2 daf d fd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ðêm đã khuya, đẩu chuyển sao dời, trống điểm canh ba.

Cánh cổng gỗ khép hờ đột nhiên kẹt mở!

Dưới ánh đèn sáng tỏ soi rõ người mới đến toàn thân mặt đồ trắng, lưng đeo trường kiếm, trạc tuổi mới 21,22 mà vẻ mặt lạnh lùng, cử động nghiêm trang, mặt đầy sát khí.

Hai gã đại hán võ phục mình giắt đơn đao đồng thời lạng người ra đứng chắn lối, đồng thanh quát:

- Bằng hữu! Giữa lúc thâm canh bán dạ đeo khí giới sấn vào nhà người ta nếu không phải để gian dâm tất là quân trộm cướp.

Thiếu niên áo trắng thái độ cùng cử chỉ rất trầm tĩnh. Hắn đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn đại hán, thủng thẳng cất tiếng hỏi:

- Phải chăng đây là nhà Quân Thiên Phụng?

Hai đại hán cầm đơn đao đồng thanh đáp:

- Ðây chính là nhà ở Quân lão gia.

Thiếu niên áo trắng cười lạt nói:

- Nếu vậy tại hạ đã tìm đúng rồi.

Ngừng lại một chút, hắn hỏi tiếp:

- Hai vị là người thế nào với Quân Thiên Phụng?

Hai đại hán đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên rút đơn đao ra lớn tiếng đáp:

- Chúng ta là hai tên vô danh tiểu tốt coi giữ trang viên cho Quân lão gia.

Thiếu niên áo trắng đưa mục quang lạnh lẽo đảo mắt nhìn hai gã, đủng đỉnh nói:

- Xin hai vị nhường lối cho tại hạ.

Ðại hán mé tả cười khanh khách hỏi:

- Các hạ nói vậy không sợ cơn gió lớn quét đầu lưỡi đi ư?

Thiếu niên áo trắng mắt chiếu ra những tia thần quang uy hiếp đáp:

- Hai vị đã tự tìm lấy cái chết thì đừng trách tại hạ thủ đoạn độc ác.

Ðại hán mé tả cầm đao tức giận quát:

- Thằng lõi miệng còn hôi sữa mà dám ăn nói vô lễ. Ta phải cho mi một bài học...

Gã chưa dứt lời, đột nhiên ánh hàn quang lóe lên, tiếp theo là hai tiếng rú thê thảm hòa lẫn với tiếng khí giới rớt xuống đất.

Ai chú ý nhìn lại sẽ thấy cặp đơn đao ở trong tay hai đại hán rơi xuống đất.

Một tên ôm lấy cánh tay phải còn một tên hai tay đỡ cạnh sườn ngồi phệt xuống đất. Máu tươi ướt đẫm nửa người.

Hiển nhiên hai người đã bị trọng thương.

Thiếu niên áo trắng ngó lại hai đại hán một lần nữa rồi thủng thẳng tiến vào. Trên tay hắn cầm thanh trường kiếm có vết máu trát vào sau lưng đại hán mé tả rồi tra gươm vào vỏ.

Cử chỉ của thiếu niên áo trắng rất thong dong tự tại. Hắn không hoang mang không luống cuống, nhưng vẫn một vẻ lạnh lẽo. Khí thế bá đạo trấn áp lòng người. Phía trong cổng còn cách nhà đại sảnh đến 6,7 trượng. Khu trung gian nầy là một cái sân lớn. Chính giữa sân có đường đi lát gạch đỏ. Còn hai bên đều gieo một thứ cỏ rất ngắn màu xanh biếc.

Trong sân nguyên trước đã treo tám ngọn đèn lồng, ánh sáng tỏa ra khắp đình viên.

Nhưng từ khi hai gã đại hán bị thương liệng đao đi rồi, tám ngọn đèn lồng đột nhiên tắt ngấm.

Bây giờ trong sân tối mịt.

Thiếu niên áo trắng dừng lại một chút rồi tiếp tục cất bước tiến về phía trước.

Ðột nhiên hai bóng đen nhanh như điện chớp nhảy vọt vào hai bên.

Thiếu niên áo trắng cổ tay rung động, hàn quang lấp loáng.

Hai tiếng chó gầm lên thê thảm.

Nguyên hai bóng đen chia hai bên tấn công thiếu niên áo trắng chính là đôi mãnh khuyển.

Kiếm pháp người áo trắng thật là ghê gớm!

Một con chó bị chặt đứt làm hai đoạn còn con nữa bị lưỡi kiếm đâm xuyên qua đầu mà chết.

Giữa lúc ấy, trong đình viên tối tăm đột nhiên có thanh âm cất lên hỏi:

- Các hạ là ai? Ðêm khuya chống kiếm xông vào nhà dân động thủ giết người, chẳng lẻ không sợ vương pháp ư?

Mấy câu này có giọng quan cách và giống như tự miệng một nhân vật ở phủ nha thốt ra.

Thiếu niên áo trắng đột nhiên dừng bước, ngần ngừ một chút rồi đáp:

- Tại hạ đến kiếm già trẻ lớn bé nhà Quân Thiên Phụng. Nếu các vị không phải là con em họ Quân thì nên tránh khỏi chốn này hoặc đứng sang bên tự thủ bàng quan. Tại hạ quyết chẳng giết càn người vô tội. Ai mà can thiệp vào thì bất luận là hạng người nào, thanh kiếm của tại hạ cũng chẳng dung tình.

Hắn nói xong lại cất bước tiến vào.

Mấy câu này rõ ràng để cảnh cáo những người trong trường. Bất luận người ở địa vị nào cũng đừng hòng ỷ oai danh quyền thế mà can thiệp vào vụ nầy, phải trông vào bản lãnh chân thực mới xong.

Người phát thoại trong bóng tối dường như đã nghe rõ giọng lưỡi kiên quyết của thiếu niên áo trắng và biết rằng chẳng tài nào đi tới chỗ thỏa hiệp được, nên cũng không nói nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro