2012 :D

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hùng Bá Thiên Hạ

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Chương 166: Được ăn cả ngã về không.

Dịch: Losedow

Biên tập: Tobano

Nguồn: Tàng Thư Viện

Nội Dung: hide

Neberro phớt lờ đối phương, hắn có chút chờ mong, ván này hắn đã không thua. Dù thế nào sau này Ancient cũng phải nghe lời hắn, tại tỉnh Thần Diệu hắn lại có thêm một quân cờ.

" Đến cùng ngươi đã làm thịt con bé Olivia đó chưa, con hàng này ngon mắt như vậy, ta đã nhìn trúng từ lâu rồi đấy".

"Cẩn thận cái đầu của ngươi, đại nhân Bích Tú phát hỏa thì ngươi muốn sống không được muốn chết không xong".

"Ngươi đúng là vô vị, ta sướng sướng ngoài miệng cũng không được à? Trước kia bé con đó rất điên khùng, không biết có phải gần đây uống nhầm thuốc hay không nữa mà nghe nói trở nên ngoan ngoãn lắm rồi, đúng là chuyện lạ".

Gregg rung đùi đắc ý liếm liếm môi, "Không được, ta phải đi sung sướng, ngươi đi không?"

"Không đi".

"Mẹ, ngươi có phải đàn ông không, ta hoài nghi bây giờ ngươi còn là xử nam. Anh em, nghĩ đến chúng ta nhiều năm giao tình như vậy nên ta nói với ngươi một chân lý, kìm nèn không tốt cho thân thể".

"Ngươi muốn chết à?"

Ánh sáng lóe lên, Gregg đã bay ra ngoài, chiếc ghế hắn vừa ngồi thì chia năm xẻ bảy.

"Mẹ kiếp, phần của ngươi ta giúp ngươi xử lí vậy".

Mang nụ cười tà khí, bóng dáng của Gregg biến mất như một cơn gió.

Một chiếc xe ngựa chạy như điên trên đường tiến về Daros, trong thùng xe phi thường yên tĩnh. Vừa có tiền Trâu bạn học đã đổi một chiếc xe ngựa tám ngựa kéo rất có thể diện, lúc này vai trò của nó đã được phát huy.

Bầu không khí tương đối ngưng trọng, Thomas nhắm mắt lại, sắc mặt nặng nề, bây giờ đành phải còn nước còn tát thôi.

Chân tay Lộ Dao có chút luống cuống, lần đầu tiên tiếp xúc với Đại chủ tế ở cự ly gần như thế đối với người bình thường thì áp lực thật sự quá lớn, không phải ai cũng vô tâm như Trâu tế ti.

Cũng phải nói, lúc đầu Trâu Đại tế ti không xu dính túi cũng bị Olivia xem như một tên tiểu khất cái. Cấp bậc quả thật tương đối rõ ràng.

Nếu trong một trường hợp khác thì cho dù đang ở trước mặt Thomas Trâu Lượng cũng sẽ cười đùa với Lộ Dao nhưng lúc này thì thật sự hắn không có tâm tình.

"Lộ Dao, chị là dược sư, nói cho em nghe một chút về tình hình của chứng nhiệt độc đi, càng tỉ mỉ càng tốt".

Sở dĩ Trâu Lượng mang Lộ Dao theo một mặt bởi vì nàng là dược sư, mặt khác quan trọng nhất là năng lực chữa trị của nàng, mặc kệ có tác dụng hay không thì có chuẩn bị vẫn tốt hơn.

Lộ Dao cũng biết chuyện rất nghiêm trọng, "Đây là một loại chứng bệnh kì lạ, rõ ràng thân thể rất nóng nhưng toàn thân người bệnh lại rét run, đáng sợ nhất là loại chứng bệnh này có khả năng lây nhiễm..."

Kỳ thực Trâu Lượng rất hoài nghi tám chín phần mười loại chứng nhiệt độc thậm chí được gọi là nguyền rủa này chính là bệnh cảm lạnh.

Nhưng dù sao nơi này cũng không phải thế giới trước kia, thân thể của Thú tộc quả thật không giống loài người nên cũng có thể là một loại sốt khác, dù thế nào Trâu Lượng cũng phải thử xem.

Bên người Trâu Lượng đặt một cái hòm, bên trong là "đòn sát thủ" của hắn.

Trong xe lại trở nên yên lặng, Trâu Lượng nhẹ nhàng cầm tay Lộ Dao, hắn có thể thấy học tỷ rất căng thẳng, trước ngực cũng chỉ hơi nhấp nhô, rõ ràng hô hấp cũng không được thoải mái.

Thấy Thomas đang nhắm mắt dưỡng thần Trâu Lượng lặng lẽ ghé sát bên tai Lộ Dao, "Có em ở đây sẽ không có việc gì".

Lộ Dao lập tức chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao phút chốc đã không còn thấy căng thẳng, có điều mặt nàng lại bắt đầu ửng hồng...

Cúi đầu, Trâu Lượng lơ đãng nhìn xuống phía dưới, thật sâu...

Lúc đến Daros đã là sáng sớm, hiện lên trước mắt là một thành phố hùng vĩ, dòng sông hộ thành nước chảy trong veo, phòng ốc san sát, các kiến trúc cao vút và một bức tượng Thần thú to lớn làm cho trong lòng Trâu Lượng cuồn cuộn cảm xúc.

Nhìn thấy Thomas lính gác không hề ngăn trở, xe ngựa đi thẳng một mạch về phía phủ đệ của Subaru. Chỉ có điều tốc độ đã chậm lại, dù sao nơi này cũng là tỉnh lị, trung tâm của tỉnh Thần Diệu mà không phải Jerusamer.

Đây là lần đầu tiên Trâu Lượng đi tới Daros, cũng là lần đầu tiên của Lộ Dao. Là trung tâm của một tỉnh, Daros lớn hơn Jerusamer mấy lần, độ phồn hoa và náo nhiệt thì càng không thể nào so sánh, có điều lúc này ba người đều không có tâm tình.

Sáng sớm mà Daros đã rất náo nhiệt, khắp nơi đều thấy các tiểu thương, dòng người tấp nập, tốc độ của xe ngựa cũng lại chậm lại. Sau khi đến Daros ngược lại Thomas lại thấy tỉnh táo, mặc kệ có được hay không thì cũng phải đối mặt, suy nghĩ nhiều chỉ là vô ích.

Xe ngựa quay đầu chứ không đi tới chỗ ở của Subaru, Trâu Lượng và Lộ Dao ở lại trạm dịch của Thần miếu, một mình Thomas đi tìm Subaru.

Thấy sư phụ tỉnh táo lại Trâu Lượng biết chỉ cần có thể vượt qua cửa ải này định lực của sư phụ nhặt cũng sẽ lên cao một bậc, bà nội Bear, kiểu gì cũng không nghĩ tới đầu óc của người thú cũng âm hiểm như vậy.

"Arthur, bạn thật sự nắm chắc trị liệu được chứng nhiệt độc không?"

Thomas đi rồi Lộ Dao mới buông lỏng hơn một chút, đối với nàng sự uy nghiêm của Đại chủ tế vẫn rất có áp lực.

"Năm mươi năm mươi, ông già đã dạy cho em một biện pháp nhà quê, đã đến nước này thì phải liều mạng một chút".

Trâu Lượng không giải thích quá nhiều, Lộ Dao cũng không hỏi thêm, ưu điểm của tộc Cat thể hiện trên người Lộ Dao hết sức rõ ràng, nhưng khuyết điểm tò mò lại không hề có.

Nhìn ra được sự căng thẳng của Lộ Dao, Trâu Lượng cười cười, "Học tỷ, sau này ở bên ngoài em nên gọi chị là học tỷ hay là đồ đệ, chị là đệ tử đầu tiên của em đấy".

Trâu Lượng chớp chớp mắt để giảm bớt bầu không khí căng thẳng một chút.

Lộ Dao cúi đầu, "Sau này tôi chính là một tế ti kiến tập, tốt nhất nên gọi bạn là sư phụ nếu không Đại chủ tế sẽ trách cứ".

Học đệ học tỷ gì đó tại Học viện chiến tranh cũng quy định tương đối rời rạc, nhưng làm một tế ti kiến tập thì phải tôn kính sư trưởng. Nhất là sư phụ truyền thụ tài nghệ cho mình thì có thể nói uy nghiêm không khác gì cha mình.

"Ha ha, vậy tốt, sau này phải ngoan ngoãn nghe lời sư phụ".

Từ khi Lộ Dao trở thành đồ đệ của hắn tựa hồ nàng đã có chút càm giác tôn kính, chỉ trêu đùa một chút đã đỏ mặt, cho dù Trâu tế ti rất muốn cư xử mẫu mực nhưng trước mặt người đẹp hắn luôn thích trêu chọc nàng mà không tự chủ được.

Chẳng bao lâu đã có một tế ti tới đón họ, xem ra Thomas đã đả động được Subaru, Subaru cũng vì tình cảm thầy trò nhiều năm nên mới cho hắn thêm một cơ hội, nhưng nếu như Annie có gì không hay xảy ra chắc chắn Thomas phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.

Trong thế giới có giai cấp thì điều này là quá bình thường.

Trâu Lượng và Lộ Dao theo tế ti nọ đi tới phủ đệ Shaman, quả thật huy hoàng hoa lệ, phong cách xây dựng rộng rãi thoáng mát với vật liệu chủ yếu là đá cẩm thạch rất có khí thế, chỉ có điều có một bầu không khí kìm nén bao trùm phủ đệ.

Trong phòng khách Subaru ngồi ngay ngắn trên vị trí chủ nhân, sắc mặt ngưng trọng. Thomas thì đã bình tĩnh lại, chuyện chuyện đã tới nước này cũng đành để Arthur đánh bạc một lần. Nếu là một Đại chủ tế khác thì có thể Subaru sẽ không cho hắn cơ hội nào cả.

Một nụ cười của bề trên đối với bề dưới cũng có thể xem như khen thưởng, nhưng cho dù bề dưới vất vả phục vụ rất nhiều năm cũng chỉ được xem như làm tròn bổn phận mà thôi.

Nếu như không rõ điểm này mà muốn sinh tồn trong đế quốc thì chỉ là nằm mơ, mặc dù Trâu bạn học từ bên ngoài đến nhưng hắn cũng rõ ràng điểm này, không có biện pháp, hắn đã được học phép biện chứng mà.

"Arthur, nghe nói ngươi có biện pháp?"

Subaru đi thẳng vào vấn đề, bởi vì chuyện đã lộ ra ngoài nên mong muốn chữa trị cho Annie của hắn càng cấp bách, ngay cả Thomas cũng biết thì làm sao đối thủ của hắn lại có thể không biết. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu bị người khác cố ý nhắc tới trong những thời điểm mấu chốt lại có thể trở thành trí mạng. Hơn nữa quả thật Subaru rất quan tâm đến cháu gái, người già chưa chắc yêu con nhưng bao giờ cũng quý cháu, con trai của Subaru trấn thủ biên phòng, Annie gần như hoàn toàn do Subaru nuôi lớn nên tình cảm càng sâu đậm.

"Sư tổ, con sẵn lòng thử xem".

"Arthur, không phải là thử, chỉ được thành công không được thất bại".

Trâu Lượng thầm mắng trong lòng, xem ra người tốt như sư phụ nhặt đúng là cực kỳ hiếm gặp, có điều nể tình Subaru đã một đống tuổi rồi nên Trâu bạn học vẫn nhẫn nhịn.

"Sư tổ, thời gian gấp gáp, xin cho con xem tình hình của Annie một chút".

"Được rồi, đi theo ta".

Mọi người đi tới một phòng trong nội viện, do bệnh nhiệt độc có thể lây nên Annie chỉ có thể ở trong phòng, lúc chăm sóc người hầu cũng phải duy trì khoảng cách.

Subaru để những người khác chờ ở bên ngoài còn hắn mang Arthur đi vào, điều này làm cho Trâu Lượng có thêm chút thiện cảm đối với hắn, thân là Shaman nhưng ít nhất hắn không sợ chết.

"Ông nội, Nini lạnh quá..."

Nghe thấy một tiếng ông nội tất cả uy nghiêm của Subaru cũng không còn lại chút nào, hai mắt lập tức ướt át:

"Nini, không sợ, đây là anh trai Arthur, cháu còn nhớ anh trai Arthur rất lợi hại mà ông đã kể cho cháu nghe không, anh ấy đến đây thì cháu sẽ nhanh chóng khỏi bệnh".

Nắm bàn tay nóng bỏng của cháu gái đúng là Subaru đứt từng khúc ruột, "Arthur, ngươi cũng không phải người ngoài, chỉ cần có thể chữa khỏi cho Annie thì chẳng những vị trí của Thomas không thành vấn đề mà sau này ngươi chính là ân nhân của gia tộc Subaru chúng ta".

Có lẽ là do đang ở trước mặt cháu gái nên Subaru cũng không còn đe dọa nữa.

"Sư tổ, con có thể ở lại một mình với Annie một lát không?"

"... Ta cũng không thể ở đây?"

"Xin ngài tránh ra một chút, có người ở bên cạnh rất nguy hiểm, con sợ mất tập trung", Trâu Lượng nhấn mạnh.

Subaru đành ra ngoài cùng mọi người chờ đợi. Trâu Lượng đi tới trước giường, trước mắt là một bé cáo nữ vô cùng đáng yêu, dáng vẻ hốc hác đó có thể hòa tan sự lạnh lùng trong lòng bất kì ai, kể cả những người có ý chí sắt đá cũng vậy.

"Nini, anh là Arthur, em có thể nói với anh là em đã làm gì trước khi bị ốm không?"

Có lẽ là do trước kia Subaru đã khen ngợi Arthur trước mặt Annie hoặc vẻ mặt Bear tương đối phúc hậu của Arthur có tính mê hoặc rất lớn nên tiểu cô nương này không hề sợ hãi, có điều thân thể nàng rất suy yếu.

Sờ sờ trán Annie, quả nhiên nóng bỏng.

"Nini ra ngoài chơi không cẩn thận ngã xuống hồ, sau khi trở về đã như vậy rồi".

"Ngã xuống hồ? Thời tiết hôm đó thế nào, trời có gió không?"

"Có, tại sao anh Arthur lại biết, hôm đó Nini thả diều suốt buổi chiều mà".

Trâu Lượng biết về cơ bản chính là bệnh cảm lạnh rồi, thể chất của người thú rất tốt nên bình thường không có việc gì nhưng thể chất của trẻ em lại khá yếu, cộng thêm lại gặp gió sau khi ngã xuống nước nên quả thật có thể bị cảm lạnh.

Đột nhiên Annie cảm thấy ngứa mũi, lập tức đẩy Trâu Lượng ra, "Đại ca tránh ra, lây..."

Hắt xì...

Một tiếng hắt xì này cũng làm những người bên ngoài giật nảy, chứng nhiệt độc dễ lây nhất là khi hắt hơi trúng người khác. Nếu là người khác chắc chắn sẽ hoảng sợ chạy ra nhưng Trâu Lượng lại rất bình tĩnh mở cửa.

Bà nội Bear, chút cảm lạnh mà phải sợ hãi như vậy à, bây giờ hắn đã nắm chắc một nửa rồi.

"Arthur, thế nào?" Subaru sốt ruột hơn bất cứ ai khác.

Trâu Lượng lập lờ, trước khi thành công hắn cũng không dám nói mạnh miệng, "Con mượn phòng bếp dùng một chút".

Không nói thêm một câu, Subaru lập tức sai người mang Trâu Lượng đi, còn Trâu Lượng vừa vào cửa liền lập tức đuổi những người khác ra ngoài.

Mở chiếc hòm mang theo người ra, kỳ thực bên trong chỉ có hai loại đồ vật: Hai quả trứng gà và một gói bã chè.

Nhớ năm đó khi mình bị sốt mẹ vẫn dùng bã chè sao trứng cho mình ăn rồi đắp chăn ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy gần như đã khỏi hẳn, còn hiệu quả hơn bất kì loại thuốc nào, chỉ mong lần này cũng có tác dụng.

Kỳ thực Trâu thần côn không hề bình tĩnh như vậy, có điều duỗi đầu một đao, co đầu cũng là một đao, kiểu gì cũng phải đánh một canh bạc.

Khi các bạn post truyện, xin hãy post theo mẫu sau:

PHP Code:

[CENTER][FONT="Tahoma"][SIZE="5"][COLOR="red"]Tên Truyện[/COLOR][/SIZE]

[SIZE="4"][COLOR="blue"]Tác Giả: ........

Quyển ?: ........ (Nếu không có xóa dòng này đi)

Chương ?: .........[/COLOR]

[COLOR="green"]Dịch Giả: .............

Nguồn: .............[/COLOR][/SIZE][/FONT][/CENTER]

[LEFT][AN="xxx"][FONT="Tahoma"][SIZE="4"]

Nội dung chương. (Để cách dòng trên và dưới cho có khoảng trống)

[/SIZE][/FONT][/AN][/LEFT] 

Xin cảm ơn nhiều!!!!!!

Trả lời kèm Trích dẫn

Đã có 13 thành viên gửi lời cảm ơn đến Thiên Không vì bài viết này.

  [Hiện ra]

Thiên Không

Hôm nay  07:10 AM

#167

Ngày tham giaFeb 2010Bài viết17,275Xèng236,966Thanks5,085Thanked: 747,490/16,982

Hùng Bá Thiên Hạ

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Chương 167: Thành công một nửa.

Dịch: Losedow

Biên tập: Tobano

Nguồn: Tàng Thư Viện

Nội Dung: hide

Những người bên ngoài nghe thấy bên trong phát ra tiếng rầm rầm đều nhỏ giọng bàn luận, không biết người trẻ tuổi này từ đâu đến, với cái tuổi này thì có thể làm được cái gì?

Nếu như không phải quả thật Arthur đã tạo ra không ít kỳ tích thì thật sự Subaru sẽ không để hắn tùy ý giày vò, cho dù chết người của gia tộc Subaru cũng không thể bị người khác làm nhục.

Chuyện đã đến tình trạng này thì chỉ có thể chờ đợi.

Chẳng bao lâu Trâu Lượng đã bưng bát đi ra, bên trên có nắp đậy, cho dù tất cả mọi người đều rất tò mò nhưng ai cũng không biết bên trong là cái gì.

Trâu Lượng cũng không nhảm nhí mà trực tiếp xông vào phòng, kéo cửa cái rầm, ngay cả Shaman Subaru cũng bị nhốt bên ngoài.

"Nini, anh mang đồ ăn đến cho em, ăn cái này rồi ngủ một giấc em sẽ khỏi bệnh".

"Nini không muốn ăn..."

Kỹ thuật của Trâu Lượng thật sự không ra gì, hơn nữa bã chè sao trứng làm sao ngon được.

"Nini ngoan, em ăn cái này thì anh sẽ kể chuyện cho em nghe được không? Hơn nữa chuyện này em chưa được nghe bao giờ!"

Đối phó phụ nữ, nhất là cô bé thì biện pháp duy nhất chính là dỗ.

Đây là lời của tình thánh trong ký túc xá.

Annie yếu ớt gật đầu, Trâu Lượng hắng giọng, chuyện hắn kể là chuyện kinh điển nhất, có lực sát thương nhất đối với trẻ con, chuyện cô bé lọ lem.

Quả nhiên Annie nghe say sưa, ánh mắt càng ngày càng sáng, Trâu Lượng cứ kể một đoạn lại bón cho nàng một miếng, rất nhanh một bát đầy đã ăn hết.

Mà lúc này đã sắp đến mười hai giờ đêm, phép màu sắp biến mất, Lọ Lem vội vàng rời khỏi bữa tiệc.

Trâu Lượng cũng ngừng lại, "Annie, bây giờ đi ngủ, phải trùm chăn ngủ, nếu như thấy nóng cũng phải chịu đựng một chút".

"Anh, em muốn nghe chuyện, sau đó vương tử sẽ đi tìm công chúa chứ?"

"Em phải nghe lời, ngủ một chút, sau khi tỉnh lại anh sẽ kể tiếp cho em nghe, hơn nữa còn kể cho em nghe một chuyện hay hơn nữa được không?"

Trâu Lượng lại thả mồi, Annie cũng thật sự quá mệt mỏi, thời gian này nàng vẫn ngơ ngẩn nửa mê nửa tỉnh, nếu như là loài người thì đã đi đời nhà ma từ lâu rồi. Nhưng thể chất của Thú tộc lại có thể cầm cự thật lâu, nhưng quá trình này quả thật càng tàn khốc, càng về sau càm trầm trọng.

Người bị chứng nhiệt độc về sau sẽ lơ mơ cái gì cũng không biết.

Annie đắp chăn kín đầu, nhưng chẳng bao lâu đã muốn chui ra, Trâu Lượng chặn góc chăn xuống nắm tay Annie, "Annie, cố chịu, ra mồ hôi mới tốt".

Có lẽ là bàn tay Trâu Lượng đã mang lại lòng tin cho Annie nên cô bé cũng không còn vùng vẫy nữa. Kỳ thực kể cả nàng vùng vẫy cũng không đẩy được Trâu Lượng ra, lúc này phải ra mồ hôi, không ra mồ hôi thì sẽ không có tác dụng.

Kỳ thực hắn cũng rất thấp thỏm, chiêu này có tác dụng với loài người nhưng không biết đối với Thú tộc thì thế nào. Thần thú, anh đến đây để cứu vớt Thú tộc, chú nhất định phải giúp anh!

Mơ mơ màng màng, Annie chìm dần vào giấc ngủ, lần này không phải ác mộng, trong mơ nàng hóa thành cô bé lọ lem, gặp được vương tử đẹp trai dũng cảm...

Những người bên ngoài sốt ruột như kiến bò chảo nóng, Arthur đóng cửa sổ kín mít, ngay cả một khe hở cũng không có, chẳng lẽ muốn làm chết ngạt cháu gái bảo bối của mình sao?

Subaru trong lòng sốt ruột nhưng lại không dám quấy rầy, cảm giác này quả thật khó chịu, thời gian trôi qua từng phút từng giây. Trâu Lượng hết sức thận trọng hé chăn lên, chính mình cũng hơi mệt, vất vả một buổi tối, trong phòng lại nóng, hắn cũng gục đầu xuống giường chợp mắt một chút.

Vừa chợp mắt hắn đã thực sự ngủ quên mất.

Đột nhiên mũi hơi ngứa ngứa, Trâu Lượng đưa tay gạt gạt, có thứ gì đó đang chạm vào mũi hắn. Bỗng nhiên Trâu Lượng giật mình, hỏng rồi, tại sao mình lại ngủ quên được?

Đột nhiên hắn trợn mắt, phát hiện Annie đang dùng tóc ngoáy mũi hắn.

"Đại ca, anh ngủ nhìn thật đáng yêu", Annie cười nói, cô bé đã ngồi dậy.

"Đáng yêu... Từ này dùng trên người một Bear quả thật có chút kì dị.

"Nini, em cảm thấy khá hơn chút nào không?" Trâu Lượng sờ trán, vẫn hơi nóng.

"Đại ca, anh thật lợi hại, thứ em ăn là cái gì? Nini ra thật nhiều mồ hôi, em thấy tốt hơn một chút rồi, có điều cả người mệt mỏi, em, em muốn tắm rửa".

Trâu Lượng thở dài một hơi, Thượng Đế... à không đúng, địa bàn này là của Thần thú cai quản, chú thật nể mặt anh quá.

"Nini, bây giờ em còn không thể tắm rửa, phải đợi thân thể hoàn toàn khỏi hẳn mới được, nghe anh nằm xuống, anh kể chuyện cho em nghe..."

"Vâng, nhưng Nini đói bụng rồi, thật kỳ quái..."

Vừa nói xong bụng tiểu cô nương đã sôi lên ùng ục, Nini lập tức đỏ mặt, may là không phải đỏ vì sốt.

"Ha ha, tốt, em chờ chút, anh bảo người ta làm món ngon cho em ăn, sau đó chúng ta vừa ăn vừa kể chuyện".

"Vâng!"

Annie vừa nói vừa chống tay định ngồi dậy làm cho Trâu Lượng sợ đến mức vội vàng dắp chăn lại cho nàng.

"Nghe anh, trước khi hoàn toàn khỏe mạnh em không được hoạt động nhiều thì anh mới chơi với em, nếu không anh không chơi với em nữa!"

Trâu Lượng vừa dọa vừa dỗ.

Nini ra sức gật đầu, "Nini ngoan nhất, nghe lời nhất!"

Lúc Trâu Lượng mở cửa trước cửa đã có rất nhiều người, trả có cả lính gác, ánh mắt Subaru nhìn Trâu Lượng rất cay độc, đã hơn nửa ngày mà một chút động tĩnh cũng không có, quả thực thời gian như đã qua cả mười năm.

"Arthur, tình hình thế nào rồi?"

Subaru trầm giọng nói.

"Khụ khụ, thân thể Nini rất suy yếu..."

Lời còn chưa nói xong Subaru đã nổi giận đùng đùng:

"Bắt cho ta!"

Thomas vội vàng ngăn trở, "Giáo thụ, để Arthur nói hết đã!"

Thời khắc mấu chốt Thomas cũng không thể đứng nhìn, khẩu khí cũng tương đối cứng rắn.

"Thomas, ngươi muốn ngăn cản ta sao?" Đại nhân Shaman khẩu khí bất thiện.

"Đại nhân Shaman, bất kể kết quả như thế nào thì dù sao cũng phải nghe Arthur nói xong đã, có chuyện gì ta cùng hắn chịu trách nhiệm".

Thomas cũng giận rồi, xưng hô cũng dùng chức vị, cùng lắm không làm Hồng y đại chủ tế nữa, coi như là Shaman muốn xử lí một Đại chủ tế cũng phải tốn chút công phu.

"Tốt, tốt, ngươi nói!"

Trâu Lượng bất đắc dĩ nhún vai:

"Đại nhân Shaman, ta hiểu tâm tình của ngài, có điều giống như sư phụ nói, dù sao ngài cũng phải để ta nói cho hết lời đúng không, thân thể tiểu thư Annie rất suy yếu, cô ấy đói rồi, phải ăn..."

"... Đói rồi?"

Vẻ mặt Subaru ngỡ ngàng, từ khi bị ốm mỗi ngày Annie chỉ có thể ăn một chút cháo, thứ gì cũng không ăn nổi, mà bây giờ cháu gái bảo bối của mình lại kêu đói.

Nể tình Subaru lo lắng cho cháu gái nên Trâu Lượng cũng không tính toán với ông già này nữa:

"Bệnh tình của cô ấy đã chuyển biến rất tốt, trong tình hình bình thường thì dăm ba ngày sẽ triệt để bình phục. Bây giờ chuẩn bị chút đồ ăn cho cô ấy, phải nóng, mặt khác, thời gian này không cho ai đi vào quấy rầy, nếu không có chuyện gì ta cũng mặc kệ!"

Subaru cũng không dễ đối phó như vậy, hắn đi vào phòng, "Nini, cháu muốn ăn cái gì?"

Trong phòng không có phản ứng, ý niệm đầu tiên của mọi người chính là nghĩ tới tình huống xấu nhất, bầu không khí trở nên vô cùng ngưng trọng, ánh mắt đám cảnh vệ cũng trở nên rét lạnh.

Vài giây sau sắc mặt Subaru trở nên tối om, hắn xoay người, thằng ranh Bear này dám lừa hắn!

Đúng lúc này trong phòng truyền đến âm thanh của Annie:

"Ai da, cái gì cũng muốn ăn, người ta chết đói rồi, ăn gì cũng được".

Cơn giận của đại nhân Shaman biến mất trong nháy mắt, lập tức mỉm cười, "Tốt, tốt, ông nội lập tức chuẩn bị cho cháu..."

Mấy ngày nay Annie đã rất yếu, đột nhiên thấy cô bé hoạt bát như vậy Subaru lập tức vui mừng hết cỡ.

Hắn nhìn mọi người chằm chằm, "Còn ngẩn ở đó làm gì, còn không đi chuẩn bị!"

Một đám người hầu lập tức chạy tan tác, trong ánh mắt Subaru nhìn Trâu Lượng tràn ngập sự nhiệt tình còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời.

"Arthur, chỉ cần Nini bình phục ta sẽ bồi tội cho hai thầy trò các ngươi".

Thân là thủ trưởng, một trong ba người có quyền lực lớn nhất tỉnh Thần Diệu, tầng lớp bề trên trong cả đế quốc, từ bồi tội này tuyệt đối có đủ trọng lượng.

Thomas vội vàng khom người, "Đại nhân Shaman, cũng là ngài quan tâm nên mất bình tĩnh thôi".

"Thomas, đừng trách ta, ta chỉ có một cháu gái bảo bối này, huyết mạch duy nhất của gia tộc chúng ta, nếu nó có gì không hay xảy ra thì ta còn mặt mũi nào đi gặp tổ tông".

Subaru một tay kéo Thomas một tay kéo Arthur vô cùng nhiệt tình, Thomas cũng không cảm thấy thế nào, dù sao Thú tộc chính là như vậy, Subaru chịu để họ thử xem đã là cho họ cơ hội rồi.

Có điều không nghĩ tới Arthur còn có bản lãnh này.

Chẳng bao lâu một bàn mỹ thực đã chuẩn bị xong, Trâu Lượng chọn mấy thứ rồi gọi Lộ Dao cùng đi vào phòng.

"Nini, dậy ăn cơm, đây là chị Lộ Dao..."

"Chị gái, chị là bạn gái của đại ca à?" Annie hỏi.

Lộ Dao có chút trở tay không kịp, nàng vội vàng khoát tay:

"Không phải, không phải, chị là đệ tử của anh ấy".

"A, đại ca thật là lợi hại, đã có thể thu đồ đệ rồi!" Thấy Lộ Dao không phải bạn gái của Trâu Lượng bé con trở nên rất vui vẻ.

"Đại ca còn nhiều chỗ lợi hại lắm, sau này từ từ nói cho em nghe, nào, ăn cơm đi, chúng ta tiếp tục kể chuyện!"

Có Lộ Dao ở đây chăm sóc Trâu bạn học cũng ăn lấy ăn để, người là sắt, cơm là thép, không ăn thì lấy đâu ra sức, bà nội Bear, đầu bếp nhà Shaman đúng là hàng xịn, mùi vị ngon hơn ở Thần miếu không biết bao nhiêu lần.

Có người tranh ăn Annie cũng cố ăn thật nhiều, bệnh đến như núi lở, bệnh đi như kéo tơ, ăn uống no đủ, tâm tình thoải mái thân thể mới khôi phục nhanh được.

Khi mở cửa cũng phải cẩn thận, lúc này tuyệt đối không thể để gió vào, vạn nhất có chuyện gì thì có thể thân thể trẻ con sẽ không chịu nổi.

Đối với Arthur Lộ Dao đã bội phục đến nước quỳ rạp xuống đất, không nghĩ tới hắn thật sự có biện pháp trị liệu chứng nhiệt độc, quả thực chính là kỳ tích.

Sau khi Annie ăn xong liền lẳng lặng nằm nghe chuyện, hai mí mắt dần díp lại, chỉ chốc lát sau đã ngủ rồi.

Buổi tối hôm đó Trâu Lượng cũng không dám xem thường, quả thật Thần thú lại muốn khảo nghiệm khả năng chịu đựng của hắn một chút, đến đêm Annie lại sốt. Trâu Lượng vội vàng dặn Lộ Dao đi lấy nước, đồng thời còn mang đến một chai rượu trắng.

Trâu Lượng không ngủ, Subaru cũng làm sao ngủ được, tính mạng của Annie quan hệ đến rất nhiều người, vừa thấy có động tĩnh lập tức mọi người toàn bộ đợi lệnh.

Đối với việc Trâu Lượng đòi nước và khăn mặt thì mọi người còn chấp nhận được, nhưng lúc này mà còn muốn uống rượu, thật sự là...

Có điều may là Trâu Lượng đã dặn dò nàng, nhìn sắc mặt bất thiện của Shaman Lộ Dao cố lấy dũng khí nói với hắn đây là bí phương của tế ti Arthur, không phải dùng để uống.

Subaru thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng có chút tự trách mình, bệnh của bé con Nini này đã làm hắn quá mệt, sự vụ của Thần miếu hầu như đã hoàn toàn bỏ bê, nói gì đến tâm tình của thầy trò Thomas nữa.

Trả lời kèm Trích dẫn

Đã có 14 thành viên gửi lời cảm ơn đến Thiên Không vì bài viết này.

  [Hiện ra]

Thiên Không

Hôm nay  07:10 AM

#168

Ngày tham giaFeb 2010Bài viết17,275Xèng236,966Thanks5,085Thanked: 747,490/16,982

Hùng Bá Thiên Hạ

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Chương 168: Chiến ca thượng cổ.

Dịch: Losedow

Biên tập: Tobano

Nguồn: Tàng Thư Viện

Nội Dung: hide

Trâu Lượng chỉ có thể cố hết sức, hắn nhẹ nhàng đặt khăn mặt ướt lên trán Annie. Khi bị sốt chắc chắn toàn thân khó chịu, huống hồ là trẻ con, khuôn mặt đáng yêu của Nini cũng nhăn nhó, cho dù không phải vì Subaru Trâu Lượng cũng phải cứu nàng.

Trâu Lượng rót ra một bát rượu, hé một góc chăn lên cầm lấy hai bàn chân trắng như tuyết của Nini, hắn nhẹ nhàng lau chùi, hy vọng đánh bại được cơn sốt.

Nếu như cứu chữa sớm một chút thì chỉ cần ra mồ hôi là sẽ khỏi nhưng có lẽ do thời gian đã quá lâu nên thân thể của cô bé đã rất yếu ớt.

Đột nhiên Trâu Lượng vỗ đầu, tại sao lại quên mất Lộ Dao nhỉ, mình cũng lơ mơ theo lão Shaman này rồi.

"Học tỷ, bây giờ là lúc chị phát huy rồi!"

"Tôi..." Lộ Dao sửng sốt.

"Đúng, phải trông chờ vào chị, trông chờ vào chiến ca chữa trị của chị!"

"Nhưng tôi còn chưa thuần thục..."

Bài chiến ca chữa trị Trâu Lượng truyền thụ rất khó, bây giờ Lộ Dao còn chưa nắm giữ được, thường xuyên ngắt quãng, một khi ngắt quãng sẽ mất hiệu quả.

Nhìn khuôn mặt đau đớn của Annie Trâu Lượng biết chỉ dựa vào biện pháp nhà quê của mình là không được, phải kết hợp với chiến ca chữa trị mới xong.

"Em hát trước một lần, chị từ từ hát theo, sau đó chúng ta cùng hát, nhất định chị sẽ làm được, em tin tưởng chị!"

Trâu Lượng giữ hai vai Lộ Dao nói chăm chú.

"Được, để tôi thử xem!"

Trâu Lượng lại dùng rượu lau chân cho Annie một lần, đổi một cái khăn mặt rồi lấy hơi, thú linh ấn trên trán chợt lóe, quyền trượng thiên sứ của hắn xuất hiện.

Bản chất, bức xạ, rãnh khảm...

Thuộc tính bức xạ được lấy ra từ trong uy hiếp, đây vẫn là lần đầu tiên Trâu Lượng mang quyền trượng ra, Lộ Dao cũng lần đầu tiên nhìn thấy trang bị của Arthur, có điều lúc này cũng không có thời gian thán phục.

"Bắt đầu!"

Trâu Lượng thấp giọng nói.

"Every night in my dreams

I see you. I feel you.

That is how I know you go on.

Far across the distance

And spaces between us

You have come to show you go on.

Near, far, wherever you are

I believe that the heart does go on

Once more you open the door

And you're here in my heart

And my heart will go on and on..."

Từng sóng âm thanh lan rộng, những người bên ngoài sửng sốt, đây là chiến ca, ngôn ngữ gì? Đây là ca khúc kinh điển nhất của Celine Dion, My heart will go on. Vốn Trâu Lượng muốn đổi thành ngôn ngữ của người thú nhưng kiểu gì cũng thấy không thể bằng được nguyên bản. Hắn quyết định dùng nguyên tiếng Anh, dù sao có ai hỏi đến thì cứ đổ trách nhiệm cho lão già Thần thú là được.

Không ai nghe hiểu được, âm thanh của chiến ca lại lan rộng...

Đầu tiên Subaru sửng sốt, liền sau đó lập tức thấy xúc động, hai bàn tay nắm chặt, thân thể bắt đầu run rẩy không thể khống chế được.

Thần thú hiển linh rồi sao?

Trong làn điệu hơi đau thương này lại tràn ngập một sức mạnh và sự cố chấp vĩnh viễn không chịu từ bỏ.

Có điều mặc dù bản chiến ca này của Trâu Lượng rất lợi hại nhưng cũng không có hiệu quả trị liệu, nhiều nhất là tăng độ phấn chấn và sự thành kính, chiến ca của hắn không có tác dụng gì đối với Annie. Nhưng dưới giọng hát của Lộ Dao thì lại có vai trò rất lớn, mới đầu Lộ Dao căn bản không theo kịp tiết tấu nên thường bị đứt quãng, nhưng sau hai lần dường như cả người nàng đều dung nhập vào trong ca khúc, dần dần đã bắt kịp cảm giác của Trâu Lượng.

Trong đầu Lộ Dao xuất hiện câu chuyện động lòng người Arthur kể cho nàng kia, sống chết bên nhau, mãi không chia lìa, cho dù cái chết chia cắt hai người nhưng tinh thần của họ vẫn bên nhau như cũ.

Quyền trượng chữa trị phát sáng mãnh liệt, âm thanh của Lộ Dao vốn rất nhỏ và không có sức mạnh cũng đã trở nên tràn ngập tự tin. Chính nàng đã trở thành nữ nhân vật chính trong bản chiến ca kia, không bị cái chết đe dọa, từ đó nhận được sức sống càng mạnh mẽ, nàng đã trở thành nữ thần chữa trị!

...Love can touch us one time

And last for a lifetime

And never go till we're one

Love was when I loved you

One true time I hold to

In my life we'll always go on

Near, far, wherever you are

I believe that the heart does go on

Once more you open the door

And you're here in my heart

And my heart will go on and on

There is some love that will not

go away

You're here, there's nothing I fear,

And I know that my heart will go on

We'll stay forever this way

You are safe in my heart

And my heart will go on and on...

Âm thanh của Trâu Lượng đã chấm dứt, bài chiến ca này chỉ thích hợp với phụ nữ, Lộ Dao hoàn toàn bùng nổ ra âm điệu cao vút, nước mắt rơi xuống, giờ khắc này nàng đã thật sự cảm nhận được sự tinh túy trong chiến ca, tinh thần hi sinh trong đó...

Ánh sáng trên quyền trượng tỏa ra rực rỡ, +2 chữa trị!

Chữa trị thật sự sẽ cần có hy sinh, Lộ Dao đã lĩnh ngộ được điều này.

Từ những âm điệu nhẹ nhàng ban đầu, trong lòng mọi người đã cảm thấy một luồng sức mạnh. Đến lúc âm cao cháy lên, ánh sáng tỏa ra ngút trời thì đám người hầu thành kính đã gần như hóa đá.

Subaru và Thomas đưa mắt nhìn nhau, "Giáo thụ, chẳng lẽ đây là..."

"Chiến ca thượng cổ!" Âm thanh xúc động của Subaru cũng trở nên nghẹn ngào, trăm phần trăm cháu gái của hắn được cứu rồi.

Đang là ban đêm mà cả phòng đều sáng ngời như ban ngày, cả thành phố đều có thể cảm thấy sự dị thường ở nơi này.

Thần thú hiển linh!

Subaru thì thào nói, đại nhân Shaman đã nói như vậy, những người khác lập tức cùng nhau hô lớn, Thần thú hiển linh, Thần thú hiển linh!

Từng luồng ánh sáng từ trong phủ đệ của đại nhân Shaman chiếu lên cao...

"Đáp ứng ta, nhất định phải sống sót!"

Một câu cuối cùng này là ngôn ngữ Mông Gia, đã hiểu được chân lý của sự chữa trị, nước mắt Lộ Dao chậm rãi chảy ra, thân thể mềm mại ngã xuống.

Trâu Lượng nhanh tay nhanh mắt vội vàng ôm lấy Lộ Dao đặt ở bên giường, trong lòng cũng vô cùng chấn động. Hắn tin rằng nàng có thể làm được nhưng không nghĩ tới nàng sẽ làm tốt như vậy!

Sờ sờ trán Annie, Thần thú tại thượng, rốt cục đã khôi phục nhiệt độ bình thường, bà nội Bear, đúng là liều mạng. Lại sờ tay Annie, nhiệt độ cũng đã hạ, Annie vô thức kéo tay Trâu Lượng lại làm gối đầu.

Trâu Lượng bất đắc dĩ chỉ có thể chịu đựng, may mà đầu của cô bé này cũng không nặng.

Cố lên, dù sao cũng phải qua được cửa này, ngàn vạn lần đừng lặp lại lần nữa, trái tim hắn có thể sẽ không chịu nổi.

Mơ mơ màng màng, Trâu Lượng cũng dần chìm vào giấc ngủ, hai người ngủ rất ngon, những người bên ngoài chờ đợi ngoài cửa một đêm, đại nhân Shaman không ngủ thử hỏi người nào dám ngủ?

Giấc ngủ này quả thật thoải mái, lúc Trâu Lượng mở mắt trời đã sáng rồi, hôm qua hắn thực ra không hề làm bao nhiêu việc. Nhìn hai người đẹp một lớn một nhỏ trên giường trong lòng Trâu bạn học sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc, nếu như thời gian dừng lại ở đây thì tốt biết bao.

Một bài chiến ca chữa trị đã biến Lộ Dao trở thành nữ thần, không thể không nói tế ti chiến ca mới có thể phát huy hết thế mạnh của Lộ Dao.

Đối với đại lục Thần thú Trâu Lượng cũng hiểu rõ hơn một chút, sức mạnh bắt nguồn từ tình cảm. Cũng chỉ có bản tính lương thiện của Lộ Dao mới có thể phát huy được vai trò thật sự của chiến ca chữa trị.

Đột nhiên Trâu Lượng phát hiện lông mi của Lộ Dao động động, thì ra đại mỹ nữ đang giả vờ ngủ, gan thật không nhỏ.

Đang chuẩn bị đùa giỡn học tỷ Lộ Dao thẹn thùng một chút thì tiểu mỹ nữ bên cạnh cũng đã tỉnh, đôi mắt to trong như nước mở ra nhìn quanh một chút, đại khái là cảm thấy không còn đau nữa nên lộ ra một nụ cười rực rỡ.

Nhìn thấy nụ cười này toàn bộ những uất ức đã trải qua toàn bộ tan thành mây khói.

"Nini, cảm giác thế nào?"

"Đại ca, Nini khỏi hẳn rồi..." Nini ôm cánh tay Trâu Lượng nói.

"Chị Lộ Dao làm sao vậy?"

"Hôm qua vì cứu em nên chị ấy mệt quá ấy mà".

"Anh trai và chị gái đều là người tốt, Nini rất thích hai người", bé con đã khôi phục sức sống, ánh mắt toát lên vẻ lanh lợi.

"Anh nói với em một cách đánh thức chị gái, thơm chị ấy một cái!"

Đại công cáo thành, tâm tình Trâu Lượng sảng khoái vô cùng nên tự nhiên phải đùa giỡn một chút, tiểu mỹ nữ thơm đại mỹ nữ, oa, thật hấp dẫn.

"Được".

Đã nghe chuyện nàng công chúa ngủ trong rừng nên Annie cũng muốn thử xem.

Chỉ tiếc ý nghĩ tà ác của bạn học không hề thực hiện được, Lộ Dao vội vàng mở mắt, hôm qua chỉ là nàng tiêu hao quá độ thôi. Lần đầu tiên lĩnh ngộ chiến ca chữa trị nên thân thể nàng chưa chịu đựng được.

"Tôi tỉnh rồi..."

"Ha ha, em còn tưởng rằng chị còn ngủ nữa..." Trâu Lượng chớp chớp mắt, Lộ Dao lập tức đỏ mặt.

"Anh trai, không được bắt nạt chị gái, người ta là phụ nữ nên rất e thẹn, anh ra ngoài trước, bọn em cần thay quần áo..."

Annie lập tức trợ giúp Lộ Dao.

Trâu Lượng ngẩn người, bé con này nghe hiểu được? Đây là trẻ con sao? Không thể chứ?

"Anh trai, mau đi ra, không cho nhìn lén phụ nữ thay quần áo!" Nini thúc giục.

"Được, được, anh ra ngoài, những người ở bên ngoài cũng sốt ruột rồi".

Trâu Lượng xoa đầu Nini, một người đàn ông trưởng thành sẽ không tính toán với trẻ con.

"Anh trai, đợi Nini lớn lên sẽ cho anh xem".

Trâu Lượng vừa bước đến cửa lập tức vấp ngã ra ngoài...

Ngẩng mặt lên hắn lại phát hiện đám người Subaru không hề chờ đợi ở bên ngoài, còn tưởng rằng họ sẽ chờ suốt đêm cơ đấy.

Thấy Trâu Lượng đi ra vẻ mặt người hầu vô cùng cung kính, "Tế ti đại nhân, chủ nhân và Đại chủ tế Thomas đợi ngài trong phòng khách, mời đi theo ta".

Trâu Lượng gật đầu.

Trong phòng khách Subaru và Thomas chuyện trò vui vẻ, tựa hồ một chút cũng không lo lắng cho tình hình của Annie.

Trâu Lượng tiến vào, Subaru chỉ chỉ vị trí bên cạnh:

"Arthur, ngồi đi".

Trâu Lượng cũng không khách sáo nhưng khẩu khí lại chẳng ra gì:

"Tựa hồ đại nhân Shaman không hề lo lắng nhỉ!"

Thomas cười nói:

"Arthur, làm sao lại nói vậy?"

Trâu Lượng nhếch miệng không nói gì, hắn nâng tách trà trên bàn uống ừng ực.

Subaru không hề tức giận:

"Ha ha, tên nhóc này đang giận ta đây mà, tính tình thành thật, Thomas, ngươi thật có phúc".

Thomas giải thích:

" Arthur, con vẫn nóng tính lắm, kỳ thực thông qua sự kiện lần này giáo thụ muốn dạy chúng ta một bài học, quả thật mặt này ta tương đối kém nên mới trúng kế của kẻ thù. Mặt khác giáo thụ cũng muốn biết trong thần miếu có người nào dao động hay không mà thôi".

Last edited by Thiên Không; Hôm nay at 07:11 AM.

Trả lời kèm Trích dẫn

Đã có 14 thành viên gửi lời cảm ơn đến Thiên Không vì bài viết này.

  [Hiện ra]

Thiên Không

Hôm nay  07:12 AM

#169

Ngày tham giaFeb 2010Bài viết17,275Xèng236,966Thanks5,085Thanked: 747,490/16,982

Hùng Bá Thiên Hạ

Tác giả: Khô Lâu Tinh Linh

Chương 169: Đụng chạm một chút.

Dịch: Losedow

Biên tập: Tobano

Nguồn: Tàng Thư Viện

Nội Dung: hide

Tiếp xúc với Subaru Trâu Lượng cảm thấy lão này cũng không đến nỗi quá xấu nhưng lời này có lẽ là nửa thật nửa giả. Có điều trong tình hình của đế quốc bây giờ có thể làm được như vậy đã là rất không tồi rồi. Suy cho cùng thì dưới trướng Subaru có bao nhiêu người nịnh hót, riêng Đại chủ tế cũng đã có hàng chục người, nếu so sánh với họ thì quả thực Subaru đối xử với Thomas tốt lắm rồi.

" Sư tổ, ngài đừng nóng giận, tính con vốn là vậy..." Trâu Lượng gãi đầu.

" Ha ha, người một nhà cần gì khách sáo như vậy, thanh niên thì phải hăng hái, Thomas thì khác, đến lúc hắn phải đảm đương một mặt rồi, đâu còn có thể vội vàng xao động như vậy. Phải biết đến nguyên lão hội thì gặp phải loại âm mưu này càng nhiều, chỉ cần có sai sót là có thể sẽ ảnh hưởng đến Giáo đình, đến lúc đó ta cũng không bảo vệ được hắn, lần này là một bài học rất kịp thời.”

Sự nhiệt tình của Subaru đối với Trâu Lượng quả thật không giả.

Nói đến đây Trâu Lượng đã tin hơn phân nửa, sân khấu càng lớn càng nguy hiểm, rút sợi dây động cả cánh rừng, Thomas là người do Subaru nâng đỡ, tương lai có xảy ra chuyện gì hắn cũng khó thoát khỏi liên quan. Vậy mà Thomas trúng chiêu dễ dàng, bất kể xét từ góc độ nào Subaru cũng phải tức giận, việc cho Thomas một bài học cũng là việc nên làm.

Có điều không nghĩ tới số Thomas đỏ như vậy, có một đồ đệ có thể nghịch chuyển càn khôn.

"Nini không sao rồi chứ?" Subaru hỏi.

"Sư tổ yên tâm, tiểu thư Annie đã khôi phục hoàn toàn!" Trâu Lượng nói cung kính, làm việc phải có chừng mực, lúc nên thu lại vẫn phải thu lại.

"Gọi là Nini là được rồi, nếu con bé con này có một nửa tài năng của con thì khi ta xuống mồ vẫn phải mỉm cười..."

Tựa hồ Subaru và Thomas không hề bất ngờ chút nào.

"Arthur này, tại sao con lại biết chiến ca thượng cổ?"

Thomas không nhịn được tò mò hỏi, tên đồ đệ nhặt này quả thật không ngừng làm cho hắn vui mừng. Chẳng những có thiên phú siêu phàm về điêu khắc linh hồn mà còn hiểu được chiến ca thượng cổ.

Trâu Lượng gãi đầu, "Chiến ca thượng cổ là cái gì?"

Thomas và Subaru đưa mắt nhìn nhau, "Ngươi không biết chiến ca thượng cổ là gì?"

Trâu Lượng nhún vai, "Không biết..."

Với ánh mắt già dặn của Subaru tự nhiên nhìn ra được Trâu Lượng không nói dối, mà quả thật Trâu bạn học không biết chiến ca thượng cổ là cái gì.

"Bài chiến ca hôm qua các ngươi hát chính là chiến ca thượng cổ thất truyền đã lâu, ngôn ngữ đó chính là thần chi ngữ!" Subaru nói.

Tiếng Anh... Thần ngữ?

Con bà nó!

"Con cũng không biết, ngài biết đấy, thỉnh thoảng con lại nằm mơ linh tinh. Con cũng không hiểu lắm, chỉ bắt chước hát theo thôi".

"Tên nhóc nhà ngươi đúng là con cưng của Thần thú. Thomas, xem ra phải để hắn tiến tu một chút ngôn ngữ cổ mới được, tiền đồ không thể hạn chế!"

"Vâng, sư phụ..."

Từ miệng hai lão già Trâu Lượng đại thể hiểu rằng ngàn năm trước cao tầng của Thần miếu đều sử dụng ngôn ngữ cổ. Có điều sau đó cùng với sự phát triển của xã hội và đồng thời cũng để gần gũi với dân chúng nên dần dần đổi thành tiếng phổ thông của Thú tộc. Còn ngôn ngữ cổ chỉ có một số tế ti mới biết, cũng có một vài gia tộc cổ xưa cao quý sử dụng ngôn ngữ này, còn trong chiến ca thì không được tiếp tục sử dụng. Ngôn ngữ của Thần cũng có hai loại.

Khi Trâu Lượng nghe Subaru nói vài câu thì hắn chợt muốn cười to, bà nội Bear, cái gọi là ngôn ngữ cổ vậy mà là tiếng Trung và tiếng Anh.

Trâu Lượng thật sự muốn chửi bậy, thật mẹ nó trùng hợp!

"Kỳ thực chiến ca của chúng ta bị suy tàn cũng là vì ngôn ngữ Mông Gia không thể phát huy ra uy lực của chiến ca. Cho tới hôm nay thì quả thật tình hình đã không còn cách nào cứu vãn được, nhưng bây giờ con đã xuất hiện, Thomas, tên nhóc này đúng là phúc tinh của chúng ta!"

Thiện cảm của Subaru đối với Arthur đã tới mức không thể tăng thêm, thậm chí hắn còn xem trọng Arthur hơn cả Thomas. Tên nhóc này tiền đồ quang minh, vừa ngang ngược vừa khôn khéo, lại không hề coi nhẹ cảm tình, xem cảnh hắn bảo vệ Thomas thì biết, ngay cả mình cũng dám châm chọc.

Nhưng càng như vậy Subaru càng yêu thích, tên này có trung thành với Thomas thì trong tương lai mới trung thành với mình.

Tại tỉnh lị rất nhiều người thạo tin mà bát quái lại là thứ thời đại này thích nhất. Rất nhanh tin tức phủ đệ của đại nhân Shaman Subaru xuất hiện thần tích đã truyền khắp Daros. Chỉ có điều đại nhân Shaman lại không khoe khoang gì về việc này.

Annie đã khỏe mạnh trở lại, nàng nhất định phải mang Trâu Lượng và Lộ Dao đi thăm thú tỉnh lị cho thoải mái. Một tay kéo Trâu Lượng, một tay kéo Lộ Dao, cô bé như một con chim sơn ca vui vẻ líu ríu suốt đường đi.

Đây là lần đầu tiên Trâu Lượng và Lộ Dao đến Daros, Lộ Dao bị ngợp trước sự náo nhiệt của nơi này. Đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, sự phồn vinh của Daros quả thật vượt xa Jerusamer. Nhất là những khu chợ náo nhiệt có rất nhiều đồ chơi, đương nhiên đây là thứ phụ nữ thích nhất.

"Anh trai, đây thực sự là lần đầu tiên anh đến Daros sao..." Nini tò mò hỏi.

"Đương nhiên, nơi này thật náo nhiệt".

Trâu Lượng rất thích xoa đầu Nini, ngoại hình của bé con này thật sự là quá đáng yêu, em bé tộc Fox luôn được mọi người yêu quý.

"Nhưng dường như anh vẫn thấy nơi này rất bình thường, anh đã tới nơi nào vui hơn ở đây rồi à?"

Nini nghiêng đầu, hai tay cầm hai bím tóc đáng yêu.

Ơ, nói đến náo nhiệt và phồn hoa thì thế giới Thú tộc kém kiếp trước quá nhiều, Daros rất náo nhiệt nhưng cùng lắm cũng chỉ vài trăm ngàn người. Ở kiếp trước vài trăm ngàn người chỉ là một thôn, thành phố chục triệu người chỗ nào cũng có. Như quê hắn trước đây, một thành phố nhỏ nhoi mà chen chúc 40 triệu người, sợ thật!

"Đâu có, thật sự rất náo nhiệt, trong lòng anh rất hâm mộ".

Trâu Lượng nói, so với Jerusamer thì quả thật Daros rất náo nhiệt phồn hoa.

"Chị gái, chị thật là lợi hại, nghe ông nội nói chị là tế ti chiến ca thần ngữ, có thể dạy Nini không?"

Lộ Dao nhìn thoáng qua Trâu Lượng, "Nini, em nhầm rồi, chị cũng chỉ là một học đồ, người tài ba thật sự là vị bên cạnh em này, chiến ca của chị đều do anh ấy dạy".

"A, nói như vậy thì anh trai đúng sư phụ của chị rồi?" Nini hỏi.

"Đúng vậy", Lộ Dao gật đầu.

Nini tỏ ra rất vui vẻ, "Vậy em không học nữa".

Trâu Lượng và Lộ Dao đưa mắt nhìn nhau, thật không biết trẻ con nghĩ gì, vừa rồi còn rất thích mà thoáng chốc đã không thích nữa, có điều cũng là bình thường, đây mới là trẻ con mà.

Khu chợ rất náo nhiệt, hai người đẹp một lớn một nhỏ rất nhanh tiến vào trạng thái, xem ra bất kể thời đại nào hay địa phương nào thì sức đề kháng của người đẹp đối với trang sức vẫn là 0. Trâu tế ti chỉ có thể trở thành tùy tùng, có điều cũng tốt, người đẹp ngắm đồ vật, Trâu bạn học ở phía sau ngắm người đẹp.

Daros thật không hổ là tỉnh lị, trên đường thật sự không ít phụ nữ ăn mặc hở hang, phong cách khác nhau. Hơn nữa quả thật biết ăn mặc hơn Jerusamer nhiều, Trâu bạn học nhìn ngắm khắp nơi cũng rất vui vẻ.

Có điều Trâu Lượng như vậy càng giống như một tên nhà quê.

Vốn Trâu bạn học rất không thích Snake, nhất là mặt tam giác, nhưng nhìn thấy người đẹp tộc Snake thật sự Trâu Lượng mới rõ ràng cái gì là gợi cảm, sai rồi, nên là lẳng lơ!

Như Gina mới gọi là gợi cảm, nóng bỏng nhưng có khoảng cách, có thể nhìn xa không thể khinh nhờn. Còn tộc rắn khác các tộc khác, bọn họ sùng bái tình dục, cho rằng đây là bản năng của Thú tộc, trong tộc rắn còn giữ lại tập tục sai vợ tiếp khách. Mà người đẹp tộc rắn cũng nóng bỏng nhất, phong lưu nhất trong Thú tộc, những chuyện phong lưu trong thượng tầng tộc rắn đâu đâu cũng có.

Trong kiếp trước khi hình dung vòng 2 của phụ nữ thương dùng hình ảnh eo rắn nước, eo người đẹp tộc rắn mới là eo thật sự, hơi lắc lư đã có hiệu quả hồn xiêu phách lạc.

Trâu bạn học có chút hoa mắt, cho dù nơi này không có máy tính, không có mạng nhưng nơi này lại có mọi loại hình người đẹp, hàng thật giá thật chứ không phải hình ảnh trên máy tính!

Trâu bạn học đang xúc động chợt cảm thấy hắn vừa va chạm vào một thứ gì đó.

"Xin lỗi, xin lỗi..."

Trâu Lượng vội vàng xin lỗi.

"Xin lỗi là được à, đồ nhà quê, mày biết mày vừa va vào ai hay không?"

Một âm thanh chói tai vang lên, một phụ nữ Fox run rẩy chỉ vào mặt Trâu Lượng hét lớn, mấy người hầu lập tức vây quanh Trâu Lượng.

Trâu Lượng sờ sờ mũi nhìn người phụ nữ trước mắt, ngoại hình cũng không tồi. Phụ nữ Fox luôn luôn nhẹ nhàng thanh tú, chỉ có điều người trước mặt lại có chút thô tục, thân thể phát triển quá mức, nói chính xác thì là lẳng lơ.

"Tôi từ quê lên tỉnh, vừa rồi xem náo nhiệt đến mức hoa mắt..." Trâu Lượng cười cười, dù sao đây cũng là Daros, Trâu Lượng cũng không muốn gây chuyện.

"Xí, coi như ngươi còn tự biết mình"Người phụ nữ nhìn thoáng qua gã Bear trung thực này, quả thật giống một tên nhà quê nên cũng chẳng muốn tính toán ữa.

"Tiểu bảo bối, làm sao rồi..." Một gã tộc Tiger đi ra đưa một tay ôm ngang eo người phụ nữ tộc Fox, tay kia hung ác bóp mạnh lên mông ả, bàn tay rất không ngoan ngoãn.

"Tên nhà quê này va phải em, dù người ta không muốn khoe khoang nhưng vẻ đẹp lại không che giấu nổi".

Ả Fox nói điệu chảy nước.

Trâu bạn học buồn nôn, cho dù muốn dụ dỗ đàn ông thì ít nhất cũng phải có chút kĩ xảo chứ.

"Mẹ nó, chiếm tiện nghi phụ nữ của ta, nhóc con, để tay phải lại thì sẽ tha cho mày một mạng, bảo bối, em thấy thế nào?"

"Chẳng qua là một tên nhà quê, đánh một trận là được rồi", người phụ nữ uốn éo thân thể nói.

"Như vậy sao được, nếu truyền ra ngoài thì thể diện của thiếu gia Mark ta vứt đi đâu!"

Mark lạnh lùng nói.

Trâu Lượng không nói gì, thật mẹ nó đen đủi, hắn xoay người định đi nhưng đám thủ hạ của Mark lập tức quây lại.

"Nhóc con, ngươi còn muốn đi à, xem ra hai chân cũng phải để lại rồi", Mark đẩy người phụ nữ trong lòng ra.

Trâu Lượng thở dài, xoay người, "Ngươi xác định cần chọc ta?"

Mark ngẩn người rồi sau đó ngẩng mặt cười to như là nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, "Ngươi biết đại gia là ai không, thiếu gia Mark Daros, đồ nhà quê, đúng là không biết tốt xấu!"

"Cậu bé, vị thiếu gia Mark này là con trai đại nhân Wigan của Công hội điêu khắc sư, cậu không mau xin lỗi đi..."

Chuyện náo nhiệt lập tức dẫn đến rất nhiều người vây quanh, vẫn có người hảo tâm nhắc nhở Trâu Lượng một chút, dù sao Trâu bạn học vẫn có vẻ ngoài trung thực của Bear.

"Wigan là ai?" Trâu Lượng hỏi.

"Một trong năm quan lớn chấp chính của Công hội điêu khắc sư tỉnh Thần Diệu mà cũng không biết, đồ nhà quê, mày xong đời rồi", có người hảo tâm tự nhiên sẽ có người thích cười trên nỗi đau của người khác.

"Đánh cho ta!" Mark phất phất tay, đánh người cũng là một niềm vui lớn trong đời.

Mấy tên tay chân lập tức xông lên, Trâu bạn học khó chịu rồi, bà nội Bear, xem ra chính mình cùng Công hội điêu khắc sư đúng là số mệnh xung khắc.

Ra tay nhanh như chớp, tay đấm chân đá, để gọn gàng một chút hắn dùng kỹ xảo bẻ khớp xương. Rất nhanh mấy tên Thú tộc đã ngã xuống đất kêu la, tay chân đều tạo hình khác hẳn ngày thường, rất hữu ái.

Trâu Lượng xoa xoa tay, "Vị đại thiếu gia gì gì đó kia, bây giờ đến phiên hai chúng ta tính sổ rồi. Thế nào? Ta đây tương đối phúc hậu, chỉ cần ngươi để lại một tay một chân là được".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zxc