|Special chapter| MUA VỢ 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngủ một giấc cảm giác đã tốt lên một chút.

 "Cả ngày ngoại trừ ăn chính là ngủ, em đều nhanh biến thành heo." 

Supachai Jaided nhíu mày không đồng ý nói:

 "Còn muốn thành heo ư, em xem, em hiện tại gầy đến nỗi chẳng biết thành ra bộ dáng gì nữa? Cho em ăn nhiều một chút cũng không chịu."

 "Không muốn ăn uống thôi."

Tấn Sinh vô lực cười cười, hắn cũng biết vì đứa con trong bụng cũng vì thân thể của chính mình mà nên ăn nhiều một chút, nhưng hắn lại ăn uống không vô.

 Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, nhưng vừa nhìn thấy, hắn liền cảm thấy giống như no rồi. 

"Ách. . . . . . Su, em không đói bụng." 

"Không được, không đói bụng cũng phải ăn."

 Supachai một phen ôm lấy hắn đi đến bên bàn. Hắn nói cái gì y cũng sẽ nhường hắn một chút, nhưng cứ để gầy đi như vậy, chẳng mấy chốc hắn cũng chỉ còn da bọc xương thôi.

 Bắt buộc hắn ăn vài thứ, đến khi nhìn hắn thật sự là ăn không vô mới ôm hắn quay về trên giường. 

★ ★ ★

 Càng gần thời kì sinh sản, bụng củaTấn Sinh càng lúc càng lớn, cuối cùng chỉ còn hơn một tháng, hắn ngay cả nằm đều nằm không được, chỉ có thể nửa nằm tựa đầu vào giường ngủ, hoàn hảo có Supachai ôm hắn, làm cho hắn thoải mái một chút. Ngày sinh càng lúc càng gần, tâm tình của hắn cũng bắt đầu biến đổi cùng lo âu. 

"Đang nghĩ ngợi gì đó? Mấy ngày này em cũng chưa nghỉ ngơi tốt."

Supachai thật sự nhịn không được, vốn y đã hỏi qua, nhưng Sinh không chịu nói, y cũng không truy vấn nữa, nhưng mấy ngày gần đây, hắn lo âu càng ngày càng nghiêm trọng . 

"Em có điểm sợ hãi." 

"Sợ cái gì?"

 "Sẽ rất đau đúng không?" 

Hắn nghe nói phụ nữ khi sinh con đều đau đến chết đi sống lại, kêu gào thảm thiết làm cho người ta nghe xong liền sợ hãi. 

"Chỉ đau một chút thôi, đừng sợ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh." 

Sinh liếc mắt nhìn hắn,

 "Anh bồi thì có ích lợi gì, người bị đau cũng không phải là anh." 

Bất quá, nghe y nói như vậy hắn cảm thấy trong lòng ấm áp, có chút an tâm.

 "Anh biết em vất vả, chúng ta chỉ cần một đứa thôi, về sau không sinh nữa." 

Supachai ôn nhu trấn an hắn.

 "Ngô. . . . . ." 

Tấn Sinh đột nhiên nhăn lại mi. 

"Làm sao vậy?" 

"Đau quá. . . . . ." 

Đau bụng thật sự lợi hại, Sinh khổ sở nhíu mày rên rỉ,

 "Thanh, em. . . . . . Em sắp. . . . . . Sắp sinh . . . . . ."

 "Cái gì? !"

Y kêu lên sợ hãi,

 "Anh đi kêu Văn Toàn đến." 

★ ★ ★ 

"A ——"

Tấn Sinh gắt gao bắt lấy tay y, cả người đau nhức càng không ngừng kêu to. 

"Tôi hận anh chết đi được. . . . . . A. . . . . . Ô. . . . . ." 

Supachai gắt gao ôm hắn, hôn lên những giọt nước mắt thống khổ của hắn, 

"Bảo bối, dùng sức, rất nhanh sẽ không đau, dùng sức." 

"A. . . . . . Đau quá. . . . . ."

 Nước mắt cùng mồ hôi tẩm thấp đệm giường, đời này hắn chưa bao giờ chịu tội lớn như vậy. Nhìn thấy hắn đau đến chết đi sống lại, Supachai đau lòng vô cùng. Nhưng y lại không giúp được gì, chỉ có thể càng không ngừng an ủi hắn, cổ vũ hắn.

"Dùng sức, bảo bối, sinh được sẽ không đau nữa." 

"Oa ——"

 Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang khắp căn phòng, Tấn Sinh rốt cuộc đã "hoàn thành sứ mạng". Toàn thân vô lực thở phì phò, Tấn Sinh cảm thấy xương cốt đều bị rệu rã hết ra. 

"Còn một đứa nữa!" 

Hắn suýt ngất đi, tại sao có thể như vậy?!

 Bởi vì đứa thứ nhất đã sinh, đứa thứ hai liền dễ dàng hơn rất nhiều. Nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ thứ hai, Tấn Sinh rốt cuộc duy trì không được, ngay cả mặt hai đứa con hắn cũng chưa kịp nhìn liền mê man bất tỉnh. 

"Đều là con trai."

 Văn Toàn nói. 

Thanh chỉ vội vàng nhìn mặt bọn nhỏ, đã kêu người đem bọn họ đưa vào phòng trẻ con. Bây giờ người mà y quan tâm nhất chính là Mèo con của y. 

★ ★ ★

 Không biết ngủ bao lâu, Sinh mở mắt ra. Thân thể vẫn rất đau, hắn bị người ôm chặt vào trong ngực, hương vị quen thuộc tản ra ở chung quanh, đôi tay Supachai đang một mực quấn lấy hắn. Trong lòng trào ra một đạo dòng nước ấm, một loại hương vị hạnh phúc tuôn tràn như suối, rất đỗi ngọt ngào, hắn giật giật. Hành động của hắn làm cho Supachai đang say ngủ choàng tỉnh.

 "Thế nào? Còn đau không?" 

Y khẩn trương hỏi. Sinh lắc lắc đầu, 

"Em tốt hơn nhiều rồi, đứa nhỏ đâu? Em muốn xem mặt bọn hắn."

 "Bọn chúng ở cách vách, anh sẽ gọi người ôm bọn chúng đến đây."

 Hai đứa nhỏ rất nhanh đã được ôm đến, hai đứa con trai, bộ dạng cơ hồ giống nhau như đúc, nhìn dáng vẻ bọn hắn hiện tại, chỉ biết bọn họ sau khi lớn lên khẳng định là người gặp người yêu. 

"Cám ơn em, bảo bối." 

Supachai ôm chặt lấy hắn đầy âu yếm.

Tấn Sinh cười cười,

 "Không nghĩ tới sinh con lại đau như vậy, nhưng hiện tại nhìn thấy bọn họ liền cảm thấy thật đáng giá."

 "Vất vả cho em, anh sẽ không bao giờ để em sinh con nữa." 

Nhìn thấy bộ dáng đau đến chết đi sống lại của mèo con, y trong lòng đau so với ai khác đều mãnh liệt, 

"Chờ thân thể em đỡ hơn một chút, chúng ta đi Hà Lan kết hôn, được không?"

 "Được."

Tấn Sinh gật gật đầu, hắn nhận ra mình đã chân chính yêu thương Supachai Jaided, mà không phải vì chuyện nguy cơ tài vụ của công ty. Y cúi đầu, thâm tình hôn môi hắn,

 "Anh yêu em, bảo bối."

 "Em. . . . . Em cũng vậy."

 Hắn thấp giọng nói, bên tai lặng lẽ phiếm hồng. Supachai nghe xong mà mừng như điên, chưa dám tin tưởng vào lỗ tai của mình,

 "Em nói cái gì, lặp lại lần nữa."

 "Em nói. . . . . . Em yêu anh. . . . . ." 

Tấn Sinh bởi vì ngượng ngùng cơ hồ nói không nên lời, trên mặt đỏ ửng làm cho hắn có vẻ càng thêm mê người.

 "Trời ạ, anh rốt cuộc đã đợi được ngày này ."

 Tim của Huỳnh Tấn Sinh rốt cuộc cũng thuộc về y rồi, y thật sự là quá đỗi vui sướng.

"Em rốt cuộc đã hoàn toàn thuộc về anh." 

"Kỳ thật, anh đã sớm chiếm trọn trái tim em rồi, chỉ vì. . . . . . Em ngượng ngùng không dám nói. . . . . ."

Tấn Sinh khẽ chồm dậy hôn vào môi Supachai, trên khuôn mặt tuấn mỹ đỏ bừng bừng. Trong mắt Supachai Jaided tràn đầy ý cười cùng trìu mến, ai có thể đoán được Mèo con lại là người dễ dàng thẹn thùng như thế, chỉ có y mới có thể "độc quyền" thấy được vẻ ngượng ngùng cùng gương mặt đỏ ửng của hắn. Có thể có được tâm hồn cùng thể xác người này, cuộc đời này với y đúng là không uổng phí. 

Anh yêu em-

_______________________________________________________________________________

Bàn tay Táo rộng lớn dang ôm Sinh vào lòng =))) 

_Bỏ tên đen thui đó đi, về với em nào-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro