẻ trở nên ngốc nghếch, khiến họ dễ bị ảnh hưởng bởi những ý tưởng và ảo tưởng lố bịch, rằng họ có hy vọng sống một mối tình lãng mạn đặc biệt và đẹp đẽ. Diệp Tịch Vụ luôn trân trọng những mối tình lãng mạn, những bông hoa, cảnh hai người yêu nhau bị cấm gặp nhau trong vườn và hồ. Cô thậm chí đã tưởng tượng mình vài lần trong một số cảnh này - và cô sẽ không bao giờ, thậm chí kể cả khi bị tra tấn, thừa nhận điều đó thành tiếng. Tuy nhiên, cô không thể đưa những ảo tưởng đó đi xa đến mức đưa chúng vào cuộc sống của chính mình. Diệp Tịch Vụ có lúc ngây ngốc, nhưng cô không ngu ngốc.

Mặc dù đã kết hôn, mặc dù đang yêu, nhưng cô không thể không nghĩ đến việc đàn ông vẫn là đàn ông, bản chất họ ích kỷ và dối trá. Ngay cả khi Đàm Đài Tẫn không cảm thấy sự hấp dẫn tình dục hay lãng mạn đối với những người phụ nữ khác do những tơ tình mà Lê Tô Tô đã vun đắp trong hắn hàng ngàn năm trước, ai sẽ đảm bảo rằng một ngày nào đó cuộc hôn nhân đó sẽ không trở nên lạnh nhạt và vô hồn? Trong các cuốn sách, luôn rất dễ dàng để duy trì sự tươi mới khi bắt đầu mối quan hệ trong nhiều năm hoặc sự chờ đợi của 'tình yêu đích thực' được bao quanh bởi niềm tin lẫn nhau cho đến cuối đời, nhưng thực tế lại rất khác.

Diệp Tịch Vụ nghĩ rằng thật ngu ngốc khi tin tưởng đàn ông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro