Chương 14 : Không Muốn Buông Tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khúc Phi mở mắt, mỉm cười với cậu. "Không làm, hôm nay em đã đi cả một ngày đường, rất mệt mỏi rồi."

"A..." Hà Ngưu Ngưu đáp lại, liền cảm giác cánh tay đang ôm mình lại siết chặt hơn một chút, Khúc Phi đưa tay xoa đầu của cậu. "Ngủ đi, nghỉ ngơi sớm một chút..."

"Ừm..." Hà Ngưu Ngưu dụi đầu vào ngực Khúc Phi rồi dán má mình lên đó, chỉ cảm thấy lồng ngực trước mặt vừa rắn chắc lại ấm áp.

Đi đường nhiều như vậy thật sự mệt mỏi, cho nên không lâu sau cậu liền ngủ thiếp đi.

Trong bóng tối, Khúc Phi mở mắt, nhìn gương mặt ngủ say trong ngực mình, lúc này mới phát hiện ra lông mi của Hà Ngưu Ngưu vốn cũng không ngắn, vừa dày vừa đen, đôi môi mỏng hé mở, hô hấp nhè nhẹ, dáng vẻ cực kỳ điềm tĩnh.

Sau khi tính toán cẩn thận, hắn đã sống ở đây hơn hai tháng, mặc dù cuộc sống hàng ngày rất thoải mái, hắn cũng rất thích ở bên Hà Ngưu Ngưu, nhưng tóm lại đó không phải là biện pháp lâu dài, niềm vui duy nhất mỗi ngày chính là trêu chọc Hà Ngưu Ngưu, hiện giờ đã lâu như vậy rồi... Tuy rằng bản thân đối với Hà Ngưu Ngưu không một chút phiền chán, nhưng cuối cùng vẫn là cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống đơn điệu và đơn giản như này...

Kể từ ngày đó, Khúc Phi bắt đầu cảm thấy rầu rĩ không vui, Hà Ngưu Ngưu mặc dù phản ứng chậm, nhưng bởi vì quan hệ của hai người thân mật như vậy, cho nên rất nhanh cũng phát hiện ra tâm trạng chán nản của hắn.

"Khúc Phi... Anh gần đây làm sao..." Sau khi cơm nước xong xuôi, Hà Ngưu Ngưu cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn.

Khúc Phi uể oải nhìn cậu một cái, đem bát cơm trong tay buông xuống. "Không có gì..."

"Khẳng, khẳng định là có..." Thấy Khúc Phi nói như vậy, Hà Ngưu Ngưu càng cảm thấy kiên định với ý nghĩ trong lòng mình. "Khúc Phi, đến cùng là làm sao..."

Trong lòng Khúc Phi ngứa ngáy, liếc mắt nhìn Hà Ngưu Ngưu một chút. "Ngưu Ngưu, khoảng thời gian này em thường xuyên ra ngoài trồng trọt, tôi ở nhà một mình với lũ heo và lũ gà đó, rất chán..."

"A..." Hà Ngưu Ngưu cúi đầu như cũ, suy nghĩ một chút, Khúc Phi mỗi ngày ở trong nhà, bởi vì sợ bị thôn dân phát hiện cho nên cũng không dám ra ngoài, xác thực cũng sẽ nhàm chán, cậu liền mở miệng thử thăm dò. "Vậy làm sao bây giờ... Nếu không ngày mai em sẽ không đi ra ruộng làm việc nữa... Ở nhà cùng anh?"

Khúc Phi đưa tay nhéo chiếc cằm nhọn của Hà Ngưu Ngưu, sau đó thuận tiện hướng lên trên thưởng thức lỗ tai mềm mại của cậu. "Tôi ngược lại là muốn em ở cùng tôi, thế nhưng em còn phải làm ruộng, em có thể mỗi ngày ở nhà cùng tôi sao?"

"...". Hà Ngưu Ngưu mím môi không nói lời nào, nếu như không đi trồng trọt thì không có thu hoạch, không có thu hoạch thì không có cơm ăn, không có cơm ăn Khúc Phi cùng bà nội phải đói bụng, tuyệt đối không thể được, nhưng cậu cũng không muốn Khúc Phi không vui, trong lòng xoắn xuýt hồi lâu, chỉ có thể nhìn Khúc Phi hỏi dò. "Vậy, vậy trước kia thời gian anh ở nhà của mình thì làm những gì?"

Khúc Phi liếc mắt nhìn Hà Ngưu Ngưu, vô tình cố ý nói. "Trước đó, lúc ở nhà không có việc gì thì tôi thường chơi điện thoại và máy tính..."

"Máy tính? Điện thoại?" Hà Ngưu Ngưu cau mày, vẻ mặt có chút lo lắng. "Vậy, vậy những thứ đó hẳn là rất đắt tiền... Tiền bán ngô em đã mang đi trả một phần nợ rồi, nếu không đợi đến khi thu hoạch lúa mì..."

Lời còn chưa nói hết, Khúc Phi liền xua tay. "Tôi chỉ nói một chút mà thôi, cho dù sau khi mua trở lại thì chưa chắc đã có tín hiệu, không có mạng thì điện thoại cùng máy tính căn bản cũng vô dụng."

"Ồ..." Hà Ngưu Ngưu ngơ ngác đáp lại, mặc dù Khuất Phi nói không muốn, nhưng trong lòng của cậu luôn cảm thấy khó chịu, cậu chỉ muốn khiến Khúc Phi ở tại nơi đây có thể hài lòng một chút, vắt hết óc nghĩ một hồi lâu. "Nếu không chúng ta đi mua cái TV đi..."

"TV?" Khúc Phi nhướng mày.

"Đúng vậy" Hà Ngưu Ngưu liền vội vàng gật đầu. "Nhà trưởng thôn gần đây có một cái TV mới, lúc đó em nhớ chú ấy từng nói, mua một chiếc mất hơn ngàn tệ... Nếu có TV thì anh ở nhà xem sẽ không thấy nhàm chán như vậy nữa."

Khúc Phi nhìn vẻ mặt ngây thơ của Hà Ngưu Ngưu, muốn nói cho cậu rằng mua TV cũng không có nghĩa là có thể xem nhiều chương trình khác nhau, không có truyền hình cáp, không có internet, coi như mua TV cũng vô dụng, nhưng nghĩ đến quyết định trong lòng thì khi nói ra vẫn là đổi miệng. "Thế nhưng không phải em đã đem tiền tiết kiệm và tiền bán ngô đi trả nợ rồi sao? Lấy tiền đâu ra để mua TV?"

Hà Ngưu Ngưu suy nghĩ một chút, nhẫn tâm nói. "Em, em có thể đem heo đi bán..."

Ở nông thôn, thứ đáng giá nhất chính là những gia súc được nuôi trong nhà, trước đó heo mẹ trong nhà sinh được tám con heo con, thế nhưng lúc đó cậu cực kỳ cao hứng nên bán năm con lưu lại ba con, khi Khúc Phi lần đầu tới nơi đây, anh muốn ăn thịt nên đã giết một con, hiện tại heo con nuôi đều đã không sai biệt lắm, gần như đã lớn, mặc dù còn vài ngày nữa mới bán được, hơn nữa nếu bây giờ bán đi thì chắc chắn cũng sẽ không lãi được nhiều, tuy rằng cậu đau lòng nhưng vẫn muốn mua một chiếc TV về nhà, để Khúc Phi ở nhà một mình thì sẽ không nhàm chán nữa.

Sau khi nói như vậy, Hà Ngưu Ngưu lại thuê một chuyến xe bò của chú Vương, vội vàng đem một con lợn vào trong trấn bán, lần này vận khí không tốt như trước đó khi bán ngô, vốn dĩ heo nuôi trong nhà không thể nặng cân bằng heo được cho ăn cám tăng trọng, một trăm cân có giá hơn bảy trăm đồng, con heo của nhà cậu lại chưa trưởng thành, nhưng cũng được hơn một trăm cân, cho nên bán được một ngàn một trăm tệ.

Cầm tiền trong tay, Hà Ngưu Ngưu suy nghĩ một chút, mặc dù bán được ít tiền hơn, nhưng hẳn là có thể mua được một chiếc TV, nghĩ đến việc đã kiếm được tiền mua TV, cậu liền cao hứng muốn bay lên, dường như tâm trạng đang vui vẻ cho nên cảm thấy con đường uốn lượn dài thườn thượt quay về thôn cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Trở lại nhà, cẩn thận từng li từng tí đem hơn một ngàn tệ xếp lại, cất vào hộp sắt nhỏ trong tủ quần áo, thầm nghĩ chờ bận rộn hết vụ mùa này liền đi trấn trên mua TV về.

Mặc dù heo trong nhà nuôi đã giảm bớt đi, nhưng Hà Ngưu Ngưu vẫn cảm thấy vui vẻ như cũ, khoảng thời gian này cảm xúc của Khúc Phi cũng tăng vọt, dường như mỗi đêm đi ngủ đều quấn lấy cậu cho tới khi bình minh, mặc dù ban ngày cậu thường xuyên cảm thấy mệt rã rời vì ban đêm không được nghỉ ngơi tốt, nhưng cảm giác này thật sự là cực kỳ hạnh phúc.

Hôm nay, Hà Ngưu Ngưu giống như mọi ngày xuống ruộng trồng trọt, ngoài ý muốn là cậu lại bắt được một con thỏ hoang, cảm thấy rằng có thể mang về cho Khúc Phi giải buồn, liền không nghĩ nhiều nữa lập tức ôm lấy con thỏ từ xa chạy về nhà.

"Khúc Phi, Khúc Phi... Nhìn xem, em bắt được một con thỏ..."

Cậu hưng phấn bước vào nhà, nhưng lại không thấy bóng dáng của Khúc Phi. "Khúc Phi... Khúc Phi..."

Bầu trời có chút âm u, trong nhà cũng tối tăm, sau khi bước vào buồng trong thì không thấy Khúc Phi ở trên giường, cậu liền đi một vòng quanh căn nhà vốn cũng không lớn nhưng cũng không tìm thấy anh, sau đó đi ra ngoài sân, tới chuồng heo cùng nhà xí bên trong nhìn một chút, cũng chẳng thấy thân ảnh kia đâu, không khỏi nghi hoặc.

Thầm nghĩ, sẽ không phải là do quá nhàm chán cho nên anh ra ngoài sau đó lên núi rồi, sợ Khúc Phi lên núi xảy ra chuyện gì nguy hiểm, cậu lập tức bỏ con thỏ vào trong giỏ tre rồi ra cửa đi lên núi tìm kiếm.

Lên núi, đi đi lại lại tìm vài vòng, cũng không nhìn thấy Khúc Phi, lại tìm từ đầu thôn tới cuối thôn, đợi đến khi trời tối đen cậu cũng không tìm được người, lúc này Hà Ngưu Ngưu thật sự lo lắng, đang yên đang lành Khúc Phi còn có thể đột nhiên biến mất hay sao?

Bỗng dưng nhớ ra cái gì đó, Hà Ngưu Ngưu co cẳng hướng về phía nhà mình mà chạy, sau khi vào phòng liền quỳ xuống trên mặt đất, móc ra hộp sắt dưới tủ quần áo, mở ra xem, trước đó vốn dĩ còn có một xấp nhỏ tiền bán heo, hiện tại chỉ còn lại mấy tờ, số tiền khác đều chẳng biết là đã đi đâu.

Lúc này, cậu mới bất tri bất giác phản ứng lại, Khúc Phi đã cầm tiền định mua TV rời khỏi nơi này...

Cứ như vậy, Hà Ngưu Ngưu ngồi dưới đất nhìn hộp sắt trống rỗng một hồi lâu, sau khi cùng Khúc Phi ngày đêm ở chung lâu như vậy, cậu đã sớm đem Khúc Phi trở thành người thân cận nhất của mình, cũng đã thật lâu rồi cậu không có nghĩ đến vấn đề Khúc Phi sẽ chạy trốn nữa, cậu chỉ muốn cố gắng làm việc chăm chỉ, kiếm nhiều tiền, để mang lại cuộc sống tốt hơn cho Khúc Phi và bà nội... Mà bây giờ Khúc Phi lại rời đi, cậu mất đi Khúc Phi, cũng mất đi nàng dâu, căn nhà đơn sơ lại chỉ còn duy nhất một mình một người...

Ngồi một hồi lâu, Hà Ngưu Ngưu mới giơ tay lên dùng tay áo cọ xát đôi mắt đỏ hoe của mình, hít mũi một cái, quay người chạy tới hướng đầu thôn, cậu nghĩ có lẽ Khúc Phi không đành lòng bỏ cậu lại một mình cho nên biết đâu khi đi được nửa đường thì anh sẽ quay trở lại. Suy cho cùng, cậu cảm thấy, mình đã thích Khúc Phi nhiều như vậy, Khúc Phi hẳn là cũng thích cậu mà, nếu không anh sẽ không đối xử tốt với cậu như thế, còn hôn cậu... Còn làm những việc mà chỉ có người anh thích nhất mới làm...

Thời tiết u ám, trời bắt đầu mưa xuống, Hà Ngưu Ngưu cũng chẳng để ý, chạy về phía đầu thôn, cậu nhìn chằm chằm con đường núi quanh co trước mặt bằng đôi mắt đỏ ngầu, một lúc lâu sau rốt cuộc cũng nhìn thấy một điểm đen từ rất xa đang càng ngày càng tới gần, cậu mừng rỡ như điên, vội vàng nhanh chân chạy đến, chạy một hồi lâu, do không kịp thở khiến cậu hụt hơi, sau đó cậu mới nhìn rõ ràng điểm đen từ xa đang dần đến gần chính là chú Vương đang lái xe bò.

Sau khi nhìn rõ người đến là ai, một tia hy vọng cuối cùng của Hà Ngưu Ngưu đã tan thành mây khói, đôi vai vốn dĩ vẫn luôn căng thẳng của cậu nhanh chóng chán nản mà buông thõng, chú Vương đánh xe bò chậm rãi đi tới gần, nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Hà Ngưu Ngưu không khỏi hỏi thăm. "Đại Ngưu làm sao thế? Muốn đi vào trong trấn?"

Hà Ngưu Ngưu mím môi một cái, nhìn chú. "Chú, chú lại vào trong trấn à?"

"Đúng vậy" Chú Vương vui sướng hài lòng nói. "Là một người đến từ thành phố, dáng dấp rất đẹp, nói là đến trong thôn điều tra nghiên cứu hiện giờ không thể không quay về, muốn chú đem cậu ta đưa ra khỏi núi, cậu ta đưa cho chú một trăm tệ, thật sự rất hào phóng..."

Hà Ngưu Ngưu gần như có thể khẳng định đó là Khúc Phi. "Người, người đó đến tìm chú lúc nào..."

"Sáng sớm đã đến, chú đem cậu ta đưa đến trấn thì dùng tiền của cậu ta đi mua một bình rượu ngon..." Chú Vương còn cố ý nhấc bầu rượu lên cho Hà Ngưu Ngưu nhìn. "Thế nào? Gọi nàng dâu của cháu cùng tới nhà chú uống hai chén?"

Nghe chú Vương nhắc đến Khúc Phi, trong lòng Hà Ngưu Ngưu không khỏi cảm thấy đau xót. "Không được..."

Dừng một chút, vẫn là chưa từ bỏ ý định liền tiếp tục hỏi. "Người đó đến trấn trên rồi sau đó cứ như vậy mà đi?"

"Ừm, đúng vậy, cậu ta đi lên trấn trên thì hỏi người qua đường phương hướng nhà ga rồi rời đi... Có chuyện gì vậy? Đại Ngưu biết người đó sao?"

Hà Ngưu Ngưu lắc đầu, cúi đầu nói. "Không, cháu không biết, chỉ là tò mò thôi..."

Quay người liền chạy đi.

Cậu sợ chú Vương nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi của mình, cậu không hiểu nhiều về tình cảm, chỉ biết rằng bà nội và Khúc Phi là những người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, Khúc Phi vui vẻ thì cậu liền cảm thấy vui vẻ, Khúc Phi khổ sở cậu cũng sẽ thấy khổ sở theo...

Cậu vui khi Khúc Phi chạm vào mình, thích Khúc Phi buồn nôn hề hề gọi cậu "Tiểu Ngưu Ngưu", thích mỗi đêm dán lên lồng ngực của Khúc Phi chìm vào giấc ngủ, cậu biết lúc đầu Khúc Phi là không nguyện ý, cũng biết mình làm như vậy là không đúng, cậu không có tư cách để hạn chế tự do của anh, cậu đã từng nghĩ rằng, chờ qua một thời gian ngắn nữa, cậu sẽ chậm rãi giải thích cùng bà nội, để bà nội cùng thôn dân biết chân tướng sự thật, sau đó đưa Khúc Phi rời khỏi nơi này...

Chỉ là càng ở bên Khúc Phi lâu, thời gian chung đụng càng dài, cậu càng không thể buông tay... Cậu thích cảm giác gắn bó và không muốn xa rời kia...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau