Small but no minor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại mình đang vội viết những dòng này để bày tỏ một chút về cảm xúc hiện tại của mình. Mặc dù mắt thì đã dần díp lại bên nhắm bên mở, thần thái không còn quá minh mẫn hay nhanh nhạy để đầu tư vào khoản chu toàn trong ngôn từ, mình vẫn sẽ cố gắng sử dụng từ ngữ đủ mộc mạc nhưng chân thành để chúng được lắng nghe.

Ở phương trời xa, tôi nhớ.
Về nơi đất mẹ,
Tôi không đặc biệt nhớ một cá nhân nào
Chỉ đơn giản nhớ cảm xúc
Thứ kết nối giữa ta và người
Thứ cho ta biết nên tiếp tục
Hay đặt dấu chấm hết thật nhẹ

Ở phương trời xa, tôi nhớ.
Những ấm áp chạm tim,
Của nắng trời Sài Gòn trong veo vắt
Của dòng xe cộ nô nức
Khéo không chừa chỗ cho vắng lặng
Tịch mịch.

Ở phương trời xa, tôi nhớ.
Thời trước còn bập bẹ nói yêu
Dành cho người tưởng chừng là tất cả
Hoá ra chỉ rẽ sang nhau
Ta lại bước tiếp.
Lớn.

Ở phương trời xa, tôi mong.
Ai kia còn nhớ, còn cười với tôi
Điều chi còn hiện hữu thật bền, thật vững
Chờ tôi quay lại.
Về thôi em ơi.

"Em tựa nàng Medea đỏng đảnh yêu kiều. Jason, anh có yêu em hay không, nhưng em thì có. Jason, anh hứa sẽ luôn ở bên cạnh em đi, và em đảm bảo nó là lời thề bất khả bội."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro