Chương 62: Đừng quay đầu lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Dọc đường đi, Lục Ý không nói thêm câu nào.

Cố Diễn ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cậu, nãy giờ có rất nhiều người gọi điện cho anh, anh nghe rồi phân phó hai ba câu, sau đó cúp máy.

Di động của Lục Ý cũng có rất nhiều người gọi đến nhưng Lục Ý không có tâm trạng nghe, cậu chỉ trả lời tin nhắn của Văn Túc.

Hiện giờ đầu óc cậu rất loạn, cậu cố thuyết phục rằng chuyện này không liên quan đến Trác Tinh nhưng đoạn lịch sử trò chuyện kia lại cứ rành rành trước mắt không thể chối cãi.

Trác Tinh không giống người như vậy, Trác Tinh là người bạn ở bên cậu lúc cậu gian nan nhất.

Lục Ý vẫn còn nhớ lúc mình đi tìm Trác Tinh khi cùng đường, Trác Tinh mở cửa cho cậu, không do dự mời cậu đến nhà ở, giọng điệu còn trách cứ: "Có còn là bạn bè không? Cậu gặp khó khăn sao không nói sớm cho tớ biết?"

Sau khi đón Lục Ý vào, hắn mang hết đồ ăn thức uống ngon nhất trong nhà ra tiếp Lục Ý.

Buổi tối hai người cùng nằm trên một cái giường xem phim, cùng nhau nói chuyện trời nam đất bắc, cùng nhau đùa giỡn.

Lúc đó Trác Tinh cực kỳ có tình nghĩa nói: "Lục Tiểu Ý, đợi khi nào tớ nổi tiếng thì chúng ta không cần chịu khổ thế này nữa."

Câu nói này tựa như nắng ấm soi vào trái tim Lục Ý, khiến lòng cậu ấm áp vô cùng.

Lục Ý không muốn dựa vào Trác Tinh, nhưng thời điểm gian khổ nhất có một người nói với mình câu này, dù là ai cũng khó mà không cảm động.

Trác Tinh chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng Lục Ý, không ai thay thế được.

Sao lại nên nông nỗi này?

Họ vẫn luôn rất tốt mà...

Dù khoảng thời gian này bộn bề công việc, hai người gặp nhau không nhiều, nhưng chuyện này không phải chưa từng xảy ra.

Vì sao lại như vậy?

Lục Ý ôm di động ngẩn ngơ, rất lâu sau, cậu bật điện thoại lên, mở danh ba, tầm mắt rơi vào hai chữ "Tiểu Trác", hàng mi run rẩy.

Cậu muốn gọi hỏi một chút, lại sợ nghe thấy đáp án.

Nhưng nếu không gọi, tảng đá nặng trình trịch trong lồng ngực sẽ không rơi xuống, nó ép cậu không thở nổi.

Tới tận giờ phút này, cậu vẫn còn ôm một hi vọng, cậu hiểu lầm hắn.

Bỗng nhiên, tay cậu bị Cố Diễn giữ lấy.

"A Ý." Cố Diễn trầm giọng nói, "Hôm qua là ngày Trác Tinh đóng máy, Trác Tinh đã rời khỏi đoàn phim, anh đã lấy được chứng cứ cậu ta và blogger liên lạc, Trác Tinh đang bị người của anh chặn trong khách sạn."

Sợi dây cuối cùng trong đầu đứt phựt, tảng đá khổng lồ lăn xuống, đập trúng ngực cậu một cách tàn nhẫn, làm máu thịt be bét, gân mạch đau muốn vỡ nát.

"Sao lại..." Đầu óc Lục Ý trống rỗng, từng hình ảnh ngày xưa hiện ra, lại mơ hồ như ảo cảnh, không thể nắm bắt, đôi môi cậu run rẩy, cổ họng nghẹn lại, "Sao cậu ấy lại làm như vậy? Cậu ấy không phải người như thế..."

"Anh không biết cậu ta là loại người nào nhưng anh có chuyện muốn nói em biết." Cố Diễn nhàn nhạt nói, "Vì để bôi đen em, cậu ta đã tìm kim chủ "trao đổi."

Con ngươi Lục Ý co rút, nghiêng đầu khó tin nhìn Cố Diễn.

"Kim chủ của cậu ta vốn cho là trò đùa nho nhỏ, không ngờ mọi chuyện ồn ào đến nông nỗi này, vì thế gã vứt Trác Tinh, nghe nói vốn còn muốn tiết lộ chuyện chúng ta kết hôn giả nhưng vì động tĩnh lớn quá nên thôi." Cố Diễn nói, "Tất cả chứng cứ đều ở trong tay anh, em muốn xử lý thế nào thì tùy em."

Cố Diễn đã nói sẽ không hòa giải và truy cứu tới cùng, chỉ cần vài thao tác, anh đã lấy được chứng cứ Trác Tinh và kim chủ thông đồng bôi đen Lục Ý.

Thứ này một khi tuồng ra, chẳng khác nào dội một quả bom hạt nhân, Cố Diễn sẽ không cho Trác Tinh có bất kỳ khả năng tẩy trắng nào.

Trác Tinh dùng cách ly gì hãm hại Lục Ý, anh sẽ đòi lại gấp mười.

Càng khỏi nói đến chuyện Trác Tinh hèn hạ dội hết nước bẩn lên người Lục Ý, mọi chứng cứ đều nằm trong tay Cố Diễn.

Nhưng bất kể thế nào cũng phải tôn trọng ý kiến của Lục Ý, dẫu sao đó cũng là bạn của Lục Ý.

Cố Diễn chỉ làm chuyện anh nên làm, quyền quyết định cuối cùng nằm trên tay Lục Ý.

"Để bôi đen em..." Lục Ý hoảng hốt nói, "Đáng để cậu ấy trả giá, phí nhiều tâm tư như vậy sao?"

Trước kia Lục Ý và Trác Tinh đã từng nhắc đến vấn đề đi đường tắt, quan điểm hai đều nhất trí không ủng hộ chuyện bán thân vì lợi ích.

Làm diễn viên, làm minh tinh, nhất định sẽ có khán giả yêu thích, xem họ là thần tượng, thần tượng phải tỏa sáng, không nhất định phải trở thành một người vĩ đại, nhưng tam quan không thể méo mó, không được có lỗi với mình, cũng không được có lỗi với những người yêu thích mình.

Bởi vì họ cùng chung suy nghĩ nên mới trở thành bạn bè, sao hôm nay Trác Tinh lại biến thành bộ dáng mà hắn ghét nhất?

Sao lại quên mất sơ tâm của mình?

Hắn hận Lục Ý đến thế ư?

Lục Ý nghĩ đến đầu đau muốn nổ tung, tất cả đều là tại sao tại sao tại sao, lại không hề có một đáp án nào.

Cậu cắn chặt răng, cố nén chua xót dâng tràn.

"Nếu em cảm thấy khó chịu thì nói ra đi." Cố Diễn khẽ nói, "Có cần anh cho mượn cái ôm không?"

Lục Ý không nói gì, lặng lẽ xoay người ôm lấy Cố Diễn.

Cố Diễn mặc một chiếc áo khoác đen, bên trong là áo len trắng mềm mại, hơi ấm của anh và mùi hương bạc hà xộc vào mũi cậu.

Lục Ý dúi đầu vào lồng ngực của anh, khó chịu nói: "Vậy thì không cần nữa."

"Thôi mà." Cố Diễn nở nụ cười, "Cho em xài miễn phí."

Lục Ý ôm anh một lát: "Em không hiểu... ai rồi cũng thay đổi sao?"

"Thế sự vô thường, mỗi sự việc trên thế gian đều biến hóa theo từng giờ từng phút." Cố Diễn xoa tóc cậu, "Con người cũng vậy."

Lục Ý ngẩng đầu lên, viền mắt ươn ướt, thoáng chốc lại chỉ như ảo giác: "Vậy anh cũng sẽ thay lòng?"

"Nếu anh thay lòng thì đã sớm thay lòng trong khoảng thời gian chia tay với em rồi." Cố Diễn nhìn cậu, "Từ lúc chúng ta yêu nhau đến giờ cũng hơn tám năm rồi nhỉ? Bảy năm lục đục cũng qua rồi, còn thay lòng cái gì nữa, chẳng phải uổng phí tám năm kia sao, hỏi thừa thế?"

Lục Ý suýt nữa bị giọng điệu trịnh trọng của anh chọc phì cười, cũng cảm thấy bớt đau lòng hơn.

"Cũng đúng, hóa ra đã lâu như vậy, em chỉ mới ba tuổi, còn quá trẻ." Lục Ý nói, "Thầy Cố, anh già như thế, nếu không cố gắng lấy lòng em để em nuôi anh, vậy quãng đời còn lại phải làm sao đây?"

Cố Diễn nở nụ cười: "Được, vậy sau này anh sẽ để Lục ba tuổi nuôi, em cày ruộng anh dệt vải nhé?"

Lục Ý nhìn anh, gật đầu thật mạnh.

Nhìn nhau một lát, hai người không hẹn mà môi kề môi, bắt đầu hôn nhau.

Tỉ mỉ mà lâu dài.

***

Lục Ý gọi điện cho đạo diễn nói mình có chút việc riêng cần phải xử lý rồi bắt xe tới khách sạn của Trác Tinh.

Lúc xuống xe, Lục Ý cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Đến cửa phòng, Lục Ý dừng bước, hít một hơi.

Có vài người đứng ở ngoài cửa, đều là người của Cố Diễn.

Cố Diễn đứng ngoài cửa không tiến vào, chỉ nhéo lòng bàn tay Lục Ý: "Đi đi, anh ở bên ngoài, có việc thì gọi anh."

Lục Ý ừ một tiếng, đẩy cửa ra.

Trác Tinh mặc một cái áo mỏng, đứng bên cửa sổ, nghe thấy động tĩnh, hắn quay đầu lại, vừa định chửi ầm lên, song khi nhìn thấy người đến lại im bặt.

Qua mấy giây, sắc mặt hắn trở nên kì lạ, đôi mắt lạnh lẽo như rắn, tay đang khoanh ngực cũng thả xuống, tràn đầy đề phòng.

"Là cậu tìm người đến ngăn chặn tôi?" Trác Tinh lạnh lùng hỏi, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

Lục Ý đóng cửa lại, không bước tới, quan sát Trác Tinh, cảm giác chua xót chôn trong lòng sau khi nhìn thấy Trác Tinh đột nhiên nảy mầm và nhanh chóng vươn cao.

Không phải cậu hận Trác Tinh làm loại chuyện này với cậu mà là tiếc nuối vì hắn ra nông nỗi này.

"Chuyện trên mạng," Lục Ý nhìn hắn, "Là cậu làm đúng không?"

Trác Tinh không do dự thừa nhận: "Phải! Là tôi làm! Thật không giấu giếm, tôi đã muốn làm lâu lắm rồi!"

Muốn làm lâu lắm rồi?

Lục Ý cảm thấy cực kỳ hoang đường: "... Tại sao?"

"Tại sao?" Trác Tinh như bị câu hỏi này chọc tức, vẻ mặt dữ tợn, "Cậu còn có mặt mũi hỏi tại sao? À đúng, da mặt cậu được cấu tạo thế mà, yếu đuối vô tội, hoa sen trắng hiếm có khó tìm, tâm địa tốt bụng, tất cả mọi người thích khuôn mặt này của cậu! Ai cũng thích loại này!"

Lửa giận bốc lên, hắn từng bước bước đến chỗ Lục Ý: "Thực tế cậu là loại người gì tôi rõ hơn ai hết. Cậu chỉ là một đống bùn nhão! Lúc cậu nghèo rớt mùng tơi, tất cả đều nhờ tôi tiếp tế, cậu quên rồi hả, đồ vong ơn! Bùn nhão chỉ nên nằm trong bùn đất! Dựa vào đâu dám tìm Cố Diễn ôm đùi? Lúc trước nói hay như vậy, cái gì không tình nguyện, cái gì ly hôn, kết quả thì sao? Ba hồn bảy phách của anh ta đều dính trên người cậu! Tài nguyên, tiền tài, danh vọng đều đập hết lên người cậu! Đồ hồ ly tinh!

Mỗi câu mỗi từ Trác Tinh nói như một mũi dao nhọn, rọc rách tam quan Lục Ý, mà ác hơn là chủ nhân cũng mũi dao này chính là bạn của cậu, không gì đau đớn hơn.

Lục Ý đứng đơ ra, không nhúc nhích.

Lời của Trác Tinh quá chấn động, trăm câu nghìn chữ muốn phản bác đều bĩ chặn trong cổ họng, không biết nên nói gì trước.

"Vai Khương Thụ là của tôi!" Trác Tinh không cho cậu thời gian điều chỉnh, điên cuồng hét, "Là tôi đề cập với cậu trước mà! Lúc đó cậu giả nhân giả nghĩa kêu tôi nắm bắt cho tốt, cmn tôi bị mụ đầu mới tin lời của cậu! Kết quả thì sao? Cậu quay đầu đoạt mất nhân vật này! Lục Ý, lúc cậu ngủ có sờ thử lương tâm của cậu không, cậu còn có trái tim không?!"

Dường như có ngọn lửa bập bùng cháy, Lục Ý thốt: "Cậu nói với tớ cái gì? Cậu nói gần đây cậu đi thử vai? Tớ là thiên tài hay sao mà biết cậu đang nói về <Yêu anh như thế đó>, còn biết cậu diễn vai Khương Thụ, sao cậu không mắng tớ có thuật đọc tâm luôn đi?"

Trác Tinh đang trong cơn thịnh nộ, vốn không nghe lọt tai bất cứ điều gì, hắn tới gần Lục Ý, tiếp tục hét: "Cố Diễn xem thường tôi, lúc nhận xét diễn xuất bới lỗi mắng tôi! Cậu cố ý tìm cho tôi nam N bắt nạt tôi, để tôi hay bị NG trước mặt đạo diễn, để anh ta chê tôi diễn quá tệ! Lục Ý, trên thế giới này chỉ có cậu diễn hay nhất, chỉ có cậu mới có năng lực đúng không? Rốt cuộc cậu ngủ với bao nhiêu người mới có thể khiến họ một lòng một dạ vì cậu?!"

Sau câu nói này, ngọn lửa nho nhỏ lập tức hóa thành hỏa diệm sơn, thiêu cháy Lục Ý, cắn nuốt hết lý trí của cậu.

Lục Ý nghĩ đến mình dành nhiều ngày nói lời hay ý đẹp với Phí Giả Khôn, dùng bao nhiêu lời thề thốt, tức đến phát run, một mùi tanh xộc lên
cổ họng, bị cậu cố gắng đè xuống.

Cậu ấy... dám nói cậu ngủ với nhiều người?

"Hóa ra cậu nghĩ tớ là người như vậy." Lục Ý nhìn hắn, "Trác Tinh, hóa ra trong mắt cậu, tớ là thế này."

"Đúng!" Trác Tinh tức giận chỉ vào mặt cậu, lớn tiếng chửi bới, "Tôi thấy cậu dối trá như thế, hận không thể lột da cậu, cho cậu chết quách đi!"

Lục Ý chợt đấm một đấm lên mặt Trác Tinh, làm hắn lảo đảo sang một bên.

Đầu Trác Tinh ong ong, chưa kịp phản ứng lại, Lục Ý đã túm lấy cổ áo của hắn xách lên: "Cú đấm vừa rồi là đánh giúp Trác Tinh ngày xưa, cậu không còn là Trác Tinh chân thành ngày xưa nữa."

Nói xong câu đó, Lục Ý lại đấm thêm một cái: "Cú đấm này là dành cho người không không hiểu rõ tôi, đạo bất đồng bất tương vi mưu, Trác Tinh, nếu cậu coi tôi là người như vậy thì tôi cũng không muốn giải thích gì với cậu nữa, tôi tự nhận không có lỗi gì với cậu, từ nay về sau, trời cao núi xa... chúng ta không gặp nhau nữa."

Trác Tinh đột nhiên nhào tới muốn đánh nhau với Lục Ý, hắn không khác gì một kẻ điên, miệng toàn những từ thô tục.

Có điều người ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, mở cửa ra, bảo tiêu ập vào khống chế Trác Tinh.

Cố Diễn chậm rãi đi tới trước mặt cậu.

Lục Ý ngước mắt nhìn anh, viền mắt ửng đỏ.

Cố Diễn ôm lấy vai Lục Ý, không nói một lời, dẫn cậu ra ngoài.

Lúc ra khỏi phòng, Lục Ý dừng bước.

Hình ảnh trong quá khứ lần thứ hai tái hiện, đối lập hoàn toàn với hiện tai.

Lục Ý đang quấn tạp dề nấu ăn trong phòng bếp, Trác Tinh biếng nhác đứng ở ngoài cửa ló đầu vào: "Lục Tiểu Ý, chừng nào mới được ăn cơm dợ?"

Ánh tà dương rơi trên gương mắt trẻ trung của hắn, ngưng tụ ở khóe miệng, ấm áp như một bức tranh sơn dầu.

Lục Ý trở tay xào món cuối cùng, quen tay đảo nồi, lấy mâm, rửa tay rồi bưng đồ ăn ra.

Trác Tinh rửa tay xong ngồi chờ Lục Ý bê món lên.

Gió thổi phần phật trên đầu, mấy miếng dưa hấu được cắt gọn ở trên bàn, vị ngọt lan tỏa, con chó nhỏ dưới bàn ló ra, muốn đi theo tiếng gọi của dưa hấu.

Ráng chiều pha thêm gam màu sắc ấm áp.

Trác Tinh mới ăn một đũa đã ồn ào hét: "Ngon quá! Lục Tiểu Ý, tay nghề của cậu tốt ghê, ai cưới được cậu thật có phúc!"

Lục Ý chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Trác Tinh khui hai chai bia, đưa cho Lục Ý một chai, mặt mày cong cong nói: "Sau này cậu kết hôn rồi, tớ có thể sang cọ cơm nữa không?"

"Cậu nói gì vậy?" Lục Ý cụng bia với hắn, ngửa đầu hớp một hớp, "Kết hôn rồi thì không còn là bạn bè? Lúc nào cậu muốn ăn thì tớ nấu cho, cần gì xa lạ thế?"

Trác Tinh cũng ực một hợp, sảng khoái đập bàn: "Tớ sẽ làm hậu thuẫn cho cậu! Nếu có ngày đối tượng kết hôn của cậu bắt nạt cậu, cậu nói với tớ, tớ đánh hắn giùm cậu!"

"Được." Lục Ý nở nụ cười, "Vậy để cho cậu có thể thắng, tôi chỉ có thể tìm một người cao một mét sáu, nặng khoảng bốn lăm ký thôi."

"Lục Tiểu Ý!" Trác Tinh bật dậy, "Cậu có ý gì?!"

Lục Ý cười không dừng được, xoay người chạy.

Trác Tinh nói với con chó dưới bàn: "A Hoàng, đuổi theo! Người này kỳ thị tao!"

A Hoàng ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ muốn ăn dưa hấu trên bàn, thậm chí còn đưa lưng về phía hắn.

"Mày!" Trác Tinh chỉ vào con chó, "Con chó ngu này!"

Lục Ý cười đau sốc hông.

Hình ảnh như bị đông lại.

Quạt trần, lịch treo, tiếng TV, chó, dưa hấu, bàn, và hai người đang không ngừng tranh đồ ăn.

-- Nhớ lúc còn trẻ, cậu thích nói, tớ thích cười.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, cảnh còn người mất, người đi trà nguội.

Không ai có thể quay lại quá khứ.

Ký ức đẹp nhất cũng chỉ dừng lại ở đó.

Nước mắt vẫn luôn đè nén nãy giờ như đê vỡ, thi nhau lăn xuống, cậu bật khóc thành tiếng.

Trong màn hơi nước mông lung, Lục Ý muốn quay người liếc nhìn một lần nữa, dường như chỉ cần quay người lại, thiếu niên chờ hắn nấu cơm vẫn đứng ở chỗ cũ, lớn tiếng nói cười với cậu.

Mà chưa kịp quay người, đôi mắt của cậu bị bịt lại.

"Đừng nhìn về quá khứ nữa." Cố Diễn nói, "Đi về phía trước, đừng quay đầu lại."

Đau đớn ngày càng khuếch tán, Lục Ý khóc không thể dừng.

Tác giả có lời muốn nói: Nhớ lúc còn trẻ, cậu thích nói, tớ thích cười -- Tam Mao

Hết chương 62

Tự nhiên gõ tới câu: Nhớ lúc còn trẻ, cậu thích nói, tớ thích cười -- Tam Mao xúc động vl, Trác Tinh muốn che chở Lục Ý là thật, muốn hưởng vinh quang với Lục Ý là thật, nhưng với tiền đề là hắn ta nổi tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều nghĩ mình ở một vị trí cao hơn Lục Ý, chưa bao giờ hắn nghĩ Lục Ý sẽ nổi tiếng hơn mình, cho nên khi Lục Ý nổi tiếng hơn hắn, hắn không chấp nhận được, rốt cuộc vị trí của hai người từ đầu ở trong lòng Trác Tinh đã không ở cùng một cán cân rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro