Chapter 3: Thế giới đa chiều

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là Blessguy, Toàn bộ các tiểu độ còn lại ở khu vực Fy13-B nghe rõ hiệu lệnh! Lập tức quay về Trụ Sở 2! Xin nhắc lại,..."

Tiếng leng keng trên lưỡi kiếm của một nữ chiến binh dừng lại sau khi nghe được tín hiệu từ bộ đàm. Đứng trước những sinh vật đỏ lòm có kết cấu kì dị đang chực xồ lấy mình, cô lập tức nhảy lên một mỏm đá lớn an toàn, ngó nghiêng xung quanh rồi cất tiếng gọi:

"Flatio!"

Từ sâu trong chiến trường, một bóng đen chợt nhận ra tên mình, vội luồn lách cực kì uyển chuyển băng qua giữa hằng hà lũ quái vật vô tri chỉ biết nhe nanh múa vuốt. Chỉ trong tích tắc, bóng đen đó đã lướt về bên cạnh nữ chiến binh. Hiện lên trước cô nàng là gương mặt của một thanh niên trẻ điển trai với mái tóc bạc, nhưng trông khá mệt mỏi. Vừa đặt chân lên mỏm đá, anh ta liền vươn vai ngáp như thể vừa phải làm một việc gì đó nhàm chán vô cùng.

"Gì thế Lara? Tôi còn chưa khởi động xong nữa ~"

"Rút thôi." – Cô nàng tên Lara kiệm lời rồi tra kiếm vào lại bao, "Phía chỉ huy gọi chúng ta quay về rồi."

"Thật ư?" Flatio tỏ vẻ ngạc nhiên, "Mới đạt được một phần ba chỉ tiêu mà?"

"Nghỉ sớm cũng tốt chứ sao."

Trả lời ngắn gọn xong, Lara dắt kiếm của mình về bên hông. Nhận thấy động tác có phần hơi gượng gạo của cô, Flatio bỗng ngạc nhiên:

"Nè. Làm sao mà cô có vết thương đó được?"- Cậu ta chỉ vào một vết rách dài bên xương sườn của Lara, không quá sâu nhưng lượng máu nó lấy đi đủ thấm đẫm một phần của bộ giáp phục châu Âu cổ điển trên người cô. Bị thương vừa mới đây, nhưng gương mặt Lara vẫn không biến sắc, chỉ lạnh lùng trả lời:

"À... Do bất cẩn thôi...."

"Chuyện gì vậy, hai người!"

Tiếng người khác xen ngang vào cuộc nói chuyện đột ngột cất lên giữa không trung. Một cô gái tóc vàng nhỏ nhắn đang lơ lửng ngay trên đầu bọn họ, khi nhìn thấy Lara liền đột ngột sà xuống trên đôi giày Talaria có cánh. Không chỉ về ngoại hình, trông sắc thái gương mặt cô bé còn rất nhỏ tuổi. Lara còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bi một cặp mắt xanh trong trẻo dò xét khắp cơ thể.

"Cái này... không phải do lũ Mineguarder gây ra." Cô bé nhận định sau khi xem kỹ vết thương của Lara, "Ơ, vết cắt có vẻ khớp với thanh Leviathan của chị mà!"

"À..." – Lara xoa đầu, "Chị hơi bất cẩn. Mà nó nông lắm, không cần phải để tâm đâu Sylvie."

"Không được!" – Sylvie gạt phăng lời biện minh của Lara, sau đó liền đặt hai tay lên vết thương bên hông cô. Tập trung trong giây lát, một vầng hào quang ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay của cô bé, khiến vết rách từ từ đóng lại. Khi gương mặt trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều, Lara liền xoa đầu Sylvie:

"Cảm ơn em."

"Vậy..." Sylvie ngẩng cao đầu, "Chúng ta phải về sớm sao?"

"Nếu không có gì thay đổi thì là vậy."- Lara trả lời, "Nào, quay lại tàu thôi. Chắc Arya cũng đang trông ngóng lắm...."

"Khoan đã!"

Lara chưa dứt lời thì đã bị ai đó xen ngang bằng giọng điệu vội vã. Một cái bóng có kích cỡ tương đương với một con cá voi xanh đột ngột xuất hiện, choán lấy mỏm đá bọn họ đang đứng. Lara nhận ra đó là bóng tàu của tiểu đội, liền ngước lên quan sát. Một cô gái cao gầy đứng ngay trên cửa tàu đang nhìn xuống chỗ bọn họ, sau đó liền ra hiệu cho cơ trưởng đưa phương tiện tiếp đất.

"Arya! Không phải chúng ta nên quay về luôn sao?"

Flatio tỏ ra ngạc nhiên. Trong khi đó Arya vừa đáp xuống mỏm đá đã liền đánh mắt xa xăm về thung lũng phía dưới nơi lũ quái vật vẫn đang tại vị, sau một hồi quan sát mới trả lời:

"Nơi này vừa xuất hiện một thứ gì đó rất kì lạ. Tớ nghĩ chúng ta không nên bỏ qua nó."

"Kì lạ là như thế nào?" – Lara bày ra một vẻ mặt khó hiểu xen lẫn chút háo hức, "Có phải một Hầm ngục cấp cao xuất hiện?!"

"Không.", Arya lắc đầu dứt khoát, "Hầm ngục xuất hiện sẽ kèm theo sự bùng nổ của các thực bào xâm lấn. Nhưng thứ này thì hoàn toàn ngược lại... Nó đang phá hủy các tế bào mẹ của nơi này."

"Giống như kháng nguyên?"

"Phải."

"Này này..." – Flatio xen ngang vào giữa hai cô gái, "Đừng có bảo là chúng ta sẽ đi tìm mấy thứ vớ vẩn đấy nhé. Tôi không muốn bị chỉ huy phạt vì về muộn nữa đâu~"

"Cậu không đi cùng bọn tôi cũng được mà." - Lara dường như chẳng quan tâm lắm.

"Sao lần nào cô cũng tin vào trực giác của Arya quá vậy, Búp Bê Nhựa?"

"Tớ đã bảo bao nhiêu lần rồi, là Đồng Hợp Thần Tính, không phải trực giác!" – Arya hờn dỗi cãi lại Flatio, "Mà cậu chẳng có việc gì thì về đi. Đừng tưởng tiểu đội Pegasus này cần cậu lắm nhé."

"Cái gì cơ? Không có tôi thì cái tiểu đội này còn trụ được đến ngày hôm nay chắc?" - Flatio cãi lại cho bằng được: "Muốn biết tôi quan trọng thế nào, cậu cứ hỏi Lara thì biết."

Flatio hất mặt lên tự cao với Arya, nhưng không ngờ khi cậu ta quay về hướng Lara thì bắt gặp một cặp mắt to tròn màu đỏ đã sừng sững ở ngay đó từ khi nào. Ngọn lửa bùng lên dữ dội trong đôi mắt Lara như muốn ăn tươi nuốt sống mình khiến Flatio sợ hãi nuốt "ực" một cái, còn chưa kịp hoàn hồn thì đã nghe một âm thanh rợn người:

"Còn gọi tôi bằng cái ngôn từ chó đẻ đó nữa, Pegasus sẽ phải tuyển thêm thành viên đấy."

Flatio giật mình cười trừ, liền gật đầu lia lịa, cơ mà ánh mắt Lara vẫn chưa chịu buông tha cậu. Thấy mưa bão ầm ầm đang xảy ra trước mặt mình, Sylvie không nhịn được nữa liền tìm cách ngăn tất cả lại:

"NHÌN KÌA, MỌI NGƯỜI!"

Ai nấy đều giật mình khi nghe Sylvie hét. Cô bé chỉ ngón tay xuống dưới thung lũng, kéo theo ánh mắt của mọi người để họ thôi không cãi nhau nữa. Tất nhiên chỗ cô chỉ vào chẳng có gì ngoài lũ quái vật cả, có chăng chỉ là một cặp đôi trong số chúng đang... âu yếm nhau?

"Sylvie!" – Flatio nhìn cô bé bằng ánh mắt biết ơn khi giúp mình thoát khỏi Lara, "Đó là... loài Mineguarder đang... giao phối phải không! Quả... quả là một phát hiện tuyệt vời! Chúng ta có nên quay phim lại gửi cho Cục Nghiên Cứu không nhỉ!?"

Sylvie đỏ mặt, Arya liền xen vào: "Cậu đúng là đồ ngốc, Mineguarder sinh sản vô tính!"

"Cậu... mới ngốc ấy"- Flatio biện minh, "Đã có ai thấy chúng sinh sản đâu?"

"Cậu đang chứng minh mình thông minh hơn Cục Nghiên Cứu đấy à Flatio?"

"Nhưng đâu phải lúc nào họ cũng..."

"...CRACKKKK."

Flatio còn chưa dứt câu, mặt đất bỗng nhiên rung lắc dữ dội, kèm theo đó là tiếng đổ vỡ bề mặt của mỏm đá.

Cậu ta lập tức đưa mắt xuống dưới chân, liền giật mình khi nhìn thấy những vết rạn nứt bắt đầu ở một điểm vô định nào đó, bất ngờ lan ra mọi nơi với một tốc độ như sấm sét, khiến con tàu chao đảo khi mỏm đá bắt đầu sụp lún. Trong lúc mọi người vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Lara đã nhanh chóng kéo theo Sylvie và Arya rời khỏi đó. Cơ trưởng cũng đưa con tàu bay lên, chỉ trừ Flatio không hiểu vì sao đang ngơ ngác đứng lại bên dưới.

"Nhảy lên!" – Lara la lớn.

Flatio như bừng tỉnh, dậm chân tính nhảy lên không trung sau tiếng gọi của Lara. Thế nhưng dường như một lực hút vô hình nào đó đã ngăn cậu ta lại. Cú bật nhảy chỉ đạt được vỏn vẹn hai mét khiến Flatio chẳng thể nào thoát ra khỏi mỏm đá. Đôi chân của cậu ta trở nên cứng đờ trong khi sự sụp lún càng ngày càng diễn ra mạnh mẽ hơn. Cùng lúc đó, từ những khe nứt chằng chịt bên dưới, một thứ ánh sáng màu đỏ đột ngột phóng ra ngoài. Arya lúc này đã quay lại trên tàu, nhưng nhận ra điều gì đó chẳng hay, cô vội hét lớn:

"Mau thoát ra Flatio! Cậu sẽ bị hút vào đó mất!"

"Đang cố đây!"

Flatio vừa trả lời vừa cố hết sức để giữ cho cơ thể thẳng đứng trong lúc xương cốt cậu ta như đang bị ngàn cân đè xuống. Nhưng cứ mỗi giây trôi qua, lực hút xuất phát từ bên trong mỏm đá càng tăng lên theo cấp số nhân. Chỉ trong chốc lát, Flatio đã phải bất lực buông trụ, thả toàn thân phủ phục xuống dưới. Arya hốt hoảng định nhảy xuống tìm cách giúp cậu, nhưng lập tức bị Lara ngăn lại.

"Cậu và Sylvie ở yên đây."

Vừa nói xong, Lara liền lao vụt xuống phía dưới không một chút chần chừ. Tới gần mỏm đá, cô liền rút thanh kiếm bạc sáng loáng ra, chĩa về hướng Flatio, nhưng thấp hơn một chút so với vị trí của cậu ta.

"Bão Stamina!"

Một luồng xung điện xuất hiện bao quanh lấy lưỡi kiếm sắc bén trên tay Lara, phát ra chùm tia sét lớn dần theo thời gian tích tụ. Năng lượng được nạp vào càng nhiều, thanh kiếm càng trở nên phát quang mạnh hơn, đặc biệt là quá trình này được Lara thúc đẩy chỉ vỏn vẹn trong vài giây ngắn ngủi. Chỉ trong tích tắc, một tia năng lượng cực đại được chiếu thẳng tới mục tiêu mà cô nhắm tới.

"BOOOOOOOOOOOOOOOOOOM!!!"

Sau tiếng nổ vang trời, toàn bộ mỏm đá bị sức công phá của chiêu thức đập tan thành những mảnh vụn. Bởi vì vị trí của Flatio nằm ở ngoài vùng tác động mà Lara đã nhắm vào, sóng xung kích tầm gần của vụ nổ đã có đủ lực hất văng anh ta ra khỏi đó, kết quả là Flatio chỉ bị xây xước nhẹ, và đã nhanh chóng được đồng đội kéo lên. Tuy nhiên, thứ kì lạ ở mỏm đá lại không dễ dàng được xử lý như thế.

Vụ nổ đã khiến cho những tảng đá lớn trở nên vỡ vụn, từ đó càng dễ dàng bị lực hấp dẫn vô hình ở đó nén lại. Giờ đây toàn bộ vật chất của mỏm đá đã tập trung lại thành một khối cầu lơ lửng giữa không trung, cứ mỗi giây trôi qua lại ép chặt hơn vào nhau, cho tới khi chúng chỉ còn vỏn vẹn như một quả bóng tròn.

Đúng lúc này, cả Flatio, Lara, Arya, Sylvie theo phản xạ liền dùng tay che kín mắt. Phía trước mặt bọn họ, một thứ ánh sáng vô tận bỗng bất chợt bùng lên. Xuất phát từ bên trong quả cầu đất đá, nó bao phủ lấy mọi sự vật trên chiến trường bằng sắc đỏ chói lòa như thể một mặt trời nhân tạo vừa được sinh ra. Nhưng thứ ánh sáng đó không huy hoàng được bao lâu, đột nhiên chớm tắt sau một vài giây ngắn ngủi. Khi bóng đêm bắt đầu bao phủ trở lại, ánh sáng vừa tan đi liền lộ ra một vật thể khá quen thuộc với bọn họ.

"Randgate?"

Khi nhận thấy không còn dấu hiệu nguy hiểm, Arya liền một mình từ cửa tàu nhảy thẳng xuống dưới, mặc cho đồng đội định ngăn cô lại. Mỏm đá lớn giờ đây đã được thay thế bằng một vết nứt không gian khá rộng, đủ để một con voi trưởng thành chui qua. Vết nứt có hình Elip, tỏa ra sắc đỏ từ kẽ hở bên trong và dường như đáng sợ đối với lũ quái vật nên đã khiến chúng bỏ chạy.

"Một Randgate mới đã mở ra, như vậy thì..."

Arya tự nhủ, sau đó đưa tay vào sát bề mặt giao thoa của "Cánh cổng". Thoáng nhăn mặt khi chạm vào nó, nhưng bằng một động tác rất dứt khoát, cô đã nắm được một vật gì đó từ phía chiều không gian bên kia. Arya gắng sức kéo nó ra khỏi vết nứt, và khởi đầu của vật mà cô đang nắm lấy là một ... bàn tay.

Tuy vậy, Arya vẫn không tỏ ra ngạc nhiên cho lắm. Có lẽ là việc này đã được cô đoán trước nên vẫn tiếp tục hành động của mình như dự kiến. Tiếp đến là cánh tay, đầu và phần thân người. Đó đích thị là một con người thực thụ, một chàng trai. Anh ta dường như đã bất tỉnh, ngã gục ngay trên vai của Arya khi vừa được kéo ra. Khi nhìn thấy có người, đồng đội của cô mới lập tức nhảy xuống.

"Chuyện gì thế này???" – Flatio ôm đầu ngạc nhiên đến tột độ, "Tại sao lại có người đăng nhập Tọa Độ thông qua Randgate cơ chứ!?"

"A...Anh ta có phải một Miner không?" – Sylvie ngó qua gương mặt của người đó rồi hỏi.

"Không quan trọng." – Lara gạt phăng đi câu hỏi của bọn họ, "Giờ phải mau đưa tên này về Trạm Chỉ Huy để chữa trị. Cậu ta đang phải trải qua shock phản vệ do Randgate gây ra, tình trạng hẳn là rất nguy kịch!"

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro