Chap 3: Yến Mạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Uyn. Thitmomo - Touyen1710

Cô có chút không dám, cầm bông chần chờ.

"Đổ."

Thanh Nhược hít sâu một hơi, đem bông đưa tới một bên khác cầm cồn, "Vậy ngươi kiên nhẫn một chút a."

Hắn không đáp lời, Thanh Nhược xác định đúng vị trí, rồi đổ cồn xuống.

Lành lạnh- cồn từ trên tay hắn tưởng theo dòng chảy hướng bàn tay nàng, nàng cảm thấy cổ mình càng đau.

Nam nhân như không rên một tiếng, dựa vào tường nhắm hai mắt một chút phản ứng đều không có.

Thanh Nhược thả chậm hô hấp dùng tăm bông xoa xoa chung quanh, rắc lên thuốc bột cầm máu, dỡ băng gạc và bắt đầu băng bó.

Nàng thật sự không rành cái này lắm, bất quá chỉ có thể chậm rì rì thật cẩn thận một vòng rồi một vòng ở trên cổ tay hắn bọc, cũng không biết nên bọc nhiều ít, không sai biệt lắm bọc nửa cuốn băng gạc mới cắt rớt buộc cái nơ con bướm.

Lược 囧. (ノへ ̄、)

(Mình thấy từ này hay a nên không dịch-các bạn có thể hiểu: Hoàn thành/ Đã xong)

Ngồi xổm hơn nửa ngày, kinh hách quá độ, không chỉ có cơm chiều không ăn còn bị người cắn một cái to, Thanh Nhược cảm thấy chính mình toàn bộ thân đều là mềm.. ╯︿╰

Vừa mới làm nhập tâm không để ý, giờ có điểm lạnh lạnh, Thanh Nhược ngồi xổm xê dịch về sau, nhỏ giọng nói, "Ta về đây."

"Ừ, trong ngăn tủ lấy thuốc về băng bó một chút cổ ngươi đi."

Thanh Nhược cúi đầu nhìn đống hốn độn đồ vật dưới chân. Hắn như cũ nhắm hai mắt, nhưng là bởi vì thân thể run rẩy, lông mi vẫn luôn run, "Giúp tôi vứt đống này, ra ngoài giúp tôi đóng cửa, cảm ơn."

Bộ dáng hắn ta thật sự thực lãnh ngạn, cả người rõ ràng cao lớn, chính là giống một dã thú mất khống chế, đấu đá lung tung, hại người hại mình.

Nhìn hắn ta dựa vào tường nhắm mắt cứ như vậy nói hai tiếng cảm ơn, nhất thời Thanh Nhược không biết nên nói gì mới tốt.

"Được, không, không có gì." Cư nhiên căng thẳng đến độ nói lắp, nàng có chút xấu lẫn hổ buồn bực, vội cầm rác thải trên mặt đất đi nhanh ra cửa.

Trước khi đóng cửa, Thanh Nhược nhìn thoáng qua nam nhân ngồi dưới đất, hắn cong người, hướng chân rụt rụt, cả người càng thêm cuộn tròn.

Rồi sau đó thả nhẹ động tác, đóng cánh cửa có chút dày nặng.

Nhà cô quả thực không có nhiều đồ xử lý vết thương như thế. Thanh Nhược nhìn vài vết máu vương vãi khắp sàn, chạm nhẹ vào cổ mình, thầm mắng bản thân không được xen vào việc của người khác nữa.

Vừa nãy không chú ý, bây giờ Thanh Nhược quay đầu nhìn mới phát hiện phòng khách được trang trí xanh vàng rực rỡ, thậm chí còn có chút khoe khoang phô trương.

Thanh Nhược giật giật khoé miệng, phong cách này không hề giống người đàn ông trong kia chút nào.

Không tìm được thùng rác, Thanh Nhược để tạm chìa khóa nhà anh ta lên mặt bàn phòng khách, trên đó chỉ có điều khiển TV. Sau khi cất chỗ đồ băng bó còn thừa vào ngăn tủ, cô tự cầm một phần khác về, tiện thể mang cả rác ra ngoài.

Khi cánh cửa vừa khép lại, đèn hàng lang cảm âm tự động sáng lên, tay Thanh Nhược dính một ít máu của người đàn ông kia, mặc dù đã lau đi nhưng vẫn còn đọng lại cảm giác dinh dính.

Trên nền hành lang cũng vương vãi khá nhiều vết máu, đặc biệt là chỗ hắn ta vừa ngồi.
Thanh Nhược đứng tựa vào cửa, sững sờ nhìn vết máu, trong lòng rối rắm mâu thuẫn. Cô có nên báo cảnh sát hay không? Trạng thái của anh ta hiện giờ trông có vẻ rất không ổn, lúc đi ra cửa cô đã liếc mắt xem qua, kệ để giày trống rỗng, giày của anh ta còn không có chiếc nào chứ đừng nói đến giày của người khác.

Vạn nhất anh ta ở nhà một mình rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?

Đèn hành lang phụt tắt khiến Thanh Nhược chợt hoàn hồn. Cô mím môi, nếu không gọi cảnh sát, anh ta nhất định sẽ không đến bệnh viện, nhưng nếu báo cảnh sát.. Người đàn ông đó.. lỡ là một tên tội phạm thì..

Thanh Nhược vừa đi vừa miên man suy nghĩ, đã về nhà.

Trước cửa vẫn còn túi đồ cô mua ở siêu thị.

Móc chìa khóa mở cửa, bật đèn, đóng cửa lại, Thanh Nhược thở phào một hơi.

Sau đó là.. A, cổ đau quá! 〒▽〒

Bỏ đồ xuống đi rửa tay thật sạch, lúc này Thanh Nhược mới lấy điện thoại ra xem thời gian, đã qua một lúc lâu rồi..

Gương nhà tắm phản chiếu rõ ràng vết cắn trên cổ nhìn đáng sợ thế nào.

Thật là, anh ta cầm tinh con chó sao.

Vốn trước đó, cô cảm thấy hơi đói mới đi siêu thị mua cơm hộp, giờ này chắc hộp cơm cũng nguội lạnh hết cả rồi, cô cũng không thấy đói bụng nữa, nên lười lấy ra. Thanh Nhược kề sát gương xem miệng vết thương, vì không dám để nó dính nước nên đành dùng khăn lông lau sơ sơ xung quanh vết thương rồi sau đó mới lấy thuốc đem từ nhà hắn ta về ra ghế sô pha xử lý.

Thanh Nhược dùng tăm bông tẩm cồn sát trùng rồi nhẹ nhàng di chuyển quanh vết cắn, vừa đụng vào miệng vết thương đã sót không chịu nổi. Cô nhíu chặt mày, cẩn thận bôi thuốc, băng vết thương lại, làm xong đã mệt đến mức trán đẫm mồ hôi.
Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.. Nhà đối diện không phải để trống đã lâu rồi sao? Người đàn ông quái dị đó dọn đến ở từ khi nào vậy nhỉ..

* * *

Thanh Nhược bị chuông cửa đánh thức. Cô đang nằm mơ, trong mộng đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, rồi lại bị chuông cửa đánh thức, mơ mơ màng màng muốn lật người, vừa mới động một cái..

"A.." Đau đớn ở cổ khiến cô triệt để tỉnh táo.

Thanh Nhược đau đến không dám động, nhưng chuông cửa vẫn luôn kêu, cô chỉ đành méo miệng, nuốt nước mắt cắn răng, hết sức nhẹ nhàng rời giường.

Tuỳ tiện vuốt lại vài sợi tóc rối, choàng áo khoác ra ngoài áo ngủ.

"Đến đây."

Tay Thanh Nhược dừng trên nắm cửa, trước nhìn thoáng qua bên ngoài thông qua mắt mắt mèo.

Là bảo an, hai người đàn ông mặc đồng phục bảo an của khu đang đứng bên ngoài.

Thanh Nhược vội vàng mở cửa, "Ngại quá.."

Cửa mở, cô mới thấy vẫn còn một người đàn ông mặc cả cây đen đang dựa tường mà đứng. Anh ta cúi đầu nên chỉ có thể thấy đầu tóc đen mềm mại có chút lười biếng tuỳ ý rũ xuống, dù đang nghiêng nghiêng dựa tường vẫn cao hơn hai người bảo an một đoạn.

Thanh Nhược giật khoé miệng, tim lại treo lên cao.

Một trong hai người bảo an mở lời, "Chào cô, quấy rầy rồi, chúng tôi có một số việc muốn hỏi cô, cô không phiền chứ?"

Thanh Nhược mắt nhìn bảo an, dư quang lại thầm liếc người đàn ông đang đứng dựa tường. Anh ta như cảm ứng được gì đó chợt ngẩng đầu nhìn cô, dọa cô giật mình vội vàng nghiêm chỉnh nhìn bảo an, không dám ngó sang đó nữa.

"Không phiền, không phiền! Có việc gì vậy?"
Cố tình, bảo an lại không buông tha cô, "Là như thế này, sáng nay chúng tôi phát hiện dọc từ bãi đỗ xe đến tầng này có trải vết máu dài. Theo điều tra, phát hiện vị tiên sinh này đêm qua tựa hồ có chút bất thường. Có vẻ tối qua cô cũng ở đây, vì sự an toàn của mọi người, chúng tôi cần điều tra xem chuyện gì đã xảy ra tối qua."

Bảo an vừa nói vừa chỉ hướng người đàn ông kia.

Tuy Thanh Nhược không thấy rõ mặt người đàn ông đó nhưng tim vẫn treo cao, nghe bảo an nói vậy càng không dám nhìn anh ta, chỉ ừ một tiếng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, "Tối hôm qua sau khi tôi đi siêu thị về đã gặp anh ta ở thang máy. Tôi không biết rốt cuộc vị tiên sinh đó bị làm sao nhưng thấy tay trái anh ta chảy rất nhiều máu, cổ tay có vết thương. Sau đó là tôi đã băng bó giúp anh ta, nếu các anh muốn điều tra chuyện gì nữa, tôi nhất định sẽ phối hợp."

Nghe cô nói vậy, hai người bảo an thở phào nhẹ nhõm. "Sáng nay Yến tiên sinh đã giải thích qua, chúng tôi chỉ xác thực chắc chắn lần nữa thôi, cảm ơn cô đã phối hợp, làm phiền rồi."

Thanh Nhược lắc đầu, "Không có gì, đây là điều tôi nên làm."

Hai người bảo an cười cười, bộ dáng cô gái này rõ ràng là đang ngủ thì bị họ đánh thức, khoác vội áo ngoài ra mở cửa. Sự tình đến đây đã sáng tỏ, hai người cũng chuẩn bị đi.

Bảo an sau khi cảm ơn Thanh Nhược, lại nói vài câu với người đàn ông đứng cạnh về việc thanh toán tiền dựa theo hợp đồng thỏa thuận, sẽ giảm tiền thuê nhà tháng này cho Yến Mạt rồi mới rời đi.

Thanh Nhược cảm thấy lúng túng chết đi được.. Không lễ phép một chút cũng không sao đâu ha, sau đó hạ quyết tâm lùi về sau một bước định đóng cửa.

Bỗng nhiên, có một cánh tay đè lên cửa, cổ tay quấn băng gạc lộ ra khỏi tay áo khoác tây trang đen.

Thanh Nhược ngẩng mạnh lướt nhìn rồi nhanh chóng cúi đầu, hành động này vừa khéo tác động đến vết thương ở cổ, cô vội mím môi thật chặt ngăn bản thân không lên tiếng.
Yến Mạt rũ mi nhìn cô.

Đêm qua, do đầu óc quá hỗn loạn nên tầm mắt cũng trở lên mơ hồ, hắn chỉ thoáng nhìn thấy một bóng người, bây giờ mới có cơ hội nhìn rõ.

Tóc dài chạm eo, vì chủ nhân bị đánh thức đột ngột mà lộn xộn xõa sau lưng. Quần áo ngủ màu hồng phấn, phối hợp với áo khoác ngoài màu trắng gạo, chỗ băng gạc ở cổ bị quần áo và tóc che khuất chỉ để lộ một cằm nhỏ.

Nhưng tất cả đều không che được làn da trắng nõn cùng đôi mắt đôi mắt trong veo sạch sẽ của cô. Thời điểm mới mở cửa trông thật ngoan ngoãn, vừa thấy hắn đứng đó.. đã cụp đuôi cẩn thận từng li từng tí.

Cô ấy đang căng thẳng.

Thời khắc này càng thêm rõ ràng.

Hoàn toàn là bộ dáng cúi đầu hối lỗi khi bị thầy giám thị điểm danh.

Lá gan cũng quá nhỏ rồi.

Hắn chỉ muốn đến cảm tạ cô mà đã dọa cô ra nông nỗi này sao.

Yến Mạt cười ôn hòa, "Chào cô, tôi là Yến Mạt, chuyện hôm qua cảm ơn cô."

Thanh Nhược muốn gật đầu, lại sợ động đến vết thương ở cổ nên bất động, "Không, không có gì."

Lại nói lắp, Yến Mạt bật cười trong lòng, hắn quả nhiên đáng sợ giống hồng thuỷ mãnh thú, chẳng làm gì cũng có thể dọa cô gái này sợ đến độ nói lắp. Thôi được rồi, dù sao tối hôm qua cũng là cô giúp hắn, không dọa cô nữa. Yến Mạt thu liễm ánh mắt cố tỏ ra thân thiện của mình, trở về vẻ mặt lãnh đạm thường ngày nhưng giọng nói vẫn hết sức ôn hòa, "Tôi vẫn muốn cảm ơn cô, về sau có chuyện gì cần giúp đỡ, cứ đến gõ cửa phòng tôi là được."

Thanh Nhược cúi đầu giật khoé miệng, nói thì hay lắm.

Căn nhà kia không giống như là nơi ở thường xuyên của anh ta, chưa nói đến việc cô ở đây đã nhiều năm, tối qua mới gặp mặt anh ta lần đầu tiên, hơn nữa trong nhà đó không có dấu vết người ở thường xuyên, tủ giày đến đôi dép lê cũng chẳng có.
Tuy anh ta nói cảm ơn, nhưng ngoại trừ một cái tên, số điện thoại hay phương thức liên lạc đều không đưa.

Anh ta tưởng cô là loại người dễ bị lừa chắc.

Vốn dĩ Thanh Nhược không muốn ngẩng đầu nhìn anh ta, sau này càng không muốn gặp lại, vì thế chỉ gật đầu. "Được."

Yến Mạt trắng đêm không ngủ, đến rạng sáng nay cơn nghiện ma tuý mới chấm dứt, sau đó bảo an của khu đến, hắn chỉ kịp xử lý qua loa, đổi bộ quần áo khác, đang trong trạng thái mỏi mệt còn phải đi làm kiểm tra tổng thể tình trạng sức khoẻ nữa nên cũng lười khách sáo thêm với cô gái này.

"Rất xin lỗi vì đã đánh thức cô, vậy cô nghỉ ngơi tiếp đi, tôi không quấy rầy cô nữa."

Thanh Nhược ừ một tiếng, lùi về sau đóng cửa lại.

Yến Mạt nhìn cánh cửa đã đóng trước mặt, vẻ mặt đạm mạc.

Sau đó, xoay người rời đi.

* * *

Yến Mạt đã sớm gọi điện cho Thường Túc, thời điểm hắn đến, sảnh làm việc không có mấy người, chỉ có vài cô hộ sĩ đang ghé nói chuyện phiếm với nhau sau tấm kính ngăn cách.

Thấy hắn tới, bọn họ từ phòng nghỉ chạy hết ra, cười tủm tỉm chào hỏi, "Yến tổng rốt cuộc cũng tới rồi, ông chủ sáng sớm đã hoãn hết lịch lại để đợi ngài đó."

Yến Mạt gật đầu, "Tôi lên tìm cậu ta."

Mấy cái tiểu cô nương cười hì hì, nhìn hắn bước lên cầu thang mà đôi mắt phát sáng. Các cô ghép đôi hắn và Thường Túc đã không phải ngày một ngày hai, Yến Mạt biết nhưng chẳng để trong lòng.

Văn phòng làm việc của Thường Túc ở tầng ba, cũng có tấm ngăn cách bằng thuỷ tinh, người bên trong đang ngồi ngây ngẩn, thấy hắn lên đến cầu thang liền vội đứng dậy mở cửa, một thân áo blouse trắng vẻ mặt nghiêm túc, cau mày nhìn hắn, "Cậu không nghỉ ngơi chút nào mà chạy đến đây luôn sao?"
Yến Mạt không đáp, Thường Túc nhíu mày sâu hơn, mi tâm nhăn đến nỗi có thể kẹp chết cả một con muỗi, "Cậu lái xe tới?"

Dường như biết Yến Mạt sẽ không trả lời, Thường Túc sầm mặt để hắn vào, "Cậu đúng là không muốn sống nữa."

Yến Mạt nhấp môi, không muốn sống ư? Sai rồi, hắn so với bất cứ ai càng tham sống hơn.

"Kiểm tra cho tôi một chút."

Thường Túc cau mày, vẻ mặt không đồng ý. "Yến Mạt, tôi là nha sĩ, không phải bác sĩ chuyên môn, cậu nên đến bệnh viện kiểm tra thì hơn."

Nói như vậy nhưng hắn vẫn xoay người đi lấy bộ dụng cụ mới mua, Yến Mạt tự mình tìm một cái ghế ngồi xuống.

Thường Túc treo ống nghe lên cổ, đem dụng cụ đo huyết áp quấn quanh bắp tay phải Yến Mạt đã để sẵn trên mặt bàn.

Thường Túc nhìn thoáng qua tay trái Yến Mạt, đụng phải cổ tay đang băng bó của hắn, sắc mặt trầm như màu mực, "Bị thương?"

Yến Mạt bình thản gật đầu.

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Thường Túc nheo lại, "Họ Chu sẽ không được chết tử tế."

Yến Mạt cong môi, tuy không nói gì, nhưng biểu tình như không thả lỏng, thậm chí còn có chút sung sướng.

Cầu sao cầu follow🐷
Thank các bạn ghé qua❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro