2 ke tren xe buyt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tim ta đập hơi nhanh một chút. Không, chính xác là nó đang nhảy nhót điên cuồng và giục giã như trống trận. Ở trạm dừng xe buýt trước mặt, bóng bé hiện ra quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn.

Ngày nào cũng chỉ một tư thế duy nhất: Đứng chéo chân dựa vào cột trạm, mắt không rời quyển sách to uỵch trên tay. Xe từ từ giảm tốc độ rồi ghé vào. Bé gấp sách, phóc lên xe, không thèm quan sát xung quanh mà đi thẳng đến vị trí trước mặt ta rồi ngồi xuống (như thể đó là chỗ dành riêng cho bé không bằng!).

Á à, hôm nay bé cột tóc bằng một sợi dây gắn hình con ếch cốm Keorophi trông hay quá! Bé bỏ balô xuống khỏi vai, đặt trên đùi, lôi từ trong đó ra một ổ bánh mì, bẻ làm đôi, đưa cho con bé tiểu học sún răng ngồi cạnh một nửa rồi bắt đầu nhai ngon lành. Vừa ăn, bé và nó vừa nói chuyện rổn rẻng, khua ầm cái không khí yên ắng trong xe buýt lên. Toàn chuyện giời ơi đất hỡi của lũ con nít, thế mà bé cười nắc nẻ, hồn nhiên như tia nắng sớm mai. Khúc bánh nhỏ xíu nhanh chóng được giải quyết xong, bé phủi những vụn bánh dính trên váy và balô xuống rồi lấy khăn giấy ra lau miệng.

Không hiểu tại sao một vụn bánh bay lên được và... dính toòng teng trên chóp mũi bé, nom ngộ nghĩnh và xinh không thể tả! Ta cắn chặt răng và gồng cả người lên, cố gắng để khỏi phá ra cười. Ha ha, chứ sao nữa, một kẻ đang đeo phone nghe iPod tự dưng ngồi cười sằng sặc một mình, chẳng phải là có vấn đề lắm sao? Mọi người - nhất là bé - sẽ nhìn ta bằng ánh mắt thế nào đây? Vì đâu ai biết rằng chiếc iPod của ta chẳng hề được nhấn nút play. Nghĩ tới danh dự của mình, ta cố nín, cố nín - một công việc khó khăn và tương đối vất vả! May phước, cuối cùng con bé tiểu học sún răng phát hiện ra vụn bánh yêu quái đó, nó ré lên cười rồi phủi xuống giùm bé. Hai chị em tiếp tục thì thụt, volumme giảm xuống đến mức thấp nhất.

Chợt bé ngẩng phắt lên nhìn ta. Ôi, tim ta đập loạn xà ngầu vì bất ngờ. Bé ngoẹo cổ, chăm chú nhìn rồi... mỉm cười. Trời ơi, làm sao bây giờ? Khả năng này nằm ngoài dự kiến của ta. Cái nụ cười mà ta đã tập hàng trăm hàng ngàn lần trước gương đâu rồi nhỉ? Bé ơi, chờ ta chút nhé, bé đã cho ta cơ hội thì làm ơn đợi ta lục lại kiểu cười đã tốn rất nhiều công sức luyện tập để dành riêng cho bé nhé! Nhưng có vẻ bé chẳng hiểu lời ta van xin, bé nói:

- Em ơi, "Thần đồng đất Việt" tập mới hả? Cho chị mượn "ngâm cứu" chút xíu được không?

Ta rớt cái rầm từ đỉnh Everest cắm đầu xuống đất. Chới với! Thì ra bé cười với thằng nhóc tiểu học bốn mắt ngồi cạnh ta. Nó luyến tiếc rời cuốn truyện đưa cho bé rồi cẩn thận dặn dò:

- Em mới mua đấy, chị cầm nhè nhẹ thôi nhé!

- Xì, ki bo thế?

Bé bĩu môi nhưng vẫn đón lấy cuốn truyện rồi cùng với con bé sún răng xúm vào đọc, cười rúc rích. Ta len lén nhìn bé, chợt một cảm giác kì lạ xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Ước gì chuyến xe này chạy mãi, chạy mãi để ta luôn được thấy bé thế này. Chắc bé chẳng thể biết bé là nguyên nhân chính khiến "cuộc đời xe buýt" của ta thay đổi hoàn toàn. Chiếc buýt này thuộc loại nhỏ, ghế ngồi chỉ là những băng dài được đặt quanh viền xe để chừa phía giữa một lối đi rộng thênh thang với những chiếc móc tay cầm gắn lủng lẳng phía trên phòng khi đông khách. Nhưng tuyến xe này ngày nào cũng chỉ có chừng ấy người: Hai đứa nhóc tiểu học, một phụ nữ bán hàng rong với đủ thứ quang gánh, ba cụ bà đi tập dưỡng sinh về, hai anh thanh niên có vẻ là công nhân lúc nào cũng gà gật, hai bác lớn tuổi luôn chúi mũi vào báo và... ta. Thỉnh thoảng cũng có vài hành khách lạ nhưng không ai quan tâm lắm vì nói cho cùng, đây cũng chỉ là một chuyến xe. Đối với ta, quãng đường ngồi xe từ nhà đến trường luôn buồn tẻ và chán ngắt. May mà số tiền dành dụm sau một thời gian làm part- time cho cửa hàng bán dụng cụ thể thao cũng đủ để tậu một con iPod khá khẩm. Thế là Rock, Hip hop, RnB, thậm chí là cả Country nữa đã giải quyết giúp ta khoảng thời gian cơm nguội đó.

Rồi bé xuất hiện! Không rạng ngời mà cũng chẳng chói lóa! Nhìn chung, bé bình thường đến mức không thể dùng từ "xinh đẹp" cho bất cứ chi tiết nào trên người, ngoại trừ một chiếc đồng điếu ở khóe miệng bên trái sâu phát khiếp. Ấy vậy mà ta lại bị ấn tượng chỉ bởi vì... bé không chịu nhìn ta. E hèm... dù gì ta cũng tự biết mình là loại con trai mà mấy đứa con gái cỡ bé nếu không liếc trộm ít nhất một lần thì chắc chắn là tim bằng đá. Nhưng tim bé đâu có bằng đá, đấy thấy chưa, bé có thể nói cười với bất cứ người nào, trừ ta! Không lẽ gương mặt ta có vấn đề gì à?

Ta chưa bao giờ nghĩ đến một đứa con gái trong đầu quá 5 phút. Với bé thì, ờ, hình như có lâu hơn một chút. Mà sao bé thích ăn bánh mì thế nhỉ? Kì cục, ngày nào cũng ăn, làm như không còn món nào khác dành cho bé vậy. Nhưng phải thú nhận là nhìn bé nhai bánh mì thì ta không thể không... nuốt nước miếng. Thế đấy! Sao mà ngon lành thế không biết, y chang miệng của mấy diễn viên Hàn Quốc trên film...

Kể từ ngày chuyến xe có thêm bé, chiếc iPod chỉ còn mỗi công dụng là giúp ta... giữ nguyên vẻ bề ngoài của mình. Chứ sao, nghe bé nói chuyện dĩ nhiên hay và sống động hơn gấp tỉ lần những bài hát của các ca sĩ ở tận đẩu đâu rồi. Nhưng không thể để mọi người nhận ra ta thay đổi vì bé được, thế là đành vẫn cắm phone vào tai nhưng không hề bật máy. Ngày nào ta cũng quan sát bé bằng đôi mắt... giả vờ lơ đễnh và dửng dưng, chỉ chờ một nụ cười đi lạc của bé là sẽ giựt phăng cái phone quái quỉ xuống và đáp lại ngay bằng nụ-cười-dành-riêng-cho-bé mà ta đã khổ luyện. Nhưng nụ cười đó như một thứ hàng quí hiếm của tên tài phiệt độc đoán. Bé nhất định không dành nó cho ta!

Trường bé gần hơn trường ta nên bé lên sau nhưng lại xuống trước ta. Xịch... ta giật nảy người khi phát hiện chiếc xe đang từ từ tấp vào cổng trường bé. Một luồng điện xẹt qua người khiến tim ta thắt lại. Ta chỉ muốn đứng phắt dậy, nắm tay bé và nói một điều gì đó, như hỏi tên bé chẳng hạn. Nhưng cuối cùng ta vẫn ngồi trơ ra như thế. Chiếc xe tiếp tục lăn bánh, thằng ngốc trên xe ngoái nhìn dáng bé đến khi không thể nhìn được nữa. Thằng ngốc bắt đầu dằn vặt và tự nguyền rủa mình. Tại sao không phải là chính ta mỉm cười trước nhỉ? Biết đâu... Ôi, bản chất của một thằng con trai! Lẽ nào ta đã để một cở hội, à không, rất nhiều cơ hội đi qua?

Bé ơi, chào nhé!

* * *

Vừa bước lên xe, mình đã nhận ra anh ấy không ở đó. Sao thế nhỉ? Mình thấy căng thẳng và hơi lo lắng nhưng vẫn phải nhe răng cười với nhóc sún. Nó kéo mình xuống, thì thào:

- Chị ơi, anh Đẹp Trai Lạnh Lùng không đi xe nữa đâu!

Mình bần thần như một kẻ mộng du:

- Sao thế?

- Hình như anh ấy đi du học, em nghe thằng bốn mắt bảo thế...

Cái gì đó xộc vào mũi mình, cay cay. Mình đưa nguyên ổ bánh mì cho nhóc sún, biết là hôm nay sẽ không nuốt nổi nó, có lẽ cả ngày mai cũng vậy...

Vào cái ngày mà mẹ đột xuất không đưa mình đến trường được đó, mình phải tự đón xe buýt đi và anh ấy, ngay từ cái nhìn đầu tiên, đã như một thỏi nam châm hút chặt lấy sự quan tâm của mình. Trông anh ấy thật hay! Mặc dù mặc đồng phục đi học nhưng từ anh ấy vẫn toát ra một cái gì rất sport và khỏe khoắn, nhất định đây là một tín đồ của bóng rổ, bóng chuyền hay đại loại một môn thể thao nào đó. Nhưng mặt anh ấy lạnh kinh khủng (có lẽ do đó trông lại càng thu hút hơn), tai thì lúc nào cũng nghe iPod, chẳng để ý gì đến xung quanh cả. Mình không dám ngước lên nhìn vì sợ anh ấy bắt gặp sự run rẩy của mình. Thế là đành lôi bánh mì ra ăn và giả vờ bắt chuyện với nhóc sún. Chỉ khi miệng hoạt động như thế, mình mới che giấu được sự bối rối thực sự. Sau hôm đó, mặc kệ đôi mắt tròn xoe của mẹ, mình nhất định đến trường bằng xe buýt, chỉ để mẹ đón về thôi!

Hôm qua mình ngượng chết đi được khi con bé sún phát hiện ra còn một vụn bánh dính lại trên chóp mũi mình. Ôi, xấu hổ quá, chẳng biết anh ấy có nhìn thấy không nữa? Nhưng có lẽ là không, hình như anh ấy không quan tâm đến mình lắm vì có thấy anh ấy biểu hiện điều gì đâu? Mình biết mình không xinh, không giỏi, lại chẳng có điều gì đặc biệt, đôi khi còn ngốc một cách thảm hại (nhất là trước mặt anh ấy). Một đứa con gái như mình, anh ấy để ý làm gì kia chứ?

Mình đọc nhiều sách báo và họ đều nói là con gái thời nay phải năng động, bình đẳng, mạnh mẽ và biết nắm bắt cơ hội. Mình cũng muốn như thế lắm chứ nhưng chẳng hiểu sao mỗi khi đối diện với anh ấy, mình cứ mềm nhũn ra như cọng bún thiu. Chán mình thật! Ngàn lần muốn mỉm cười làm quen với anh ấy (kể cả việc chuẩn bị sẵn tinh thần nếu anh ấy không mỉm cười đáp lại) nhưng lần nào cũng vậy, cứ gần chạm vào gương mặt lạnh lùng của anh ấy là nụ cười của mình lại dội ngược ra. Giống như hôm qua, mình đã hít thật sâu và lấy hết can đảm quyết định phải cười cho bằng được, thế mà cuối cùng nó lại đổi hướng qua thằng nhóc bốn mắt lúc nào không hay. Mình cũng chẳng biết nữa, mình không điều khiển được nó mà. Lại ngốc nữa rồi!

Vậy mà đó lại là cơ hội cuối cùng của mình. Một bất ngờ chẳng thú vị chút nào! Sao anh ấy không cho mình một cơ hội nữa nhỉ, nhất định mình sẽ... Ôi, nhưng có thêm một cơ hội nữa chắc gì mình đã nắm bắt được? Mình ngốc mà, trời ạ! Ngay cả tên anh ấy mình cũng chẳng biết...

Chuyến xe hôm nay dài và chậm chạp quá! Chỗ anh ấy ngồi giờ chỉ còn là một khoảng trồng đầy nắng. Nhóc sún vẫn vô tư gặm bánh mì, chẳng buồn ngạc nhiên tại sao hôm nay mình bỏ bữa sáng. Buồn thật, không khí sao mà tẻ nhạt và chán ngắt thế này? Hay ngày mai bảo mẹ đưa đến trường nhỉ? Thôi, lỡ đâu... anh ấy sẽ lại ngồi vào khoảng trống ấy thì sao? Mình nhất định sẽ mỉm cười! Ôi, những đứa ngốc luôn tin vào phép lạ và mình là một trong những đứa ngốc nhất...

1/

Làm được vài pô ảnh ưng ý chụp cảnh tòa nhà Sun Wah một đêm mùng mười dưới ánh trăng khuyết, tôi đang loay hoay dọn cái tripod thì thấy một cô gái đi bộ đến, lấy từ trong túi xách ra một cái điện thoại bấm bấm gì đó, ngần ngừ một lát rồi bước sang bên kia đường đi tiếp. Trên là áo để hở một bên vai và dưới là một cái váy nhỏ màu đen. Một cánh bướm đêm, một bông hoa lạc. Bây giờ vừa quá nửa đêm, hẳn là cô nàng vừa mới tan ca ở một vũ trường nào đó và đang gọi người chở về nhà và, lại chắc hẳn là, người ấy đã không đến. Dáng cô gái nhỏ bé, khép nép bên lề đường dưới ánh trăng khuya. Một phần ba tò mò, một phần ba tội nghiệp và phần ba còn lại của một con quỷ nào đó trong tôi khiến tôi rà xe chậm lại bên cạnh cô gái.

- Nhà ở đâu anh chở về?

Tôi thấy giọng mình hơi run. Cô gái quay lại, một gương mặt hơi già mà ban nãy tôi chưa nhìn kỹ.

- Em không có nhà. Em lang thang.

Lao đã phóng rồi, không giật lại được nữa.

- Càng tốt. Lên anh chở đi.

Một chút ngập ngừng, nhưng rồi cô gái lên ngồi sau tôi và thế là tôi chạy đi. Chưa biết nói gì bây giờ, để mở màn cho một câu chuyện mà ai cũng biết hồi kết.

- Bạn em không đón em à?

Cũng là một câu mở đầu hay đấy chứ. Tôi thấy giọng mình đã hết run.

- Dạ không. Vừa nãy là khách gọi em.

Ôi trời, khách gọi em. Tôi bắt đầu hối hận mình đã không quan sát kỹ. Cô nàng đi từ phía Lucky Plaza về Mạc Thị Bưởi và không có sàn nhảy nào ở khúc đó cả. Tôi đã gặp phải một em bé lang thang, bán tình chuyên nghiệp chứ không phải một cave tan tầm như tôi đã nghĩ.

- Thấy em vậy anh hiểu em làm gì rồi mà. Phải không.

Cô gái chắc biết tôi đang nghĩ gì. Cũng không đến nỗi quá tệ.

- Vậy khách em đâu?

- Đang coi đá banh gì đó. Đá banh gì vậy hả anh?

- Đá banh thì anh thua. Hì hì.

Tôi thấy có lẽ khôn ngoan nhất bấy giờ là dừng xe lại và cho cô ta năm chục ngàn uống nước. Nhưng tôi đã chẳng bao giờ là một thằng khôn ngoan, vì thế tôi hỏi:

- Vậy bây giờ em đi đâu?

- Không biết nữa anh à.

Biết chứ, biết chứ em. Nhưng thôi, có lẽ giống cái ai cũng vậy cả.

- Vậy thì dễ. Đi với anh.

- Sao hả anh? Anh muốn đi dù hay đi cả đêm?

Hahaha, chết mất thôi, tôi ơi là tôi. Tôi đã từng đi vài lần, nhưng hoặc là đi với mấy sếp vào bia ôm hoặc mát xa nhưng chẳng làm gì hơn cả, hoặc thỉnh thoảng chat webcam với một em nào đó trong cái harem dài mấy chục nick của tôi và kết thúc bằng một bữa nhậu tay đôi và sau đó, thường khi, là một căn phòng trong khách sạn. Với trường hợp thứ hai thì chuyện tiền nong không phải là con số để mà ngã giá.

Nhưng chưa bao giờ với một em lề đường như vậy cả!

- Hì hì, anh nói vậy thôi. Anh đâu có rành, dù thì sao mà đêm thì sao?

Năm phút sau đó cô gái giảng giải cho tôi biết về những lựa chọn khác nhau của nghề bán phấn, giá cả của mỗi loại và khuyên tôi nên đi qua Bình Thạnh để có phòng vừa rẻ vừa sang. Cô còn kể cho tôi nghe về những cô bạn và những chỗ khác trong Sài Gòn, những khách sạn "vừa mắc vừa dơ." Mấy phút tiếp theo tôi đã kịp biết cô ở Phan Thiết, vào Sài Gòn đã vài năm nay. Giờ cô đang hành nghề tự do, một số khách quen biết số điện thoại và khách trên mạng nữa. Không biết rành đường Sài Gòn và cũng không dám liều nên cô cũng không thuê một chiếc Max hoặc Attila với giá ba trăm ngàn một đêm để kiếm được khách sang hơn.

Theo lời hướng dẫn của cô gái tôi dừng xe trước một khách sạn kín đáo, cửa cẫn còn mở và nhân viên vẫn còn tỉnh táo, không để ý gì nhiều ngoài việc giao chìa khóa cho khách. Một căn phòng nhỏ, có mùi ẩm mốc và bài trí sơ sài, không quá tệ nếu người ta chỉ dùng cho vài tiếng. Cô gái, bấy giờ có lẽ đã không còn xem tôi như người lạ, vừa tíu tít kể cho tôi nghe về những thứ sở thích khác nhau của những người đàn ông, từ một ông "bự con mập ú" cho đến "mấy thẳng nhỏ mới lớn" vừa thay đồ để đi tắm. Hẳn nhiên là tôi chẳng mấy hứng thú khi nghe mấy chuyện như vậy, cũng chẳng tò mò lắm với những chi tiết ly kỳ mà cô kể. Cho nên tôi lặng lẽ ngồi trên giường hút thuốc và huýt sáo, chờ xem chuyện gì xảy ra.

Cô gái nhảy ra từ phòng tắm, người quấn chiếc khăn nhỏ và xuýt xoa vì lạnh, chui vào trong chăn nằm co quắp. Đến lúc này tôi mới để ý rằng cô quá gầy, một cái hõm nơi xương cùng và tay chân thì khẳng khiu. Tôi chẳng biết làm gì kế tiếp, và thực tình chẳng hứng thú gì bao nhiêu, nên vẫn nửa ngồi nửa nằm và mặc nguyên đồ trên giường. Được một phút cô bắt đầu quay sang tôi và kẽ xoa hai chân tôi. Nếu ở trường hợp thứ hai kể trên thì tôi sẽ bắt đầu khởi động và tấn công, vì tôi vẫn luôn là kẻ chủ động, nhưng lúc này tôi thấy cô không được thơm như những em khác nên cứ để đó xem sao, thế nên cô phải lần mò mở thắt lưng tôi, thò tay vào trong và xoa dần xuống dưới. Vẫn im lặng, khuya quá và khách sạn này ẹ quá, không có truyền hinh cáp nên trong phòng chẳng nghe tiếng gì. Thấy thuận lợi hơn, cô nàng bèn kéo tụt quần tôi xuống, và tôi ưỡn ra một chút để giúp cô. Cô cứ tiếp tục mơn man như vậy độ năm phút thì tôi thấy có vẻ khá hơn, nhưng lại sợ tính bộp chộp của mình làm hỏng việc nên mới thú thực với cô rằng tôi rất kém ở phát đầu tiên. Cô ngẩng lên và nói "OK, em biết mà. Để đó em làm cho"

Quả là cô biết làm, và làm môt cách chuyên nghiệp thật. Cô liếm nhè nhẹ hai bên háng, hai tay cào khẽ lên bụng tôi rồi bắt đầu lướt lên ngực, chầm chậm xuống rốn và dọc xuống dưới. Cô cẩn thận đi nhẹ vòng quanh, nơi đỉnh đầu rồi đột ngột nuốt chửng tôi. Ngừng một lát, cô lại nhẹ nhàng thở ra dường như để tôi lấy lại hơi thở trước khi tấn công dồn dập. Tôi thấy mình đang vò mạnh tóc cô và oằn người lên để khỏi kêu lên. Thế nhưng cô không buông tha mà tiếp tục đánh mạnh, ấn vào tận trong góc và trả lên tới tận đỉnh. Tôi túm tóc cô, định bảo cô thôi đi nhưng không kịp nữa, tôi đã trào ra ngùn ngụt trước khi làm được điều đó, thế là cô lặng đi một lúc rồi cười ré lên và đấm vào hông tôi thùm thụp. Cô kêu lên rằng chẳng bao giờ cô bị như thế cả, nhưng khi tôi hỏi có sao không thì cô cười nói không sao và véo mạnh nơi sườn tôi. Không biêt như vậy có nghĩa gì.

Dù gì tôi cũng hơi mệt nên nằm ra đó và thở ra một nụ cười khoan khoái. Cô gái trở ra từ toalét, chui vào trong chăn nằm cạnh tôi và ôm lấy một chân tôi. Cô mới rúc rích kể cho tôi nghe về những chuyện lạ kỳ trong cuộc đời chinh chiến của mình, về những kẻ như voi hùng hục "không ai chịu nổi" cho đến những thằng bị "môi" (tôi chẳng hiểu lắm về chữ này) "cách chi cũng không lên được." Tôi hơi hoảng, nhưng nghĩ mới chỉ như vậy thì chắc cũng không sao, vả lại tôi đã vừa rửa sạch nên chẳng có nguy cơ gì. Cô gái chẳng để phí thời gian, vừa ôm chân tôi vừa xoa nhè nhẹ và hà hơi thổi vào tôi liên tục. Quả nhiên độ năm phút sau thì tôi đã khỏe và cứng cáp như bao giờ. Cô vừa cười ruc rích vừa mở túi xách lấy ra hai cái bao, giải thích cho tôi hiêu rằng hai cái thì tốt hơn một, vì "nó sẽ lâu hơn." Tôi thì thấy hai cái chắc ăn hơn một, nên chẳng phản đối gì cứ để cô mang vào. Cô trùm vào, xong xuôi ngay ngắn từng cái một, vuốt lại cho phẳng nơi đầu, mới lặng lẽ nằm ngửa ra. Tôi chưa như thế này bao giờ vì những lần khác đến đây thì tôi đã dạo đầu kỹ và chắc chắn rằng đối phương đã quá sẵn sàng ứng chiến. Nhưng nãy giờ cô này đã có gì đâu, thế nên tôi nhè nhẹ thăm dò xem thế nào.

- Em đau à?

- Kh..không

Mặt cô hơi nhăn, nhưng nếu cứ vậy thì chẳng bao giờ xong chuyện, nên tôi bắt đầu đi nhanh hơn và quả nhiên mặt cô giãn ra, bắt đầu có những tiếng kêu nho nhỏ. Có lẽ là cô cố ý, vì tiếng kêu hơi sắc và có vẻ gượng gạo. Tôi đẩy thêm tí nữa thì thấy vẫn chẳng có gì ghê gớm, tệ hơn là cô bắt đầu kêu mỗi lúc một to, tôi chưa từng nghe ai kêu như vậy bao giờ.

Gặp lúc khác thì tôi sẽ ngừng lại, hôn đối phương để hoãn binh và chờ họ đi cho đều nhịp, nhưng đã nói đây không phải là bình thường, và trong thâm tâm tôi cũng muốn xong sớm, nên tôi bèn ngưng lại và bảo cô sấp xuống. Cô ngoan ngõan nghe theo, thế là từ phía sau, nơi tôi chỉ phải nghe cô kêu mà không phải nhìn thấy mặt cô lúc cô cố kêu lên như vậy, tôi thúc mạnh dần, mạnh dần và nhanh mãi mặc cho tiếng kêu ngày càng sắc vang lên một cách khó chịu ở phía trước. Đến lúc tôi cảm thấy tiếng kêu vừa quá giới hạn thì tôi cũng vừa làm xong việc của mình, ôi trời may quá.

Tôi chẳng cảm thấy gì ngoài cảm giác nhẹ nhõm, kéo dài cho đến lúc cô kéo tôi vào toa lét rửa ráy cho tôi, cả khi cả hai mặc quần áo và tôi trả tiền cho cô theo như đã thỏa thuận, tôi có cho thêm một ít vì hình như giá ban đầu có hơi thấp. Chỉ có thế mà cô đã cảm ơn rối rít. Xời, chúng ta đều đang bóc lột nhau cả thôi cô em ạ.

Tôi cho cô đi quá giang một đoạn, khi đi về cứ cảm thấy mình vừa mới đánh mất đi một cái gì...

2 /

Mùa thi tốt nghiệp -

Lão thầy Triết

Triết học là một môn chắc chắn có nhiều sinh viên không thi qua nhất. Lão thầy dạy môn đó lại càng là người khó chịu nhất trong số các thày. Ở cái trường này không sinh viên nào mà không kinh hãi cái lão mập lùn, tóc hoa râm ấy. Lão đã ở độ tuổi xấp xỉ 60, sắp nghỉ hưu đến nơi rồi, lão nghiêm khắc và nổi tiếng liêm khiết, đừng hòng chạy chọt gì môn của lão. Nghe đồn nhà lão giàu lắm, lão chỉ dạy học thôi, không ăn tiền của sinh viên bao giờ.

Đây đã là lần thi lại thứ 3, cả lớp nó chỉ còn có hai người không thi qua, nó và một con bé nữa. Từ ngày chuyển khỏi nhà bác ra ở riêng, nó học hành kém hẳn, tuy vậy cũng thi lại qua hết rồi chỉ còn môn này thôi. Nó có thể được nợ để lên học tiếp năm thứ 2. Con bé kia thì nguy kịch hơn, nợ nhiều lắm, không chừng phải học lại năm thứ nhất. Nó nghe loáng thoáng vậy thôi chứ không quan tâm lắm, mình sống được là mừng rồi. Khi ra về chỉ nghe lão Triết nói với con bé ấy: "Cô đã hết lượt thi năm nay rồi, môn của tôi cô đã thi trượt. Hi vọng cô đủ tiêu chuẩn để lên lớp... Nếu không cô đành học lại năm nay". Con bé im lặng, dĩ nhiên là nó không muốn học lại rồi. Nó là một đứa nhà quê lên, học thêm một năm nữa là kéo theo nhiều sự tốn kém, bản thân nó giờ ngoài việc đi học còn phải làm thêm đủ thứ để trang trải chuyện học hành...

Và đây là câu chuyện của con bé sinh viên nhà quê ấy.

* * *

Chiều hôm ấy, cô đến trường lảng vảng gần văn ph*ng Khoa Triết, đợi khi các giáo viên khác về hết để đánh liều vào gặp lão Triết, cô biết lão vẫn ở lại muộn hơn các giáo viên khác. Khi đã hơn 5 giờ chiều, chắc mẩm không còn ai, sẽ dễ hơn để cô nói khó với lão xin khoa đặc cách cho cô thi lại lần 4, cô nghĩ nếu được thi lại cô sẽ cố gắng vượt qua. Ngập ngừng hồi lâu, cô gõ cửa nhè nhẹ.

- Xin mời vào - Đúng là lão rồi, cái giọng nói khó chịu của lão không thể lẫn đi đâu được

Cô mở cửa rón rén đi vào, không quên ý tứ khép cửa lại.

- Lại là cô à? Còn việc gì nữa thế - Lão ngước lên nhìn, giọng cắm cảu

- Em muốn trình bày với thày một việc...

Và cô bắt đầu nói về hoàn cảnh của mình, việc học hành sa sút do những nguyên nhân phải làm thêm, dạy gia sư. Cô trình bày về những môn khác đang nợ có thể khiến cô phải học lại...

- Nhưng tôi giúp gì được cô, cô đã không cố gắng đến tận lần thứ 3 rồi còn gì.

Lão cắt ngang, nhìn xoáy vào cô qua cặp kính cận trễ xuống tận mũi, cô lúng túng cúi xuống, mân mê tà áo nói lí nhí:

- Em xin thầy đặc cách cho em thi lại lần nữa...

Im lặng. Lão chăm chú quan sát cô sinh viên tội nghiệp. Phải nói là con bé cũng hoàn cảnh đấy, xa nhà phải tự lo bươn chải. Lão thừa biết cô phải làm thêm rồi, đã hai lần lão thấy cô chạy bàn ở quán cà phê đầu phố nhà lão, dĩ nhiên là cô không thấy lão. Nhìn cô khi ấy ăn mặc mát mẻ, áo thun, quần jean bó sát người, eo thon tròn lẳn, mông lắc tanh tách lão đã nghĩ nó chẳng học hành gì rồi. Giờ nhìn cô ngồi trước mặt đây, lão trầm ngâm... Nhìn kỹ thì con bé không đẹp nhưng hiền hiền. Dáng dấp nom cũng được, cao dong dỏng, thân hình thon thả nhưng đầy đặn, khuôn ngực thiếu nữ đang phập phồng lo âu. Tự nhiên lão thấy cái tuổi 60 của lão vẫn chưa già, lão nhìn khuôn ngực con bé như muốn xuyên thấu qua làn áo mỏng. Sau lần áo ấy là một bộ ngực non tơ mơn mởn với đôi nhũ hoa xinh xắn. Lâu rồi lão không còn được thấy cái đó, cái đó đã lùi vào dĩ vãng quá xa khi mà giờ đây vợ lão cũng ở cái tuổi xấp xỉ như lão. Và còn gì nữa, khuất sau mặt bàn kia, bên trong cái quần jean, hẳn cặp đùi con bé sẽ thon dài và trắng nõn nà. Và giữa hai đùi nó... Cái đấy trông thế nào nhỉ. Hẳn cũng phải mượt mà nổi phồng lên mũm mĩm. Lão bỗng khao khát được thấy cơ thể thiếu nữ tràn đầy sức sống kia quá chừng.

- Tôi cho cô thi lại lần nữa... Vậy, cô có hứa với tôi một điều không? - Lão hỏi và đứng lên đi chắp tay sau lưng vòng ra sau cô.

- Em hứa... Em sẽ thi tốt - Cô lắp bắp, tin rằng lão đã động lòng.

- Đấy là điều đương nhiên cô phải làm... - Lão cười và đặt tay lên vai cô.

Cô giật mình, hơi so vai lại. Giọng lão cất lên từ sau lưng cô:

- Tôi biết là cô phải làm thêm, còn biết cô làm thêm ở đâu và làm gì...

Cô ngồi yên, hẳn là lão biết mình chạy bàn ở quán rồi... Lão ngó xuống qua vai cô, lấp ló trong cổ áo bờ trên cặp vú nổi cao trắng ngần. Lão thấy cả viền áo lót của cô và khe ngực sâu giữa hai bầu vú tròn căng trong áo lót. Lão đánh liều đặt hai tay lên vai cô nắn nhè nhẹ, cô khẽ rùng mình. Không để cô kịp phản ứng lão nói thao thao:

- Tôi biết cô nợ nhiều môn, nếu thêm môn này cô chắc sẽ phải học lại... Mà cô biết đấy học lại là sự mất mát lớn cả về thời gian lẫn tiền bạc. Cô thì không dư dả gì... Tôi sẽ để cô thi lại thêm lần nữa, lần này chắc chắn tôi sẽ để cô qua... Đổi lại tôi cần ở cô một điều...

- Điều gì thưa thầy... Em sẽ thực hiện ngay ạ! - Nỗi vui mừng vì thoát được môn này khiến cô hứa ngay, không nhận thấy những ngón tay lão đang đi dần xuống cổ, phần trên ngực cô.

- Tôi già rồi... Đã lâu lắm không được thấy vẻ đẹp của một thiếu nữ... - Những ngón tay lão luồn vào trong cổ áo cô, chạm vào một bên vú.

Cô giật mình định bật dậy nhưng hai bàn tay lão đã ấn xuống vai cô giữ lại.

- Tuỳ cô thôi... Nếu cô chấp nhận học lại... Cô thấy đấy, tôi đã già, cũng không đủ sức làm gì đâu, có chăng chỉ là thoả mãn bàn tay và đôi mắt thôi.

Lão buông ra, đi lại mở cửa hé đầu nhìn ra ngoài. Hành lang vắng tanh, giờ này mọi người đã về hết. Lão đóng cửa lại, bấm chốt... Cô giật mình thảng thốt quay đầu lại nhìn lão đang đi vào.

- Em xin thầy... Em không làm được điều ấy...

- Thì tôi có bắt buộc cô đâu... - Lão từ tốn - Tôi nói là không làm tổn hại cô mà, cô hiểu chứ.

Cô ngẫm nghĩ... Nhớ tới chàng người yêu đang ở quê. Mình chỉ chiều lão một tý thôi, để lão mơn trớn, chắc lão cũng chỉ muốn thế, đổi lại mình sẽ không mất một năm học... Lão đang đứng sau lưng, tay lại để hờ lên vai cô thăm dò:

- Thế nào, cô đồng ý không...

Vẫn để lão đặt tay trên vai, yên lặng hồi lâu cuối cùng cô quyết định:

- Vâng... - Cô đáp khẽ như một hơi thở và nhắm mắt lại.

Chỉ chờ có thế, bàn tay lão trườn xuống chui vào trong ngực áo cô, chụp lấy một bên vú nắn bóp. Bầu vú chắc nịch, chật căng trong áo lót, lão luồn tay vào trong áo lót... Da thịt con gái mới lớn mịn màng quá, nóng hôi hổi sờ mà sướng cả tay.

Lão cúi xuống vén tóc cô lên, cái gáy cao trắng ngần có một nốt ruồi son thật khêu gợi. Lão ghé môi hôn khẽ, quả thực đời lão chưa có lần nào thấy thân thể ai khác ngoài vợ lão. Mà khi còn trẻ vợ lão đến với lão khi đã ở tuổi gần 30, đâu có được như con bé này. Cô nghiêng đầu chịu đựng, lão hôn hít khắp gáy và cổ cô. Tay lão vẫn mâm mê một bên vú, những ngón tay lão đang vân vê đầu vú khiến cô thấy nhồn nhột. Rồi bàn tay ấy thò sang ngực bên kia tiếp tục vày vọc, dường như lão chưa bao giờ được chụp gọn trong lòng bàn tay một bầu vú căng đầy núng nính đến thế mà nắn bóp, lão mê mải làm cô thấy thời gian trôi qua dài bất tận.

Rồi lão cũng kéo cô đứng lên, dìu lại chỗ chiếc đi văng kê sát tường. Cô thấy mình cao hơn lão cả cái đầu, lão lùn thật, cô thoáng nghĩ và ngồi xuống cái đi văng êm ái. Lão quỳ xuống trước mặt cô, hai tay đặt lên hai dầu gối cô, từ từ dang rộng hai đùi cô ra. Cô vội lấy tay che phần giữa háng đang dạng ra, nhìn lão van lơn:

- Em xin thầy...

- Không sao đâu... Cô đừng lo lắng quá thế... Tôi sẽ không làm tổn thương cô mà - Lão an ủi

Lão xích vào gần hơn giữa hai chân cô, ngước lên nhìn vào cặp mắt đang hoang mang sợ hãi... Lão nhẹ nhàng gỡ từng nút áo cô. Khi hàng khuy áo đã mở hết, lão kéo cái áo trật xuống khỏi bờ vai cô. Lão lặng người ngắm nhìn... đôi bờ vai nhỏ nhắn, khuôn ngực đầy căng lên trong áo lót. Lão gỡ hai dây áo lót tụt xuống hai bên cánh tay cô, rồi luồn tay ra sau lưng mở cái móc khóa. Cái áo lót chật căng bung ra, tụt xuống làm lộ ra bộ ngực tròn căng đẹp ngỡ ngàng. Lão bỏ kính ra, ngắm nhìn hồi lâu đôi gò bồng đảo của người thiếu nữ đang vào độ xuân thì mơn mởn tràn đầy sức sống... Đẹp quá, lão thì thầm, hai tay vuốt ve, xoa nắn rồi áp mặt vào đó. Mùi hương thơm tho của da thịt con gái làm lão ngây ngất, lão cà khuôn mặt mình lên hai bầu vú cô gái, lim dim tận hưởng sự mịn màng của làn da thiếu nữ mỏng manh. Đôi bàn tay lão nắn bóp, núm vú cô đã se lại nhú lên như hạt đậu, lão lè lưỡi gại gại lên đó...

- Đừng... thầy... - Cô rúm người lại đẩy khuôn mặt lão ra. Nhưng mặc, lão vẫn lăn vào.

Cô trân người, lão làm mình nhột quá, gai hết cả người. Cô nhớ người yêu cô và những đêm trăng sáng bên triền đê... Anh cũng đã làm cô thổn thức không kìm được khi vùi mặt vào ngực cô. Tưởng như bàn tay đây là của anh, khuôn mặt đây là của anh... Cô đắm chìm trong nỗi nhớ nhung để mặc lão thoả thuê với bộ ngực của mình...

Chợt nhận ra đôi tay lão đang lần mò mở khuy quần mình, cô choàng tỉnh giữ tay lão lại.

- Ôi không, thầy... Em xin thầy... Đừng cởi quần...

- Tôi chỉ muốn chiêm ngưỡng thôi... Cô hãy chiều tôi một chút... Cô còn nhớ điều tôi nói ban nãy không - Lão nhìn cô đang nhăn nhó, nói rành rẽ.

- Nhưng em ngượng lắm... Em xin thầy... - Cô van xin.

- Chỉ một lát rồi cô sẽ hết ngượng ngay thôi, tin tôi đi... - Lão khích lệ.

Thôi thì cũng đành vậy, đã đến nước này rồi thì mình cố thêm chút nữa, cứ coi như anh ấy đang ngồi trước mặt vậy... Cô nghĩ thầm, buông lỏng tay ra để lão mở tung khuy quần ra và kéo khoá quần xuống. Trông thấy cái quần lót bên trong lộ ra, lão xốn xang trong lòng... Lão nắm hai bên quần jean kéo xuống, cô phải miễn cưỡng nhấc mông lên để lão lôi được nó tụt xuống hắn dưới mắt cá chân của cô. Đúng như lão tưởng tượng, cặp đùi con bé đẹp tuyệt. Trắng mịn màng, thon dài và săn chắc. Cái quần lót ôm lấy háng con bé, nổi gồ lên cái mu hình tam giác giữa cặp đùi... Chà chà... rồi ta sẽ được thấy cái ấy của con bé. Ngay đây thôi, sau cái xi líp mỏng tang này, xxx của con bé đấy. Lão run run sờ tay lên cái mu đầy đặn mum múm múp của con bé và nắn nắn nhè nhẹ. Mềm mại quá, nhũn như trái chín nẫu vậy. Ngón tay cái của lão miết vào giữa chỗ ấy, nơi có cái khe hõm xuống chia đôi cái tam giác thành hai múi căng mọng. Con bé run rẩy, lão ngước nhìn, mắt nó nhắm nghiền, cặp môi run run. Hẳn là nó còn trong trắng đây. Cứ nhìn vẻ ngoài thế này là biết, lão sung sướng khi nghĩ rằng mình đang được sờ mó một tấm thân chưa lấm bụi trần, còn nguyên trinh tiết.

Lão khẽ banh rộng đùi con bé sang hai bên, nó run quá cứ rúm lại khép đùi vào. Phải rất nhẹ nhàng mơn trớn chậm rãi lão mới kéo được rộng hai đùi con bé ra. Háng nó chạng ra, cái mu hình tam giác nổi phồng lên đầy đặn giữa mé trong cặp đùi nó, được ôm khít bởi cái xi líp nhỏ vừa vặn... xxx con bé đấy, ngón cái lão di di vào giữa cái tam giác ấy, quần lót chỗ ấy lõm vào hằn xuống một vạch sâu... Hà hà... khe xxx đấy, cái mẩu nho nhỏ nhô lên ở giữa đây... Nhị xxx đấy, cái chỗ sung sướng của con gái đây mà, đang cưng cứng dần... Không thấy con bé phải ứng gì, nó cứ đờ người ra, hẳn là đang thích đây. Chưa được ai mó vào thế này bao giờ mà, lão móc ngón rỏ kéo đáy quần lót sang một bên. Ui cha... lông xxx mịn quá, lão di đầu ngón tay vào khe xxx con bé. Ướt nhơn nhớt, nó đang nứng đây... Lão thấy phía chỗ bụng dưới lão nóng lên, cảm giác sôi sục như thủa còn trai tráng

Cô gái đang chìm đắm trong những đêm trăng sáng ở quê nhà. Anh đang chà xát bàn tay mạnh mẽ trên háng cô, quần dài của cô đã tụt xuống tận đầu gối, còn chiếc xi líp mỏng manh cũng đang bị đẩy xuống dưới đùi. Ngón tay anh đang miết vào chỗ sâu kín nhất của cô, trơn ướt quá, cầu mong anh đừng cho ngón tay vào, mặc dù anh hay thích làm thế. Đã hơn một lần cô chiều anh nhưng cô vẫn e ngại những ngón tay ấy. Nó vào sâu lắm, gại gại bên trong làm cô thốn người, anh hay chọc chọc ngón tay trong ấy làm phát ra những tiếng nhanh nhánh nghe ngượng chín người. Anh hay kéo khoá quần xuống rồi cầm tay cô ấn vào trong quần anh, cô e ngại khi chạm phải cái ấy của anh, sao mà to thế, cứ nần nẫn như một khúc bánh tét ấy. Nhưng cầm cái ấy lâu lâu trong tay mà nắn nắn cô cũng thấy thích. Rồi tới lúc anh trườn lên mình cô, đầu gối anh gạt hai đùi cô dạng ra, và cái ấy đi vào trong cô nóng bỏng và căng cứng. Anh nhẹ nhàng dấn mình xuống háng cô, cái dùi của anh khoan xoáy vào trong cô xốn xang thổn thức... Nó làm cô bồng bềnh chao đảo rồi đẩy cô lên ngây ngất trong cơn khoái cảm tột cùng.

Lão kéo cái mảnh vải cuối cùng ấy tụt xuống dưới đùi con bé. xxx con bé lộ ra trắng phau, mu xxx khum khum nhô cao trên háng, lông mịn như tơ rối... Nhìn thích thật, tuyệt đến thế là cùng, người đâu mà có cái xxx đẹp thế... Đúng là tuổi trẻ, mình già lão quá rồi, thật uổng phí cái tuổi xuân ngày trước. Lão than thầm trong bụng, thuận tay vuốt cái quần lót tuột hẳn xuống kheo chân con bé. Dang rộng hai chân con bé ra chút nữa, lão thèm thuồng nhìn tròng chọc vào chỗ ấy. Hai cánh hoa hé mở e ấp, nhị hoa nho nhỏ hồng hồng lấp ló bên trong. Bàn tay lão rờ rờ trên đùi con bé rồi từ từ tiến dần lên háng nó. Lão vạch hai mép ra, di ngón cái vào cái khe nhỏ, đã ướt nhớt cả rồi, lão bập ngón cái ấn vào sâu trong khe... Con bé co rúm người vội khép chân lại.

- Ôi không, thầy... Em xin thầy... - Con bé chợt tỉnh, trở về với thực tại.

- Đẹp quá... Bướm em đẹp quá... Tôi ao ước được sờ một cái bướm như thế này đã từ lâu. Xin em chiều tôi chút xíu... Rồi em sẽ toại nguyện hơn những gì tôi đã hứa.

- Em chỉ xin thầy cho em thi lại thôi... Em không muốn gì hơn... Cho em mặc lại quần vào đi, em xấu hổ lắm...

Lão quyết không nghe, ngón tay lão ấn sâu hơn nữa, lọt vào cái lỗ nóng bỏng ướt đẫm của con bé. Nó bặm môi lại khép chặt đùi vào, túm lấy tay lão cố kéo ra khỏi háng nó, thổn thức:

- Không mà... Thầy buông tay ra... Em xin thầy...

- Kìa em... - Giọng lão nài nỉ - ... Em cho tôi được tận hưởng cái ẩm ướt ngọt ngào của cái này đi, rồi em sẽ thấy thích ngay thôi...

- Thầy... thầy muốn làm gì. - Cô thảng thốt, mở to mắt nhìn lão.

- Ồ, đơn giản lắm... Nào, em hãy dạng chân ra đi... - Lão cười, nheo mắt một cách dâm đãng.

- Không... em không thể... Thầy, thầy không thể làm thế được... - Cô hoảng hốt nghĩ lão sắp làm cái việc mà chàng đã từng làm với cô, cô thấy ghê sợ.

- Tôi... tôi muốn hôn vào chỗ này thôi... Em chiều tôi chứ. - Lão trấn an, càng nghĩ con bé này còn trong trắng.

Lão muốn hôn chỗ ấy... Eo ôi ghê chết đi được, chàng của cô cũng chưa từng dám hôn chỗ ấy. Cô nghĩ thầm theo lối cổ hủ của con bé nhà quê, chưa bao giờ cô nghĩ người ta lại làm thế, hôn môi thôi chứ ai lại... Điều này làm cô tò mò, đàn ông họ ham hố kỳ lạ thật, cái chỗ ấy giờ ướt nhoe ướt nhoét mà lão cũng muốn ghé miệng vào đấy ư? May mà mình mới tắm sáng nay chứ không thì... nó oi nồng lên ấy chứ.

Nhưng lão đã úp mặt vào háng cô, ôi lão làm thế thật... Cô rùng mình khi cái lưỡi nóng rẫy của lão lướt trên cái mấu nhỏ của cô, chỗ ấy vẫn làm cô bủn rủn mỗi khi anh mơn trớn nghịch ngợm bằng mấy đầu ngón tay, bây giờ cảm giác ấy còn hơn thế nhiều lần... Cô thấy bụng dưới cứ sôi cuộn lên, vùng háng và mé trong đùi râm ran như có kiến bò, xxxg ngực nghẹn lại làm hơi thở trở lên hổn hển. Cô sững sờ giây lát vì ngạc nhiên, cố che dấu để cảm xúc đừng bật ra thành những tiếng rên, cô lặng yên và thích thú để mặc lão lia cái lưỡi to bè trong cái khe ướt át của mình...

Lão chưa bao giờ làm thế này, tất nhiên là với vợ lão, lão có biết ai ngoài vợ đâu. Nhưng thấy cái xxx trắng tinh thơm tho của con bé lão thèm được cắn, được mút quá đỗi nên lão mạnh dạn làm thử coi. Ai dè cũng thích thật, khi môi và lưỡi lão tiếp xúc với chỗ da thịt mỏng manh nhạy cảm này lão mới cảm nhận được hết sự tuyệt diệu của cái xxx con gái... Nó mềm mại, đàn hồi, toát ra một cái mùi quyến rũ... Cái mùi ấy đang ngày càng đậm hơn, quyện lại nơi đầu mũi lão. Lão rời cái xxx ra, vị của nó còn đầy trong miệng lão. Thích thật, lão banh rộng hai mép xxx con bé, giờ đã nứng lên đỏ hồng và căng mọng, lão chăm chú nhìn... xxx nó trơn mướt, đỏ chon chót, mở ra như một con sò nhỏ đang há miệng... Thật hoàn hảo, chưa bao giờ lão thấy một thứ đẹp và hấp dẫn đến vậy. Nhìn lỗ xxx nó kìa, nhỏ tí, có còn trinh không nhỉ, sao lồ lộ ra thế kia... Lão tự hỏi và không kìm được ham muốn khám phá cái chỗ sâu hút bí ẩn đó. Lão đưa ngón trỏ lên, từ từ cho vào trong, sâu dần... sâu dần... rồi ngập lút. Nóng hổi và mút chặt, trong ấy chất nước nhờn quánh đặc, lão bắt đầu khều móc nhè nhẹ... Con bé đã ngửa hẳn người ra đi văng, khuôn mặt nó ngây dại đờ đẫn vì sự hưng phấn kích thích làm đầu óc nó mụ mị. Cảm giác hệt như anh đưa cái ấy vào trong mình, nó rạo rực xốn xang khó tả... Những tiếng ư ư khe khẽ không kìm nén nổi của chính mình làm cô chợt tỉnh, mình đã đi quá xa rồi chăng, lão ấy đang đút ngón tay vào trong mình, thích thật đấy nhưng xấu hổ quá... Ai lại tô hô ra cho lão ấy nghịch thế này.

Bỗng dưng thấy lão đổ ập lên người mình, cô choàng tỉnh chới với, thất kinh la lên:

- Ối, thầy... Thầy làm gì thế... Không, không...

- Em... em... chiều tôi một tý... Tôi không kiềm chế nổi rồi... - Lão lắp bắp, khuôn mặt đỏ lựng ghé sát mặt cô chực hôn.

- Ái... Không... ... Chết rồi... Ôi trời ơi...

Cô nấc lên tắc nghẹn khi nhận ra cái vật gớm ghiếc của lão đã thuốn vào trong mình... Điếng người vì uất ức, cô chết trân oằn mình dưới sức nặng của lão. Cái vật kia đang trượt sâu vào trong cô căng cứng và nóng hổi... Lão thở phì ph* thả mình nằm bẹp xuống người cô, sung sướng khi đã đưa được cái của quý của lão vào trong cái nơi sâu kín của cô. Không hiểu lão cởi quần lúc nào mà nhanh thế, cái quần của mình nữa, một bên ống quần đã tuột ra khỏi cổ chân từ bao giờ. Khi thấy lão đè lên mình, cái của nợ cứng nhắc của lão đã tì vào háng cô. Tưởng lão già thế, ai ngờ... Bây giờ lão đã cho được cái ấy vào rồi, cố sức cũng chẳng đẩy được lão ra, thôi đành cắn răng chịu đựng lão ấy vậy... Thật khổ cái thân mình...

Lão bắt đầu nhúc nhắc, cái vật kia chuyển dịch trong mình cô nhồn nhột... Trời ơi, một lão già 60 đang dậm dật trên người mình, chua xót quá, chỉ tại mình nghèo quá mà ra nông nỗi này. Nếu không phải lo kiếm tiền thì đâu có hỏng thi, đâu có phải chịu nhục nhã thế này cơ chứ. Cô cắn chặt môi cố nuốt tiếng nức nở vào trong lòng...

Lão đắc chí tự phục mình là nhanh nhẹn chớp được thời cơ. Khi con bé đang đờ đẫn vì cảm xúc mới lạ là khi lão cũng nổi cơn thèm muốn, cái của quí căng cứng trong quần làm lão phải mở quần thả nó ra. Rồi nhận thấy mình chỉ cần đè ập lên ấn cái ấy vào xxx con bé là xong, thoả ước nguyện được chiếm đoạt một tấm thân thiếu nữ mơn mởn. Và cơ hội cảm nhận trọn vẹn một cái xxx trẻ trung thơm như múi mít kia không có gì là xa vời cả. Lão bèn nhẹ nhàng nhấc chân con bé lên gỡ cái ống quần và quần lót ra khỏi cổ chân nó... rồi chồm lên. Thế là mình làm thịt được con bé, cũng dễ thật, nhưng hơi tiếc vì con bé hẳn đã mất trinh từ trước rồi, mình đưa buồi vào cái thụt, chẳng trở ngại gì. Nó cũng không phải vừa đâu, chắc cũng đã yêu đương tơi bời ra rồi đấy. Nhưng cũng chẳng sao, thế này là sướng lắm rồi, được biết cái cảm giác đút buồi vào cái xxx mới, khít khìn khịt thế này có kém gì gái tân... Chao ôi, đã quá... Già chừng này rồi mới được nếm một miếng ngon, phải chơi sao cho khéo, cho lâu mới khỏi phí cái của giời... Đúng là của giời thật, bướm bay giữa trời, thằng nào nhanh tay thì bắt được, bắt được rồi thì chơi cho thoả, vầy cho sướng mới thôi...

Vừa hì hục trên thân thể con bé, lão vừa miên man nghĩ ngợi đến cái cơ hội hiếm có mà lão đang được tận hưởng. Bằng tất cả kinh nghiệm mấy mươi năm mải miết trên xxx vợ, lão cố gắng điều hoà hơi thở và chuyển động để kéo dài những giây phút quý giá. Cái chày của lão vẫn còn gân guốc chán đang giã nhịp nhàng trong cái cối ướt đẫm của con bé nghe sòm sọp những tiếng chắc nịch. Con bé nằm chành bành ra gắng chịu đựng những cú dập của lão thầy già, cái bụng mỡ và cái háng to nung núc của lão dập xuống bành bạch. Nó không dám mở mắt nhìn lão nữa, cứ nằm im thin thít, thi thoảng hư lên một cái khi lão dập mạnh quá. Nó thấy mình trơ ra, không còn cảm xúc gì nữa, lão già rồi mà dai thật, chơi mãi mà vẫn hăng... xxx nó rộng ra, đẫm nước làm thoát ra những tiếng ọp ọp, sịt sịt mỗi khi buồi lão sập vào...

Rồi lão ôm cứng lấy nó, cuống quít dập liên hồi... Ôi trời ơi, lão sắp xuất ra rồi đấy... Cái vật kinh khủng đang sầm sập đâm vào dưới mình kia sắp sửa tuôn vào trong mình cái chất nhầy nhụa ghê tởm của lão... Thôi chết, không khéo thì mình có chửa mất... Không, không, phải ngăn lão lại... Nó vùng vẫy nhưng không kịp rồi, lão đang gồng người ép chặt cứng lên mình nó, buồi lão căng ra trong nó, giật giật liên hồi phóng vào tận đáy sâu trong âm đạo nó những đợt tinh dịch nóng bỏng... Lão sướng quá, cứ đờ ra, buồi lão vẫn co giật từng hồi tưởng như toàn bộ sinh khí của lão trút cả vào tận đáy cùng lỗ xxx con bé. Lão cứ nằm im trên mình nó như thế mãi một lúc lâu sau mới nặng nề nhấc mình lên rút buồi ra khỏi lỗ xxx nó. Lỗ xxx con bé mở toang hoác, đỏ chon chót... Lão ngồi xuống thò ngón tay vào cố vớt vát chọc ngoáy. Con bé hất tay lão ra, khép đùi lại úp mặt vào thành ghế bật khóc tức tưởi... Giờ nó mới thấy hết được sự nhục nhã ê chề mà nó vừa phải chịu đựng. Háng nó đau âm ỉ và sâu trong đó, cái chất nhầy trắng đ.c của lão đang từ từ chảy ra ngoài ướt nhoét dưới đít nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro