193 ---->196

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 193 :

Trong tiềm thức, mắt tôi nhìn, tay tôi bóp thắng, chiếc xe đạp màu đen cùng một thằng con trai dừng lại trước ngôi nhà của hắn :

- “ Đến nhà rồi kia à ? “ – Tôi đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cổng sắt.

Chầm chậm đẩy cửa, tôi thẫn thờ dắt xe vào trong nhà. Dưới bếp, mẹ tôi đang lúi húi nấu ăn với rổ rau trên tay.

- “ Ừ nhỉ, trời gần tối rồi, mẹ phải ở nhà nấu cơm thôi ! “ – Là một ai đó nói hộ từ trong đầu dùm tôi, nghe xa xăm và lạ lẫm.

- Về rồi à con ? Biết gì chưa ? – Mẹ tôi tươi cười rạng rỡ.

- Dạ ? – Tôi ngước mắt nhìn.

- Anh mày đậu Bách khoa rồi, 21 điểm mà trường chỉ lấy có 18 điểm, vậy là xem như xong khối A, giờ chỉ còn đợi Y Dược khối B nữa thôi ! – Ánh mắt mẹ không giấu nổi vẻ hân hoan.

- Dạ, may ghê ha ! – Tôi gượng cười, cố sao cho thật tự nhiên.

- Ừm, nó vừa gọi điện báo về, chắc giờ ngoài Phan Rang mấy cô chú tập trung lại làm tiệc đấy !

- Hì….. !

- Đợi anh mày đậu luôn trường Y rồi thì nhà mình cũng mở tiệc !

- Dạ…hì hì, hẳn rồi !

- Mày cũng liệu mà cố học cho bằng anh đấy con, thôi tắm rửa rồi xuống ăn cơm !

- Dạ….. !

Tôi cố dạ vâng rõ to để giấu đi sự bất thường của mình rồi bỏ đi lên nhà trên :

- “ Học ư… ? Liệu rằng học có phải là quan trọng nhất ?.... Sao lúc nào mọi người cũng chỉ bắt con học vậy ? Sao ai cũng bảo con phải giỏi như ông anh chứ…. ? Cảm giác là cái bóng của một người, có ai đã từng biết qua chưa….. ? “

Cũng thật trớ trêu, ngày ông anh tôi đậu đại học Bách Khoa thì tôi lại chẳng thể thành tâm mà gọi điện chúc mừng ổng, bởi vì chiều hôm nay…..

Thất thểu vào phòng, tôi đóng cửa lại rồi tựa người vào tường, ngồi phịch xuống sàn.

Từng giây đồng hồ chầm chậm trôi qua theo tiếng tíc tắc của kim giây kêu rõ đều đặn trong phòng, tôi vẫn lặng yên ngồi bất động.

Tại sao lại như vậy chứ ? Mình phải nổi giận vì vừa chứng kiến một sự thật phũ phàng ư ? Hay phải thật buồn vì hôm nay đã chính thức trở thành một kẻ… bị bỏ rơi ?

Ừ, trước khi về nhà, tôi đã cố kìm nén mọi cảm xúc, và đợi đến lúc ở trong phòng một mình, tôi mới có thể phát tiết nó ra ngoài. Tôi cứ tưởng về đến nhà, tôi sẽ nổi giận, sẽ quẳng đồ đạc đi như một kẻ điên vì thất tình, hay sẽ buồn rầu đến suy sụp như một người bi luỵ vì tình.

Nhưng không, tất cả đều vô hồn… và trống rỗng !

Tôi không hề cảm thấy gì cả, một chút tức tối cũng không, một chút buồn rầu cũng không, chỉ đơn giản là những suy nghĩ và câu hỏi luôn đứt quãng giữa chừng vì không có hồi đáp.

- “ Tại sao vậy ? “

- “ Vừa rồi là sự thật mà, phải không ? “

- “ Mình đợi bao ngày, rốt cuộc điều cần biết cũng đã biết rồi đấy thôi ? “

- “ Nhưng sao…. ? “

Ừ, có lẽ nơi này không hợp ! Đúng rồi, căn phòng này không đủ rộng, hồi nhỏ mỗi lần buồn, chẳng phải mình hay ra biển để thét thật to cho vơi nỗi lòng đó sao ? Ừm, hẳn là vậy rồi, mình hiện giờ chưa cảm thấy gì cả là do không gian nơi này quá chật hẹp. Mình phải giữ nguyên cảm xúc này, để ngày mai ra đến biển mình sẽ tha hồ mà… gì nhỉ ? À, gặm nhấm nỗi đau này chứ, hay thật, tự dưng bây giờ mình lại trở thành một thằng thích thưởng thức cái cảm giác này ?

Gọi nó là gì nhỉ ? Bị phản bội ư ? Hay phụ tình ? Hay là… quả báo ? Nhưng… mình đã làm gì để bị quả báo ?

- Nam ơi, xuống ăn cơm ! – Tiếng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà.

Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ dài miên man bất tận, vội đứng dậy nói :

- Ư….m……….. !

Gì vậy ? Sao tôi không thể nói thành lời được ? Một cảm giác nghẹn ứ và đông đặc nơi cổ họng, tưởng chừng nếu cứ cố nói ra một điều gì đó, thì tôi sẽ thở nấc lên thành tiếng.

- Dạ……. ! – Và cố gắng lắm, tôi cũng chỉ phát ra được một từ gọn lỏn, nói mà như không nói.

- Có nghe không Nam ? – Mẹ tôi lại gọi, giọng bà đã sốt ruột.

Không nói được, tôi vội đứng dậy rồi mở cửa phòng cố tạo âm thanh thật to để mẹ tôi biết là tôi đang mở cửa, cố giẫm chân mạnh xuống sàn để bà biết là tôi đang bước xuống.

Tôi im thin thít, chỉ đưa đũa gắp thức ăn rồi và cơm vào miệng qua loa cho có lệ, vẫn không nhìn ai và cũng chẳng nói gì.

- Mày sao thế con ? Sao mắt đỏ nữa rồi ? – Mẹ tôi ngạc nhiên.

- Dạ…lúc nãy ngoài đường có bụi, con dụi mắt nhiều nên vậy ! – Tôi cố giấu vẻ bối rối, mặt thản nhiên đáp.

- Tí nữa lên nằm nghỉ đi, đừng xem tivi nữa ! – Mẹ tôi dặn.

- ……….. ! – Tôi vẫn cắm cúi ăn.

- “ Gì nữa thế ? Chỉ khi nào xúc động mạnh thì mắt mình mới đỏ mà ? Nãy giờ mình có cảm giác gì đâu mà lại như vậy ? Buồn cũng không, tức giận cũn không mà ! “

Sau bữa tối, viện lí do mắt đỏ cần nghỉ sớm, tôi nói với mẹ rồi lên trên lầu, đóng cửa phòng lại và tắt đèn. Thả người xuống giường, nằm vắt tay lên trán :

- “ Mình bị sao thế này ? Sao đầu óc cứ trống rỗng, chẳng hề có gì thế này ? “

Không biết là đã bao lâu trôi qua, nhưng tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đã trở thành một thứ âm thanh mà tôi tưởng chừng như cứ mỗi một lần nó vang lên, là đã 1 ngày hay thậm chí là 1 năm. Và cũng không biết bao nhiêu lần, tôi từ đang nằm lại trở dậy và ngồi bó gối, có khi tôi tựa hẳn người vào tường, có khi tôi úp mặt thê lương, và cũng có khi… tôi thẫn thờ nhìn vào bóng đêm dày đặc trước mắt.

- “ Đã 2 giờ đêm rồi ư ? “ – Tôi nhìn vào kim dạ quang của đồng hồ.

Thật khẽ khàng và chậm chạp, tôi rón rén mở cửa ban công và trèo lên sân thượng. Bầu trời đêm khuya của một ngày hè không mưa trở nên quang đãng đến lạ thường, cao vợi và thoáng mát, ngàn ánh sao sáng lấp lánh giữa tầng không. Từng làn gió nhẹ đưa hương hoa sữa từ nhà kế bên sang, tôi nghe tiếng xào xạc lá của những cây dừa nước được trồng bên dưới.

Gì nhỉ ? Tôi ra đây làm gì nhỉ ?

À, phải rồi, chiều nay, tôi thấy Vy đi với tên con trai khác. Vậy là bọn thằng Khang không có nói sai, hì, vậy mà lúc trước mình lại đi không tin tụi nó, ngớ ngẩn thiệt, bạn bè chơi thân thì cần gì phải lừa nhau đâu chứ ! Mà Phan Thiết thì nhỏ xíu, chắc là Vy với tên ấy cũng….. !

Tôi trở mình dậy, thở hắt ra và cười một mình.

Chắc là Vy và tên ấy cũng đi với nhau nhiều lần rồi, đến cả nhỏ Phương cũng còn thấy kia mà. Ừm, vậy là chỉ trong có hơn 1 tháng mà nhiều chuyện xảy ra quá, nào là so tài với A Lý, lần đầu tiên bị đá thật lực vào hông này. Rồi thằng Luân tán tỉnh bà chị lớp trên, à, cái thằng Chiến dám chơi xỏ mình lần hai, rủ lên nhà gì mà gà thì gà tây, cá thì không được câu, hừm…hì hì, mà cũng vui chứ đâu có sao…gì nữa nhỉ ?

À… lần đầu tiên bị quê giữa đám bạn, quê thiệt… sao Vy nói hiểu tôi mà lại vậy nhỉ ? Chắc hẳn là lúc ở bờ suối em ấy cũng thấy tôi chìa tay ra chứ, tụi bạn ai cũng thấy cả mà. Rồi lại còn lúc đi về nữa chứ, thật là…. Mọi ngày đã lạnh lùng với tôi rồi, thôi thì có gì cứ nói thẳng ra đi chứ, mập mờ hoài vậy thì tôi biết gì được đâu.

Em cứ nói thẳng ra là…. Cứ nói thẳng ra là em có bạn trai khác rồi đi, đâu cần phải im lặng đến như vậy ? Im lặng và từ từ xa lánh là cách em đã chọn để bỏ rơi một người hay sao ? Cách đó không hay chút nào đâu, thật đấy Vy à !

Em biết ngày hôm nay, tôi… ừ, tôi buồn thật đấy, giờ tôi mới nghĩ là mình đang buồn. Nhưng không phải là vì em đã có bạn trai khác, mà là vì….

Bạn bè ai cũng nói rằng em đi với người con trai khác mà tôi đâu có tin, không, không phải là tôi không tin họ. Chỉ riêng tôi, riêng những ngày vừa rồi ở cạnh em, tôi đã có dự cảm về điều đó rồi. Chỉ là… tôi đợi em, tôi đợi chính em nói lời chia tay kìa, và tôi… hẳn rồi, tôi sẽ rút lui mà chúc phúc cho em. Nhưng không, em không nói gì, và cũng không làm gì, chỉ đơn thuần vì cách em chọ là im lặng và xa lánh.

Thế là ngày ngày tôi đợi, tôi đợi một sự xác nhận mơ hồ mà chính tôi cũng không biết đó là gì, nhưng tôi vẫn biết mình phải đợi. Ừm, giờ thì tôi biết rồi đấy, tôi đợi khoảnh khắc tôi thấy em cùng người khác vui cười cùng nhau, và hôm nay tôi cuối cùng đã được như ý nguyện rồi !

Nhưng em biết không ? Tôi không buồn vì điều đó, mà tôi… tôi buồn, tôi đau vì giây phút em nhìn tôi, nó rất ngắn ngủi, rồi em lại quay đi như chưa hề nhìn thấy tôi, như hai ta chưa từng quen biết. Tôi đau vì điều đó, đau lắm, tim tôi như thắt lại rồi vỡ vụn. Thà rằng em nói một lời thẳng thừng thì có lẽ tôi sẽ không đau như bây giờ, đằng này….

Cũng không biết là đã bao lâu trôi qua, khi cảm thấy hơi lạnh của sương đêm đang ngấm dần vào da thịt, tôi thẫn thờ gượng người đứng dậy rồi quay trở vào trong phòng. Đặt mình xuống giường, tôi lại thở nấc một lần nữa, vẫn là cái cảm giác nghẹn ứ, đông đặc trong đêm.

….Tic….tac…..

Ừm, vậy là hết rồi đấy !

….Tic…..tac…..tic…….

Tình đầu bao giờ cũng đẹp…nhưng buồn… !

Chap 194 :

Chiều hôm sau, tôi vẫn mang cái tâm trạng trống rỗng ấy đạp xe ra biển, chân đạp guồng pê-đan mà cứ nhẹ như không. Đến bãi giữ xe, đang đưa xe vào chỗ gửi thì tôi chợt nghe sau lưng :

- Á….đau… ! – Là giọng con gái đang the thé kêu lên.

Tôi vội quay lại, nhìn thấy mình lùi sâu quá mức làm phần đuôi xe quệt vào chân cô ấy. Nhưng mãi mà tôi chẳng thể nào mở miệng nói xin lỗi được, chỉ gật đầu một cách máy móc :

- Để ý một chút đi, đã đông người rồi còn…. ! – Cô ta thoáng bực mình gắt giọng.

- ..... ! – Và tôi vẫn chỉ gật đầu, như cỗ máy được lập trình, muốn cười xởi lởi cũng không được.

- Ơ….. ! – Rồi chị ta lắc đầu ngơ ngác và bỏ đi.

Lững thững đi dọc theo con đường lát đá hoa cương giữa rừng dương dẫn xuống bãi biển, tôi hít một hơi dài, hương vị của gió biển vẫn vậy không có gì thay đổi, mằn mặn cùng thân thương. Ngang qua chỗ ngồi quen thuộc, tôi chỉ đưa mắt nhìn và rồi tự chửi mình điên rồ, vì chỉ thoáng trong một giây, tôi lại đi hi vọng rằng Vy đang ngồi ở đó và đợi tôi.

- “ Ngu si, Vy có ở đây thì cũng ngồi với người ta rồi, đâu phải là mày mà đi mơ hão ! “

Và tôi quay bước, lại tiếp tục đi trên bờ cát trắng, trong lòng dậy lên một cảm giác không thoải mái vì tiếng cười nói của những người khác. Chiều mùa hè mà lại không mưa thì biển đông người cũng phải thôi, thế là tôi cứ đi mãi, đi mãi, đến khi xung quanh tôi thật sự chẳng còn ai nữa thì tôi mới dừng bước.

Biển vẫn xanh ngắt một màu, gió từ ngoài khơi đưa sóng vỗ rì rào vào bờ cát, bầu trời hôm nay trong xanh không một gợn mây. Tôi đứng thẳng người, đối diện với biển như một người bạn thân thiết từ tấm bé, từ hồi còn chạy long nhong suốt ngày ngoài đây.

- “ Cùng là màu xanh, nhưng màu xanh của đại dương lại chẳng bao giờ trùng màu với bầu trời, phải chăng chỉ bởi do mỗi đường chân trời chia cắt ? “

Tôi nghe thanh âm rì rào thân thương như lời sẻ chia của một người bạn đang nói :

- Nào, có tâm tư thì thì hãy nói hết ra đi, bạn trẻ ?

Ừ, chẳng phải tối qua tôi đã mong ra biển là gì ? Có buồn khổ hay tức giận thì chính là lúc này đây, phát tiết hết ra đi.

…………… !

Thế nhưng không, mọi thứ vẫn hoàn toàn trống rỗng, cứ như tôi đã mất đi cảm xúc và tình cảm của mình. Hay bởi vì đứng trước đại dương bao la, con người nhỏ bé bỗng chốc hoà làm một với tự nhiên, và mọi cảm xúc đều sẽ tan biến đi không để lại một dấu vết ?

Tôi không còn hiểu bản thân mình nữa, tôi không thích, cũng không ghét cái cảm giác này. Không nghĩ suy, không thể mở lời, nhưng trong lòng cứ như có gì đó chặn lại, không phải là đè nặng, mà là… đông đặc.

Thẫn thờ ngồi mãi đến lúc hoàng hôn buông xuống, tôi mới lững thững đi ra lại bãi gửi xe, kịp nhận ra mình là người cuối cùng lấy xe. Tránh ánh nhìn khó chịu của người gác bãi, tôi thở hắt ra rồi chầm chậm đạp về.

Thành phố đã lên đèn, cảnh vật xung quanh vẫn không có gì thay đổi, mọi thứ hệt như cái ngày mà Vy từ đằng sau tựa đầu vào lưng tôi.

- “ Mình đã từng mong muốn rằng phút giây đó mãi là vĩnh cửu ? Nhưng… ừ, ước muốn chỉ là ước muốn thôi mà ! “

Về đến nhà, chưa kịp dắt xe vào thì tôi đã thấy mẹ bước ra mở cổng :

- Con về vừa kịp đấy, vào ăn cơm đi nhé, mẹ sang nhà ngoại rồi tối về ! – Mẹ tôi dặn rồi bà bước ra ngoài.

Tần ngần mất một lúc tôi mới dắt xe vào trong, đưa mắt nhìn căn nhà rộng thênh thang nhưng giờ lại trống vắng vô cùng, hệt như cái tâm trạng đang trống rỗng này của tôi.

- Nam ơi, có nhà không ?

Tôi nghe giọng nhỏ Huyền gọi từ đằng trước, bước ra mở cổng thì thấy nhỏ này đi cùng với Khang mập, và cả hai không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn tôi :

- Bữa giờ sao đấy ? Trốn bạn bè mậy ? – Khang mập ái ngại hỏi.

- ….Hai người đến đây có gì không ? – Tôi lắc đầu rồi nhìn sang bên.

- Ừ… thì…..nè, của Vy gửi cho ông ! – Nhỏ Huyền ngần ngừ rồi chìa ra một mẩu giấy nhỏ.

Tôi thoáng lưỡng lự rồi nhận lấy mảnh giấy từ tay Huyền, lần tay mở ra xem, là nét chữ viết tay ngay ngắn của Khả Vy :

- “ Mình biết ngày hôm qua Nam nghĩ gì, mẹ mình cũng nghĩ giống Nam, nhưng sự thật là không phải vậy đâu ! “

Thế thì sự thật là như nào ? Em biết tôi nghĩ gì thật ư ?

Tôi cười khẩy, định trả lại mảnh giấy vô nghĩa cho nhỏ Huyền thì nhìn thấy dòng cuối cùng :

- “ Ừ, Nam sẽ mãi là người bạn đặc biệt của mình, vị trí này trong tim mình không ai thay thế được đâu, vĩnh viển ! “

Như có dòng điện chạy giật khắp người, tôi sững sờ nhìn đăm đăm vào nét chữ trong mẩu giấy nhỏ bé ấy :

- Đợi mình chút ! – Tôi nói rồi quay đi, quên cả mời hai đứa bạn vào trong nhà.

Tôi cầm bút, thoáng phân vân vì chưa biết nên phải viết lại những gì, nhưng nhất định tôi phải trả lại mảnh giấy này. Tôi không muốn giữ lại nó, không thể. Tôi phải viết gì đây ? Những lời tức giận à ? Hay những câu hỏi đòi lí do, hay năn nỉ Vy quay lại, hồi tâm chuyển ý ?

Tim tôi thắt lại, đặt bút viết những câu sách vở và vô nghĩa, chỉ bởi vì tôi không thể viết được gì khác, ngoài việc dựa theo những nhân vật cao thượng và thánh thiện trong phim ảnh hay tiểu thuyết :

- “ Ừm, thì có ai nói gì đâu, chúc Vy vui nha “ !

- Nhờ hai người đưa lại giùm Vy ! – Tôi chìa mẩu giấy ra.

- Ừ… nhưng sao…mắt ông đỏ rồi kìa ? – Nhỏ Huyền ngạc nhiên.

- Không có gì ! – Tôi đáp.

- Mày… coi bình tĩnh lại đi ! – Thằng Khang thở dài.

- Nam nè…. Vy ấy… nó chỉ coi người kia như anh trai thôi ! – Nhỏ Huyền dè dặt nói.

- Giờ thì chuyện đó đâu còn quan trọng nữa ! – Tôi cười buồn rồi đóng cửa lại,

Ừ, chuyện em xem người ta là bạn trai hay anh trai đâu có nghĩa lí gì nữa, tim tôi chết lặng từ giây phút hôm qua rồi !

Tôi leo lên sân thượng, cởi áo ra rồi bước đến chỗ đặt cây mộc nhân mà mọi khi tôi vẫn hay luyện võ.

- Hừ, bạn đặc biệt ư ? – Tôi nhếch môi cười khẩy, đặt hai bàn tay lên mặt thanh gỗ.

- Cách…cách….crắc…. ! – Nộ khí xung thiên, tôi dồn hết lực quyền đánh mạnh liên hồi vào mộc nhân theo bài 108 Mộc nhân thung.

Hê, em bảo em biết tôi nghĩ gì, em nói sự thật không phải như vậy ? Thế thì sự thật là thế nào ? Nếu không phải như những gì tôi nghĩ, thì tại sao lúc nhìn thấy tôi, em vội quay đi, như chưa hề nhìn thấy nhau ? Tại sao ? Em cười nói với người ta, rồi em nhìn thấy tôi, rồi em ngoảnh mặt làm ngơ, rồi em tiếp tục nói cười, có đúng không ?

- Ầm….kình…….choành….. ! – Tôi không còn xem hai tay mình là bộ phận của cơ thể nữa, mà tôi dụng hết toàn thành công lực đánh mạnh không ngừng nghỉ.

Bạn đặc biệt ư ? Em nói tôi nghe, bạn đặc biệt là như thế nào vậy ? Em độc ác với tôi cũng có mức độ thôi chứ, theo ý em thì bạn đặc biệt là cái quái quỉ gì ? Đặc biệt vì là trên mức tình bạn dưới mức tình yêu à ? Em bắt một người gần như đã yêu em làm bạn với em nhưng lại không được thể hiện tình yêu của mình, nhưng cũng không thể cư xử đơn thuần như một người bạn. Phải rồi, tôi yêu em mà, làm thế nào tôi có thể đối với em như một người bạn ? Và làm thế nào tôi có thể làm bạn với em khi mà tôi đã gần như là yêu em ? Nếu như vậy thì cái “ bạn đặc biệt “ của em nó thậm chí còn không bằng được một người bạn bình thường, Vy à !

Có phải chăng em muốn tôi sống không được mà chết cũng không xong ?

- Bình….ầm…..viu…viu….. ! – Cây mộc nhân lắc lư nghiêng ngả.

Bạn đặc biệt ư ? Vị trí không thể thay thế được ư ? Phải chăng em sẽ cần tôi những lúc em buồn vì cãi nhau với người ấy, và em cần một điểm tựa, một bờ vai để chia sẻ ? Và rồi với em, tôi và em chỉ thân nhau như thế là đủ, yêu nhau thêm chỉ ràng buộc và gò bó ?

Bạn đặc biệt ư ? Phải chăng em không muốn trói bản thân vào một người duy nhất, em muốn sự mập mờ thú vị, em không muốn bị trói buộc ? Nếu vậy để tôi nói cho em nghe, xung quanh em có rất nhiều người bạn đặc biệt đấy !

Hay vì em lo nghĩ cho tôi ? Em sợ nói ra lời chia tay sẽ làm tôi buồn, nên em bảo rằng tôi là “ bạn đặc biệt “ để giảm đi phần nào nỗi đau ? Xin lỗi, nếu vậy thì em đã quá tàn nhẫn rồi, chỉ vì không đủ dũng cảm để dứt khoát với tôi, mà giờ em muốn biến tôi thành một thằng con trai với em chẳng phải bạn mà cũng chẳng phải người yêu. Vậy thì tôi là cái gì trong mắt em ?

Tôi đã gần như trống rỗng, và giờ đây em phá tan nó chỉ bằng một mẩu giấy nhỏ nhoi. Nếu em cứ im lặng như trước và làm ngơ như hôm qua, thì có lẽ tôi sẽ vẫn còn giữ trong mình những gì mà tôi tôn trọng em. Nhưng không, ngày hôm nay em lại nói những lời này đây, cái gì là bạn đặc biệt ? Cái gì là vị trí duy nhất ? Cái gì là mãi mãi, là vĩnh viển ?

- Ầm……… !

Xin lỗi, tôi không đủ cao thượng để chấp nhận chuyện này, tôi chỉ là một thằng con trai bình thường, cũng biết đau buồn khi thất tình. Vậy nên, xin em, đừng làm tôi ghét em thêm nữa, hãy để tôi mãi giữ trong mình hình ảnh đẹp của em đi, bất cứ những gì em làm lúc này cũng đều khiến tôi ghét em thêm mà thôi, vì tôi… không đủ cao thượng, không đủ vị tha !

Tôi buông cây mộc nhân rồi nằm vật ra nền đất, đôi tay đã gần như tê rần không còn cảm giác, nghe lửa giận bừng bừng trong người, và con tim vẫn… không thể ngừng yêu thương…. !

Đưa mắt nhìn bầu trời, tôi cay đắng thở hắt ra, mệt mỏi, buồn bã.

Sau này, tôi biết phải làm sao đây…. ? 

Chap 195 :

Khoảng thời gian ấy, ngày cũng như đêm, tôi luôn mang trong mình tâm trạng u uất đầy chán nản với những câu hỏi không lời giải đáp. Tôi bỏ hẳn những lớp học thêm vì hầu hết tôi đều học chung với Khả Vy, vì tôi muốn tránh mặt em. Tôi biết, bây giờ nếu cả hai gặp lại chỉ thêm phần khó xử, em ra sao thì tôi không rõ, nhưng nếu phải gặp nhau thì có lẽ tôi sẽ không thể giữ mình được bình tĩnh mà tỏ vẻ cao thượng, thản nhiên như không có gì xảy ra nữa.

Suốt ngày, tôi không ở nhà thì cũng ra biển ngồi một mình, và càng cô độc, tôi càng nhận ra mình đáng thương hại đến nhường nào. Tôi chẳng còn là tôi nữa, chẳng còn là một thằng con trai mà từ nhỏ đã luôn xếp nhất nhì trong mọi việc, chẳng còn giữ được cái suy nghĩ điều gì là của mình thì sớm muộn gì là cũng là của mình nữa. Tôi không còn nhìn mọi sự xung quanh theo cái lối ngạo đời thường ngày, không còn tự huyễn hoặc mình rằng chuyện gì tôi cũng hơn người nữa, trái lại mỗi lần nhìn thấy ai đó tay trong tay cùng nhau, tôi vội quay mặt và bỏ đi như một kẻ hèn nhát đang chạy trốn. Tôi của ngày hôm nay đã bị người con gái tôi yêu thương khắc sâu vào lòng kiêu hãnh của mình một vết hằn phũ phàng mà mãi mãi tôi sẽ không thể nào quên được.

Có lẽ khi thất tình, bất cứ ai cũng sẽ hỏi nhiều nhất một câu bất biến :

Tại sao vậy ?

Tại sao Vy lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Lúc ban đầu, chính em là người chủ động có tình ý với tôi trước kia mà. Tôi đâu thể quên được những lúc em ngồi bàn trên và hay quay xuống nhìn tôi mỗi khi tôi làm bất cứ việc gì, tôi đâu thể quên được bất cứ tôi ở đâu đều có ánh mắt e thẹn của em dõi theo. Ngày ấy tôi giả vờ như không biết, chỉ vì cảm giác của một thằng con trai đang được một cô gái để ý, nó ngọt ngào và thú vị vô cùng. Còn bây giờ….

Nếu em đã không có tình cảm với tôi, vậy thì sao những lúc tôi giả vờ làm ngơ với em, hay những lúc tôi cười nói với những cô gái khác, hoặc…. những lúc tôi đi cùng Tiểu Mai, em lại có thái độ giận dỗi và hờn trách ? Tại sao lại thế chứ ?

Tôi còn nhớ lúc tôi bị chuyển sang 10A2 thì chính em đã là người nói “ Xa mặt đừng cách lòng “ mà. Vậy thì sao giờ tôi và em chỉ không ở cạnh nhau hơn một tháng mà em đã vội thay lòng, vội đến cùng người con trai khác mà không đếm xỉa gì đến tình cảm của tôi vậy ? Em đem tình cảm thật lòng của tôi trong suốt 1 năm trời gán vào cái chức danh “ bạn đặc biệt “, em lấy quyền gì mà làm như vậy ?

Rồi cả những bài hát em cho tôi nghe thì sao ? Em bảo tôi nghe bản Forever của Stratovarious, ừ tôi biết đó có nghĩa là mãi mãi, là vĩnh viễn chứ. Những lần nào kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai đứa, tôi và em đều cùng nói Forever cơ mà, những lần hai đứa giận nhau, hoặc em hoặc tôi nói từ Forever trước thì đều có thể làm lành kia mà ? Tôi những tưởng chúng ta có thể vĩnh viễn cùng nhau đấy, vậy mà bây giờ chỉ hơn 1 năm em đã quay đi ?

Liệu em có còn nhớ những gì em đã từng nói, từng làm với tôi không, Khả Vy ? Hay là giờ đây em đang vui vẻ nói cười cùng người con trai khác, và dẫu có một chút, dù chỉ là một giây nghĩ đến tôi, thì em chỉ cười và tự cho tôi trôi nhanh như dòng suy nghĩ hay thay đổi của em, như cái cách em rời xa tôi ?

Đại dương xanh thẳm mênh mông trước mắt tôi giờ đã không còn hiền hoà như ngày nào nữa, sóng biển vỗ ập từng cơn dữ dội đập vào bờ, tát nước vào mặt những ai đang tản bộ gần đó. Gió thổi mạnh về phía một thằng con trai đang thừ người ra bất động, và chỉ một chốc sau cơn mưa mùa hè đã làm nó ướt đẫm vì giữa bãi biển thì nào lấy đâu ra một chỗ để trú mưa chứ !

Tôi chầm chậm đạp xe về, mặc cho mưa như trút nước xuống trên đầu trên cổ, tôi tự dưng lại muốn mình sau khi dầm mưa rồi thì sẽ bệnh thật nặng, để không còn phải lo nghĩ gì nhiều nữa, để cái cảm giác rét run và chóng mặt nó làm dịu đi những suy nghĩ đang bức bối trong đầu và cào xé tâm can tôi đi. Bầu trời về chiều u ám những cơn mưa và gió hạ như càng làm tôi thêm phần buồn bã, lang thang vô định.

- “ Phải chăng mày đang tự hành hạ mình để hi vọng rằng Vy sẽ bằng một phép màu thần thánh nào đó biết đến, và sẽ quay lại xin lỗi, nối lại tình cảm với mày như trước ? Ừm, dẫu có thì đó cũng chỉ là trừ phi lúc này em ấy có phép màu, mà những điều ấy thì chỉ tồn tại trong truyện cổ tích mà thôi. Còn cuộc đời này lại không như vậy, đầy những điều không thể lường trước được, và kết thúc thì không hẳn là luôn có hậu như trong truyện đâu, Nam à ! “

- Ahh….woá…ù… woá……..mát quá….. ! – Tiếng những đứa con trai đang tắm mưa trên đường không làm tôi giật mình như một vài người xung quanh.

Tôi đưa ánh mắt vô hồn nhìn bọn nó, ước gì tôi bây giờ cũng đừng biết đến tình cảm lứa đôi là gì, để không phải đau nhói trong tim, để vẫn vô tư được chạy nhảy cười giỡn tắm mưa cùng chúng bạn như ngày còn nhỏ.

- Hê….hú….. !

- Két……. !

Đang thẫn thờ với mớ suy nghĩ luôn tiếp nối nhau hiện ra trong đầu, tôi bẻ gấp tay lái giật mình loạng choạng suýt té vì một đứa nào đó cởi trần tắm mưa chạy xe thật nhanh vụt qua, nó đánh võng sát sườn xe tôi rồi ngửa mặt cười lớn như giễu cợt.

Tôi chẳng buồn để ý, chỉ dừng xe lại đưa mắt nhìn chiếc dép của mình lúc nãy bị trượt pê-đan văng vào vệ đường. Nhưng chưa kịp chạy đến lấy thì bọn những thằng con trai khác cũng đang tắm mưa đã co chân đá văng dép tôi một đoạn xa rồi lăn lông lốc trên bãi cỏ dại ven đường. Thằng con trai tóc đầu đinh quay sang nhìn tôi rồi hất hàm cười thách thức như muốn trêu ngươi thiên hạ, và đám xung quanh cũng nhếch môi cười khẩy, tiếp tục tắm mưa như tụi nó vừa rồi chưa hề làm gì cả.

Và… tôi vẫn chẳng cảm thấy tức giận chút nào, chỉ lẳng lặng đạp xe đến sát đường rồi dựng xe, bước lên bãi cỏ nhặt lại dép của mình. Kệ, dẫu sao tôi giờ đã ướt mem rồi, có lững thững đi bộ thế này cũng chẳng sao. Không để tâm đến cái liếc nhìn mất dạy của đám tụi kia, tôi nhặt lại dép rồi quay về chỗ dựng xe.

Nhưng đám nhãi ranh choai choai ấy vẻ như vẫn muốn đùa cợt, bọn nó hè nhau chạy đến xe tôi mà ngồi lên, quay lại nhe răng cười đểu và lại có vẻ như sắp cướp xe mà bỏ chạy.

Tôi biết, giữa trận mưa to đùng như thế này thì có kêu cướp cũng chẳng ai nghe được, vả chăng xung quanh lại chẳng có người qua lại nào ngoài tôi và bọn kia. Gió thốc ngược từng cơn, những làn mưa ập vào mặt làm tôi thấy lạnh căm căm, lạnh như chính tôi bây giờ vậy.

Cúi xuống nhặt hòn đá to bằng nắm tay, tôi không chần chừ mà ném thật mạnh thẳng vào đám con trai kia :

- Nó ném đá kìa !

- Tránh…. !

Một vài thằng nhìn thấy vội la lên và kéo bạn bè nhảy ra :

- Ầm…. !

Hòn đá bay thẳng vào đuôi xe tôi và làm mốp một khoảng rõ to trên phần yên sau bằng nhôm. Tụi kia giật mình nhưng rồi cậy số đông, một thằng trong đám đó vắt áo lên cổ mà khinh khỉnh đi như chạy về phía tôi :

- Mày chán sống à tha…….bốp……. !

Tôi thản nhiên giáng một cái tát như trời giáng vào mặt nó, thằng này không phản ứng kịp lãnh trọn một đòn, nó bưng mặt loạng choạng rồi khuỵa luôn cả thân người xuống mặt đường lầy lội nước mưa.

Và đám bọn kia giật bắn người lên tự bước lùi ra khỏi xe tôi, nhưng vẫn còn thằng tóc đầu đinh chỉ thoáng ngạc nhiên rồi phóng tới, đoạn rồi tung chân đá vào mặt tôi.

Nhưng dĩ nhiên trình độ bọn này chỉ là nhãi nhép, thua xa cả A Lý và thằng Phệ, chỉ mới tí tuổi ranh nứt mắt đã tập làm giang hồ vườn. Tôi lặng thinh đưa chân đá triệt ngay đầu gối nó, thằng này mất đà khuỵa xuống rồi giật tung mặt lên vì bị tôi đánh bật ngược lại :

- Cốp ! – Tôi giáng một đòn nặng ngay giữa trán thằng đầu đinh.

Nó ngay tức thì ngã vật ra đất, và bị tôi dùng tay trái chèn cổ, tay phải đã thu lại về phía sau. Tôi nén một hơi thở sâu, chuẩn bị tung đòn dứt điểm theo bản năng thì bất chợt dừng tay lại. Ánh mắt của thằng đầu đinh lúc này nhìn tôi một cách thảng thốt và đầy sợ hãi, tôi bất giác cảm thấy thương hại cho nó. Nhưng… lúc này tôi cũng đáng thương hại có kém gì ai đâu ? Tôi bị bỏ rơi rồi mà, phũ phàng không luyến tiếc. Và tôi buông tay, đứng dậy nhìn thằng này dìu đứa đang ngồi bệt dưới đất vội vàng bỏ đi, bọn còn lại thì đã chạy biến từ lúc nào rồi.

Thẫn thờ bước tới và dựng xe lên, tôi vuốt mặt cho trôi đi làn nước mưa trên mắt rồi quay xe trở về, lòng dấy lên một chút hối hận vì vừa nãy, chỉ suýt chút nữa thôi là tôi đã dụng đến Nhất thốn kình vào ngực một người không biết võ công.

- “ May thật, vậy là… mình chí ít vẫn còn cảm xúc đấy chứ, không đến nỗi vô tình đâu nhỉ ! “

Thật khó để có thể biết được rằng tôi lúc này có đang lạnh lùng và vô tình hay không, chỉ bởi cái cảm giác lúc trống rỗng lúc nổi giận, lúc sầu bi cứ đeo đẳng mãi không dứt. Và từng cơn gió táp vào mặt lúc này cũng chỉ làm tôi thêm thở dài não ruột, tự hỏi có phải rằng ông trời cũng đang giận dữ với mình sao kìa, cứ mãi cho mưa ập xuống để tăng thêm phần buồn thảm hay sao ?

Chap 196 :

Không thể ngăn được hình ảnh Khả Vy ngồi sau xe một người khác cùng ánh mắt hững hờ cứ hiện lên trong tâm trí, tôi lại càng đâm ra giận dữ và một niềm căm ghét cùng đố kỵ với tên con trai kia đã bắt đầu nảy sinh. Và càng ghen tức, tôi lại càng cố công lục lại trong trí nhớ của mình những chi tiết dù chỉ là nhỏ nhất để tìm câu trả lời cho những câu hỏi luôn bắt đầu bằng “ tại sao “ .

- Này, có vài người lại thích mình nữa đấy !

- Vậy à ? Sao không từ chối luôn ?

- Kệ, cứ để cho họ tưởng, ha ha !

Tại sao lại dẫn đến tình cảnh như thế này chứ ? Phải chăng những gì tôi đối với Vy suốt 1 năm qua lại không bằng một người khác chỉ trong 1 tháng ? Ừ, em xinh xắn dễ thương, nói chuyện có duyên, tôi biết em hoạt động Đoàn thể, tính tình em hướng ngoại, và em đón nhận mọi sự tấn công của bọn con trai khác về phía mình. Những ai có tình ý với em thì em cũng đều không tỏ rõ thái độ dứt khoát, vẫn vui cười tiếp chuyện, thậm chí em lại có những hành động lẫn thái độ khiến mỗi ai trong số họ đều lầm tưởng là em đã đáp lại bọn họ.

- Nè, thấy tên đó không ?

- Mặc áo trắng à ? Ừ, sao ?

- Hồi trước thích Vy đó !

- Ừm….. !

Thế nhưng tôi không hề ghen, tôi không muốn làm em khó chịu khi tôi nhắc đến chuyện đó. Có lẽ, tôi cũng đã từng nghĩ rằng em vẫn chưa là gì của tôi, và tôi không có quyền giữ lấy em ở riết một chỗ. Vậy nên tôi để em tự do với những mối quan hệ bên ngoài mà không hề hỏi lấy một câu, tôi chỉ cần biết khi ở cạnh tôi, em lại là Khả Vy lém lỉnh và dễ thương. Như vậy, không lẽ tôi đã sai chỉ vì không quan tâm rõ ràng với em ?

- Tối nay đi chơi nhé Vy !

- Thôi, mới tối qua rồi còn gì nữa, bữa nay bận đi với mấy bạn rồi !

- À, ừ….thôi vậy !

Hay có lẽ tôi sai vì ngày nào tôi cũng sang nhà em chơi, để rồi một ngày nào đó, em sẽ nhận ra rằng việc tôi xuất hiện trước mặt em là một việc hết sức bình thường và không có gì thú vị, hoặc thậm chí tệ hơn tôi có thể là một cái đuôi khó chịu cứ bám lấy em. Ừ, điểm này thì có lẽ tôi sai thật rồi, tôi biết điều gì nhiều quá cũng sẽ thành không tốt, việc tôi luôn ở cạnh em khiến mình vô tình đánh mất đi sự nhớ nhung của những khoảng trống được tạo ra khi vắng nhau, Vy nhỉ ?

- Nè, qua đó rồi, xa mặt đừng cách lòng nha !

- Ừm, dĩ nhiên rồi, toàn lo gì đâu !

- Hì hì, phải lo chứ !

- Yên tâm đi, Nam này chung thuỷ lắm !

Nếu là vậy, thì ước gì ngày ấy tôi đừng về lại A1 nữa, mà tốt nhất là cứ ở lại bên A2, thì dù có xa mặt, chỉ cần tôi đừng cách lòng thì có lẽ bây giờ chúng ta đã không như thế này rồi, em nhỉ ? Mà có lẽ cũng sai rồi, vì chỉ mình tôi không cách lòng thì vẫn không đủ, bởi chính em cũng đâu giữ được lời em nói, em bảo tôi xa mặt đừng cách lòng, và giờ 1 tháng xa nhau em đã đổi thay rồi đấy thôi !

Và có lẽ, bởi vì tôi thể hiện quá rõ tình cảm của mình, nên giữa hai đứa thì Vy đã là người nắm đằng đuôi rồi. Trong khi Vy vẫn giữ thái độ quân bình lập lờ, để tôi thỉnh thoảng vẫn phải lo ngay ngáy vì những thái độ bất thường của em ấy. Vy biết tôi chỉ thích mỗi mình em ấy, ngược lại tôi chẳng biết Vy ra sao, chẳng biết là em ấy thích bao nhiêu người nữa. Để mỗi ngày qua, dự cảm về một ngày không may của tương lai gần cứ lớn dần trong tôi, khi mà tôi cảm thấy em dần phai nhạt. Nhưng dự cảm ấy không lớn bằng niềm tin, và tôi hoàn toàn tin em, vậy nên dù có ai nói gì về những mối quan hệ của em, tôi cũng chỉ lắc đầu cười trừ cho qua chuyện.

Có lẽ, đây là lần đầu tiên tôi đặt niềm tin không đúng chỗ vào một người mà tôi chẳng bao giờ ngờ được là có ngày người ấy phũ tôi một cách không thể tàn nhẫn hơn được.

Tôi ngồi lặng yên nơi góc phòng, thẫn thờ nhìn những mẩu xốp trắng, những cành dương xỉ và hạt châu còn dư khi lần đầu làm món quà giáng sinh tặng Vy. Tôi không thể nào quên được niềm vui khi ấy, dẫu có vất vả nhưng mỗi lần như vậy tôi lại hình dung nụ cười rạng ngời của em, và tôi lại có thêm động lực để hoàn thành món quà mà có thể suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được nó được thêm lần nào nữa. Chính em là nguồn cảm hứng để tôi nảy ra ý tưởng ấy, cũng chính em là lí do tôi chạy đôn chạy đáo suốt 1 tuần lễ trời. Thế nhưng, cành dương xỉ bây giờ đã vàng úa, hẳn là những cây thông nhỏ nhắn trong hộp quà của em cũng đã héo tàn như thế, như chính tình cảm của đôi mình bây giờ vậy.

- “ Tôi để cành dương xỉ úa tàn theo lẽ tự nhiên, vậy thì cớ sao em lại cố công tô thêm chất màu ngọt ngào lên cái từ “ bạn đặc biệt “ dành cho tôi chứ ? “

Những mẩu giấy của bản nháp hai bài thơ tôi tặng em vẫn còn đó, đầy những nét chữ tôi cố viết thật ngay ngắn và những đường gạch nguệch ngoạc khi không đồng ý. Tôi nhớ lầ tôi tặng em bài thơ đầu tiên của mình, em đọc rồi lại cười phá lên :

- Ha ha, thơ gì thế này hả ông ?

- Thì… thì là thơ chứ sao ?

- Chẳng vần chẳng điệu, ôi đầu đá của tui ơi !

- ……… !

Và ngay đêm hôm ấy, tôi đặt bút làm lại bài thơ thứ hai, nó chỉ có một bản nháp duy nhất. Trong khi viết, ý tưởng cứ tuôn trào không ngớt, khiến tôi còn sợ rằng mình sẽ bỏ quên bất kì ý tưởng hay ho nào. Tôi viết một mạch, có vần có điệu, tự mỉm cười một mình mặc cho ông anh cười chế giễu cạnh bên. Và chắc chắn, suốt đời này tôi cũng không thể làm ra được một bài thơ thứ hai nào nữa, bởi nụ cười nửa vui nửa hạnh phúc của em đã làm tôi cảm thấy mình không cần thiết phải làm thêm bài thơ nào nữa. Rồi bây giờ, hẳn là tôi cũng không còn cần phải làm thơ nữa rồi !

Một vài thỏi kẹo Sugus tôi mua mà chưa kịp đưa em vẫn còn trên bàn, tính tôi từ nhỏ đã không hảo ngọt, tôi không thích kẹo bánh, chỉ thích mỗi khô bò. Nhưng từ khi gặp Vy, tôi đã biết thế nào là kẹo Sugus ngọt ngào, và nó lại càng ngọt ngào hơn khi tôi chạy xe đằng trước, em lột vỏ kẹo và đưa vào miệng tôi từ đằng sau, rồi lại cười thật tình tứ đầy quyến rũ.

- Kẹo này ngon thiệt ta ơi !

- Hi hi, biết sao ngon không ?

- Sao ?

- Vì Vy chỉ mà, hì hì !

Tôi lúc này cũng bất giác đưa tay lấy một viên kẹo cho vào miệng, Sugus vẫn ngọt, nhưng lần này nó có kèm cả vị đắng. Và lạ lùng thay, dù vị ngọt gắt hơn nhưng ta vẫn cảm nhận rõ vị đắng trên đầu lưỡi và đắng đến tận tâm can. Có lẽ, Sugus lần này đã không còn đi cùng nụ cười toả nắng của em nữa rồi.

Nhìn tấm thiệp mừng Tết của em trong hộc bàn, tôi chợt nhớ đến khoảnh khắc mình nhận được con số 15. Chẳng hiểu sao lúc cho tay vào hộp thăm, tôi lại có thể chắc chắn rằng mình sẽ là người có trong tay tấm thiệp mừng của em vậy. Và quả thật đúng là vậy, tôi sững sờ nhận ra trong tay mình là thiệp của em, còn em tròn mắt ngạc nhiên và tủm tỉm cười :

- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi Nam ơi, hi !

- Ừ, bất ngờ ghê !

Nhìn vẻ mặt rầu rầu của em lúc nhận ra thiệp em được nhận chẳng phải là của tôi, dù cho không biết rằng rốt cuộc tấm thiệp mừng của tôi đã về tay ai, nhưng tôi vẫn vui và cảm thấy ấm lòng, vì em buồn một nỗi buồn hạnh phúc.

- Ấm lắm rồi, hi !

- Ừ, ngủ đi ha !

Tôi nhớ dáng vẻ ngủ thật dễ thương của em, như một cô mèo con đang cuộn tròn trong chăn ấm, làn môi đỏ hồng khẽ mỉm cười nhẹ nhàng.

Em chữa thẹn cho tôi những lần tôi còn đang lúng búng chưa biết chữa thẹn làm sao :

- Thằng Nam đánh bài dở ẹc, đúng là nhà từ thiện hảo tâm, hề hề !

- Dẹp tụi mày đi !

- Đâu có sao, đen bạc đỏ tình, Nam ha ?

Và em bên cạnh tôi khi tôi khó khăn :

- Ngày mai sang nhà tui học Anh văn đấy nha !

- Phải không trời ?

- Học xong mới được đi chơi !

Rồi em hấp háy mắt mỉm cười khi thấy tôi đến lớp sau một tuần nằm viện vì bệnh :

- Khoẻ rồi ha, vở mình chép bài hết rồi nè !

Mọi thứ như quay lại chầm chậm trong đầu, tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ trên bàn như ngược thời gian đưa tôi trở lại những ngày ấy, và, tôi cuối cùng sau bao ngày qua, cũng đã có thể mỉm cười thật sự :

- Mình tên Khả Vy, hì, làm quen nha !

Càng giận càng ghét, càng tìm mọi lí do để nhớ lại mọi chuyện thì tôi lại càng nhận ra mình yêu em ấy đến nhường nào. Ừ, bây giờ tôi sẽ không trách gì em nữa đâu Khả Vy à, tôi biết những gì em dành cho tôi là thật lòng, tôi biết tình cảm chúng ta nhẹ nhàng như gió thoảng vậy. Suốt thời gian qua, tôi chưa hề một lần thật sự tỏ tình với Vy, thì lấy tư cách gì để giận em ấy khi em chọn một người con trai khác không phải là tôi chứ. Có lẽ, suốt năm rồi tình cảm giữa cả hai chỉ là do tôi ngộ nhận mà thôi, ừ tôi yêu em thật, nhưng em đối với tôi chỉ là rung động nhất thời, và em chọn cách rút lui nhẹ nhàng như vậy. Và mọi sự, chỉ là do tôi cả nghĩ mà thôi, cũng phải, điều gì dễ đến thì cũng dễ đi thôi mà !

Tôi sẽ chúc phúc cho em cùng người ấy, tôi sẽ không còn trách gì em nữa đâu, mãi hạnh phúc nhé, vì em đẹp nhất khi em cười đấy, Khả Vy !

Thật sự tôi chẳng cao thượng hay có lòng vị tha gì đâu, chỉ vì lúc này đây tôi đã nhận ra một điều rất đơn giản. Trong tình yêu thì không có ai đúng ai sai, không phải bạn làm đúng để nhận được gì và làm sai thì sẽ bị gì, mà chỉ là một ngày nào đó, hai con tim không còn đập cùng chung một nhịp nữa mà thôi ! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro