Chương 26.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thứ ba, ngày 21 tháng 7.

Trời rất nóng, là một ngày nhiệt độ cao.

Buổi sáng Hứa Duy nhận được điện thoại của Tôn Hư Hoài, anh ta tự mình đến khách sạn Trường Nhiêu đón cô. Hứa Duy bảo anh ta chờ dưới lầu. Cô vào phòng vệ sinh thay bộ trang sức tao nhã, đổi bộ quần áo không mới lắm mang từ Giang Thành tới, chiếc áo thun bình thường cùng quần short, toàn là kiểu của năm trước.

Cô kéo vali ra khỏi thang máy, đến đại sảnh, ở khu vực thư giãn, Tôn Hư Hoài đứng dậy, đi tới đón chiếc vali trong tay cô: "Cô Hứa."

Hứa Duy gật đầu: "Giám đốc Tôn."

Tôn Hư Hoài cười cười: "Cô Hứa đừng giễu tôi nữa. Đi thôi, giờ này chắc giám đốc Tưởng đã dậy rồi đấy."

"Ừm."

Hứa Duy theo anh ta lên xe.

Trong xe đã có tài xế, Tôn Hư Hoài và Hứa Duy ngồi ở phía sau: "Mấy ngày nay cô đều ở đây ư?"

"Không phải." Hứa Duy nói, "Đi chơi một vòng rồi."

Tôn Hư Hoài hơi ngạc nhiên, "Tôi nhớ trước đây cô không thấy hứng thú mấy với phong cảnh của cái chỗ nhỏ này mà."

"Hiện tại thấy cũng tạm được." Hứa Duy nói, "Buồn chán quá, nên thăm quan chút cũng vui."

Tôn Hư Hoài phụ họa: "Đúng thế, tốt hơn nằm ì một chỗ."

Hứa Duy chọn đề tài mới, "Tối qua giám đốc Tưởng đến lúc mấy giờ?"

"Gần mười giờ thì phải, lão Trần đến sân bay đón."

Hứa Duy à một tiếng, "Gần đây anh ấy không đi thủ phủ tỉnh ư?"

"Chắc không đi đâu, vừa về thôi mà, hai ngày trước giám đốc Lý mới đi."

Giám đốc Lý nói ở đây là Lý Việt.

Hứa Duy không hỏi nữa, Tôn Hư Hoài nói tiếp: "Năm nay cô Hứa định ở bao lâu? Ngày trước toàn ở hơn một tháng, năm nay có phải giống vậy không?"

"Để xem tình hình đã, đoán chừng sớm hơn một chút, chán rồi thì đi thôi."

"Vậy sợ rằng giám đốc Tưởng không vui." Tôn Hư Hoài cười cười với vẻ biết rõ.

Hứa Duy liếc nhìn anh ta một cái, không có biểu cảm gì.

Tôn Hư Hoài nghĩ thầm: Cô Hứa này vẫn như cũ, rất lạnh lùng.

Xe chạy đến khu biệt thự hồ Đông Bình.

Đến trước cửa, Tôn Hư Hoài kéo vali, còn Hứa Duy xách ba lô. Chuông cửa vang lên một tiếng, có người ra mở cửa, là một cậu bé, trông chừng mười hai, mười ba tuổi, khôi ngô tuấn tú, hơi ngượng ngùng nở nụ cười với Hứa Duy.

Tôn Hư Hoài kêu: "Du Sinh à."

Hứa Duy nhớ tới tên cậu bé —— Tưởng Du Sinh, là con trai của Tưởng Tùng Thành.

Tưởng Tùng Thành chưa từng kết hôn, nhưng anh ta có một đứa con trai, từ miệng người ngoài thì cũng chính là con riêng điển hình, chưa có một ai gặp qua mẹ của đứa nhỏ này bao giờ. Điều làm người ta thổn thức là, thằng bé bị câm.

Từ khi Tưởng Tùng Thành tiếp quản tập đoàn Thành Việt, mấy năm nay bên cạnh anh ta cũng không có phụ nữ xuất hiện.

Trong mắt người khác, Tưởng Tùng Thành là người đàn ông độc thân kiệt xuất và có tiền.

Chỉ có vài người hơi thân trong vòng tròn xã hội của anh ta biết, anh ta khá thân thiết với một nữ phóng viên có chút danh tiếng, hàng năm tụ tập một khoảng thời gian, ngoài mặt giải thích là "bạn bè". Nhưng bên trong có chuyện gì thì mọi người đều đang đoán.

Điều này, đến cả Tôn Hư Hoài cũng không rõ lắm.

Sảnh ở lầu một rất rộng, vào nhà, hơi nóng trên người bị nhốt ngay ngoài cửa.

Tưởng Du Sinh không giống với đứa trẻ nhà giàu thông thường lắm. Người cậu bé không toát vẻ giàu sang, trái lại nhìn giống như cậu bé gia đình bình thường. Hứa Duy vừa vào, cậu liền ngồi xuống lấy giày cho Hứa Duy.

Tôn Hư Hoài không được đối đãi như thế, tự anh ta thay giày.

Một người đàn ông đi xuống cầu thang, mặc quần áo ở nhà rộng màu đen, không cao lắm, ước chừng 1m75, khuôn mặt giống hệt trong tạp chí, cao gầy.

Tôn Hư Hoài gọi trước: "Giám đốc Tưởng."

Hứa Duy ngẩng đầu.

Tưởng Du Sinh đứng lên.

Ánh mắt Tưởng Tùng Thành dừng trên người Hứa Duy, nhìn hai lần.

Lòng bàn tay Hứa Duy hơi nóng.

Cô mím môi, trước tiên nở nụ cười: "Giám đốc Tưởng."

Tưởng Tùng Thành nheo mắt, nụ cười thoáng bên môi. Nụ cười của anh ta giống hệt con người anh ta, có phần kiềm nén.

Tưởng Tùng Thành đi xuống: "Ngồi đi."

Bọn họ ngồi xuống sofa, người phụ nữ trong phòng bếp bưng trái cây ra, rồi xếp đặt pha trà cho họ.

Tưởng Tùng Thành nhìn trái cây, nói: "A Trân, rửa ít anh đào đi."

Người phụ nữ kia đáp lời, nhanh chóng bưng một dĩa anh đào sang đây.

Tưởng Tùng Thành đẩy cái dĩa đến trước mặt Hứa Duy: "Năm nào em cũng thích ăn cái này mà, nếm thử đi."

Hứa Duy nhìn anh một cái, rồi cúi đầu cầm anh đào ăn.

Tưởng Du Sinh ngồi cạnh cô, Hứa Duy nói: "Em cũng ăn đi."

"Du Sinh không thích ăn cái này, em quên rồi ư?"

Hứa Duy khựng lại, "À, đúng là quên thật."

Tưởng Tùng Thành cười một tiếng: "Cái trí nhớ của em, năm sau kém hơn năm trước mà."

Hứa Duy phụ họa: "Đúng vậy."

Ngồi một lúc, Tưởng Tùng Thành và Tôn Hư Hoài đi vào phòng sách nói chuyện, bảo Tưởng Du Sinh cùng Hứa Duy lên lầu.

Hứa Duy xách vali, Tưởng Du Sinh đi đằng trước, dẫn cô tới lầu hai. Hứa Duy thấy rõ ý của cậu, vào căn phòng trong cùng.

Căn phòng rất rộng, tông màu xanh nhạt, trang trí rất tinh tế, giường cũng là phong cách phụ nữ thích.

Hứa Duy xách vali đi vào, ngồi trên giường một hồi, quét mắt nhìn xung quanh một lượt, ngược lại không phát hiện có camera.

Tưởng Du Sinh dựa vào tường nhìn cô.

Hứa Duy vẫy tay, "Sang đây ngồi đi."

Cậu bé biết đọc khẩu hình.

Hứa Duy cũng không nói nhiều với cậu, chỉ dọn dẹp một chút đồ của mình.

Tưởng Du Sinh ở một bên nhìn, Hứa Duy quay đầu nhìn cậu, cậu liền đỏ mặt cười cười.

Đứa nhỏ này rất dịu dàng.

Tôn Hư Hoài ở lại đây ăn cơm trưa rồi mới đi.

Sau bữa trưa, Tưởng Du Sinh phải đi ngủ, A Trân thì bận rộn trong bếp, phòng khách chỉ còn lại Hứa Duy cùng Tưởng Tùng Thành.

Tưởng Tùng Thành uống trà, Hứa Duy lại ăn trái cây.

Yên lặng đến quái lạ.

Tưởng Tùng Thành nhìn cô, nói: "Sao lần này em cứ như xa lạ với anh vậy."

"Có sao." Hứa Duy quay đầu, "Có lẽ là do lâu rồi không gặp."

Tưởng Tùng Thành hỏi: "Đến đây lúc nào?"

"Được một tuần rồi."

"Nghe nói em còn đi ra ngoài chơi?"

"Ừm."

"Một mình ư?"

"Không phải." Hứa Duy nói, "Tình cờ gặp mấy bạn học cũ."

Tưởng Tùng Thành cười cười: "Sao trước đây chưa gặp bạn học của em ở đây bao giờ vậy."

"Chẳng qua là do lúc trước không tình cờ gặp thôi."

Tưởng Tùng Thành không hỏi tiếp câu này, nói: "Chơi thế nào?"

"Cũng được."

Tưởng Tùng Thành nói: "Nghe Hư Hoài nói em gặp tai nạn."

"Ừm." Hứa Duy nhìn anh ta, "Trên đường về quê xảy ra chút việc ngoài ý muốn. Em không có việc gì, chị em lái xe, chị ấy thì nghiêm trọng hơn một chút, vẫn chưa xuất viện."

"Không có việc gì lớn phải không."

"Ừm."

"Vậy thì tốt." Tưởng Tùng Thành lại nhìn về phía cô, "Năm ngoái em mặc bộ này mà, không mua bộ mới ư?"

Hứa Duy nói: "Có mua rồi, nhưng không thoải mái bằng bộ này."

"Em cứ như vậy thôi." Tưởng Tùng Thành lắc đầu.

Nói chuyện phiếm một hồi.

Tưởng Tùng Thành uống một hớp trà, nói: "Đi lên lầu đi, trong phòng kia thoải mái hơn."

"Ừm."

Tưởng Tùng Thành đứng dậy, Hứa Duy đi theo anh ta.

Lầu hai có một phòng thư giãn, giống như một phòng chiếu phim nhỏ sang trọng.

Một bộ ghế salon dài bằng da chiếm không gian lớn.

Hứa Duy ngồi xuống.

Tưởng Tùng Thành ngồi cạnh cô. Anh ta bảo Hứa Duy chọn phim xem.

Hứa Duy chọn bừa một bộ phim nghệ thuật.

Âm thanh chỉnh nhỏ, hai người dựa vào ghế xem.

Thật ra Hứa Duy hơi mệt, nhưng tình hình thế này căn bản không được ngủ, đầu óc cô luôn ở trạng thái cảnh giác cao độ.

Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng kết thúc.

Phần nhạc cuối phim còn đang phát.

Tưởng Tùng Thành đột nhiên mở miệng: "Về sau người cảnh sát kia còn tìm em không?"

Hứa Duy thoáng ngơ ngác, gật đầu: "À, có tìm."

Tưởng Tùng Thành ừm một tiếng, sắc mặt hơi sầm lại: "Xem ra bọn họ vẫn chưa từ bỏ ý định." Ngừng một lúc, anh ta lại cúi đầu cười, "Tại em trước đây danh tiếng vang dội quá, vụ án ở ngóc ngách nào cũng đào xới được, nên cũng khó trách bọn họ trông cậy vào em."

Hứa Duy nhìn chằm chằm màn hình, tùy ý nói: "Bọn họ chưa từ bỏ ý định, cũng phiền phức lắm."

"Yên tâm đi, bọn họ tìm nhầm người rồi, có thể điều tra được cái gì?" Anh ta nói.

Hứa Duy không nói gì, ừm một tiếng.

Buổi tối Tưởng Tùng Thành đi ra ngoài, Hứa Duy đọc sách với Tưởng Du Sinh ở phòng sách, mãi cho đến khi đi ngủ cũng không thấy anh ta về.

Hứa Duy nằm trong căn phòng lạ, gửi tin nhắn cho Chung Hằng: < Ngủ chưa? >

Anh gần như trả lời ngay lập tức —— < Chưa ngủ, em thế nào rồi? >

Hứa Duy bấm mấy chữ rất nhanh: < Tốt lắm, em chỉ nói với anh một chút thôi, đừng lo lắng, mau ngủ đi, không cần nhắn lại đâu. >

Chung Hằng nhìn chằm chằm điện thoại cả buổi, rồi xóa hết từng dòng chữ vừa bấm.

Đang chuẩn bị ngủ, Tống Tiểu Quân gọi điện tới.

Chung Hằng nhận máy, đầu bên kia giọng Tống Tiểu Quân truyền tới: "Chung Hằng, hôm nay đội trưởng đội cảnh sát đặc nhiệm bên tôi đề cử cậu, dạo này đội bọn họ thiếu người lắm, không chờ tới cuối năm được, nên muốn tuyển mấy người trước để dùng. Nếu ngày mai cậu rảnh thì đến một chuyến, thế nào?"

"Vội vậy ư?"

"Đúng vậy, thiếu người vô cùng, nhất là thật sự không có nhiều người có khả năng có thể dùng ngay được. Phần lớn toàn là người mới thôi, phải huấn luyện, phải dạy, nên tôi vừa nói tình hình của cậu một cái là đội trưởng hứng thú lắm, muốn gặp cậu trước."

Chung Hằng trầm mặc một lúc, nói: "Được, ngày mai tôi sang đó."

Tống Tiểu Quân rất vui, "Tốt tốt, vậy tôi gửi địa chỉ qua cho cậu, ngày mai cậu đến rồi gọi điện thoại cho tôi!"

"Được."

*

Cả đêm Hứa Duy ngủ không yên, sáng sớm đã thức dậy.

Cô cũng không biết hôm qua Tưởng Tùng Thành về hay chưa.

Trong phòng có phòng vệ sinh, cô bò dậy rửa mặt, trang điểm, mặc quần áo, điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình điện thoại hiện tên người gọi: Nhan Hân.

Vài ngày không có tin tức của cô ấy, Hứa Duy cũng sắp quên mất.

Cô vừa nhận, đầu bên kia liền truyền đến giọng nói nghẹn ngào của Nhan Hân: "Chị Hứa Duy, chị có rảnh không?"

Hứa Duy giật mình: "Em làm sao vậy? Ở chỗ nào."

"Em ở đồn cảnh sát."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro