7) Đồ án

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hả? Em muốn ta giúp đồ án đại học cho em?"

Seokjin gật đầu, nhân tiện nhấp chút trà trong tách. Vài lần trở lại nơi này, dù cho đã cách hai tháng thì từ lúc nào đã trở nên rất ung dung và tự nhiên.

"Thế nào? Ông không giúp được?"

"Không phải, chỉ là... ugh..."

Namjoon thở ra tiếng thất vọng và cảnh tượng này trước mắt tóc tím như đã bị nhìn thấu.

"Ông có thể đừng lúc nào cũng nghĩ tôi tìm đến ông là vì chuyện kia được không?"

Lão xoa xoa giữa hai mắt, dẫu gì cũng đã chờ mòn mỏi biết bao lâu, ấp ủ hy vọng có thể ăn được đào tiên lần nữa vậy mà giờ nhận trái đắng thế này. "Em thừa biết là ta đã bày tỏ muốn làm chuyện đó với em rồi mà."

"Ông cũng thừa biết là tôi không ăn lại hai lần."

"Ahh..." Lão đau trong tim, "Thật sự không có ngoại lệ?"

"Không." Dứt khoát.

Ôi trời, trâu già như Namjoon đây, nếu không chết vì bệnh tật thì cũng chết vì thèm cỏ non mất.

"Trắng ra là ông không giúp nếu như không làm chuyện đó phải không?" Seokjin thở một hơi dài, đúng là cuộc đời này đừng trông mong cái gì nếu không có trả công. "Thế tôi về đây. Cảm ơn vì nửa tách trà."

Nói cái gì làm liền cái đó, cậu đứng dậy và quay lưng. Bàn tay chai sạn vẫn như mọi lần, đều kịp thời níu kéo mỗi khi đối phương tính rời đi.

"Nào, ta đã nói không giúp em đâu." Dù đây không phải là điều mình muốn, nhưng nếu đã là lý do duy nhất để tiếp tục có cơ hội ngắm xinh đẹp mỗi ngày thì lão không thể nào không khuất phục.

"Em biết đó, ta già rồi. Cũng chẳng còn ước muốn gì nữa, ngoài với em." Nhưng lại quá khó để có được. Ở một ngưỡng nào đó, tiền không thể nào mua được tất cả. Nhưng nực cười ở chỗ, là nền tảng để cả hai phát sinh lại chính là tiền.

"Nếu đã biết mình già rồi thì ông tốt nhất nên tịnh tâm tẩm bổ đi."

Lão cười, "Xem em là thuốc tiên cũng không tệ."

"Thuốc độc thì may ra."

Vì đã chấp nhận lời giúp, Seokjin bắt đầu kể chi tiết và giải thích kế hoạch. Không phải là quá khó khăn tới mức dùng nhiều chất xám để soạn một thớ văn bản. Cậu chỉ yêu cầu Namjoon tìm giúp mình một đội ngũ chụp ảnh chuyên nghiệp. Tất nhiên đề tài không phải là cảnh sắc thiên nhiên bao la, mà vai chính mẫu ảnh sẽ không ai khác là cậu.

"Ta hỏi em được không?"

Mỗi lần người nhỏ hơn im lặng, tất nghĩa đồng ý.

"Ta không có ý gì, nhưng em không có bạn bè sao? Hay là người hỗ trợ nào đó?"

Ánh mắt không giao động, tóc tím chẳng cảm xúc đáp ngắn gọn, "Tôi không tin tưởng họ."

Ai kia lại cười cười, "Hmm, thế có đồng nghĩa là em tin tưởng ta không?"

"Tôi không tin tưởng ông, nhưng tôi tin người có tiền thì sẽ có uy tín và trách nhiệm."

Đúng là miệng lưỡi, nói một câu xem như hoàn toàn rào trước. Lão già này căn bản so không lại. Vì để không mất lòng tín nhiệm của kẻ có tiền, Namjoon chắc chắn sẽ tìm được người trong vòng ngày mai. Cậu trai lặng lẽ nhấp miếng trà, không có ý kiến nào thêm.

⌯ ⌯ ⌯

Seokjin đến địa chỉ được cho, vừa mới tới đã không kiềm được ngạc nhiên mà trố mắt. Thật là một lão khoe mẽ, nguyên cả ekip toàn là dân có tên tuổi trong nghề. Cậu tuy là một người không mấy quan tâm thế sự, nhưng độ ảnh hưởng trong giới của những con người này không phải là không biết tới.

Trong lòng thầm cười, già rồi nhưng cũng biết ghi điểm quá đó chứ.

Namjoon tất nhiên cũng có ở đó, vừa mới nhìn thấy đoá hồng đến cửa là liền muốn nhào nhào xáp tới. Seokjin bình thản né qua một bên, quăng cho người ta mấy rổ bơ trong khi mình bước đến chào hỏi những người khác.

Mỹ nhân trên trần gian này không thiếu, nhưng nhan sắc một cách hoàn mỹ và phi giới tính như Seokjin thì cả đời này chưa chắc đã bắt gặp. Tuy chỉ mới xuất hiện lần đầu, nhưng cậu chàng trong mắt những người yêu cái đẹp đã nhanh chóng được đánh giá tuyệt đối. Cả đoàn phim chưa gì đã tấp nập tụ vào chiêm ngưỡng tuyệt tác, chỉ chừa lại một bóng ai kia già cõi cùng với trái tim rỉ máu nằm lăn lóc bên lề.

Bởi vì bây giờ là mùa hè, vậy nên chủ đề ảnh phải là vô cùng nóng nực oi bức. Để nhiều lượng tương tác, đạo diễn đã nêm thêm chút gia vị cho tăng hấp dẫn, không những là nhìn muốn cháy mà là cả muốn ướt luôn cho có cái để dập lửa.

Namjoon dù cho đã có từng quan sát một vài khía cạnh quyến rũ của người nào đó, nhưng cảnh tượng trước mắt bây giờ thật quá mê người. Chậc, lão không muốn chảy máu mũi đâu, nhưng chắc vẫn đỡ hơn là chảy cái khác.

Nhắc đến mùa hè thì chắc chắn không thể nào bỏ quên hồ bơi. Và thử nghĩ xem có ai đi bơi lại diện đồ ngủ bao giờ. Chắc chắn là phải mặc cái gì đó mát mát như không mặc, ví dụ như độc mỗi chiếc quần bơi boxer như Seokjin chẳng hạn. Nhưng, đó chưa phải là tận thế khi Namjoon đã mời trúng một đạo diễn quá cao tay. Đi bơi mà mặc quần bơi có còn gì là đặc biệt, phải thêm phụ kiện vào mới có thể nổi bật mẫu ảnh. Ví dụ tập hai như chiếc áo sơ mi trắng không cài nút đang được khoác lả lơi trên người ai kia chăng.

Seokjin chia ra hai phân đoạn chụp ảnh. Một là dưới nước, vì để không bị rườm rà và áo nổi lên trên bề mặt nên cảnh chụp này sẽ không mặc sơ mi. Hai là trên bờ, để gia tăng tính sát thương nên phải che che lấp ló đánh tâm lý thì con người ta mới khoái rình. Tóm lại là có hai đường, đằng nào cũng thấy, kiểu gì cũng mê, không việc chi phải phân bua. Chỉ có trẻ con mới chọn, người lớn húp hết.

Cảnh chụp đầu tiên tạm ổn cho tinh thần Namjoon, phần lớn đều bị nước lênh đênh che khuất từ ngực trở xuống. Có điều, trông ai kia trong bộ dạng tóc ướt quả rất gợi cảm. Nó khiến lão nhớ đến cái đêm hôm đó, gương mặt hay thậm chí là cả cơ thể đều đẫm mồ hôi. Đã mấy lần vén đi những sợi tóc như sắp đâm vào mắt, mục đích cũng chỉ là muốn ngắm nhìn dung nhan ấy rõ hơn.

Nghĩ lại, suốt quá trình diễn ra Seokjin rất ít khi chạm mắt với gã. Thừa nhận là có quá tay, nhưng không quá đáng tới mức triệt để. Sau cùng vẫn còn sót ít ỏi lương tâm mà đã dùng khăn lau mình cho người nhỏ hơn. Hẳn đó là một lý do hợp tình hợp lý khi vào lần gặp thứ hai lão lại rửa chân cho cậu thản thiên đến vậy.

Seokjin choàng khăn sau khi lên bờ, đã có sẵn người đứng chờ ngay đó để lau khô tóc ướt. Tuy là lần đầu hợp tác nhưng sự phối hợp của cậu quả thật khiến người ta nghi ngờ. Ăn ý và am hiểu tới mức chẳng ai tin nổi đây là một con người trẻ tuổi với kinh nghiệm non nớt mới chập chững bước vào nghề.

Từ đầu đến giờ, Namjoon ngồi ở nơi bóng mát luôn luôn duy trì ánh nhìn về một hướng. Quan sát ai kia đang được trang điểm và chỉnh sửa trang phục, trong lòng lơ đãng suy nghĩ nếu như sau ngày hôm nay, hoặc sau ngày mai kết thúc thì liệu sẽ ra sao. Lão còn cơ hội nào để níu kéo mối quan hệ này nữa hay không?

Vì do mãi chăm chú, vậy nên khi đôi mắt của Seokjin vô tình bắt gặp lấy lão, trong giây chốc đã khiến tim lão hẫng một nhịp. Nhưng rất nhanh kẻ lớn hơn đã kịp khôi phục, mau chóng nở nụ cười như thường lệ. Đợi chờ cậu trai đảo qua nơi khác, Namjoon cũng lập tức quay mặt đi.

Chậc, không ổn tí nào.

Thật ra mọi thứ chẳng đến nỗi tệ vậy đâu, nếu như trong đầu Namjoon không phải là hàng tá những mỹ cảnh giường chiếu của cả hai khi đang chứng kiến những thước ảnh nóng bỏng của ai đó. Thừa nhận, lão là một kẻ khá đồi bại khi bất cứ nơi đâu cũng đều chèo kéo các tư tưởng này. Nhưng não bộ của loài người có một xu hướng rất ích kỷ, nó sẽ không thể ngừng suy nghĩ về một thứ gì đó cho đến khi chúng ta hoàn toàn thoả mãn.

Đạo diễn bỗng hô ngừng, không phải là kết thúc buổi chụp mà là có một chút thay đổi trong cảnh quay. Để tạo thêm điểm nhấn ở những ảnh cuối, Seokjin cần kết hợp với một bạn diễn khác. Nhưng bởi vì đây là ý tưởng phát sinh ngoài ý muốn, hiện tại không còn người mẫu chuyên nghiệp nào khác ngoài cách phải tạm trì hoãn và gọi người đến.

Tóc tím chăm chú lắng nghe ý kiến, sau một lúc suy nghĩ thì trước khi người trợ lý kia kịp nhấc máy gọi điện, cậu giơ tay lên biểu hiện không cần. Trong lúc xung quanh xì xào chàng trai trẻ đây là muốn tự mình quyết định hay sao, Seokjin xoay bước hướng tới chỗ ngồi của kẻ có quyền lực nhất.

Nói nghe ngầu vậy thôi chứ Namjoon lúc đó xém sặc nước vì không nói không rằng, người trong mộng đột ngột xuất hiện. Lão bởi vì nóng quá nên đang muốn hấp thu chút nước để dập lửa, nào ngờ giờ nhìn thấy người ta ở cự ly gần liền như muốn phát hoả. Dù chỉ mới chạm mắt giây đầu tiên, nhiêu đó cũng đã đủ thời gian để lão lia trúng đôi ti hồng lấp ló sau áo.

Seokjin lướt nhìn, lạnh lùng hai chữ, "Đứng lên."

Không biết lời nói có uy lực cỡ nào, nhưng kẻ tóc bạc quả thật nghe lời ngay lập tức rời khỏi ghế. (Đừng hỏi tại sao lão lại nhu nhược đến thế, bản năng sợ vợ của đàn ông đôi lúc nó thường bộc phát như vậy đấy.)

Vẻ mặt không biểu hiện điều gì, cậu trai thản nhiên đưa tay đến cởi lấy cúc áo của Namjoon. Người bị trấn lột hay thậm chí là những người xung quanh đều đồng loạt giật mình.

Lão vừa hoảng (vừa thích) vội giữ lại đôi tay, "Kh-Khoan đã, nếu em muốn thì c-cũng được nhưng không phải ở đây-"

Tóc tím bỏ ngoài tai tất cả, tiếp tục cho đến khi hàng nút đã mở hết và vạt áo hai bên tách ra. Cậu đặt mắt trên những thớ cơ bắp săn chắc, quả thật hôm đó không hề nhìn lầm. Đêm ấy mọi thứ đều rất dồn dập, ánh đèn vàng trên trần thì lại quá hoa mờ. Nhưng khi hai cơ thể trần trụi cọ sát, cậu không thể nào không cảm nhận rõ.

Kẻ lớn hơn vừa định mở miệng lần hai thì chai nước trong tay bỗng bị giật lấy. Trước nhiều ánh mắt bất ngờ ngỡ ngàng ngơ ngác bật ngửa, Seokjin thẳng tay tạt nước thẳng vào người Namjoon. Xung quanh thiếu điều muốn hét lên, bởi lẽ có ngu ngốc nào là không biết, lão đây tuy chẳng dưới trướng ai nhưng là đứng trên vạn người. Khờ dại chọc giận nhân vật tầm cỡ thì khác nào là tự đem mình đi chôn.

Ngược lại, cậu trai vốn không đặt tâm thị phi. Chỉ bình thản chú ý nước đã nhanh chóng thấm mảng bết vào ngực.

Giọng Namjoon dường như đã có thay đổi, tông trầm xuống hai bậc. "Này, em-"

Chưa kịp nửa câu, tóc tím đã tóm lấy áo gã lôi xoành xoạch đến nơi chụp hình. Không chút nể nang đẩy quả cột sống 50 tuổi cái bộp xuống ghế, môi cong lên một nụ cười như chưa từng có gì xảy ra hướng về ống kính.

"Thế này đã đúng ý ngài chưa, đạo diễn?"

Đạo diễn vuốt mái tóc đẫm mồ hôi trên cái đầu trọc bóng loáng, ca này không đúng cũng phải đúng. Đằng kia huống gì còn là nhà sản xuất của họ, mở miệng nói không vừa ý thì có mà đi toang. Mặc dù vậy, mẫu ảnh này quả là không chê được.

"Em muốn ta chụp? Nhưng ta không xuất hiện trên-"

Ngón trỏ chặn môi lão, không cần nói cậu cũng đã lường trước. "Yên tâm, sẽ không thấy mặt ông. Ông chỉ việc ngồi yên thôi."

Thế là bằng một cách không ngờ tới, Namjoon đột nhiên từ một gã tài phiệt tư bản trở thành một kẻ mẫu ảnh không có tên tuổi. Cả đoàn đội ngũ cũng vì điều này mà sốc nặng, chẳng rõ cậu trai trẻ tuổi kia rốt cuộc là nhân vật nào mà có thể dễ dàng thao túng một người đứng đầu như vậy. Đương nhiên không ít ai nhìn thấy sự tình mờ ám giữa đôi bên. Nhưng cái thế giới xa hoa truỵ lạc đó, có gì lạ đâu với hàng ngàn những mối quan hệ cách biệt tuổi tác cùng bảng giao kèo tiền trao cháo múc.

Sau khi cảnh quay được bố trí lại, máy ảnh đã trang bị hoàn tất. Seokjin vào vị trí, và phải nói rằng khoảng cách giữa cả hai là cực kỳ gần. Namjoon nuốt nước bọt, dẫu được lệnh phải ngồi yên, nhưng sự đụng chạm liên tục từ một nóng bỏng đang chỉnh tư thế thật khiến lão ngứa ngáy trong người.

Nói cho đúng, bạn diễn của Seokjin thật ra chỉ là một chiếc bụng cuồn cuộn đầy cơ bắp điểm thêm chút ướt át từ mồ hôi chứ không phải là một anh chàng tập tạ đô con nào. Ở những cái cảnh mà cậu tương tác với bạn diễn, đồng nghĩa với việc là từ ngực của Namjoon trở xuống không ngừng bị mơn trớn vuốt ve để tạo hình, nếu dối lòng là lão không cảm thấy kích thích, thế chẳng khác nào là nhận lão không phải là một thằng đàn ông.

Vài giây cuối cùng, Seokjin không ngần ngại chuyển động leo lên hẳn người của đối phương. Tim lão thình thịch khi gương mặt được bàn tay mềm mại nâng lên, ánh mắt giao nhau.

"Giữ yên, chỉ là chụp môi thôi."

Lần thứ n Namjoon kéo cổ họng lên xuống, người nhỏ hơn mỗi lúc di chuyển càng lúc sát gần. Hơi thở của ai đó chạm lên làn da vì cự ly chật hẹp, bốn cánh môi chực chờ như chỉ cần một tác động nhỏ là liền va vào nhau.

Ở cái giây mà lão có một suy nghĩ mạo hiểm là nhướn tới, tiếng vang lớn từ đạo diễn hô lên:

"Cắt!"

Cả không gian tràn ngập âm thanh vỗ tay chúc mừng, Seokjin không nán lại ngay lập tức tách khỏi gã, phép tắc cúi người gật đầu với xung quanh.

Buổi chụp hình kết thúc. Ở trong phòng kín, Seokjin đang chuẩn bị cởi đi đồ ướt. Tiếng mở cửa bất chợt, cậu xoay đầu nhìn.

"Là ông sao? Tôi tưởng ông có phòng thay đồ riêng chứ."

Không quá để tâm đến việc ai đó xuất hiện, người nhỏ hơn mở tủ lấy ra đồ mặc lúc đầu. Tuy nhiên chưa kịp làm gì, một cánh tay từ phía sau bỗng đưa đến đóng cánh cửa lại. Nhíu mày, tóc tím quay đầu để bất ngờ nhận thấy, từ lúc nào Namjoon đã đứng gần tới mức này. Độ ấm của gã cứ như thể đang bao phủ cả cậu.

"Ông làm sao thế-"

Mắt Seokjin dần mở to, cảm nhận được một vật thể cứng nóng đang nhấn vào chỉ ngay sau hông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro