Chương 76: Tân hôn hạnh phúc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Lục Ý nghỉ ngơi thêm hai ngày, tiếp đó mới biết chuyện xảy ra trong lúc cậu hôn mê, tất cả đều do Nhan Bân kể lại.

Đoàn phim tạm dừng hoạt động vì Lục Ý bệnh, mãi đến khi cậu tỉnh lại mới tiếp tục tiến hành.

Từ khi Cố Diễn đến, Nhan Ban tự động dọn ra chỗ khác, vì thế trong khoảng thời gian này, Cố Diễn và Lục Ý ở chung với nhau, một tay Cố Diễn chăm sóc Lục Ý.

Lục Ý cảm thấy mình không sao nữa nhưng Cố Diễn cứ coi cậu như búp bê sứ, cẩn thận chăm sóc, thiếu điều muốn đi đâu cũng muốn dìu.

Ngày đó, sau khi ăn sáng xong, Lục Ý nằm chợp mắt trong sân, vì bị bệnh, đạo diễn tạm thời bỏ qua cho cậu, cho phép cậu tạm thời thoát vai A Thổ trở về là chính mình để nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nên mấy ngày qua Lục Ý rảnh rỗi vô cùng.

Chỉ là Lục Ý rảnh rỗi rồi thì Cố Diễn lại bận rộn, anh cùng lắm chỉ đi tham ban, nhưng lại không biết bận chuyện gì từ sáng đến tối, đặc biệt là hai ngày nay, không thấy bóng người đâu.

Lục Ý định ngồi xổm trước cửa sân canh Cố Diễn, xem rốt cuộc anh bận cái gì, song mặt trời quá dịu, nằm phơi một hồi, bất giác ngủ mất.

Lúc Cố Diễn trở lại thấy cảnh tượng thế này, Lục Ý nằm trên ghế dựa, cơ thể được bao lấy bởi một tầng ánh sáng ấm áp, mái tóc đen láy, khuôn mặt trắng như tuyết, lông mày gọn gàng, hàng mi dài rũ xuống, dưới mí mắt hơi thâm quầng, ngũ quan tuấn tú, đường nét gương mặt mềm mại sắc sảo.

Không biết đang mơ thấy gì mà Lục Ý cười cười, gương mặt điềm tĩnh y hệt hoàng tử bé trong truyện cổ tích.

Cố Diễn lẳng lặng nhìn một lát, anh suy nghĩ rồi từ từ tiến lên phía trước, cúi người hôn lên khóe môi khẽ nhếch của Lục Ý.

Lục Ý lầm bầm nhưng không tỉnh lại, thậm chí còn ngửa ra sau muốn tránh né.

Đáy mắt Cố Diễn nhuộm đầy ý cười, làm sâu nụ hôn.

Cuối cùng Lục Ý cũng tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt ra, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần.

Cố Diễn không nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế hôn, ý cười lan dần.

Lục Ý ngơ ngác hai giây, thấy Cố Diễn không ý buông ra, bèn thuận tay ôm cổ anh.

Cố Diễn buông cậu ra, bật cười.

Lục Ý ngửa đầu nhìn anh: "... Anh cười cái gì?"

"Không có gì, thấy em ngoan quá thôi." Cố Diễn xoa tóc cậu, "Dù anh bắt nạt em thế nào, em cũng để anh tùy ý làm bậy."

Lục Ý gật đầu: "Vậy lần sau em sẽ phản kháng."

Cố Diễn càng cười lớn hơn, anh đưa tay ra: "Có muốn cùng anh đi đến một chỗ không?"

Lục Ý đang ngủ một nửa thì bị người ta chạy tới hôn tỉnh, không có cách tính sổ đối phương, vẫn còn đang mệt mỏi, ngáp một cái, chớp mắt, mềm mại nói: "Đi đâu?"

"Đến rồi sẽ biết." Cố Diễn hỏi, "Đi không?"

Lục Ý không suy nghĩ, duỗi tay nắm chặt bàn tay đang giơ ra của Cố Diễn: "Đi."

Thế mà không hỏi thêm một câu.

Rõ ràng mới rồi còn nói muốn phản kháng không cho Cố Diễn muốn làm gì thì làm.

Cố Diễn cố dìm suy nghĩ muốn bắt nạt Lục Ý xuống, nắm tay cậu nhét vào túi mình, sau đó dẫn cậu rời khỏi sân.

Tuy mặt trời đã ló dạng, nhưng tuyết rơi là thời điểm lạnh nhất, hai ngày nay nhiệt độ mới tăng được một chút.

Lục Ý vẫn chưa tỉnh ngủ, bị Cố Diễn dắt lên núi mấy trăm mét, tận khi đi men theo sườn núi, cậu mới mờ mịt hỏi: "Chúng ta lên núi à?"

"Đúng vậy " Cố Diễn nói, "Tiểu Lục Ý sợ? muốn chạy?"

"Có gì mà sợ." Lục Ý nói, "Ai nửa đường chạy là heo, tối nay phải nấu cơm tối."

Cố Diễn nở nụ cười: "Được."

Lục Ý mạnh miệng quá sớm.

Leo được một nửa, Lục Ý không chịu nổi nữa, thở hồng hộc, bước chân cũng càng ngày càng chậm, vấn đề ở chỗ Cố Diễn không thông cảm cho cậu chút nào, không cho cậu thời gian nghỉ ngơi luôn.

"Trước đây em chưa từng nghĩ đến việc sẽ leo núi." Lục Ý thở hổn hển, "Cố Diễn, nếu tới nơi, mong anh có đủ lý do để thuyết phục em, nếu không anh phải làm việc nhà ba ngày."

"Không thành vấn đề." Cố Diễn thoải mái đồng ý, "Đừng nói ba ngày, cả đời cũng được."

Đường núi khó đi, chẳng những có tuyết rơi mà còn ẩm ướt.

Lại đi đến một cái ngã ba, Cố Diễn ngừng lại nhìn một lát, lôi một hốc cây không biết là cây gì ra so, rồi xác nhận phương hướng, sau đó anh xoay người đưa tay với Lục Ý: "Bên này."

Lục Ý nắm chặt tay anh, chật vật đi theo.

Cuối cùng lương tâm Cố Diễn log in, bước chân thả chậm, cho Lục Ý nghỉ ngơi một chút, săn sóc hỏi: "Có mệt không?"

"Vẫn ổn." Lục Ý nhìn bốn phía, "Lúc mới đầu hơi mệt, giờ quen rồi."

Cố Diễn lấy di động ra liếc nhìn thời gian, sau đó cất vào, ôn hòa nói: "A Ý, hai ta tâm sự đi."

Lục Ý: "..."

... Hóa ra Cố Diễn mất công mang cậu tới đây chỉ muốn tâm sự một chút?

Lục Ý thở hổn hển, điều chỉnh nhịp điệu hô hấp của mình: "Anh muốn tâm sự chuyện gì?"

"Hai người đàn ông đã kết hôn bình thường sẽ tâm sự điều gì trong tình huống này?" Cố Diễn nhướng mày, "Đương nhiên là tâm sự chuyện trong lòng rồi, ví dụ như em yêu anh bao lâu rồi?"

"..." Lục Ý ngửa đầu nhìn trời ép mình bình tĩnh lại, phát hiện Cố Diễn nghiêm túc, không có ý đùa giỡn, suy nghĩ một lát, nói "Dài lắm, khoảng bảy năm."

Sau sinh nhật mười tám tuổi của Lục Ý họ mới ở bên nhau, cách hiện giờ đã bảy năm.

Cố Diễn cười tủm tỉm, khuôn mặt dịu dàng vô hạn, anh chỉ vào một vị trí cách đó không xa: "A Ý, em xem."

Đi chút nữa thì hai người sẽ không còn đường để đi, vừa hay trên núi xuất hiện một ngôi nhà mái bằng nhỏ, sương mù mỏng manh bao lấy dãy núi chập trùng, như cự thú viễn cổ đang ngủ đông phía dưới, tất cả cảnh vật như bị thu nhỏ bằng bàn tay, phóng mắt nhìn, phong cảnh trống trải vô cùng, dường như có thể nhìn tới chân trời.

Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất không phải điều này mà là một thác băng, vì mấy ngày trước có tuyết lớn, nó bị như ngừng chảy, dường như có thể thấy xung quanh nó bắn ra giọt băng, ngoài ra, càng khiến người ta ngạc nhiên chính là—— Đây là thác băng màu hồng, như bảo thạch tinh khiết, tự tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Lục Ý kinh ngạc nhìn thác băng hồng: "Em hoa mắt? Sao nó lại có màu?"

Cố Diễn thong thả giải thích: "Đây là bí mật của sơn thôn, thác nước này được gọi là thác nước may mắn, truyền thuyết kể rằng vị trí của nó không cố định, chỉ có người có duyên mới có thể tìm được, mà người nhìn thấy nó, chỉ cần cầu nguyện với nó, điều ước nhất định có thể thực hiện."

"Thần kỳ như vậy?" Lục Ý vô cùng hưng phấn, cảm giác như tìm được bảo vật, "Em muốn ước!"

Cố Diễn khẽ mỉm cười, không tranh với cậu: "Em ước trước đi."

Lục Ý chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt lại, thành kính cầu nguyện.

Cậu lẩm bẩm trong lòng: Nguyện vọng năm lớp 12 là Cố Diễn có thể thi đậu thủ khoa, hôm nay cậu muốn cầu cho mình và Cố Diễn bên nhau cả đời.

Sau khi cầu nguyện xong, cậu mở mắt ra, thác nước sáng hơn một chút, dường như đang nháy mắt với cậu, Lục Ý vui vẻ cười rộ lên, quay đầu nói với Cố Diễn: "Anh cũng cầu nguyện đi."

Nghe vậy, Cố Diễn lấy di động ra, liếc nhìn thời gian, chậm rãi thì thầm: "Bây giờ là 13 giờ 14 phút chiều ngày 23 tháng 3."

*1314 có nghĩa là một đời một kiếp nha các bạn ~

Lục Ý cong mắt: "Hở?"

Tại sao lại nhắc đến thời gian? Lẽ nào Cố Diễn cảm thấy thời khắc này có ý nghĩa, muốn nói ra để cậu ghi nhớ?

Lục Ý vừa định nói cậu sẽ nhớ kỹ, Cố Diễn bỗng dưng khuỵu gối nhìn chằm chằm vào mắt cậu, lấy một hộp nhung từ trong túi ra, mỉm cười nói: "Bây giờ đến lượt anh cầu nguyện, A Ý, từ lúc anh yêu em tới bây giờ đã bảy năm hai tháng lẻ ba ngày, trong quãng thời gian dài đăng đẵng đó, anh chưa bao giờ ngừng yêu em, anh vô cùng chắc chắn quãng đời còn lại của mình muốn cùng em đi tiếp—— Lấy thác nước may mắn cầu nguyện cho chúng ta, anh bổ sung thêm một nghi thức, Lục tiên sinh, em đồng ý kết hôn với anh không?"

Lục Ý giật mình.

Hộp nhung trong tay Cố Diễn bật ra, trong hộp màu đen có hai chiếc nhẫn lặng lẽ nằm.

Mặt trời cách bọn họ không xa, dường như chỉ cần đưa tay là có thể với tới, ánh sáng ấm áp rải hàng vạn tia sáng, thác nước hồng không ngừng lấp lánh, tựa như chưa từng trong suốt đến thế.

Bọn họ đứng trên đỉnh núi, vạn vật trên ở dưới lòng bàn chân của họ trở nên vô cùng nhỏ bé, trời đất mênh mông trống rỗng, sương mù hư ảo bao lấy họ.

Lục Ý chậm rãi đưa tay ra, cậu cầm một chiếc nhẫn, chẳng biết vì sao, ngoại trừ ngạc nhiên và cảm động, còn hơi muốn khóc.

"Đồng ý." Vành mắt Lục Ý nóng lên, mỉm cười, "Em đồng ý."

Cậu kéo tay Cố Diễn, để anh đứng lên.

Hai người đeo nhẫn cho nhau.

Cố Diễn cầm tay cậu, đặt lên môi: "Từ nay về sau, chúng ta sẽ hạnh phúc bên nhau."

Lục Ý bước lên ôm lấy anh: "Ừm, nhất định là thế."

Gặp được anh, thật vui vẻ.

Có thể ở bên cạnh anh, thật hạnh phúc.

Xưa nay cậu không biết hóa ra hạnh phúc là thế này, như lạc trong tiên cảnh, thân thể nhẹ nhàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bay lên.

Khi buông Cố Diễn ra, Lục Ý cảm thấy hình như có gì rơi trước mắt mình, đẹp như mơ, còn thoang thoảng hương thơm nức mũi.

Một cánh, hai cánh... Rồi biến thành cơn mưa hoa hồng.

Lục Ý chợt ngẩng đầu nhìn, phát hiện cánh hoa hồng bay ngợp trời, xuyên qua ánh mặt trời hòa vào ánh sáng li ti, đẹp đến nao lòng.

Không chỉ có hoa hồng mà còn có kẹo bạc hà.

Một lần nữa Lục Ý ngây ngẩn cả người.

Cố Diễn bắt được một viên kẹo, đưa tới trước mặt Lục Ý, nở nụ cười, gần như khiến người ta không thể dời mắt: "A Ý, tân hôn hạnh phúc."

Lục Ý nhận kẹo, hầu kết khẽ chuyển động lay động, hoàn toàn không thốt ra lời, rất lâu sau cậu mới cong mắt cười nói: "Tân hôn hạnh phúc."

HẾT CHÍNH TRUYỆN

Cuối cùng cũng beta được tới đây, tung bông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro