Chương 06 : Anh, Anh Làm Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vợ Đại Ngưu, con ổn chứ, chúng ta nghe Đại Ngưu nói con bị bệnh?".

Dì Ba nhanh chóng hỏi. “Con có cần đến phòng khám trong thị trấn không? Bà nội đang nói hôm nay hành động của Đại Ngưu có chút kỳ lạ, hơn nữa còn nhất quyết không cho chúng ta vào gặp con...".

Khúc Phi nhẹ nhàng nói. "Bà, dì, tôi không sao... Đêm qua tôi không ngủ được, cho nên hiện giờ có chút đau họng đau lưng....".

Mấy người lớn trong họ lúc này đều đã phản ứng lại, dì Hai mỉm cười nhìn Hà Ngưu Ngưu đầy ẩn ý. ​​"Không trách Đại Ngưu phải nói dối, hóa ra là xấu hổ...".

"Không sao đâu... Đại Ngưu à, bây giờ chúng ta đã là người lớn rồi..."

"Đừng quấy rầy tình yêu của đôi bạn trẻ này nữa..."

"Đúng vậy...". Dì Ba nói rồi đi qua dìu bà nội. "Bà ơi, đưa tất cả những thứ mang sang tặng cho Đại Ngưu đi, sau đó chờ ngày khác chúng ta hãy quay lại, con nghĩ chờ một thời gian nữa thôi, chắc chắn bà có thể ôm chắt của mình rồi...".

Bà nội rất vui khi nghe điều này, sau đó liên tục gật đầu.

Đại Ngưu ngơ ngác không hiểu gì, không biết tại sao hai người lại đột nhiên vui vẻ như vậy, nhưng cậu vẫn đưa tay lễ phép nhận quà của dì và anh họ tặng, là hai miếng vải hoa cùng một giỏ trứng ngỗng.

Trước khi rời đi, bà nội mỉm cười trừng mắt nhìn Hà Ngưu Ngưu. “Bé con... mau cầm đi, thời gian này nên ăn nhiều thịt vào... hơn nữa đừng chỉ để dành số trứng ngỗng đó cho cô dâu mới kia... Con cũng phải tự mình bồi bổ nhiều vào...".

"Dạ... vâng vâng...". Hà Ngưu Ngưu ngoan ngoãn đáp ứng bà nội, nhưng trong lòng đang nghĩ mình cũng đâu bị bệnh, tại sao bà nội lại nói cậu nên ăn nhiều thịt?

Thở phào một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi tim cậu gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu nhanh chóng đóng cổng lại, ôm trứng ngỗng và vải hoa chạy vào nhà, thấy Khúc Phi chuẩn bị xuống giường, cậu liền nhanh chóng đi tới giúp hắn rời giường, tôn sùng như một vị tôn phật, cậu cảm động đến suýt bật khóc nói cảm ơn. "Khúc Phi, cảm ơn anh. Nếu không phải vừa rồi có anh, có lẽ bí mật đã bị lộ rồi...".

Khúc Phi liếc mắt nhìn nhóc ngốc nghếch trước mặt rồi nói. “Là em làm ầm ĩ, suýt chút nữa không đánh mà khai".

Hà Ngưu Ngưu vẫn đang đắm chìm trong niềm vui cho nên không phát hiện điều gì lạ thường, nghe Khúc Phi nói như vậy, cậu cũng không có không vui chút nào. “Muốn ăn trứng ngỗng không? Dì vừa gửi tới, tôi nấu cho anh ăn.”

Khúc Phi cười nói. "Bà nội em vừa rời đi, dặn em giữ lại để bồi bổ cơ thể...".

"Không, không, anh ăn đi...". Hạ Ngưu Ngưu xua xua tay nói. "Sức khỏe của tôi rất tốt, tôi không cần phải bồi bổ gì đó đâu...".

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Ngưu Ngưu, Khúc Phi đưa mặt mình ra trước mặt cậu. "Hà Ngưu Ngưu, em thật sự không sao chứ? Em không hiểu hay giả vờ không hiểu?".

"Tôi thật sự không hiểu cái gì, lại giả vờ không hiểu là sao?". Khuôn mặt Hà Ngưu Ngưu vô cùng ngây thơ vô tội.

"Em không lẽ nào...". Khúc Phi mở to mắt, hắn nhìn Hà Ngưu Ngưu với vẻ mặt không thể tin được.

Khuôn mặt cậu hoàn toàn mờ mịt, khiến hắn thực sự tin rằng cậu nhóc này căn bản là một bé xử nam, nhưng vấn đề là nhóc này đã hai mươi sáu tuổi, người cũng đã sớm trưởng thành, chẳng lẽ lớn thế này rồi mà không hiểu một chút gì về tình cảm nam nữ sao?

Khúc Phi có chút tò mò, không nhịn được dò hỏi. “Ngưu Ngưu, em có biết tại sao khi nghe tôi nói mình bị đau lưng thì bà nội và các cô của em lại vui vẻ như vậy không?”.

Hà Ngưu Ngưu ngơ ngác lắc đầu.

Lúc này Khúc Phi vui vẻ hỏi. "Em cái gì cũng không biết, lần đầu gặp mặt sao lại dám lén hôn tôi?".

Hà Ngưu Ngưu không ngờ Khúc Phi lại đột nhiên nhắc đến chuyện lúc trước, mặt lập tức đỏ bừng. “À, đó là bởi vì trước đây khi người trong làng kết hôn, thôn dân đều sẽ trêu chọc người đàn ông đó như vậy trước khi họ bước vào phòng tân hôn...".

"Phụt...". Khúc Phi không nhịn được cười. "Vậy em cho rằng nam nữ cứ ngủ chung giường là sẽ có con à?".

Hà Ngưu Ngưu nhìn Khúc Phi với vẻ mặt khó hiểu rồi nói. "Không phải sao?".

Khuất Phi không khỏi vươn tay ra, huých vào háng cậu một cái, không nhẹ cũng không nặng.

Đột nhiên thấy Hà Ngưu Ngưu nhảy lên như một cái lò xo, lập tức che giữa hai chân mình lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt kinh ngạc. “Anh, anh làm gì vậy…”.

Khúc Phi buồn cười nhìn phản ứng của Hà Ngưu Ngưu. “Bé Ngưu Ngưu ngốc nghếch, có phải em cho rằng nơi đó chỉ là để đi tiểu phải không?".

Hà Ngưu Ngưu nhìn trên mặt Khúc Phi nở nụ cười, tuy rằng hắn vẫn vô cùng xinh đẹp, nhưng không biết tại sao cậu lại cảm thấy nụ cười đó có chút ác ý.

Trực giác mách bảo cậu, trong tình huống này tốt nhất nên tránh xa hắn ra. "Tôi, tôi đi nấu cơm đây...".

Cậu vội vàng quay người bước ra khỏi phòng, bắt đầu chuyên tâm nhóm bếp nấu cơm.

Chân của Khúc Phi không còn bị trói bằng xích sắt nữa nên hắn theo Hà Ngưu Ngưu ra khỏi phòng.

Trong nhà chỉ có hai gian, một gian là phòng ngủ, gian còn lại là nhà bếp bằng đất, mặc dù sân không nhỏ nhưng có chuồng lợn, chuồng gà.

Hắn không hiểu tại sao bọn họ có thể sống được ở một nơi chật hẹp và đơn giản như vậy?

Bản thân Khúc Phi cũng cảm thấy không thể tin được rằng chính mình đã sống ở nơi này nhiều ngày đến như thế.

Khúc Phi vừa bóc vỏ ngô vừa tự cười giễu.

Sau khi cơm chín, Hà Ngưu Ngưu gắp ngô ra rồi đặt vào cùng với đĩa trứng ngỗng, sau đó bưng lên nhà thì thấy Khúc Phi đang nằm trên giường trong phòng ngủ.

“Hôm nay em có đi làm ruộng không?". Trong khi nhai bắp ngô, Khúc Phi hỏi Hà Ngưu Ngưu.

"Ừ, ngoài đồng vẫn còn một số ngô đã được thu hoạch, nếu chậm trễ, ngô sẽ già và không còn ngon nữa....". Hà Ngưu Ngưu gật đầu, gặm hai miếng ngô lớn, sau đó vội vàng xỏ giày, cầm cuốc lên. “Tôi đi đây. Hôm nay tất cả là nhờ có anh. Nếu không, bí mật có thể đã bị bại lộ rồi. Đợi tôi về sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh.”

Hà Ngưu Nữu ra ngoài làm việc, Khúc Phi không có việc gì làm.

Khi cậu trở về, mồ hôi đầm đìa, thò đầu vào phòng nhìn Khúc Phi đang nằm duỗi dài trên giường, mỉm cười làm lộ ra hàm răng trắng ngần. “Tôi về hơi muộn, chắc anh đói rồi phải không? Tôi đi hầm thịt cho anh ăn…”.

Chẳng mất bao lâu, bữa trưa hôm nay đã được Hà Ngưu Ngưu dọn ra, cậu làm một tô thịt lợn kho cùng với rau rừng trên núi rất hiếm, phải nói là hương vị cực kỳ ngon, thịt kho béo nhưng không ngậy, tan ngay trong miệng.

Tâm trạng Hà Ngưu Ngưu rất tốt, từ khi trở về vẫn luôn mím môi mỉm cười, Khúc Phi nhịn không được hỏi cậu. "Sao vậy? Hôm nay vui như vậy?".

Nghe Khúc Phi nói, Hà Ngưu Ngưu càng vui vẻ hơn, cười toe toét khoe khoang. "Sản lượng ngô năm nay tốt hơn những năm trước, sau khi để lại một phần trong nhà sử dụng, chúng ta có thể mang bán nhiều một ít... khoảng chừng năm sáu trăm nhân dân tệ...”.

Khúc Phi lớn lên ở thành phố, không có khái niệm về mùa màng, nhưng hắn vẫn có khái niệm về tiền bạc, trong mắt hắn, năm trăm nhân dân tệ thực sự không nhiều, thậm chí nó còn không đáng giá, chỉ là tiền uống một ly rượu trong quán bar, nhưng ngược lại, Hà Ngưu Ngưu phải làm việc cật lực mấy tháng trời mới kiếm được số tiền này, nhìn khuôn mặt ngây thơ của cậu mang theo nụ cười ngốc nghếch, hắn không muốn dội nước lạnh lên cậu nhóc, chỉ có thể giả vờ kinh ngạc cười cười theo cậu. “Thật tuyệt, có thể bán được nhiều tiền như vậy sao?".

"Ừm...". Hà Ngưu Ngưu vội vàng gật đầu, sau đó giơ tay gãi đầu. "... Anh có muốn thứ gì không? Ở đây cái gì cũng không có... nhưng lát nữa tôi vào trấn bán nông sản, tôi sẽ mua cho anh...".

Khúc Phi giả vờ khó xử, suy nghĩ một chút. "Tôi vẫn chưa nghĩ ra, khi nào nghĩ ra rồi tôi sẽ nói với em, được chứ?".

“Được”. Trong miệng Hạ Ngưu Ngưu nhét đầy bánh bao, khó khăn nuốt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen thâm thúy của hắn, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. “Vậy khi nào anh nhớ ra thì phải nói cho tôi biết.”

Khúc Phi đưa tay lên, gắp một miếng thịt kho tầu nhét vào miệng Hà Ngưu Ngưu. “Tôi biết rồi, chúng ta ăn nhanh nào…”.

Hà Ngưu Ngưu nhai một lúc lâu mới chịu nuốt miếng thịt trong miệng xuống, quả thực rất thơm, sau đó chậm rãi ăn thêm phần rau dại trộn thì cảm thấy đã hơi no.

Ăn xong cậu lặng lẽ dọn bát đĩa như thường lệ.

Bởi vì vừa trở về liền vội vàng nấu cơm, Hà Ngưu Ngưu vẫn chưa có thời gian đi tắm, cậu đã thu hoạch ngô cả một ngày, sợ rằng Khúc Phi sẽ không thích, cho nên sau khi dọn bát đĩa xong, cậu lặng lẽ xách xô đi tắm.

Khúc Phi nghe thấy tiếng nước ngoài cửa sổ, nhìn thấy Hà Ngưu Ngưu đang cúi xuống giếng lấy nước, ban đêm tiết trời đã hơi lạnh, nước giếng cũng lạnh lẽo, mặc dù sức khỏe tốt, nhưng với nhiệt độ bên ngoài, cậu lại đổ mồ hôi suốt một ngày nữa, cho nên hắn lo lắng nếu tắm nước lạnh thì cậu sẽ bị cảm.

"Này, Ngưu Ngưu, vào trong tắm rửa đi, đun thêm chút nước nóng nữa."

Hà Ngưu Ngưu vừa đổ đầy một xô nước, đúng lúc này, cậu nghe thấy Khúc Phi nói, liền đứng thẳng người, quay đầu nhìn hắn qua cửa sổ, ngoan ngoãn nói. “Được.”

Sau đó xách thùng nước vào nhà.

Trong bếp lò vẫn còn vài tia lửa nên cậu cho thêm một nắm cỏ khô vào, lửa nhanh chóng bùng lên, Hà Ngưu Ngưu đun nước bằng nồi sắt cho nên rất nhanh, cởi quần áo trong phòng khách, dùng khăn nhúng vào nước ấm bắt đầu lau người.

Sinh hoạt trong vòng luẩn quẩn kia, Khúc Phi dần dần nảy sinh chút hứng thú với đàn ông, mặc dù không thích đàn ông bằng phụ nữ, thi thoảng hắn cũng chi ra một số tiền để chơi đùa với vài thanh niên trẻ tuổi, nhưng hầu hết đều có dáng vẻ xinh đẹp làn da trắng trẻo, còn đối với một người ngăm đen lại ở bẩn như Hà Ngưu Ngưu chắc chắn không nằm trong phạm vi để mắt của hắn.

Nhưng không biết có phải vì khoảng thời gian này hắn đã lâu chưa xả hay không, mà hiện giờ chỉ nhìn Hà Ngưu Ngưu trần truồng ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong phòng khách, dùng khăn tắm để lau mình...

Bởi vì quanh năm không tiếp xúc với ánh nắng mặt trời cho nên cặp mông căng tròn trắng nõn có chút chói mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau