17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17

Vẻ mặt lạnh nhạt của Vinh Kinh cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt.

Ai mà ngờ được chuyện này chứ.

"Anh có ý gì đây, tên tôi thì đụng chạm gì đến anh!?" Ngô Phất Dục rất nhạy cảm với tên mình.

"Phải chăng người ta thường nói càng thiếu cái gì lại càng thích thể hiện cái đó?" Vinh Kinh vẫn luôn nói thẳng vào trọng tâm.

Ánh mắt của Ngô Phất Dục sắp biến thành dao giết người, đừng tưởng hắn không nghe thủng, Vinh Kinh đang nói cả nhà hắn đều không có văn hóa!

"Anh đừng có tưởng anh là em trai của anh Tạ thì tôi đây không dám làm gì!" A A A tức quá đi!

Vinh Kinh thực ra không quan tâm lắm đến việc này, anh chỉ đơn giản là thấy chướng mắt, vì cậu thiếu niên kia suýt nữa đã mất mạng. Mà tất cả nguyên nhân cũng chỉ vì bọn người này thèm thuồng cơ thể cậu ta.

Anh cho rằng mình vẫn là con người, nên không thể bỏ mặc việc này. Ngoài ra, anh học võ là để bảo vệ bản thân và những ai cần được bảo vệ, không tùy tiện ra tay nhưng chưa hẳn là không thể.

Ngay cả khi Tạ Lăng không có mặt, anh vẫn sẽ làm như thế.

Và nguyên nhân vì sao Vinh Kinh lại nhớ tên Ngô Phất Dục? Cái chính là do độc giả của bộ tiểu thuyết rất hay gọi hắn là Cá Ngũ Phúc dưới bình luận.

Theo cách giải thích của tác giả, cái tên này có ngụ ý rất hay, nếu tách riêng từng chữ ra thì đều có ý nghĩa, hợp lại với nhau cũng vẫn là lời chúc phúc cho người thừa kế của nhà họ Ngô, ngũ phúc dư (cũng đọc đồng âm là Wu Fu Yu), năm loại phúc lành luôn dư dả là thế.

Chính tác giả cũng nói đây là đãi ngộ của nhân vật chính, là thời kỳ đỉnh cao trong quá trình đặt tên của cô ta.

Lượng thông tin này quá lớn, Vinh Kinh bắt đầu ngơ ra như lúc vừa mới xuyên vào thân xác này. Anh cho rằng mình cần phải bình tĩnh lại.

Không không, mình cần một bộ đề SCL-90, làm ngay tại chỗ.

Vì CPU tạm thời không xử lý nổi lượng thông tin lớn đến mức này, Vinh Kinh quyết định không cố gắng nhớ lại vào lúc này. Quan trọng hơn nữa, anh nhận ra cả anh và Tạ Lăng đều có vẻ như chưa hề tồn tại trong quyển tiểu thuyết này, hoặc là ấn tượng không đủ sâu sắc đến mức phải ghi nhớ.

Anh có dự cảm đây là một vấn đề rất quan trọng, quyết định vận mệnh nào đó.

Chiếu theo logic thông thường, tình tiết của một quyển tiểu thuyết sẽ chuyển động xung quanh vài nhân vật chính, thế giới này chỉ là một phương thức thể hiện của tiểu thuyết. Dù nó đã trở thành thế giới thực thì vẫn phải tuân theo một quy luật nào đó. Bây giờ, anh không biết sự tồn tại của mình có phá hoại quy tắc đó hay không.

Tuy nhiên, anh có thể khẳng định một điều, tác giả kia không thân thiện lắm với các diễn viên quần chúng.

Không ai biết vì sao Vinh Kinh dừng lại, có vẻ như anh vừa bừng tỉnh giấc, nghĩ đến một việc gì đó rất không hay.

Sắc mặt Vinh Kinh kém hẳn đi, hai mắt nhìn trừng trừng xuống hồ bơi đang bắn nước, cả người đờ ra.

"Vinh Kinh, buông nó ra trước đã!" Ngô Phất Dục hốt hoảng kêu lên, sắp chết đến nơi rồi!!! Anh mới là đồ ma quỷ thì có!

Vinh Kinh nghe thấy tiếng kêu mới chậm rãi hoàn hồn, nhìn xuống gã Tóc Vàng còn đang vùng vẫy dưới chân mình, động tác của tay chân có vẻ rất khỏe mạnh kia mà.

Khả năng nhịn thở của tên Alpha này khá tốt, xem ra bọn người này đều đã được rèn luyện tử tế, chính xác hơn là đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp trong môn lặn.

"Tôi có thả không thì phải hỏi nạn nhân." Vinh Kinh suy nghĩ một lát, quay sang hỏi Cố Hy – người vẫn còn đang tự chiến đấu với bản thân, "Cậu quyết định đi, cậu bảo thả thì tôi thả."

Vinh Kinh khẽ nhếch mép cười với Ngô Phất Dục hung hăng như sói đói, dường như muốn nói với hắn, có tin tôi đạp chết gã thật không.

Bản thân Ngô Phất Dục có thể phân biệt được đâu là dọa nạt, đâu là làm thật, hắn chắc chắn Vinh Kinh dám ra tay.

Vinh Kinh: Không, chỉ là khả năng diễn xuất thôi.

Ngô Phất Dục nhìn sang, thấy Tạ Lăng còn đang hết sức kinh ngạc, anh không định ngăn cản em trai mình à?

Tạ Lăng tiếp tục giữ vẻ lạnh lùng, không đáp lời. Anh cho rằng em trai nhà mình đã có tính toán.

Đàn ông nhà họ Tạ các người đều điên thế à? Đến tận bây giờ mà anh vẫn cho rằng người ngoài bắt nạt em mình, anh nhìn lại anh ta đi, vững như tường đồng vách sắt, ai mà dám đụng vào?

Sau cùng, Cố Hy vẫn không ném chiếc áo khoác tràn ngập hơi thở của Alpha đi. Anh cố nhịn cảm giác khó chịu, mặc nó đứng nhìn gã Tóc Vàng đang vùng vẫy kia. Cảm giác suýt chết lúc nãy lại tràn về, tất nhiên anh không muốn tha cho gã.

Cố Hy nhìn chằm chằm vào Tóc Vàng dưới hồ, dường như muốn đáp lại lại gấp bội phần những đau khổ mà mình vừa gánh chịu.

Anh cúi đầu xuống, che giấu hoàn toàn cái rét lạnh dưới đáy mắt. Anh đang dùng giấy tờ của nhân viên thời vụ với tên giả, nếu bây giờ xảy ra án mạng thì sẽ ảnh hưởng đến Vinh Kinh.

Cố Hy khoác áo của Vinh Kinh, cảm nhận được một chút ấm áp giữa đêm giá lạnh. Anh đứng dậy nhìn thẳng vào Vinh Kinh: "Thả gã đi, đã đủ rồi."

Vinh Kinh dời chân ra, một tay nhấc Tóc Vàng ra khỏi hồ nước như xách một con chó.

Đám đông xung quanh giật thót khi chứng kiến cảnh một người đàn ông trưởng thành nặng hơn 80kg được kéo lên, đặc biệt là trong tình huống vừa ngâm nước xong, trọng lượng tăng cao hơn bình thường nhiều. Thật không biết Vinh Kinh rốt cuộc là Godzilla kiểu gì.

Vinh Kinh từng học cấp cứu, không chờ đám người của Ngô Phất Dục gọi xe, anh đã bắt đầu nhấn xuống ngực của Tóc Vàng.

Sau mười mấy lượt, cuối cùng Tóc Vàng cũng ọc nước ra, sau đó nôn một lúc mới hấp hối nằm đó.

Đêm nay thật nhiều sao. Những giữa những ngôi sao sáng đó, lại xuất hiện gương mặt của Vinh Kinh.

Tóc Vàng giật thót mình, không dám cử động.

Vinh Kinh chậm rãi nở nụ cười: "Yên tâm đi, tôi đã tính thời gian rồi, sẽ không chết đâu."

Xạo đấy, lúc nãy bận suy nghĩ về khả năng kinh người của tác giả.

Tóc Vàng không tin, nhưng trong mắt gã hiện giờ, Vinh Kinh ôn hòa còn đáng sợ hơn Tạ Lăng gấp nhiều lần.

"Đã nếm được hương vị của việc chết đuối chưa?"

Tóc Vàng ra sức gật đầu.

"Vui không?"

Vừa rồi Ngô Phất Dục đã nói đây chỉ là trò đùa, Vinh Kinh bèn gậy ông đập lưng ông. Thông thường khi đối phó với người khác, anh vẫn luôn để lại đường lui, thế nhưng việc gì cũng phải xem tình hình thực tế. Nếu gặp phải loại người hết thuốc chữa này thì khách sáo là vô ích, tốt nhất là nên đạp cho vài cái thì hơn.

Nói chung là đãi ngộ phải xem đối tượng, anh rất hiểu lý lẽ.

Ngô Phất Dục vừa đến gần thì nghe thấy câu hỏi của Vinh Kinh, cảm giác như đang nhằm vào chính hắn vậy.

Vinh Kinh nói tiếp: "Tôi thích hòa bình, nếu giải quyết mà không dùng bạo lực là tốt nhất, chắc cậu cũng hiểu nhỉ?"

Mặt Tóc Vàng hết xanh lại đỏ, vẫn phải gật đầu.

Vinh Kinh tha cho Tóc Vàng, đám đông xung quanh lập tức chạy lại đỡ lấy gã thanh niên suýt mất mạng.

Còn thiếu niên khoác Âu phục của Vinh Kinh thì không biết đã rời đi từ khi nào, chỉ để lại vệt nước nhàn nhạt trên đất.

Vinh Kinh cứu người không phải vì lời cảm ơn, nếu người kia đã thoát khỏi bàn tay ác ma, hy vọng sau này cậu ta sống tốt hơn, không xui xẻo như hôm nay nữa.

"Ra oai xong rồi?" Tạ Lăng lạnh mặt xách cậu út đi mất, vừa đi vừa mắng.

Vinh Kinh ngượng ngùng, nhưng vẫn cười rất lễ phép, chớp mắt đầy vô tội với Tạ Lăng.

Ngô Phất Dục nhìn theo bóng lưng của anh em nhà họ Tạ, đã quá lâu rồi hắn chưa được cảm nhận uy thế và sự khiêu khích của một người đồng lứa với mình. Điều này khiến hắn phẫn nộ, nhưng cũng khiến máu trong huyết quản sục sôi. Dường như mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều đang kêu gào.

Đây là gien mà chỉ riêng nhà họ Ngô mới có, bình thường chơi thoải mái ra sao cũng được, nhưng đến khi gặp việc quan trọng, bọn họ có thể trở mặt nhanh hơn bất cứ ai.

"Đi điều tra, xem tên phục vụ kia là ai, tôi muốn biết tất cả thông tin của nó."

"Thái tử, anh có hứng thú với thằng nhóc đó à?"

"Vốn không có hứng, nhưng bây giờ thì... Cứ tìm đã rồi tính."

Tưởng đã thoát rồi thì không sao nữa à, chuyện vui còn ở đằng sau kìa.

Ở nơi khác, hai anh em họ Tạ đã đi xa.

Tạ Lăng châm chọc: "Đắc ý quá nhỉ."

Trước mặt Tạ Lăng, Vinh Kinh đã quay trở lại làm đứa em ngoan: "Không dám, anh hai."

"Ha, còn biết anh hai cơ đấy, tưởng quên rồi chứ." Tạ Lăng thấy em trai không sao, ít nhiều gì cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng dù sao đi nữa, việc này cũng không dễ dàng cho qua được, Ngô Phất Dục là một kẻ rất có kiên nhẫn.

Khách mời đã đến đủ, Tạ Lăng nói, "Cha bảo em vào phòng trang điểm gặp dì Hàn, nói chuyện một lát, bà ấy rất căng thẳng. Đi trước đi, đừng cãi lời bà ấy nữa."

Tạ Lăng nhìn lại em trai mình ngoan ngoãn vâng lời hết sức, thầm nhủ có khi nào nó bị tâm thần phân liệt không, sao khác biệt lớn quá vậy.

Cứ thế này thì làm sao mắng được nữa.

"Đợi xong chuyện rồi tính sổ với em sau!" Tạ Lăng dẫn Chu Hưởng ra sảnh tiệc.

Anh đã vắng mặt khá lâu rồi, thân là chủ nhà, làm thế rất không lịch sự, không phải chút nào.

Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ôi.

Vinh Kinh cũng ôm đầu vì đau, anh chưa kịp sắp xếp lại lượng thông tin khổng lồ vừa tiếp nhận.

Thôi để lát nữa rồi tính, đi gặp mẹ của nguyên chủ trước vậy, đằng nào rồi cũng sẽ phải đối mặt.

Dù có khả năng bị vạch trần, nhưng trước sua gì cũng chết, anh vẫn quyết định tiến lên.

Vinh Kinh lên tầng trên, tìm đến phòng trang điểm trong trí nhớ. Cửa phòng không đóng kín.

"A ~~~" Một giọng nói mờ ám vang lên.

Hử? Hử? Hửm???

Vinh Kinh đang đặt tay lên nắm cửa thì khựng lại.

Trong phòng có tiếng thở dốc của một người đàn ông, đan xen với tiếng rên rỉ liên hồi.

Mặt Vinh Kinh phút chốc đỏ bừng lên như tôm luộc.

Người đang vận động trong phòng dường như cảm thấy có người đi qua ngoài cửa, bèn cất giọng biếng nhác: "Ai đó?"

Cảm giác ông ta hoàn toàn không thấy ngượng khi bị phát hiện.

"Là con, Vinh Kinh, lát nữa con đến." Vinh Kinh nhanh chóng rời khỏi đó như bị ma đuổi.

Người đàn ông kia cười, xoa mạnh lên người nằm dưới: "Con trai em cũng lớn rồi đấy, sao vẫn còn xấu hổ thế?"

Người phụ nữ kia dù đã đứng tuổi, nhưng vẫn còn xinh đẹp duyên dáng.

"Nó còn nhỏ." Bà ta ngượng ngùng nói, dù sao vẫn thấy ngại khi con trai nghe thấy chuyện riêng tư này.

"Nhỏ gì chứ, tốt nghiệp đại học rồi mà. Giờ này còn zin mà nó vẫn thấy kiêu ngạo, thế sao được? Để tồi anh đưa một Omega cho nó, xem như trải nghiệm đi."

Vinh Kinh vội vàng chạy xuống dưới nhà, tay che lấy gương mặt đang nóng bừng bừng, xấu hổ muốn chết được.

Ông cha dượng của nguyên chủ đúng là máy đóng cọc hình người thứ thiệt, danh bất hư truyền.

Lúc này, Vinh Kinh còn chưa biết tối nay sẽ có một bất ngờ sẽ dọa anh hết hồn xuất hiện trên giường. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro