20 NGÀY CHINH PHỤC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

20 ngày chinh phục

Dedicated to

20 NGÀY CHINH PHỤC

Author: Riiko

Disclaimer: DBSK is not mine

Pairing: YunJae

Category/Genre : Hỗn hợp - Romance,Humor

Rating: PG 16

Note: Vì là Fic nên thời gian và hoàn cảnh sẽ chuyển biến không ngừng. Đừng suy nghĩ quá cặn kẽ hãy thả hồn theo Fic, cứ cho mọi thứ là vậy! Fic có những điểm phi lý, không hiện thực cho nên đừng thắc mắc.

......

KHÔNG MANG FIC RA NGOÀI DƯỚI DẠNG KHÁC NGOÀI LINK. CÁM ƠN

......

CHAP 1

...

11:00 PM là giờ náo nhiệt nhất tại cái Club Mirotic, cái club nổi tiếng không những ở giới trẻ, những kẻ lắm tiền, lắm danh tiếng cũng phải ghé vào như một thói quen không thể thiếu hàng đêm. Doanh nhân thường hội tụ chỗ này vừa vui chơi vừa bàn chuyện làm ăn. Điểm nổi bật của Club này không phải DJ nổi nhất Seoul, cũng không phải Bartender bậc thầy mà là ở các nhân viên phục vụ. Điểm nổi bật là các nhân viên nam, đúng vậy họ là những con bướm đêm tung cánh phủ đầy mê hoặc. Có hai loại phục vụ viên ở đây. Loại thứ nhất là áo mặc áo sơmi đen và ghilê trắng bên ngoài chuyên đón tiếp khách hạng sang và đi qua đêm cùng họ nếu có yêu cầu. Loại còn lại luôn mặc áo sơmi trắng và ghilê đen chỉ là phục vụ nước uống bình thường có thể hiểu là 'bán nghệ không bán thân'. Các nhân viên ở đây ai cũng đẹp và biết chiều khách họ được khách gọi là 'bướm đêm' vì họ đẹp nhưng nhớt nháp như một chất nghiện sai lầm do Thượng Đế tạo ra.

Chiếc Limo đen loáng bóng dừng thẳng ngay cổng chính, tài xế trong bộ vest đen chiếc mũ và găng tay trắng không một vết bụi nhanh chóng mở cửa xe. Bàn chân ung dung đặt xuống bước ra ngước mặt lên cao một cách cao ngạo. Cũng là bộ vest xám tro chỉnh tề không kém phần thời trang. Nút áo sơmi bên trong được cài thiếu vài cái để phơi nửa kín nửa hở bộ ngực nâu săn chắc. Những tay bảo vệ trong club nhanh chân ra đón cúi chào vị khác cao ngạo này.

Vị khách cao ngạo bước đi trong sự chỉ dẫn nhiệt tình của quản lý Club.

"A!"

"Cậu đi đứng kiểu gì thế hả? Còn không mau xin lỗi khác đi!" - tay quản lý sợ xanh mặt đánh đánh vào đầu tên nhân viên đi đứng loạng choạng va vào vị khách quý

"Đâu phải tại tôi đâu, lần nào cũng đổ thừa" - cậu xoa xoa cái đầu, lầm bầm chửi tên quản lý rồi cúi đầu thấp hơn nữa để xin lỗi vị khách - "Xin lỗi quý khách!" - cậu nhanh chân bước đi không nhìn lấy vị khách hay quản lý một cái

"Xin lỗi Ngài không sao chứ? Cậu nhóc đó mới vào làm hai tuần nên chưa biết chuyện, Ngài thông cảm bỏ qua cho" - tay quản lý phủi phủi áo cho vị khách quý. Mặt cười giả tạo ra sức nịnh bợ lấy lòng

"Không sao! Là người mới à ?" - hắn cười khẩy

"Dạ vâng! Chỉ...là...cậu ấy không phải 'bướm đêm'. Cậu ấy chỉ làm thêm kiếm tiền đóng học phí. Trẻ con đấy mà, Ngài đừng bận tâm" - tay quản lý vẫn nói khi người cúi xuống dẫn đường cho vị khách - "Là phòng này, chúc Ngài có buổi tối vui vẻ." - dứt câu đóng nhẹ cửa lại

"Chào Ngài! Thiệt vinh hạnh cho tôi quá khi Ngài nhận lời đến nơi nhỏ bé này" - một tên trông mặc vest màu rêu từ ghế sofa bật dậy ra bắt tay niềm nở đón vị khách

"Tôi chỉ hứng thú với tiền thôi !" - hắn cười nửa môi ngồi xuống ghế sofa dài - "Vào vấn đề đi, thời gian của tôi là tiền bạc đấy"

"Dạ vâng ! Mọi chuyện cứ theo ý ngài. Nhưng đã đến đây rồi thì Ngài nên vui chơi một chút cho vui đi ạ. Hôm nay có nhiều người mới đến dễ thương lắm." - tên đó cười xòa thấy hắn đưa điếu thuốc lên miệng tên đó nhanh chóng bắt lửa dùm.

"Chúc hai vị có một đêm vui vẻ tại Club Mirotic. Đây là những người nổi tiếng nhất đó !" - tên quản lý mở cửa rộng để sáu phục vụ nam trong trang phục quen thuộc áo sơmi đen nhanh chóng chia thành hai hàng sà vào ghế sofa rót rượu cho hai vị khách. - "Đứng đó làm gì nữa, mang thức ăn vào bàn đi. Cậu làm việc chậm chạp là tôi đuổi ngay đấy " - tay quản lý xoay ngang chửi tên nhân viên vụng về lúc nãy đang đứng ngoài cửa. Trước khi đóng cửa lại hắn còn kèm theo câu đe dọa - "Liệu mà làm cho được việc đấy, tôi mà nghe khách nói câu nào thì ngày mai cậu không cần đến nữa"

Tên phục vụ bình thường ớn lạnh nuốt nước miếng xuống cái ực. Đứng trong góc phòng chờ rót rượu và lau dọn. Vì quy tắc là một phòng sẽ có một nhân viên bình thường túc trực để khách hàng cảm nhận được mình là Thượng Đế.

"Cậu là người đụng tôi lúc nãy!" - Tiếng nói của hắn kéo cậu ra khỏi suy nghĩ làm sao giữ được công việc dài lâu

"À...vâng! Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi. Làm ơn đừng khiếu nại với quản lý nếu không tôi chết chắc" - cậu bối rối cúi đầu xin lỗi lần nữa

"Cậu tên gì ?" - hắn lại hỏi

"Dạ JaeJoong. Kim JaeJoong ạ!" - cậu ngước mặt lên trả lời

Căn phòng trong đây đủ ánh sáng hơn bên ngoài để vị khách có thể thấy rõ khuôn mặt cậu. Mái tóc ánh vàng lấp lánh, đôi mắt đen long lanh cả cái môi ửng hồng kia nữa. Nước da thì trắng trẻo không tì vết. Ánh mắt hắn không thoát khỏi ngạc nhiên nhưng cũng không nhìn cậu quá lộ liễu. Nhanh chóng lấy lại điềm tĩnh trước khi mọi người nhận ra.

"Uhm ! Tôi không nói, rót rượu đi !" - hắn lại ôn tồn nói

"Ngài thấy nơi đây tuyệt không ạ ?" - Tên vest rêu kia vẫn sốt sắng ngồi bên cạnh nịnh bợ và ôm những 'con bướm đêm' trong tay

"Cũng bình thường" - Lạnh lùng trả lời vị khách uống cạn ly rượu vừa rót - "Nói về dự án của ông đi !"

30 phút trôi qua

"Uống...uống nữa đi mấy cưng...uống với anh đi!" - Tên vest rêu đã say lắc lưng chả biết gì nữa - "Phục vụ rót rót rượu đi...nhanh...nhanh lên!" - hắn ra lệnh cho JaeJoong

JaeJoong trong góc bước lại bàn cầm chai rượu cẩn thẩn rót vào ly, hắn đột nhiên kéo cậu vào lòng ôm eo cậu

"Quý khách...quý khách làm gì vậy?" - Cậu gắng giữ bình tĩnh để không bị khiếu nại. Chứ trong hai tuần làm việc không biết cậu đánh hết bao nhiêu ông khách vì cái tôi dê.

"Cưng cũng đẹp quá! Sao từ đầu anh không để ý chứ. Uống với anh đi nha...lát đi qua đêm với anh đi. Muốn bao nhiêu cũng được haha" - tên vest rêu nham nhở ôm eo cậu mặc cậu đang cố nén cơn giận

"Quý khách xin lỗi, Ngài nhầm rồi ! Tôi không phải..." - Cậu cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi eo mình

"Buông ra!" - Giọng nói lạnh lùng vang lên

"Dạ...sao ạ?" - Tên vest rêu ngớ người ra trước câu mệnh lệnh bất ngờ

"Điếc à, tôi bảo buông-cậu-ta-ra-ngay !" - giọng nói gằn từng chữ

Hắn ngớ ngẩn nới lỏng vòng tay để cậu có thể vùng dậy ngay lập tức, mặt cậu đăm quạo. Vị khách bấy giờ mới đứng lên nắm cổ tay JaeJoong kéo về phía mình để tên vest rêu đờ cái mặt ra chả hiểu gì

"Có...chuyện...chuyện gì ạ?" - tên vest rêu rụt cổ vào hỏi

"Dám đụng vào người của tôi, muốn chết à?" - giọng trầm xuống hơi giận dữ

"C...cái gì...Ai là người.." - cậu định hét lên nhưng nhớ đến lời cha quản lý nên cậu im. Vị khách kéo cậu đi ra đẩy mạnh cửa

"Vậy...vậy còn hợp đồng ngài hứa đầu tư cho tôi?" - tên ấy sợ hãi đứng lên

Hắn ngưng lại tay vẫn vịn cánh cửa quay mặt lại nhìn hắn mỉm cười nữa môi - "Tôi quyết định...hủy bỏ!" - Dứt lời kéo JaeJoong ra khỏi phòng bỏ mặc tên kia té xuống ghế bất động

Kéo JaeJoong ra con hẻm từ cửa sau của Club. Cậu hất tay hắn ra

"Anh bị điên à? Hắn mà khiếu nại với cha quản lý là tôi mất việc đấy!" - cậu quát lên

"Vậy càng tốt!" - hắn cười khẩy

"Tốt cái đầu anh, anh rảnh quá hả? Đi phá người khác" - cậu tức giận chửi vào mặt anh vì lần này tên quản lý sẽ làm thật. Cậu bỏ mặt hắn đứng đó quay vào trong. Vừa lúc mở cửa cánh cửa đã ra là tên quản lý nhìn cậu rồi quay sang nhìn hắn

"Cậu ấy làm gì phật lòng ngài sao ạ?" - tên quản lý trợn mắt nhìn JaeJoong, cậu lắc lắc đầu

"Ờ...cậu ta chửi tôi" - hắn niềm nhiên đáp

"Sao...sao cậu dám chủi khách quý hả? Kim JaeJoong từ ngài mai không cần đến nữa" - tên quản lý nóng giận đóng cửa lại cái rầm không quên cúi chào lịch sự với hắn,vẫn đang cười toa tóet

"Anh...anh bị nhũn não à? Sao nói với cha quản lý như vậy chứ,tôi mất việc rồi đó anh vui chưa?" - cậu quay sang nạt vào hắn

"Tôi có nói dối đâu, rõ rang cậu chửi tôi bây giờ cũng đang chửi đó"

"Anh là tên khốn kiếp đáng quyền rủa...@#%$@&%#..." - cậu chửi một hơi không ngừng

"À...những câu này tôi thường nghe. Mất việc thì thôi có gì đâu, tôi còn làm người khác mất nhà mất con mà còn chưa nghe chửi nặng như cậu đấy! Mà cậu biết tôi là ai không mà chửi nhiệt tình thế?" - hắn nhìn cậu mỉm cười nửa môi. Nụ cười lạnh lùng quen thuộc trên mặt hắn

"Tôi cóc cần biết anh là ai, anh có khác gì mấy tên lắm tiền hay đi gây rắc rối chứ! Anh đúng là tên giàu có bại hoại của xã hội. Đi chết đi!" - cậu tức giận với sự thản nhiên không có gì của hắn, bay đến đá mạnh vào chân hắn và co gối vào bụng hắn một cái khá đau. Hắn mất chớn té xuống đất - "Anh có biết trong hẻm này có bao nhiêu con chó chết đói không hả?" - cậu nạt nộ hắn không thương tiếc

"Không biết" - hắn tỉnh bơ

"Sau khi tôi bâm xác anh ra thì anh sẻ biết, tên đần" - cậu tiếp tục đá vào người hắn vài cái nữa cho đỡ tức - "Đừng để tôi gặp lại anh, tên khốn kiếp đáng quyền rủa" - Cậu lột cái áo ghilê ném xuống đất bước đi.

Mắt hắn ngơ ngác nhìn theo cái lưng của cậu khuất dần. Bấy giờ người của hắn tìm thấy hắn vẫn đang ngồi dưới đất ngẩn người ra. Vội đỡ hắn đứng dậy

"Tụi bây mau vào trong diều tra nhân viên quán này tên Kim JaeJoong. Mọi thứ !" - hắn ra lệnh cho một tên trong số chúng

"Dạ!." - tên thuộc hạ bỏ đi

"Kim JaeJoong em sẽ biết tôi là ai..." - hắn tự nói với chính mình, trên môi hiện lên nụ cười nửa miệng - "...sớm thôi !"

...

CHAP 2

...

Ngày thứ 2 - Sáng hôm sau

"JaeJoong à, dậy đi con. Có chuyện rồi, dậy đi!"

"Ba à, để con ngủ chút đi mà!" - giọng cậu ngái ngủ

"Ngủ gì mà ngủ, chúng ta sắp không có nhà để ở rồi còn lo ngủ" - ông Kim lay mạnh thằng con

"Sao ạ?" - cậu ngồi bật dậy - "Sao chúng ta mất nhà?"

"Ba cũng không rõ, chỉ là sáng nay có ông chủ lớn nào xuống khu mình nói là quy họach gì đó. Để xây sân Golf. Chúng ta sắp bị đuổi đi rồi con ơi!" - ông đau khổ ôm vai thằng con thút thích

"Ba bình tĩnh đi" - cậu vỗ vai ông an ủi

"Huhu...cả xóm ổ chuột này đang nhốn nháo hết, mấy hàng xóm chúng ta ai cũng khóc lót cả. Giờ làm sao đây con, tiền viện phí của mẹ con và học phí đại học nữa huhu cả nhà mình hixhix..." - ông không kiềm được nước mắt khóc nghẹn ngào

"Họ có nói là công ty nào không ba, để con đi hỏi rõ mọi chuyện. Ba đừng lo !" - cậu trấn an ông

"Hixhix họ bảo là công ty nhà đất hình như tên là...tên gì nhỉ...Ren.. Đúng rồi là Rension. Chủ tịch đó họ Jung. Ba nghe trưởng khu vực xưng hô với người đó như vậy"

"Ba cứ ở đây chờ tin con, con đi chút sẽ về ngay" - cậu vôi quơ quần áo ngay góc lao vào nhà tắm rửa mặt

...

Trước cửa công ty chính Rension

"Xin lỗi, tôi muốn gặp chủ tịch Jung" - cậu lịch sử hỏi thăm quầy tiếp tân

"Xin hỏi anh có đặt hẹn trước không ạ?" - nhân viên nhiệt tình đón tiếp

"Không, không có. Tôi muốn ngay bây giờ có được không? Chuyện rất quan trọng" - giọng cậu khẩn trương

"Vậy cho hỏi anh tên gì ạ?"

"Kim JaeJoong.Tôi tên Kim JaeJoong" - cậu nhấn mạnh

"À vâng mời anh lên lầu 22. Văn phòng chủ tịch" - nhân viên cúi chào mỉm cười với cậu

Cậu không hiểu sao mình may mắn thế. Có thể gặp được chủ tịch công ty dễ dàng như vậy. Cậu vào thang máy bấm vào tầng 22. Trong tích tắc cánh cửa mở ra đập vào mắt cậu là nơi các nhân viên đáng chạy bấn loạn cả lên. Giấy tờ hồ sơ chạy qua chạy lại. Không ai thèm để ý đến sự hiện diện bất thường của cậu. Cậu lủi thủi bước lại cái bàn thư ký trước cánh cửa lớn gần đó.

"Xin...xin lỗi, tôi muốn gặp..."

"Cậu là Kim JaeJoong phải không. Mời theo tôi" - cô thư ký đẩy gọng kính nhanh nhẹn cướp lời cậu. Đứng dậy tiến đến vài bước trước cánh cửa. Đẩy vào - "Mời cậu vào chủ tịch đang chờ cậu" - Đợi cậu vào trong cô thư ký kéo cửa lại.

\Cái gì thế này ? Sao chủ tịch Jung này biết mình đến chứ ? Mà đây là phòng chủ tịch sao ? Ồ rộng quá có điều hơi bừa bãi, quần áo giấy tờ quăng tùm lum thế này\ - cậu vừa đi vào trong vừa nhìn xung quanh

"Dẹp ngay cái ý tưởng vớ vẩn đó đi" - giọng nói phát ra từ người đàn ông trong bộ vest đang ngồi trên cái ghế da sau cái bàn bừa bộn hồ sơ ngổn ngang.Hắn ngồi quay lưng về phía cậu tai áp chặt điện thoại có vẻ như đang bàn luận vụ làm ăn nào đó

"Không cần biết ông dùng cách nào, thời gian đúng mà không giao đất thì chuẩn bị đất cho riêng mình đi" - Dứt lời hắn cúp máy. Cậu đứng gần đó nghe giọng điệu đe dọa không tránh hơi hoảng

"Xin...xin lỗi !" - cậu ấm úp kêu hắn

"Đến rồi à Kim JaeJoong !" - hắn xoay ghế lại nhìn thẳng vào mặt cậu - "Tôi chờ sáng giờ đấy!"

"Anh...anh...anh là tên khốn đó" - cậu chợt giật mình khi nhận ra hắn, kẻ làm cậu mất việc làm nay còn cậu sớm mất cả nhà

"Vẫn nhớ tôi à, có biết tối qua cậu bỏ đi không nói làm tôi thất vọng đấy JaeJoong à !" - hắn cười nửa miệng đặc trưng

"Anh im đi, tên khốn như anh tối qua làm tôi mất việc hôm nay còn làm tôi mất nhà nữa. Thật là khốn kiếpppp" - cậu quát vào mặt hắn

Hắn dửng dưng cầm xấp hồ sơ trong đóng lộn xộn đó lên, đọc lớn

"Kim JaeJoong 19 tuồi. Sinh viên đại học năm hai, cao 1m79 nặng 66kg. Chưa một mối tình vắt vai. Gia đình có cha và mẹ. Mẹ hiện đang nằm trong bệnh viện vì bị suy tim còn người cha thì làm công phơi mực ngoài biển. Gia đình nghèo không có vật gì quý giá..." - hắn bỏ lửng câu nói hạ xấp giấy hồ sơ xuống ngang tầm mắt vừa đủ nhìn cậu nở nụ cười gian - "Theo tôi là có đấy!"

"Anh mắc bệnh gì mà phải quy hoạch khu đất ở chuột đó chứ, nó đâu có lợi gì cho anh" - cậu vẫn tức giận

"Chuyện làm ăn thì cậu biết gì, nó kiếm ra khối lợi ích lớn lắm đấy." - hắn đung đưa cái ghế

"Anh làm ơn tha cho mọi người ở đó đi. Ai cũng nghèo khổ cả, nếu anh đuổi họ đi thì họ biết sống làm sao đây?" - giọng cậu vẫn cao vút

"Cậu đang xin tôi hay ra lệnh cho tôi vậy?" - giọng hắn đanh lại

"Tôi xin anh, làm ơn!" - cậu hạ giọng xuống

"Cậu lấy gì mà xin tôi?" - anh nhướng mày lên nhìn cậu

"Tôi không có tiền, ở nhà cũng không quý giá. Tôi chỉ xin anh hãy suy nghĩ lại thôi. Biết bao nhiêu mạng sống đang trong tay anh đấy. Bà tám đầu hẻm sống cô đơn một mình không người thần, bà tư kế bên nhà tôi bị tâm thần lủi thủi cả đời với con chó. Và rất rất nhiều người khác nữa. Anh làm ơn tha cho chúng tôi đi!" - cậu nhìn thẳng vào mắt hắn

"Cảm động nhỉ nhưng rất tiếc tôi không có hứng thú mấy cái đó! Trừ khi..." - hắn ngừng lại xem phản ứng của cậu

"Trừ khi thế nào ?" - cậu không giấu được hi vọng, đôi mắt mở to ra

"Trừ khi cậu đồng ý đánh đổi" - giờ thì hắn quăng hẳn xấp hồ sơ của cậu xuống bàn

"Đánh đổi?" - cậu lập lại

"Tôi sẽ không lấy khi đất đó nhưng cậu phải qua nhà tôi ở" - anh giải thích thắc mắc trong đôi mắt ngơ ngác của cậu

"Ya! Anh điên à? Sao tôi phải qua ở chung nhà với tên khốn như anh chứ?" - cậu lại hét lên

"Vậy thì thôi, ngày mai tôi cho người xuống đập nát khu đất đó ra" - hắn tặc lưỡi xoay ngang qua một bên

"Khoan!" - cậu hốt hỏang la lên - "Tôi...tôi..." - cậu cắn móng tay suy nghĩ

\Tên khốn này muốn gì ở mình chứ? Hay là hắn muốn...đúng là cặn bã mà. Nhưng gia đình mình và còn mọi người nữa, mình quyết định sao đây?\ - cậu tự chất vấn mình

"Sao? Quyết định đi đồng ý hay là không? Tiếp tục để mọi người sống hay mọi người sẽ cùng chết đều nằm trên tay cậu đấy JaeJoong à!" - hắn cười khẩy trước hành động của cậu

"Tôi...đồng..ý. Anh phải giữ lời, hãy để cả nhà tôi và khu đó yên. Không được đụng vào họ" - cậu cau mày lại chỉ vào mặt hắn

"Tất nhiên! Là dân kinh doanh chữ tín đi đâu mà. Giao dịch thành công. Tôi sẽ cho người về nhà cậu thông báo và chuyển đồ cá nhân của cậu qua căn hộ của tôi. Giờ thì chúng ta đi ăn mừng giao dịch nhé" - hắn cười đắc ý đứng dậy tiến gần lại cậu

"Tên khốn!" - cậu lầm bầm rồi đá vào cái chân mà tối qua cậu đã đá

"Á! Dám đá tôi à?" - hắn nhăn mặt lại vì bị cậu đá bất ngờ, vết bầm tối qua vẫn chưa lành

"Uhm tôi thích vậy đó. Sao chịu không được à, anh đổi ý còn kịp đó" - cậu hất mặt lên

Hắn biết cậu cố tình chọc tức hắn để đuổi cậu đi nhưng hắn cười - "Jae của anh biết cách yêu thương anh đấy, anh thích lắm !"

"Đồ điên!" - cậu tức giận chửi hắn rồi không thèm nhìn mặt hắn

Hắn chở cậu lại một quán ăn gần công ty hắn. Trong bàn cả hai ngồi đối diện ăn, cậu nhìn hắn trừng trừng ăn thô bạo và chọn thứ mắc tiền nhất để ăn.

\Tên khùng này định âm mưu gì mình chứ? Mình sẽ làm hắn phá sản, sẽ làm hắn phải hối hận vì sự thô lỗ của mình, làm hắn mất mặt như vậy hắn sẽ sợ hãi và thả mình ra haha\ - cậu cười trong bụng

"Em mấy tuổi rồi mà ăn còn dính mép nữa hả?" - hắn nhẹ lấy ngón tay chùi vết nước sốt ngay mép cậu làm cậu giật thót tim.Mặt hơi đỏ vì ngượng

\Hết hồn! Tự nhiên đưa tay chùi miệng dùm. Thấy gớm...mà giờ nhìn hắn ngoài nắng mới thấy rõ mặt gần như vậy. Hắn cũng khá đẹp trai, màu tóc nâu đỏ thật kỳ lạ ,nước da lại nâu. Có cái mũi là đẹp nó cao...Oái mà mình đang nghĩ gì thế, kẻ thù không đội trời chung mình không được xem nhẹ kẻ thù\ - JaeJoong tỉnh ra cố sức ăn thật nhiều vào cốt là cho hắn trả tiền

Sau khi ăn hắn đưa cậu đến một chung cư cao cấp, hắn ở tầng 14 không cao nhưng tầm nhìn vừa đủ để ngắm cảnh. An ninh nơi này rất chặt chẽ và bảo mật. Hắn đưa cậu đến quầy tiếp tân đưa giầy tờ gì đó cho cậu ghi ghi rồi ký ký. Cuối cùng cậu được ấn ngón tay cái vào cái ô vuông nhỏ ngay cửa, cũng được phát cho cái thẻ mà ở đây gọi là chìa khóa.

Mở cửa bước vào là căn nhà không quá lớn nhưng ấm áp, mọi thứ được trang trí màu trắng đơn giản. Cả gian bếp cũng vậy mới toanh như chưa có ai dùng đến nhưng cậu nhận ra....chỉ có một phòng!

"Ya! Tối nay tôi ngủ ngoài ghế sofa à?" - cậu quát vào mặt hắn

"Không, làm sao có thể. Em ngủ trong phòng...với anh" - hắn đáp bình thản tiến lại cái tủ lạnh

"CÁI GÌ? Mắc gì phải ngủ với anh? Anh có bị ung thư não kỳ cuối không đấy. Tôi thà ngủ ở ghế" - cậu giận hét lớn hơn

"Em cứ làm thế đi, từng mảnh đất sẽ được đào lên. Cứ một đêm em ngủ trên ghế thì 20 mét vuông sẽ bị xới tung" - hắn vẫn đang loay hoay rót nước ra ly uống

"Anh...anh giỏi lắm Jung Yunho" - cậu nghiến răng chặt lại cau có

"Quá khen!" - hắn cười và uống hết nước trong ly - "Học phí và viện phí của em anh sẽ lo hết"

"Không cần tôi có tay chân tự đi làm kiếm tiền được" - cậu cãi lại

"Làm gì? Đi vào mấy cái Club đó cho mấy thằng khác đụng chạm à" - hắn cau mày lại

"Tôi làm gì không cần anh lo, anh không có quyền quản tôi" - cậu vẫn bướng bỉnh cãi lại

"Ai nói anh không có quyền, chưa có thứ gì mà Jung Yunho này muốn mà không được cả. Em thử làm đi rồi biết hậu quả" - Hắn vẫn uống nước, lời nói hắn nhẹ nhưng khiến người nghe không dễ chịu chút nào

"Không lẽ anh nhốt tôi ở đây cả đời sao. Tôi không phải là thú cưng anh nuôi, anh đúng là tâm thần?" - cậu tức giận chạy lại bếp đấm đá vào người hắn. Tay cậu đấm vào vai hắn, chân thì đá loạn xạ vào chân hắn làm hắnné qua né lại. Sau một hồi mệt rồi cậu mới ngưng trở lại cái ghế sofa ngồi.

Đêm xuống

"Ya! Tôi cấm anh lấn qua cái gối này đấy, anh nhích qua một chút thì tôi sẽ bâm anh ra như tương đấy!" - cậu nhấn cái gối ở giữa lại và chồng lên nó thêm vài cái gối nhỏ như bức tường mềm mại che lại cả hai

"Anh không làm gì đâu, anh thích em tự nguyện hơn. Ngủ sớm đi mai anh đưa đi học" - hắn nói nhỏ nhẹ rồi quay lưng về phía cậu nhắm mắt

\Ai biết hắn sẽ làm gì chứ? Tên này nguy hiểm lắm. Đề phòng vẫn hơn. Màu sao hắn có mấy bộ pyjama màu hồng size mình nhỉ? Màu hồng mà còn hình con thỏ nữa, đồ lập dị. Chắc là hay dắt bạn gái về nên thủ sẵn, đã khốn kiếp nay còn đê tiện dâm loan nữa. Làm sao yên tâm mà ngủ được đây...\ - cậu nghĩ trong lòng lo lắng chuyện này chuyện kia rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay

...

CHAP 3

...

Ngày thứ 3 - Buổi sáng căn hộ Yunho

"Umm..." - hắn trở mình thức giấc bởi mùi thơm.Theo tiếng gọi đồ ăn hắn lòm còm bò ra khỏi giường ra đến bếp thấy cậu đang nấu nướng ở đó. Hắn dụi dụi mắt mình nhìn theo cậu trong bếp

"Dậy rồi à, tôi biết nấu vài món. Không ngon ăn đỡ đi" - cậu quay sang thấy hắn dựa cửa phòng trong bộ dạng ngủ ngáy đầu tóc bù xù, khác hẳn lúc thường làm cậu khẽ bật cười nhưng cậu quay lưng về phía hắn nên hắn không thấy được nụ cười dễ thương đó.

Hắn rửa mặt thay đồ chỉnh tệ trong bộ dạng lạnh lùng của chủ tịch bước ra bàn ăn. Cả hai ngồi đối diện, trên bàn ăn có trứng chiên, kim chi và thịt bò xào cải, thêm chén canh súp nóng hổi bên cạnh nữa.

"Nhà anh sao chẳng có gì hết, tôi phải xuống siêu thị dưới nhà mua đỡ đấy !" - cậu vừa gấp thức ăn vừa nói

"Uhm không bao giờ tôi nấu ăn cả, toàn ăn ở ngoài nên không cần mua thức ăn trong tủ lạnh. Có bia và mì gói là tuyêt rồi" - hắn háo hức gấp những món cậu làm cho vào mịệng nhai ngon lành - "Um..Jae à em nấu ngon quá!" - hắn trầm trồ khen

"Mẹ tôi bệnh nên việc trong nhà tôi làm, tất nhiên cả nấu cơm. Mà nè đừng tưởng bở tôi nấu cho anh ăn ké coi như là tiền nhà tôi ở chung thôi" - cậu nhăn trán lại nhìn hắn

"Tùy em nghĩ thôi, vậy sao này em nấu cơm cho anh coi như là tiền nhà. Em có thể ở đây mà không cần ngại" - hắn trao đổi điều kiện với cậu

"Uhm cũng được. Mà ngoài việc nấu cơm ba bữa những việc còn lại tôi không làm đâu. Tôi không phải ở đợ của anh" - tay cầm đũa cậu lắc lắc

"Ai bảo em làm, em có đòi làm anh cũng không cho" - Hắn cười. Trước khi cậu về nhà này, đây như căn nhà hoang, hắn thường ngủ ở công ty và về đây thay đồ. Có nhân viên quét dọn mỗi khi hắn ra ngoài.

"Ai thèm, vớ vẩn" - cậu cúi xuống ăn chén cơm dang dở của mình. Hắn cũng ăn rất nhiều.lâu rồi hắn chưa được ăn bữa cơm nào ấm áp như thế. Hắn cười suốt

...

...

...

Trên xe Yunho đang đưa JaeJoong đến trường

"Jae này, hôm nay mấy giờ em tan học. Anh sẽ đón em" - hắn hỏi

"Không cần đâu, tôi có hẹn với bạn học đi uống nước. Sau đó tôi sẽ tự về, anh cứ làm việc của anh đi" - cậu đáp hững hờ

"Em đi với ai vậy?" - hắn lại hỏi, giọng trầm xuống nhưng không có vẻ bực tức

"Ya! Ba tôi còn chưa quản tôi nữa, anh là gì mà hỏi tôi suốt thế. Anh làm tôi bực rồi đấy" - cậu to tiếng hơn

"Thì anh quan tâm em thôi mà, anh chỉ muốn biết em đi đâu, với ai thôi mà" - hắn vẫn giữ giọng

"Anh làm ơn đi, rảnh quá thì đi lo cho mấy cô bạn gái của anh. Không thì bỏ tiền làm thêm nhiều việc thiện tích phước cho bản thân đi"

"Thứ nhất, anh không có bạn gái. Thứ hai anh làm nhiều việc thiện lắm rồi nên phần phước anh có là em đó" - hắn nói câu cuối xoay mặt qua nhìn cậu

"Gớm! Anh đừng nói mấy câu ớn lạnh đó với tôi. Tôi đấm vỡ mặt anh bây giờ, nhìn thẳng lo lái xe giùm đi. Mạng tôi quý lắm!" - cậu hơi ngượng chửi hắn một hơi để bay bớt không khí ngộp ngạt trong xe do ánh mắt hắn nhìn cậu

\Cái tên ngu đần này, sao hắn nói chuyện nghe ớn ớn thế, cứ như mình là mấy đứa con gái không bằng. Thiệt là kinh tỏm, chắc hắn ngứa người lắm rồi!\ - cậu nghĩ bụng quay ra cửa kiếng nhìn khung cảnh

"Đến rồi, cám ơn hôm nay cho quá giang. Tạm biệt" - cậu đóng cửa vào không nhìn hắn một cái.

Hắn nhìn cậu đi khuất vào cổng trường, móc trong túi áo cái điện thoại nhanh chóng bấm vài số - "CK tôi có việc cho cậu đây !"

...

7:00 PM

"Oái !" - cậu bước vào nhà giật mình la lên - "Anh khùng à, làm gì ngồi thù lù đó tắc đèn tối thui thế? Muốn hù chết tôi à?" - cậu lấy lại bình tĩnh nạt vào mặt hắn

"..."

Hắn ngồi im trên ghế sofa không nói gì, trên bàn là vài lon bia và hộp thuốc lá. Sở dĩ cậu nhìn thấy hắn trong bong tối cũng là do ánh lửa nhỏ nhoi trên điếu thuốc của hắn. Những vòng khói nghi ngút được nhả ra mỗi khi hắn ngửa mặt lên.

"Nè ! Tôi hỏi anh đó ?" - cậu hỏi

"..." - hắn vẫn im

"Lại lên cơn à ? Mặc kệ anh, tôi đi nấu cơm" - cậu lắc đầu tháo cái túi để xuống

"Không cần, tôi không đói!" - hắn dập tắt điếu thuốc dang dở xuống gạt tàn.đứng lên bỏ vào phòng làm việc.

\Hắn bị gì nữa rồi, tên này mình chắc chắn rằng hắn bị bệnh về não 100%\ - cậu gật gù hiểu ra, xách cái túi vào phòng ngủ

11:00 PM

<<Cốc Cốc>>

"Vào đi!" - hắn nói

Cậu mở cửa bước vào phòng làm việc hắn một cách dè chừng. Nhìn qua nhìn lại, căn phòng hơi nhỏ và lộn xộn, mọi thứ vứt tùm lum muốn bước gần lại bàn làm việc của hắn phải đạp lên đóng hồ sơ bừa bãi dưới sàn nhà.

"Có chuyện gì ?" - hắn lạnh lùng hỏi

"À không tôi thấy anh cả buổi tôi không ăn gì cả. Sẵn tôi định nấu mì nên hỏi anh có ăn không ?" - cậu đứng thẳng người hỏi

"Em ăn rồi mà con đói sao ?" - hắn cười nhép môi

"Hả ??? Sao anh biết tôi ăn rồi ?" - cậu đờ mặt ra

"Em tự xem đi" - hắn quăng xuống dưới chân cậu một xấp ảnh dày cộm. Cậu cúi xuống nhặt xấp ảnh lên chăm chú xem từng tấm. Mắt cậu bự nhất có thể

"Anh...anh theo dõi tôi !" - cậu vẫn đang xem lại những tấm ảnh mà cậu đã làm suốt buổi chiều nay cùng bạn

"Việc gì tôi phải đi theo em" - hắn hất mặt lên

"Vậy...vậy sao anh có những tấm này chứ, còn ngụy biện hả ?" - cậu cãi lại

"Người của tôi chụp được" - hắn thản nhiên nói

"Anh...anh...trời ơi ! Anh đúng là kẻ điên mà. Việc gì phải cho người theo dõi tôi" - cậu quăng mạnh những tấm hình về phía trước mặt hắn

"Tôi đã hỏi chỉ là tại em không nói nên tôi đành làm vậy" - hắn nhún vai như không có gì - "Tên đó là bạn thân em nhỉ. Choi Siwon, con trai hiệu trưởng đồng thời là hội trưởng hội học sinh. Nhiều lần giúp em đóng học phí và tặng sách vở, ngoài ra..."

"Thôi đi !" - cậu quát lên chặn câu nói của hắn - "Anh cho người điều tra tôi còn điều tra cả bạn tôi, rốt cuộc anh muốn gì hả?"

"Em hỏi tôi muốn gì à ? Tôi tưởng em phải biết chứ !" - hắn cười nữa miệng đặc trưng

"Anh lại lên cơn nữa rồi phải không ?" - cậu nheo mắt nhìn hắn

"Bộ em thấy anh đang bực bội gì sao, không hề !" - hắn lại cười - "Không phải em nói nấu mì sao, nấu cho anh nữa nhé. Khi nào xong thì gọi anh" - hắn cuối xuống cái laptop trên bàn gõ gõ vào nó

"Đồ lập dị !" - cậu lầm bầm trước khi bỏ đi ra ngoài.

15 phút sau

"Ra ăn mì" - cậu nói cộc lốc không thèm gõ cửa, xông vào và kết thúc câu trong ba giây

"..."

"Mì em nấu ngon thật" - hắn gấp đũa ăn

"Thật không chịu nổi anh, lúc thì cười lúc lại im lặng như mấy người tâm thần vậy. Anh đi khám bệnh sớm đi may ra còn cứu kịp" - cậu vẫn đang nhai mì trong khi nói

"Có chữa được hay không còn phải coi ở em" - hắn nói nhỏ

"Anh nói gì ?" - cậu hỏi

"Không, không có gì, ăn đi" - hắn chối lắc đầu - "À mà này " - hắn gọi cậu giọng rất nhẹ nhàng

"Gì ?" - cậu thô lỗ đáp

"Em trả lời tên đó ra sao ?" - hắn hỏi

Phụttt - cậu sặc mì

"Cái...cái gì ? Trả lời gì ?" - cậu hỏi trong khi đang vỗ vỗ trước ngực

"Không phải ban nãy em đi với tên đó. Hắn còn tỏ tình với em nữa sao ?" - hắn hỏi mặt vẫn bình thản ăn mì

"Ngay cả chuyện đó anh cũng biết ?" - cậu ngạc nhiên

"Chỉ cần là anh muốn không có gì là không thể" - hắn ngưng ăn ngước mắt lên nhìn cậu - "Vậy..câu trả lời của em là ?"

Thịch - Tim cậu đập mạnh bởi ánh mắt của hắn

"Tôi chưa trả lời" - cậu cúi mặt xuống tránh ánh mắt hắn

"Hình như em chưa hiểu rõ khả năng của anh nhỉ ? Chỉ cần anh gọi một cú điện thoại cái trường cỏn con đó sẽ bị đập nát vào sáng mai" - giọng hắn trầm xuống nhưng vẫn bình thường

"Anh điên à, cái trường học nhỏ mà anh cũng không tha. Anh đập đi rồi coi tôi đập anh như thế nào?" - cậu ngang ngạnh chửi vào mặt hắn

"Cái đó còn tùy vào câu trả lời của em đấy Jae à !" - hắn cười khẩy vì thái độ của cậu

"Mà mắc gì tôi phải nói với anh ,cho dù tôi đồng ý cũng là chuyện của tôi. Không - liên - quan - đến - anh" - cậu đẩy ghế đứng lên vào phòng ngủ

"Không - liên - quan à ?" - Hắn tự lập lại với chính mình rồi hắn cười, tiếp tục tô mì dang dở nửa chừng

CHAP 4

....

Ngày thứ 4 - Sáng hôm sau

9 :00 AM tại trường đại học

"Các em học sinh thân mến, chúng ta vỗ tay nhiệt liệt chào mừng Ngài Jung Yunho chủ tịch tập đoàn Rension sẽ tài trợ sửa chữa và nâng cấp những thiết bị hiện đại cho trường chúng ta hoàn toàn miễn phí" - lời tuyên bố trên bục trong quảng trường trước toàn bộ học sinh của trường

Bốp bốp bốp - Tiếng vỗ tay vang khắp đầy phòng

"Sau đây mời Ngài Jung Yunho phát biểu vài lời" - Hiệu trưởng đứng sang một bên nhường lại cái mirô

"Chào các em, rất vui khi tài trợ những thứ tốt và tân tiến nhất để hỗ trợ cho việc học của các em. Các em hãy cố gắng học thật tốt làm người có ích cho xã hội. Cám ơn !" - Hắn mỉm cười trước tràn pháo tay giòn giã thứ hai

\Đồ giả tạo, hôm nay uống lộn thuốc à. Sao tự nhiên lại bỏ nhiều tiền làm chuyện không có lời chứ. Mấy người ở đây làm sao mà biết con người đang đứng trên kia là kẻ mê tiền như thế nào chứ. Hức !\ - Cậu ngồi kế Siwon ở hàng ghế đầu hàng.

"Sao vậy JaeJoong, cậu không khỏe mặt à. Mặt cậu có vẻ khó chịu lắm !" - Siwon lay lay tay của cậu

"Mình không sao, ba cậu có nói tại sao người đó lại tài trợ cho trường mình không ?" - cậu hỏi

"Không có, ba chỉ nói tự nhiên người đó đến đòi bỏ tiền ra để giúp trường mình. Thiệt đúng là người tốt bụng và nhân hậu, anh ấy còn rất trẻ lại thành đạt nữa. Sau này tớ cũng sẽ cố gắng như vậy, cậu nói phải không JaeJoong" - Siwon háo hức

"Ờ...uhm" - cậu ầm ừ cho qua - \Tên khốn đó mà tốt thì heo cũng biết leo cây. Tối nay về phải hỏi ra lẽ, không thì hắn lên cơn lại âm mưu gì cái trường của mình nữa\ - cậu càng nghĩ càng không yên tâm

Buổi phát hiệu kết thúc, các học sinh giải tán trật tự ra sân trường tiếp tục giờ ra chơi.

"Ngài Jung à, thật cám ơn ngài lắm!" - Hiệu trưởng giơ tay lên cám ơn hắn

"Ngài đã cám ơn nhiều lần rồi, không cần đâu. Tôi chỉ làm việc thiện thôi" - hắn cười giơ tay bắt lấy tay hiệu trưởng thân thiện - "Tôi có thể đi dạo một vòng không nhỉ" - hắn đưa ra yêu cầu

"Vâng ! Tất nhiên rồi để tôi bảo Siwon hướng dẫn Ngài" - hiệu trưởng tươi cười gật đầu xoay lại sau lưng - "Siwon con hướng dẫn ngài Jung đi tham quan trường mình đi nhé"

"Dạ hiệu trưởng" - Siwon đáp

"Siwon để tớ đi cho, tớ cũng muốn ghé ngang phòng y tế lấy viên thuốc. Tôi hơi mệt" - JaeJoong nhanh chóng kéo tay áo Siwon

"JaeJoongcòn mệt à, có đi được không hay tớ đem thuốc về cho cậu ?" - Siwon lo lắng giơ tay sờ vào trán JaeJoong

"Không sao tớ ổn mà. Đừng lo, cậu về lớp đi" - JaeJoong cười gật đầu

Thế là JaeJoong đã thay thế Siwon dẫn Yunho đi dạo trong trường. Cậu cứ nhìn hắn không rời, khuôn mặt hắn đang mãn nguyện lắm cứ nhìn qua nhìn lại cái trường.

\Hên là mình nhanh trí đòi đi thay Siwon, để Siwon đi cùng tên khùng này không biết có bị hắn làm gì không nữa. Coi cái mặt kìa làm như vui vẻ lắm vậy. Thư thả dạo bước, cái trường khỉ ho cò gáy này nhỏ xíu có gì mà cần đi xem chứ. Nhìn một vòng là thấy hết rồi, đúng là thiểu năng, không biết sao hắn lại làm chủ tịch của cả công ty được\ - JaeJoong cau có suy nghĩ cuối cùng cậu không nhịn nổi lên tiếng trước

"Này ! Anh bị gì thế tối qua còn đòi đập cái trường này sao hôm nay đổi ý còn bỏ nhiều tiền ra như thế. Có âm mưu gì hả?" - câu tra hỏi

"Không phải em bảo anh cần làm nhiều việc thiện sao. Anh đang làm đây" - hắn vui vẻ trả lời

"Anh đúng là...Thôi chửi anh hoài tôi cũng mệt. Mặc kệ anh xem cho lẹ rồi về cho tôi còn vào lớp"

"Anh bỏ ra nhiều tiền như vậy để giúp trường em, là gián tiếp giúp em học tốt hơn. Không cám ơn anh cũng không sao nhưng đi một vòng với anh cũng khó khăn vậy sao?!" - giọng hắn đều đều

Cậu đuối lý không cãi lại hắn đành im lặng

"Mà em và Siwon thân nhau nhỉ, trong quảng trường của phòng nắm tay nhau. Lúc nãy ở phòng hiệu trưởng còn công khai ôm nhau"

"Cái...cái gì? Anh bệnh hả.tôi nắm tay hồi nào, ôm hồi nào? Sao suốt ngày anh cứ suy diễn lung tung thế. Đầu óc anh thật là...tôi không biết dùng từ gì để diễn tả nữa" - cậu chán nản không thèm nói với hắn cứ bước đi

"Chiều nay anh cho tài xế qua đón em nhé !" - hắn hỏi

"Không cần, tôi tự về" - cậu lắc đầu

"Tự về hay Siwon đưa về? Em kỳ thị anh quá đấy Jae à. Anh đòi đóng tiền học cho em, em không chịu. Anh đòi rước em, em cũng không chịu. Nhưng với Siwon thì cái gì cũng được" - hắn nói giọng có phần mỉa mai

"Siwon là bạn thân của tôi, còn anh là..." - cậu ngưng lại suy nghĩ nên dùng cách gọi nào trong trường hợp này

"Là gì...?" - hắn lập lại

"Là...bạn chung nhà" - cậu đáp

"Uhm cũng đúng, em vẫn chưa trả lời cho Siwon à ?" - hắn hỏi

Gật đầu

"Khi nào em có câu trả lời nói cho anh biết nhé !" - hắn lại nói

"Làm gì ?" - cậu ngước lên nhìn hắn kinh ngạc

"Để anh biết" - hắn đáp huề vốn

"Vớ vẩn, anh trả lời như không trả lời vậy. Tôi hỏi anh biết rồi để làm gì ?" - cậu gắt lên

"Để chúc em hạnh phúc" - hắn cười

"Cái đó không cần chúc tôi chắc chắn sẽ hạnh phúc. Chỉ có điều..." - cậu do dự

"Hửm ?" - hắn nhìn cậu

"Tôi không biết nữa ! Tôi với Siwon chơi chung từ cấp ba. Lúc nào cậu ấy cũng tốt với tôi, tôi không nghĩ sẽ có ngày cậu ấy lại..." - cậu ngập ngùng

"Lại tỏ tình" - hắn nói tiếp dùm cậu

Gật đầu

"Cái đó em phải tự nhận biết, không ai nói với em được đâu" - hắn nhìn cậu, mặt cậu vẫn cuối xuống đất bước đi thiểu não - "Thôi được rồi,em về lớp đi.Anh về"

"Anh về à ?" - cậu ngước lên nhìn hắn

"Sao ? Không muốn anh về à, vậy anh ở lại" - hắn cười

"Ai nói, về đi. Bắt tôi đi ngoài nắng nãy giờ." - cậu nói xong bỏ đi một nước luôn

Hắn đứng đó nhìn theo bước chân cậu hắn cười - "Jae à, tóc em rất đẹp khi dưới nắng đấy!" - hắn tự nói

CHAP 5

...

Ngày thứ 10 - Buổi sáng văn phòng Công ty Rension

"Tôi muốn gặp Jung Yunho ngay bậy giờ" - cậu la lớn lao thẳng vào

"Xin lỗi cậu Kim bây giờ không thể" - cô thư ký cố ngăn cậu lại khi chưa thông báo cho chủ tịch

"Tránh ra, tôi cần gặp tên khốn đó ngay" - cậu đẩy cô thư ký ra không quá thô bạo nhưng đầy dứt khoát

RẦM

"Chủ tịch tôi xin lỗi, cậu ấy..." - cô thư ký hoảng hốt khi cửa phòng đã bung mạnh bởi cú đạp của JaeJoong

"Được rồi, cô ra ngòai làm việc đi" - hắn phủi tay ra hiệu ra ngoài

Cô thư ký cúi đầu chào rồi kéo nhẹ cửa lại

"Chuyện gì mà em muốn gặp anh sớm thế? Giờ này em vẫn đang học môn đầu tiên mà. Nhớ anh à ?" - hắn cười

"IM ĐI ! Tôi hỏi anh sao lại phá vỡ căn nhà của nhà tôi đang sống chứ. Không phải anh hứa không đụng vào nó sao, cái gì mà chữ tín đi đầu. Tôi khinh !" - cậu hét vào mặt hắn với giọng cáo vút, hai tay đập mạnh xuống cái bàn làm rớt vài xấp hồ sơ xuống sàn

"À ! Chuyện đó" - hắn ngồi trên ghế suy nghĩ như vừa nhớ ra

"À cái đầu anh, tôi hỏi sao anh lại lừa tôi hả ?" - cậu hét tiếp vào mặt hắn, mặt cậu đỏ lên vì giận

"Em nói chuyện với ba em chưa ?" - hắn hỏi

"Tôi không tìm được ba tôi nên mới đến tìm anh, hỏi vớ vẩn"

Hắn không nói nữa đứng thẳng lên lấy điện thoại trong túi áo ra bấm rồi áp sát tai cậu

"Alô !"

"Alô ba...là ba hả?" - cậu vui mừng hỏi

"JaeJoong à, ba đây hehe" - ông Kim cười với thằng con

"Ba đang ở đâu vậy? Con nghe Siwon nói nhà mình bị tên khốn gỡ nát ra" - cậu ném cho hắn một cái nhìn sắc bén

"Cậu Jung chưa nói với con hả ? Ba dọn đi rồi" - ông thản nhiên nói

"Dọn đi?" - cậu lập lại

"Phải, tối qua cậu Jung qua đón ba qua chỗ khác. Chỗ này tốt lắm con gần bệnh viện nữa, ba có thể chăm sóc mẹ con nhiều hơn. Con sống chung với cậu Jung nhớ tốt với cậu ấy nhé. Nhà mình mang ơn cậu ấy quá..." - ông căn dặn

"Dạ, con biết rồi. Con sẽ qua thăm ba sau. Chào ba" - cậu ngước lên nhìn hắn

Cụp - cậu tắt điện thoại

"Tối qua anh bảo đi công chuyện là vậy sao ?" - cậu hạ giọng xuống

Gật đầu

"Sao anh làm vậy ?" - cậu lại hỏi

"Thì mẹ em nằm bệnh viện xa nhà mà, nếu ba em dọn lại đến sẽ thăm mẹ em thường xuyên hơn. Em không thích sao ?" - hắn ngồi xuống đung đưa cái ghế

"Cám ơn!" - cậu nói nhỏ xíu nhưng không gian yên tĩnh dễ dàng lọt vào tai hắn

"Hả? Em vừa nói gì,anh không nghe rõ. Nói lại lần nữa đi" - hắn nhảy dựng lên khỏi ghế chồm người qua bàn nhìn cậu

"Không nghe thì thôi" - cậu mắc cỡ hét lớn để hắn không nhìn thấy cậu đỏ mặt

"Nghe ,nghe rõ là đằng khác. Nhưng muốn nghe lần nữa" - hắn cười

"Dẹp !" - cậu hất mặt đi chỗ khác.

"Anh tính chiều nay đón em xong rồi ghé qua thăm ba em tạo cho em bất ngờ nhưng xem ra bạn trai của em làm hỏng kế hoạch của anh rồi !" - hắn nói giọng mỉa mai

"Anh nói ai là bạn trai của tôi hả ?" - cậu quay lại nhìn hắn cau mày

"Vẫn chưa quen nhau à,tiến triển chậm nhỉ. Cậu nhóc Siwon đó thật là dở" - hắn lắc đầu chán nản

"Quen hay không mắc mới gì đến anh, với lại Siwon rất tôn trọng tôi. Anh muốn chúng tôi quen nhau lắm hả. Vậy để cám ơn anh đã giúp gia đình tôi, tôi sẽ đồng ý quen cậu ta cho anh vui, vừa lòng chưa. Bây giờ tôi đi trả lời ngay" - cậu bực bội nói không nghỉ quay bước đi

Chụt - Cậu không nhìn thấy gì cả, mọi thứ đều mơ màng không rõ rang nữa. Cậu cốgắng mở mắt lên hết cỡ để nhìn ra cho rõ nhưng vẫn không thấy gì. Môi cậu ướt, có thứ gì đó mềm mềm và ấm ấm đang trượt qua trượt lại đùa giỡn trên môi cậu.

"Nếu muốn trả ơn thì nên đồng ý quen anh chứ không phải thằng nhóc đó" - tiếng nói thì thầm của anh bên tai kéo cậu quay trở lại thế giới hiện tại.

Cậu giật mình và nhúc nhích được cơ thể - "S...sao anh dám hôn tôi hả ?" - cậu quát vào mặt hắn

"Nụ hôn đầu à ?" - hắn tỉnh bơ

"Anh biết rồi mà còn làm, đi chết đi" - cậu đá chân vài bắp đùi hắn vài cái. Nhưng hắn kéo sát cậu vào lòng khóa chặt lại

"Được rồi ! Bình tĩnh. Ai bảo em nói là nhận lời làm người yêu của thằng nhóc kia làm chi. Chọc tức anh thì ráng chịu" - hắn nói nhỏ nhẹ rất dịu dàng

"Người đó tên Siwon là bạn tôi không phải là thằng nhóc" - cậu chỉnh lại - "Mà anh nói sao, ai chọc tức anh ?"

"Em hay bảo anh ngốc nhưng em mới là kẻ ngốc nhất ! Em không biết anh thích em ngay lần đầu hay sao ?" - hắn thổ lộ

"Cái gì ? Anh - thích - tôi ?" - cậu nhấn mạnh

"Anh cũng không biết sao lại thích người thô lỗ, bạo lực mà còn ngu ngốc như em nữa haizz" - hắn thở dài

Cậu tức giận đá vào chân hắn cái nữa rồi vùng ra khỏi vòng tay hắn để lấy không khí thở. Cậu nhìn hắn, đôi mắt hắn vẫn đang dành cho cậu.

"Giờ em biết tại sao anh lại tốt với em rồi chứ?" - hắn hỏi

Gật đầu

"Vậy em có chấp nhận anh không ?" - hắn tiếp tục

"..." - cậu không phản ứng

"Anh không ép em, anh lúc nào cũng chờ em. Nhưng em phải nhanh đó, anh không thích chờ ai quá lâu đâu. Quá thời hạn anh sẽ hành động, lúc đó khóc cũng vô ích" - hắn nói

"..." - cậu vẫn đang im lặng suy nghĩ mọi chuyện diễn ra là sao ???

"Jae à, anh đưa em trở về trường" - hắn lại gần nắm cổ tay cậu

"Thôi, hôm nay không học" - cậu khựng lại không đi

"Vậy anh đưa em về nhà" - hắn kéo cậu đi

Trên xe

"Jae, em suy nghĩ gì mà ngồi đẫn đờ quài vậy ?" - hắn nhìn cậu lo lắng

"..." - cậu im lặng vẫn đang suy nghĩ

"Có phải suy nghĩ nên mua quà sinh nhật gì cho Siwon không ?" - hắn hỏi nhìn chờ xem phản ứng của cậu.

Quản thật cậu phản ứng ngay, quay qua nhìn hắn

"Em quên là anh từng xem qua hồ sơ của cậu ấy rồi sao." - hắn trả lời như giải đáp thắc mắc trong đôi mắt cậu

"Anh nhớ dai nhỉ !" - cuối cùng cậu cũng lên tiếng được tuy là không vui vẻ gì

"Vậy ra anh đoán đúng à ?" - hắn cười khẩy

"Không hẳn nhưng tối nay Siwon mời vài người bạn đến Club Mirotic tôi...tôi..." - cậu ấm úng

"Sợ gặp người quen à, lại không thể từ chối đi lời mới. Khó khăn nhỉ ?" - giọng hắn đều đều quay sang nhìn cậu. JaeJoong cuối mặt xuống buồn rầu

"Tối nay anh cũng đến đó bàn hợp đồng. Anh sẽ giữ chân tên quản lý lại dùm em. Em vào ngồi chơi một chút rồi về đi. Anh không bắt hắn ngồi suốt trong phòng anh được" - hắn nói mắt vẫn tập trung lái xe

"Thật hả ?" - cậu mừng rỡ

"Nhưng anh nói trước, nếu em thấy chuyện gì đó xảy ra thì tất cả đều do em đấy" - hắn cười với cậu rồi tập trung lái xe. Cậu thì cười mừng rỡ có thể giải quyết vấn đề khó khăn

...

9:00 PM Tại Club Mirotic

" Ngài Jung sao hôm nay đến sớm vậy, mời vào lối này" - tên quản lý rối rít ra đón hắn niềm nở

Tên quản lý đưa hắn vào căn phòng VIP sang trọng như mọi khi, hắn nhìn quanh đối tác vẫn chưa đến vì hắn cố đến sớm giữ chân tên quản lý

"Quản Lý này, đối tác tôi chưa đến. Anh uống với tôi vài ly cho đỡ buồn nhé !" - hắn đề nghị

"Vâng, vậy thì vinh hạnh cho tôi quá. Để tôi mang chai rượu ngon vào" - tên quản lý vui mừng ra mặt chạy tít ra ngòai.

Yunho ngồi chờ tên quản lý lấy rượu hắn nhìn đồng hồ rồi thở dài. Chỉ lẩm bẩm có một cậu - "Jae à, nhớ về sớm"

Mặc khác

"Jae à ! Cậu đến rồi hả.Bọn tớ chờ mãi Heechul, Kibum và Shindong đến cả rồi !" - Siwon ra cửa đón JaeJoong. Dắt cậu vào cái bàn trong góc khuất, cả bọn nói chuyện cười đùa.

...

CHAP 6

...

11:00 PM

Trong phòng Yunho

"Ngài Jung thật ngại quá, tới giờ tôi làm việc rồi. Đối tác ngài hôm nay chắc cũng gần đến. Xin phép ngài..." - tên quản lý e dè nói

"Vẫn còn sớm tôi uống một mình buồn lắm" - hắn vẫn đang uống nốt ly rượu trên tay

"Tôi uống với ngài đã hai chai XO rồi còn gì. Tôi phải giữ tỉnh táo để làm việc nữa. Ngài thông cảm, tôi ra ngoài dặn người mang trái cây vào xem như lời xin lỗi của tôi nhé!" - tên quản lý nói gọn rồi nhanh chóng bước ra khỏi cửa

Yunho nhìn đồng hồ - \Giờ này chắc Jae đã về rồi\ - thầm nghĩ thế hắn yên tâm đi ra ngoài định đi toilet. Vừa lúc mở cửa

"Yunnie~ !" - một cô gái gọi hắn. Hắn đứng im vì sau lưng cô gái là JaeJoong và Siwon đang bước đến cùng hướng có vẻ họ muốn đi toilet. Cô gái chạy lại ôm chặt Yunho bắt đầu khóc lóc

"Yunnie ~ ! Sao anh lại không gọi điện thoại cho em, anh hứa với em là sẽ gọi mà !" - cô gái khóc dụi đầu vào ngực hắn

Hắn không nói gì nhẹ nhàng lấy tay vỗ sau lưng cô gái, JaeJoong và Siwon đi đến gần dường như là chứng kiến mọi thứ. Mặt Siwon thì thoáng chút ngạc nhiên vì gặp hắn ở đây còn mặt JaeJoong thì đỏ lên.

"Yoobin, đừng khóc nữa!" - hắn nói với cô gái

"Em biết, em biết. Em mà buông anh ra thì anh lại bỏ đi mất. Em không muốn mất anh lần nữa." - cô gái thút thích vào ngực Yunho

JaeJoong đỏ mặt choàng tay qua nắm chặt tay Siwon

"JaeJoong, cậu nhận ra anh ấy không ? Là người tài trợ cho trường mình đó. Không ngờ lại gặp ở đây, có vẻ như anh ấy đang gặp rắc rối với bạn gái nhỉ" - Siwon thì thầm với JaeJoong

"Vậy à, mình không nhìn rõ lắm. Chúng ta trở lại bàn thôi. Đừng làm phiền họ" - JaeJoong kéo Siwon quay lại bàn

Yunho thở dài ra điều hắn lo trở thành hiện thật rồi.

"Yoobin anh đã nói chúng ta chia tay rồi mà" - hắn nhẹ nhàng nói

"Nhưng em không chấp nhận, sao khi không đang vui vẻ anh chia tay làm sao em chấp nhận được"

"Là lỗi của anh, anh chỉ quen em theo yêu cầu của gia đình hai bên là cố tìm hiểu nhau thôi. Lời hứa đã thực hiện anh không có cảm giác với em. Bây giờ anh phải về, khi nào em bình tĩnh chúng ta sẽ nói chuyện rõ rang anh hứa đấy !" - hắn kéo nhẹ cô gái ra khỏi người mình

"Lần truớc anh cũng hứa mà..."

"Anh nói thật, chuyện này phải kết thúc. Anh sẽ gọi cho em" - hắn nhìn mắt cô gái kiên quyết sau đó bỏ đi. Hắn tìm đến bàn JaeJoong nhưng không thấy cậu, hắn lên xe chạy thẳng về nhà.

Hắn mở cửa ra, căn phòng tối thui không một chút ánh sáng, người thường bước vào sẽ tưởng không có ai ở nhà nhưng với hắn thì biết...

Hắn bước vào phòng ngủ mở cửa nhẹ, vẫn tối ! Hắn đi lại gần giường ngồi xuống không nói gì

3:00 AM

"Umm..." - cậu trở mình thức giấc. Cố trở mình như có gì đó nặng đè người cậu lại - \Tên khốn này dám lợi dụng ôm mình\ - Cậu nhận ra được đó là cánh tay Yunho đang choàng qua eo ôm sát cậu vào lòng hắn

"Gì..vậy...ngủ...đi...mà..." - hắn nói giọng ngáy ngủ kéo JaeJoong sát hơn

"Ngủ cái đầu anh,buông tôi ra !" - cậu hét lớn

"Còn giận anh à ?" - hắn dụi đầu vào cổ cậu thì thầm, tay vẫn giữ chắc eo cậu

"..."

"Không phải anh đã nói trước với em là nên về sớm và có những việc xảy ra là do em đó sao" - hắn vẫn thều thào vào tai cậu. Cậu không vùng vẫy nữa vì tay hắn quá chắc

"Tại sao là tại tôi, không biết anh nói gì ?" - cậu cãi

"Cô gái đó là người đựơc hứa hôn với anh lúc nhỏ. Do nhà anh và bên đó thân nhau thì thân càng thêm thân. Anh bị gia đình ép nhưng anh không thích kiểu hôn nhân ép buộc này. Khi mẹ anh mất bắt anh phải hứa là cố gắng thử yêu cô ấy, anh theo ý nguyện của mẹ quen cô ấy. Anh quen cô ấy đã được một năm dần dần cô ấy ràng buộc anh còn đòi đám cưới, anh mệt mỏi qua nên trốn cô ấy. Đến khi anh gặp em thì anh càng kiên quyết chia tay, cô ấy không chấp nhận cứ lôi lời hứa hai nhà ra mà trách anh. Từ đầu đến cuối anh không có cảm giác gì hết, anh cũng không có làm gì cô ta cả. Mỗi tuần thứ năm cô ấy thường đến đó chơi với bạn, lúc trước anh cũng hay đưa cô ấy đến đó. Hôm nay anh không có hẹn ai ký hợp đồng cả, anh đến là cản tên quản lý dùm e. Anh tưởng em về sớm nên mới nhanh chóng về trước 11 giờ để tránh mặt cô ấy nhưng...mọi chuyện em thấy rồi đó. Tin anh đi" - hắn thì thầm kể mọi chuyện với cậu

"Kể với tôi làm gì, ai thèm nghe" - giọng cậu nhẹ xuống

"Anh không muốn em hiểu lầm anh. Mà này sao em không thay đồ mà nằm ngủ đã vậy trên người còn nồng mùi rượu nữa, em uống nhiều lắm à ?" - hắn cúi sát vào cổ cậu ngửi

"Đâu có, chỉ uống vài ly thôi. Tôi...tôi thích mặc quần áo ngủ của bạn gái anh. Nếu tôi biết ngay từ đầu không bao giờ tôi đụng đến" - cậu trầm giọng xuống

"Ai nói với em mấy bộ đồ ngủ ở đây là của cô ấy. Tất cả mọi thứ là do anh sai người đi mua theo size của em mà. Cô ta chưa bao giờ ngủ qua đêm ở căn nhà này" - hắn siết chặt cậu trong vòng tay ấm áp

"..." - cậu im lặng

"Còn giận ?" - anh nhấn giọng mạnh đè hẳn lên người cậu

"Anh...anh...làm gì vậy ?" - cậu giât mình như do thân hình hắn to lớn hơn cậu nên cậu không chống cự được

"Nằm im, nếu ngày mai còn muốn đi học bình thường thì nằm im" - hắn giận dữ làm cậu sợ nằm im không chống cự nữa

"Anh hỏi em, có cảm giác với anh không ?" - hắn nghiêm mặt nhìn thẳng vào mắt cậu

"Không ...không ...biết... nữa" - cậu lấp bấp trả lời

"Vậy lúc em nhìn thấy cô ấy ôm anh em có khó chịu không ?"

Gật đầu

"Hơi tức giận nên đã uống rượu phải không ?"

Gật đầu

"Anh ôm em như vậy cảm thấy ấm lắm phải không ?"

Gật đầu

"Muốn anh hôn em phải không ?"

Gật đầu theo quán tính nên cậu biết mình hớ ngước lên nhìn hắn. Dịu dàng ngậm lấy môi cậu, mút nhẹ môi dưới cậu. Thật chậm và nhẹ nhàng !

\Gì thế này, cảm giác thật kỳ lạ. Đầu óc mình trống rỗng, cảm thấy nóng muốn bốc khói\ - cậu không suy nghĩ được khi đôi môi cậu cứ bị điều khiển như thế. Cậu nhắm chặt mắt lại

Cố tách môi cậu ra, trượt lưỡi mình sâu vào miệng cậu trong thật điêu luyện, quấn nhẹ vào lưỡi cậu. Tay hắn lần vào dưới lớp áo vuốt nhẹ da trắng và mịn. Hắn trượt xuống mút nhẹ vào cổ cậu làm cậu kiềm được kêu lên một cái bất ngờ. Hắn ngưng lại ngước nhìn cậu đang đỏ mặt, mắt thì nhắm chặt

"Anh làm vậy em có cảm thấy kích thích không ?" - hắn hỏi

"Hả ???" - cậu mở mắt ra tròn xoe nhìn hắn ngơ ngác

"Em có thấy có cảm giác kỳ lạ trong người không ?" - hắn cười trước vẻ mặt dễ thương đỏ ửng của cậu

Gật đầu

"Những điều cần nói anh nói rồi, em tự suy nghĩ đi. Anh ngủ đây" - Hắn nói rồi lăn qua bên giường nhắm mắt ngủ. Cậu vẫn đang suy nghĩ những gì hắn nói. Cậu không nghĩ được nên nhắm mắt ngủ tiếp.

CHAP 7

...

Ngày thứ 11

Suốt buổi học cậu nhìn ra cửa sổ thả hồn theo gió

\Mình nên suy nghĩ chuyện gì đây ? Mọi chuyện hôm qua diễn ra quá nhanh mình chưa hiểu kịp nhưng hắn cứ bảo mình nghĩ...Thật là nhức đầu ! Nhưng mình biết mình từ từ hiểu rồi, mình không ổn chút nào. Tối qua hắn hôn mình mà mình không giận. Hắn chạm vào người mình, mình cũng không đầy ra. Cảm giác kỳ kỳ nhưng ấm áp, chưa ai tạo cho mình cảm giác này cả\ - Cậu ngồi suy nghĩ bâng quơ, cậu quyết định tan học sẽ nói chuyện với Siwon

"Siwon ! Tớ có câu trả lời rồi" - cậu hẹn Siwon ở lại lớp khi mọi người đã về hết

"Uhm, nói đi. Tớ chuẩn bị tâm lý rồi" - Siwon nghiêm mặt đan tay vào nhau

"Xin lỗi, tớ nghĩ kỹ rồi. Tớ luôn coi cậu là bạn thân của tớ và không thể nào tiến xa hơn nữa. Xin lỗi Siwon " - cậu cúi đầu xin lỗi

"Tớ hiểu mà JaeJoong, không sao đâu chúng ta vẫn là bạn mà" - Siwon cười gượng

...

...

...

Về đến nhà.

Cậu bước vào hắn không có ở phòng khách, phòng ngủ cũng không. Chỉ còn phòng làm việc, cậu không gõ cửa mà đẩy nhẹ cửa vào. Hắn đang nghe điện thoại có vẻ đang bàn chuyện làm ơn, cậu định quay trở ra hắn gọi lại

"Jae à, lại đây" - hắn che điện thoại lại kêu câu rồi lại nghe điện thoại tiếp - "Cứ theo chỉ dẫn của tôi, có chuyện gì thì gọi cho tôi ngay" - Hắn cúp máy, cậu cũng đã lại bàn đứng gần hắn

"Đang bận à ?" - cậu hỏi

"Hợp đồng mới thôi, không có gì quan trọng.Em tìm anh hả ?" - hắn ngồi trên ghế nắm tay cậu lắc qua lắc lại

"Uhm" - cậu gật đầu, ngưng một chút cậu nói tiếp - "Tôi trả lời Siwon rồi"

"Em trả lời ra sao ?" - hắn hồi hộp nắm chặt hai tay cậu

...

...

...

"Xin lỗi cậu ấy" - cậu nói giọng buồn buồn

Hắn thì vui mừng kéo cậu té xuống người hắn để hắn ôm trọn cậu trong tay. Sẵn tiện đặt vào môi cậu một nụ hôn dịu dàng, tay cũng rảnh nên sờ sờ vào lưng cậu. Một lúc sao hết hơn hắn dứt ra nhìn cậu

"Vậy em trả lời anh ra sao ?" - hắn ôm cậu không buông

"Đang lưỡng lự" - cậu đáp

"Còn lưỡng lự chuyện gì ?" - hẳn nhẹ đẩy cậu ra nhìn mặt cậu

"Chuyện anh và bạn gái chưa giải quyết xong, tôi sẽ không trả lời đâu" - cậu nói, trán nhăn lại

"Ờ..anh biết rồi. Tin anh đi !" - hắn ra vẻ kiên quyết

"Vậy giờ tôi đi nấu cơm" - cậu đứng thẳng lên bước ra khỏi phòng.

...

CHAP 8

...

Ngày thứ 12

"Yoobin là anh đây."

"..."

"Phải trưa nay anh muốn hẹn em ra dùng bữa. Chúng ta sẽ nói chuyện"

"..."

"Ok vậy đi !"

Cụp

2:00 AM tại căn hộ của Yunho

"Yunnie ~ ! Anh vẫn còn thích trang trí căn nhà màu trắng nhỉ!" - cô gái bước vào nhìn quanh - "Anh đang sống chung với ai à ?"

"Người ta nói trực giác của phụ nữ nhạy bén đúng là không sai nhỉ." - Hắn đi vào nhà bếp rót hai ly nước

"Yunnie à, em mong anh suy nghĩ nghiêm túc vấn đề của chúng ta. Em không muốn chia tay với anh đâu" - cô gái nắm tay áo hắn

"Yoobin à, anh nói chuyện này nhiều lần rồi. Anh không yêu em, em hiểu không ?"

Cạch

Tiếng mở cửa làm cả hai ngưng lại hướng mắt về phía cánh cửa đang dần mở ra.

"Jae à, sao em về sớm vậy ?" - hắn hỏi khi thấy cậu bước vào

"Ổ..ổ điện bị nổ nên học sinh được về" - cậu bất ngờ trước sự xuất hiện của Yoobin mà đang trong tình cảnh níu kéo nhau rất lãnh mạn. Mặt cậu cúi xuống bước qua nhanh cố không nhìn chỉ vội nói lí nhí - "Xin lỗi tôi vào phòng" - cậu bước vào phòng ngủ. Không khép chặt cửa, để hở một góc nhỏ vừa đủ nghe câu chuyện của họ.

"Yunnie à, chúng ta đả quen nhau một năm rồi. Anh ôm em hôn em mà lại nói là không có tình cảm với em sao ?" - cô ấy lào vào ôm chặt Yunho, hai tay cô siết chặt vòng eo của hắn, đầu dúi vào ngực hắn

\Ôm nhau - hôn nhau à ? Hắn cũng làm thế với mình.\ - JaeJoong nghe đựơc nghĩ lại,cắn chặt răng nhìn hai người đó ôm nhau

"Yoobin chuyện đó khác, em hiểu rõ vấn đề đi. Chúng ta đã không thể nào tiếp tục nữa, anh quen em chỉ vì di nguyện của mẹ anh. Giờ bà ấy cũng nhắm mắt rồi anh không cần thiết tiếp tục đóng kịch nữa" - hắn đẩy nhẹ cô ra

"Em không biết, em yêu anh. Em không muốn mất anh ,em cho anh thời gian suy nghĩ. Ba tháng ba năm em vẫn sẽ chờ. Em đi đây" - cô gái dứt khoát đeo kiếng vào bước đi khỏi căn nhà.

....

"Em nghe hết rồi phải không ?" - hắn hỏi

Cậu không bước ra lao lên giường nằm dài, giờ thì cậu hiểu rõ cảm giác của mình rồi - cậu ghen. Hắn bước vào phòng ngồi bên cạnh cậu.

"Hiếm khi em được nghỉ sớm, chúng ta đi chơi nha" - hắn đề nghị

Lắc đầu

"Mai trường tôi tổ chức đi dã ngoại hai ngày một đêm nên mai tự nấu ăn đi" - cậu nói rồi úp mặt xuống gối không nhìn lấy hắn một cái

"Hai ngày một đêm. Anh cũng đi"

"Anh không phải sinh viên của trường ai cho anh đi." - vẫn tư thế úp mặt xuống gối không nhìn hắn. Hắn không nói gì chỉ móc điện thoại ra

"Alô Hiệu trưởng. Vâng tôi nghe nói sáng mai trường sẽ có chuyến dã ngoại. Tôi muốn tài trợ cho chuyến đi đó nhưng với điều kiện tôi sẽ đi theo"

"...."

"Vâng, vậy được sáng mai tôi sẽ đến sớm. Cám ơn"

Cụp

"Không còn gì để nói nữa chứ !" - hắn cười nửa miệng đắc ý

"Đồ lì lợm" - cậu chửi hắn rồi đi ra ngoài phòng khách xem TV

CHAP 9

....

Ngày thứ 13 + 14

7:00 AM mọi người tập trung tại trường. Các học sinh đều đi hai xe búyt lớn.Yunho đi xe hơi riêng mời hiệu trưởng và cả Siwon đi cùng xe vì hắn biết có như vậy JaeJoong mới chịu ngồi cùng xe với hắn. Chiếc xe dần lăn bánh, Yunho ngồi kế hiệu trưởng đối diện và JaeJoong và Siwon

"Ngài Jung thật cảm ơn anh tài trợ chuyến đi này cho trường" - Hiệu trưởng rối rít cảm ơn

"Không có gì, chuyến đi dã ngoại này sẽ giúp các em ấy mở mang kiến thức. Tôi cũng muốn đi nên coi như rủ mọi người đi cùng thôi" - hắn cười trả lời

"Yunho hyung, hôm trước sinh nhật em. Em có thấy hyung ở Club Mirotic định lại chào hyung nhưng hyung đang gây nhau với bạn gái nên em quay về bàn" - Siwon thân thiện bắt chuyện

"À...bạn gái cũ. Chuyện đó qua rồi." - hắn cười

"Yunho hyung bận rộn quản lý cả công ty mà vẫn đi chơi được sao ?" - Siwon lại hỏi

"Uhm, không sao hyung thu xếp mọi chuyện cho trợ lý. Hyung vẫn có thể quản lý mọi chuyện qua điện thoại được mà"

"Woa hyung giỏi quá, sau này em cũng muốn như hyung" - Siwon trầm trồ khen Yunho

"Uhm cố gắng thì sẽ được"

Đột nhiên mặt hắn tối sầm lại khi thấy JaeJoong choàng tay cậu qua tay Siwon ngã đầu vào vai Siwon

"Siwon tớ mệt, cho tớ dựa ngủ một chút nha ~" - cậu nở nụ cười rất dễ thương

"Uhm JaeJoong ngủ đi, đến nơi tớ sẽ đánh thức cậu dậy" - Siwon vuốt tóc JaeJoong đầy trìu mến

Mặt Yunho đang tím lại, tay siết chặt lại rồi chợt cười khẩy một cái xoay qua bắt chuyện với hiệu trưởng

"Hiệu trưởng này, ông có định mở thêm cái trường đại học nữa không ? Công ty tôi định thu miếng đất ở khu-ổ-chuột. Đập-nát nó ra rồi xây một trường đại học mới" - hắn nói nhấn mạnh những chữ cần thiết. Y như rằng có hiệu quả JaeJoong bật dậy nhìn hắn không chớp mắt

"Ngài Jung có ý định đó thật à ?" - Ông hiệu trưởng tỏ ra hứng thú càng làm JaeJoong lo hơn

"Phải, tôi chợt nghĩ ra. Nhưng còn nhiều vướng bận khác cần xem lại" - hắn nói đưa ánh mắt vào cái tay JaeJoong đang choàng qua tay Siwon. Cậu hiểu hắn đang uy hiếp mình nên rút tay lại ngồi thẳng thớm không dựa dẵm nữa mặc dù bản mặt đang tức điên nhưng vì người dân vô tội nên đành nhịn.

"Vì nhiều người dân nghèo đang sống ở đó, có lẽ tôi tìm miếng đất khác vậy. Khi nào có kế họach hẳn hoi tôi sẽ mời ông tham dự" - hắn cười khi thấy cậu hiểu ý hắn.

Cả bốn im lặng JaeJoong dựa vào ghế ngủ say. Vài tiếng sau xe đến nơi, đó là một ngọn núi nổi tiếng cho cắm trại. Các học sinh trật tự bước xuống xếp hàng. Bắt cặp nhau lên leo núi.

Siwon phải đi chung với hiệu trưởng để dìu ông, JaeJoong thì đi chung với Yunho. Trong khi leo không ai nói với ai câu nào chỉ im lặng mà leo làm JaeJoong càng thêm bực bội về hắn. Siwon đi phía trên chợt quay lại quăng cho JaeJoong một trái táo lấy trong balô ra. Theo quán tính JaeJoong giơ tay chụp lấy mỉm cười, cậu cắn một cái rồi nhai nhìn qua Yunho ném cho hắn cái nhìn cay độc rồi bước nhanh thêm vài bước đưa trái táo cậu đã ăn cho Siwon ăn.

Mọi người leo đến nơi xếp hàng trực tự, phân bố lều ngủ. Hai người ngủ cùng một lều. JaeJoong đứng kế Yunho nói nhỏ

"Đánh chết tôi cũng không ngủ chung lều với anh. Anh ngủ với hiệu trưởng đi, tôi ngủ với Siwon" - cậu nói vừa đủ cả hai nghe

"Em điên à, anh không quen ngủ với người lạ" - hắn nghiến răng đáp

"Đó là chuyện của anh, tôi mà ngủ chung với anh thì tôi thà nhảy xuống núi" - cậu kiên quyết

"Nếu anh không được ngủ chung lều với em thì sáng mai cả cái ổ chuột lẫn trường đại học sẽ bị đào nát lên đấy" - hắn nhấn giọng

"Anh...." - cậu tức giận không nói nên lời, câm nín chịu đựng.

Mọi người chia ra dựng lều lên, sau đó tập trung đi ra suối tắm. Hiệu trưởng không đi theo do sức khỏe tuổi già. Yunho vẫn đi sát JaeJoong. Tới bờ suối mọi người xuống tắm riêng Yunho ngồi trên bờ ngắm JaeJoong và lấy điện thoại ra chụp hình lại.

JaeJoong hôm nay rất giận cố tình chọc tức hắn, cậu tắm suối giỡn cùng Siwon, nhảy lên bắt Siwon cõng rồi ôm nhau té qua té lại cười nói không ngừng. Mặc cho Yunho ngồi trên nát chặt cái điện thoại như muốn bóp nát nó nếu có thể.

Hắn tức giận đứng thẳng người bước xuống suối, cởi bỏ cái áo thun quăng lên bờ để lộ thân hình chuẩn và rắn chắc của anh. Các sinh viên nữ đang tắm suối cùng ngừng lại nhìn không chớp mắt. JaeJoong càng tức giận không hiểu hắn đang làm trò khỉ gì. Trong khi mọi người vẫn mặc quần short và áo thun thi hắn lại chơi nổi.

\Tên điên đó, cởi áo công khai ở đây. Lại có nhiều con gái xung quanh .Có ai điên như hắn không tắm suối mà cũng bày đặt cởi áo, muốn khoe khoang à ?\ - cậu tức giận khi có vài cô gái giả vờ tắm gần khu vực hắn đang đứng

Dưới ánh sáng mặt trời mái tóc màu nâu đỏ đặt trưng của dòng con lai giữa Châu Á-Âu như hắn thì tuyệt vô cùng. Cơ thể rắn chắc cao ráo 1m88 của hắn sở hữu nước da màu nâu khỏe mạnh. Như thanh sôcôla khổng lồ khiến nhiều con mắt thèm thuồng. Hắn vuốt nhẹ mái tóc hất ra sau, nước chảy dọc cơ thể trong hắn càng quyết rũ. JaeJoong nhìn không chịu nổi đi ngang qua người hắn nói rít qua khẽ răng

"Anh không mặc áo vào ngay lập tức thì tối ra ngoài ngủ với đám sói ấy"- lời nói đe dọa làm Yunho hạnh phúc. Yunho leo lên bờ cùng cậu, mặc vội chiếc áo vào và chùm cái khăn lên đầu cậu

"Lau khô tóc đi" - hắn ngồi xuống bên cạnh cậu

"Anh điên à ? Tắm suối cần phải cởi áo sao ?" - cậu lớn tiếng rồi chợt nhận ra ở nơi đông người nên nhỏ tiếng lại

"Tại anh thấy nóng" - giọng hắn không có vẻ gì là vui vẻ hết

"Vậy giờ hết chưa ?" - cậu hiểu hắn đang tức khi cậu cứ ôm Siwon

"Tạn thời thì hết rồi !" - hắn nhìn bâng quơ ra suối

Trời sập tối mọi người ngồi quanh khu vực lều nướng cá ăn và chơi vài trò chơi. Đến tối chia theo cặp về lều ngủ. Trong căn lều của Yunho bây giờ im phăng phắt chỉ nghe mỗi tiếng thở. JaeJoong nằm quay lưng về phía hắn vờ ngủ. Hắn nhìn sang hỏi nhỏ - "Ngủ rồi à ?"

"..."

Hắn thở dài rồi bất chợt lăn qua đè lên người cậu

"Thật ra em giận anh cái gì hả ? Anh đã chia tay rồi em cũng nghe rõ mà" - hắn thì thầm

"..." - cậu quay sang hướng khác không chống cự cũng không trả lời

"Em ghen đủ chưa ?" - hắn bắt đầu giận

"Chưa !" - cậu trả lời cộc lốc

"Làm ơn nói cho anh biết em giận anh chuyện gì vậy ?" - hắn tức giận gắng dằn xuống nói nhỏ nhẹ với cậu

"Tại sao anh để cô ấy ôm" - cậu nói

"Thì...anh chia tay người ta, ôm một cái đâu có mất mát gì đâu. Anh đâu có cảm giác gì với cô ta đâu" - hắn giải thích

"Cũng không được ôm càng không được cởi áo trước mặt người khác"

"Rồi không ôm, không đụng chạm gì hết.không cởi gì hết. Đừng giận nữa. Em đó cả ngày hôm nay đi bám sát Siwon chọc tức anh, hành hạ anh" - hắn ôm chặt cậu, hơi thở phà vào cổ cậu

"Lỗi tại ai trước ?" - cậu trừng mắt nhìn hắn

"Là anh, là anh. Đừng bực bội nữa mà. Ngoan anh thương biết em ghen vì anh, anh vui lắm" - hắn dỗ ngọt cậu

Hắn cuối xuống hôn cậu, nụ hôn có phần gấp gáp và mãnh liệt, cậu nhắm mắt đáp trả. Tay hắn tháo những cái nút trên áo cậu bung ra, áo hắn cũng bung hết nút ra. Ngực cậu chạm ngực hắn hơi nóng lan tỏa. Da cậu nóng bừng, đầu óc chóng váng không nhận thức gì nữa. Hắn rời môi hôn vào má cậu, mắt cậu rồi cắn vái dái tai cậu, cậu bất chợt kêu lên - "A.."

Chiếc lưỡi trượt xuống cổ,mút vào nó, trượt sâu hơn đến ngực cậu hắn cắn vào. Cậu đau kêu lên - "A..Yun.." - Hắn cười khi thấy cậu nhăn mặt, tay hắn vuốt dọc sống lưng cậu. Đôi môi trở về vị trí môi cậu đang chờ đợi. Cả hai quấn nhau trong hơi thở gấp gáp

<<Reng Reng Reng>>

"Yun..điệ..n...th..o..ạ.i..." - cậu cố nói trong hơi thở đứt quản của nụ hôn mãnh liệt mạng lại

"Kệ nó" - hắn ngó lơ tiếp tục hôn cậu

Nhưng tíếng chuông dai dẳng làm hắn phải ngưng lại bực bội bắt điện thoại lên

"ALÔ !" - giọng hắn tức giận

"..."

"Được rồi ! Vậy thì chuyển sang hợp đồng B đi. Chuyện nhỏ vậy cũng làm phiền à. Có biết tôi bận lắm không hả?"

Cụp hắn chửi nhân viên đầy bực bội rồi quay sang JaeJoong đã cài lại các nút áo. Hắn không thèm cái lại nút của mình nằm xuống kéo JaeJoong sát vào lòng ôm chặt cậu. Cả hai chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau mọi người đi tham quan xung quanh, Yunho đã thành công làm huề với JaeJoong, hai người tách ra đi riêng. Nắm tay đi dạo trên núi.

"Jae này ! Em còn chưa trả lời là có chấp nhận anh không ?" - hắn đột nhiên hỏi

"Phải trả lời nữa hả ?" - cậu mắc cỡ cúi mặt xuống

"Tất nhiên rồi, anh mong chờ câu nói của em biết bao nhiêu"

"Uhm" - kèm theo cái gật đầu mạnh

"Vậy thôi sao ?" - hắn bất mãn hỏi

"Chứ anh muốn gì nữa hay muốn tôi đẩy anh xuống núi ?" - cậu trở nên hung dữ như mọi khi

"Em phải phát biểu chút cảm nghĩ về anh về tình yêu của chúng ta chứ. Ít nhất...ít nhất cũng nên nói em yêu anh chứ" - hắn nói nhỏ dần

"Sao bắt em nói mấy chữ ngượng ngùng đó chứ" - cậu cãi bướng

"Nhưng mà anh muốn nghe lắm mà" - mặt hắn xìu xuống như trẻ con thật đáng yêu. Cậu bất ngờ kéo cổ hắn xuống bằng hai tay của mình đặt nhẹ lên môi hắn một cái hôn vội vã nhưng dịu dàng thì thầm trước dứt ra - "Em yêu anh"

Hắn vui mừng nhảy dựng lên ôm lấy cậu kéo sát vào hôn vào môi cậu. Chuyến đi nhanh chóng kết thúc, mọi người lên xe, ai cũng lăn ra ngủ vì mệt. JaeJoong cũng ngủ nhưng dựa vào vai Yunho mà ngủ.

...

CHAP 10

...

Ngày thứ 15 buổi sáng tại trường Đại Học

"Đây là thầy giáo Anh Văn mới của các em" - thầy chủ nhiệm giơ tay giới thiệu một thanh niên đứng bên cạnh. Lịch sự với chiếc áo sơmi trắng kẻ dọc tím nhạt với chiếc quần Jeans xanh bắt mắt và đơn giản. Cao và săn chắc, nước da cũng trắng mịn, đôi mắt dài, chiếc mũi cao cao, đôi môi ửng hồng. Lần đầu tiên trong đời Kim JaeJoong biết cảm ơn ông trời vì không chỉ riêng có cậu có nét đẹp giống con gái. Cậu ngồi xoe tròn mắt theo dõi mọi cử động của thầy giáo mới.

"Tôi giao lớp lại cho cậu vậy, làm quen với các em theo cách của cậu đi nhé" - thầy chủ nhiệm mỉm cười rồi bước ra ngoài. Người thanh niên bắt đầu đúng vào vị trí của thầy giáo nở một nụ cười mà tất cả các nữ sinh phải gọi là tụt canxin lẫn oxi cấp tốt.

"Xin chào các em, từ bây giờ tôi sẽ thay thế thầy Huyn Joong. Tôi tên là Lee Junki, năm nay 21 tuổi vừa tốt nghiệp bên Úc. Đây là lần đầu tôi đứng lớp nên chúng ta sẽ cùng hợp tác vui vẻ nhé !" - Junki luôn nở nụ cười thân thiện với mọi người.

"Thầy ơi cho em hỏi thầy có bạn gái chưa ạ ?" - một nữ sinh nhốn nháo hỏi

"Vẫn chưa, em có ai không giới thiệu cho thầy đi" - Junki mỉm cười lắc đầu cũng đối đáp vui đùa lại

"Thầy ơi, sau giờ học có thể đi ăn kem cùng tụi em không ạ?" - một nữ sinh trong nhóm tiếp tục hỏi

"Nếu điểm số các em cao thầy sẽ mời" - hưởng ứng nhiệt tình

"Thầy ơi thầy đẹp trai quá,có bí quyết gì không thầy ?" - một nam sinh hỏi

"..." - Junki đứng suy nghĩ làm sao trả lời vì đẹp bẩm sinh thì nói làm sao nhỉ ?

"Kang Ho Dong ông im đi, hỏi câu hỏi khó vậy sao thầy trả lời chứ!" - một nữ sinh la lớn khi thấy Junki khó xử

"Phải đó, ông xấu tự nhiên thì thầy đẹp tự nhiên vậy cũng hòi. Ông còn làm khó thầy thì tụi này sẽ cho ông trực nhật lớp hàng ngày đó" - một nữ sinh là cán bộ lớp đe dọa

"Cám ơn các em đã quan tâm thầy, chúng ta bắt đầu học nhé !" - Junki tươi cười lấy sách ra - "Chúng ta bắt đầu phần 5 trang 29..."

...

"Em về rồi" - JaeJoong mở cửa bước vào nhà, cậu sững lại năm giây rồi nhanh chóng cúi đầu chào -" Chào thầy, sao thầy lại đến đây ạ ?"

"Jae, em mới về hả ? Lại đây để anh giới thiệu" - Yunho quắc tay ra hiệu JaeJoong lại gần

JaeJoong chưa hết bất ngờ đóng cửa bước lại đắn đo suy nghĩ mọi thứ

\Sao thầy ấy lại ở đây nhỉ ? Không lẽ mắng vốn chuyện trên lớp sáng nay mình để quên vở bài tập ở nhà không nộp bài. Không phải chứ thầy đẹp trai thấy mà sao khó tính thế. Nhưng sao thầy biết mình sống ở đây thế nhỉ ? Mình đâu có ghi địa chỉ ở đây hay...hay là thầy theo dõi mình. Không phải chứ...thầy ấy chắc không biến thái đến vậy đâu...không ...không thể nào. Bình tĩnh đã\ - Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh Yunho

"Để anh giới thiệu với em, đây là bạn anh Lee Junki bên Úc mới về. Sẽ dạy ở trường em đấy."

"Em...em biết rồi !" - JaeJoong đáp

"Yunho hyung không cần giới thiệu, em vừa nhận lớp cậu ấy sáng nay. Em là Kim JaeJoong phải không ? Sáng nay để quen vở bài tập ở nhà" - Junki đưa ánh mắt sang JaeJoong mỉm cười

"Dạ...dạ..phải" - JaeJoong vẫn chưa hết hoảng hốt - \Trí nhớ thầy ấy thật tốt\

"Trông em có vẻ ngạc nhiên với sự xuất hiện của tôi nhỉ, không phải sợ tôi đến đây mắng vốn chuyện hồi sáng chứ. Đừng lo ngòai trường thì cứ gọi tôi là hyung là được rồi" - Junki nhìn ra sự căng thẳng của JaeJoong

"Vậy là hai người quen nhau khỏi cần giới thiệu nhiều nhỉ. À mà này Junki vậy giờ cậu sống ở đâu ?" - Yunho hỏi

"Không biết, tạm thời vẫn đang ở Khách Sạn, nhà anh vẫn chỉ có một phòng nhỉ ? Haizz...nhưng giờ có JaeJoong xem ra tôi không được đón tiếp rồi. Cái giường của tôi có người nằm rồi..." - Junki thở dài giọng tiếc nuối

JaeJoong quay qua nhìn thẳng vào mặt Yunho, bắt gặp ánh mắt của cậu, Yunho nhanh chóng hỏi chuyện nhanh chóng giải đáp thắc mắc cho JaeJoong

"Lúc trước Junki có theo anh làm trợ lý để cậu ấy thực tập. Nhà cậu ấy cũng mở công ty nhưng....uhm....sau đó cậu ấy qua Úc đổi ngành giảng dạy. Lúc đó anh rất bận nên để cậu ấy sống chung để giúp anh làm việc cho dễ dàng, anh ngủ trong phòng làm việc hoặc công ty chứ không có ngủ chung với cậu ấy bao giờ" - Yunho nói một hơi vẫn nhìn JaeJoong cười nhe răng

"Có chắc là không ngủ chung không ?" - Junki chen vào, JaeJoong nhìn sâu hơn vào mắt Yunho

"À...có..vài...lần...nhưng tại mệt quá nằm xuống ngủ liền. Mỗi đứa nằm một góc không ai đụng ai mạnh ai nấy ngủ. Chỉ có vậy" - Yunho nói

"Sau cậu không thẳng ra là lúc đó chúng ta bên nhau vui vẻ nhưng sau khi cậu chia - tay với tôi làm tôi tổn thương nên tôi mới qua Úc" - Junki bắt bẻ Yunho

"Chia tay ?" - JaeJoong lập lại

"Không phải chia - tay mà là... từ - chối cậu ấy. Chỉ có vậy em đừng nghĩ lung tung." - hắn xoay qua Junki nhăn mặt lại la lớn - "YA! Lee Junki cậu muốn gây rắc rối cho tôi à ?"

Junki mỉm cười nhúng vai - "Làm gì dữ thế, lúc trước anh dịu dàng với tôi lắm mà. Nào là Junki à, em đừng làm quá sức nhé, anh đau lòng lắm đấy. Nào là Junki à, em ngủ đi để công việc còn lại cho anh. Còn nữa Junki à ! Em phải..." - Junki nhái lại giọng nói của Yunho

"YA !" - Yunho tức gào lên nhưng không nói lại Junki

"Anh làm gì phản ứng mạnh vậy, chuyện đã qua rồi mà. Không cho tôi ôn lại kỷ niệm đẹp giữa chúng ta sao. Anh làm tôi đau lòng nữa rồi đấy Yunho hyung !" - Junki vẫn mỉm cười, giữ nụ cười ngọt ngào nhưng cay đắng, Yunho thấy lúc trước mình có lỗi nên không nói gì nữa. JaeJoong ngồi im từ nãy giờ cậu không biết giữa họ như thế nào. Không khí trở nên căng thẳng

"Nè !" - Junki kêu - "Tôi đói rồi nhà có gì ăn không ?"

"Để..để em đi nấu cơm" - JaeJoong đứng dậy đi vào phòng ngủ thay đồ quay ra bếp nấu cơm

Ngoài phòng khách chỉ còn hai người, Yunho hút điếu thuốc từ tay Junki mồi cho anh, kéo một hơi hắn nhả khói lên không trung lơ lửng đôi mắt nhắm lại tận hưởng cái vị đắng the the trong miệng mình. Yunho hạ giọng trầm xuống nhỏ nhẹ nói với Junki

"Junki à, chuyện lúc trước qua rồi đừng nhắc lại nữa. Tôi không muốn JaeJoong buồn khi nghe những chuyện đó" - Yunho nói

"Yunho, anh thay đổi thật đấy. Ngay cả khi anh từ chối tình cảm tôi anh cũng chưa bao giờ dùng giọng trầm và ấm như lúc này. Chỉ khi anh nhắc đến cái tên JaeJoong thì anh mới như thế sao. Anh tàn nhẫn thật đấy Yunho à !" - Junki cũng nhả làn khói trắng tan vào không gian, đôi mắt nhìn vô hướng buồn rầu

"Hãy để chúng ta còn là bạn, được chứ ?"

"Tất nhiên là tôi muốn hơn thế nhưng biết sao được, trái tim anh không dành cho tôi" - Junki lại cười, cái cười cay đắng đầy đau đớn khi phải cố cười như thế.Yunho vô vai Junki - "Tôi cao cả lắm phải không, vậy mới đáng là đàn ông chứ" - Junki hất mặt tỏ vẻ phong độ.

"Uhm manly lắm !" - Yunho cười

"Xem ra anh cũng tốn công giải quyết với vợ chưa cưới của anh rồi nhỉ" - Junki hỏi

"Cô ấy đúng là phiền phức, suýt nữa là JaeJoong giận tôi. May là tôi kiên quyết không để cô ta đe dọa nữa" - Yunho ngán ngẫm lắc đầu

"Mà tôi chưa thấy ai lì như cô Yoobin đó, thấy tôi ôm hôn anh trong văn phòng mà cũng coi như không có gì. Thiệt là cao tay !" - Junki cười

"Phải rồi, cậu thì lời rồi, được hôn tôi. Tối hôm đó cô ấy đòi tự tử tôi cũng phải hôn bù lại. Thiệt là xui xẻo khi gặp hai người"

"Phải rồi, ai gặp anh mới là xui đó. Máu lạnh !" - Junki liếc Yunho

"..." - họ ngồi bàn chuyện rôm rả trong khi JaeJoong nấu ăn

Bữa ăn trong im lặng,Yunho cố nói vài chuyện cho JaeJoong cười và cậu chỉ gượng cười ăn qua loa cho có lệ. Chỉ trả lời khi được hỏi và chỉ có thế. Bữa ăn kết thúc và Junki biết mình không được hoan nghênh ở lại chào vài câu rồi cũng ra về. JaaJoong dọn mọi thứ rồi trở lại phòng làm bài tập. Yunho cũng trong phòng làm việc.

Tối đến cậu nằm trên giường một mình suy nghĩ,cậu vẫn chưa gì nhiều về Yunho như Yunho biết về gia đình cậu. Còn Junki thì có vẻ biết rất rõ con người Yunho và thời gian họ bên nhau vui vẻ cũng trong căn nhà này. Càng nghĩ cậu càng thấy mình thật ngốc, cậu không khóc và cũng không muốn khóc chỉ là...chỉ là khóe mắt cay cay...những giọi pha lê rời xuống trong lặng lẽ. Kéo mền qua khỏi mũi cậu nằm sát vào tường quay lưng về phía cửa, khóc...cậu bắt đầu khóc. Cậu thật tệ khi thấy mình yếu đuối quá, từ khi bên cạnh Yunho cậu dần yếu đuối hơn vì quen anh bảo vệ cậu.

Yunho bước vào phòng thấy cậu trùm mền tưởng đã ngủ, không đánh thức. Yunho đi tắm sau đó bước ra leo nhẹ nhàng hết sức có thể nằm sát cậu choàng nhẹ tay qua eo cậu.Giật mình ngồi dậy nhìn cậu vai cậu hơi rung rung, Yunho kéo nhẹ cái mền ra nhưng cậu ghì chặt lại không muốn rời khỏi cái mền.

"Jae, em sao vậy. Nói anh nghe được không ?" - Yunho nói khẽ

Lắc đầu

Yunho thở dài nằm sát cậu kéo cậu sát vào lòng mình. Lưng cậu chạm vào ngực hắn, cậu cảm nhận được nhịp tim hắn đang đập. THỊCH THỊCH THỊCH - Tim cậu cũng đập theo, mặt cậu hơi ửng đỏ, hơi thở hắn phả vào gáy cậu. Hắn thì thào

"Jae à, chuyện đó đã qua lâu rồi. Em đừng để tâm nữa, cậu ta thích anh nhưng anh thích hay không mới quan trọng chứ. Với lại một người đàn ông hấp dẫn như anh ai thấy mà không thèm khát mới là lạ...ngoài trừ em" - Yunho nhẹ kéo JaeJoong lăn ngược ra phía ra, mặt cậu giáp mặt anh, cả mặt cậu và đôi mắt hơi đỏ. Yunho dịu dàng vuốt nhẹ tóc cậu xuống gò má - "Bé Jae khóc làm anh đau lòng lắm biết không hả ?"

"S..sao câu này ai anh cũng nói hết vậy" - giọng cậu khào khào vì mới khóc xong

Yunho nắm lấy bàn tay cậu đặt vào ngực anh nơi trái tim anh đang đập lọan xạ - "Em cảm nhận được mà phải không ?"

Gật đầu

"Nhưng em không biết nhiều về anh ngoài trừ anh là chủ tịch của công ty lớn và cực kỳ mê tiền" - cậu nói

"Hiazz sao em nói người yêu của mình vậy được chứ! Phải! Lúc trước anh rất mê tiền ngoài trừ tiền thì không có gì quan trọng với anh cả. Nhưng từ lúc anh gặp em thì thế giới này thay đổi rồi..." - Yunho nhìn vào mắt cậu thắm thiết - "Anh mê em hơn tiền" - Câu nói của Yunho làm cậu đỏ cả mặt và cả hai cái tai nữa.

"Anh là con út của gia đình, anh còn một anh hai nữa tên anh ấy là Kangta nhưng anh ấy ham chơi bỏ ra nước ngoài sống để cái ghế này lại cho anh. Mẹ anh mất khi anh 13 tuổi do ung thư tủy. Ba anh rất đau lòng,bỏ mặc mọi thứ, anh bắt đầu học làm ăn thay cha gánh công ty. Ba do quá nhớ thương mẹ ngày nào cũng uống rượu, ông ấy rơi xuống vách núi vì lái xe khi xỉn." - Yunho nhìn cậu, mắt cậu lại ướt nữa rồi,hắn vuốt nhẹ vào hàng lông mi đó và nói tiếp - "Cứu được nhưng nằm đó ngủ không chịu dậy. Vậy có lẽ còn tốt hơn"

Cậu áp bàn tay mình lên khuông mặt hắn - "Hẳn anh đã rất mệt mỏi lắm rồi. Em có thể làm gì đây ?"

"Mãi ở bên cạnh anh vậy là đủ" - Yunho nói kéo sát cậu vào lòng, tay ôm đầu cậu ép vào ngực mình

"Uhm" - cậu khẽ đáp - "Ưrr..Y..u..n..."

Yunho nâng cằm cậu lên tặng cậu một nụ hôn, cậu hơi bất ngờ nhưng kịp thích nghi và đáp trả. Lưỡi hắn nhanh chóng chiếm lấy lưỡi cậu thành thạo mọi lối đi trong miệng cậu. Nụ hôn có phần mạnh dần, hơi thở trở nên gấp gáp đến khi cả hai không còn thở nỗi mới dứt nụ hôn. Hắn nhìn cậu trìu mến tay hắn luồng nhẹ sau lưng cậu vuốt tấm lưng trắng và mịn. Người cậu như có dòng điện chạy dọc sống lưng khi tay hắn chạm vào. Hắn liếm môi rồi lại cúi xuống hôn cậu thật chậm, tay hắn đi dần xuống thắt lưng cậu đến bụng cậu tay hắn trượt dần thấp xuống, cậu hoảng hốt kéo tay hắn ra nhìn hắn. Hắn ngưng hôn ngước mặt lên nhìn đối diện cậu.

"Jae à, anh muốn..." - hắn nói bỏ lửng cậu xem sắc mặt cậu

"Nhưng....mai..mai..còn đi học nữa. Có tiết học của Junki hyung nữa nên..." - cậu hiểu ý mặt cậu đỏ nói hơi lấp bấp

"Thì sao ?" - hắn hỏi - "Nghỉ một ngày đâu có sao đâu"

Lắc đầu

Hắn im lặng nhìn cậu, cậu có vẻ đắn đo suy nghĩ, hắn phì cười kéo sát cậu vào lòng dụi đầu vào cổ cậu

"Uhm..không sao chúng ta ngủ đi" - hắn thì thầm bên tai cậu

"Yun...Yunnie à ! Tối mai nha..." - cậu nói làm hắn kéo cậu ra nhìn vào cậu, mặt hắn không giấu khỏi vẻ vui mừng, cậu nhìn điệu bộ của hắn rất tức cười nhưng cũng mắc cỡ khi cậu nói đến mấy chuyện này, cậu giải thích nghi vấn trong mắt hắn - "Vì...vì hôm sau môn không quan trọng lắm, đi trễ chút cũng không sao"

"Được mà được mà, chừng nào cũng được. Anh lúc nào cũng đợi mà ! Jae yêu của anh" - hắn như con nít ôm cậu lắc qua lắc lại cười hí hửng.

"Đừng lắc nữa sao em ngủ !" - cậu nói làm hắn ngưng chỉ nhẹ siết chặt vòng tay lại.

CHAP 11

...

Ngày thứ 16

JaeJoong đi học về như mọi khi, thay đồ xong cậu trở ra bếp làm thức ăn. Yunho hôm nay đặc biệt vui cả ngày cười suốt, hắn còn tranh thủ hít đất vài cái cho săn chắc cơ thể chuẩn bị cho đêm tuyệt vời khó quên. Còn đòi phụ cậu nấu cơm nhưng cậu kiên quyết đuổi ra có hắn giúp một tay chẳng khác gì tối nay ăn cơm tiệm.

"A ! Hết kimchi rồi" - cậu mở tủ lạnh xem rồi đóng rủ lạnh lại đi ra phía phòng khác.Chỗ Yunho đang xem tin tức - "Yunho à, em xuống siêu thị mua kimchi nha. Anh coi lửa trong bếp dùm em, em về liền" - cậu dặn dò

"Cần anh dẫn đi mua không ?" - hắn ngước mặt lên hỏi cậu

"Ya, em mấy tuổi mà cần anh dẫn đi hả ? Ở nhà coi lửa dùm là mừng rồi, đừng để khét đó. Em đi đây" - cậu cóc đầu hắn một cái rồi đi.

Một tiếng sau

\YA KIM JAEJOONG bộ em đi mua kim chi bên Mỹ hả ? Một tiếng rồi chưa về nữa, thiệt là...\ - hắn lo âu quyết định đi tìm cậu, vớ lấy cái áo khoác đi ra cửa

<<Kính khôngng>>

Tiếng chuông cửa vang lên,hắn lao nhanh ra mở cửa. Đâp vào mắt là nụ cười tươi như hoa và giọng nói lớn đến nhức tai

"Tôi đến ăn ké đây !" - Junki thù lù ngay cửa

1 giây

2 giây

3 giây

Hắn và kẻ đó bất động nhìn nhau

"Ya, đến ăn ké cần tỏ thấy độ đó ra mặt không. Hôm nay người ta thèm cơm nhà mà ! Tính đi đâu à ?" - Junki la lớn trước khuông mặt ngơ ngác của Yunho

"Tôi định xuống tìm JaeJoong, cậu ấy bảo đi mua kim chi mà một tiếng rồi chưa về nữa" - hắn đáp

"À, thế tôi đi cùng anh" - "Uhm" - Yunho gập đầu cả hai xuống siêu thị nhìn xung quanh

...

"Tìm được không ?" - Yunho hỏi trong hơi thở gấp gáp

"Không, tôi chạy quanh đó ba vòng hỏi xung quanh không ai thấy cậu ấy cả ?" - Junki cũng trả lời vừa cố hít sâu lấy nhịp thở chậm lại

"Aishh đi đâu vậy không biết" - Yunho bực bội la lên

"Đừng la vào mặt tôi như thế, chắc thấy ai đẹp trai hơn anh đi theo rồi cũng không chừng" - Junki mỉa mai

"Chú ơi chú ơi !" - thằng nhóc khỏang 10 tuổi đang kéo áo Yunho

"Gì vậy nhóc ?Ai là chú của mày hả ?" - hắn hỏi giọng vẫn còn bực lắm

"Có chú kia nhờ cháu đưa cái này" - thằng nhóc đưa cái điện thoại cho Yunho

"Cái này ở đâu mày có ?" - Yunho cầm trên tay giận dữ kéo áo thằng nhóc lại hét vào mặt nó làm nó hoảng sợ muốn khóc

"Aishh sao anh có thể làm vậy với trẻ con chứ ? Tránh ra" - Junki kéo thằng nhóc ra khỏi tay Yunho ngồi xộp xuống mỉm cười nhẹ nhàng với nó

"Em nhỏ à, nói cho anh biết ai đưa cho em cái điện thoại này không và để làm gì ?" - Junki nói chuyện từ tốn làm thằng nhóc cũng ngoan ngoãn trả lời

"Dạ, cháu đang ăn kem bên công viên thì có chú kia lại bảo rằng nếu cháu đưa cái điện thoại này cho chú mặc áo khoác đen thì sẽ cho cháu tiền mua năm cây kem nữa" - thằng nhóc kể lại

"Vậy chú ấy ra sao, còn nói gì nữa không ?"

"Chú ấy đầu tóc bù xù đội nón len kéo sát xuống cháu không nhìn rõ mặt. Cháu không biết gì đâu đừng bắt cháu" - thằng nhóc xua tay lắc đầu

"Cám ơn cháu nhé" - Junki cho nó ít tiền rồi thả nó đi

"Anh nghĩ sao ?" - Junki xoay qua hỏi Yunho

"Cái điện thoại này là của JaeJoong...tôi không biết nữa nhưng cậu ấy chắc chắn gặp chuyện rồi. Chết tiệt !" - Yunho tức giận

"Bình tĩnh đi, hắn đã đưa điện thoại thì chắc chắn sẽ gọi. Chúng ta lên nhà chờ đi" - Junki kéo Yunho đi

...

15 phút trôi qua

...

...

...

30 phút trôi qua

"Aishh ! Sao chưa gọi nữa, tôi điên mất. Tại sao lúc nãy cậu cản tôi cho người điều tra chứ?" - Yunho bật khỏi ghế đi tới đi lui

"Anh bình tĩnh chút đi, cùng lắm là bắt cóc tống tiền. Không làm hại con tin đâu, hắn đưa đt cho anh được thì chắc chắn có tai mắt theo dõi mọi hành động của chúng ta. Nếu anh muốn JaeJoong của anh an toàn thì im lặng dùm tôi" - Junki nói

"Làm sao bình tĩnh được, hắn...hắn..lỡ hắn làm gì JaeJoong của tôi thì sao ?" - mặt Yunho nhăn nhó khó chịu vô cùng

"Hắn dám làm gì thì đã không đưa điện thoại cho anh, hắn cần đưa ra điều kiện để anh đánh đổi mà. Bình thường anh tỉnh táo lắm mà, tôi chưa bao giờ thấy anh như vậy." - Junki nhìn theo Yunho trong khi hắn cứ đi qua đi lại

<<Reng reng reng>>

"Alô, mày muốn gì ?" - Yunho nhanh chóng bắt máy nạt nộ

"Chủ tịch Jung nóng giận thế ? Haha muốn nghe tiếng người yêu bé nhỏ của mày không ?" - giọng người đàn ông khằn khằn nói

"Ur...Yun..Yunho..đừn..g..đế..n...á.." - giọng nói JaeJoong cố gắng thều thào

"Thế nào, nghe rõ chứ ?"

"Thằng khốn, mày dám làm gì JaeJoong thì chuẩn bị quan tài đi. Tao giết cả nhà mày đấy" - Yunho rít lên

"Mày im đi, chính mày đã giết nhà tao rồi còn gì. Tao không nói nhiều,muốn cứu thằng nhóc này thì ngày mai 10 giờ tối đến bãi kho phế liệu ngọai ô. Nhớ là đi một mình nhé và không mang theo bất cứ thứ gì...trừ cái mạng mày"

Cụp

"Sao? Hắn đòi bao nhiêu tiền ?" - Junki hồi hộp hỏi

"Hắn không muốn tiền" - Yh đáp

"Vậy chứ hắn cần gì ? Không lẽ hắn muốn JaeJoong à ?"

"Không ...là mạng tôi" - Yunho ôn tồn đáp, lôi điếu thuốc ra châm lửa

"CÁI GÌ ?" - Junki hét lên - "Vậy...vậy anh tính sao ?"

"Tối mai hắn bảo một mình tôi đến kho phế liệu ngoại ô, dùng mạng mình đổi lấy JaeJoong . Không mang theo ai hay bất cứ thứ gì, chỉ duy nhất mình tôi" - hắn nhả khói đầy ưu tư

"Anh biết hắn là ai không ?"

"Tôi đoán không sai thì là một trong những kẻ mất nhà cửa do tôi, qua giọng hắn nói có vẻ hận tôi lắm. Tôi sẽ gọi về công ty để tìm hồ sơ của hắn"

"Mai tôi sẽ lén đi theo sau anh"

"Tôi biết cản cậu cũng không được nhớ cẩn thận đừng hắn phát hiện. Tôi phải cứu JaeJoong sau đó bâm nát hắn ra" - Yunho nheo mắt lại, trong con mắt cơn lửa như thêu đốt tất cả.

...

CHAP 12

...

Ngày thứ 17 - 10:00PM Khu Phế Liệu Ngoại Ô phía Tây Seoul

Yunho bước xuống xe nhìn xung quanh,không có nhà dân hay có dấu hiệu của sự sinh sống nào của con người. Trước mắt hắn là cảnh cửa sắt lớn, chậm trãi bước vào bên trong hơi tối lấp ló những ánh đèn chớp tắt chớp tắt...Tiếng người vang lên - "Đến đúng giờ nhỉ ? Chủ tịch có khác" - Một tên trong quần áo lính đứng dựa vào cái cột sắt lớn tay búng búng vào điếu thuốc cho rơi tàn

"JaeJoong đâu ?" - Yunho hỏi

"Đừng nóng chứ chủ tịch Jung" - hắn nhép môi,hắn búng tay hai cái. Một tên bên trong bế JaeJoong trên tay, hai tay cậu đã bị trói lại, miệng của bị bịt chặt không nói được - "Đấy ! Kim JaeJoong hoàn toàn lành lặn"

"Vậy mắc gì phải cần các người ẵm chứ ?" - Yunho điên tiết lên khi tên đó bế JaeJoong

"Cậu ấy rất dễ thương nên chúng ao ưu ái một chút" - Hắn nói tên đồng bọn cùng lúc đặt JaeJoong ngồi xuống cái ghế gần cột sắt nơi hắn vẫn đang dựa vào. - "Cậu ấy rất dễ thương đấy chủ tịch Jung" - Hắn cúi xuống áp mặt sát cậu cười khẩy rồi hôn lên cổ JaeJoong một cái bất ngờ

"Mày...dám..." - Yunho rít qua khẽ răng đầy cay nghiến - "Tao biết mày là ai.Chi huyn Jung chủ công ty Jianly,một trong những kẻ thất bại tồi tệ"

"Im đi thằng khốn,chính mày đã hại gia đình tao lâm vào đường cùng. Vợ tao tự tử, con tao điên loạn. Chính mày thằng khốn mày sẽ trả giá" - Yunho có vẻ đã chọc tức tên cầm đầu, hắn vòng tay qua vai JaeJoong kéo cậu lại gần mút vào cổ cậu thật nhớp nháp

"Bỏ bàn tay dơ bẩn mày ra khỏi Jaejoong ngay"

"Tiếc thật, bây giờ tao là người nắm thế Yunho à." - hắn vẫn tiếp tục sờ mặt cậu

"Nói đi mày muốn gì ?" - Yunho không còn kiên nhẫn

"Dễ thôi, trước tiên bọn đàn em tao sẽ làm quen với mày" - hắn quắc tay ra hiệu lập tức phía trong bước ra khoảng 20 thằng cầm những thanh sắt trên tay - "Tao biết khả năng của mày Yunho à, món quà nhỏ đừng chê nhé !"

Không nói nhiều Yunho nhanh chóng cởi áo khoác quăng qua một góc, thủ thế những tên kia lần lượt lao vào. Thân thủ Yunho nhanh nhẹ, đánh từng tên đầu tiên ngã xuống nhặt thanh sắt lên siết chặt trong tay hạ những tên còn lại. Chủ yếu Yunho đánh vào chân tụi nó và cổ tay, chúng nằm xuống ôm những vết thương bị quất do thanh sắt, máu bắt đầu chảy. Yunho bị xây xát nhiều nơi, áo sơmi rách vài nơi và lấm tấm máu thấm qua màu áo mỏng manh đó. JaeJoong trên ghế nước mắt rơi không khóc nên lời.

"Mày mạnh hơn tao tưởng đó Yunho à ~!" - giọng hắn bỡn cợt - "Có lẽ tao xem nhẹ mày quá, tao không nghỉ một chủ tịch nho nhã như mày lại có kỹ năng cao như vậy. Xem ra tao phải mạnh tay một chút mới được" - hắn quắc tay cho tên bên cạnh cao và to hơn những tên bình thường tiến lên phía trước. Tay không cầm vũ khi thủ thế...

"Yunho à ~ ! Nó sẽ trả thù cho những tên kia nhưng....lần này mày không được đánh trả,b ằng không ..." - hắn bỏ lửng câu nói của hắn, tay nắm tóc JaeJoong giật ngược ra sau hắn liếm dọc xương cổ cậu và mút nhẹ vào nó. Hắn cười nhép môi ngước lên nhìn vẻ mặt ấm ức của Yunho làm hắn hả hê - "...tao sẽ vui vẻ với thằng nhóc này một chút"

Yunho im lặng vẫn đang nhìn JaeJoong đang khóc, tên đồng bọn lao vào đấm vào mặt Yunho, lòm còm bò dậy quệt vết máu ở khoé môi. Yunho cười khẩy - "mày chỉ làm được vậy thôi hả ? Yếu thế..." - Yunho cười khinh bỉ vào mặt tên đó. Nó nổi điên lao vào đánh Yunho mạnh hơn.

Trong chút lát Yunho đã nằm xuống, đôi chân mất sức.Yunho cố gắng chống tay để nhìn về phía JaeJoong vẫn bình an nhưng đôi mắt có lẽ đã rất đau vì khóc. JaeJoong lắc đầu nhìn Yunho đang đau đớn người bê bết vết máu khắp nơi.

"Thế nào, mày còn chịu nỗi không ? Nếu không tiếp tục thì sẽ tới phiên tao vui vẻ đấy, tao mong chờ được thưởng thức xem kỹ thuật của người yêu mày ra sao mà mày mê mẫn đến thế Yunho nhỉ !" - hắn nói rồi cười phá lên

"Xem ra không được rồi !" - Tiếng nói vang làm hắn ngưng lại ngước nhìn ngạc nhiên rồi dần chuyển qua xanh mặt

"Junki à, đến trễ vậy...Tôi tưởng cậu muốn tôi chết chứ" - Yunho thều thào nói

"Tôi ghét anh thật nhưng không đến nỗi đó...sao rồi chịu nỗi không ?"

"Kết thúc nhanh đi Junki, tôi đói quá" - Yunho đã ngồi dậy dựa sát tường thở

"Ok ! Thứ anh cần nè !" - Junki đẩy mạnh người bên cạnh mình cho Yunho quay qua nhìn tên vừa đánh Yunho, nhanh như cắt Junki xoay người đá vào cổ hắn, gục xuống ngất đi

Là một cô gái khoảng chừng 16,17 tuổi,đang bị bịt mắt và trói hai tay. Cô gái té nhào xuống đất, Yunho giơ tay kéo cô bé sát lòng người lưng chạm vào ngực mình. Tháo cái khăn khỏi mắt cô gái

"BA ! BA !" - cô gái gào lớn bắt đầu khóc

"Solbi, Solbi là con sao ?" - tên cầm đầu cũng la lớn lên

"Ba...ba ơi !" - cô gái khóc nấc lên khi thấy người ba hiện dần lên trước mặt mình

"Con bỏ đi đâu vậy hả, biết bà tìm con bao lâu rồi không ? Sao con trong tay hắn...hắn làm gì con ?" - tên cầm đầu điên lên siết chặt JaeJoong trong tay

"Con không biết ,sau khi con mẹ chết con sợ hãi rồi bỏ chạy. Chạy đến đâu cũng không biết, con cũng không biết làm sao tìm ba nữa. Con tìm chỗ xin làm việc và có chỗ ngủ...trời gần sáng con đi làm về có người chụp cái khăn lên mặt con. Tỉnh dậy con đang trên xe chở đi. Ba...ba họ là ai vậy, sao ba lại ở đây ?" - Cô gái hoảng sợ vùng ra khỏi người Yunho nhưng tay hắn đã choàng qua eo kéo cố sát vào.

"Chính bọn nó giết cả nhà ta đấy. Ba đang trả thù cho mẹ con đây. Thả con tao ra" - tên cầm đầu hét lên ra lệnh

"Nãy giờ tôi cho cha con ông tâm sự đủ rồi. Bây giờ tới tôi nhỉ !" - Yunho cười nửa môi, nụ cười mà mỗi khi hắn chắc chắn phần thắng về mình đều xuất hiện.

Yunho cúi xuống hôn lên cổ cô gái trượt nhẹ qua vai

"Buông con ta ra ngay,mày không sợ..." - hắn dí dao vào cổ JaeJoong - "...tao sẽ giết nó"

"Tự nhiên..." - hắn thản nhiên trước con mắt bàng hoàng của JaeJoong và tên cầm đầu - "tao không ngờ con gái mày lại xinh đến thế đấy. Đánh đổi cũng được,mày cứ làm gì cũng được. Tôi sẽ vui vẻ với con gái mày một chút đã" - Dứt lời tay Yunho lột phăng chiếc áo khoác của cô gái,tay hắn lần mò vào bên trong, trong khi môi hắn đang mút cổ cô gái

"D..ừ..n..g.....l..ạ...i...arrrr..." - cô gái yếu ớt rên lên

"Sao hả, thích lắm phải không ? Kỹ thuật của anh rất tốt, cưng đừng lo !" - bàn tay Yunho tháo những chiếc nút thấp xuống ngực.Yunho xoay người cô gái ngang qua tay đỡ eo cô gái không ngã ra sau, môi hắn trượt dần xuống thấp dần xuống ngực

"TAO BẢO MÀY NGƯNG LẠI !" - tên cầm đầu hét lên

"Tại sao ?" - hắn ngưng lại ngước lên nhìn

"KHÔNG ĐƯỢC ĐỤNG VÀO CON GÁI TAO,THẰNG KHỐN !" - tên cầm đầu gào lên, hắn nắm đầu JaeJoong kéo cậu đứng lên - "Mày không yêu thằng này nữa sao ?"

"Không, mày điên à ? Tao thích đồ mới hơn, nếu mày thích cậu ấy thì tao cho. Không sao !" - Yunho bình thản đáp

"Tao không tin nếu mày không yêu thằng này sao mày liệu mạng đến đây" - tên cầm đầu tức giận

"Tao không thích ai uy hiếp càng không chấp nhận là người thua cuộc. Tao cho người bắt con gái mày nên tao mới đến một mình. Mày có đầu óc suy nghĩ không ?"

"Tao không tin là tao sẽ vui vẻ với nó trước mặt mày mà mày không có phản ứng" - tên cầm đầu kéo đứt hàng áo trên người JaeJoong , hắn hôn môi cậu,cậu phản kháng cắn vào môi hắn chảy máu. Hắn tức giận nắm tóc cậu kéo mạnh làm cậu đau.hắn quỳ xuống hôn khắp người cậu, mút mạnh vào cổ cậu làm cậu bật ra những tiếng rên nhỏ trong cái khăn bịch miệng. Hắn ngước nhìn qua Yunho vẫn không để ý vẫn đang mải mê với thân thể con gái hắn. Hắn thở dài đứng dậy.

"Xem ra cậu cũng chỉ là kẻ qua đường của hắn thôi. Loại người đó không biết yêu là gì đâu, yên tâm tôi không làm gì cậu. Chút nữa có cơ hội thì cậu cứ chạy đi" - Tên cầm đầu nói nhỏ trong khi cúi xuống thào dây trói tay cho JaeJoong và đặt cậu ngồi trên ghế yên vị. Xong hắn xoay người lại đối diện với Yunho

"Tao sẽ theo mày, thả con gái tao đi !" - tên cầm đầu thương lượng

"Mày sẽ theo tao và cả con gái mày. Tao luôn là người thắng!" - Yunho nói và lấy cái khăn bịt miệng cô gái lại. Ra hiệu cho Junki đưa ra xe.Junki nhanh chóng quay vào đi đến gần tên cầm đầu, đánh vào gáy hắn để hắn ngất rồi trói lại đưa lên xe. Yunho bây giờ đã gom được chút sức lực đứng dậy đi đến chỗ ghế JaeJoong đang ngồi.

Bốp - cậu tát vào mặt Yunho khi chạm vào tay cậu. Cậu bỏ ra xe ngồi. Junki lắc đầu cũng leo lên xe.

Trên xe không ai nói gì, không gian gần như là ngộp thở.Junki chợt lên tiếng - "Hai người này xử sao ?"

"Tùy cậu, giết hay giao cho cảnh sát muốn làm gì thì làm. Đưa tôi về nhà đi, tôi muốn tắm. Mùi máu tanh quá" - Yunho ngửi ngửi tay áo khẽ liếc nhìn JaeJoong vẫn yên lặng ngồi bến cạnh Junki

CHAP 13

...

"Có thật không cần tôi đưa lên không ?" - Junki hạ kiếng xe xuống nói vọng ra

"Không cần, giải quyết hai tên đó dùm tôi. Cảm ơn" - Yunho nói rồi quay lưng đi theo JaeJoong vào. Junki lái xe đi

Cạch - cửa mở JaeJoong đi trước Yunho đi sau vẫn không ai lên tiếng. Cậu bỏ vào phòng ngủ nằm dài lên giường từ lúc tát hắn cậu vẫn không nhìn mặt hắn một cái hay hỏi vết thương của hắn. Vì cậu nhớ đến những câu nói và lúc hắn ôm người khác mơn trớn vuốt ve họ trước mắt mình. Cậu không chịu nỗi, cậu biết mình đang ghen và buồn.

Yunho nhìn cậu nằm dài không nói chỉ thở hắt ra, lôi cái quần ngủ rồi vào nhà tắm. Tiếng nước xả ra máu trên người trôi theo, chốc lát hắn trở ra sạch sẽ, mùi máu tanh không còn. Hắn xoay qua nhìn cậu vẫn đang nằm quay mặt vào tường, hắn cũng không nói gì hắn nghĩ cậu đã mệt và cần nghỉ ngơi. Hắn lôi hộp dụng cụ lấy bông băng thuốc đỏ đặt dưới sàn nhà, hắn muốn để cái giường cho cậu nằm thoải mái. Hắn ngồi bệt xuống sàn nhà, đổ thuốc sát trùng vào vết thương nặng nhất ngay tay. Do thanh sát của tên nào đó gây ra, vết thương xướt da lên do thanh sát có những mảnh lồi lên không bằng phẳng đập mạnh vào gây ra vết thương.

"A !" - hắn buột miệng khẽ kêu lê khi thuốc sát trùng áp vào vết thương. Nhanh tay kéo cái khăn đang vắt trên vai nhét vào miệng, tay hắn thoa bông gòn có thuốc sát trùng lao vết thương xung quanh. Chợt hắn giật mình ngước lên nhìn..là cậu, cậu nghe tiếng hắn kêu lên nên ra khỏi giường ngồi xuống sàn đối diện hắn. Giật miếng bông gòn trên tay hắn, lau vết thương cho hắn. Mắt không nhìn hắn, miệng không nói với hắn câu nào.

Hắn nhìn cậu, miệng muốn nói mà không thành lời, cứ như thế cậu lau hết vết thương này đến vết thương khác. Băng sạch lại rồi đứng lên vào phòng tắm bỏ mặc hắn ngồi đó với đống bông gòn dơ dưới sàn. Hắn nhìn theo cậu đã khuất sau cửa rồi dọn dẹp mọi thứ đem quăng vào thùng rác trong bếp. Hắn đói nhưng đã khuya, hắn muốn nhờ cậu nấu mì nhưng cậu đang giận hắn lại thôi.

Hắn lấy vài lon bia trong tủ lạnh ra, ngồi ngoài phòng khách bắt đầu mồi điếu thuốc kéo lấy một hơi thèm thuồng. Tay khui lon bia, hắn ở trần vì vai, tay và người hắn là những mảnh băng dán.H ắn không mặc áo mà cũng lười mặc nên cứ để vậy, hắn ngồi hút vài điếu , uống vài lon. Lâu lâu vẫn quay sang cửa phòng ngủ, hắn thầm nghĩ - \Chắc đã tắm xong, giờ ngủ rồi !\

Cậu bước ra,tay vò vò khăn lau tóc, hắn nhìn theo mắt hắn bỗng nheo lại dính chặt lấy cổ cậu. Theo quán tính cậu nhìn xuống cổ mình theo hướng hắn. Cậu hiểu lý do cái ánh mắt khó chịu đó, cậu ngưng lau tóc vắt cái khăn vòng qua cổ che lại những cái dấu hôn của tên cầm đầu lúc nãy đã gắn cho cậu. Cậu xoay đi tránh ánh mắt hắn về phía nhà bếp, cậu bắt nồi nước có vẻ chuẩn bị nấu mì.

Yunho vẫn ngồi đó chốc lát đã uống cạn hết bia và thuốc, có lẽ đêm nay hắn tự chuốc say mình cho qua khỏi cái rêm rêm của vết thương và tự chuốc cho qua ngày hôm nay. Sau mà lâu và nặng nề quá ! Yunho ngà ngà say ngã cổ ra ghế nhắm mắt chốt lát mũi hắn ngửi được mùi thơm trước mặt mình, hắn mở mắt là cậu...là cậu đang đặt tô mì xuống bàn cho hắn nhưng vẫn không chịu nhìn hắn.

Cậu đặt xuống quay đi nhưng hắn kéo mạnh tay cậu xuống, mất thế cậu té xuống ngồi lên đùi hắn. Cậu lúng túng đứng dậy nhưng tay Yunho đã khóa chặt eo cậu, tay kia luồng vào tóc cậu kéo đầu cậu sát vào hắn. Yunho bắt đầu hôn, hôn trong giận dữ và ấm ức, nụ hôn mãnh liệt và có phần thô bạo. Cậu đẩy ra nhưng không thể, bình thường đã khó nay hắn lại xỉn và đang giận dữ nên càng không thể.

Hắn lột chiếc áo ngủ màu hồng của cậu hay mặc ra khỏi người cậu, hắn cắn vào mấy vết hôn của tên kia để lại. Cậu kêu lên nhan mặt vì đau

"A...đau...đau..." - cậu khẽ kêu lên khi hắn cắn vào đầu nhũ cậu. Yunho trượt lên môi cậu lần nữa, nụ hôn trở nên bạo lực hơn khiến môi cậu sưng và hơi rát. Thân cậu nóng và mềm trong bàn tay hắn, trong cơn cuồng lọan của hắn. Hắn ngưng lại đột ngột bế vào giường nhẹ nhàng đặt cậu xuống đè lên cậu nghiến lấy đôi môi, bàn tay vẫn đang xoa nắn cặp nhủ đỏ ửng của cậu. Chiếc lưỡi ẫm ướt của hắn lướt khắp người cậu.tay hắn chạm vào quần cậu như muốn lột ra. Cậu dùng hết sức đánh vào vết thương ở cổ tay lúc nãy dường như là chỗ đau nhất.

"A" - hắn kêu lên vì đau, hắn quả nhiên ngưng lại ôm cổ tay mình và nhìn cậu

"Ra ăn mì đi !" - cậu nói của JaeJoong nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng như ra lệnh. Yunho thở dài đứng lên bế cậu ra ghế sofa,nhẹ đặt cậu xuống hắn ngồi bên cạnh, nhặt lại chiếc áo ngủ ban nãy dưới sàn nhà mặc vào cho cậu. Mở nấp nồi, gấp mì vào nấp giơ lên trước mặt cậu - "A đi !" - Yunho nói

JaeJoong không biết tại sao lại nghe lời hắn mở miệng ra ăn gấp mì đó do hắn đút. Hắn cười khi thấy cậu ăn, hắn cũng ăn. Cứ như thế cậu ăn một đũa thì hắn ăn một đũa. Ăn xong hắn đem cái nồi ra sàn nước trong bếp để rửa vì tính JaeJoong rất sạch sẽ ăn xong phải rửa ngay. JaeJoong đi ngay sau lưng hắn ngay khi hắn định mở nước vòi thì cậu đẩy hắn qua một bên.

"Vào phòng ngồi chờ" - cậu nói cộc lốc rồi rửa cái nồi.

Cậu bước vào hắn đã ngồi trên giường ngoan ngoãn, cậu lấy hộp thuốc thay vết băng ngay cổ tay cho hắn. Bây giờ thì hắn mới để ý vết thương chảy máu ra rồi, cậu băng bó lại cho hắn dọn dẹp sạch sẽ rồi leo lên giường nằm ngủ. Hắn cũng nằm xuống vai chạm nhẹ trúng lưng cậu. JaeJoong nhích người sát vào tường không muốn chạm trúng hắn

"Giận anh đến như vậy sao, ngay cả chạm trúng anh cũng làm em bực vậy sao ?" - Yunho nói, giọng buồn nhưng đều đều

"Không phải anh bị thương tôi đã đạp anh ra khỏi cửa rồi" - cậu đáp lạnh lùng

"Chuyện hôm nay anh làm khiến em không vui à?"

"Anh im đi, còn nói nữa thì ra ngoài ngủ .Tôi ghét cái bản mặt anh lắm rồi !" - cậu kéo cái mền trùm qua đầu.

"Uhm Jae ngủ ngon !" - Yunho nói nằm yên một chút nghe hơi thở cậu đã đều đều thì biết cậu đã ngủ.Yunho nhắm mắt cũng ngủ.

...

Ngày thứ 18

JaeJoong cựa mình thức dậy, hôm nay cậu dậy trễ hơn mọi khi vì mệt mỏi. Cậu xoay qua không thấy khuông mặt ngái ngủ ngốc nghếch như mọi khi, cậu bước phòng khách, nhà bếp cũng không thấy. Thóang buồn - \Cũng tốt khỏi gặp mặt tên khó ưa đó. Đi học thôi hôm nay dậy trễ quá!\

Thay đồ bước xuống đã có xe và tài xế chờ cậu

"Cậu Jung dặn tôi đưa đón cậu đi học" - tài xế nói

JaeJoong leo lên xe ngồi một lúc mới mở miệng nói - "Y..Yunho đâu rồi ạ ?"

"Cậu Jung dậy từ sớm đã đến công ty và dặn tôi vòng xe lại rước cậu đi học" - tài xế ôn tồn trả lời

Ngồi trong lớp cậu không yên tâm, cậu cứ lo nghĩ Yunho có ăn sáng hay không hay lại mua mấy thức ăn không dinh dưỡng ăn qua loa. Vết thương còn đau hay không ? Cứ ngồi vu vơ cậu không hề nghe giảng được gì, cậu không còn giận hắn nữa chỉ là tức cái cách hắn làm thôi. Dám hôn người khác trước mặt cậu rồi để cậu bị tên kia....Cậu mong đến chìu về nhà sẽ gặp hắn có lẽ cho bỏ qua cho hắn lần này. Nghĩ vậy cậu thấy bản thân mình thật vị tha.

...

"Cậu Jung vẫn ở công ty dặn tôi đến đón cậu về nhà" - vẫn là ông tài xế

"Yunho có nói mấy giờ về không ạ ?" - cậu lịch sự hỏi

"Dạ tôi không biết"

JaeJoong trở về nhà, căn nhà thật lạnh lẽo và trống vắng. Im lìm cậu cũng không muốn ăn, muốn gặp hắn để mắng hắn vài câu ròi bỏ qua nhưng...vẫn im lìm. Cậu làm việc trong nhà như mọi ngày cố gắng bình thường khi thiếu Yunho bên cạnh, cậu tự nấu ăn một mình, làm bài, coi film, lên mạng...cậu làm mọi thứ để quên đi sự thiếu vắng quen thuộc của hắn. Con người cậu vừa yêu vừa ghét Jung Yunho.

...

CHAP 14

...

Ngày thứ 19

JaeJoong tỉnh dậy trời đã sáng và cậu nằm trên giường đắp cái mền ấm áp, cậu nhớ lại đêm qua cậu coi film rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay. Nhìn quanh phòng không có ai, cậu chạy ra phòng khách nhà bếp...đều không có ai. Cậu thất vọng...ngồi xuống sàn nhà bật khóc. Cậu nhớ hắn Jung Yunho, cậu đang trốn hắn hay hắn đang lẩn tránh cậu ??? Cả hai cùng chơi trò cút bắt vô nghĩa.

Cậu không đi học, nằm suốt trên giường. Chỉ nằm đó, cậu muốn ngủ...tự nhiên hôm nay cậu buồn ngủ lắm ! Chỉ muốn ngủ thôi.

12:00 AM

JaeJoong mơ màng thấy ai đó đang ngồi trên giường bên cạnh cậu.

"Jae, em dậy rồi hả ?"

"..." - JaeJoong im lặng

"Tài xế báo cáo hôm nay em không đi học, em bị bệnh hả ?"

"..." - JaeJoong vẫn im lặng

"Anh mua gì cho em ăn nhé !" - Yunho đứng dậy

"Không cần !" - cậu lạnh lùng đáp

"Em sao vậy, không khỏe còn không chịu ăn" - Yunho dịu dàng ngồi xuống bên cạnh vuốt tóc cậu nhưng cậu hất mạnh bàn tay đó ra

"Tôi không đói, muốn ngủ" - cậu đáp lại quay vào tường trùm mền. -\Tôi tưởng anh bỏ mặc tôi chết dần chết mòn chứ !\

Yunho im lặng nhìn cậu rồi lại thở dài, lôi điện thoại ra bất gọi về công ty dặn dò trợ lý làm nốt các việc còn lại. Yunho ra khỏi phòng kéo nhẹ cửa lại xuống dặn tai xế mua vài món thức ăn ngon mà JaeJoong yêu thích về. Hắn quay trở lên trông chừng JaeJoong . Hé cửa nhìn vào JaeJoong vẫn đang ngủ hắn yên tâm qua phòng làm việc.

5:00 PM

Cuối cùng thì JaeJoong cũng dậy, vươn vai bước ra ngoài bàn đủ các hộp thức ăn lớn nhỏ. Cậu lại gần mở ra toàn món cậu thích ăn. Ngủ cả ngày làm JaeJoong đói lắm cậu ngồi xuống ăn một cách ngốn nghiến và không hề biết Yunho vẫn đang ở trong nhà trong khi cậu nghĩ Yunho vẫn đang ở công ty trốn cậu.

JaeJoong ăn no nê mọi thứ rồi dọn dẹp sau đó đi tắm rửa...

Cậu trở ra ngồi ngoài phòng khách làm bài tập và xem TV

8:00 PM

"Jae ! Em dậy rồi hả ? Đã ăn..." - Yunho trong phòng làm việc bước ra thấy JaeJoong ngồi xem TV liếc mắt về đống đồ ăn đã được xử đẹp - "...ăn hết rồi hả. Anh có mua thuốc để đầu tủ cho em đó, nhớ uống thuốc rồi ngủ sớm nha ! Giờ anh ra ngoài có công việc"

"Đi đâu ?" - cậu vẫn xem TV và hỏi, không nhìn Yunho

Yunho cảm thấy có phần đe dọa trong câu hỏi, hắn biết chắc JaeJoong còn giận nên tốt nhất là không giấu cậu chuyện gì - "Anh đi gặp vài đối tác để bàn hợp đồng mới"

"Ở đâu ?" - câu hỏi

"Anh gặp đối tác công ty Jump về hợp đồng đồ thể thao. Sẽ dùng bữa ở nhà hàng Ý sau đó sẽ qua club Purple Line gặp ba đối tác còn lại" - Yunho kể tường tận chi tiết tối nay

"Trai hay gái ?" - cậu hỏi giọng vẫn đều đều

"Cả hai" - Yunho trả lời vẫn nhìn theo cái lưng của JaeJoong xem có phản ứng gì không

"Tôi cũng đi" - cậu nói làm Yunho há hốc ngạc nhiên

"Ờ..." - ngoài chữ ờ ra hắn không thể nói được gì nữa, chưa bao giờ cậu thích đi bàn công chuyện với hắn nhất là đến Club là càng không thể. Vậy mà hôm nay cậu mở miệng đòi đi theo nếu hắn không cho thì chỉ có con đường chết. Cảm giác như lần đầu gặp cậu, hắn hoàn toàn nhỏ bé trước cậu và bị cậu đánh đập nhưng lần này khác cậu không đánh cũng không chửi thay vào đó là những câu cảm thán và ra lệnh. Cũng không có gì là không muốn cậu đi theo cả, chỉ là bàn chuyện công việc mà thôi, không có gì phải sợ. - "Giờ anh đi tắm một tiếng sau sẽ đi"

"Uhm, biết rồi !" - cậu nói sau đó quay vào phòng chuẩn bị quần áo

9:00 PM Nhà hàng món Ý tự chọn.

"Hello Oppa long time no see" - cô gái mái tóc vàng trong bộ váy trắng ngắn hở đùi và ngực ôm hôn má Yunho - "Anh đẹp trai hơn trước nhỉ !"

"Còn tiếng hàn của em thì giỏi hơn nhiều rồi đó Yoona" - Yunho cũng ôm hôn vào má cô theo lịch sự.

"A...anh đẹp trai bên cạnh anh là ai vậy" - Yoona cười tươi khi thấy JaeJoong đứng đó nhìn hai người tự bao giờ

"Để anh giới thiệu, đây là JaeJoong là..."

"Bạn" - JaeJoong cắt ngang lời nói của Yunho kèm theo một nụ cười. Yunho có phần không vui và khựng lại quay sang Yoona - "Ừ...là bạn. Còn đây là Yoona đối tác của anh cũng là bạn lâu năm"

"Chúng ta mau vào lấy thức ăn đi, đứng đây mất thời gian lắm" - Yoona choàng tay trái qua Yunho và tay phải qua JaeJoong kéo họ vào trong chọn thức ăn.

Trong khi JaeJoong đang suy nghĩ mấy món kỳ lạ kia là gì thì bên cạnh có giọng nói bực bội vang lên khe khẽ

"Lúc nãy em nói vậy là sao ?" - Yunho bực bội nói trong khi giả vờ chọn thức ăn đứng sát JaeJoong

"Không phải sao, chẳng phải anh nói tôi là người cũ làm anh chán rồi. Anh bảo ai thích thì anh cho" - cậu đáp trong lạnh nhạt và cũng tập trung gáp vài món lạ lọt vào mắt cậu

"Em còn giận chuỵên đó à, lúc đó anh làm vậy để cứu em mà"

"Tôi thấy anh có vẻ nhiệt tình lắm, ôm hôn người khác trước mặt tôi đầy thắm thiết mà"

"Anh..." - Yunho định nói thì Yoona đã kéo hai người quay trở về bàn nói chuyện và cùng ăn. Cả ba ngồi ăn, JaeJoong vui vẻ trả lời mọi câu hỏi của Yoona, cô bạn đối tác của Yunho .

10:30 PM họ cùng đến club Purple Line

JaeJoong vào cùng hai người họ,có vẻ Yunho là khách VIP nơi đây, ai cũng chào hắn. Bắt tay hỏi qua loa mấy câu xã giao. Các cô gái tiếp rượu cũng ve vãn hắn mồi chày. JaeJoong đi sau nhìn quanh, nơi đây khác với Club Mirotic trước đây cậu làm. Ở đây dường như chỉ dành cho những kẻ lắm tiền chịu chi. Toàn bộ được trang trí chủ đạo là màu tím theo các ánh đèn laser quét khắp nơi. Tiếng nhạc dậm dồn vào lồng ngực nếu không phải trước đây làm ở Club thì cậu chắc dập ngực mà chết.

Họ được dẫn đến căn phong có đề bản VIP 04 phía trên. Tiến vào bên trong ba người đứng lên như chào đón họ .Họ bắt tay Yunho và ôm hôn Yoona như lúc nãy Yunho đã làm, có vẻ quen biết nhau hết ngoại trừ cậu. Con người lạ lẫm với thế giới lắm tiền và những người có địa vị. Lần này Yoona giới thiệu cậu thay vì Yunho

"Đây là JaeJoong bạn của Yunho đấy, cậu ấy dễ thương lắm. Lúc nãy đi ăn cậu ấy cứ gấp thức ăn cho Yoona đó" - Yoona hí hửng khoe

"JaeJoong à, đây là Kangin" - Yoona chỉ về phía trong cùng, một thanh niên mặt sáng sủa, hơi tròn. Mặt mày tươi rói giơ tay bắt tay cậu nhiệt tình.

"Còn đây là Hankyung, là người Trung Quốc. Tiếng hàn dở hơn Yoona đó" - Yoona chỉ về người kế bên Kangin, cũng là thanh niên có khuông mặt ưa nhìn, cao và ốm hơn tên bên cạnh. Nụ cười có phần mặc cỡ và lúng túng, đứng lên cúi chào cậu rất lịch sự làm cậu cũng ngại ngùng cúi chào lại

"Cuối cùng là cô gái xinh đẹp không kém Yoona. Huyn Young" - Cô gái cuối cùng khá là cao so với con gái, có đôi chân dài và thon. Mái tóc màu hạt dẻ và nước da trắng trông thật sang trọng.

JaeJoong được Kangin kéo xuống ngồi giữa hắn và Hankyung, cậu không phản đối vì cũng không muốn ngồi kế tên đáng ghét kia. Yunho thì ngồi giữa Yoona và Huyn Young.

Cậu hiểu ra bàn hợp đồng chỉ là cái cớ cho tụ tập ăn chơi, bọn họ ngồi cả tiếng mà không có chữ nào gọi là ký kết hay hợp tác. Những gì họ làm là karaok, oản tù xì uống rượu.

Bên JaeJoong

"Hankyung anh chơi dở quá. Nãy giờ uống mấy ly liên tục" - JaeJoong trêu Hankyung

"Ừ anh chơi không gioi" - Hankyung nói

"Không phải gioi mà là giỏi cái thằng này tao sửa bao nhiêu lần rồi" - Kangin chửi

"Tại mày dạy dơ không phải tại tao" - Hankyung cãi

"Không phải dơ mà là dở. Aishh mày đừng nói càng nói càng sai" - Kangin dậm chân bực bội

"Haha hai người đều dở" - JaeJoong cười lớn

"Cái gì dám chê bọn này, ỏan tù xì tiếp đi" - Kangin khiêu chiến

"Chơi thì chơi, sợ gì" - JaeJoong hất mặt lên

"Uhm ỏan tơ xiii" - Hankyung nói

"Aishh..." - Kangin và JaeJoong đồng thanh

Bên Yunho

"Oppa hôm nay vui thật chúng ta ra biển chơi đến sáng đi" - Yoona nói

"Phải đó, hiếm khi cả đám về Hàn Quốc cùng một lúc, oppa không đi là không được" - Huyn Young hùa theo

"Tùy các em, anh thì sao cũng được nhưng chắc anh đưa JaeJoong về trước" - Yunho đáp

"Ai nói JaeJoong về, cậu ấy nói chúng tôi đi đâu thì sẽ đi theo đấy. Phải không JaeJoongie" - Kangin la lớn

"Hankyung gọi tài xế chuẩn bị chiếc 7 chỗ đi" - Yoona nói

"Thôi đi để tôi gọi, để thằng Hankyung gọi chắc lát xe tang lại chở cả đám đi quá" - Kangin la lớn phản đối, móc điện thoại ra gọi trong tiếng cười lớn cả phòng

Gật đầu

12:30 AM Ngày thứ 20

Mọi người kéo ra chiếc 7 chỗ đã chuẩn bị sẵn.trên xe vẫn chia thành hai nhóm nói cười. JaeJoong đã lâng lâng rượu trong người. Bây giờ thì cậu tự hào lúc trước làm phục vụ nên trò oản tù xì cậu giỏi mánh khóe nhất. Cho nên cậi chỉ bị phạt vài ly cho vui, cậu lâng lâng mặt mày đỏ lên nói cười không ngừng.

Yunho ngồi im làm chỗ dựa hai cái đầu hai bên cho hai quý cô ngủ. Nhanh chóng cả xe đều ngủ say, Kangin dựa vào JaeJoong và JaeJoong dựa vào Hankyung tôi nghiệp Hankyung dựa đầu vào cửa kiếng xe.

Bốn tiếng sau xe đỗ tại bãi, tài xế đánh thức mọi người. Ai cũng háo hức chạy ra biển mặc kệ trên người họ là những bộ com lê đắt tiền, họ chạy nhảy tạt nước lẫn nhau. Khỏang 30 phút sau họ mới chịu thêu khách sạn gần đó. Họ thuê ba phòng. Yoona - Huyn Young chung phòng.Kangin - Hankyung chung phòng.Yunho - JaeJoong ở chung.

...

CHAP 15

...

Tại phòng Yunho - JaeJoong

"Em đi tắm trước đi,coi chừng cảm đó" - Yunho đưa cho JaeJoong cái áo choàng khăn.Họ không đem theo quần áo nên sẽ mặc mấy cái áo khăn đó đưa đồ cho khách sạn giặc ủi.

JaeJoong cầm lấy cái áo khăn vào nhà tắm, bên ngoài Yunho cũng cởi bỏ quần áo ướt của mình ra, quấn cái khăn ngắn ngang hông chờ đến lượt tắm. JaeJoong đã tắm xong bước ra trong cái áo khăn màu trắng ngắn đến đầu gối, trên tay là cái khăn nhỏ để lau khô tóc. Mặt JaeJoong ửng đỏ khi thấy Yunho chỉ quấn khăn ngắn ngang hông ngồi trên giường bấm điện thoại

"Đi tắm đi" - cậu nói

"Ờ...em tắm xong rồi hả. Có muốn ăn gì không, anh dặn khách sạn mang lên ?" - đặt điện thoại xuống giường Yunho hỏi

"Không đói lắm" - cậu nói, dạo này có vẻ cậu ăn hơi nhiều. Từ khi sống chung với Yunho lúc nào hắn cũng hỏi cậu có ăn gì không, với thói quen lúc còn khổ, chỉ ăn khi thật đói còn bây giờ là không đói cũng ăn một chút gì đó.

"Anh biết nên dặn mang trái cây lên cho em ăn rồi đó" - hắn cười đứng dậy vào nhà tắm.

Cậu ngồi ở vị trí lúc nãy của hắn, cái điện thoại ngay bên cạnh, tò mò cậu cầm đt lên xem. Mục tin nhắn chỉ toàn là công việc, các cuộc gọi thì là trợ lý, thư ký, nhân viên và tài xế. Cậu bấm vào mục hình ảnh toàn là hình ảnh của riêng cậu, hắn chụp lén lúc cậu nấu ăn hay ngủ và cả lúc hai người hôn nhau.

\Tên điên này sao lại chụp tùm lum, aishh mấy tấm này mình xấu quá ! Sao để hắn chụp mà không biết vậy.\ - cậu vừa chửi thầm vừa cười vì trong điện thoại cậu cũng toàn là hình hắn. Mấy tắm sáng sớm cậu dậy chụp cái mặt ngáy ngủ chảy ke trông thảm bại vô cùng, có tấm cậu cột tóc cho hắn chụp nữa. Với người có địa vị và tôn nghiêm cao như Jung Yunho mà để yên cho cậu cột tóc thì đúng là động trời. Nhưng cũng phải đánh đổi đấy, đời đâu ai cho không biếu không. Hắn cũng đòi hôn vài cái, sờ mó vuốt ve vài cái mới chịu yên thân cho cậu hóa trang chứ.

<<Cốc cốc>>

"Nhân viên khách sạn đây ạ" - Tiếng vọng vào phòng

Cạch

"Xin lỗi để quý khách đợi lâu" - Nhân viên đẩy chiếc xe nhỏ vào phòng và lịch sự cúi chào trước khi đóng cửa lại.

JaeJoong thích thú nhìn trên bàn, có bó hoa nhỏ là hoa hồng. Có đĩa trái cây ướt lạnh thật lớn đầy đỏ mọi loại trái cây, còn có bánh snack và chai rượu đỏ.

Cạch

Yunho đã tắm xong bước ra vò vò cái đầu mình. Bông băng trên người hắn đã tháo ra, có thể nhìn thấy trên ngực còn vài vết xước cho lành lặn.

"Họ đem lên rồi à !" - Yunho đi lại gần cái xe đẩy nhìn vào đĩa trái cây,thật ra hắn hứng thú với chai rượu hơn.Hắn ghét ăn trái cây vô cùng,chỉ vì JaeJoong thích nên hắn mới mua để trong nhà cho cậu ăn.Những lúc JaeJoong gọt trái cây thì hắn chạy vào phòng vờ làm việc vì không muốn bị JaeJoong ép ăn.

"Còn đau không ?" - JaeJoong chỉ vào vết thương trên cổ tay, nó đã khô lạ không còn chảy máu nữa

"Không, hết đau rồi. Vài bữa nữa sẽ lành thôi. Em ăn trái cây đi để nó hết lạnh đấy" - Yunho cười ngồi xuống giường vò vò mái tóc ướt

JaeJoong thích thú chọn những thứ mình thích ăn trước, mặt cậu vui hẳn ra khi ăn trái cây. Yunho nhìn khuôn mặt trẻ con của cậu phì cười, hắn cũng đến khui chai rượu đỏ ra.

"Em uống không ?" - hắn hỏi cậu

Gật đầu tâm trạng cậu có vẻ vui lên rồi. Quên đi chuyện giận hắn.

Hắn rót ra hai ly, đưa cho cậu một ly. Hắn lắc lắc ly rượu trong tay, dòng rượu màu đỏ sóng sánh lắc lư trong ly. Hắn uống từng ngụm thưởng thức. Rượu nhẹ thơm nồng và chút vị đắng xót lại. JaeJoong thấy vậy cũng bắt chước làm theo.

JaeJoong thấy ngon nên uống nhiều và ăn trái cây liên tục,Yunho chỉ ngồi trên giường uống từng ngụm thưởng thức và nhìn cậu.

"Ăn đi, ngon lắm" - JaeJoong xoay người đưa miếng táo trước mặt Yunho

Lắc đầu

"Ăn !" - cậu ra lệnh

Lắc đầu

"ĂN !!!" - cậu lớn tiếng hơn, trong hơi thở cậu toàn mùi rượu, cậu xỉn rồi.

"Em sao vậy, có bao giờ em ép anh ăn trái cây đâu. Anh không thích" - Yunho nói,vẫn uống từng ngụm rượu nhỏ trong ly

"Thích em không ?" - cậu hỏi

Gật đầu

"Vậy thì ăn đi" - cậu gài hắn

"Jae à, anh không ăn đâu. Anh ghét trái cây lắm. Em ngoan ăn đi nha !" - Yunho nói ngọt

Lắc đầu

"Jae à, đừng ép anh mà anh khóc đó"

"..." - cậu im lặng vẫn giơ miếng táo trước mặt hắn,ánh mắt kiên quyết không nhún nhường. Yunho càng từ chối cậu càng ép bắt buộc hắn phải ăn miếng táo trước mặt cậu.

"Jae à..." - hắn nài nỉ

"Ăn đi, em không giận nữa !" - cậu ra điều kiện

"Thiệt hả ???" - Yunho hỏi đôi mắt sáng hơn cả đèn pha

Gật đầu

Yunho nhắm mắt ngậm miếng táo trên tay cậu nhai nó trước mắt cậu. Cậu cười đắc ý đột ngột hắn kéo cậu về phía hắn té nhào xuống giường. Chưa kịp hiểu chuyện miệng cậu bị đẩy vào miệng, cái gì đó có mùi táo....chính xác là táo hắn nhai chúng nhỏ ra rồi chuyền qua cho cậu. Cậu chỉ có thể nuốt hết hắn nhìn cậu cười

"Đồ gian xảo" - JaeJoong nói,trán nhăn lại vì tức

"Thôi mà !" - Yunho nũng nịu dụi dụi vào ngực vào như con nít - "Em nói không giận nữa đó nha !"

"..."

....

....

Trong mười mấy giây hắn nhìn cậu, mặt cậu thật đáng yêu khi đỏ ửng vì rượu. Hắn cúi xuống hôn cậu, cậu nhắm mắt đáp trả, trong nụ hôn và hơi thở toàn mùi rượu say nồng quyến rũ và dẫn dắt người ta sai lối. Lưỡi hắn trêu ghẹo lưỡi cậu, mút vào môi dưới cậu như thể đang thưởng thức một thứ rượu quý giá.

Bàn tay nhanh chóng tháo dây cột ngang eo cậu để cái áo khăn tụt khỏi làn da cậu. Nửa kín nửa hở đầy khiêu khích, lưỡi hắn trượt xuống xương cổ cậu ngấu nghiến nó. Bất giác tôi khẽ kêu lên

"Y..u..n..arr..." - hơi thở Yunho phả vào cổ cộng thêm những cái dấu đỏ ửng khắp nơi JaeJoong không thể khống chế nữa

Thật nhẹ nhàng và kềm chế để không làm hỏng giây phút này vì sự hỏang sợ của cậu.Yunho ngưng lại khẽ rướn nửa thân người trên để ngắm nhìn khuôn mặt cậu, JaeJoong bỗng thấy hụt hẫn mở mắt ra nhìn hắn, đôi mắt cậu do men rượu nên chỉ nhìn một cách hờ hẫn

"Muốn anh tiếp tục không ?" - hắn vuốt nhẹ mái tóc cậu

"Uhm" - cậu gật đầu cộng cái đôi môi hờn dỗi

...

...

...

"Arrr...." - Yunho nằm xuống ôm lấy thân thể ướt mồ hôi của cậu xoa xoa cái lưng.

"Anh muốn làm lần nữa nhưng thấy em đau quá nên anh nhịn đó, ngày mai bù lại"

"Ah,mơ đi...sau này đừng mong có lần thứ hai" - JaeJoong nói trong bực tức

"Thôi mà, ngoan anh thương !" - Yunho vỗ về kéo cậu vào lòng ôm chặt

"Xê ra..." - cậu thều tháo nói, cậu mệt lã lăn ra ngủ trong vòng tay hắn.Yunho ôm chặt hôn lên trán cậu thì thầm - "Anh yêu em"

Ngủ đến tối cả đám kéo nhau đi ăn đồ biển, mặt Yunho cười tươi rói như hoa còn mặt JaeJoong thì lờ đờ. Ai nói gì cũng gật đầu, ai đưa gì cũng ăn. Mọi người trở về nhà cũng 12 giờ khuya, JaeJoong nhanh chóng chạy vào cái giường lăn ra ngủ. Cậu mất nhiều sức vì hắn quá rồi.

...

CHAP 16

...

Vài tháng sau

<<King Kong ~>>

"..."

<<King Kong King Kong ~>>

Cạch

"Xin lỗi ! Có Yunho ở nhà không ?" - Cô gái da trắng với mắt kiếng đen to che gần hết khuông mặt.Jaejoong trông bộ mặt ngáy ngủ đang cố nhận ra là ai

"À...anh ấy vẫn đang ngủ. Cô là..." - JaeJoong ấm úng

"Tôi là Yoobin, bạn gái và là vợ chưa cưới của anh ấy. Tôi có thể vào nhà được không ?" - Yoobin nói và gỡ mắt kiếng xuống nhìn cậu

"À xin lỗi mời vào nhà. Thật ngại quá !" - JaeJoong luýnh quýnh mở cửa mời khách vào

Yoobin vào ngồi xuống ghế sofa để mắt kiếng xuống bàn, nhìn JaeJoong mỉm cười - "Tôi mới là người nên xin lỗi,đ ến làm phiền sớm như vậy. Cậu có thể gọi Yunho giúp tôi không ? Anh ấy rất khó tính khi ngủ, tôi..." - Yoobin như đang suy tư điều gì đó để nói ra

"Để tôi gọi anh ấy dậy, cô ngồi chờ chút nhé !" - JaeJoong gãi đầu cười, chạy ù vào phòng ngủ

....

"Yunnie ~ Dậy có khách tìm anh kìa !" - cậu lay người Yunho

"Umm, ngủ đi cưng. Tối qua không mệt sao...còn dậy sớm nữa..." - Yunho nói trong khi ngáy ngủ

"DẬY ! YOOBIN TÌM KÌA !" - JaeJoong gào lên kềm theo vài cú đá vào đùi hắn

"Đau quá !" - hắn ôm chân ngồi dậy - "Ai tìm ?"

"Yoobin !" - cậu lập lại

"Cái gì ?" - hắn nổi quạo - "Cô ta đến đây làm gì ?"

"Ai biết,cô ta bấm chuông sau đó tự xưng là bạn gái và là vợ chưa cưới của anh, tự ra giải quyết đi. Đừng để khách đợi" - cậu nói rồi cũng thay đồ.

...

"Xin lỗi, lúc nãy tôi quên mang nước cho cô. Cô dùng trà nhé !" - JaeJoong đặt tách trà xuống bàn

"Không sao, tại còn sớm quá mà. Giờ này làm phiền giấc ngủ mọi người thật !" - Yoobin cười đáp cầm tách trà lên uống lại hạ nhẹ tách trà xuống quay mặt nhìn JaeJoong - "Cậu đẹp thấy đấy !"

"A..cám ơn !" - JaeJoong cười gượng, mặt không giấu nổi sự thất vọng, không bao giờ cậu được khen là nam tính hay đẹp trai mà toàn là xinh đẹp. Cậu chán những câu nói đó đến tận cổ

"Cậu cũng giống Junki nhỉ, được Yunho giữ bên cạnh lâu vậy, chắc cũng có kỹ thuật tốt lắm nhỉ ? Lúc trước cậu làm ở đâu, bao nhiêu một đêm ?" - Yoobin thản nhiên hỏi

"Xin lỗi ?" - cậu cau mày

"Chưa hiểu à ? Mấy tháng bên cạnh Yunho vẫn chưa biết rõ tính anh ta sao. Con người anh ta chỉ biết có tiền, phải là những người có địa vị và giá trị lợi dụng anh ta mới giữ bên người...." - Yoobin cười trước sự ngu ngơ của cậu. Mặt chợt vui lên khi thấy Yunho bước ra - "Anh ta ra rồi, cậu cứ ngồi đây"

...

Yunho ngồi xuống bên cạnh JaeJoong khuông mặt rất bực bội

"Cô đến đây làm gì, không phải tôi nói rõ rồi sao ?" - Yunho hỏi,mặt không có vẻ gì là hoan nghênh sự có mặt của cô

"Em cũng nói rồi, em cho anh thời gian để chơi bời cho đã. Đến lúc anh cần quay về bên em rồi Yunnie !" - Yoobin nói với nụ cười đắc ý

"Cô bị điên à ?" - Yunho thật sự tức giận

"Yunnie, sao anh không nói rõ cho JaeJoongie biết con người thật của anh. Không phải lúc trước anh cũng hay qua lại người này người kia. Em hiểu tính anh thích của lạ đúng không nhưng chơi đủ rồi, từ giờ em không để anh sống như trước đâu"

"Cô đang nói gì thế hả ? Cô nghĩ nói vậy để chia rẻ chúng tôi à ?" - Yunho lớn tiếng rồi dịu dàng xoay qua nhìn JaeJoong - "Jae à ! Mặc kệ cô ta, anh chỉ cần em thế là đủ. Nghe không !"

"Uhm" - JaeJoong gật đầu, tay Yunho nắm chặt tay JaeJoong trao cho cậu niềm tin

"Tôi nói lại lần cuối, tôi và cô không là gì cả. Đừng có đi nói lung tung cô là bạn gái hay vợ chưa cưới của tôi. Cô sẽ tự làm mất mặt mình thôi !" - Yunho nạt Yoobin

"Anh..hôm nay anh dám nói chuyện với tôi vậy sao Jung Yunho. Anh tưởng nó yên anh à, nó chỉ yêu tiền của anh thôi. Hạn callboy rẻ tiền như nó thì thằng nào muốn lên giường không được. Tôi nói cho..." - Yoobin gào lên

Bốp

Những con mắt sững sờ, Yunho nóng giận đứng giận tiến gần lại cô giơ tay lên nhưng JaeJoong đã tát vào mặt cô trước khi Yunho muốn làm diều đó

"Xin cô giữ tự trọng...của người khác và chính bản thân cô Yoobin sshi !" - JaeJoong lanh lùng nói

"Cậu..cậu dám tát tôi ! Jung Yunho anh có bị làm sao không, sao để con người hèn hạ này tát tôi" - Yoobin hét lên ấm ức, tay ôm mặt hằn lên năm ngón tay đỏ ửng

"Bây giờ cô đã hiểu tại sao tôi lại không thể yêu con người như cô? Cho dù cố gắng suốt một năm cho thêm mười năm hay cả đời tôi cũng không yêu cô đâu !" - Yunho kéo JaeJoong về phía mình

"Anh...anh đang nói gì vậy ?" - Yoobin hỏi

"Dù cô đẹp đến đâu, phẩm chất không có thì cũng là cái vỏ rỗng. Lần này là lần cuối tôi cảnh cáo cô, ngưng chuyện này lại khi tôi còn kiềm chế được. Và tuyệt - đối không được xúc phạm JaeJoong lần thứ hai. Nếu không..." - mắt Yunho nheo nheo lại nhìn thẳng vào mắt cô như muốn giết cô ngay - "Dù cô có ngủ với thằng TOP thì công ty ba cô cũng không giữ nỗi một khi tôi muốn đập tan nó đâu. Bây giờ thì cô mau cút khỏi mắt tôi"

"Anh...anh...hai người giỏi lắm.Đồ để tiện" - không quên chửi một câu trước khi bỏ đi

...

"Phiền thật !" - Yunho lắc đầu ngồi phịt xuống ghế - "Ngủ với thằng khác rồi qua đây kiếm chuyện à, thật là..."

"Mà cô ta nói cũng đâu sai,em đâu có yêu anh đâu !" - cậu nói

"Sao ?" - Yunho lập tắc xoay qua nhìn cậu

"Anh đê tiện như vậy ai mà thèm yêu anh. Suốt ngày cứ bị người này người kia chửi, không biết khi nào em bị anh bỏ rơi nữa đây haizz" - cậu trề môi

"Không yêu anh hửm...không yêu mà tối nào cũng quyết rũ anh hết. Không yêu mà lần nào cũng nói Yunnie ~ nữa nữa...Yunnie ~ mạnh mạnh. Ai nói vậy ta ?" - Yunho nhái giọng thở hổn hển của JaeJoong

"..." - cậu xấu hổ im lặng

Bỗng mặt Yunho trở nên nghiêm túc - "Em lúc nào cũng làm anh lo lắng, phiền lòng. Lúc nào cũng nghi ngờ tình cảm của anh. Mọi cố gắng của anh mong manh vậy sao?" - Yunho thở dài mặt cúi xuống

"Yunnie,em chỉ chọc anh thôi, đừng giận em mà" - cậu thấy thái độ, biểu hiện của Yunho làm cậu thấy trò đùa mình đi quá đà.

"Em không biết mỗi lần em nói vậy làm anh buồn lắm sao. Jae à, anh giận thật đấy !" - mặt Yunho vẫn không ngước lên nhìn cậu

"Yunnie, em xin lỗi. Tha cho em lần này đi mà ~" - cậu tỏ vẻ dễ thương năn nỉ

"Lần nào em làm anh buồn rồi cũng nói vậy hết. Lần này anh không tin em nữa đâu" - Yunho kiên quyết

JaeJoong ngồi sát lại Yunho, ngón tay di chuyển ở môi Yunho qua lại rồi trượt dần xuống cổ - "Yunnie à ~ em biết lỗi rồi mà !" - ngón tay cậu lại đi xuống ngực Yunho chạm vào đầu nhũ hắn chọc ghẹo. Áp mặt sau gáy cậu phả hơi thở mình vào thì thầm bên tai hắn - "Yunnie ~ Yunnie giận em thiệt hả ?" - Ngón tay nghịch ngơm đi xuống ngay bụng hắn đùa với rốn hắn. Yunho cắn chặt môi khi ngón tay cậu cứ đi khắp nơi bừa bãi như thế. Hắn không nói gì xem JaeJoong sẽ làm gì tiếp theo. Hắn biết lần nào hắn giả vờ giận thì JaeJoong sẽ giở tuyệt chiêu này ra và tất nhiên hắn được JaeJoong cưng chiều như ông hoàng ngu sao không giận.

"Em đừng nghĩ nói vài câu thì anh cho qua như mấy lần trước" - hắn gắng gồng lại giữ nét mặt điền nhiên. Tay JaeJoong đi xuống đến quần hắn cứ vẽ vòng tròn ngay chỗ nhạy cảm ấy làm hắn ngất ngây, cậu không ngừng thì thầm vào tai hắn - "Anh nỡ giận Joongie sao...urmm.Yunnie ~ giận Joongie rồi hả ?" - ngón tay càng vẽ càng lún sâu chạm vào đã cứng cứng.- "Yunnie giận thiệt rồi.Joongie làm sao để hối lỗi đây ?" - điệu nói nhõng nhẽo mật ngọt rót vào tai hắn đầy đê mê.

"Cái đó để coi thái độ của em có chân thật không, anh sẽ suy sét lại" - hắn cố gắng nói trong khi phía dưới không ổn chút nào. Ngón tay đã lần mò vào quần của hắn, môi cậu cũng di chuyển nhẹ từ sau gáy đến đôi môi dày đang hờ dỗi kia. Lưỡi cậu chủ động tiến vào trong quấn lấy lưỡi hắn mút lấy, mơn trơn nó. Bàn tay bên dưới kết hợp khác nhuần nhuyễn,đ ã vuốt ve hắn đến đỉnh điểm.- "Yunnie còn giận em không ?" - cậu hỏi trong nụ hôn.

"Để suy nghĩ" - hắn kéo eo cậu sát vào tiếp tục hôn, cậu đẩy ra- "Yunnie còn giận thì em đành vào phòng ngủ một mình vậy. Cô đơn thật !" - cậu rời khỏi đôi môi và bàn tay thôi vuốt ve hắn. Hắn kéo lại - "Em làm nửa chừng vậy sao ?" - giọng hắn đã sắp chịu hết nổi. Cậu khẽ mỉm cười nhưng giọng lại nói hờn dỗi - "Biết sao giờ Yunnie còn giận em...thì..." - "hết giận rồi. Nhanh lên, anh nhịn không nổi rồi !" - hắn kéo cậu vào lòng. Cậu cười leo lên đùi hắn,quần áo bị hắn thô bạo vứt xuống sàn. Cậu từ trên chủ động để cho hắn tiến vào..."Ar...Yun...Yunnie ~"

...

...

...

Yunho ôm cậu cả hai nép sát nằm trên ghế sofa ngủ tiếp giấc ngủ dang dở.

...

Sau khi Kim JaeJoong tốt nghiệp ra trường thì chính thức đổi thành Jung JaeJoong.Họ có hai đứa con nuôi tên là Yoochun và Junsu.

Anh trai Yunho là Kangta đã trở về Hàn Quốc dắt theo cậu con trai nhỏ Changmin.Yunho giao công ty lại cho anh mình. Kangta bỏ đi nhiều năn cuối cùng trở về với đưa con của mình quyết định chuộc lỗi với thằng em như hóa ra là sai lầm. Junki nghỉ dạy quay trở qua làm trợ lý cho Kangta vì anh ấy quá đẹp trai, Yoobin hôn thê của Yunho cũng đến làm phiền Kangta mỗi ngày với lý do người em không giữ lời hứa hai gia đình thì người anh phải giữ sẵn Changmin cũng cần mẹ. Thế là một lần nữa Junki và Yoobin quyết đấu để dành Kangta, không ngừng dùng thức ăn mua chuộc Changmin nhỏ bé. Kangta chỉ biết kêu trờiii. Quay lại chuyện Yunho và JaeJoong đang cùng gia đình nhỏ trên du thuyền đi du lịch thế giới hưởng những ngày tháng hạnh phúc thảnh thơi.

"Yoochun à, appa Jae đâu rồi ? Em đói bụng quá !" - Junsu nói

"Junsu ngoan để anh lấy đồ ăn cho. Appa Yun dặn không được làm phiền appa Yun đang dạy Appa Jae "tập bơi" " - Yoochun đáp vuốt tóc Junsu

"Ủa chứ không phải tập bơi phải xuống nước sao ? Lần nào Appa Yun nói tập bơi đều kéo Appa Jae vào phòng rồi em nghe tiếng Appa Jae thét lên thảm thiết lắm. Hôm sau đi lai cũng khó khăn. Chắc Appa Yun dạy dữ lắm lắm ,sau này em không học bơi đâu,ghê qúa !" - Junsu nói

"Junsu ngoan, hyung sẽ dạy em bơi.Đảm bảo em không sẽ không la hét như hai Appa đâu.Anh dẫn em đi lấy đồ ăn, Appa Jae để dưới khoang thuyền đó .Đi !" - Yoochun nắm tay dẫn Junsu đi

Trong khi đó

"Yun...arrr...Yunnie...để..em..arrr...cho...hai đứa...ăn..arrr...mà...arrr..." - JaeJoong nói một cách khó khăn

"Không anh dặn Yoochun lo cho Junsu rồi ! Yên nào...anh...sắ..p...um..." - Yunho cố gắng trả lời trong hơi thở

"AHHH..."

....

....

....

....

....

....

"Lần nữa nha Joongie..."

"YA ! Buông ra Jung Yunho chết tiệt !"

END

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro