19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 53:

Tạ Liên quát lên: "Thích Dung, ngươi câm miệng cho ta!"

Lang Thiên Thu quay phắt đầu, hỏi: "Sao huynh lại muốn gã câm miệng? Vậy nên những gì gã nói mới là thật sao? Trong điện Lưu Kim cả huynh và An Lạc đều ra tay, kẻ thì giết toàn bộ gia tộc của ta, kẻ thì bồi một nhát giết phụ hoàng ta, các người đều đang gạt ta sao?!"

Tạ Liên đáp: "Ngươi đừng nghe..."

Thích Dung móc mỉa: "Tất nhiên đều đang gạt ngươi rồi! Ngươi ngu xuẩn như thế, không gạt ngươi thì gạt ai? Nếu không phải có kẻ chõ mõm vào, năm ngươi mười hai tuổi, người Tiên Lạc đã có thể lấy mạng chó của ngươi rồi, còn để ngươi sống đến lớn vậy rồi phi thăng chắc?"

Lang Thiên Thu hỏi: "Mười hai tuổi?" Chuyện lớn xảy ra vào năm mình mười hai tuổi, chính là bị một lũ đạo tặc bắt cóc, sau đó được Tạ Liên cứu. Lang Thiên Thu nói: "Lũ đạo tặc năm đó xông vào hoàng cung là do người Tiên Lạc phái tới sao??"

Thích Dung đáp: "Phí lời! Ngươi cho rằng có thích khách tầm thường nào bắt cóc được Thái tử ngay trước mặt mấy trăm võ sĩ hoàng gia sao? Còn không phải nhờ ta giúp An Lạc?"

Lang Thiên Thu gật đầu, nói: "Giúp ư? Được, ta hiểu rồi. Vậy nên, vậy nên bạn bè chỉ là giả. Từ đầu chí cuối người Tiên Lạc các ngươi không hề đoái hoài đến tấm lòng của chúng ta, An Lạc Vương của các ngươi, vốn dĩ đã mưu đồ bất chính, nhằm vào mạng của chúng ta mà thôi."

Cậu lại quay sang Tạ Liên nói tiếp: "Thế tức là, những gì huynh nói cũng là giả hết."

Thích Dung vờ tỏ vẻ lạ lẫm, cất giọng: "Nào nào, mau nói cho ta nghe xem, biểu ca thánh nhân của ta nói gì với ngươi?"

Lang Thiên Thu hoàn toàn không để ý đến gã, chỉ nói với Tạ Liên: "Huynh nói Vĩnh An và Tiên Lạc vốn là một đất nước, hoàng thất có hiềm khích gì cũng không liên quan đến dân chúng. Dân chúng hai bên vốn cùng một nhà, có khả năng sẽ có sự thay đổi trong tay thế hệ của chúng ta. Chỉ cần dân chúng yên vui thì hoàng thất họ gì cũng chẳng sao, hai bên có thể hóa giải thù hận, có thể hòa hợp một lần nữa, đó cũng là giả hết. Tất cả đều là nói bậy, chó má, dối trá!"

Thứ Tạ Liên không muốn nghe nhất chính là những lời này, y vội nói: "Không phải! Không phải là giả! Ngươi nghĩ kỹ lại xem, trong tay ngươi, chẳng phải thật sự đã có sự thay đổi hay sao?"

Lang Thiên Thu kìm lại lời nói, lồng ngực phập phồng ngưng trệ. Tạ Liên nói tiếp: "Chẳng phải ngươi làm rất tốt sao? Chẳng phải sau này di dân Tiên Lạc đều sống rất hòa hợp với người Vĩnh An sao? Phân tranh đời sau cũng càng ngày càng ít, sao có thể là giả dối được?"

Im lặng hồi lâu, Lang Thiên Thu rơi nước mắt, nói: "Nhưng... nhưng phụ hoàng và mẫu hậu của ta thì thế nào? Vĩnh An và Tiên Lạc hòa hợp vốn là tâm nguyện lớn nhất của họ, thế nên mới phong người cuối cùng trong tộc các ngươi là An Lạc Vương. Tâm nguyện của họ đã hoàn thành, vậy mà kết cục của họ thì sao chứ?"Thích Dung mắng: "Cái tính tình quỷ quái gặp chuyện là khóc sướt mướt của ngươi quả thật giống hệt biểu ca thánh nhân của ta năm đó! Ngươi tìm bọn ta đòi cha mẹ của ngươi, con mẹ nó, ta còn chưa tìm tổ tông nhà ngươi đòi cha đòi mẹ đâu. Cái gì mà tâm nguyện là hai bên hòa hợp cho nên mới sắc phong An Lạc, nói dễ nghe quá nhỉ, An Lạc An Lạc, An trước Lạc sau, ngươi nghĩ ta không nhìn ra ngụ ý của lũ chó Vĩnh An các ngươi là muốn giẫm lên đầu người Tiên Lạc cả đời à?"

Tạ Liên tức giận quát: "Thích Dung, ngươi bớt dở chứng đi!"

Lang Thiên Thu vừa rơi nước mắt vừa nhìn chằm chằm Thích Dung, hỏi: "Giết gia tộc của ta, là ngươi ngầm xúi giục phải không? Chuyện ở tiệc Lưu Kim, ngươi cũng có phần?"

Thích Dung cười khà khà: "Đúng vậy, ta có phần, An Lạc có phần, sư phụ ngươi cũng có phần, ba người Tiên Lạc bọn ta đều có phần. Há há há há há..."

Nào ngờ gã đang cười nửa chừng, trọng kiếm của Lang Thiên Thu bất thình lình chém xuống một nhát. Thích Dung ré một tiếng, cả người bị chém thành hai nửa!

Cảnh tượng này đẫm máu tột độ, hai nửa người của Thích Dung lăn lông lốc dưới mặt đất, nửa thân trên của gã lại nói: "Không đau, không đau, không đau chút nào hết, so với một đấm của Thái tử biểu ca, ngươi còn kém xa! Ha ha ha ha ha!"

Lang Thiên Thu không đáp mà nắm đầu gã, xách lên. Thích Dung vẫn còn luôn mồm châm chọc, Tạ Liên đã nhìn ra vẻ mặt của Lang Thiên Thu có gì đó là lạ, vội nói: "Thích Dung nếu ngươi còn muốn giữ mạng thì mau bớt nói vài câu đi!"

Xưa nay y đối xử với mọi người vẫn luôn nhã nhặn lễ độ, nhưng với cái gã Thích Dung này thì hoàn toàn không thể đối xử theo lẽ thường được, vì quá hiểu lý lẽ đó nên mỗi lần đối phó với gã, Tạ Liên chẳng hề muốn khách sáo, còn không kìm nén được mà thô lỗ hẳn lên.

Lang Thiên Thu kéo nửa thân trên của Thích Dung đến trước cái nồi to tướng nước sùng sục sôi trào, hỏi: "Mọi khi ngươi vẫn dùng cái nồi này ăn thịt người phải không?"

Thích Dung bị kéo lê một đường, vạch thành một vệt máu loang lổ dưới mặt đất, gã nói: "Phải. Ngươi định làm gì?"

Gã vừa nói xong, Lang Thiên Thu tức khắc buông tay."A a a a ha ha ha ha --"

Chẳng biết Thích Dung đang kêu la thảm thiết hay đang cười như điên, bị ném vào trong chiếc nồi đó, lập tức bỏng đến da tróc thịt bong. Tạ Liên không ngờ tình cảnh này lại thật sự xảy ra, con ngươi bất chợt co rút, thốt lên: "Thiên Thu!"

Lang Thiên Thu nghiêm giọng hỏi: "Sao thế? Thanh Quỷ Thích Dung đã ăn biết bao người sống, không thể cho gã nếm thử cảm giác bị luộc chín sao? Gã là kẻ thù diệt tộc của ta, ta không thể cho gã chịu khổ à?"

Đương nhiên có thể. Cũng chính vì vậy, Tạ Liên không tài nào nói gì được, y cũng không có bất cứ lập trường nào để nói. Nhưng mà, cho dù với tư cách Thái tử của một nước dưới trần gian hay Võ Thần phía Đông trên Thượng Thiên Đình, Lang Thiên Thu vẫn chưa bao giờ làm việc này. Trước nay cậu ta muốn giết thì giết, chẳng thèm dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, người này với Lang Thiên Thu mà Tạ Liên biết, khác biệt quá lớn.

Thích Dung bị Lang Thiên Thu ném vào nước sôi, lát sau vớt lên lại đã không còn hình người, bị luộc thành một cục gì đó tựa như da thịt toàn thân đã tan chảy, thậm chí có chỗ còn lộ xương trắng hếu, kinh hãi tột độ. Nhưng gã có vẻ rất khoái chí, vẫn còn lớn tiếng cười khùng khục, nói: "Biểu ca, chúc mừng huynh! Huynh nhìn đồ đệ tốt của huynh kìa, cánh đã cứng cáp rồi, biết dùng cực hình rồi, biết hành hạ người khác rồi!"

Lang Thiên Thu lại buông tay, Thích Dung bị nhúng vào nước sôi lần nữa. Lần này sau khi bị ném xuống, dường như ngay cả xương cốt cũng bị nước canh nấu nhừ, Thích Dung không nổi lên nữa, chỉ còn lại vài mảnh vụn áo xanh lềnh bềnh trên mặt nước. Hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng gã đâu, Tạ Liên nhịn không được cất tiếng gọi: "Thích Dung!"

Biểu đệ này của y, trước đây há miệng ngậm miệng toàn là "Thái tử biểu ca", mọi chuyện đều tôn sùng y, hâm mộ thờ kính y hết mực. Thế nhưng sau khi Tiên Lạc bị diệt, gã triệt để biến thành kẻ điên. Cầm đầu đốt miếu của y, đập điện của y, dựng tượng đá quỳ gối và bậc cửa Thái tử khắp mọi nơi, vì khiến y đau khổ mà có thể làm mọi chuyện chẳng màng bất cứ giá nào. Đối với hành vi của gã, Tạ Liên luôn nhịn được thì nhịn, nếu liên lụy người khác thì cố gắng ngăn cản, cuối cùng không nhịn nổi nữa cũng chỉ đành hy vọng hai người tốt nhất đừng gặp nhau. Về sau hai người nhiều năm không gặp, y cứ ngỡ Thích Dung sớm đã tạ thế.

Nào ngờ qua lâu như vậy, đột nhiên gặp lại cố nhân trên đời này, nhìn thấy gương mặt có ba phần tương tự với mình, thật tình y không nói rõ được rốt cuộc lòng mình có hoài niệm chút nào hay không. Dù sao hiện giờ hoàng tộc Tiên Lạc còn sống trên đời này chỉ có mỗi hai người họ, thế mà gặp chưa được bao lâu lại đột nhiên chứng kiến gã chết trước mặt mình, hơn nữa còn bị Lang Thiên Thu ngay cả trượng hình (hình phạt đánh bằng gậy) cũng không chịu dùng giết chết bằng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà thăng trầm nhấp nhô quá lớn, y nhất thời không biết rốt cuộc mình có cảm nghĩ gì, cõi lòng rối như tơ vò.

Lang Thiên Thu đứng cạnh cái nồi lớn, cúi đầu lặng thinh. Lúc này, Hoa Thành chợt lên tiếng: "Chưa chết."

Lang Thiên Thu ngẩng đầu nhìn hắn. Hoa Thành nói tiếp: "Lẽ nào ngươi cho rằng chỉ vậy đã báo được thù sao? Cùng lắm ngươi chỉ mới giết được một phân thân của gã thôi. Muốn giết Thích Dung triệt để, phải tìm được tro cốt của gã."

Lang Thiên Thu lạnh lùng đáp: "Cảm ơn ngươi đã nhắc nhở, ta nhất định sẽ tự tay bắt gã, dùng tro cốt của gã tế phụ hoàng và mẫu hậu của ta. Sau đó, ta sẽ tìm huynh kết thúc chuyện này. Quốc sư, huynh đừng hòng chạy nữa!"

Dứt lời, Lang Thiên Thu vung một đường kiếm, chém vỡ cái nồi lớn, thế rồi tức khắc bỏ đi. Nước sôi tung tóe, bã xương vụn trong nồi tràn ra đất. Tạ Liên muốn đuổi theo, nhưng trong lòng thừa biết chẳng còn ích gì nữa rồi.

Y dừng bước, đứng tại chỗ, không có lời nào để nói. Hoa Thành bước lên, nói: "Cậu ta vừa biết sự thật, để cậu ta tự bình tĩnh lại thì hơn."

Tạ Liên ngơ ngác hỏi: "Tại sao nhất định phải cho cậu ấy biết? Sự thật là thứ quan trọng đến thế sao?"

Hoa Thành đáp: "Rất quan trọng. Cậu ta phải biết, chuyện nào do huynh làm, chuyện nào không phải, vì sao huynh lại làm như thế."

Tạ Liên xoay phắt người, lạnh giọng hỏi: "Biết rõ như vậy có ích gì? Chẳng lẽ giết ít đi vài người thì ta sẽ có nỗi khổ tâm nào đó sao?"

Hoa Thành không trả lời. Trong ngực Tạ Liên, một cơn tức giận bất chợt trào lên, không biết là tức giận với ai. Y buột miệng thốt ra: "Ta có nỗi khổ tâm chó má gì chứ? Phụ hoàng của cậu ấy một lòng muốn hòa hợp hai tộc, chẳng phải ta đã giết ông ấy sao? An Lạc Vương là nhánh huyết mạch cuối cùng của gia tộc ta, chẳng phải ta đã giết nó sao? Gánh chịu cái gì cũng là đáng đời ta, tất cả đổ hết lên đầu ta không tốt à? Ta sợ cái gì chứ, cho dù trút hết vào ta, ta cũng đâu có chết được! Vốn dĩ là "chuyện tốt" do một mình ta gây nên, ta là một tai họa, bây giờ thì tính cả An Lạc Vương, tính cả Thích Dung, tính cả toàn bộ người Tiên Lạc. Hận một người chẳng phải tốt hơn hận cả đám người sao? Lẽ nào nhất quyết phải khiến cho cậu ấy nhận ra rằng những gì ta trước đây dạy cậu ấy toàn là những lời nói nhảm giả dối, vô ích, không đáng nhắc tới sao?"

Hoa Thành chỉ lẳng lặng nhìn y, không phản bác lại. Hai người nhìn nhau chốc lát, Tạ Liên bỗng đưa tay che mặt nói: "Xin lỗi. Tam Lang, xin lỗi. Ta sợ mình điên mất rồi. Xin lỗi."

Hoa Thành đáp: "Không sao. Là lỗi của ta."

Tạ Liên nói: "Không, đệ không có sai. Là vấn đề của ta."

Y ngồi xuống đất, ôm đầu nói: "Rối ren. Hỏng bét."

Qua giây lát, Hoa Thành cũng ngồi xuống cạnh y, nói: "Huynh không có sai."

Tạ Liên ôm đầu không trả lời, Hoa Thành nói tiếp: "Giết Vĩnh An Vương, bảo vệ di dân Tiên Lạc. Giết An Lạc Vương, giữ cho hai tộc không phân tranh nữa. Cuối cùng chết dưới tay Lang Thiên Thu, hung thủ bị xử tử. Ba mạng người đổi mấy đời bình yên, không còn gì lợi hơn, nếu là ta thì ta cũng làm thế. Nghe ta đi."

Bằng giọng điệu chắc nịch không cho phép hoài nghi, Hoa Thành nói: "Huynh không có sai. Không ai làm tốt hơn huynh đâu."

Im lặng hồi lâu, Tạ Liên mở miệng: "Chỉ là, ta cảm thấy không nên."

Y từ từ ngẩng mặt lên, nói: "Chỉ là ta cảm thấy, một người trao ra thiện ý nhưng lại chẳng nhận được kết cục tốt. Ta cảm thấy không nên là như thế."

"Dù cho là giả, ta cũng muốn Thiên Thu nhớ kỹ, cậu ấy đối xử tốt với Tiên Lạc, Tiên Lạc cũng sẽ đối xử tốt với cậu ấy. Làm chuyện đúng đắn, quyết tiến không lùi, chứ không phải như bây giờ, cho rằng những gì ta nói với cậu ấy, những gì mà trước đây cậu ấy tin tưởng, tất cả đều là giả dối, bịa đặt, gạt người. Tất cả mẹ nó đều là nói xằng nói bậy! Chỉ là ta..."

Y giơ tay phải của mình lên, nhìn cánh tay đó, nói: "...Thứ mà bản thân chịu đựng đủ rồi, ta không muốn người khác chịu thêm một lần nữa."

Hoa Thành im lặng lắng nghe. Tạ Liên tự cảm thấy vừa rồi mình lại thốt ra một câu tào lao, bèn nói: "Xin lỗi. Nhưng đệ nhìn đi, chuyện trên đời nực cười biết mấy. Mấy đời Vĩnh An trước đó làm bao điều ngang trái thì chẳng ai chết không yên lành, đến đời của cha mẹ Lang Thiên Thu, một lòng muốn làm chút chuyện tốt, làm chút chuyện lớn, kết cục lại ra nông nỗi này."

Quốc vương Vĩnh An tôn y làm quốc sư, năm năm đó vẫn hết mực kính trọng y. Cho dù đến tận giây phút cuối cùng của sinh mệnh, ông vẫn mang vẻ mặt chưa hề vơi bớt niềm tin với y mà lìa đời. Tạ Liên nhìn đăm đăm về phía trước, nói nhỏ: "Ta thật sự không tài nào quên được... biểu cảm trên gương mặt ông ấy lúc ta đâm xuống một nhát."

Hoa Thành nhàn nhạt đáp: "Quên nó đi. Đó là lỗi của Thích Dung và An Lạc Vương."

Tạ Liên lắc đầu, dúi đầu vào giữa đầu gối, nói bằng giọng mỏi mệt: "...Lẽ ra mọi chuyện đang tốt đẹp kia mà."

Phụ hoàng của Lang Thiên Thu đăng cơ, thay đổi động thái chèn ép di dân Tiên Lạc của đời trước. Khó khăn lắm người Tiên Lạc và người Vĩnh An mới chung sống hòa bình được mấy chục năm, mắt thấy đã có cơ hội chuyển biến, có điềm báo hòa hợp, có hy vọng tránh khỏi phân tranh, vậy mà An Lạc Vương lại khăng khăng chọn đúng lúc này huyết tẩy tiệc Lưu Kim.

Trên đường lẩn trốn, đêm đó y tìm được An Lạc Vương, lẽ ra định cảnh cáo nó sau này đừng gây thêm rắc rối nữa, nào ngờ sau khi biết được thân phận thật sự của y, hậu duệ duy nhất của gia tộc y lại phấn khởi giữ y lại, yêu cầu y gia nhập đại nghiệp báo thù phục quốc. Ánh mắt nó cuồng nhiệt, giọng điệu sục sôi, khiến người ta rợn cả tóc gáy, thề rằng trước tiên phải huyết tẩy tiệc Lưu Kim, sau đó tiêu diệt Lang Thiên Thu, phá cho Vĩnh An nghiêng trời lệch đất, dù rằng điều đó sẽ hủy hoại hai bên dân chúng vốn đã bắt đầu trao thiện ý cho nhau, dù rằng điều đó sẽ hy sinh toàn bộ di dân Tiên Lạc, chỉ cần có thể kéo cả hoàng thất Vĩnh An và người Vĩnh An cùng xuống địa ngục, bọn họ không tiếc gì hết.

Nhưng mà, giết là giết. Dẫu có lý do chính đáng nhường nào, hay "buộc phải làm vậy" ra sao, sự thật là chính tay đã y giết chết một minh quân thành tâm muốn tiếp nhận phe đối lập, cùng với nhánh huyết mạch cuối cùng mà gia tộc mình để lại trên đời.

Vì vậy, y đáng phải gánh chịu.

CHƯƠNG 54:

Tạ Liên ngoảnh đầu, nhìn tượng đá quỳ gối cúi đầu ủ rũ ở cách đó không xa, nói: "Có một điều Thích Dung nói đúng lắm. Ta thật sự rất thất bại."

Hoa Thành hờ hững đáp: "Lời thốt ra từ miệng thứ vô dụng như Thích Dung mà huynh cũng tin à. Ngoại trừ đánh không chết chạy rất mau, gã còn trò trống gì nữa đâu. Hơn tám trăm năm ngay cả Tuyệt cũng lên không nổi, đánh gã còn ngại bẩn tay."

Tạ Liên giật giật khóe miệng, nghĩ thầm đánh không chết chạy rất mau, mình đây cũng thế còn gì? Chẳng phải mình lăn lộn hơn tám trăm năm cũng chỉ lăn lộn được như hiện tại thôi sao?

Ban đầu thấy Lang Thiên Thu phi thăng với tư cách là Võ Thần phía Đông, đứng hàng quan trời trên Thượng thiên đình, vẫn hệt như ngày nào, vẫn lòng ngay dạ thẳng, vẫn ngủ gà ngủ gật ở hội nghị nhàm chán, Tạ Liên còn hết sức vui mừng. Nhưng bắt đầu từ giờ phút này, chẳng biết một mai Lang Thiên Thu sẽ thay đổi ra sao? Cậu ta đuổi bắt Thích Dung, bắt được rồi sẽ trở về kết thúc với mình thế nào đây?

Tạ Liên đứng dậy, bước chậm đến bên tượng đá kia. Xoay tượng đá sang trước, quả nhiên gương mặt đó giống mình như đúc, chỉ là tạc thành mặt mày khóc lóc, nước mắt giàn giụa, khóc đến nỗi ngũ quan méo mó, xấu xí cùng cực. Nhìn chằm chằm tượng đá một lát, Tạ Liên khẽ thở dài, đặt tay lên đầu nó, một luồng sức mạnh trút xuống.

Đến khi dời tay, hai vết nứt lẳng lặng trườn lên mặt tượng đá, ngay sau đó, gương mặt khóc lóc ấy vỡ nát. Tượng đá sụp xuống, hóa thành vô số hòn đá nhỏ rơi rào rào xuống đất, không tài nào ráp lại được nữa.

Tạ Liên xoay người lại lần nữa, gương mặt đã bình tĩnh và điềm đạm như xưa. Y xoa ấn đường, nói: "E rằng trong hang ổ của Thích Dung còn giấu không ít người sống, để ta đi tìm thử rồi thả bọn họ ra."

Hoa Thành cũng đứng dậy, nói: "Đi thôi."

Vừa rồi xảy ra một trận đại loạn, đám tiểu quỷ đèn xanh trong hang ổ của Thích Dung chạy trốn tán loạn, không chạy thì núp trong góc tối, không dám ló ra. Hai người lùng tìm khắp nơi, tiện tay bắt vài tiểu quỷ xui xẻo, buộc chúng nó dẫn đường, tìm được nhiều hang động dùng để tích trữ "nguyên liệu nấu ăn tươi mới". Đếm sơ qua, người sống mà Thích Dung bắt vào chuẩn bị ăn thế mà không dưới ba trăm, một là thôn dân vùng phụ cận, hai là lữ khách qua đường.

Suốt chặng đường đi, hai người liên tục mở cửa ngục thả những người bị giam. Tay làm những việc trên, Tạ Liên cũng phần nào bình ổn được cảm xúc, cộng thêm hiện giờ đang rỗi rãi nên tán dóc vài câu với Hoa Thành. Nghĩ ngợi một lát, y vẫn nói: "Được rồi, Tam Lang, có một chuyện, ta vẫn muốn hỏi đệ."

Hoa Thành hỏi: "Chuyện gì?"

Tạ Liên nói: "Làm sao đệ biết Thích Dung đứng sau giật dây chuyện ở điện Lưu Kim?"

Dù cho ban đầu y không biết Hoa Thành dẫn mình và Lang Thiên Thu đến hang ổ của Thanh Quỷ làm gì, bây giờ cũng biết rồi. Mục đích của Hoa Thành là để cho Lang Thiên Thu chính tai nghe được Thích Dung tự tiết lộ nội tình của chuyện ở điện Lưu Kim năm đó.

Tạ Liên hỏi: "Chuyện ta là Phương Tâm, Thích Dung không hề hay biết, nếu gã biết thì đã đi quấy rối từ lâu rồi. Tuy ngày trước ta phát hiện hoàng tộc xưa của Tiên Lạc đã ngấm ngầm giở không ít trò, nhưng không hề biết người đứng sau giật dây là Thích Dung. Tại sao đệ lại biết? Đệ đã biết từ rất lâu về trước rồi ư?"

"Không còn sớm nữa." Hoa Thành chắp tay, sóng vai đi cạnh y, nói: "Ta với Thích Dung từng tiếp xúc vài lần nên nắm rõ đáy để của gã. Sinh thời Thích Dung là người Tiên Lạc, căm hận Vĩnh An cực độ, quen dùng thủ đoạn chia rẽ ly gián, châm ngòi thổi gió gây rắc rối. Nhiều cuộc ám sát lớn nhắm vào hoàng tộc quý tộc nước Vĩnh An đều do gã đứng sau xúi giục, song vẫn luôn che giấu quá tốt."

Tạ Liên lắc đầu: "Thì ra gã đã có tiền án từ lâu. May mà giấu kỹ đấy, nếu như giấu không kỹ, để cho người trên Thượng thiên đình biết gã nhúng tay vào những chuyện trần gian này, e rằng sớm đã không tha cho gã."

Hoa Thành nói: "Huyết tẩy điện Lưu Kim rất phù hợp với phong cách làm việc xưa giờ của gã, vì vậy ta vẫn luôn cho rằng, kẻ đầu têu sau màn chính là gã, quốc sư Phương Tâm cũng là người của gã. Nhưng mà lúc ở Thượng thiên đình, Lang Thiên Thu lại nhận diện quốc sư Phương Tâm chính là huynh, vậy thì Phương Tâm và Thích Dung không thể nào cùng một giuộc."

Bước chân Tạ Liên chậm lại. Xem ra, Hoa Thành rõ ràng không ở Thiên giới nhưng lại nắm rõ những chuyện xảy ra trong điện Thần Võ. Hơn nữa không chỉ vậy, hắn cũng hiểu tuốt ngọn nguồn mâu thuẫn giữa Tạ Liên và Thích Dung.

Hoa Thành nói tiếp: "Nhưng ta vẫn nghiêng về phía kẻ chủ mưu của chuyện này là Thích Dung, chí ít chắc chắn là gã ra tay trước. Sau khi phụ hoàng của Lang Thiên Thu đăng cơ, hoàn cảnh của di dân Tiên Lạc bình thường cải thiện đáng kể, bọn họ không còn suốt ngày nghĩ báo thù phục quốc như trước nữa. Kẻ duy nhất có khả năng vẫn còn muốn gây sự, chỉ có hoàng thất Tiên Lạc mà thôi. Lúc đó, hậu duệ duy nhất của hoàng thất Tiên Lạc chỉ còn mỗi An Lạc Vương, nếu Thích Dung muốn xúi giục ai làm loạn, tất nhiên sẽ là An Lạc Vương rồi. Lại còn trùng hợp như thế nữa, không lâu sau tiệc Lưu Kim, người này chẳng hiểu sao lại bệnh chết, mà cậu ta chưa từng có tiền sử bệnh gì, điều này rõ kỳ quặc thế mà."

Tạ Liên gật đầu. Hoa Thành nói: "Vì vậy chắc hẳn là cậu ta bị giết, hơn nữa nguyên nhân bị giết liên quan đến tiệc Lưu Kim. Suy đoán ban đầu là do hoàng tộc Vĩnh An gây ra, nhưng nếu là bọn họ, sau này lại chẳng thấy di dân Tiên Lạc bị vạ lây, thế thì không hợp lý. Nghĩ tới nghĩ lui, ta chỉ có thể đoán ra kết luận bây giờ."

Tạ Liên cười một tiếng, thở dài: "Manh mối ít như thế mà đệ lại đoán được tám chín phần mười."

Hoa Thành nói: "Không khó. Cũng nhờ hiểu đủ về những người có liên quan trước khi sự việc xảy ra thôi."

Tạ Liên nói: "Đúng là hiểu rõ thật. Nhưng mà trong suy đoán của đệ, có một tiền đề rất quan trọng mà ta chưa hiểu lắm."

Hoa Thành hỏi: "Tiền đề nào?"

Tạ Liên nói: "Tại sao đệ lại tin chắc tiệc Lưu Kim nhất định là do Thích Dung ra tay trước?"

Hoa Thành nói: "Không phải ta tin chắc là gã làm, ta chỉ tin chắc không phải là huynh làm."

Nghe vậy, Tạ Liên thu lại nụ cười.

Im lặng chốc lát, y hỏi: "Vì sao?"

Hoa Thành đáp: "Nếu huynh thừa nhận huyết tẩy tiệc Lưu Kim với lý do khác, vậy có khả năng thật sự là huynh làm, ta tin. Nhưng quốc vương Vĩnh An cai trị thành khẩn liêm chính, rất được lòng dân, mà Lang Thiên Thu lại nói, khi ấy lý do huynh nói với cậu ta là 'không nhìn được bọn họ ngồi trên vị trí đó'."

Hắn nói tiếp: "Đây quả là tuyên ngôn chuẩn mực của kẻ soán vị. Nhưng nếu thốt ra từ miệng huynh thì lại là từ bẩn vụng về."

Nghe hai chữ "từ bẩn", Tạ Liên lẳng lặng cười một tiếng, nói: "Từ bẩn? Đệ chưa bao giờ nghĩ rằng, có khi lòng ta thật sự nghĩ như vậy sao? Hoặc là thật ra tận sâu đáy lòng ta cũng ẩn giấu vài phần oán hận?"

Hoa Thành nói: "Nghĩ thì sao chứ? Huynh sẽ không làm thế đâu."

Tạ Liên ngậm chặt miệng. Hồi lâu sau, y mới nói: "Tam Lang, thật ra ta không phải như đệ tưởng tượng đâu."

"Đệ --" Y nhắm mắt lắc đầu, dường như không biết nên nói hay không. Hoa Thành nói: "Huynh nói đi, không sao."

Do dự một hồi, Tạ Liên vẫn mở miệng: "Ta cho rằng, người sống trên đời, đừng ấp ủ quá nhiều hy vọng với bất kỳ ai thì tốt hơn."

Hoa Thành "ồ" một tiếng, hỏi: "Ấp ủ quá nhiều hy vọng mà huynh nói, là ám chỉ điều gì?"

Tạ Liên nói: "Đừng tưởng tượng người nào đó quá mức tốt đẹp. Nếu cả đời không quen biết, đứng từ xa ngắm nhìn một bóng hình hư ảo thì thôi vậy. Nhưng nếu quen biết, từ từ hiểu nhau, đến một ngày nào đó, cuối cùng sẽ phát hiện người này không giống như tưởng tượng của mình, thậm chí hoàn toàn trái ngược. Đến lúc đó, sẽ rất thất vọng."

Hoa Thành lại nói: "Chưa chắc. Ta chẳng quan tâm người khác thất vọng hay không thất vọng. Nhưng đối với một số người mà nói, chỉ riêng sự tồn tại của người nào đó trên đời này đã là niềm hy vọng rồi."

Tuy câu này của hắn không chỉ rõ "một số người" là ai hay "người nào đó" là ai, giọng điệu cũng bình thản như thường, như thể chỉ thuận miệng phản bác vậy thôi, song trái tim của Tạ Liên lại bất chợt rung động, lâng lâng.

Y dừng bước, hồi lâu không thốt nên lời. Lát sau chợt lên tiếng: "Tam Lang, rốt cuộc đệ là ai?"

Hoa Thành cũng dừng chân không đi nữa, quay đầu lại nhìn y.

Tạ Liên nhìn thẳng vào đối phương, nghiêm túc nói: "Đệ biết Thích Dung là ai, nắm rõ lai lịch của gã. Đệ biết ta là ai, biết vẽ tranh Thái Tử Duyệt Thần. Đệ hiểu rõ ta như lòng bàn tay. Đệ biết rất nhiều. E rằng còn nhiều nữa."

Hoa Thành nhướn mày hỏi: "Chẳng phải ta vẫn luôn biết rất nhiều sao?"

Tạ Liên lắc đầu: "Không giống."

Y dùng tay trái nâng khuỷu tay phải, tay phải vuốt cằm, có hơi thất thần, nói: "Ta cứ có một loại cảm giác, cảm giác rằng đệ là người quen cũ của ta. Hẳn là đã quen từ rất lâu về trước, có lẽ vào lần đầu tiên ta phi thăng, không, có khi sớm hơn. Nhưng mà... ta thật sự không nhớ trước đây mình từng gặp người như đệ bao giờ."

Người như Hoa Thành, từng gặp một lần tuyệt đối sẽ không thể nào quên. Tạ Liên cũng chưa từng ngã vỡ đầu mất trí nhớ, nếu từng gặp thì chẳng có lý do gì không nhớ cả.

Tạ Liên chăm chú nhìn hắn, hỏi bằng giọng có phần mê man: "Rốt cuộc đệ là ai? Ta đã gặp đệ rồi sao?"

Hoa Thành không trả lời, chỉ nhếch miệng mỉm cười. Tạ Liên lập tức kịp phản ứng, câu hỏi này quả thật không ổn chút nào.

Tên thật của quỷ thông thường đều là bí mật, ngoại trừ gã bệnh hoạn Thích Dung không thể phỏng đoán theo lẽ thường, bằng không nào có chuyện tùy tiện nói cho người khác biết?

Y vội nói: "Xin lỗi, đệ không cần để bụng, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi. Đệ không cần trả lời ta, đệ là ai cũng không sao cả."

Đúng lúc này, Hoa Thành khẽ khàng híp mắt. Như phát hiện được gì đó, Tạ Liên ngoảnh đầu lại nhìn. Chỉ nghe trong hang núi phía sau cách bọn họ không xa truyền đến tiếng động ầm ĩ hỗn loạn, một giọng nữ lanh lảnh cất lên: "Ta đã nói rồi, hóa nữ chẳng những pháp lực mạnh hơn mà vận may cũng tốt hơn nữa! Ngươi lại không chịu, rồi giờ thấy chưa, lần này ném đúng rồi đó!!!"

Đúng là giọng của Sư Thanh Huyền. Tạ Liên buột miệng thốt lên: "Phong Sư đại nhân!"

Quả nhiên, một nữ đạo sĩ áo trắng lao ra từ trong hang, vừa thấy Tạ Liên, hai mắt cô nàng sáng ngời, nói: "Tìm được rồi, Thái tử điện hạ ở đây nè!"

Nhưng ngay khi nhìn thấy Hoa Thành sau lưng Tạ Liên, sắc mặt nàng tức thì thay đổi, nhảy lùi ra sau, đặt ngang quạt Phong Sư trước người. Tạ Liên còn chưa kịp lên tiếng, bấy giờ trong hang núi lại truyền đến một giọng nam, nói: "Tìm được rồi ư? Thế nào?"

Một loạt tiếng bước chân đến gần, bóng người hiện ra, chính là Phong Tín. Tay trái cầm một cây cung dài màu đen, vừa nhìn thấy Hoa Thành, hắn lập tức kéo dây cung màu bạc, bước vào trạng thái cảnh giác. Hoa Thành cười nhạo một tiếng, không bình luận gì. Tạ Liên vội nói: "Có gì từ từ nói, cất binh khí trước đi."

Bốn người oan gia ngõ hẹp trong hang ổ của Thanh Quỷ, đôi bên đối mặt nhau. Phong Tín kéo dây cung căng hết mức, một luồng linh quang ngưng tụ thành mưa tên ở tay phải của hắn, nhắm thẳng vào Hoa Thành. Phong Tín mở miệng trước, trầm giọng nói: "Thái tử điện hạ, huynh qua đây trước đi."

Cây cung đó của Phong Tín là do Quân Ngô tặng, tên gọi cung Phong Thần, là một pháp bảo khiến người ta hết sức đau đầu. Sợ Phong Tín bắn tên thật, Tạ Liên bèn lách mình chắn trước người Hoa Thành, ngờ đâu Hoa Thành đứng phía sau kéo y một cái, Tạ Liên lại bị kéo trở về.

Thấy vậy, hai người vừa đến giật cả mình. Sư Thanh Huyền lập tức nhấc tay nói: "Hoa Thành! Huyết Vũ Thám Hoa! Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng làm ẩu. Cực Lạc phường của ngươi là ta lỡ tay đốt, nếu ngươi có gì bất mãn thì bàn bạc lại, Thượng thiên đình chúng ta có thể đền cho ngươi. Đế Quân làm gì đến mức đền không nổi. Mau thả Thái tử điện hạ ra, chuyện đâu còn có đó."

CHƯƠNG 55:

Tạ Liên dở khóc dở cười, nhưng cũng rất cảm kích, nói: "Phong Sư đại nhân, e là ngươi hiểu lầm chỗ nào rồi. Thật ra..."

Y muốn giải thích rằng không phải Hoa Thành tìm mình hỏi tội vì chuyện Cực Lạc phường, Sư Thanh Huyền lại lén lút nháy mắt với y, dường như muốn bảo y đừng lên tiếng. Hoa Thành cũng chẳng tranh cãi, chỉ nói: "Chuyện Quân Ngô cài nội gián vào đám thuộc hạ của ta, ta còn chưa tính đấy, các ngươi lấy cái gì để ra điều kiện với ta?"

Tạ Liên chợt hiểu. Sư Thanh Huyền đã nhìn ra Hoa Thành không hề có ác ý, nhưng ngoài mặt lại vờ như Hoa Thành vì muốn truy cứu trách nhiệm nên mới xông vào Tiên kinh, nếu vậy lên trời nhắc đến chuyện này, có thể tránh việc ai đó cố tình loan tin y có ý xấu muốn bỏ trốn. Hoa Thành cũng hiểu ý đồ của Sư Thanh Huyền, bèn thuận miệng nói hùa một câu. Nhưng mà, Tạ Liên lại không muốn thế, y nói: "Được rồi, đừng diễn nữa. Vốn dĩ vì cứu ta nên người ta mới lên Tiên kinh, Tam Lang có ý tốt, hà tất phải che giấu?"

Sư Thanh Huyền lại nói: "Không diễn nữa. Mấy câu ban nãy ta đã truyền vào Thông Linh trận rồi. Tại huynh không biết thôi, truyền tới truyền lui cuối cùng ý tốt sẽ truyền thành ý xấu, chi bằng cứ là ác ý ngay từ đầu."

Hoa Thành nhướn mày nói: "Kẻ khôn ngoan."

Sư Thanh Huyền đắc ý: "Chứ còn gì nữa. Nếu không bản Phong Sư sao có thể lăn lộn trên Thượng thiên đình được? Nam Dương tướng quân, thả cung xuống đi."

Nhưng Phong Tín vẫn kéo căng dây cung đủ bảy phần, nín thở không nói tiếng nào. Sư Thanh Huyền vỗ vỗ hắn: "Thả xuống đi, người ta quen thân lắm, không có ác ý đâu."

Phong Tín trầm giọng: "Thái Tử điện hạ, kẻ bên cạnh huynh là Tuyệt..."

Thấy sự thù địch của Phong Tín vẫn không giảm, cung tên vẫn không thả xuống, Sư Thanh Huyền đột nhiên "hớ" một tiếng, đụng vào cùi chỏ của Phong Tín một phát.

Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Phong Tín quả thật còn kinh khủng hơn gặp quỷ vạn lần, hắn rống một tiếng, luồng linh lực nửa có nửa không ngưng tụ ở tay phải bay tán loạn, tan thành mây khói. Phong Tín mặt mày tái mét mắng tát nước một tràng, cuối cùng hãi hùng nói: "Mẹ nó! Ngươi muốn làm gì!!!"

Hóa ra thứ vừa rồi Sư Thanh Huyền dùng để đụng vào cánh tay cầm mũi tên của Phong Tín, ấy thế mà lại là bộ ngực. Xem ra, cú đụng này đã dọa Phong Tín sợ mất mật. Sư Thanh Huyền thì vẫy phất trần một phát, cốt cách thần tiên lất phất, hoàn toàn không nhìn ra vừa rồi đã làm chuyện mất thể thống đến mức nào. Sư Thanh Huyền nói: "Ta còn chưa hỏi ngươi muốn làm gì đó, đã nói Huyết Vũ Thám Hoa đến cứu Thái tử điện hạ, ngươi còn giương cung về phía người ta. Muốn đánh nhau thế hả, bản Phong Sư không hầu nhé."

Phong Tín lập tức lùi xa mười vạn tám nghìn dặm, có vẻ hoàn toàn không dám đến gần "nàng" nữa, hét khàn cả giọng: "Ngươi đừng làm chuyện đó nữa!!! Đừng làm nữa! Có nghe không!!!"

Thấy Phong Tín như tránh rắn rết, Sư Thanh Huyền vốn dĩ hết sức tự tin với vẻ ngọc thụ lâm phong của mình không khỏi cảm thấy phiền muộn, nói: "Được được được. Không làm nữa không làm nữa. Ngươi cũng có thiệt thòi gì đâu? Thái độ của ngươi là sao chứ???" Dường như cảm thấy bẽ mặt, Sư Thanh Huyền bèn biến về hình dạng nam nhi, quay đầu hỏi: "Ớ, Thiên Thu đâu?"

Nghe vậy, rốt cuộc Phong Tín cũng khôi phục chút thần trí, nhìn quanh bốn phía. Tạ Liên "a" một tiếng, hỏi: "Cậu ta không ở trong Thông Linh trận sao?"

Sư Thanh Huyền đáp: "Không có! Cậu ta ném xí ngầu xong, đi đúng đường rồi, sau đó cứ im thin thít. Nhiều lần ta hỏi Thiên Thu điểm số chính xác là gì mà cậu ta chẳng đáp tiếng nào. Lúc trước ai nói chuyện với Thiên Thu, cậu ta luôn trả lời rất nhanh, cho dù là tiểu thần quan ở Trung thiên đình hỏi chuyện, cậu ta cũng chưa từng gác lại. Kỳ lạ thật đó."

Tạ Liên khẽ thở dài, nói: "Thái Hoa điện hạ đuổi theo Thích Dung rồi."

Hai người vừa tới đều sửng sốt: "Thích Dung?"

Tạ Liên đáp: "Đúng thế. Nơi này chính là hang ổ của Thích Dung. Ầy, tóm lại..."

Phong Tín hỏi: "Chờ đã. Vì sao Thái Hoa điện hạ lại đuổi theo Thích Dung? Không phải cậu ta truy đuổi huynh sao?"

Hoa Thành đứng bên cạnh nói: "Không vì sao cả. Kẻ mà cậu ta truy đuổi chính là hung thủ máu rửa tiệc Lưu Kim, mà Thái tử điện hạ chẳng qua chỉ chùi mông cho hung thủ, Lang Thiên Thu biết được sự thật nên lập tức đuổi theo hung thủ thật sự, chỉ thế thôi."

Sắc mặt trở nên nghiêm túc, Phong Tín hỏi: "Hung thủ thật sự? Thật sao?!"

Tạ Liên chỉ cảm thấy mình hoàn toàn không có cách nào giải thích lại lần nữa, cũng không thể nói rõ trong một sớm một chiều được, thế là lắc đầu bảo: "Không đơn giản vậy đâu, khi về ta sẽ kể chi tiết cho."

Sư Thanh Huyền không biết nội tình, mừng rỡ nói: "Quả nhiên có hiểu lầm trong này, bản Phong Sư quả là dự liệu như thần, lần này huynh có về ắt hẳn sẽ không bị giam nữa."

Phong Tín nói: "Tốt!", thoạt nhìn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo cất cung vào, vẻ cảnh giác khi nãy thể hiện ra ngoài cũng giảm không ít. Hoa Thành lại cười khẩy một tiếng, Tạ Liên nói với Phong Tín: "Chắc ngươi cũng biết, Thích Dung chính là 'Thích Dung' kia."

Phong Tín hỏi: "Thích Dung kia? Ai cơ?", sau đó kinh ngạc hỏi: "Là người mà chúng ta đều quen ư?"

Tạ Liên nói: "Quả nhiên ngươi cũng không ngờ là gã thật sao?"

Sắc mặt tối sầm, Phong Tín đáp: "Không. Ta chưa từng qua lại với Thanh Quỷ, vẫn một mực cho rằng chỉ là vừa khéo trùng tên mà thôi. Sao lại có con quỷ nào đội tên thật của mình trên đầu rêu rao khắp nơi chứ? Thế chẳng phải có bệnh sao?" Vừa dứt câu, Phong Tín lập tức nhớ ra, gã Thích Dung nọ đúng là có bệnh thật, hắn lập tức đưa mắt nhìn Tạ Liên, hai người im lặng nhìn nhau.

Từ trước khi hai người chưa phi thăng, Phong Tín đã cực kỳ không ưa Thích Dung rồi. Thích Dung là con của em gái mẹ Tạ Liên, tức hoàng hậu cuối cùng của triều đại Tiên Lạc, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong hoàng thất, suốt ngày quấn lấy Tạ Liên. Với tư cách là hộ vệ của Tạ Liên, tất nhiên Phong Tín thường xuyên chạm mặt gã. Thích Dung tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, không nghe khuyên bảo, tinh lực dồi dào, hành vi cực đoan, tệ nhất là gã có địa vị hoàng thân quốc thích, không ai dám đánh mắng dạy dỗ, có thể tưởng tượng được gã coi trời bằng vung nhường nào.

Câu cửa miệng trước đây của gã chính là "Thái tử biểu ca thật hoàn hảo!", "Biểu ca của ta thế này thế kia". Nếu có ai bất kính xíu xiu nào với Tạ Liên, hoặc đem đến cho Tạ Liên chỉ một chút phiền phức, bất luận người đó là ai, Thích Dung nhất định sẽ chụp bao tải người đó đánh cho són ra quần, trong đầu gã hoàn toàn chẳng có suy nghĩ kính già yêu trẻ nào cả. Một lần nọ, Tạ Liên cứu một đứa bé còn chưa lên mười từ tay thuộc hạ của gã, bị gã đánh đến mức toàn thân bê bết máu, nhìn không ra hình người, thê thảm cực kỳ. Tạ Liên thương cảm cho thân thế của gã, hơn nữa cảm thấy gã thành tâm bênh vực mình nên chưa từng ra tay dạy dỗ gã. Nhưng nếu chỉ dạy bảo bằng ngôn từ hoặc quát mắng, gã lại dạy mãi không sửa, khiến người ta hết sức đau đầu.

Phong Tín tính tình bộc trực, nói năng dễ nổi nóng, không nhẫn nại như Tạ Liên, nhiều lần mâu thuẫn với Thích Dung, cãi lại mệnh lệnh của gã, khiến cho Thích Dung cũng cực ghét Phong Tín, cứ tìm đủ cách gây khó dễ, hất hàm sai khiến. Hơn nữa sau khi Tạ Liên phi thăng, Thích Dung ngày một táo tợn, thậm chí có khi người ta chỉ vô tình sơ suất, chẳng hạn như thuận miệng phun một ngụm nước bọt trước điện Thái Tử, gã sẽ nhét than nung đỏ vào mồm người ta. Để phòng ngừa Thích Dung làm quá trớn, Phong Tín thường xuyên hạ phàm chùi mông cho gã, phiền muốn chết luôn rồi, thường xuyên nói với Tạ Liên: "Gã Thích Dung này có bệnh, sớm muộn gì cũng gây chuyện lớn cho xem!"

Phong Tín nói: "Nếu thật sự là gã, hành động thế này cũng chẳng lạ gì."

Sư Thanh Huyền ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy, các ngươi quen Thanh Quỷ hả?"

Tạ Liên gật đầu đáp: "Là biểu đệ của ta."

Sư Thanh Huyền sứng sốt, khoanh tay nói: "Lợi hại ghê."

Tạ Liên đáp: "Gã đúng là khá lợi hại."

Sư Thanh Huyền nói: "Không phải ta nói gã lợi hại, ta nói huynh lợi hại đó. Thái tử điện hạ, huynh xem đi, Võ Thần phía Đông Nam và Võ Thần phía Tây Nam là người quen cũ của huynh, Võ Thần phía Đông là đồ đệ của huynh, Thanh Đăng Dạ Du là biểu đệ của huynh, Huyết Vũ Thám Hoa là anh em kết nghĩa của huynh, bản Phong Sư là bạn bè của huynh. Còn không lợi hại sao?"

Tạ Liên mỉm cười, nghĩ thầm, Phong Sư quả là người cũng như gió, gió vừa thổi tới, khói mù lập tức bị xua tan. Mà lúc Hoa Thành và Phong Tín nghe được "Huyết Vũ Thám Hoa là anh em kết nghĩa của huynh", sắc mặt cả hai có vẻ không tán đồng lắm. Hoa Thành khẽ nhướn mày, Phong Tín lại nhăn mặt chẳng nói chẳng rằng. Lát sau, Phong Tín nói với Tạ Liên: "Nếu không còn chuyện gì khác, huynh mau trở về Tiên kinh đi. Khi nãy náo loạn như vậy, các vị thần quan còn lại chẳng biết chuyện gì xảy ra, bây giờ vẫn đang chờ trên đó đấy. Đế Quân hẳn đã biết rồi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, huynh phải khai báo đi."

Nghe vậy, Hoa Thành bật cười ha ha. Phong Tín hỏi: "Ngươi cười cái gì?"

Hoa Thành nói: "Ta còn tưởng tính tình của ngươi thẳng thắn lắm chứ, hóa ra cũng là hạng người thích nói vòng vo. Chẳng qua ngươi muốn Thái Tử điện hạ đừng dính dáng đến loại yêu ma quỷ quái như ta thôi, tại sao không dám nói thẳng? Sợ mình không có tư cách và lập trường để nói à?"

Tạ Liên ho nhẹ một tiếng, gọi: "Tam Lang...."

Phong Tín lạnh lùng nói: "Từ đầu huynh ấy đã không nên dính líu đến yêu ma quỷ quái, ngươi biết là tốt rồi."

Đối với câu này, Hoa Thành không tỏ rõ ý kiến, còn Tạ Liên bình thản xen vào, dịu giọng nói với Phong Tín: "Ta sẽ khai báo, nhưng hiện tại thật sự còn chuyện khác phải làm ở đây. Thích Dung giấu hơn ba trăm người sống trong hang ổ của gã chuẩn bị ăn thịt, khi nãy nhờ Tam Lang giúp đỡ mới cứu được bọn họ. Bây giờ còn sót lại một đám tiểu quỷ, nhất định phải xử lý từ từ. Xử lý xong ta sẽ lên ngay."

Phong Tín nói: "Kéo lâu quá không ổn đâu, giao cho ta xử lý là được."

Hoa Thành gật đầu: "Với hiệu suất của Thượng Thiên Đình, chắc tầm tháng sau sẽ xử lý xong."

Phong Tín đáp trả: "Nói cứ như ngươi có thể giải quyết xong trong nháy mắt ấy."

Hai người đối chọi gay gắt. Sư Thanh Huyền dùng ánh mắt hỏi Tạ Liên: "Hai người họ có thù oán à?" Tạ Liên lắc đầu. Đang định đổi đề tài, chẳng biết Hoa Thành rút đâu ra một chiếc dù. Mặt dù đỏ thẫm như lá phong, rực rỡ như lửa, Hoa Thành một tay bung dù, tán dù che trên đầu hắn và Tạ Liên, phản chiếu đôi gò má rực ánh đỏ của hai người.

Chắc hẳn đây chính là chiếc dù mà Hoa Thành bung lúc băng qua rừng thi thể mưa máu ở núi Dữ Quân. Nhưng lúc này trời đâu có mưa, Tạ Liên không khỏi cảm thấy kỳ lạ, hỏi: "Tam Lang, sao đệ lại bung dù?"

Hoa Thành đối diện với Tạ Liên, khẽ nhích chiếc dù về phía y, cười híp mắt đáp: "Chờ chút. Thời tiết sẽ thay đổi ngay đây."

Vừa dứt lời, một trận mưa như trút nước từ trên trời ập xuống!

Mưa rầm rầm rào rào thình lình xuất hiện, dội cho Tạ Liên ngây ngẩn cả người. Tuy nhiên, y vẫn ngoan ngoãn chờ dưới tán dù của Hoa Thành, không bị giọt nước mưa nào tạt trúng. Mặt khác, Phong Tín đứng đối diện Tạ Liên và Hoa Thành không hề đề phòng, bị mưa dội ướt sũng từ đầu đến chân.

Bất hạnh hơn là, trận mưa này có màu máu, thế nên trông Phong Tín cứ như đã biến thành một người đỏ lòm máu me đầm đìa, toàn thân chỉ có tròng mắt trợn tròn là màu trắng. Sư Thanh Huyền vừa khéo đứng tại một nơi trong hang núi nên không dính chưởng, chỉ biết trố mắt nghẹn họng, quên cả vẫy phất trần.

Trận mưa máu đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc đã yên ả trở lại. Vất vả lắm mới phản ứng kịp, Phong Tín đưa tay lau mặt, song trên mặt vẫn còn nguyên một mảng máu đỏ nhầy nhụa tanh tưởi, không khá hơn chút nào. Tạ Liên nói: "Đây..."

Hoa Thành cất dù, cười ha ha: "Trong nháy mắt, sao hả?"

Lúc nói năm chữ này, hắn khoan thai đi vài bước, chẳng mấy chốc đã cách một khoảng dài. Tạ Liên vốn đang tìm kiếm khăn vải trong tay áo, Sư Thanh Huyền đã bứt vài nhúm lông trắng trên phất trần, hai người cùng hiến tặng cho Phong Tín đã chìm vào im lặng. Còn Hoa Thành vừa đi, Tạ Liên lập tức nhận ra phía sau thiếu một người, y xoay mình chạy theo mấy bước, hỏi: "Tam Lang, đệ phải về chợ Quỷ sao?"

Hoa Thành quay đầu hỏi: "Huynh cũng phải về Tiên kinh còn gì?"

Hắn nói bằng giọng nửa đùa nửa thật: "Nhưng nếu huynh muốn theo ta về chợ Quỷ, ta cũng rất hoan nghênh."

Tạ Liên cười đáp: "Để lần sau đi." Y chân thành nói: "Lần sau nếu có cơ hội, ta nhất định sẽ đến chợ Quỷ. Đệ sửa lại Cực Lạc phường, ta làm công cho đệ."

Hoa Thành nói: "Làm công thì không cần. Huynh ngồi nhìn là tốt lắm rồi."

Tạ Liên từ từ thu lại nụ cười, nói: "Chuyện của Thiên Thu, bất kể thế nào, vẫn phải cảm ơn đệ." Ngừng một chút, y nói tiếp: "Ta không biết thế nào mới là đúng, có lẽ như vậy cũng chưa hẳn là không tốt."

Hoa Thành lại bình thản đáp: "Nghĩ nhiều quá."

Tạ Liên ngẩn ra, hơi nghiêng đầu một chút. Hoa Thành nói tiếp: "Huynh cứ làm là được rồi."

Dứt lời, Hoa Thành xoay người, phất tay.

Không lâu sau, dưới ánh trăng, bóng hình áo đỏ trước núi, từ từ biến mất không còn dấu tích trong mắt Tạ Liên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahaha123