Chocolate cake

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Gần 2 giờ đêm, Bin cuối cùng cũng có một chút thời gian cho bản thân vì bận cho buổi chụp hình và họp hành cả ngày, cộng với việc ăn tối sớm với trợ lý và stylist. Anh hầu như không có thời gian rảnh rỗi để làm gì khác ngoài việc kiểm tra điện thoại, các tin nhắn mới.

Sau khi tắm rửa và gọi dịch vụ phòng - đồng hồ sinh học của anh hoàn toàn bị rối loạn và anh không cảm thấy muốn cố gắng quá nhiều vì dù sao anh cũng sẽ về nhà sau hai ngày nữa- cuối cùng anh cũng ngồi xuống chiếc ghế bành và nhẩm tính nhanh trong đầu. Đã gần 9 giờ sáng ở Seoul.

Anh mở điện thoại. Không có thông báo mới nào ngoài việc trợ lý của anh nhắc anh về lịch trình của họ trong ngày mai. Bin chọn cách phớt lờ điều đó, nở một nụ cười nhanh chóng trên nền điện thoại của anh- một bức ảnh anh chụp cùng Ye Jin ở Santa Monica trong tuần trăng mật của họ. Anh quyết định gọi cho cô.

Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh và thư giãn trên ghế trong khi lắng nghe tiếng chuông, Một hồi chuông, hai, ba hồi tiếp- anh cảm thấy có chút lo lắng thì có giọng nói của vợ anh lọt vào tai anh.

"Jakiya!" Cô kêu lên, nghe có vẻ hơi hụt hơi. "Chào buổi sáng, chồng yêu! Ồ, ở đó đã là đêm rồi phải không?"

Anh cười khúc khích. "Bên này hơn 2 giờ đêm, nhưng anh lại không cảm thấy như đêm. Có chuyện gì vậy? Mọi thứ ổn chứ?"

Anh cố không tỏ ra lo lắng, nhưng anh không thể ngăn được. Anh luôn bảo vệ cô hơi thái quá. Điều đó sẽ không thay đổi khi anh kết hôn và đặc biệt là khi cô đang mang thai.

Trên thực tế, anh sẽ đi xa hơn khi thừa nhận rằng nó trở nên tồi tệ hơn.

"Vâng, tất cả đều ổn. Em vừa ghé qua tiệm bánh với Kitty. Em thực sự muốn ăn bánh." anh có thể nghe thấy sự bĩu môi trong giọng nói của cô và mỉm cười.

Người ta có thể đổ lỗi cho việc thèm ăn bánh khi mang thai, nhưng không thể đổ lỗi cho người vợ cuồng đồ ăn của anh. Cô là một người luôn khoẻ mạnh một cách thần kỳ mặc dù mê đồ ngọt và đồ ăn vặt.

"Ngày hôm nay của anh thế nào?" Cô hỏi anh, và ngay lập tức anh nghe thấy tiếng bíp cửa và tiếng chân của Kitty chạy trên sàn gỗ cứng.

"Anh không sao, nhưng hơi bận." Anh nói với cô. "Em có thấy những bức ảnh bữa trưa anh gửi cho em không?"

"Em thấy rồi, và anh biết là gửi những bức ảnh đó cho một phụ nữ đang mang thai là một tội ác không?" Ye Jin nói ngay với anh. "Em về rồi, anh mở Facetime lên đi."

Trước khi anh có thể nói đồng ý, điện thoại của anh đã kêu kíp và anh chấp nhận yêu cầu cuộc gọi Facetime của cô. Mặc dù anh dùng điện thoại đôi cùng cô nhưng thực sự anh là một người low công nghệ. Video xuất hiện, và anh thấy cô đang tháo khẩu trang ra và nụ cười rạng rỡ trên môi. Mặt cô hơi đỏ và đôi mắt lấp lánh.

"Appa chào ba mẹ con." Bin trìu mến nói. Nó mang lại một số ký ức, anh đã chào hai mẹ con Kitty khi anh ở Jordan vào hai năm trước. Bây giờ đã thêm một thành viên mới.

"Ba mẹ con chào Appa!" Ye Jin nói lại với một nụ cười. "Jagiya, em chỉ có thể nhìn thấy trán của anh thôi."

"Ồ!" Bin đỏ bừng mặt, di chuyển điện thoại để cô nhìn anh rõ hơn. Anh ném cho cô bằng một ánh nhìn bẽn lẽn. "Vợ à, em đang mặc áo hoodie của anh đúng không?"

Cô ậm ừ trả lời. "Nhưng bên ngoài nóng quá, anh chờ em một chút."

Cô đặt điện thoại của mình trên kệ bếp và anh có thể mơ hồ thấy cánh tay cô khua khua khi cô cởi áo hoodie của anh ra. Kitty ở ngay phía sau, sát cửa sổ, đang uống nước.

"Được rồi. Nhân tiện hôm nay em định nấu món Ý cho bữa trưa." cô nói với anh, tay chộp lấy điện thoại lần nữa. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản mà anh không chắc, nhưng anh nghĩ đó là một trong những chiếc áo của anh. "Tất cả là lỗi của anh."

"Em sẽ định nấu gì?"

"Em không chắc. Eonnie sắp đến." Ye Jin tiếp tục nói. "Thật là buồn cười, trước khi em lấy chồng, chị ấy không bao giờ đến chơi với em vào ngày trong tuần. Chị ấy nghĩ em không thể sống sót vài ngày khi chồng em vắng nhà đi làm sao?"

"Chị em chỉ là không muốn làm phiền chúng ta thôi. Em có nhớ lần đó không..."

"Em đã nói với anh rồi, anh không biết chị ấy sẽ đến! Và anh không được phép ở lại qua đêm!" Ye Jin vội nói.

Bin cười phá lên trước lời giải thích mà anh đã nghe hơn chục lần trong vài năm qua. Anh chỉ có thể cười để quên đi sự xấu hổ khi bị chị gái của cô bắt gặp gần như khoả thân trong bếp của bạn gái anh. Thực sự anh không biết có chỗ nào cho anh chui xuống để che đi sự xấu hổ của anh không?

"Không có cơ hội để điều đó xảy ra một lần nữa đâu vợ. Tất cả chúng ta đều học được một bài học." Anh trêu chọc cô.

"Phải rồi. Em chưa bao giờ thấy anh buồn cười như lúc đó,hahaa." cô nheo nheo mắt nhìn anh và bật cười.

Có vẻ như sau ngày đó, chị gái cô biết rõ hơn là phải ấn chuông trước khi xông vào nhà mà không báo trước.

"Anh ăn có được không? Jet lag tệ quá hả." Ye Jin hỏi, đặt điện thoại một lần nữa lên bàn khi cô bắt đầu mở một thứ gì đó cô vừa mới mua (chắc chắn không chỉ là bánh ngọt)

"Anh ăn bình thường. Anh vừa có sandwich cho bữa tối. Dịch vụ phòng rất tốt." Anh nhẹ nhàng nói với cô.

Một giây, hai giây, cả hai đều im lặng và nghiêm túc . Sau đó, đột nhiên, cả hai cùng phá lên cười. Không có gì kích thích hơn là khi nghe cô cười.

"Ừ!" Ye Jin phàn, vẫn cười. "Anh này, ít nhất thì đó là Mỹ nhé. Không giống như họ có ẩm thực phù hợp, cho dù thức ăn có ngon đến đâu."

"Em nói đúng." anh nói. Cô lấy từ một trong những chiếc túi ra một gói bánh ngọt và cho anh xem. "Trông ngon đấy, em ăn đi."

"Đây. Em có mua bánh chocolate, món ưa thích của mẹ và eonnie." cô nói thêm.

"Bây giờ nó cũng là món ưa thích của em." anh nói. Ye Jin tặng anh một nụ cười khác trước khi cắn một miếng bánh ngọt hình như có vị vanila. "Cà chua nhỏ của chúng ta hôm nay thế nào?"

Cô rên rỉ trước hương vị của chiếc bánh ngọt và điều đầu tiên Bin nghĩ là thèm thuồng. Anh yêu công việc của mình, nhưng anh sẽ đánh đổi bất cứ thứ gì để có thể vòng tay ôm lấy vợ mình vào lúc này.

"Tất cả đều ổn. Bánh ngon thật đấy chồng." Ye Jin nói sau khi nuốt miếng bánh xuống. "Cà Chua nhỏ của Appa đã chơi được mấy trận bóng trong lúc mẹ tập yoga vào buổi sáng rồi. Bây giờ thì có vẻ hơi im lặng, hình như con đang ngủ. Cà Chua à, con tỉnh dậy chào Appa đi."

Bin cười khúc khích và chuẩn bị tinh thần khi Ye Jin lùi lại một bước và kéo áo của cô lên. Cô đang mặc một chiếc quần legging màu đen nên có thể nhìn rõ bụng bầu của cô. Cô quay sang một bên và mỉm cười với anh.

"Anh thấy sao?" Anh có thấy to hơn không? Hôm nay em cảm thấy mình to hơn một chút. Hay là em chỉ cảm thấy đầy hơi." cô nói tiếp.

Bin rướn người về phía trước và quan sát bụng bầu của vợ mình đang giãn ra khi Cà Chua nhỏ trong bụng đang lớn dần lên từng ngày. Có phải chỉ có anh hay vợ mình nghĩ rằng bụng cô ấy lớn hơn sau hai ngày không?

"Anh nghĩ là con đang muốn được chú ý." anh nói khiến Ye Jin cười khúc khích.

"Bụng em có lớn hơn phải không? Em nghĩ vậy?"

"Có lẽ Cà Chua giống em đấy. Không phải em là em bé lớn nhất trong bệnh viện sao?" Anh trêu chọc, ngồi xuống và nhìn cô từ từ vuốt ve bụng bầu của mình. Cô đã làm điều đó rất nhiều gần đây.

"Em thực sự đã là em bé lớn nhất bệnh viện. Nhưng bây giờ em đang lo lắng nếu Cà Chua cũng lớn như vậy, em sợ không có đủ sắc rặn con ra." Ye Jin nói đùa.

"Mẹ của em nói rằng vì em quá lớn nên ba mẹ quyết định không sinh thêm đứa thứ ba." anh tiếp tục trêu cô.

Cô cười thành tiếng. "Anh biết điều đó thật nhảm nhí mà. Em luôn được coi là đứa con cuối cùng của ba mẹ em."

"Con nghe thấy không, Cà Chua nhỏ?" Bin nói. "Con hãy cứ yên tâm lớn lên thật tốt trong bụng mẹ, đằng nào con cũng sẽ có thêm em thôi."

"Anh vừa mới làm em mang thai và bây giờ anh đã nghĩ về sinh thêm em cho Cà Chua của chúng ta?" Cô buông áo ra và quay lại đối mặt với anh.

"Hai vợ chồng mình luôn muốn có nhiều hơn một mà, em cũng đồng ý với anh rồi còn gì?" anh nói ngay, mỉm cười hài lòng.

"Anh nói đúng. Nhưng em mới là người mang thai và sinh con. Ước gì anh cũng có thể mang thai hộ em." cô nói xong rồi bật cười khúc khích. "À, chúng ta đã đi gần nửa chặng đường của thai kỳ này. Thời gian trôi quá nhanh quá đúng không."

"Thật đấy. Chúng ta có hẹn với bác sĩ vào thứ hai tuần sau phải không?" Anh hỏi, dù anh biết chắc tuần sau họ sẽ đi siêu âm lần nữa. "Hai hôm nay em ăn uống thế nào, có ngon miệng không?"

Cô nhìn anh khi miệng cô lại một lần nữa đầy bánh ngọt, như muốn nói 'anh nghĩ sao khi nhìn em ăn như vậy'.

"Ah, Kitty-ya! Không được, con không được ăn bánh ngọt đâu. Mẹ sẽ lấy cho con đồ ăn khác." Ye Jin nói khi cô nhìn xuống. "Jagiya, anh không nên đi ngủ sao?"

Anh lắc đầu, phớt lờ sự thật rằng anh phải sẵn sàng trước 9 giờ sáng và thực hiện một chuyến đi trong ngày mai tới Thuỵ Sĩ để làm việc."

"Không, anh không sao. Anh thích nhìn em ăn." anh thành thật nói. "Cho anh xem bánh chocolate đi, em biết anh thích bánh đó mà."

Ye Jin hào hứng xoay cái bánh cho anh xem, nhanh chóng bế Kitty lên cho anh xem. Kitty dường như không quan tâm như cách con thường làm với điện thoại và nhanh chóng quay trở lại sàn nhà.

Vợ của anh lại nói về mấy chiếc bánh, bữa trưa và ba mẹ anh sẽ đến ăn tối. Vợ của anh đã phàn nàn với anh rằng cô ở một mình vẫn ổn nhưng anh biết cô luôn thích có người bên cạnh.

Anh sẽ chợp mắt trên xe trong suốt chuyến đi vào ngày mai. Sẽ tốt hơn nhiều nếu anh dành thời gian với người mình yêu thích nhất trên thế giới, ngay cả khi họ cách xa nhiều hơn một nghìn dặm và hơn nhau 7 giờ đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro