CHAP 37 - KEN CTV

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này theo lời kể của Forth.

Đây là trang facebook của Beam.

Bác sĩ đúng là bác sĩ. Dù chơi bời, điên cuồng, playboy tới cỡ nào, facebook cũng không cập nhật cái gì hết. Bài đăng gần nhất là lúc Beam đi uống cùng bạn bác sĩ man rợ của nó hồi tháng trước. Nhìn có vẻ đã qua khoảng 15 ngày rồi.

Tôi vừa mới tách ra với Beam lúc nãy. Beam chở tôi về khoa. Tôi thì dụ dỗ biết bao nhiêu cách để nó đi ăn kem với tôi tiếp. Nhưng nó cứ rầy tôi rằng mặt sắp sưng lên rồi mà còn định ăn đồ lạnh nữa. Mình thì không muốn tách ra với nó, nhưng cũng phải làm theo lời vợ trong tương lai của mình (Eh, tôi nghĩ rằng đang có người thấy ghét tôi rồi đó). Sau đó thì giải tán về phòng trọ với việc tôi lái xe môtô theo sau xe hơi của Beam suốt đường đi. Hên dữ lắm khi mà Beam không đuổi cổ tôi giống như mấy ngày trước.

Từ việc tôi cố gắng biến mất khỏi cuộc sống của nó suốt 5 ngày, thành ra mỗi ngày, tôi trở thành người cuồng dại Beam. Việc vào facebook của Beam mỗi lần tôi online là điều đầu tiên thể hiện rằng tôi cuồng Beam.

Tôi nói quá lên vậy thôi. Nhưng điều đó có vẻ khó nói lắm. Bộ dạng ngoại hình của tôi có thể là thằng Forth phong cách lưu manh, mạnh bạo thông thường, nhưng bên trong đầu tôi nè...

.
.

Toàn là Beam, Beam, Beam và Beam.

.

Tới nỗi tôi nhớ rằng lúc tôi có tình cảm với Yo, nó không giống như vậy không phải sao? Ờ, có thể lúc đó tôi thích Yo, lo lắng cho Yo. Không biết nữa, em nó nhìn có vẻ phiền muộn và mọi lần tôi đều thấy, thấy rồi thì lại muốn chăm sóc. Yo là người đáng lo lắng, đáng chăm sóc lắm.

Nhưng với Beam... Không hề có dáng vẻ đáng chăm sóc dù chỉ một chút. Nhìn cũng đủ biết rằng tự lo cho bản thân được (Tôi nhớ như in cú đạp của Beam. Nếu được làm người yêu với nhau, tôi tuyệt đối sẽ không dám về khuya), thân thì cao to (nhưng tôi cao hơn nhé), không ốm yếu mỏng manh. Nói đơn giản đó là Beam là đứa con trai bảnh bao thường thấy đó.

.

Có gì làm cho tôi nhớ tới nó tới như vậy nhỉ?

.
.

Sự tiếp xúc...

.
.

Tiếng rên...

.

Tôi đi nói là Beam điên, nhưng tôi mới là người điên đây. Haizzz... đổi chủ đề gấp.
Tôi thở một hơi dài trong khi viết status. Nó giúp tôi giải tỏa cảm giác đi một chút và nếu Beam vào nghía facebook của tôi thì... Toàn là bài hát mơ mộng, nhớ nhung không thôi.
Tao đúng là bị nặng lắm rồi...

.
.

| Nhớ, muốn gặp mặt. |

.

Tôi đánh chữ cái điều đúng với trái tim mình nhất. Không lâu sau thì có các cô gái vào nhấn like quá trời và theo sau đó là bạn của tôi, mà tụi nó thích chọc ghẹo muốn chết. Phần lớn các cô gái bình luận là nhớ ai thế, đại loại vậy. Còn bạn tôi ấy hả...

.
.

| Nứng quá thì đi gõ cửa phòng người ta đi... |

.

Thằng quần! Tôi đánh chữ chửi tụi nó suýt chút nữa không kịp. Tụi nó đúng tâm thần. Khi thấy tôi khó chịu, gặp rắc rối thì tụi nó tới bình luận tục tĩu, thô lỗ đầy status của tôi. Tóm lại tôi sai vì là người bắt đầu. Thiệt chứ, tụi bây hào hứng ghê nhỉ!

Tôi cứ nhấn này nhấn kia liên tục theo kiểu người kiếm gì đó làm, không để cho bản thân rảnh rỗi (Thay vì mày nên học bài nhỉ? - - ). Không hề nghĩ rằng Beam sẽ online facebook do nhìn từ thống kê việc đăng status hay đăng hình cứ 3 tháng 1 lần. Bởi vì vậy tôi tiếp tục vào ngắm hình cũ của Beam. Beam là người cẩn thận. Bồ nhiều (tôi nhớ được) nhưng không thấy người nào được nhận vinh dự ở trong hình trên facebook của nó dù chỉ một người.

.

Tôi xem liên tục cho tới khi... Tôi thấy hình nó chụp với tôi!

.

Tại sao trước đây tôi chưa từng thấy vậy?...

Đó là hình chụp ở trong một quán rượu. Tôi quàng cổ Beam, Beam quàng cổ tôi, ở trong cùng một khung hình và trong tay mỗi người cầm 1 ly rượu.
Chụp hồi nào tôi cũng không nhớ nữa là. Nhưng bây giờ tôi nhớ như in trong lòng cùng với nhấn lưu vào điện thoại một cách nhanh chóng. Beam viết caption ngay dưới hình đó rằng...

.
.

| Thằng quần này thì đẹp trai quá mức. Giảm độ đẹp trai xuống chút đi! #forthbeam |

.

Đã trôi qua bao nhiêu tháng rồi nhỉ?... Tôi thích cả caption, thích cả hashtag. Lúc đó chắc là nó chỉ caption chơi chơi, viết chơi chơi bởi vì lúc đó tôi và Beam không có gì sâu xa với nhau, chỉ là bạn cùng bàn rượu thôi.

Nhưng bây giờ tôi thích thú toàn bộ điều mà nó diễn tả dưới tấm hình dữ lắm. Nó làm cho tôi mỉm cười và vô ý nhấn like hình mà tôi nên nhấn like từ lâu rồi.

Sau khi thích thú hình trên màn hình, tôi đi tắm rửa thay đồ chuẩn bị ngủ. Soi gương và thấy mặt không có bị xấu đi bao nhiêu hết, chỉ có miệng bị rách và một chút vết bầm thôi. Và khi tôi quay trở lại máy tính để tắt nó...

.

.

.

Beam Baramee gửi tin nhắn facebook cho tôi!

.

Beam Baramee: Mày đào bới kiếm vũ khí cổ xưa gì hả?!

.

Tôi chau mày không hiểu gì. Nhưng rồi khi tôi vào xem điều mà Beam đang nói tới thì cuối cùng tôi cũng hiểu. Việc tôi nhấn like hình đã qua vài tháng, nó làm hiện lên trên newsfeed của nhiều người. Và bây giờ mọi người đang tạo ra xu hướng dữ dội bằng cách bình luận dưới tấm hình như muốn đánh sập với kiểu bàn tán hào hứng cực kỳ. Ví dụ như...

.
.

A: Tao nói rồi, cặp này nó có gì đó với nhau lâu rồi (12 likes)
B: Thằng Forth chết tiệt mặt như phê, không biết là say rượu hay say keo (3 likes)
(Chữ ‘keo’ đọc giống ‘áo blouse’ của bác sĩ trong tiếng Thái)

C: Hai đứa tụi nó cặp bồ với nhau hả? (5 likes)
D: Không phải thì cũng gần như phải @C (8 likes)

.
.

Phần lớn toàn là bạn khoa Kỹ thuật của tôi biết rằng tôi định đeo đuổi Beam không thôi. Chết mẹ rồi! Tôi há hốc mồm đứng hình trước màn hình, cứ như Beam đang nhìn chằm chằm tôi với khuôn mặt giận dữ cực kỳ. Chắc nó không muốn ai biết rằng một người nam tính (hơn nó) đang đeo đuổi nó.
Tôi phải đánh chữ trả lời chat một cách nhanh chóng.

.
.

Forth Jatu: Thì tại mới thấy...
Forth Jatu: Giận hả?

.
.

Beam đọc rồi, nhưng không trả lời. Cảm thấy rắc rối sắp đến với tôi hay sao ấy. Tôi buông đầu xuống nằm một cách căng thẳng. Dạo này Beam hay dễ bực bội nữa, nguyên nhân thì bởi vì tôi đây. Tôi không có giận gì nó đâu.

Khi đọc rồi Beam im lặng mất tích lâu lắm, một lúc sau... offline! Chắc chết, art muốn chết. Muốn dỗ nhưng không có ở đây cho tôi dỗ. Tôi nên làm gì đây?
(Art: chỉ người có cá tính nghệ sĩ, khác người)

Căng thẳng liền, thằng Forth căng thẳng liền... Nếu tôi gọi điện thì sợ rằng nó trách tôi lắm chuyện. Bây giờ tôi nói thẳng rằng tôi không còn là chính bản thân mình cho lắm. Nhưng không phải theo hướng tồi tệ, nó theo hướng tốt đẹp, rất là tốt đẹp. Tôi chịu nhường nó dữ lắm, chịu nhường một mình Beam thôi đó.

Nó có giữ trong lòng mà suy nghĩ không ta? Eh... Hay là nó sẽ đem tôi đi chửi với bạn bè nó, không thằng Kit thì cũng thằng Pha (Dạo sau này, cái người sau nó thường hay thích làm ra vẻ là ba của 2 đứa bạn còn lại). Cũng tốt đó, tên của tôi có thể được phát ra từ miệng của Beam một chút... Chắc không phải đâu. Tỉnh táo đi, tỉnh táo!

Trong khi tôi đang suy xét nặng nhẹ rằng nên gọi hay không gọi (thật lòng thì muốn gọi dữ lắm) thì điện thoại tôi đã reo lên như hấp hối trước rồi.

Hết hồn, cứ tưởng là ma dọa... Ba của Beam mà tôi vừa nhắc nó gọi tới. Bình thường thằng Pha không hay gọi điện cho tôi ngoại trừ rủ đi uống rượu. Khi nó quen với em Yo nó càng bặt mất tăm luôn, không hề liên lạc (sợ tôi sẽ tiếp cận người yêu nó qua đường nó hay sao?). Nhưng hôm nay nó gọi tới... có nghĩa là sao?
Tôi nhận cuộc gọi một cách từ từ. Miệng tôi đang bị rách hơi đau một chút.

.

“Sao?”. Tôi trả lời.

“Đang ở đâu vậy?”. Giọng không hề dữ dằn, không hề thể hiện sự chiếm hữu người của nó như đã từng.

“Phòng trọ, có gì không?”. Cả tôi cũng bình thường với nó. Con trai hợp cạ với nhau thì cãi nhau được bao lâu đâu chứ.

“Có chuyện muốn nói.”.  Giọng điệu nó trở nên nghiêm túc hơn.

“Chuyện gì?”. Tôi hỏi thằng Pha. “Không phải chuyện vợ mày đó chứ?”

“Nói đúng cũng thì cũng đúng... phải không ta? Tao không biết.”. Thằng Pha chết tiệt, mày làm ơn độc thoại với bản thân cho xong trước đi, được không? “Chuyện bạn thân của tao... thằng Beam... Tao phải nói chuyện với mày.”

.

Tôi nhìn đồng hồ... Thằng quần! Sắp tới 1 giờ sáng rồi. Tôi mới trở về từ việc chiến đấu ở tòa nhà khoa cùng việc Beam dẫn đi ăn cơm và sơ cứu vết thương về.

Nhưng nó muốn mở lòng nói chuyện một cách đàn ông với tôi, tôi mà lại không muốn nói chuyện sao!

.

“Được thôi, ở đâu?”

“(Anh Pha... định đâu vậy?). Đợi chút nhé, Forth chết tiệt... Sao em?”. Giọng đổi liền luôn, thằng quần! Từ nam tính, dữ dằn thành dịu dàng, êm ái ghê chứ. “(Định đi đâu?... Khuya rồi đó). Thằng Forth chết tiệt gọi điện hẹn đi uống. Nó đãi.”

.

Đồ đẹp trai mà giả tạo... Nam chính cái quái quỷ gì vậy trời? Tôi muốn giành ngai vàng nam chính! Mẹ nó, ném tội tình qua cho tôi ngang xương luôn...

.

“(Ơ, vậy hả...)”. Giọng Yo đúng là dễ thương thiệt... Hey, không được! Tôi lắc đầu đuổi suy nghĩ của tôi đi ra khỏi đầu, một lúc sau giọng của Beam nhảy vào thay thế ngay. Nếu thằng Pha biết rằng tôi khen người yêu nó, nó nhất định sẽ giết tôi chắc luôn. “(Đi đâu vậy? Đi chung được không?... Lười học bài). Hey, không được! Ngày mốt có bài kiểm tra không phải sao? (Lười quá!). Không được, học kì đầu phải được điểm cao. Giữa kì phải có điểm thật tốt bởi vì cuối kì nó khó (Yo lười...) Wayo!...”. Giọng thằng Pha dữ hơn trong khi giọng em Yo càng nũng nịu hơn. Không lâu sau mày nhất định sẽ thua cuộc, tao xin phép trù ẻo.

.

Mà nũng nịu nhau cho tôi nghe thấy làm gì?... Người độc thân ganh tỵ đó!

Nếu Beam làm nũng với tôi như vậy một chút (Đây thì cái gì cũng Beam, cái gì cũng Beam)... Thì tôi cho hết dù là nhà, tài sản của tôi.

Lấy luôn đi!

.

“(Đi mà...) Hey... (Không say, uống một chút xíu thôi) Yo... (Đi mà, đi mà, đi mà...) Ờ, cũng được. Mặc áo lạnh vào nữa đó.”. Nói rồi mà... chưa tới 2 phút nữa là. Tôi chề môi với nó một cách thấy ghét nhưng mà nghe cũng khá là sướng tai. Yo có phải đang say một chút không ta mà đi thể hiện cảnh làm nũng như vậy lúc tôi đang nói chuyện giữa chừng với thằng Pha? “(Tại sao phải mặc chứ? Đâu có lạnh tới mức đó đâu). Kêu mặc thì cứ mặc đi (Okay...).”

.
“Mày còn ở đó không?”. Cuối cùng nó cũng nhớ ra rằng tôi đang đợi điện thoại của nó, thằng Pha chết tiệt! “Rốt cuộc sẽ đi phải không? Nhưng Yo đi cùng...”. Nó ngắt một quãng. “...Nếu mày còn có gì với Yo, thì đừng mong dù chỉ là nhìn mặt bạn tao.”

.

Dữ quá. Hơn lợi thế tôi cả chuyện không độc thân, cả chuyện là đèn giao thông trên con đường tôi tiếp cận Beam. Đỏ hay xanh đều phụ thuộc vào ý nó.

Ngoài việc đẹp trai hơn rồi, nó còn giữ lá bài trong tay có điểm số cao hơn nữa...

.
Ờ, thằng nam chính... “Nói ra luôn đi rằng ở đâu.”

*******************************************

Quán Chonburi.

Muốn nói chuyện với nhau mà tiếng nhạc trong quán nhẹ nhàng, giúp làm cho êm tai và không làm phiền thì phải quán này. Thật ra thì tôi và Pha không suy nghĩ gì nhiều và quán này gần khu trọ của tụi tôi nhất rồi. Khuya rồi mà.

Tôi ngồi đợi đôi tình nhân mà tôi từng ganh tỵ không lâu thì cả 2 đã bước vào trong quán. Tôi xin phép không mô tả thằng Pha đi vậy bởi vì dù thế nào nó cũng đẹp trai như thần, bước vào thì toàn bộ các cô gái trong quán đều nhìn chắc rồi. Nhưng tôi xin mô tả em Yo vậy, em nó thật sự mặc áo lạnh tới, áo quá cỡ tới nỗi làm cho thân người em nó còn chút xíu. Dáng vẻ nhìn giống con nít hiphop khuôn mặt khá là đẹp, dễ thương.

.

“Nhìn cái mẹ gì...”

.

Câu chào hỏi của thằng Pha là cái làm cho tôi giật mình cực kỳ. Ờ, tao xin lỗi!

.

“Ánh mắt của mày đó... Không cần nói chuyện nữa... Yo, về!”

.

Thằng Pha lôi cổ Yo đi ngược trở lại. Em nó giống như bay theo sức kéo. Tôi phải nhanh chóng gọi thằng nam chính cho nó trở lại ngồi và cho nó kiềm chế cảm xúc bình thường trở lại.

.

“Anh Forth, bị cái gì vậy anh?”. Yo cuối cùng cũng được ngồi xuống, nhìn mặt tôi một cách ngạc nhiên.

“Chuyện đàn ông thôi.”. Tôi cười nói theo phong cách của mình. Yo làm vẻ mặt ngưỡng mộ tôi dữ lắm (Ming từng nói là Yo nó từng muốn giống như tôi, xem tôi là thần tượng... Nhưng tin tôi đi, nó sẽ nhìn giống như cố gắng làm tom vậy. Tôi cầu xin là đừng).
(Tom: chỉ người đồng tính nữ, có vai trò giống như công trong cặp nam x nam)

“Gọi!”. Thằng Pha đập thực đơn lên bàn tới nỗi tôi và Yo giật mình. Chắc nó đang nghĩ trong lòng rằng thiệt không nên lôi Yo ra ngoài cùng, trong khi tôi cứ cười cười bởi vì không còn ý gì nhiều với Yo rồi.

Tụi nó xứng đôi với nhau tới như vậy, tôi lấy gì mà chen vào được...

.
.

“Chỉ được nhiêu đây thôi đó.”
“Smirnoff thôi hả?”. Yo càm ràm.
“Ngày mốt thi đó. Uống mạnh quá mắc công ngày mai thức dậy học bài không kịp.”
“Okay.”. Cũng dễ bảo ghê nhỉ.
“Đây nè.”. Pha đưa điện thoại của nó cho em Yo. “Đang chơi giữa chừng không phải sao?”
Yo mỉm cười trước khi nhận điện thoại của Pha và nhìn giống như đó là tài sản đắt giá. “Đang định xin luôn.”

.

Yo nghiện game trong điện thoại thằng Pha... Tại sao không tải về điện thoại của mình vậy em?...

“Mày nhìn cái gì của mày?”. Thằng Pha bắt đầu bầu không khí đen tối lần nữa.

.

Người ngồi đối diện tôi chỉ có 2 người, không nhìn nó thì nhìn vợ nó. Muốn tôi phải làm sao chứ...

.
.

“Biết rằng tao gọi tới nói chuyện vì chuyện gì, phải không?”. Thằng Pha bắt đầu nói trong khi rượu và các đồ pha chế được đem lên...
Tôi pha xong đưa cho nó trước khi pha cho mình. “Biết chứ.”

.

Nó thông minh, cho Yo chơi game để Yo không để ý cuộc đối thoại mà tôi và nó nói với nhau. Giống như nó chỉ đem vợ nó tới ngồi không thôi và tụi tôi mở lòng nói chuyện với nhau, đại khái vậy.

.

“Mày định đeo đuổi bạn tao hả?”. Thằng Pha mở đề tài.

Tôi thừa nhận một cách đơn giản. “Ừm”

“Tại sao?”. Pha hỏi. Bây giờ dù cho game hay tới cỡ nào, Yo nhất định cũng nghe thấy. Thế nên em nó nhìn tôi và thằng Pha một cách im lặng, nhưng cũng không nói chen cái gì vào. Có vẻ như cũng muốn biết chuyện nhưng không nói gì hết.

.

“Thì... muốn đeo đuổi.”

.

“Lạ, bình thường mày có để ý thằng Beam đâu. Mày chỉ để ý...”. Pha ngắt quãng để cho tôi và người đọc truyện từ mình thêm vào. Và câu trả lời phải thêm vào đó cúi mặt cúi mũi chơi game trong điện thoại lần nữa. “...Thế nên tao phải tới nói chuyện với mày.”
“Muốn tao nói thẳng luôn hả?”
“Ừm.”
“Chắc nhé?”. Tôi hất mặt về phía Yo.
“Chắc.”. Nó nhìn có vẻ không hiểu rằng tại sao tôi phải e ngại Yo.

.
“Cũng được.”.  Tôi uống cho cạn ly trước khi nói với thằng Pha một cách thẳng thắng. “... Tao ngủ với bạn mày.”

.
.

Im lặng...

.
.

Trên bàn không hề có tiếng động hay sự cử động gì. Chỉ có tiếng nhạc của quán được mở kèm theo thôi.
Yo há hốc mồm trong khi thằng Pha chau mày.

.

“Ngủ?”
“Ừm”
“Ngủ ấy hả?”
“Đúng vậy.”
“Như thế nào?”
“Cũng nhiều tư thế.”
“Không phải cái đó!”. Pha kêu lên. “Ngủ mà mày nói tới...”

.
“Ờ”. Tôi uống thêm nữa. “Như vậy đó. Tao say, nó cũng say.”

.
.

Bây giờ mặt Yo đã đỏ ửng xong xuôi rồi. Em nó chắc là đã quyết định tuyệt đối không xen vào tình huống trước mặt. Khá là mắc cười, có vẻ như ngây thơ dữ lắm.

Nhìn cũng đủ biết rằng Pha nó vẫn chưa làm gì em nó...

.
...Nâng niu à?

.
.

“Tao sốc.”. Nó nói giống như nó sốc thiệt. Tôi cũng hiểu nó đó. Beam nó nam tính muốn chết, ai mà ngờ được rằng tự nhiên lại xong với tôi chứ.
“Đừng có đi chọc nó đó.”. Tôi ngăn thằng Pha lại trước.
“Sao mà chọc được! Còn mày... định đeo đuổi nó bởi vì chuyện này sao?”
“Đại khái là vậy.”

.

“Ngủ một lần, rồi thích nó luôn hả?”

.
Tôi nhìn mặt Yo một cách e ngại. Bây giờ người em nó teo lại nhỏ xíu suýt chút nữa hợp thể với cái gối ôm rồi.

.
.

“Có thể là mày không hiểu được. Nhưng việc tao đi theo dỗ nó mấy ngày nay, thấy nó hất mông bỏ trốn tao mấy ngày nay, điều đó đã thể hiện cho mày thấy rồi rằng tao chỉ nghĩ về chuyện của nó, không phải sao? Có thể là điều đó quá nhanh... Nhưng tin tao đi... Tao thật sự nghiêm túc với bạn của mày.”

.

Pha gật đầu nhẹ như tiếp nhận. “Mày nghĩ tao có bật đèn xanh không?”

Tôi nuốt nước bọt. Đây mới là mục đích của cuộc trò chuyện này nhỉ! “Thì... nếu mày bật đèn xanh, cái gì cũng sẽ trở nên dễ dàng hơn.”

“Không xanh dễ dàng đâu.”

“Thằng Pha chết tiệt.”

“Yêu thật thì phải có một chút chướng ngại chứ.”

“Thằng khỉ! Chỉ một mình Beam là tao đã mệt lắm rồi. Mày đừng có mà làm gì cho nó khó khăn hơn vậy. Tao lạy đó.”. Tôi nói cùng lúc uống thêm mấy ngụm.

.

Thằng Pha dựa người nhẹ vào ghế salon, đưa tay đặt lên ghế salon giống giống như ôm vai em Yo, thể hiện sự chiếm hữu, mỉm cười ở khóe miệng làm dáng. Ờ, mày đẹp trai.

.

“Tao sẽ kể cái này cho nghe và Yo đem chuyện này nói với Ming cũng được nhé.”. Cuối câu nó quay qua nói với người bên cạnh. “Kit mặc dù thích la lối nhưng tin tao đi, dù thế nào cũng dễ đeo đuổi hơn thằng Beam.”

.
Cảm ơn rất nhiều vì lời khuyên... *Phun nước bọt khinh bỉ*...

.
.

“Cố gắng đi vậy.”
“Mày phải giúp tao chứ.”. Tôi kêu lên.
“Giúp thế nào?”
“Hôm nay giống như đang giận dỗi tao nữa.”
“Có vụ dỗi nhau nữa?”. Pha chau mày.
“Ờ”
“Bước tiến dữ.”. Quay qua nói nhỏ với Yo rồi gật đầu với nhau. Vợ chồng cosplay thằng cặp Duo à? “Nhưng mà tao thấy lạ. Bình thường Beam không có bực mình cái gì dễ dàng tới như vậy, có vẻ ham chơi, vui cười nữa kìa. Nó lạ đi từ đêm hôm đó.”. Pha chừa lại tại chỗ vừa đủ hiểu.
Tôi gật đầu, quay qua quan tâm tới chất cồn trước mặt. Dù cho bị đau ở trên mặt nhưng có chất cồn bổ sung vào thì cũng đủ chịu nổi. Trên bàn xảy ra sự im lặng... không đúng... có mình tôi im lặng thì đúng hơn khi mà Yo hỏi thằng Pha rằng vòng 142 phải qua như thế nào.
Tình tứ với nhau cho lắm đi... Đầu cụng vào nhau, gần nhau cấp độ 10.

.

.

“Lát tao quay lại nhé.”. Tôi nói, cả 2 gật đầu nhận lời.

*******************************************

Tôi rút thuốc lá ra cùng với cái bật lửa, tới ngồi trước quán là mục tiêu của tôi. Phun khói ra xa và ngẩng mặt lên cao, nhớ tới người nào đó gửi tin mắng tôi trên facebook. Bây giờ không biết đã ngủ chưa...

.

“Khặc, khặc! Ai hút thuốc vậy?”

“Beam dị ứng thuốc lá hả?”

.

Giọng trai gái... Giọng đầu tiên tôi nhớ được, nhất định là giọng của Beam. Tôi đứng dậy và đi tìm nguồn gốc của giọng nói. Gặp Beam, người vừa mới tách ra với tôi lúc hơn 11 giờ đêm trước tòa nhà khoa Kỹ thuật và tôi lái xe theo đưa về khu trọ. Nó gửi tin cho tôi, sau đó đọc mà không trả lời. Ra là bởi vì nó mất tích đi tới đây.

Dẫn gái theo nữa chứ. Cô gái mà tôi cũng biết mặt bởi vì là gái bán thân loại cao cấp, giá cả đắt đỏ. Phải con ông cháu cha với túi xách Prada không thì Givenchy mới được.

Tại sao tôi phải cứng đơ người vậy chứ... Cảm giác muốn tiến tới kéo Beam tới cạnh tôi thay vì ở cạnh cô gái đó.

.

“Chịu nổi không?...”. Cô gái thì thầm bên tai.
“Ừm... Kệ đi.”

.

Nó không hề say xỉn gì dù chỉ một chút, ôm vai cô gái đó và có vẻ định đi về phía xe của thằng Beam mà tôi vừa ngồi không bao nhiêu tiếng đồng hồ trước. Nhìn cũng đủ biết chắc chắn sẽ tiếp tục với nhau ở đâu đó.

Tôi cảm thấy giống như thác Niagara đổ vào người tôi một cách mạnh bạo từ đầu tới chân. Tôi thật sự cứng đơ người bởi vì không biết nên làm thế nào. Tôi sốc lắm. Hình ảnh đó cứa mắt, cứa trái tim tôi còn hơn hình ảnh Pha và Wayo ngọt ngào với nhau cho tôi thấy nữa. Muốn tiến tới kéo ra và nói rằng Beam là vợ của tôi cũng không được, bởi vì tôi vẫn không có quyền gì với bản thân nó.

.

Đối với Beam, chuyện của tôi với nó chỉ có đêm hôm đó. Và thật sự kết thúc trong đêm hôm đó thôi sao?...

.
Có thể bởi vì chất cồn có ở trong người làm cho sự can đảm tăng lên mặc dù chỉ có một chút (không chấn động gì được tửu lượng của tôi). Tôi đi rầm rầm tới cản trước mặt cả 2 người trước khi họ bước lên xe.

Beam bất ngờ còn hơn cô gái đó bất ngờ nữa. Cô ấy bất gì cái gì chứ? Khi mà cô ấy nghĩ rằng tôi là bạn của Beam...

.
.

... Đúng vậy. Vẫn đang chỉ là bạn.
Chỉ có lúc này thôi.

.

“Chết tiệt...”. Beam lấy tay bịt mũi ngay lập tức. Tôi nhớ rằng nó dị ứng thuốc lá. Mỗi lần nghe mùi đều ho, nhất là khi gặp gần gần như vậy. Thế nên tôi ném xuống đất và giẫm lên.

.
“...Xin lỗi nhé.”. Tôi kéo thân người Beam tới chỗ tôi trước khi nói với cô gái đó. “...Người này của mình.”

.

Thằng Beam nghẹn lời, còn cô gái Prada đó há hốc mồm và nhìn không hiểu cho lắm.

.

“Như những gì đang nghĩ đó. Con trai thời này được đằng trước, nhưng cũng không quên đằng sau.”

Tôi nói cùng với cảm xúc giận dữ tới nỗi cô ấy đứng hình luôn.

“Đem đi loan truyền tin cũng được... Bác sĩ Beam xong với mình rồi.”

.

Cô gái Prada hét lớn tiếng rồi bỏ chạy... Ngày mai, không thì ngày mốt... toàn bộ gái bán thân mà Beam từng cặp sẽ biết rằng Beam và tôi là gì với nhau.
Chắc chắn rằng Beam sẽ giận. Tôi nhận cú đấm mạnh từ Beam, trúng vết thương ở miệng của tôi. Nó đau còn hơn tụi khoa Nông nghiệp đấm nữa...

.

...Nhưng tôi đau ở trong tim nhiều hơn.

.

.

Giống như bao lâu nay... Tôi không hề đả động được gì trái tim của Beam hết...

.
.

“Mày nói làm gì vậy hả?”

Nó bắt đầu lớn tiếng.

“Mày nói như vậy để làm gì?”

“Forth nói cái gì?”

“Đừng có mà nói chuyện nhã nhặn với tao.”. Beam nhìn giận lắm tới nỗi mặt đỏ hết cả lên, trong khi tôi gồng chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

“Thì muốn nói.”

.
.

“Thằng Forth chết tiệt! Mày không phải chồng tao. Mày chả phải là cái gì với tao nữa kìa.”

Mẹ nó, đau lắm...

.

“Có gì với nhau chỉ 1 đêm, tưởng rằng sẽ thay đổi được cái gì sao?”

...

“Tao không có dễ dãi như mày đâu.”

.

Giống như bị chửi cha mắng mẹ. Đau gì mà tới cỡ đó vậy chứ? Tôi gồng nắm đấm, muốn đấm bức tường cả trăm, cả nghìn cái. Đã hiểu rõ ràng tại sao thằng Pha lại nói rằng Beam còn khó đeo đuổi hơn Kit nữa.

.
.

Khó đeo đuổi... đâu phải là không đeo đuổi được đâu.

Khi mà công suốt bấy lâu nay, gặp người công hơn... thì chắc chắn phải có phản ứng đại khái như thế này.

Ai lại dễ dàng chịu... Ai lại chịu chấp nhận một cách dễ dàng?

.
.

“Qua đây.”. Tôi nắm lấy cổ tay thằng Beam đi với tôi. Kéo một chút thôi là nó đi theo rồi nhưng phải dùng sức một chút.

“Chết tiệt, xe tao...”

“Rồi sao?”. Tôi không quan tâm. Không lâu sau đã tới chỗ xe môtô của tôi, Sonic màu bạc mà tôi dùng đi học mỗi ngày.

“Cái gì?”

.
Nó hỏi một cách hơi hốt hoảng. Một lúc sau tôi đã bắt nó ngồi phía trước giữa 2 chân tôi thành công và khởi động xe.
Tưởng đâu người to con... ai dè không đủ to để che tầm nhìn trước mặt.
Còn lại trên bàn để cho thằng Pha chết tiệt trả tiền đi vậy.

*******************************************

“Mày định đi đâu vậy hả?... Hey... Thằng khốn!”

.

Tôi lái nhanh lắm, tới nỗi mặt Beam muốn đâm xuống. Nhanh cực kỳ với tốc độ mà chắc là cảnh sát sẽ viết giấy phạt cho tôi đã đời luôn.
Bởi vì tôi đang giận chứ sao, nhưng tôi không có giận Beam.
Tôi giận vì bản thân giống như những gì nó nói... mà tôi không có gì để cãi lại hết.

.

“Thằng chết tiệt, mày định giết tao hả? Chậm lại chút đi, thằng bô xe!”
(Bên Thái họ dùng tiếng bô xe lúc rồ ga để gọi những thanh niên đua xe lạng lách vào ban đêm)

Bô xe đâu có lớn tiếng chút nào đâu...

.

“Forth chết tiệt!!!!”

.

Beam trong vòng tay của tôi cứng người dữ lắm tới nỗi lưng của nó dán dính vào ngực tôi... Dễ thương như vậy mà lại định đi chơi gái?...
Chắc là nó sợ tốc độ cao, sợ việc lái xe lạng lách của tôi mà lâu lâu tôi mới lái xe liều chết như vậy.

.

“Mày muốn cái gì vậy?”

.

Beam hét lớn lên thi với tiếng gió. Ngẩng mặt lên nhìn tôi làm cho mặt nó va vào cằm của tôi.

.

Tôi không trả lời. Tôi ghẹo gan.

“Chết tiệt! Trả lời.”

Ok... Tôi trả lời cho cũng được.

“Nói ra!!!”

.

.

.

“Làm vợ Forth rồi thì đừng làm chồng người khác.”

.

.

“Thằng quần!!!”. Beam hét lớn tiếng. “Cha già mày chết!”

“Nói đi.”

“Không!”

.
“Người ta làm không giỏi chỗ nào... Thấy là Beam cũng thích mà không phải sao? Hay là không chấp nhận sự thật?”

“Mày đúng là...”

“Ngầu phải không?”

“Cái gót chân!”. Beam nhìn có vẻ thật sự rất giận. Nhưng mà biết làm sao được, chỉ có thể dùng mánh này thôi.

“Sao hả?”

“...”

“Không trả lời là chết đó.”. Tôi nói nửa thật nữa đùa. Ai mà lại đi chết chứ. Ba và mẹ còn đang đợi tôi trả ơn nuôi dạy mà.

“Thằng quần, thằng quần, thằng quần...”

“Trả lời.”

.

“Ờ, cũng được.”

“Cái gì cũng được?”. Tôi hỏi chọc điên, bắt đầu giảm tốc độ cho chậm lại. Nhưng mà Beam chắc là không để ý nữa rồi.

“Tao... Ôi! Thằng khốn! Muốn cái gì từ tao dữ vậy?”

“Trái tim Beam chứ gì.”

“Không cho nữa, thằng quần!”

“Nói như vậy giống như đang định cho vậy đó.”. Tôi cười cười.

.
*Kịch*... Cú đấm mạnh của người trong vòng tay của tôi đấm vào cằm tôi. Mẹ nó, đúng đau...

.

“Nói!”. Tôi vẫn tiếp tục hù dọa, lái nhanh thêm một chút tới nỗi Beam run người.

“Ôi, mẹ nó!”

“Trả lời...”

“Ờ! Là vợ... Mẹ nó!... Vợ... vợ mày! Hài lòng chưa!”

“Câu sau đâu?”

“Không làm chồng ai nữa!”

“Tốt lắm!”. Trước khi nó nhận ra, tôi cúi mặt xuống thơm má nó xong xuôi rồi. Nó lấy tay xoa gò má, đấm tôi mấy cái. Đau một chút nhưng cũng đủ chịu nổi...

.

Muốn đeo đuổi Beam thì phải là người ép buộc, đe dọa phải không?...
“Haizzzz”. Beam thở dài. “Muốn lấy cho bằng được luôn, phải không?”

“Lấy cái gì? Beam hả? Lấy nữa cũng được...”
(Từ ‘lấy’ này còn có nghĩa là quan hệ trên giường)

“Cha già mày chết! Không phải vậy!”

“Chứ cái gì?”

“Tao đây nè, trái tim tao đây nè...”

“Hình có được rồi đó, chút chút.”. Tôi nói một cách tự bênh vực chính mình.

.
.

Beam phát ra tiếng khinh bỉ. Nhưng dù như vậy nó cũng không cãi lại gì. “Thật ra tao không có định đi ngủ với cô ta... Cô ta gọi tới nói là không có ai tới đón, thế nên tao tới.”

.
.

Tôi lặng thinh...

.
“Lúc đầu cũng không định tới đâu. Nhưng khi cô ta nói rằng Pha ở đó, em Yo cũng ở đó và mày cũng ở đó, thế nên tao định tới để mắng rằng bị thương sắp chết rồi tại sao lại không chịu nghỉ ngơi.”

.
.

Sốc nặng lắm...

.
“Định là sẽ tới mắng sau khi đưa cô ấy về xong. Nhìn có vẻ sẽ còn ngồi dài dài mà.”

.

Beam thở dài trong khi tôi suýt chút nữa đã ‘rút cành sen’ với vợ tương lai rồi...
(Rút cành sen: tên nghi thức quỳ xuống làm lễ thể hiện sự kính trọng, tôn trọng, biết ơn)

.

Sao lại dễ thương như vậy chứ!!!!

.
.

Suýt rồi, tôi suýt nữa liều mạng vì vài lời nói của Beam rồi...

.

Nhưng mà nó cũng đáng đó chứ...

.

.

“Có lạ không vậy nè? Thân con trâu như tao ngồi trước mặt mày như vậy.”. Beam đang ở trong chế độ càm ràm chuyện nhỏ nhặt khi tôi lái xe chậm lại để gió va vào mặt...

“Trâu chỗ nào? Cũng khá là dễ thương mà.”

“Đổi cảm xúc liền luôn chứ.”

“Chắc rồi.”

*Phót*
(Tiếng thơm má, mình để nguyên từ tượng thanh theo tiếng Thái họ mô tả luôn)

“Chết tiệt... Mày thôi được rồi đó.”

.

Tôi đổi sang thơm bên má còn lại của Beam. *Phót*...

.
“Mày có được từ tao nhiều quá rồi đó!”

“Trái tim nữa phải không?”.  Tôi cũng hay hỏi đi hỏi lại quá nhỉ.

*Ph---*... Còn chưa kịp thơm thêm cái nữa, nó đã giơ nắm đấm lên dọa rồi.

.
“Mày thử thêm cái nữa đi, thằng quần!”
“Không được hả?”
“Không được cái gì hết. Lái xe đi, tao vẫn chưa muốn chết.”

.
Tôi mỉm cười... Quyết định ngưng ghẹo nó được rồi... Nhưng cũng chỉ một chút thôi.

.

*Phótttttt*...

.

Lần này cho đã cái mũi và phổi luôn. Thơm thiệt đó. Mặt mịn màng nữa. Nó thích làm mình đẹp trai sẵn rồi mà.

.

.

.

“Hôi thuốc lá...” Beam làm vẻ mặt khó chịu.

“Hử?...”

“Hôi...”

“Để cai cho.”

“Hả?...”

“Sẽ cai thuốc lá từ giây phút này trở đi.”

“...”

.

.

“Tất cả là vì Beam đó, em yêu.”

=========== End Chap 37 ============

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro