Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nữ hoàng của tôi thế nào rồi?

- Nữ hoàng yêu cầu được ra ngoài!

- Ôi tệ quá! Tôi thích nhìn nữ hoàng vui vẻ với nô lệ và lợi dụng quyền lực của mình để buộc họ làm vài điều kinh tởm.

- Chẳng hạn như bắt họ dọn dẹp chuồng thú hay công viên động vật ?

Một tia thích thú lấp lánh trong mắt anh. Anakim băng qua phòng và cúi xuống cho đến khi tôi thấy mình nằm đó, bị mắc kẹt giữa tấm nệm và cơ thể to lớn của anh ấy.

- Càng ghê tởm hơn, anh ta nói với giọng khàn khàn khiến tôi rùng mình. Ví dụ, em có thể yêu cầu rằng tôi liếm em khắp nơi, rằng tôi mang lại cho em khoái cảm bằng miệng. Rằng tôi...

- Tôi hiểu rồi, tôi kêu lên, má tôi ửng hồng. Nếu thay vào đó chúng ta nói chuyện thì sao?

- Tôi biết điều đó quá tốt đẹp để có thể tin được! Em muốn thảo luận điều gì?

- Làm thế nào anh tìm thấy tôi?

- Nhờ máu của em. Tôi có thể cảm nhận được dù em ở đâu. Vậy thôi hử ? anh hỏi, nghiêng người lại gần hơn một chút để mặt chúng tôi chạm vào nhau.

- Làm sao anh biết được tôi là ai trong khi tôi không hề biết gì?

- Mùi của em và việc tâm trí bạn có rào cản tự nhiên. Em có mùi giống chúng tôi, Tamara. Tôi thấy khó tin, nhưng phản ứng của em trai tôi đã xác nhận sự nghi ngờ của tôi. Điều em không biết thật đáng ngạc nhiên. Chắc hẳn em đã nhận thấy sự khác biệt, khả năng phi thường phải không?

- Không! Tôi không đặc biệt có sức mạnh nào cả. Chắc chắn là tôi khỏe hơn và bền bỉ hơn những chiến binh khác, nhưng tôi luyện tập thường xuyên hơn và chăm chỉ hơn để trở thành người giỏi nhất. Và sau đó tôi biết được rằng loại vitamin tôi đang dùng thực chất là thuốc ức chế bản chất thực sự của tôi.

- Tôi hiểu rõ hơn rồi.

- Tại sao anh vẫn còn sống dù tôi nhắm rất tốt? Con dao của tôi đã mắc kẹt trong cổ họng của anh. Anh đã ngã gục, không thở và mắt anh mở to. Anh đã chết!

- Tôi là người lớn tuổi (gừng càng già càng cay anh ơi!). Giết tôi không phải là điều dễ dàng, ngay cả khi em nhắm chính xác. Điều đó tức là lưỡi dao không đặt đúng chỗ, nó bị trượt vài mm. Con dao khiến tôi rơi vào trạng thái hôn mê tức thì, khiến các cơ quan hoạt động chậm lại để có thể rút hết năng lượng cần thiết để tái tạo các mô.

- Được rồi! Tôi ghi nhớ.

- Tại sao? Em có dự định làm lại không?

- Không phải ngay lập tức, tôi trả lời, kèm theo một nụ cười nhẹ. Anh có ghét tôi không ?

- Tôi tưởng tượng rằng ở vị trí của em, tôi cũng sẽ thử điều tương tự. Nhưng tôi cảm thấy bị phản bội và tức giận. Rất giận dữ. Khi tôi thức dậy sau một giấc ngủ dài, trong đầu tôi chỉ có một điều. Trừng phạt em.

- Điều gì đã khiến a nh thay đổi ý định?

- Ai nói tôi đã thay đổi ý định?

Đôi mắt của anh ấy chuyển sang màu đỏ trước khi trở lại màu bình thường. Nó nhanh đến mức tôi gần như không có thời gian để nhận ra, nhưng nỗi sợ hãi ngay lập tức dâng lên bề mặt.

- Mọi chuyện ổn chứ? Anh hỏi, lo lắng.

- Không. Có. Chà, tôi không biết, tôi không thể thở được nữa.

Anakim đứng dậy và giúp tôi đứng dậy. Một tay đặt lên lưng tôi, anh ấy thực hiện động tác xoay tròn. Nhưng càng chạm vào tôi, nỗi hoảng sợ càng tăng lên. Tôi nhảy ra khỏi giường, lao vào phòng tắm và khóa cửa lại. Mật dâng lên trong cổ họng tôi. Tôi khuỵu gối trước bồn cầu. Ói mửa khiến dạ dày tôi co thắt liên tục nhưng không có gì muốn trào ra ngoài.

- Tamara? Chuyện gì đang xảy ra vậy?

- Để tôi yên! Tôi nói giữa cơn buồn nôn.

- Mở ra!

- Không! Biến đi ! Làm ơn. Đi đi !

Anakim ngừng gõ cửa. Đáng lẽ tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm khi không còn nghe thấy nó nữa, nhưng cảm giác bị bỏ rơi lại xâm chiếm tôi. Tan vỡ, nước mắt tuôn rơi. Không thể kiểm soát được. Phía sau tôi, những thanh cột rung lên rồi tấm gỗ đập mạnh vào tường. Anakim sải hai bước đến gần tôi, ngồi xuống đất và nhấc tôi ngồi lên đùi anh ấy, đối mặt với anh ấy.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải do vết thương của em không?

Tôi lắc đầu và cố gắng thoát ra, nhưng Anakim vòng tay ôm lấy tôi và buộc tôi phải vùi mặt vào ngực anh ấy.

- Hãy cho tôi biết có chuyện gì vậy.

- Mọi thứ đều thật hỗn loạn! Mọi thứ đều trở nên tồi tệ kể từ cuộc tấn công. Trước đó, tôi tận hưởng cuộc sống của mình. Và rồi có cái nhiệm vụ chết tiệt này và mọi thứ trở thành địa ngục. Phòng giam, Marie, Didier, Nadia! Những gì cô ấy phải chịu đựng thật khủng khiếp! Làm thế nào a nh có thể làm điều này với một ai đó? Sao anh có thể ép tôi xem?

- Chúng tôi phải làm gương! Em muốn chúng tôi làm gì? Được vỗ nhẹ vào lưng và thả ra chỉ bằng một lời khiển trách đơn giản? Đây không phải là cách chúng tôi vận hành và tôi sẽ không xin lỗi vì tôi là chính mình. Các em đã cố giết chúng tôi, hình phạt phải xứng đáng với tội ác của các em. Nadia đã có sự lựa chọn. Nếu cô ta đầu hàng ngay từ đầu...

- Thật kinh khủng! Khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy răng nanh cắm vào thịt cô ấy, máu nhỏ giọt xuống đất. Tôi nghe thấy tiếng hét của cô ấy. Mỗi khi đồng tử của anh đỏ bừng, tôi lại nghĩ về những gì đã xảy ra trong văn phòng, nỗi đau, sự tủi nhục và tôi chờ đợi anh sẽ làm lại điều đó. Tôi không thể sống như thế này được. Nó vượt quá sức của tôi. Lẽ ra anh nên để tôi chết. Cuối cùng tôi đã có thể bình yên với chính mình. Sự tức giận và sợ hãi đã qua đi nhưng chúng lại quay trở lại và tôi không biết phải làm thế nào để đối phó với chúng. Tôi không biết phải làm sao với những giọt nước mắt chết tiệt này! Trước đây tôi chưa bao giờ khóc! Ngay cả khi tôi còn là một đứa bé và kể từ khi tôi đến đây, tôi cảm thấy đó là tất cả những gì tôi có thể làm tốt. Tôi đang trở thành một thứ nhỏ bé mong manh và tôi ghét cảm giác đó. Tôi ghét cha mẹ nuôi của tôi, Maxime và Thomas, những người đã lừa dối tôi trong nhiều năm! Họ sử dụng tôi cho các thí nghiệm của họ. Họ khiến tôi tin rằng họ yêu tôi khi tất cả những gì họ nhìn thấy ở tôi chỉ là một con quái vật.

- Em không phải là quái vật! Nhìn tôi này! Anh ra lệnh, nâng cằm tôi lên. Em. Không. Phải. Là. Quái. Vật ! Chấp nhận sự giúp đỡ của tôi, Tamara. Để tôi sửa chữa cho em. Để tôi thay thế những ký ức tồi tệ bằng những kỷ niệm tốt đẹp hơn. Để tôi chứng minh cho em thấy rằng tôi có thể tốt dành cho em.

- Làm sao anh có thể đạt được điều này khi anh cứ khủng bố tôi?

- Hãy cho tôi một cơ hội và nếu không thành công thì em có quyền ra đi.

- Anh sẽ hứa với tôi chứ?

- Bằng những gì tôi yêu quý nhất.

Tôi lại tựa đầu vào ngực anh ấy, ru ngủ bởi nhịp đập của trái tim anh. Chúng tôi ở đó, ngồi trên sàn phòng tắm, rất lâu. Sự tĩnh lặng xâm chiếm không gian. Một sự tĩnh lặng mà không ai dám phá vỡ. Tôi có thể tin tưởng anh ấy không? Tất cả những người mà tôi tin tưởng cho đến nay đều tỏ ra không xứng đáng. Tại sao điều này lại khác? Tôi có thể bỏ lại quá khứ phía sau và bắt đầu một khởi đầu mới bên cạnh anh ấy không? Anh ấy mong đợi điều gì ở tôi? Anh ấy muốn gì ? Một nô lệ cá nhân? Một đối tác ? Một người bạn ? Đối tượng nghiên cứu? Tôi hoàn toàn lạc lối. Tôi thuộc về nơi nào ? Tôi thuộc chủng tộc nào?

Liệu tôi có thể sống trong một lâu đài trong khi con người đang chết dần chết mòn trong thành phố ? Tôi có thể khiến Anakim thay đổi điều kiện sống của họ không? Để giải phóng họ? Nếu đây là định mệnh của tôi thì sao? Nếu sự giải phóng không đến bằng chiến tranh mà trái lại bằng hòa bình? Chẳng phải điều đó đáng để tôi dập tắt lòng căm thù nếu nó có thể cứu được mạng sống sao? Nếu điều này có thể tạo nên tương lai tốt hơn cho cả một dân tộc? Màn sương dần dần tan đi, để lại những tia hy vọng.

- Được rồi, tôi khàn giọng nói.

- Được rồi, anh lặp lại, thở dài nhẹ nhõm.

- Tôi phải đi tắm!

- Em cần giúp đỡ không? Tôi phải giữ lời hứa, tôi không muốn thất hứa ngay từ đầu.

- Có cố gắng đấy, nhưng tôi nghĩ tôi có thể làm được một mình.

- Được rồi! Hiểu rồi. Hẹn gặp lại? Tôi sẽ đến đón em đi ăn tối.

***

Khi chúng tôi đến phòng ăn, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chúng tôi, hay chính xác hơn là vào tôi. Một số phản ánh sự tò mò, số khác lại hết sức thù địch. Như đoán được điều gì đang diễn ra trong đầu tôi, Anakim nắm lấy tay tôi ngăn tôi rời đi và kéo tôi theo sau anh. Tôi không biết anh ấy ra lệnh gì cho những người Annunakis có mặt, nhưng tất cả họ đều quay mặt đi. Chỉ có con người, không có thần giao cách cảm, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi.

- Đây! Elohan nói khi chúng tôi lên bục. Một người trở lại ! Con lai quyến rũ của chúng ta thế nào rồi?

- Elohan! khiển trách Anakim với giọng điệu khô khan.

- Cái gì? Em không nói điều gì ác ý cả. Xin lỗi Tamara, tôi không có ý xúc phạm cô.

- Ừm... Cảm ơn? Tôi trả lời bối rối.

Tôi thực sự không biết phải nghĩ gì về Elohan. Một mặt, hắn ta có thể cư xử một cách thân thiện và dễ chịu, nhưng mặt khác, tôi thấy hắn rạch cổ Marie trong khi vẫn giữ nụ cười tán tỉnh đặc trưng. Hắn là cánh tay của Anakim, người giải quyết các vấn đề và đảm bảo an ninh cho thành phố. Là người đứng đầu các quốc gia, là người nắm giữ mọi quyền lực. Các nô lệ có vẻ thích điều đó, đặc biệt là phụ nữ. Tôi phải thừa nhận rằng hắn rất đẹp trai, giống anh trai hắn và bớt đáng sợ hơn nhờ khuôn mặt dễ chịu và cách cư xử.

Bữa ăn diễn ra trong yên bình. Mệt mỏi, cuối cùng con người quên mất sự hiện diện của tôi và tiếp tục cuộc thảo luận của họ. Lola, trở lại làm việc, mang rượu đến. Những nô lệ khác bày biện bát đĩa trước mặt chúng tôi. Tôi không thích được phục vụ như thế này, nhưng tôi cố gắng không làm Anakim xấu hổ. Khi một trong số họ đặt một cái tô lớn gần tôi, tôi hơi lùi lại để nhường cho cô ta một chút không gian. Ánh mắt cô ta chạm mắt tôi, ngay lập tức tôi hiểu ý định của cô ta, nhưng đã quá muộn để tránh. Con khốn đó đổ cái muôi của ả lên đùi tôi. Tôi hét lên đau đớn và nhảy lên. Cô ta đã hành động có chủ ý. Cô ta muốn làm bỏng tôi. Để làm gì ?

Anakim hét lên ra lệnh, Elohan lấy lại vẻ nghiêm túc và dùng khăn lau chân tôi. Ả nô lệ đứng cúi đầu như thể cô ta cảm thấy tội lỗi, nhưng cô ta không hề cảm thấy tội lỗi! Tôi nhận ra ả. Đây là người phụ nữ đã ngồi trên đầu gối của Anakim.

- Con khốn! Tôi hét lên, quên đi nỗi đau. Mày cố ý !

Tôi túm tóc và đập mặt cô ta xuống bàn. Thứ dịch bệnh rên rỉ cầu xin Anakim giúp đỡ, nhưng tôi không quan tâm. Tôi muốn ả thú nhận trước mặt mọi người! Tôi không bao giờ muốn trở thành nạn nhân của bất cứ ai nữa.

- Tại sao mày làm vậy ?

- Đó là một tai nạn! Cô ta điên mất rồi!

- Đừng nói dối nữa nếu không tao thề sẽ nhét mặt mày vào cái nồi này!

- Làm ơn! Chủ nhân ơi, tôi thề...

- Tamara đã hỏi cô một câu hỏi, vì vậy hãy trả lời nếu không tôi sẽ ném cô vào ngục tối, Elohan đe dọa.

- Được rồi! Tôi không có ý định làm bỏng cô ấy, tôi chỉ muốn đuổi cô ấy ra khỏi phòng ăn.

Tôi có vài nghi ngờ, nhưng dù sao thì tôi cũng thả ả ta ra. Bất chấp hành động của ả, tôi không muốn ném ả vào phòng tra tấn. Nô lệ đứng dậy trong nước mắt, ánh mắt dán chặt vào Anakim.

- Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn dành chút thời gian với ngài. Giống như đêm hôm nọ.

Tôi nắm chặt tay để không đập vỡ hộp sọ của cô ta và quay gót.

Quá nhiều để tôi có thể chịu đựng.

- Vậy thì, tôi gào lên, mày chỉ cần hỏi thôi! Chạm vào tao thêm một lần nữa tao sẽ giết mày!

- Tôi càng ngày càng thích con bé này! Nếu anh chọn nô lệ, em sẽ lấy đứa này. (đoạn này là Eloha nói với Anakim)

Mơ đi, tôi rít lên trước khi rời đi.

Tôi về phòng, phải cởi bộ quần áo bẩn thỉu này càng nhanh càng tốt. Tôi có ấn tượng rằng nó đang dần ăn sâu vào da. Sự ma sát khiến tôi muốn hét lên. Đùi của tôi bị trầy xước, mụn nước bắt đầu xuất hiện ở một số chỗ. Khi tôi kéo quần xuống vùng bị ảnh hưởng nhiều nhất, vải vẫn bị dính vào.

- Đợi đã! Tôi sẽ giúp em.

- Tôi có thể để nó như thế này được phải không? Đây sẽ là phong cách độc đáo đó, ai biết được, có lẽ tôi sẽ bắt đầu một xu hướng thời trang mới, tôi cố nói đùa. Tôi hy vọng tất cả đám tình nhân của anh không quá nghịch ngợm, nếu không, tôi sẽ không cống hiến được nhiều cho đời mình đâu.

- Cô ta không phải là tình nhân của tôi!

- Ôi làm ơn đi! Tôi đã thấy anh! Đó không phải là lời trách móc, anh muốn làm gì thì làm, nhưng tôi không muốn phải chịu đựng sự ghen tị của họ. Tôi không quen với phong cách chiến đấu giả dối này.

- Đau đớn khiến em nói bất cứ điều gì! Nào, hãy đưa em đi tắm để chúng ta có thể cởi bỏ tất cả những thứ này dễ dàng hơn. Melodi đang mang dầu dưỡng đến.

Tôi chưa kịp trả lời thì Anakim đã bế tôi vào phòng tắm. Nước mát làm dịu cảm giác bỏng rát. Tên Thần giả, ướt sũng cả người, cẩn thận gỡ từng mảnh vải ra. Đó không phải là một cảnh đẹp. Vết thương rất sâu và tôi sợ sẽ giữ lại những vết sẹo xấu xí, bất chấp khả năng chữa lành nổi tiếng này.

Khi chẳng còn lại gì, Anakim lại bế tôi ra khỏi phòng tắm và đặt tôi lên ghế.

- Cởi phần quần áo còn lại.

- Được rồi, nhưng anh quay lại đi. 

- Em đùa đó à? Tôi đã nhìn thấy em ...

- Quay lại đi! Tôi cắt ngang.

- Như em mong muốn.

Tôi cởi toàn bộ quần áo và quấn mình trong một chiếc khăn tắm. Với nụ cười trên môi, Anakim quay lại trước mặt tôi và không rời mắt khỏi tôi, kéo áo phông lên.

- Anh đang làm gì vậy?

- Giống như em, nhưng em có thể thưởng thức chương trình. Trừ khi em thích nhìn từ phía sau

- Tôi đang đau và anh thì đang khiêu khích tôi?

- Không, tôi đang làm em mất tập trung. Không hoạt động sao? anh hỏi, đánh rơi áo rơi xuống đất tạo ra tiếng nước lớn.

- Một chút? Tôi đáp lại, ngưỡng mộ thân hình vạm vỡ, không có lông của anh ấy.

Nụ cười của anh càng rộng hơn khi anh cởi khóa quần và từ từ kéo xuống. Dương vật của anh ấy, sau khi được thả ra, đứng kiêu hãnh.

- Và ở đây ? Tôi vẫn còn làm em mất tập trung một chút phải không?

Tôi mở miệng rồi khép lại, giống như một con cá đang cố thở trên mặt nước, khiến anh ấy bật cười. Anakim thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, cẩn thận không chạm vào cặp đùi đau đớn của tôi. Anh chạm vào môi tôi, đưa đầu lưỡi lướt qua chúng.

- Bây giờ thì sao? anh thì thầm.

- Tôi nghĩ...

- Tamara? Anakim bảo tôi mang theo một ít dầu dưỡng, cô có ở đó không?

- Chúng tôi đến đây, Anakim trả lời.

Anh ấy hôn trộm tôi và quấn một chiếc khăn quanh eo. Ánh mắt tôi vẫn dán chặt vào những giọt nước chảy xuống ngực anh khiến tôi muốn liếm chúng. Tôi cắn môi dưới và thở dài. Anakim kéo tôi dậy lần thứ ba.

- Tôi thích khi em nhìn chằm chằm vào tôi như thể em sắp nhảy vào tôi, anh ấy thì thầm vào tai tôi trước khi mở cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro