(Lạc Ôn) Nếu 188 gia chủ đoàn không muốn sống nữa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cậu có hay không.... Có hay không từng yêu tôi? Dù chỉ một chút?" 'tôi không biết."

Ôn Tiểu Huy ngồi trên lan can bên hồ, hưởng thụ những cơn gió nhu hòa thổi tới trước mặt, cậu nhìn dòng người tấp nập ven đường, như muốn tự ngược bản thân mà nhớ lại cuộc nói chuyện với Lạc Nghệ ban nãy.

Ba năm, cậu cùng Lạc Nghệ đã quen biết ba năm, nuôi chó cũng nuôi ra cảm tình luôn rồi, còn Lạc Nghệ thì sao, cậu ta mẹ nó chỉ biết tiền!

Ôn Tiểu Huy cúi đầu nhìn mặt nước lóng lánh dưới ánh đèn, trong đầu không khỏi nảy ra một ý nghĩ hoang đường: Nếu trực tiếp nhảy từ đây xuống thì có phải cậu sẽ giải thoát được cho bản thân hay không?

"Tiểu Huy ca!"

Âm thanh quen thuộc vang lên bên tai, Ôn Tiểu Huy mạnh mẽ quay đầu, lọt vào trong tầm mắt là một khuôn mặt đẹp trai, trẻ trung, nhưng trong mắt cậu lại là khuôn mặt hung ác nhất.

,

Nhìn thấy Ôn Tiểu Huy ngồi trên lan can bên hồ, Lạc Nghệ thừa nhận, khi đó hắn thật sự luống cuống.

Hắn thừa nhận, đúng là ngay từ ban đầu hắn là mang theo mục đích đi gặp Ôn Tiểu Huy, nhưng sau một thời gian dài chung sống, hắn đã bị cuốn hút với tất cả mọi thứ của Ôn Tiểu Huy, Ôn Tiểu Huy tươi cười, Ôn Tiểu Huy quan tâm, Ôn Tiểu Huy tinh nghịch....... Đều khiến hắn trở nên say mê. Khi hắn cùng Tào Hải đưa bản hợp đồng cho Ôn Tiểu Huy, lương tâm hắn cũng có chút lung lay, nhìn về phía Ôn Tiểu Huy ngây thơ tươi cười, hắn cũng có chút do dự, lúc ấy không ai chú ý tới, tay hắn khi giao hợp đồng cũng hơi hơi run, nhưng tất cả bây giờ đều không còn quan trọng nữa, cuối cùng thì hắn vẫn lừa Ôn Tiểu Huy, nhưng hắn thật sự hối hận, nếu hắn có thêm một cơ hội nữa, ba trăm triệu đô la là cái thá gì, đồ chó Thường Hành là cái thá gì, hết thảy hắn đều không quan tâm, chỉ cần Tiểu Huy ca của hắn.

Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận, việc đã làm chẳng thể vãn hồi.

Dù sao thì hắn cũng đã làm Tiểu Huy ca đau lòng.

Thế thì sao nào? Tiểu Huy ca chỉ có thể là của hắn.

Lạc Nghệ sẽ tận dụng mọi thứ để níu giữ vị thần của mình.

"Tôi đã nói rồi, sau khi ra khỏi cửa, tôi không bao giờ tin cậu thêm lần nào nữa."

"Khi tôi biết cậu là cháu ngoại trai của tôi, tôi cảm thấy đời trước mình chắc chắn là người cứu vớt hệ Ngân Hà, mới có thể có được một người cháu ngoại trai như cậu."

"Một giấc mộng to lớn tươi đẹp đến thế, cậu mẹ nó lại cố tình nói cho tôi biết tất thảy đều là giả dối, từ đầu tới cuối mẹ nó đều là lười đảo!"

"Lạch cạch", trên phiến đá xanh tăm tối xuất hiện hai giọt nước mắt, Ôn Tiểu Huy cũng không biết khi nào, khi nào mặt cậu đã tràn đầy nước mắt.

"Em lừa anh, nhưng em thật lòng yêu anh. Anh cho em một cơ hội nữa đi, em nguyện vì anh làm tất cả!"

Khuôn mặt bình tĩnh của Lạc Nghệ nhuốm vẻ lo lắng, hai giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài và cong.

"Cái gì cũng có thể làm vì tôi?"

"Đúng vậy!"

"Tôi muốn cậu trước mặt tất cả mọi người quỳ xuống cho tôi. Cậu quỳ hay không quỳ?"

Ôn Tiểu Huy đang đánh cược. Đánh cược rằng Lạc Nghệ không dám.

Nếu Lạc Nghệ đã có được ba trăm triệu đô la, chắc chắn công ty sẽ tăng trưởng không ngừng. Một vị trăm triệu phú ông như vậy, sao có thể hạ thân quỳ dưới Ôn Tiểu Huy cậu đây? Đối với hắn, cậu tính là cái gì?

Nhưng việc xảy ra luôn ngoài ý muốn của mọi người.

Lạc Nghệ lặng yên nhìn cậu, không chút do dự, "Rầm" một tiếng quỳ xuống, cái âm thanh kia làm Ôn Tiểu Huy còn thấy đau thay hắn.

Trong nháy mắt, không khí quanh thân như đông đặc lại, Ôn Tiểu Huy bỗng thấy việc hô hấp trở nên khó khăn, trái tim rách nát lại nhảy lên lần nữa, hốc mắt không kìm nổi nước mắt tuôn rơi.

"Đời này cậu sẽ không gạt tôi nữa sao?"

Bởi vì khóc mà giọng nói của Ôn Tiểu Huy trở nên khàn khàn.

"Tuyệt đối sẽ không lừa anh một lần nào nữa."

Tuy rằng Ôn Tiểu Huy đã bị Lạc Nghệ lừa dối rất nhiều, nhưng lần này cậu chắc chắn và tin rằng, lời Lạc Nghệ nói là thật.

Ôn Tiểu Huy nhảy từ trên lan can xuống, mạnh mẽ nhào vào lòng Lạc Nghệ, dựa vào bờ vai rộng của hắn, nức nở nói: "Anh... Anh cho em cơ hội cuối cùng."

Cùng lúc đấy, bả vai Ôn Tiểu Huy cũng ướt đẫm, đây là những giọt nước mắt chân thật nhất mà Lạc Nghệ từng rơi.

Sau đó, Lạc Nghệ quỳ một gối xuống đất, hôn lên mu bàn tay của Ôn Tiểu Huy, nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, trịnh trọng nói: "Tiểu Huy ca, cả đời này em đều yêu anh."

Trong mắt Lạc Nghệ không có lừa gạt cùng ngụy trang, chan chứa trong đôi mắt ấy, tất cả đều là Ôn Tiểu Huy.

Thời gian hoa quỳnh nở tuy ngắn,

Nhưng nó thắng ở trân quý cùng lộng lẫy;

"Em yêu anh" mặc dù ngắn,

Nhưng nó thắng ở thành kính cùng trang trọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro