Ngoại truyện 4: [Học đường] Thích một người là cảm giác gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Phong Nguyệt

Thái độ chống cự của Lục Ý rất rõ ràng.

Cố Diễn dừng lại, không nói gì nữa, cũng không hỏi thêm câu nào, quay người ra khỏi lớp.

Lục Ý cúi đầu, cố gắng không nhìn Cố Diễn, khi Cố Diễn ra khỏi lớp, cậu cũng cố không nhìn mà trở về vị trí của mình.

Lưu Ninh đang chơi di động, thấy Lục Ý trở lại, thoáng nhìn ra bên ngoài, thuận miệng hỏi: "Ái chà, có khi nào là tỏ tình không?"

Lục Ý mím môi, trên gương mặt thanh tú sạch sẽ không toát ra biểu cảm nào, đôi mắt ngày thường đong đầy ý cười hôm nay lại nặng trình trịch, ngay cả nốt lệ chí dưới mắt cũng lạnh lùng hơn, cậu tiện tay vứt một quyển sách lên bàn, không rõ vì sao mình lại giận như vậy: "Sao tớ biết được."

Lưu Ninh không nhận ra cảm xúc của Lục Ý có gì lạ, tầm mắt còn dán chặt bên ngoài, một lòng hóng chuyện: "Ê, cô gái kia trông quen nhở, hình như là hoa khôi khối mình, hoa khôi á, không biết bao nhiêu người đang theo đuổi cậu ấy đâu, tiểu tiên nữ không dính khói lửa nhân gian chưa từng cười với ai một cái, thế mà lại tít mắt với Cố Diễn, chà chà, vừa nhìn là biết có vấn đề."

Lục Ý không muốn nghe Lưu Ninh tường thuật trực tiếp, cậu lấy điện thoại ra, nằm nhoài trên bàn, nhét tai nghe vào, bật phát ngẫu nhiên, trùng hợp phát bài hát tiếng Anh dịu dàng trầm thấp, tựa như có ai đó nỉ non bên tai.

Bài hát này không phải phong cách cậu thích, cậu thích nhạc Rock, bài hát này là do Cố Diễn đề cử.

Vào một buổi tối không ngủ được, Cố Diễn đã giới thiệu nó với cậu, tên là Heartbeat, là một ca khúc tình yêu. có thể xoa dịu cảm xúc con người.

Lúc đó Lục Ý còn tò mò hỏi Cố Diễn thích phong cách nhạc này hả, hai người đang nói chuyện điện thoại, Cố Diễn dừng lại, hồi sau mới nhàn nhạt trả lời, anh thích phong cách này, bài hát này anh mới nghe gần đây.

...Tại sao lại nghĩ đến Cố Diễn nữa, Cố Diễn Cố Diễn Cố Diễn, tất cả đều là Cố Diễn! Lúc ngồi cũng nghĩ tới cậu ấy, ra ngoài hít thở có người nhờ mình tìm cậu ấy, lúc về chỗ ngồi bạn cùng bàn cũng bàn tán về cậu ấy, bây giờ nghe nhạc cũng là phong cách cậu ấy thích!

Lục Ý thấy bản thân mình điên mất rồi, đầu óc cậu bị hai chữ Cố Diễn chiếm cứ, giãy mãi không thoát.

Roẹt, cậu không cẩn thận xé rách tai nghe.

"Ủa?" Lưu Ninh hóng hớt xong quay đầu nhìn sang Lục Ý, thấy cậu sầm mặt bạo lực như vậy sợ hết hồn, tsuýt lùi ra sau, "Cậu sao thế, ai nợ tiền cậu không trả hả?"

"Không." Lục Ý rũ mắt, cất điện thoại và tai nghe đi, sau đó lấy ra bài tập ra làm.

Thấy cậu thật sự muốn làm bài tập, Lưu Ninh càng thêm khiếp vía.

-- Xác xuất Lục Ý chủ động làm bài xấp xỉ với Sao Hỏa đụng Trái Đất đó trời ơi!

Quá khác thường!

Nhưng Lục Ý khác thường như vậy từ hồi nãy rồi, hắn không dám ho he.

***

Chớp mắt đã đến thời gian ăn trưa, Lưu Ninh và Lục Ý đi tới căn tin.

Dọc đường, Lưu Ninh lo lắng không thôi: "Lục Ý, cậu thật sự không sao chứ? Có phải ngày mai thi tháng, cậu căng thẳng quá nên choáng đầu không?"

Lưu Ninh là một trai thẳng hàng thật giá thật, dẫu sáng sớm đã nhận ra trạng thái Lục Ý với Cố Diễn không đúng lắm nhưng cũng không nghĩ Lục Ý sẽ vì chuyện này mà khác thường tới độ này, thế nên hắn không nghĩ tới hướng đó.

"Không, không đến mức thế." Lục Ý thở dài, đá hòn đá dưới chân, "Chỉ là đột nhiên thích học tập, cảm thấy nó thú vị lắm, tớ thích nó, nó cũng sẽ thích tớ."

Chủ yếu là tất cả lời giải đều có quy luật của nó, nhớ công thức là xong, không phải suy nghĩ lộn xộn.

Lưu Ninh không hiểu sao Lục Ý bỗng nhiên đổi tính, hắn xoắn xuýt không bao lâu đã bị mùi thức ăn hớp hồn, nhanh chóng dời lực chú ý lên bảng menu.

Lưu Ninh phụ trách lấy cơm, Lục Ý phụ trách lấy món ăn, cậu đi về phía bán món ăn, mỗi lần hai người đến ăn đều chọn một món cố định, ví như thịt heo xào ớt xanh, sườn xào chua ngọt...

Vị trí bán cũng cố định, Lục Ý đang định đến chỗ bán hai món này thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc -- Là giọng Cố Diễn.

Cậu ngước mắt nhìn sang, phát hiện Cố Diễn đi tới phía này, tầm mắt cả hai giao nhau.

"Cậu cũng tới đây ăn à?" Giọng điệu của Cố Diễn rất tự nhiên, anh nhìn món ăn, thấy sườn xào chua ngọt chỉ còn một phần, thuận miệng nói, "Cho cậu..."

Lục Ý vừa muốn ngắt lời bảo không cần, một âm thanh mềm mại của con gái đã chặn trước: "Hóa ra ở đây có sườn xào chua ngọt à, đúng lúc tớ muốn ăn, Cố Diễn chúng ta lấy chén này nhé?"

Cô gái váy xanh nhìn chén sườn xào chua ngọt cuối cùng, cười híp mắt.

Lục Ý không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, cậu chỉ lặng lẳng đứng ở đằng kia.

Cố Diễn ờ một tiếng: "Được."

Cô gái váy xanh cầm một phần sườn xào chua ngọt cuối cùng lên, sau đó cười với Lục Ý: "Cậu là bạn của Cố Diễn đúng không? Buổi sáng tớ từng gặp cậu á, cậu có muốn qua ngồi chung với bọn tớ không?"

Nụ cười rất dịu dàng và đẹp đẽ, hệt như viên trân châu mềm mại, không hổ là hotgirl, nhất cử nhất động đều lơ đãng toát ra phong phạm của tiểu thư đài các.

Hai chữ "chúng ta" đã gom bản thân và Cố Diễn thành một, gạt Lục Ý ra ngoài.

Lục Ý cảm thấy trong lòng tràn đầy chua xót, ngoài mặt lại không hề gợn sóng, cậu lùi một bước, cúi đầu: "Không cần."

Sau đó thuận tay lấy vài phần ăn, trả tiền xong rồi bỏ đi.

Lưu Ninh đã lấy cơm xong, đang ngồi chờ Lục Ý, sau khi Lục Ý đặt đồ ăn xuống, hắn định cắm đầu ăn, song thấy món ăn, chần chừ nói: "... Lục Ý, không phải cậu không thích ăn khổ qua à?"

Lúc Lục Ý lấy đồ ăn không chú ý, bây giờ nhìn lại, khổ qua xào thịt, tỏi, củ cải...

Thanh niên mười bảy mười tám thích nhất là ăn thịt, mấy thứ này đối với họ chẳng khác gì ăn chay.

"Xin lỗi." Đúng là Lục Ý không chú ý tới, cậu đứng dậy, "Cậu chờ chút nhé, tớ đi mua thêm vài phần."

Lưu Ninh không ngăn cản, Lục Ý lập tức rời đi.

Đến lúc Lục Ý trở lại, Lưu Ninh thở dài, gọi thêm mấy bạn cùng lớp đến ngồi chung.

"Hồi trưa..." Sắc mặt Lưu Ninh nghiêm nghị, không nhịn được hỏi, "Nói thật đi, có phải vì thành tích cậu tệ quá nên bị mẹ đánh phải không?"

Lục Ý: "..."

"Không phải tớ muốn giấu cậu." Lục Ý cũng nhịn không nổi, không yên lòng dầm đồ ăn trong chén, "Tớ không biết nói thế nào nữa, tớ hỏi cậu, cậu từng yêu chưa?"

"Rồi." Lưu Ninh thong thả nói, "Từ hồi cấp hai tớ đã yêu đương rồi."

Lục Ý chỉ thầm mến em gái nhà bên hồi tám tuổi: "... ."

"Tớ lại hỏi cậu một vấn đề." Lục Ý sắp xếp từ ngữ, cố gắng tỏ vẻ không quan tâm, "Thích một người là cảm giác gì?"

"Dễ ợt, không nhìn thấy cô ấy thì nhớ, thấy rồi thì vui vẻ, trời có âm u mây mưa cũng biến thành nắng chói chang, lúc cô ấy không vui thì cậu muốn dỗ cô ấy, lúc cô ấy vui trở lại cậu cũng cười theo." Lưu Ninh nói một tràng dài, giọng điệu êm tai, hệt như một tên phong lưu trải đời, "Lúc ở cùng với cô ấy, làm gì cũng thấy có ý nghĩa."

Trái tim Lục Ý lộp bộp một tiếng, suýt nữa làm rơi đũa, hệt như bệnh nhân được bác sĩ phán đúng căn bệnh mình sợ, cậu hơi hoảng hốt: "Vậy... Nếu thấy cậu ấy ở cùng người khác thì sao?"

"Ghen chứ sao!" Lưu Ninh hồ hởi nói, "Sẽ rất khó chịu, bực bội, rầu rĩ, sa sút, giống bộ dạng hồi nãy của cậu đó!"

Sắc mặt Lục Ý trắng bệch, lúc này đã không chỉ là lộp bộp nữa mà đã bị âm thanh tảng đá khổng lồ nào đó rơi xuống làm hoa mắt ù tai.

"Đang nói chuyện vấn đề tình cảm hả?" Bạn học ở kế bên cũng hứng thú sáp lại, chỉ chỉ hai người ngồi cách đó không xa, "Ôi trời, đây không phải là ông trơi se duyên sao? Hot girl và hot boy, chà chà, thật ghen tị!"

Những người còn lại cũng quay đầu nhìn, hùa nhau cười phá lên, nhưng vì ở đây là căn tin nên họ không dám ồn quá mức, sợ ảnh hưởng đến người khác, mọi người nhanh chóng kiềm chế lại, nhỏ giọng bàn tán.

"Bắt đầu hồi nào vậy? Có phải tiến triển nhanh quá không?"

"Tớ cũng thấy thế, trước đó không phải Cố Diễn ở cùng Lục Ý sao? Không thấy cậu ấy thân mật với ai khác, huống chi cùng nhau ăn cơm, những cô kia muốn nói một câu với cậu ấy còn khó nữa là."

"Chờ tin của tớ, tớ đi hỏi thăm!"

"Hỏi thăm ai?" Có người xì xầm, "Chẳng phải Lục Ý có quan hệ tốt nhất với Cố Diễn đang ở đây à? Sao không hỏi cậu ấy? Chắc cậu ấy biết đó."

"Ừ hen." Người kia quay đầu lại, nhìn Lục Ý hỏi, "Lục Ý, Cố Diễn và hot girl đang bên nhau hả?"

Lục Ý im thin thít, không nói gì.

Lưu Ninh cũng hớn hở hỏi: "Lục Ý ơi, cậu có biết bọn họ quen nhau không?"

Lục Ý khẽ cụp mắt, ánh mặt trời bao lấy gò má đến cần cổ, lộ ra đường nét mềm mại, đôi mắt đen bóng, giờ phút này như bị đóng băng, lạnh vô cùng.

"Tớ không rõ lắm." Lục Ý nói, "Chắc không phải đâu."

***

Ngày mai thi rồi, trước kia Cố Diễn sẽ tự mình kèm cặp cho Lục Ý, nay thế sự đã đổi thay, cả ngày nay Cố Diễn chưa hề đi tìm cậu.

Buổi tối, Lục Ý im lặng ngồi ôn tập, chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy Cố Diễn phía trước, hôm nay không ít người tìm Cố Diễn hỏi bài, đương nhiên trong số đó có không ít nữ sinh, ai anh cũng không từ chối, rất kiên trì giải đáp thắc mắc cho mọi người.

Trong lớp cũng khá im lặng, vì ngày mai thi nên tất cả đang tự học, thế nên tiếng Cố Diễn giảng bài trở nên rõ ràng hơn, hơn nữa rất dịu dàng, không khác gì lúc nói chuyện với Lục Ý.

Lục Ý vừa nghe vừa thẫn thờ.

Ngày hôm sau nhanh chóng đến, Lục Ý thu thập dụng cụ học tập xong xuôi, bước vào phòng thi.

Thực tế ngay cả dụng cụ học tập cũng có khả năng làm Lục Ý nghĩ đến Cố Diễn, bởi vì cây bút này là Cố Diễn đưa, trên đó còn có vài chữ: Nhất định thành công, thân tặng Lục Ý.

Đây là một cây bút được đặt riêng.

Lục Ý nhìn chằm chằm cây bút, chớp chớp mắt, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Tối qua cậu không ngủ ngon, cứ nhớ mãi chuyện xảy ra ban ngày, nhắm mắt mở mắt ra đều là hình ảnh Cố Diễn và cô gái váy xanh.

Còn có hai câu đánh giá bọn họ-- Trai tài gái sắc, trời đất se duyên.

Lục Ý xoa giữa mày, mở mắt ra.

Tiếng chuông vang lên, bắt đầu phát bài thi.

Nam sinh ngồi sau Lục Ý đến tận khi chuông reo mới vào, sau đó mở ghế một cách thô bạo rồi ngồi xuống, trong phòng thi rất yên tĩnh, động tác của cậu ta dẫn tới sự chú ý của mọi người, vậy mà cậu ta không có phản ứng gì, như không để ai vào mắt.

Bài thi hơi khó, Lục Ý nhìn nhìn, có rất nhiều câu mình không biết làm.

Nhưng vẫn phải cố gắng thử một chút, dù sao trong khoảng thời gian này cậu cũng nghiêm túc nghe giảng bài, Tống Viên cũng hi vọng cậu mang thành tích tốt về khoe với bà.

Lục Ý tập trung làm bài, lát sau, ghế của cậu bị đẩy về trước phát ra tiếng cót két, Lục Ý quay đầu nhìn, thấy cậu nam sinh mặc đồ đen đang khom lưng thì thào với người ngồi bên trái cậu, động tác hơi mạnh nên đạp trượt ghế của Lục Ý.

Phòng thi chia theo thành tích, Lục Ý nằm ở top giữa, thế là bị phân đến phòng thi có thành tích kém.

Đợt kiểm tra này cũng không phải đợt kiểm tra quan trọng, kỷ luật phòng thi cũng rất lỏng lẻo, dù có cho mở sách họ cũng chưa chắc biết làm, chỉ cần không quá lộ liễu, giáo viên sẽ không quan tâm.

Song hành vi của tên này quá lớn lối.

Lục Ý cau mày, xoay người lại nói: "Nhỏ tiếng chút đi."

Cậu trai mặc áo đen lườm cậu một cái: "Kệ tôi."

Giọng điệu tên này quá ngông cuồng, tính tình Lục Ý không được tốt lắm, bị chọc điên, cậu chưa kịp làm gì, giáo viên đã đi tới, gõ bàn nhắc nhở Lục Ý: "Em làm gì đó?"

Lúc giáo viên đi tới bàn Lục Ý, cậu đang trong tư thế đứng quay đầu ra sau, tên mặc áo đen trái lại rất đàng hoàng.

Lục Ý chỉ có thể nhịn cơn tức trong lòng, nói: "Không có gì."

May thay môn thi tiếp theo, cậu ta không gây phiền toái cho cậu nữa.

Nghỉ trưa xong thì thi tiếp phần thi tổng hợp toán lý hóa, Lục Ý khá có hứng thú với nó, cậu làm bài rất nghiêm túc.

Mới làm được một nửa, nam sinh mặc đồ đen bắt đầu ngứa chân, động tác lần này lớn hơn, lay cả bàn và ghế luôn.

Lục Ý cố nén giận dịch ghế lại, đang định tiếp tục làm bài, dường như tên kia đang chờ cậu làm thế, nhích bàn lên phía trước.

Cứ như vậy, vị trí của Lục Ý trở nên hẹp vô cùng.

Hành động này đúng là châm dầu vào lửa, lửa giận cậu lập tức cháy phừng phựt.

Tác giả có lời muốn nói: Cố Diễn gần đây thích bài heartbeat-- động lòng.

Hết ngoại truyện 4


Mình sửa lại xưng hô của hoa khôi chương trước nha, tưởng đâu là hoa khôi trường Nhị Trung kia, ai dè hoa khôi Nhất Trung, tất cả là tại Cố Diễn quá đào hoa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro