2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cho nên Châu Mãnh đã lầm, hắn rất ít khi lầm, nhưng lần này đã lầm.

Trác Đông Lai không cười, đợi đến khi Tư Mã Siêu Quần đã cười xong, mới chầm chậm thốt:

- Châu Mãnh không lầm!

- Ồ?

"Hắn muốn bọn chúng đến đây tịnh không phải là muốn bọn chúng đến tìm chết".

Trác Đông Lai thốt.

- Hắn muốn bọn chúng đến đây làm gì?

"Đến làm nghi binh". Trác Đông Lai đáp:

"Hàn Chương và Mộc Kê đều chỉ bất quá là nghi binh".

- Tại sao?

"Bởi vì người chân chính phải xuất thủ hành thích Dương Kiên tịnh không phải là bọn chúng, mà là một người khác". Trác Đông Lai đáp:

"Nếu quả bọn ta đơn giản chỉ phòng bị bọn chúng, người thứ ba xuất thủ càng dễ dàng".

- Người đó là ai?

"Là một người trẻ tuổi, vận y phục vải bố, mang một thanh kiếm, trú trong một tiểu khách sạn tiện nghi nhất, mỗi bữa chỉ ăn một chén mì củ cải trắng". Trác Đông Lai đáp:

"Y đã đến ba ngày rồi, nhưng ngoại trừ đi ra ngoài ăn, không bao giờ ra khỏi cửa phòng".

- Y giam mình trong căn phòng nhỏ không có gì ngoài mấy con côn trùng hôi thúi làm gì?

- Tôi không biết.

- Y đến từ đâu?

- Tôi không biết.

- Y học kiếm pháp gì? Kiếm pháp có cao không?

- Tôi không biết.

Tròng mắt của Tư Mã Siêu Quần bỗng co thắt lại.

Y và Trác Đông Lai tương giao đã hai chục năm trời, từ lúc bần cùng khốn khổ lăn lộn trong bùn sình leo lên đến địa vị hôm nay, không ai hiểu rõ y bằng Trác Đông Lai, cũng không có ai hiểu rõ Trác Đông Lai bằng y.

Y chưa bao giờ nghĩ hai chữ "không biết" cũng có thể phát ra từ miệng Trác Đông Lai.

Trác Đông Lai nếu quả muốn điều tra một người, tối đa chỉ cần dùng năm ba canh giờ là có thể điều tra ra hết toàn bộ xuất thân - gia thế - bối cảnh - tập quán - thị hiếu - võ công - môn phái của người đó, người đó từ đâu đến, sẽ đi đâu.

Làm mấy chuyện đó, hắn không những có kinh nghiệm cực kỳ, hơn nữa còn có phương pháp, rất nhiều phương pháp đặc biệt, mỗi một loại đều tuyệt đối hữu hiệu.

Những phương pháp đó Tư Mã Siêu Quần cũng biết.

"Y trú trong khách sạn tiện nghi, vận y phục vải bố, ăn mì củ cái trắng". Tư Mã Siêu Quần nói:

"Từ mấy chuyện đó, ngươi ít ra đáng lẽ cũng nên nhận ra y tuyệt không phải là người rất thành công, xuất thân nhất định cũng không quá tốt".

"Vốn đáng lẽ là dạng đó". Trác Đông Lai thốt:

"Thiếu niên này lại là ngoại lệ".

- Tại sao?

"Bởi vì khí độ của y". Trác Đông Lai đáp:

"Lúc tôi nhìn thấy y, y tuy đang ăn mì củ cải trắng trong một quán nhỏ đầy dân đánh xe khuân vác, nhưng bộ dạng của y xem ra lại giống như một vị tân khoa trạng nguyên đang ngồi dự Quỳnh Lâm Yến trong Thái Hoa Điện, tuy chỉ vận bộ y phục vải bố, lại giống như vận áo hồ cừu trị giá ngàn vàng".

- Có lẽ là y đang cố ý làm như vậy.

"Mấy thứ đó giả không được, chỉ có một người đối với mình tuyệt đối có tín tâm mới có thể có thứ khí độ đó". Trác Đông Lai thốt:

"Tôi chưa bao giờ gặp một người tự tin như y".

Ánh mắt của Tư Mã Siêu Quần phát sáng, y đối với thiếu niên đó cũng dần dần có hứng thú.

Y chưa từng thấy Trác Đông Lai xem trọng một người như vậy.

Trác Đông Lai nói:

- Trong khách sạn y dùng tên Lý Huy Thành, chỉ bất quá cái tên đó nhất định là tên giả.

- Ngươi làm sao biết được đó nhất định là giả?

"Bởi vì tôi đã nhìn qua cái tên y viết trên sổ, là chính tay y viết, chữ viết không tệ, lại viết rất cứng ngắc". Trác Đông Lai đáp:

"Một người biết viết tuyệt không thể viết tên mình cứng ngắc như vậy".

- Giọng nói của y có khẩu âm gì?

- Tôi chưa nghe y nói chuyện, nhưng tôi có hỏi qua tên chưởng quỹ của khách sạn đó.

- Gã nói sao?

"Gã trước đây từng có chân trong tiêu cục, từng đi qua rất nhiều địa phương, có thể nói bảy tám giọng của bảy tám tỉnh lỵ khác nhau". Trác Đông Lai đáp:

"Nhưng gã cũng không nhận ra được vị khách nhân họ Lý đó là người ở đâu".

- Tại sao?

- Bởi vì vị Lý tiên sinh đó cũng có thể nói giọng của bảy tám tỉnh lỵ, mỗi một giọng đều nói rành rọt hơn cả gã.

- Y phục y mặc thì sao?

Từ y phục trên mình một người cũng có thể nhìn ra rất nhiều chuyện.

Chất liệu của y phục khác nhau, đồng dạng là vải bố cũng có rất nhiều loại, phương pháp đan nhuộm của mỗi địa phương đều không giống nhau, nơi sản xuất vải và chỉ cũng không giống nhau.

Giám sát mấy chuyện đó, Trác Đông Lai cũng là chuyên gia.

"Ta tin rằng ngươi nhất định đã nhìn qua y phục của y". Tư Mã Siêu Quần hỏi:

"Ngươi có nhìn ra gì không?" "Tôi không nhìn ra gì hết". Trác Đông Lai đáp:

"Tôi chưa bao giờ thấy loại vải bố đó, thậm chí cả loại chỉ may áo tôi cũng chưa từng thấy qua".

Trác Đông Lai nói:

- Tôi tin chỉ nhất định là y tự se, bố là y tự đan, y phục là y tự may vá, cả bông cũng đều là do y tự trồng ở một địa phương rất đặc biệt mà ra.

Hắn lại nói:

- Địa phương đó tôi và ông đại khái chưa từng đi qua.

Bọn họ đồng thời xuất đạo, xông pha thiên hạ.

Tư Mã Siêu Quần cười khổ:

- Nơi cả bọn ta cũng chưa đi qua, người từng đi qua đại khái cũng không nhiều lắm.

"Tôi cũng không nhìn thấy kiếm của y". Trác Đông Lai nói:

"Kiếm của y thủy chung giấu trong bao bố, thủy chung mang bên mình".

- Vải bố y dùng bao kiếm có phải cũng là loại vải bố may y phục?

- Hoàn toàn một dạng.

Tư Mã Siêu Quần đột nhiên lại cười:

- Xem ra vị Lý tiên sinh quả thật là quái nhân, nếu quả y thật sự đến giết ta, vậy đêm hôm nay sẽ rất vui thú.

Hoàng hôn.

Trong quán ăn nhỏ sặc mùi dầu mỡ xào nấu, mùi mồ hôi chua loét trên người bọn đánh xe khuân vác, và mùi rượu mạnh tiêu nồng hành tỏi trộn lẫn với nhau thành một thứ mùi kỳ quái khó hình dung.

Tiểu Cao thích thứ mùi đó.

Chàng thích mùi thơm lá cây phiêu diêu trong mây mù gió lạnh, nhưng chàng cũng thích thứ mùi đó.

Chàng thích cao nhân danh sĩ cao quý ưu nhã, nhưng chàng cũng thích những người mồ hôi mồ kê dầm dề nhai hành tỏi rạo rạo ăn thịt mỡ nhóc nhách uống rượu mạnh ừng ực.

Chàng thích người.

Bởi vì chàng cô độc quá lâu, ngoại trừ thanh sơn bạch vân lưu thủy cổ tùng ra, chàng luôn luôn rất ít khi nhìn thấy người.

Cho đến ba tháng trước, chàng mới trở về thế giới con người, ba tháng nay chàng đã giết bốn người.

Bốn người thanh danh hiển hách hùng bá nhất phương, bốn người vốn tuy đáng chết lại không chết.

Chàng thích người, nhưng chàng phải giết người.

Chàng tịnh không thích giết người, nhưng chàng phải giết người.

Trên thế giới có rất nhiều chuyện đều như vậy, khiến cho mình căn bản không có đất lựa chọn.

Trường An, Trường An cổ xưa, thành quách trùng điệp hùng vĩ, tràn đầy lịch sử lâu đời và vô số cố sự truyền kỳ phong tình động lòng người.

Tiểu Cao lại không phải vì những thứ đó mà đến.

Tiểu Cao vì một người mà đến - Tư Mã Siêu Quần anh hùng vĩnh viễn bất bại.

Chàng mang kiếm chàng đến, kiếm của chàng đang ở bên tay chàng, vĩnh viễn đều ở bên tay chàng.

Một thanh kiếm bao chặt trong vải bố.

Rất ít người có thể nhìn thấy thanh kiếm đó, từ lúc thanh kiếm đó ra khỏi lò, rất ít có người nhìn thấy nó.

Thanh kiếm đó không phải là để cho người ta nhìn.

Tiểu Cao biết có người đang chú ý đến chàng.

Sang đến ngày thứ hai, chàng phát hiện có người đang chú ý đến chàng, một người thân thể rất gầy gò nhỏ thó, y phục lại rất hoa quý, đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm chừng như vĩnh viễn không có biểu tình gì nhìn phảng phất một màu xám xịt.

Chàng đã từng nhìn thấy thứ ánh mắt đó.

Lúc chàng mười một tuổi, chàng cơ hồ đã chết dưới móng vuốt của một con báo, ánh mắt của người đó giống hệt mắt báo.

Người đó vừa xuất hiện, hơi thở của rất nhiều người trong quán cơm nhỏ cơ hồ đình chỉ.

Sau này chàng mới biết người đó là đại tổng quản của "Bắc đạo Tam Thập Cửu Lộ Đại Tiêu Cục", trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh người đại long đầu Tư Mã Siêu Quần - Trác Đông Lai.

Tiểu Cao từ từ ăn một chén mì củ cải trắng, trong tâm cảm thấy rất khoan khoái.

Bởi vì chàng biết Trác Đông Lai và Tư Mã Siêu Quần nhất định đang hoài nghi chàng, đàm luận về chàng, suy đoán xem chàng là hạng người nào.

Chàng tin rằng bọn họ nhất định không biết chàng là người nào.

Con người của chàng không khác gì kiếm của chàng, cho tới nay rất ít có người nhìn thấy qua.

Khung trời đã dần dần u ám, trong nhà tuy không có thắp đèn, ánh đèn bên ngoài lại càng lúc càng huy hoàng sáng lạn.

Gió lạnh từ ngoài song cửa lùa vào, ẩn ước có thể nghe thấy tiếng cười và tiếng nói từ trong cái sân lớn trước mặt truyền vào.

Tư Mã Siêu Quần biết khách mời y thỉnh đến và người y không mời đều đã đến không ít.

Y cũng biết mọi người đều đang đợi y lộ diện, đợi gặp y.

Nhưng y lại đang ngồi trên ghế, cả động cũng không động, thậm chí cả lúc vợ y bước vào y cũng ngồi bất động.

Y đã cảm thấy phiền toái.

Khai hương đường, thu đệ tử, yến tiệc thâu đêm, tiếp kiến tân khách, đối với tất cả những chuyện đó y đều cảm thấy phiền toái.

Y chỉ muốn an an tĩnh tĩnh ngồi trong này uống chén rượu.

Ngô Uyển hiểu rõ ý tưởng của y.

Không ai có thể liệu giải Tư Mã Siêu Quần bằng Ngô Uyển, bọn họ đã kết hợp mười một năm, đã có một hài tử chín tuổi.

Nàng đến để thúc y đi ra mau.

Nhưng nàng lẳng lặng đẩy cửa tiến vào, lại lẳng lặng đóng cửa đi ra, tịnh không kinh động đến y.

Lúc đi ra, nước mắt của nàng chợt rơi xuống.

Tư Mã Siêu Quần lại rót một chén.

Đó đã không còn là chén thứ nhất, là chén thứ hai mươi bảy.

Rượu y uống không phải là thứ rượu bồ đào Ba Tư mà Trác Đông Lai uống, rượu y uống là rượu đế, tuy vô sắc vô vị, lúc uống vào trong bao tử lại chừng như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.

Y còn chưa uống chén rượu đó.

Cửa lại nhè nhẹ mở ra, lần này người tiến vào không phải là Ngô Uyển, là Trác Đông Lai.

Tư Mã Siêu Quần bỏ tay xuống, đem chén rượu còn chưa uống đặt dưới ghế, nhìn Trác Đông Lai đang đứng trong bóng tối nơi khung cửa.

- Ta có phải đã nên đi ra?

- Phải.

Ánh đèn trong đại viện huy hoàng, tiếng nói huyên thuyên.

Tiểu Cao lẫn trong đám đông, bởi vì chàng không phải là quý khách được Tư Mã Siêu Quần mời đến, không thể tiến nhập đại sảnh mà ánh đèn càng huy hoàng sáng chói đó.

Người trong đại sảnh cũng có không ít, đương nhiên đều là những danh nhân, danh nhân có thân phận, có địa vị, có quyền thế.

Ngoại trừ những danh nhân đó ra, còn có những tráng hán vận áo lụa xanh viền da cừu đang tiếp đãi tân khách, động tác của mỗi người đều rất mẫn tiệp, ánh mắt của mỗi người đều rất sáng suốt, tuyệt không bỏ sót bất cứ chuyện nhỏ nhặt gì không nên phát sinh.

Tiếng nói đột nhiên im ắng hẳn.

Đại long đầu của Bắc Đạo Tam Thập Cửu Lộ Đại Tiêu Cục, đệ nhất cường nhân trong đương kim võ lâm, Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn bất bại, chung quy đã xuất hiện.

Lúc Tư Mã Siêu Quần xuất hiện, y vận y phục hai màu trắng đen tương phản, đặc biệt thiết kế và may vá kỹ càng, khiến cho thân người y nhìn lại càng uy vũ cao lớn, cũng khiến cho niên kỷ của y nhìn còn trẻ trung hơn tuổi tác thật sự của y rất nhiều.

Y dùng thái độ thành khẩn anh minh chiêu hô tân khách, còn đặc biệt ra đến trên bậc thang đá trước đại sảnh, vẫy tay chào đám người trong sân.

Giữa tiếng hoan hô chấn động mang tai, người Tiểu Cao chú ý tịnh không phải là Tư Mã Siêu Quần, mà là hai người khác.

Hai người đó trang phục và dung mạo rất bình phàm, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn một thứ sát cơ vừa lãnh khốc, vừa đáng sợ.

Bọn chúng tịnh không đứng cùng một chỗ, cũng không nhìn nhau một chút nào, nhưng có tám chín người xung quanh mỗi một người bọn chúng đang bí mật nhìn bọn chúng như đóng đinh, một mực bảo trì một khoảng cách vừa phải gần bọn chúng.

Tiểu Cao mỉm cười.

Chàng nhìn ra hai người đó vì Dương Kiên mà đến, đều là sát thủ bậc nhất của Châu Mãnh.

Chàng cũng nhìn ra Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai nhất định cũng đã coi chàng là người cùng phe với bọn chúng, bởi vì chàng đã sớm phát hiện cũng có người bên cạnh chàng đang nhìn chàng chằm chằm. Thậm chí còn đông hơn số người bên cạnh bọn chúng.

Trác Đông Lai, không còn nghi ngờ gì nữa, đã coi chàng là nhân vật nguy hiểm nhất.

"Nhưng Trác Đông Lai lần này đã lầm!" Tiểu Cao trong tâm đang mỉm cười:

"Hắn phái người theo dõi ta, thật là lãng phí nhân lực".

Trên đại án giữa đại sảnh, hai ngọn đèn cầy khổng lồ đã thắp sáng.

Tư Mã Siêu Quần ngồi trên một cái ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn bọc da hổ trước án.

Trước ghế trải thảm đỏ, bài chiếu lụa bái lạy màu tím.

Đại điển đã bắt đầu.

Hai người trong mắt lộ sát cơ đó đã dần dần di động về phía trước, những người theo dõi bọn chúng đương nhiên cũng di động theo bọn chúng, tay mỗi người đều đã thò vào lòng.

Giấu trong lòng đương nhiên là vũ khí trí mệnh.

Chỉ cần hai tên kia có động tác gì, tay những người đó tất trong tích tắc rút vũ khí ra, trong tích tắc tiêu diệt bọn chúng trước đại sảnh.

Tiểu Cao tin chắc hai tên đó tuyệt không thể đắc thủ.

- Nhất định còn có người thứ ba, người đó mới là chủ lực mà Châu Mãnh phái đến giết Dương Kiên.

Ý tưởng của Tiểu Cao không ngờ cũng giống như Trác Đông Lai, điểm bất đồng duy nhất là chàng biết người đó tịnh không phải là chàng.

- Người đó là ai?

Tròng mắt Tiểu Cao đột nhiên co thắt lại.

Chàng bỗng nhìn thấy có một người tuyệt không dẫn dắt bất kỳ sự chú ý nào của người ta đang len lỏi giữa đám đông.

Tiểu Cao chú ý đến người đó chỉ là vì người đó mang một cái hòm.

Một cái hòm bình phàm, cũ kỷ, tuyệt không thể dẫn dắt bất kỳ sự chú ý nào của người ta.

Chàng muốn nhìn mặt người đó, nhưng người đó một mực không chính diện đối mặt với chàng.

Chàng muốn chen lên, nhưng đám đông cũng đang chen lên phía trước, bởi vì nhân vật trung tâm của đại điển đã bước vào đại sảnh.

Sắc mặt Dương Kiên hiển lộ vẻ xanh xao yếu ớt, nhưng trên mặt vẫn mang theo một nụ cười mỉm.

Gã được sáu người quây quần xung quanh bước vào.

Tiểu Cao không nhận ra sáu người đó, nhưng chỉ cần là người thường đi lại trong giang hồ tất rất ít có người không nhận ra bọn họ. Trong số bọn họ không những có cao thủ thành danh từ lâu trong nghề tiêu cục, thậm chí cả đại đạo Vân Mãn Thiên năm xưa hoành hành trên lộ Quan Lạc không ngờ cũng có mặt.

Dưới sự bảo hộ của sáu vị cao thủ như vậy, còn có ai có thể thương hại đến một cọng tóc của Dương Kiên được?

Dương Kiên đã bước lên thảm đỏ, bước đến trước tấm chiếu bái lạy dùng để bái sư đặc biệt giành cho gã.

Giữa một tích tắc đó, trong sân đã có hành động! Có hơn hai mươi người ngã quỵ, máu chảy, la thảm ngã quỵ, ngã quỵ giữa đám đông tranh nhau la thảm.

Người ngã quỵ tịnh không hoàn toàn là thuộc hạ của Trác Đông Lai, đại đa số đều là người vô tội.

Đó là kế hoạch mà Hàn Chương và Mộc Kê đã thương nghị trước.

Bọn chúng đương nhiên cũng biết có người đang theo dõi bọn chúng, cho nên trước khi bọn chúng xuất thủ, nhất định trước tiên phải tạo hỗn loạn, dùng máu người vô tội để tạo hỗn loạn.

Giữa hỗn loạn, thân người bọn chúng đã bộc phát bay lên, bộc phát về phía Dương Kiên.

Tiểu Cao không liếc tới bọn chúng chút nào.

Chàng tin rằng không cần biết bọn chúng dùng phương pháp gì đều không thể đắc thủ, người chàng chú ý là người khiêng cái hòm.

Nhưng người đó đã biến mất.

Tư Mã Siêu Quần vẫn đang ngồi thoải mái trên cái ghế dựa màu tím, thần sắc bất động, thần tình cũng bất biến.

Sát thủ hành thích đã bị cách ly trước đại sảnh.

Dương Kiên dưới sự bảo hộ của sáu vị cao thủ đã bước ra một cánh cửa đằng sau đại sảnh.

Tiểu Cao từ sớm đã đoán ra phương hướng của cánh cửa đó.

Những người một mực theo dõi chàng, lực chú ý dĩ nhiên bị phân tán, Tiểu Cao đột nhiên nhanh như chớp lẻn vào đại sảnh, dùng một thân pháp kỳ dị không ai có thể hình dung được lần theo tường mà phóng, phóng người qua một song cửa sổ.

Song cửa sổ đó và cánh cửa kia đương nhiên cùng chung một phương hướng.

Trong hậu viện ngoài cửa sổ ngập tràn hương thơm hoa mai và lá tùng, trộn lẫn thành một thứ hương khí làm cho người ta khoan khoái phi thường. Trong hành lang âm u trầm lặng giăng đầy cảnh vệ vận thanh y hông giắt trường đao.

Tận đầu hành lang cũng có một cánh cửa.

Lúc Tiểu Cao vọt ra ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy bọn Vân Mãn Thiên kèm Dương Kiên đi qua cánh cửa đó.

Cửa lập tức bị đóng chặt.

Trường đao giắt bên hông của đám cảnh vệ áo xanh đã rút ra khỏi vỏ, giữa lúc đao quang lóe chớp, có mười hai người phóng về phía Tiểu Cao.

Bọn chúng không hỏi Tiểu Cao là ai, cũng không hỏi chàng đến làm gì.Mệnh lệnh bọn chúng tiếp nhận là:

một khi có người lạ tiến nhập vào viện, lập tức giết chết không cần hỏi han!

Tiểu Cao cũng không giải thích tại sao chàng vào đây, tình huống hiện tại đã đến lúc không còn ngôn ngữ gì có thể giải thích.

Chuyện duy nhất hiện tại chàng có thể làm là trước hết đánh gục những người đó, dùng phương pháp nhanh nhất đánh gục bọn chúng.

Chàng nhất định phải mau chóng xông vào gian nhà tận đầu hành lang đó.

Đao quang múa lượn bay tới, kiếm của Tiểu Cao vẫn nằm yên trong bao bố.

Chàng không bạt kiếm của mình, dùng cái bao bố đó, chàng đánh văng ba thanh đao, hạ gục bốn người.

Tới lúc chàng xông vào hành lang, lại có bảy tám người bị đánh gục. Lúc những người đó gục ngã, chàng đã xông đến trước cánh cửa đó.

Trác Đông Lai đã đến ngoài cửa rồi.

Hắn luôn luôn là người tàng ẩn sau lưng, nhưng một khi có biến hóa phi thường phát sinh, hắn lập tức kịp thời xuất hiện.

Tiểu Cao nhìn hắn, bất chợt thở dài:

- Vốn đáng lẽ còn đến kịp thời, chỉ tiếc hiện giờ nhất định không còn kịp nữa.

Đao quang đằng sau chẻ tới, Tiểu Cao không quay đầu, Trác Đông Lai lại phất phất tay, đao quang lăng không chém xuống lập tức dừng hẳn.

"Ngươi đến làm gì?" Trác Đông Lai lạnh lùng hỏi:

"Ngươi muốn đến để làm gì?" - Ta chỉ bất quá muốn đi xem một người.

- Xem người nào?

- Kẻ sát nhân.

Trác Đông Lai cười lạnh:

- Không ai có thể sát nhân ở đây.

"Có". Tiểu Cao đáp:

"Có một người".

Sắc mặt của Trác Đông Lai đột nhiên cải biến, bởi vì hắn đã ngửi thấy mùi máu tươi thoang thoảng.

Mùi máu tươi không ngờ là từ sau cửa truyền ra.

Trác Đông Lai quay mình mở cửa. Tích tắc lúc hắn quay mình mở cửa, hắn phảng phất đã lọt vào địa ngục.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro