21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 61:

Tạ Liên nhéo nhéo vành tai, nói: "Một bên khuyên tai mất rồi."

Người Tiên Lạc cho rằng, Đạo gia (người tu đạo) tu hành đến cảnh thái hoàn mỹ cuối cùng chính là "Âm dương hòa hợp", "Lưỡng tính đồng thể"*. Tất cả thần minh đều biến ảo vô lường, tất nhiên cũng không bị quản chế bởi giới tính, vừa là nam nhưng cũng vừa là nữ. Bởi vậy, quan niệm này cũng được thể hiện trên bản thiết kế của trang phục duyệt thần. Mỗi một thế hệ duyệt Thần Võ giả từ xưa đến nay, đều mang trang sức và trang phục của nam phục lẫn nữ phục, từ hình thức đến chi tiết, như khuyên tai, đeo vòng ngọc bội. Khi Tạ Liên sắm vai duyệt Thần Võ giả cũng bấm lỗ tai rồi đeo một đôi khuyên.

( Cả hai giới tính trong cùng một cơ thể.)

Đó là một đôi san hô châu (ngọc san hô) đỏ thẫm cực kỳ mỹ lệ, quầng sáng lưu chuyển, trơn nhẵn sáng trong, cực kỳ hiếm có. Nhưng mới đây, Tạ Liên phát hiện ra rằng đôi san hô châu đỏ giờ chỉ còn lại có một chiếc.

Hắn vừa nói mất, sắc mặt Mộ Tình vốn đã giãn ra bỗng nhiên cứng lại vài phần, thế mà hai người kia lại hoàn toàn không chú ý. Trước hết Phong Tín tìm trong ngoài phòng rồi đi khỏi đó, sau lại tay không tiến vào, nói: "Ngài vứt bậy ở đâu rồi, thứ như khuyên tai có tìm cũng không thấy. Mò hết Tiên Lạc cung cũng không thấy, ta ra đường tìm xem, khả năng cao là làm mất trong buổi tế thiên du."

Tạ Liên cũng thấy kỳ quái, nhưng cũng không cho qua, nói: "Có thể. Nếu lần này vẫn tìm không thấy, mất rồi thì cứ để mất luôn."

Mộ Tình lại cầm cái chổi quét rác thường ngày đến, đạm thanh nói: "Hạt châu kia thực sự rất trân quý, có thể tìm thì nên tìm thử đi. Để xem nó có rớt dưới gầm giường hay dưới ngăn tủ không?" Nói xong cậu ta bắt đầu quét nhà. Tạ Liên bảo: "Chi bằng gọi thêm vài người tìm phụ đi."

Phong Tín thuận miệng nói: "Người đông tay nhiều, đừng để vật còn không tìm, mà người ta còn nhặt dấu luôn."

Mộ Tình vẫn đang yên lặng kiểm tra gầm giường, nhưng khi nghe câu này, mặt cậu bỗng chốc có vài tia trắng bệch, đột nhiên đứng bật dậy, cái chổi trong tay "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn. Tạ Liên lập tức ngẩn ra.

Từ sau khi rời khỏi Thần Võ Điện, Phong Tín vẫn luôn tỏ thái độ với Mộ Tình, nhưng không có tức giận. Giờ phút này thấy Mộ Tình tự nhiên nổi giận, cáu bẳn quát: "Khi không lại phá đồ là gì? Ai gây sự với ngươi?"

Mộ Tình lạnh lùng thốt: "Ngươi muốn nói gì cứ việc nói thẳng, ngấm ngầm nghĩ oan cho người ta làm chi? Hạt châu không tìm thấy thì cũng chẳng liên quan đến ta."

Phong Tín xưa nay luôn ăn ngay nói thẳng, đây là lần đầu nghe được có người chỉ trích hắn ngấm ngầm nghĩ oan cho người khác, tức giận đến mắc cười, nói: "Ngươi nên tự nói với bản thân ngươi câu này! Ta nói cái gì? Ta còn chưa nói là ngươi trộm, chính ngươi tự đâm mình một đao, trong lòng có quỷ à?"

Tạ Liên bình tâm lại, có dự cảm không lành, nên ngồi dậy khỏi giường ngồi dậy, nói: "Phong Tín, đừng nói nữa!"

Trán Mộ Tình lập tức nổi ba bốn cọng gân xanh. Phong Tín thật sự không nghĩ nhiều, bất giác hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Liên không tiện giải thích cho cậu ta, đành phải nói với Mộ Tình trước: "Ngươi đừng hiểu lầm, Phong Tín chỉ thuận miệng nói ra thôi, không phải nhằm vào ngươi đâu."

Nắm tay Mộ Tình nắm chặt rồi lại thả lỏng, cuối cùng cũng không còn giận nữa. Chỉ là hốc mắt dần dần chuyển màu đỏ đậm, quay sang Tạ Liên, nhìn hắn chằm chằm gặng từng câu từng chữ: "Ngài...... đã nói mà không giữ lời."

Tạ Liên chối: "Không phải, ta không có!"

Mộ Tình ngậm miệng hít vài hơi, hai mắt oán giận mà liếc xéo Phong Tín một cái, nhưng không nói nhiều, rồi tông cửa chạy ra ngoài. Tạ Liên nhảy xuống giường muốn đuổi theo, mới đi được vài bước đã bị túm chặt lại. Phong Tín nói: "Điện hạ, ngài còn chưa mang giày! Đầu tóc rối bù lu bù loa mà đi ra ngoài thì còn thể thống gì nữa?"

Tạ Liên nói: "Giúp ta cản hắn lại!"

Phong Tín nói: "Trước hết ngài hãy mặc quần, áo, giày và buộc tóc cho đàng hoàng. Để ý đến hắn làm chi, ngày thường hắn đã âm âm quái khí rồi, ai biết đã chạm phải chỗ ngứa nào của hắn, tự nhiên lại phát bệnh."

Mộ Tình đã sớm phủi tay chạy không tàn ảnh, Tạ Liên thấy cũng đuổi không kịp, đành phải cầm sợi dây tóc buộc tóc vội vàng buộc lại, vừa buộc vừa thở dài: "Hắn không phải phát bệnh đâu, mà là do trùng hợp ngươi vô tình chọn sai lời để nói."

Phong Tín lấy bộ bạch đạo bào mà thường ngày Tạ Liên vẫn mặc từ tủ quần áo rồi ném cho hắn, nói: "Ta nói sai cái gì?"

Tạ Liên vừa mang giày vừa nói: "Ta không thể nói ngươi nghe được. Tóm lại, ngươi đi cùng ta tìm hắn, giải thích rõ mọi hiểu lầm, ngươi không nhằm vào hắn."

Phong Tín nhíu mày thắc mắc hỏi: "Ngài có chuyện gì không thể nói với ta?"

Tạ Liên không nói gì. Phong Tín càng hoài nghi hơn, rồi nhớ lại thần sắc oán giận vừa rồi của Mộ Tình, đột nhiên hỏi: "Hắn có phải đã thật sự từng trộm đồ của ngài?"

Tạ Liên thủ thế mạnh mẽ hơn so với việc im lặng, phủ quyết: "Không có! Không có!"

Thấy hắn phản ứng như thế, Phong Tín lại càng khẳng định, nói: "Thì ra là thế! Khó trách mặt hắn đột nhiên biến sắc, hóa ra là trúng tim đen. Vậy khi nào hắn làm loại sự tình này?!"

Tạ Liên nói: "Ngươi không cần lớn tiếng như vậy!"

Phong Tín liền hạ giọng, nói: "Có loại sự tình này, ấy thế mà ngài lại không nói cho ta! Nói mau."

Thấy hắn đã hoài nghi, vậy dù có giấu không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn tra ra, Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Không tính trộm đi, nhưng là...... Ai, ta kể lại từ đầu luôn, ngươi còn nhớ vào hai năm trước, ta mới vừa vào Hoàng Cực Quan không lâu, có một lần, ta làm mất một mảnh lá vàng không?"

Nghe vậy, Phong Tín mở to hai mắt nhìn, vỗ đùi, hỏi: "Lần đó sao?!"

Ba năm trước đây, Tạ Liên năn nỉ ỉ ôi mới xin được cha mẹ cho phép hắn trước nhược quán* vào Hoàng Cực Quan tu hành, cuối cùng sau một một năm, khi cung Tiên Lạc được kiến thành, cuối cùng hắn cao hứng phấn chấn cuốc bộ lên núi.

(Nhược quán: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là "Nhược".)

Khi Tạ Liên lên núi, hành lý mang theo cũng không tính nhiều, chỉ có hai xe sách với hai trăm danh kiếm mà thôi. Nhưng Mẫn Thị hoàng hậu yêu thương nhi tử, sợ hắn ở trên núi quá hiu quạnh kham khổ, sau đó lại sai người tặng Thái Thương Sơn hai mươi tôi tớ có tiếng và bốn xe lớn chất đầy những thứ Thái Tử thích, nặng nề mà kéo lên Thái Thương Sơn, trong đó bao gồm luôn một bộ có tổng cộng một trăm lẻ tám phiến lá vàng.

(Bamboo: ừ, ít lắm, không nhiều)

Lấy lá vàng xếp thành kim điện là một loại trò chơi được quý tộc Tiên Lạc lưu hành. Lúc ấy, cả đống sự vật xa hoa như thế lên núi, dẫn đến một chút dư luận. Trong Hoàng Cực Quan chỉ có những đạo nhân tu hành đứng đắn đứng đắn, cũng không biết tính tình Của vị Thái Tử điện hạ này ra sao, tuy rằng bề ngoài không dám nhiều lời, nhưng sau lưng lại thầm xỉa xói: Thái Tử điện hạ rốt cuộc là đến đây để tu hành, hay là đến đây để ăn chơi tẹt ga vậy? Con em quý tộc hoàng thất cũng đến đây chung vui nữa? Có thể tu ra cái quỷ gì được đây?

Phong Tín nghe được đoạn bàn tán này, muốn bác bỏ nhưng Tạ Liên lại bảo hắn đừng manh động, cười nói: "Quả thật đây là chuyện bình thường thôi. Ngày sau bọn họ ắc sẽ biết, ta có phải đến đây để đi chơi hay không, và ai mới là đệ từ giỏi nhất trong lịch sử của Hoàng Cực Quan."

Nhưng không lâu sau, lại xảy ra một sự kiện.

Tạ Liên tống cổ hết đám tôi tớ và bốn cái xe bự chảng bà tổ do Hoàng Hậu an bài cho hắn về, khi kiểm kê hành lý thì phát hiện trong tổng một trăm lẻ tám phiến lá vàng đã thiếu mất một mảnh.

Cả đường chuyên chở đống lá vàng lên Thái Thương Sơn, chưa bao giờ rời khỏi Tiên Lạc cung, cũng không có rớt trên đường, thì chỉ có thể là bị người ta trộm. Trên đường không tìm thấy, Tạ Liên bèn thuận miệng nói với quốc sư một câu. Quốc sư nghĩ nó có thể đã bị trộm, nói không chừng có ai đó trong Hoàng Cực Quan đã bị mảnh lá vàng dụ hoặc rồi phạm phải sai lầm nên rất tức giận, quyết chí dù có phải đào ba thước đất cũng phải tìm ra kia phiến lá vàng kia ở đâu. Nếu tìm được nó ở chỗ ai thì chắc chắn sẽ nghiêm trị không tha. Vì thế, cả tòa Hoàng Cực Quan hơn ba ngàn người chẳng làm gì nên tội, bị đánh đến trở tay không kịp, đột nhiên bị đuổi hết ra ngoài xếp hàng, bài tra từng Đạo phòng một.

Một phen gióng trống khua chiêng, mệt đến dở sống dở chết, ai ngờ, ở vào ngay lúc đã tra xét xong hơn nửa số phòng, Tạ Liên đột nhiên đổi ý, ngượng nà ngượng ngạch nói đã gây phiền tới cho các vị đồng môn, bởi hăng tự nhiên nhớ ra, bộ lá vàng này khi còn ơn trong hoàng cung đã bị hắn làm mất hết một mảnh. Nói cách khác, ngay từ đầu cũng chỉ có một trăm linh bảy phiến lá vàng.

Vì để kiểm tra xem phiến mất tích lá vàng kia rốt cuộc ở đâu, Hoàng Cực Quan đêm hôm đó có thể nói là mất công vô ích, người ngã ngựa đổ, khi kết quả là mồ hôi đầy đầ thì Thái Tử điện hạ bỗng nhiên phán một câu như vậy, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, không khỏi khiến rất nhiều đồng môn cảm thấy oán giận với hắn. Vì thế, lúc đó mọi người đều ám muội nói cái gì mà ai bảo người ta là Thái Tử điện hạ, nói cái gì chính là cái đó, chỉ mong lần sau nhớ kĩ một chút, có thể nhớ chuyện quan trọng như vậy trước khi kiểm tra là tốt rồi, vân vân và mây mây. Phong Tín ngồi xổm nghe thế nên rất tức giận, mà Tạ Liên rồi lại làm hắn đừng manh động, đợi đến ngày sau đi. Mà ngày sau, quả nhiên Tạ Liên toàn diện nghiền áp ba ngàn đệ tử, trở thành đệ nhất đệ tử xứng đáng của Hoàng Cực Quan, mà cũng vì hắn rất hòa đồng, cũng không cậy thế lộng quyền, nên danh tiếng và lời bình luận của hắn dần đi lên. Phong Tín không quan tâm nên cũng quên luôn đoạn hồi kí này. Ai ngờ hôm nay lại nhắc đến nó, cậu ta mới bừng tỉnh đại ngộ, vừa kinh vừa giận: "Phiến lá vàng kia là do Mộ Tình lấy???"

Tạ Liên nói: "Suỵt!"

Sau khi xác định bốn phía không có ai, hắn mới nói: "Do đường núi gập ghềnh nên làm rớt phiến lá vàng kia, lúc Mộ Tình gánh nước đi ngang qua thấy nó nằm trong bụi cỏ nên nhặt lên. Hắn cất nó dưới chiếu, chưa biết nên xử trí nó thế nào, kết quả thì buổi tối quốc sư đột nhiên tập kích, đuổi hết tất cả mọi người ra để soát người lục phòng. Lúc ấy ta chưa quen biết hắn, chỉ là ta thấy một tạp dịch có sắc mặt không tốt lắm. Sau đó ta ngồi bên ngoài, vào thời điểm hắn bưng trà lên lén thấp giọng thừa nhận với ta, nên ta mới biết rõ ngọn ngành mọi chuyện."

Phong Tín nói: "Lấy mà không báo, không phải là trộm thì còn là gì??? Cho nên ngài vì giúp hắn giấu chuyện này, nên mới nói với người ta rằng là ngài làm mất khi còn ở trong hoàng cung sao???"

Trong khi nói chuyện, thì Tạ Liên đã chuẩn bị xong, bước ra cửa nói: "Chính là như vậy."

Phong Tín tức chết đi được, theo sau hắn đến cửa, nói: "Điện hạ, ngươi có biết là vào lúc ngài vừa tới Hoàng Cực Quan, có bao nhiêu người lời ra tiếng vào sau lưng ngài không?"

Tạ Liên nói: "Ngươi nhỏ giọng thôi. Sắc mặt hắn lúc ấy thực sự rất tệ, trắng bệch tái mét. Những người khác trong Hoàng Cực Quan vốn đã không ưa hắn rồi, nếu ta nói ra, thì đời hắn chẳng phải sẽ tàn sao? Thân phận ta với hắn khác nhau, nên tình cảnh trong chuyện này cũng khác, hậu quả cũng hoàn toàn không thể đánh đồng được."

Lúc này, vài tiểu đạo sĩ từ trước mặt đi tới, cung cung kính kính làm lễ, nét mặt tươi cười mà hô: "Thái Tử điện hạ!" Tạ Liên cũng cười đáp lễ, hai nhóm người đi ngang qua nhau, rồi nói với Phong Tín: "Ngươi xem, ta đã nói là đợi đến ngày sau, không phải bây giờ quan hệ ta với các vị đồng môn đều rất tốt sao? Còn có ai dám nói ba thành bốn?"

Hai người đi đến đạo phòng của Mộ Tình, không thấy người đâu nên đi ra ngoài tìm xem. Phong Tín nói: "Hồi đó ta đã cảm thấy kỳ quái rồi, làm sao ta lại không biết ngài làm mất một mảnh lá vàng trong cung. Thế mà qua hai năm ngài vẫn chưa nói với ta việc này, còn bảo là ngài quen hắn lúc hắn đang quét rác nữa!"

Tạ Liên nói: "Sau đó hắn lại thỉnh cầu ta đừng nói cho người khác biết. Mà ta đã đáp ứng rồi, thì coi như không thể nói cho bất kì ai biết, kể cả ngươi. Bây giờ ngươi đã biết, xem như ta đã thất tín. Nhưng ngươi nhất định không được kể cho người khác."

Phong Tín nói: "Cái này đâu tính là thất tín. Cũng không phải ngươi nói cho ta, mà do chính hắn có tật giật mình để lộ dấu vết bị ta bắt thóp."

Tạ Liên uy hiếp nói: "Không được không được, ngươi mau thề đi, việc này tuyệt đối không được truyền ra ngoài. Bằng không ta sẽ tuyệt giao với ngươi, hơn nữa ngươi sẽ không cưới được vợ."

(Bamboo: giờ tui biết sao Phong Tín sợ gái rồi, do cái miệng của bé Sen cả chứ đâu)

Phong Tín sặc ho, mắng : "Ngài tuyệt giao với ta! Ngày đầu tiên sau khi tuyệt giao, bá tánh trên dưới cả nước Tiên Nhạc đều sẽ biết một chuyện: Lúc Thái Tử điện hạ mặc quần áo bị chính đôi vớ của mình siết cho ngất xỉu -- Được! Tuyệt đối không truyền ra ngoài.Mẹ nó ai mà có hứng thú khua môi múa mép."

Dừng một chút, cậu ta nói tiếp: "Có lẽ hắn vẫn cho rằng ta nhằm vào hắn là bởi vì ta biết hắn giữ phiến lá vàng kia, thật ra ta chính là không thích loại người như hắn. Một đại nam nhân gì mà cả ngày nghĩ này nghĩ nọ, chắc chắn hắn đã nghi ngờ ngài nói cho ta biết từ lâu rồi. Phi tử trong cung chưa chắc đã đa sầu đa cảm như hắn, nhìn là thấy phiền."

Tạ Liên phản bác: "Cũng không có tệ như ngươi nói. Trước giờ ở Hoàng Cực Quan cũng chưa từng nghe nói có người mất đồ đâu, xem ra đây là lần đầu tiên hắn phạm lỗi, suy cho cùng cũng là vì mẫu thân hắn...... Ai, dù sao hắn đã nhiều lần hứa với ta sau này sẽ không tái phạm nữa, cho hắn một cơ hội cũng không sao. Hắn cũng giữ lời mà. Mà hôm nay, lúc tiểu bằng hữu kia rơi xuống, nếu Mộ Tình không phối hợp ta, thì lễ tế thiên du sẽ không kết thúc vẻ vang như vậy đâu."

Phong Tín phì cười nói: "Dù sao ngài cũng đã hoàn tất ba vòng, vang danh thanh sử, đương nhiên hắn không nên tiếp tục cho ngươi thấy ngột ngạt. Điện hạ, ta nói cho ngài biết, những lời hắn nói ở Thần Võ Điện hôm nay, một chữ ta cũng không tin. Trên dưới Hoàng Cực Quan, ai không biết lúc quốc sư đánh bài ngay cả lục thân * còn không nhận? Hắn lại canh đúng lúc đó để nói, sống chết cũng không chịu nói rõ là phụng mệnh ai, giống như cố ý làm hỏng chuyện vậy."

(Bamboo: *Lục thân: Sáu bậc thân gần, gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con ("phụ, mẫu, huynh, đệ, thê, tử" )

Tạ Liên lại lắc đầu, nghiêm nghị nói: "Thật ra, nói đến việc này, có lẽ ta cũng không nghĩ chu toàn cho lắm. Ta biết Mộ Tình không được mọi người ưa thích, ta định để hắn giúp ta làm nhiều việc hơn, người ta biết hắn là người hầu của ta nên cũng sẽ khách khí với hắn một chút. Nhưng ta lại không nghĩ tới người ta lại không khách khí với hắn đến như vậy, chẳng những việc làm không được tốt mà còn làm thuộc hạ mình ấm ức. Ngươi nhìn xem hướng khác sẽ phát hiện tính tình âm dương quái khí của hắn cũng có chỗ có thể tha thứ được."

Phong Tín cực lực không tán đồng, nói: "Đó là do hắn kỳ quặc, ngài tự ôm hết vào người làm gì? Ngài là Thái Tử điện hạ, ngài muốn cất nhắc ai, sao lại thiếu ngược kẻ đó? Điện hạ à, ta thật sự không hiểu vì sao ngươi lại coi trọng hắn như vậy."

Tạ Liên nhoẻn miệng cười, bảo: "Phong Tín, ngươi biết rằng trên đời này rất nhiều người trong mắt ta đều là đá cứng mà."

Phong Tín thấy khó hiểu. Còn Tạ Liên vẫn khoanh tay mà đi, nói: "Đá cứng dễ có, mỹ ngọc khó cầu. Đã nhiều năm như vậy, trên giới võ đạo, ta chỉ thấy được hai người đáng được xưng là mỹ ngọc. Một viên là ngươi. Một viên còn lại chính là hắn."

Hắn bỗng nhiên dừng chân, vừa quay đầu lại, ánh mắt sáng tinh, nói: "Ta thật sự cảm thấy Mộ Tình có thiên phú hơn người. Một viên mỹ ngọc như thế, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì xuất thân và tính tình hạn chế, mà muốn để ngọc phủ bụi trần, không thể phô bày mỹ chất sao?"

Tạ Liên kiên quyết nói: "Không! Ta cho rằng điều này không đúng. Ngươi hỏi ta vì sao lại coi trọng hắn như vậy yw? Cũng giống như lý do ta coi trọng ngươi. Nên sáng thì ta nhất định sẽ làm hắn sáng. Hơn nữa, ta không tin rằng thiện ý sẽ đổi lấy kết quả không tốt."

Phong Tín cũng dừng chân theo, nghe xong, gãi gãi đầu, nói: "Dù sao ngài biết mình cần gì mới tốt, làm thế nào là chuyện của ngài."

Tạ Liên nói: "Ân. Cho nên, rốt cuộc Mộ Tình chạy đi đâu rồi?"

Lúc này, từ đối diện lại có vài tiểu đạo sĩ đi tới, trong tay cầm phủng rổ, vừa đi vừa đùa giỡn. Thấy Tạ Liên thì tất cả đều hoan thiên hỉ địa cùng kêu lên: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên cũng cười đáp lại. Mấy người chạy lại, trình đống rổ lên trước mặt hắn, hân hoan nói: "Điện hạ ăn anh đào không? Đã rửa qua nước

sơn tuyền *, rất sạch sẽ và cực kì ngọt."

(Bamboo: *Sơn tuyền: sơn là núi, tuyền là suối; tức là suối từ núi chảy ra )

Trong rổ để đầy quả anh đào hồng diễm diễm, vô cùng đáng yêu. Tạ Liên và Phong Tín lấy vài quả để ăn, ngọt thanh vô cùng. Tiểu đạo sĩ kia hỏi: "Vừa rồi ta có loáng thoáng nghe được điện hạ hỏi về Mộ Tình, ngài đang tìm hắn sao? Chúng ta từ rừng anh đào đến đây, hình như có thấy hắn ở đó."

Tạ Liên nói: "Là thật sao? Đa tạ báo cho."

Vì thế, hai người cùng chạy đến rừng anh đào. Trên Thái Thương Sơn ngoại trừ núi rừng cây phong, thì còn có rất nhiều cây ăn quả, đào, lê, quýt mọc ở nhiều nơi, cũng có cả cây anh đào. Cây ăn quả được sơn tuyền tẩm bổ, tắm gội bằng mây mù vùng núi cùng ánh mặt trời và mưa móc, kết ra trái cây giàu linh khí, ngoại trừ hiến cho hoàng cung, cũng chỉ dư lại cho các đệ tử trong quan khi tu hành mệt mỏi hái xuống ăn, bên ngoài Hoàng Cực Quan dù cả trăm vàng cũng khó mua. Từng cây anh đào một, giữ lá non treo từng chuỗi san hô châu đỏ dường như là trái cây, cô cùng đẹp. Tạ Liên và Phong Tín đi một hồi trong rừng cây để kiếm Mộ Tình, không bao lâu thì nghe thấy phía trước ẩn ẩn truyền tiếng đánh nhau, không khỏi dừng bước.

CHƯƠNG 62:

Chỉ thấy bốn năm bạch y đạo nhân đứng phía trước, mỗi người đều cầm theo một cái rổ, hình như tới hái trái cây. Nhưng hiện tại bọn họ không những không vây quanh cây ăn quả, mà ngược lại như vây quanh người nào đó. Tuy rằng khoảng cách khá xa, nhưng với nhĩ lực của hai người thì vẫn có thể nghe rõ ràng nội dung của cuộc tranh chấp. Một người đạo nhân trạc tuổi thanh niên lên tiếng: "Trách không được gần đây ta cảm thấy trong rừng thiếu thiếu trái cây, hóa ra là suốt ngày có người ngồi xổm trộm trái."

Một giọng mềm nhẹ cất lên: "Rừng cây ăn quả trên Thái Thương Sơn, chỉ cần là đệ tử thì ai cũng có thể hái ăn, đâu ra từ ' trộm ' mà ngươi nói? Huống hồ ở đây có cả ngàn cây, có mình ta thì sẽ không làm trái cây ít hơn đâu."

Giọng nói này là của Mộ Tình, thấy màu của góc áo của cậu ta lộ ra từ đám người, xem ra đã thay bộ hắc y yêu ma bằng đạo bào mộc mạc ngày thường. Đạo nhân hừ một tiếng, nói: "Nếu chỉ có phần của ngươi thì đương nhiên cũng không nhiều, nhưng ngươi không riêng lấy phần của ngươi mà ngươi còn trộm xuống núi mang cho người khác ăn, chỉ vì chút lợi ích nhỏ nhặt nhưng cũng thật vô sỉ."

Tạ Liên lập tức hiểu ra. Xem ra vị đồng môn có ác cảm với Mộ Tình đang tra khảo cậu ta.

Gia cảnh Mộ Tình rất khó khăn, mẫu thân hắn số trong kinh thành dưới chân vô cùng túng quẫn, trước kia chỉ có thể làm việc may vá cho người ta để kiếm sống qua ngày, nhưng sau này mắt hỏng nên việc này cũng làm không được, chỉ có thể chờ nhi tử mang chút tiền công khi làm tạp dịch trên núi xuống nuôi mà thôi. Có khi cậu ta sẽ hái một ít trái cây mới từ Thái Thương Sơn cho mẫu thân nếm thử, việc này cũng không có gì to tát bởi cũng không có quy định không được làm như vậy, nhưng nói ra vẫn có chút mất mặt. Châm chọc lòng tốt của cậu ta càng cậu ta thấy khó chịu. Giọng Mộ Tình mang một tia hàn khí, nói: "Chúc sư huynh, thường ngày ta qua lại với ngươi không nhiều, nhưng ngươi lại nhiều lần nhằm vào ta, hôm qua cũng là ngươi không cho ta tiến vào Tứ Tượng Cung báo tin cho các quốc sư, rốt cuộc là ta chọc ngươi ở điểm nào?"

Thanh niên họ Chúc kia đích thị là tiểu đạo sĩ phụng dưỡng quốc sư ở Tứ Tượng Cung, vừa nghe cậu ta nhắc đến việc này liền tức giận, quát: "Chính ngươi không dụng tâm truyền lời suýt nữa đã làm hỏng đại sự, ấy thế mà còn trách là do lỗi của ta? Chỉ vì hôm qua ngươi che che dấu dấu làm cho người khác còn tưởng rằng ngươi mưu đồ gây rối, nếu từ đầu ngươi nói thẳng ra thì đâu đến nỗi như vậy? Rồi xém tí nữa phá hư đại sự của Thái Tử điện hạ, ta vừa mới bị quốc sư giảng đạo nữa chứ!" Nói xong liền ném cái rổ trong tay đi, những người khác cũng hùa thế xông lên. Tạ Liên nhìn không được, la lớn: "Dừng lại!"

Vừa nghe tiếng nói này, vài tên đạo nhân lắp bắp kinh hãi, quay đầu lại, thốt: "Thái Tử điện hạ!"

Tạ Liên và Phong Tín tiến lên phía trước, Mộ Tình ở bên đó đã bị tên Chúc sư huynh xách cổ áo đứng trên cây, nhưng vẫn chưa đánh. Nếu có đánh thì Mộ Tình lấy một chọi hai mươi chắc chắn sẽ nắm vững thế thượng phong, nhưng nếu cậu ta vẫn muốn vào Hoàng Cực Quan, thì tuyệt đối không thể đánh nhau.

Tạ Liên mỉm cười nói: "Các vị sư sư huynh đệ đang làm gì vậy?"

Tướng mạo của Chúc sư huynh có thể nói là bạch diện thanh niên*, xưa nay rất ngưỡng mộ Thái Tử điện hạ, nghe vậy sửng sốt, vội vàng ngó lơ Mộ Tình, nói: "Này, này, chúng ta......"

( Nghĩa đen ) Học trò mặt trắng ( Nghĩa bóng )

Người học trò chưa có kinh nghiệm. Khi xưa người thanh niên học sinh thường khiêm tốn tự nói về mình như thế . Nhưng ở đây mình không nghĩ là hắn ta khiêm tốn đâu)

Tạ Liên tiếp tục mỉm cười, bảo: "Tuy không biết các vị vì sao lại tranh chấp, chẳng qua Mộ Tình là người hầu thân cận của ta, hắn làm cái gì đều do ta bày mưu đặt kế. Ta cũng thắc mắc tại sao hắn đến đây hái trái cây mà cứ như phạm vào tội gì đáng trách?"

Vài tên đạo nhân liên tiếp khom lưng, nói: "Không có, không có! Thì ra do điện hạ sai hắn tới, là do bọn ta hiểu lầm thôi!" Bên kia Mộ Tình dựa vào một thân cây, nghe hắn nói là hắn sai mình tới, trước hết là ngẩn ra, ngay sau đó sửa sửa cổ áo, rồi lại cúi đầu im thin thít. Mấy tên đạo nhân kia vã mồ hôi lạnh liên tục, vội không ngừng xin lỗi Tạ Liên và Mộ Tình, cuối cùng vội vội vàng vàng xách rổ, chạy khỏi rừng anh đào. Tạ Liên nhìn qua cái rổ Mộ Tình mang đến bị ném sang một bên, khom lưng nhặt lên rồi đưa cho cậu ta, nói: "Cần giúp không?"

Mộ Tình không nhận lấy cái rổ chỉ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm mặt hắn bằng thần sắc phức tạp, sau một lúc lâu mới mở miệng nói: "Thái Tử điện hạ."

Tạ Liên hỏi: "Cái gì?"

Mộ Tình nói: "Vì sao ngài lại xuất hiện vào đúng lúc đó?"

Tạ Liên: "?"

Phong Tín chậm rãi nói: "Lời này là có ý gì? Lúc đó ra cứu trợ ngươi không tốt sao?"

Mộ Tình liếc hắn một cái rồi lấy lại cái rổ. Khi này, Phong Tín cao giọng cứng rắn nói: "Ngươi hãy nghe cho kỹ, chuyện vừa rồi là do ta không đúng. Ta không nhằm vào ngươi, kia chỉ là thuận miệng mà nói. Ngươi cũng đừng nghĩ đông nghĩ tây, hoài cái này nghi cái kia. Ngoại trừ Thái Tử điện hạ thì chuyện của người khác ta không quan tâm, cũng chẳng có hứng thú khua môi múa mép. Ta nói hết rồi, ngươi hạ giận đi!"

"Phụt!" Tạ Liên vốn dĩ đã cảm thấy ngữ khí cậu ta quá ngọt ngào rồi, nhưng nghe được cuối cùng không hiểu vì sao lại buồn cười. Mộ Tình cũng trừng Phong Tín, Tạ Liên chỉ xua tay bảo: "Tốt, tốt. lời Phong Tín nói đều là thật lòng. Đem chuyện bỏ dở lúc nãy quên hết đi, cái gì cũng chưa phát sinh."

Lát sau, Mộ Tình rầu rĩ nói: "Hạt san hô đỏ kia, ta quay lại tìm lần nữa xem. Nói không chừng rớt trên đường."

Tạ Liên nghĩ thầm cũng không tiện biểu hiện sự không để bụng, liền nói: "Vậy đi, nếu ngươi có rảnh thì cũng vất vả cho ngươi. Chẳng qua nếu rớt trên đường, phỏng chừng đã bị ai đó nhặt mất rồi."

Dường như Mộ Tình cũng không có ý kiến khác, nhặt mấy chùm anh đào rớt trên đất bỏ vào rổ. Vốn dĩ cậu ta cũng không hái nhiều, sau đó chuẩn bị rời khỏi rừng, còn Tạ Liên lại ngẩng đầu nhìn thấy rất nhiều quả anh đào tươi hồng điểm vài giọt nước, tùy tay hái mấy chùm ném vào rổ cậu ta.

Mộ Tình nao nao, Tạ Liên nói: "Lần sau ngươi tới hái trái cây cho mẫu thân ngươi thì cứ nói là phụng lệnh ta tới hái, vậy thì sẽ không ai nói gì. Quốc sư bắt ta trong mấy ngày tiếp theo phải về hoàng cung một chuyến, ta tính là ngày mai sẽ đi, bằng không ngày mai ngươi sẽ xuống núi? Hôm nay ngươi đi đi."

Một lúc rất lâu sau, cuối cùng Mộ Tình cũng thấp giọng nói câu: "Đa tạ điện hạ."

Ngày hôm sau, Tạ Liên mang theo Phong Tín và Mộ Tình xuống núi.

Qua vài ngọn núi, trước một ngọn núi cao lớn, có thể nhìn thấy một chiếc xe ngựa lộng lẫy kim quang, một thiếu niên mặc cẩm y, mang vòng cổ, tay cầm roi ngựa, nằm ở trước xe, cái chân cao kiều bắt chéo nhau, như hiện ra thần khí. Vừa thấy Tạ Liên ra khỏi sơn môn, thiếu niên nhảy dựng lên, hướng bên này chạy như điên, vạn phần mừng rỡ hô to: "Thái Tử biểu ca!"

Thiếu niên này tất nhiên là Thích Dung rồi. Cũng chỉ có gã bất chấp dù rảnh hay không dưới tới Thái Thương Sơn ôm cây đợi thỏ chờ Tạ Liên. Hắn hai bước nhảy cẫn lại đây, vui vẻ nói: "Ta đang chờ huynh đó!"

Tạ Liên mỉm cười, xoa xoa đầu gã, nói: "Thích Dung lại cao thêm rồi? Sao đệ biết hôm nay ta hồi cung?"

Thích Dung cười hì hì nói: "Ta không biết. Ta chính là thủ sẵn, dù sao huynh cũng ra rồi, ta cũng không tin ta ngồi xổm không đến."

Tạ Liên bất đắc dĩ nói: "Ngươi thật nhàn rỗi a. Đọc sách có tốt không? Luyện kiếm có giỏi không? Nếu mẫu hậu bắt ta tra công khóa* của đệ thì ta cũng sẽ không nói đỡ cho ngươi đâu."

(Bamboo: *Ngày xưa, khảo hạch kết quả, thành tích của thuộc hạ, gọi là "công khóa" . Ở đây Thích Dung với cương vị là biểu đệ, dưới một cấp)

Trong mắt Thích Dung đảo nhanh, giật mình đánh trống lảng, nói: "Trước đừng động tới mấy cái đó! Ngươi nhìn xe mới của ta nè! Thái Tử biểu ca lên đi, ngồi lên xe cùng hồi cung!" Hắn túm tay Tạ Liên kéo hắn lên xe, Tạ Liên chỉ cảm thấy thập phần nguy hiểm, hỏi: "Đệ lái xe hả?" Phong Tín và Mộ Tình cũng bước vào xe, theo lý thuyết mà nói thì người hầu sẽ ngồi ở trước xe, Thích Dung sa sầm mặt, giương roi ngựa lên, mắng: "Ta để Thái Tử biểu ca lên xe, chứ không cho các ngươi lên. Hai tên hạ tiện các ngươi cũng muốn chạm vào kim xe của ta, còn không mau cút đi!"

Tạ Liên nhẹ giọng quát: "Thích Dung!"

Phong Tín đã gặp qua Thích Dung mấy lần, sớm biết tính tình gã chính là há mồm thì gọi tiện nhân ngậm miệng thì kêu đi tìm chết, nhưng Mộ Tình chưa từng vào hoàng cung lần nào, tất nhiên cũng chưa tiếp xúc gần gũi với tiểu Kính Vương này. Thích Dung vô cùng ủy khuất, nhưng thấy Tạ Liên hình như sắp rời xe, phải nhịn đau đớn mà đáp ứng cho hai tên hạ tiện khốn khiếp lên kim xe bảo bối của gã.

Kể ra từ khi ba người lên xe, tất cả đều hối hận. Tài lái xe của Thích Dung quả thực như tên điên, thanh roi ngựa trong tay gã không ngừng quất mạnh, trong miệng không biết chửi cái gì khốn nạn, quất sợ con ngựa trắng khiến bánh xe bay lộn, chạy loạn lung tung trên đường cái, Tạ Liên liên tục kêu ngưng cũng không ngừng, rất nhiều lần suýt tông trúng người đi đường và sạp hàng, ít nhiều Phong Tín và Mộ Tình cũng phải thường xuyên túm dây cương để dừng xe sát mép, nếu không thì một đường chạy qua phải bồi thường ít nhất hai mươi mạng người. Chờ đến khi tới trước hoàng cung, bánh xe cuối cùng cũng hãm tốc, Tạ Liê,m Phong Tín và Mộ Tình ba người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Tạ Liên lau mồ hôi lạnh, Phong Tín và Mộ Tình từng người một bị Thích Dung quất hơn mười roi, trên tay đều là vết roi. Mà Thích Dung đứng dậy một chân đạp lên mông con ngựa trắng cao lớn, đắc ý nói: "Thái Tử biểu ca, thế nào, ta giá xe (lái xe) không tồi chứ!"

Tạ Liên xuống xe, nói: "Ta yêu cần phụ hoàng và mẫu hậu tịch thu xe của đệ."

Thích Dung kinh hãi: "Sao lại như thế!"

Tiên Nhạc quốc phong, một yêu hoàng kim (vàng), hai thích đá quý, ba sủng mĩ nhân, bốn quý âm nhạc, năm mến thi họa*. Hoàng cung Tiên Nhạc là một lò đỉnh** nóng bỏng sở hữu tất cả sự vật bọn họ yêu thích. Xuyên qua quảng trường to như vậy, bước qua hành lang dài màu son, những thứ ở đó không phải tất cả đều là gạch vàng tượng ngọc xa hoa lãng phí. Ở đâu cũng có thể nhìn đến tinh mỹ thi họa, thỉnh thoảng truyền đến tiếng nhạc bay bổng, tựa như tiên cảnh.

(Bamboo: *ở đây, QT chỉ dùng từ "ái", mình đổi để tránh lặp từ nhưng nó có chung một nghĩa.)

Hoàng cung là nhà của Tạ Liên, hắn đã sống ở đây từ bé đến lớn. Năm Phong Tín mười bốn tuổi đã được chọn làm thị vệ, từ lâu đã thấy nhiều nên không ngạc nhiên. Chỉ có Mộ Tình là lần đầu tiên nhìn thấy những kiến trúc như vậy, không thể không cả kinh. Nhưng càng kinh thì càng cẩn thận, càng không dám để người khác đoán ra tâm tư, càng không dám bước nhầm bước nào.

Tạ Liên đi trước thấy Mẫn Thị hoàng hậu đang ở trong Tê Phượng Cung, mấp máy chén trà nhỏ, sớm đã nghe được người khác thông báo rằng Thái Tử điện hạ đã trở lại, mừng đến mi mắt cong cong, nhi tử còn chưa tới gần đã vươn hai tay ra, nói: "Cuối cùng con cũng rời núi về thăm nương?"

Phong Tín và Mộ Tình đứng canh ở ngoài điện, Tạ Liên và Thích Dung vào điện, đi qua nâng tay mẫu thân lên, nói: "Không phải hai tháng trước con có về nhà một lần sao?"

Hoàng Hậu trách cứ: "Con, đứa nhỏ này thật không có lương tâm mà. Dung nhi còn biết chăm sóc cho kẻ già này, còn con đi hai tháng không về thèm về nhà lại còn mặt dày hùng hổ nói đúng lý hợp tình."

Tạ Liên cười nói: "Mẫu hậu già ở đâu? Rõ ràng người cũng mấy chục tuổi rồi! Nhưng thoạt nhìn cũng chỉ bằng tuổi con chứ nhiêu."

Hoàng Hậu nghe xong mỹ tư tư. Tuy con trai nàng lớn như vậy, lại là người sống trong nhung lụa, nên bảo dưỡng vô cùng tốt, vẫn là một vị phu nhân đẹp mỹ miều, nhưng miệng nàng vẫn cứ oán trách nói: "Vuốt mông ngựa." Tạ Liên nhìn thấy trên bàn có một chén ngọc nhỏ, thứ bên trong tản mát ra thanh hương kỳ lạ, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?" Nói xong liền cầm lên, Hoàng Hậu bật thốt: "Đừng uống! Cái kia không thể uống bừa."

CHƯƠNG 63:

Tạ Liên ngạc nhiên hỏi: "Có gì mà không thể cho con uống vậy?"

Hoàng Hậu lấy lại chiếc ngọc ly nhỏ kia, nhẹ nhàng ấn đầu khăn vào, hướng trên mặt lau vài cái, nói: "Cách đây vài ngày Thái Thương Sơn hiến vào cung rất nhiều hoa quả tươi, ta không thích ăn anh đào, chẳng qua là có một phương thuốc bảo có thể giã nhuyễn để đắp mặt, Liền ép một chút dùng thử, mới vừa dùng xong, đang chuẩn bị gọi người đến đổ, đâu thể cho người uống?"

Tạ Liên nghe xong phì cười, bỗng nhiên nhớ tới việc hôm qua. Cả năm mẫu thân Mộ Tình chỉ được ăn anh đào vài lần, Mộ Tình lúc hái anh đào trên Thái Thương Sơn còn bị người ta châm châm chọc chọc, khó tránh khỏi có chút buồn bực, sợ Mộ Tình nghe được sẽ thấy khó chịu, nên cười một cái rồi đổi chủ đề, nói: "Vậy có cái gì có thể cho con ăn không?"

Hoàng Hậu cười nói: "Con nói như vậy sẽ làm người ngoài tưởng lầm là ta bỏ đói con đó, mà thật ra con từ nhỏ đã kén ăn rồi, ta nuôi sao cũng không mập nổi. Con lên núi lâu thế nên người giờ gầy nhom, hôm nay nương kêu con ăn gì thì phải ăn, không được kén cá chọn canh."

Hai mẹ con cùng tâm sự, Hoàng Hậu rất lo lắng hỏi đến sự cố ngoài ý muốn trong lễ thiên du: "Theo như quốc sư thì sự việc xem chừng rất nghiêm trọng, chẳng biết làm sao mới đúng? Con sẽ bị phạt đúng không?"

Tạ Liên còn chưa trả lời thì đã bị Thích Dung xen vào: "Hừ, đây không phải lỗi của Thái Tử biểu ca, đứa trẻ từ trên tường thành rơi xuống cũng không phải lỗi của huynh ấy. Nếu muốn phạt thì nên phạt tên nhãi ranh kia."

Tạ Liên nghĩ thầm: "Giống với tên nhãi ranh này." Thấy hắn châm chọc Thích Dung, Hoàng Hậu bật cười. Trùng hợp thay nàng lại chú ý tới hai người ngoài điện, nói: "Đứa bé bên cạnh Phong Tín là ai vậy? Ta cảm thấy từ lúc gặp con thì thuộc hạ đã tăng thêm một người."

Vì thế, Tạ Liên vui vẻ đáp: "Đây là Mộ Tình, hắn là người đã sắm vai yêu ma trên đài ngày hôm qua."

Nghe vậy, hai hàng lông màyThích Dung nhướng lên một chút. Hoàng Hậu nói tiếp: "Di? Kêu hắn vào đây ta xem thử nào. Phong Tín cũng vào đi."

Thế là Phong Tín và Mộ Tình tiến vào trong điện, nửa quỳ trước mặt Hoàng Hậu. Hoàng Hậu đoan trang nhìn Mộ Tình một lúc rồi nói với Tạ Liên: "Hôm qua ta thấy hắn đánh khá tốt, nhưng mặt mũi hắn dù nhìn ra sao vẫn trẻ, tướng mạo này sẽ khiến người ta nghĩ đến Tể tướng văn nhã chứ không phải người dùng đao mạnh tới như vậy."

Tạ Liên mỉm cười: "Đúng không? Ta cũng cảm thấy hắn rất giỏi."

Lúc này, Thích Dung lại lạnh căm căm nói: "Nga? Yêu ma ngày hôm qua chính là hắn sao?"

Vừa nghe xong, trong lòng Tạ Liên liền biết có chuyện không ổn, quả nhiên, ngay sau đó Thích Dung đột nhiên hung hăng giật lấy cái ly ngọc lúc nãy trên bàn, hắt lên đầu Mộ Tình, nói: "Đây là thưởng ngươi!"

Tạ Liên nhanh tay lẹ mắt làm chệch tay gã nên mới không hắt vào mặt Mộ Tình, một tay xách gã lên, mắng: "Thích Dung, ngươi làm gì thế!"

Thích Dung bị hắn nhấc khỏi đất mà vẫn ở giương nanh múa vuốt, gào: "Biểu ca, ta đang thay ngươi giáo huấn cái tên hạ nhân không an phận! Ngày hôm qua lúc huynh chưa tới, hắn hào hứng diễn độc diễn trên đàng, luôn là tâm điểm. Chẳng phải tên khốn này đang muốn sắm vai chính trong lễ tế thiên du vai chính sao? Muốn làm phản!"

Hoàng Hậu quả thực đờ người ra, nói: "Dung a, con..... con làm gì vậy?" Dù Mộ Tình không ướt hết nhưng quần áo thì không cứu nổi, nhưng Hoàng Hậu lại không bảo cậu ta đứng lên, sắc mặt âm trầm chuyển trắng. Tạ Liên đưa Thích Dung cho Phong Tín, nói: "Đừng để đệ ấy đánh Mộ Tình." Phong Tín một tay động vào Thích Dung, còn gã lại tay đánh chân đá cậu ta, mắng: "Ngươi là thứ gì mà có gan chó lớn như vậy, dám tùy tiện chạm tay vào ta!"

Tạ Liên đau đầu không thôi, nói: "Thích Dung, đệ càng ngày càng quậy!" Rồi nói với Hoàng Hậu: "Mẫu hậu, suýt nữa thì quên chuyện này, người tịch thu kim xe của đệ ấy đi."

Thích Dung cả kinh, hét to: "Không muốn không muốn! Dựa vào đâu hả! Đó quà sinh nhật của dì tặng ta!"

Tạ Liên nói: "Là cái gì cũng thu. Khi nãy trên đường tí nữa thì gây họa, nếu trong tương lai đệ vẫn chưa điều khiển tốt thì đừng chạm vào."

Hoàng Hậu "A" một tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Tí nữa thì gây họa? Họa gì?"

Tạ Liên liền thuật lại chuyến đi xe kinh hoàng của Thích Dung, gã giận đến đỏ hốc mắt, kêu: "Thái Tử biểu ca, thật oan cho ta! Rõ ràng ta không có đụng ai cả!"

Tạ Liên không biết nên khóc hay cười, nói: "Đó là vì có người kìm đệ lại!"

Thích Dung lập tức gạt tay Tạ Liên ra, tức giận chạy khỏi Tê Phượng Cung, Hoàng Hậu kêu quay lại cũng không lại, đành bất đắc dĩ nói: "Ngày mai ta sẽ nói với nó chuyện tịch thu xe. Ai, đứa nhỏ này từ lâu đã muốn một chiếc xe rồi, ta thấy nó thật sự muốn có nên vài ngày trước sinh nhật đã tặng cho, nào ngờ sẽ như vậy? Sớm biết ta đã không đưa."

Tạ Liên nói: "Đệ ấy một hai đòi một chiếc xe để làm gì?"

Hoàng Hậu bảo: "Nó nói là có thể đi Thái Thương Sơn bất kì lúc nào để đón con về cung."

Suy cho cùng gã vẫn có lòng tốt với hắn, Tạ Liên im lặng. Lát sau hắn lên tiếng: "Người nên tìm một vị lão sư hảo hảo rèn lại tính tình của đệ ấy, tuyệt đối không được để đệ ấy sa đọa."

Hoàng Hậu thở dài: "Đào đâu ra lão sư để trị nó đây? Xưa nay nó chỉ nghe lời mỗi con, chẳng lẽ để nó theo con lên núi tu thân dưỡng tính? Còn quốc sư lại chết sống không chịu nhận nó làm đồ đệ."

Ngẫm lại, Tạ Liên thấy vừa buồn cười lại vừa đáng sợ, lắc lắc đầu, nói: "Với tính tình Thích Dung mà vào Hoàng Cực Quan, chỉ sợ cả tòa Thái Thương Sơn đều là gà chó không yên."

Vấn đề này làm hai mẹ con đau đầu, không tìm được biện pháp nên tạm thời gác lại. Chạng vạng, sau khi Tạ Liên gặp lại cha mẹ rồi trò chuyện một lúc, rồi lại phải rời khỏi hoàng cung.

Ai ai cũng biết, Thái Tử điện hạ một lòng trầm mê tu đạo, từ trên Thái Thương Sơn nhập Hoàng Cực Quan, luôn luôn gặp cha mẹ thì ít mà xa cách thì nhiều. Đối với điều này, quốc chủ cũng không nói nhiều nhưng Hoàng Hậu lại lưu luyến không rời. Ra khỏi hoàng cung, Tạ Liên tùy ý đi dạo một vòng quanh hoàng thành, tiện thể bồi Mộ Tình trở về nhà một chuyến như hôm qua đã nói.

Cửa son cao hộ và bần dân loạn quật, thường thường chỉ cách nhau có một hẻm. Nhà của Mộ Tình từ đầu đã nằm trong một con hẻm nhỏ âm u trong hoàng thành phồn hoa nhất.

Ba người vừa đi vào đầu ngõ, thì có năm sáu đứa trẻ mặc quần áo rách tả tơi nhào đến, sôi nổi nói: "Ca ca. Ca ca đã trở lại rồi!"

Tạ Liên đang ngạc nhiên, sao vừa thấy người đến đã kêu ca ca, rồi cũng lập tức nhận ra đám nhóc không phải kêu hắn là "Ca ca", mà là Mộ Tình. Mấy đứa nhỏ ngọt xớt kêu Mộ Tình, nhưng cậu ta lại không để ý, nói: "Lần này không có. Mấy đứa đừng gọi bậy."

Mặt cậu ta không cảm xúc nhưng ngữ khí lại chẳng lạnh lùng. Sau lại nói với Tạ Liên: "Điện hạ đừng bận tâm, đây chỉ là đám trẻ sống ở đây." Đám nhóc kia rõ ràng là quen với cậu ta, ngày thường vẫn hay chơi với nhau nên hoàn toàn không sợ cậu ta, cười hì hì vây quanh bọn họ, vươn bàn tay nhỏ dơ bẩn tìm đồ ăn trên người Mộ Tình. Cuối cùng, Mộ Tình vẫn lấy một chùm anh đào đỏ màu bảo thạch từ trong túi rồi để chúng tự chia.

Thấy thế, Phong Tín cũng rất kinh ngạc, dường như rất hiếm thấy Mộ Tình làm chuyện này. Cũng khó trách, rốt cuộc thì bề ngoài Mộ Tình thoạt nhìn giống một tiểu bạch kiểm cực kì mỏng lạnh, dù có thấy người chết đói trước mặt cũng sẽ không cho đồ ăn của cậu ta. Nhưng thực chất Tạ Liên lại không bất ngờ. Hắn vốn cũng định lấy cái gì đó để cho đám nhỏ này, đáng tiếc nhiều năm rồi hắn không mang theo kẹo bên người nên trực tiếp bảo Phong Tín cho chút tiền, nhưng nó giống như đang tống cổ đám trẻ ăn xin này đi, cũng thấy không ổn. Ai ngờ, đúng lúc này, tiếng lộc cộc chợt cuồng vang, tiếng ngựa hí vang thật dài, sau đó trên đường vọng lên tiếng hét chói tai.

(Bamboo: *Lần trước mình có để rồi nhưng mình nghĩ sẽ chẳng ai nhớ đâu nên chú thích lại : những chàng trai với vẻ ngoài trắng trẻo yếu K

Vẻ mặt họ nghiêm lại, Tạ Liên xông ra khỏi ngõ nhỏ. Hai bên đường ngã trái ngã phải, người ngã ngựa đổ, người đi đường nhanh chân chạy trốn, táo đỏ, lê vàng lăn đầy đất. Còn chưa thấy rõ sự tình thì đã nghe một thiếu niên chửi đổng lên: "Tránh ra tránh ra, tất cả tránh ra! Có tí mà ai cũng không có mắt nhìn, ta dẫm chết ai thì cũng mặc kệ!"

Phong Tín mắng một tiếng, bảo: "Lại là Thích Dung!"

Quả nhiên, Thích Dung đứng trên chiếc kim xe hoa lệ của gã, mặt hằm hằm sát khí, dương roi ngựa quất loạn, quất trúng con ngựa trắng làm nó hí vang. Tạ Liên lệnh: "Ngăn đệ ấy lại!"

Kim xe đi qua đám đông hỗn loạn trước mặt bọn họ, Phong Tín nói: "Tuân mệnh!" Rồi xông lên. Tạ Liên kiểm tra người đi đường và sạp bị Thích Dung lái xe đâm phải, không ai bị thương cả, nhưng lại cảm thấy có gì đó sai sai. Đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đằng sau chiếc kim xe cao lớn, kéo theo một cọng dây thường thô dài. Mà cuối đoạn dây mắc vào một cái bao tải. Hình như có cái gì đó trong bao tải, nó giãy giụa không ngừng. Nhìn hành động này có thể là con người.

Trong nháy mắt, Tạ Liên chỉ cảm thấy sởn tóc gáy. Ngay sau đó, hắn đoạt bước vọt đi lên.

Con ngựa trắng bị Thích Dung quất sợ mất mật, chạy như điên, bánh xe gắn với xe ngựa bay loạn, Phong Tín đứng phía trước cản ngựa, e là không thể cản trong chốc lát được. Mà Tạ Liên ba bước đuổi theo xe ngựa, xuất trường kiếm khỏi vỏ, vung kiếm chém xuống. Cắt đứt dây thừng, cái bao tải cũng rơi xuống đất, lăn hai cái rồi bất động.

Tạ Liên cúi người xem kỹ. Không biết nó đã bị kéo lên trên mặt đất kéo bao lâu rồi, bị ma sát lủng nhiều chỗ, vô cùng dơ bẩn, vết máu loang lổ, tựa như túi đựng xác chết. Hắn lại hạ kiếm chặt đứt dây thường cột bao tải, mở ra, chỉ nhìn thoáng qua cũng đủ biết bên trong có người. Hơn nữa, là một đứa bé!

Tạ Liên xé rách toàn bộ bao tải. Đứa bé bên trong cuộn tròn thành một cục, gắt gao ôm đầu nó, thứ dính lên bộ quần áo dơ hề hề không phải dấu chân to quá khổ với hắn mà là máu tươi, tóc y cũng đầu huyết ô, rối tung rối mù, rõ ràng là tra tấn, quả thực nhìn không ra đây là người. Mà thân thể này cùng lắm chỉ bảy tám tuổi, lại rất nhỏ bé, run như sắp rớt mất lớp do, không thể hiểu được tại sao sau khi bị hành hung và kéo lên trên đất mà vẫn có thể sống sót.

Tạ Liên lập tức lấy tay đi đặt lên cổ y, tìm được nhịp đập không yếu tí nào, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rồi tức khắc ôm thân hình nhỏ bé này lên, quay đầu, hận không thể nén lại mà quát: "Phong Tín! Ngăn Thích Dung lại cho ta!!!"

Thật sự là trước đến nay hắn chưa từng nghĩ, ở Tiên Lạc quốc còn có thể phát sinh chuyện như vầy. Giữa thanh minh bạch nhật, ngay trên đường cái, một quý tộc trói người sống vào bao tải kéo sau xe ngựa! Nếu không bị hắn bắt gặp rồi cản lại, thì chẳng phải đứa trẻ đang sống sờ sờ sẽ bị kéo đến chết?!

Xa xa phía trước, truyền đến từng trận hí vang và tiếng rống giận của Thích Dung, ngay sau đó Phong Tín cao giọng nói: "Đã ngắn được!"

Tạ Liên bước vài bước đã đuổi kịp, lúc này Thích Dung hét thảm một tiếng, cả giận quát: "Hạ nhân như ngươi cũng to gan lớn mật, dám làm ta bị thương, ai cho ngươi lá gan?!!"

Hóa ra Phong Tín không đứng bên dưới cản mà đoạt lấy dây cương. Đương nhiên Thích Dung sẽ không cho hắn, đoạt tới cướp lại, trong tình thế cấp bách bị Phong Tín vô tình đẩy xuống xe ngựa. Hắn ngã lăn vài vòng trên đất, đầu gối rách một mảng, thấy người vây xem tứ phía, chỉ cảm thấy khó chịu và phẫn nộ. Tạ Liên lên tiếng: "Ta cho hắn!"

Thích Dung hơi hơi há miệng, thốt: "Thái Tử biểu ca!"

Tạ Liên cả giận mắng: "Ngươi nhìn xem ngươi này làm chuyện gì này! Thích Dung, ta thật là......"

Lúc này, bỗng nhiên hắn có cảm giác đứa bé trong lồng ngực rụt rịt một chút, dường chậm rãi buông lỏng hai tay ôm đầu, từ bên trong khuỷu nhìn lén hắn.

Tạ Liên lập tức thu liễm tức giận, cúi đầu ôn nhu nói: "Đệ sao rồi? Có nơi nào đặc biệt đau không?"

Đứa bé tất nhiên vẫn còn tỉnh táo, không đau đến ngất đi, cũng không bị dọa cho ngu người, lắc lắc đầu. Tạ Liên thấy y lộ ra non nửa gương mặt máu tươi đầm đìa, muốn xem y có bị thương đầu hay không, nào ngờ, đứa bé kia lại là che nửa bên mặt còn lại, liều mạng không cho hắn xem.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahaha123