Chương 16 : Có Phải Anh Không Thương Em Nữa Không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vừa định rời khỏi, lại nhìn thấy một đám người mặc âu phục giày da bước ra khỏi công ty, người được che chắn rầm rộ ở giữa chính là Khúc Phi, lúc này trên người mặc một bộ vest được cắt may tỉ mỉ, mái tóc đã được cắt ngắn hơn rất nhiều, đem toàn bộ khuôn mặt đều lộ ra, vừa tinh xảo vừa tuấn tú.

Hà Ngưu Ngưu đột nhiên trở nên tỉnh táo, lập tức chạy tới, hô lên. "Khúc Phi Khúc Phi"

Dường như nhân viên bảo vệ không ngờ rằng, dưới tình huống như vậy mà đột nhiên lại có người xông vào, thậm chí còn không kịp phản ứng thì Hà Ngưu Ngưu đã bắt lấy cánh tay của Khúc Phi, cao hứng bừng bừng, "Khúc, Khúc Phi..."

Khúc Phi đang định khom lưng tiến vào trong xe, nhìn thấy Hà Ngưu Ngưu đã hai tháng hơn không gặp thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, sắc mặt bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, giả vờ như không nhận ra cậu, "Tôi không quen cậu."

Hà Ngưu Ngưu đã từng nghĩ tới rất nhiều tình huống khi gặp lại Khúc Phi, chỉ có cảnh tượng lúc này là cậu chưa hề nghĩ tới, trong nháy mắt cũng có chút không biết phải làm sao, "Em, em là Hà Ngưu Ngưu... Chúng ta ở trong thôn..."

Khúc Phi lại không hề nhìn cậu, cau mày liếc mắt nhìn sang bảo vệ, bảo vệ liền vội vàng tiến lên, vừa lôi vừa kéo mang cậu rời khỏi, cũng không biết là ai đã mạnh mẽ đạp vào bụng của cậu một đạp, cậu lập tức đau tới mức thở hổn hển, không có ý định giãy dụa nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Khúc Phi vẻ mặt lạnh lùng tiến vào trong xe, ô tô khởi động, dần dần biến mất khỏi tầm mắt của cậu.

Sau đó, Hà Ngưu Ngưu vành mắt sưng đỏ bị mấy người nhân viên bảo vệ giống như là ném rác, ném ra lề đường, những người đó nhìn thấy cậu mặc quần áo tồi tàn, cũ nát, cho rằng cậu là ăn xin đầu óc lại có vấn đề, cho nên cũng không tiếp tục truy cứu, chỉ cảnh cáo cậu vài câu rồi rời đi.

Hà Ngưu Ngưu ngồi đó, mấy ngày nay liên tục ngồi xe, màn trời chiếu đất, giữa trưa lại không ăn gì, dạ dày vốn trống rỗng khó chịu, lại bị hung ác đạp một cái như vậy, lúc này chỉ cảm thấy dạ dày dường như đang đảo lộn trong bụng, cậu đưa tay che lấy phần bụng bị đạp của mình, mất một lúc lâu cơn đau mới bình ổn lại.

Chậm rãi bò lên, nhìn thấy túi hành lý cũng rơi cách đó không xa, những đồ vật bên trong mà cậu mang theo rơi lả tả trên mặt đất, cứ như vậy ôm bụng khom người, đem bọc hành lý nhặt lên, sau đó từng bước từng bước khó khăn nhặt tất cả đồ vật vương vãi rồi nhét vào trong bọc.

Người xung quanh đều nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc hoặc là trào phúng, khiến trên mặt Hà Ngưu Ngưu có chút nóng lên, vụng về khoác chiếc túi rách rưới trên lưng, chán nản rời đi.

Cậu khom lưng cõng túi hành lý nhanh chóng bước trên đường cái xe cộ qua lại, chỉ cần nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Khúc Phi nhìn mình vừa rồi, lập tức cảm thấy vô cùng khó chịu, không biết tại sao rõ ràng là Khúc Phi có quen cậu, nhưng bộ dáng lại giả vờ như không biết, bọn họ rõ ràng sớm chiều ở chung nhiều ngày như vậy, còn làm một số chuyện so với người khác còn thân mật hơn, vậy tại sao lại phải tìm người đem cậu đuổi đi...

Cố gắng kìm nén để nước mắt không rơi xuống, mặc dù đây mới là ngày đầu tiên vào thành phố, nhưng cậu chỉ muốn về nhà.

Đi lang thang hồi lâu, Hà Ngưu Ngưu cũng không biết phải đi đâu, ủ rũ mà nghĩ, nếu Khúc Phi giả vờ như không quen biết mình vậy thì lại đi tìm anh cũng không có tác dụng gì, nghĩ tới ánh mắt xa cách và lạnh lùng của Khúc Phi vừa rồi, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu muốn mạng.

Nhìn sắc trời dần dần tối sầm, một ngày không đàng hoàng ăn cơm bụng cũng đói cồn cào lên, trước tiên chỉ có thể kiếm một nơi nhét đầy bụng, sau đó chịu đựng ngủ một đêm, đợi đến ngày hôm sau lại tính tiếp...

Vốn định tùy tiện mua cái bánh bao để lót bụng, kết quả là đi dọc đường đều không có nhìn thấy một người bán hàng rong nào, tuy rằng ven đường có không ít tiệm ăn, nhưng những cửa hàng mặt tiền đèn đuốc sáng trưng thoạt nhìn trông có vẻ rất đắt tiền, lúc đầu đến thành phố này một chuyến đã mất gần một ngàn đồng tiền xe, hiện tại trong tay cậu chỉ có hơn ba ngàn, còn muốn lên kế hoạch cho sau này, cho nên chỉ có thể tiết kiệm hết mức có thể, một nơi cao cấp như thế cậu cũng không dám bước vào nửa bước.

Lang thang trên đường rất lâu, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng cũng tìm được một quán nhỏ bán hoành thánh ở gần công trường, nhìn rất đơn sơ, chỉ có hai cái bàn cùng mấy cái ghế nhựa, Hà Ngưu Ngưu đã đói tới mức ngực dán vào lưng, cảm thấy quán nhỏ như vậy chắc sẽ không đắt lắm, liền do dự đi lên trước, đối diện với ông chú trông tiệm hỏi, "Chú ơi, bao nhiêu tiền một bát hoành thánh?"

Ông chú liếc mắt nhìn Hà Ngưu Ngưu, hờ hững nói, "Chén nhỏ mười hai, chén lớn mười lăm."

Mặc dù Hà Ngưu Ngưu cảm thấy vẫn đắt như cũ, nhưng may mắn là còn trong phạm vi cậu có thể chịu đựng được, hơn nữa cậu thực sự quá đói quá mệt mỏi rồi, lập tức ngồi xuống, nén đau rồi thở dài kêu chén lớn.

Kết quả là khi hoành thánh được dọn lên, Hà Ngưu Ngưu nhìn thoáng qua, nhìn thấy chiếc bát này quả thực rất lớn, dùng thìa vớt lấy, phát hiện ra hoành thánh bên trong vốn không được mấy cái, hơn nữa còn cực kỳ nhỏ, chỉ có một chút như vậy căn bản không đủ cậu nhét kẽ răng.

Chỉ là Hà Ngưu Ngưu thực sự rất đói rồi, cũng không lo được cái gì nữa, cúi đầu bắt đầu buồn bực ăn, may mắn là mặc dù hoành thánh ít, nhưng vẫn là vừa được nấu ra, sau khi uống xong canh hoành thánh nóng hổi, khiến cái dạ dày khó chịu của cậu trở nên thoải mái hơn một chút, thân thể lạnh cóng cũng dần dần cảm thấy ấm áp.

Chén hoành thánh rất nhanh bị cậu ăn hết, vốn dĩ không đủ no bụng, chỉ là nghĩ tới giá cả, cuối cùng Hà Ngưu Ngưu vẫn là không định mua thêm một bát nữa, chỉ có thể mặt dạn mày dày xin ông chú bán hoành thánh thêm một bát nước canh, ngồi co ro trên chiếc ghế nhỏ, bưng bát, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.

Không biết có phải là do hơi nóng của hoành thánh xông vào mắt hay không, Hà Ngưu Ngưu chỉ cảm thấy mắt mình nóng bừng, nghĩ đến mình ở trong thành phố xa lạ không quen biết ai, tứ cố vô thân, cảm giác bị cô lập và bất lực khiến cậu trở nên luống cuống, mặc dù bà nội nói cậu đến thành phố tìm việc làm công, nhưng cậu cảm thấy nơi này không có cái gì tốt, đồ vật đắt như vậy, người cũng vừa lạnh lùng vừa hung dữ... Có lẽ bầu không khí ở trong thành phố chính là như thế, nếu không Khúc Phi rõ ràng vẫn luôn đối xử tốt với cậu như vậy, tại sao khi trở lại thành phố thì cũng thay đổi thành dáng vẻ mà cậu hoàn toàn không quen biết được chứ...

Hà Ngưu Ngưu chuyên chú uống canh, cũng không hề chú ý tới, ven đường có một chiếc xe thể thao xa hoa vùn vụt lao tới, sau khi đi ngang qua quán hoành thánh, đột nhiên chiếc xe thể thao kia lập tức phanh gấp lại, cửa xe mở ra, người đàn ông vóc dáng cao lớn mặc âu phục giày da từ trên xe bước xuống, không phải ai khác chính là Khúc Phi vừa rồi còn giả vờ không quen biết Hà Ngưu Ngưu.

Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú tràn đầy sự vội vàng, từ sau lưng Hà Ngưu bước nhanh đi tới, Hà Ngưu Ngưu vẫn như cũ không phát giác ra một chút nào, đột nhiên một cánh tay mạnh mẽ duỗi ra kéo cậu lên, giọng nói đau lòng gọi, "Ngưu Ngưu..."

Hà Ngưu Ngưu ngẩn người nhìn Khúc Phi đột nhiên xuất hiện trước mắt, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, "Khúc, Khúc Phi..."

Hà Ngưu Ngưu cho rằng sẽ không còn được gặp lại Khúc Phi, cảm xúc bấy lâu nay vẫn luôn kìm nén rốt cuộc không khống chế được nữa, trong nháy mắt hai hốc mắt liền đỏ bừng, cũng ngăn không nổi nước mắt, lộp bộp rơi xuống, nhỏ giọng thút thít, "Tại sao anh phải giả vờ như không biết em... Anh vừa rồi còn hung dữ như vậy..."

Khúc Phi chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh của Hà Ngưu Ngưu, có chút đau lòng, "Vừa rồi tôi đang đón tiếp một khách hàng rất quan trọng, không thể có gì sai sót, em đột nhiên xông vào, cho nên tôi chỉ có thể giả vờ như không biết em, khách hàng vừa rời đi, tôi liền không ngừng chạy đi tìm em..." Vừa đưa tay lau đi những giọt nước mắt không cầm được của Hà Ngưu Ngưu, vừa dỗ dành nói, "Đừng khóc, ngoan... Có phải là rất sợ hay không... Không sao rồi, tôi ở đây..."

Hà Ngưu Ngưu lau nước mắt, nức nở một hồi lâu mới dần dần bình tĩnh trở lại, mang theo giọng mũi nồng đậm, khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt, mũi cũng đỏ rực, vô cùng đáng thương, "Khúc Phi, anh có phải không thích em nữa hay không... Tại sao anh lại rời đi... Anh có phải đột nhiên nhớ ra chuyện gì khẩn cấp hay không? Nhưng... Tại sao anh không nói với em một tiếng... Em tìm không thấy anh, rất đau lòng... Em còn tưởng rằng những gì trước đây anh nói đều là nói dối..."

Khúc Phi nhìn thấy bộ dáng này của Hà Ngưu Ngưu, chỉ cảm thấy vừa đáng yêu lại vừa đáng thương, dùng lực xoa đầu Hà Ngưu Ngưu, cũng không để ý đây là trên đường, cúi đầu hôn lên khuôn mặt ướt sũng, vẫn là giọng điệu ôn nhu dịu dàng như trước, "Đúng vậy, đột nhiên nhớ tới trong nhà có việc gấp, cho nên rời đi... Vậy tại sao em lại tới đây? Là tới tìm tôi sao?"

Khúc Phi chính miệng nói như vậy, Hà Ngưu Ngưu liền tin tưởng không chút nghi ngờ, mạnh mẽ gật đầu, vành mắt vẫn đỏ hoe, nước mắt vừa mới biến mất lại lần nữa dâng đầy hốc mắt, "Khúc Phi... Bà nội... Bà nội đi rồi... Mọi người đều rời đi... Chỉ để lại em một mình... Em đem heo bán, gà cũng bán, cầm tiền tới tìm anh..."

"Cái gì?" Khúc Phi nghe Hà Ngưu Ngưu nói thì rất kinh ngạc, sau đó trong lòng cảm thấy tràn đầy đau xót, không ngờ rằng bà lão trước đó còn rất khỏe mạnh  lại cứ như vậy mà đi, tuy rằng lúc còn ở trong nhà của Hà Ngưu Ngưu số lần cùng bà nội gặp mặt cũng không nhiều, nhưng mỗi lần gặp mặt bà đều sẽ cực kỳ quan tâm tới hắn, khi đó còn đưa cho hắn mặt dây chuyền bằng ngọc, mặc dù là ngọc chất lượng kém, nhưng sau khi hắn trở về vẫn luôn để ở trong nhà không nỡ ném đi, bà lão và Hà Ngưu Ngưu đều giống nhau, là người đơn thuần lại thiện lương như vậy...

Nghĩ đến Hà Ngưu Ngưu một thân một mình an táng bà nội qua đời, sau đó một người cô độc trong căn nhà trống rỗng, bộ dáng luống cuống... Hắn chỉ cảm thấy đau lòng, không nhịn được an ủi nói, " Ngưu Ngưu đừng buồn nữa, bà nội là người tốt như vậy, nhất định đã lên thiên đường hưởng phúc rồi, hiện tại em đã tìm được tôi, tôi nhất định sẽ không bao giờ để em một mình..."

Hà Ngưu Ngưu hít mũi một cái, bình tĩnh lại một chút, rầu rĩ đáp lời.

Đứng trên đường cái cũng không phải là nơi để nói chuyện, Khúc Phi trả tiền hoành thánh rồi nắm tay cậu dẫn vào chiếc xe thể thao đậu bên đường.

Đây là lần đầu tiên Hà Ngưu Ngưu ngồi xe thể thao, nhìn chiếc xe xa hoa, kinh ngạc tới mức ngồi cũng ngồi không yên, mở to mắt trái ngó ngó phải sờ sờ, cẩn thận từng li từng tí, bộ dáng chính là một tên nhà quê chính gốc.

Khúc Phi mỉm cười giúp cậu thắt dây an toàn, rồi lái xe về nhà.

Cậu mở lớn mắt nhìn Khúc Phi lái xe tiến vào một cái cổng sắt hình vòm lớn, rẽ vài vòng rồi dọc theo con đường hai bên đều là thảm cỏ xanh, sau đó liền tới cửa chính của một biệt thự xa hoa.

Hà Ngưu Ngưu còn cho rằng mình đang nằm mơ, mơ màng bị Khúc Phi mang ra khỏi xe, trực tiếp đi thẳng vào biệt thự, liền nhìn thấy đại sảnh sáng loáng hoa lệ trước mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hahau