sau em vẫn thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

24 giờ sau khi em tự tử

bữa cơm với gia đình, em vẫn như vậy, vừa ăn vừa coi phim cùng cha mẹ sau khi họ quên đi những lời mạt sát đã tuôn trào dành cho em. em bình tĩnh lột tôm cho cha, gắp thịt cho mẹ, đẩy đồ ăn sang cho anh chị, nhường lại miếng nhỏ cho em nhỏ.

tiếng cửa đóng lại, em vẫn cười mà nói mấy câu, cẩn thận bóp cửa. em hít một hơi, chầm chậm lấy ra cuốn sổ mới tinh em vừa mua, đặt bút xuống viết đôi dòng nắn nót.

điện thoại mở sáng, em ngã lưng nhắn cho bạn bè, vẫn vui vẻ bàn chuyện xong lại bất ngờ thêm trái tim vào màu đen vào biệt danh của họ. không giải thích, em thoát khỏi các dòng tin nhắn. tắt mật khẩu, đặt các ứng dụng quan trọng lên đầu xong lại để tất cả ảnh trong bộ sưu tầm vào yêu thích.

hai giờ sáng, em khẽ ngồi dậy, tay mê mân con dao nhỏ, nước mắt không chảy, bản nhạc em thích vang lên bên tai. em dần ngã lưng, cảm nhận cơn đau từ thuốc, lưỡi dao trên cổ tay, em dứt khoát kéo một đường, để lại tiếng xin lỗi lí nhí trong cổ họng.

bốn giờ sáng, mẹ em dậy rồi, cửa đã mở, con chó trong nhà chạy ùa vào nhưng lại bất ngờ đứng yên trước cửa phòng em. ấy em quên chào noa rồi kìa, nó yên lặng ngồi trước cửa phòng em. mẹ và cha em vẫn phải lo cho việc của họ, không ai đủ thời gian quan tâm.

gần sáu giờ sáng anh chị em đã thức, mọi khi năm giờ rưỡi em đã dậy, nay quá trễ rồi,  họ lười biếng mở cửa nhưng lại không được. nhanh chóng lớn tiếng đập cửa gọi em, ai nấy đều kêu em nhưng không lời đáp, chìa khóa trên tay, ổ khóa đã mở, cánh cửa bật ra.

tay anh chị như đông cứng, trái tim mẹ em như thắt lại, cha em đứng yên.

em ngoan ngoãn nằm đó, cả mảng ga giường nhuốm đỏ, em treo nụ cười thanh thản trên môi. tiếng nấc nghẹn vang lên, họ lao đến lay em dậy, cầu xin em hãy nhìn họ nhưng thân xác em lạnh toát, gieo vào lòng họ một nỗi đau đến mãi sau này không thể nguôi ngoai.

mẹ em ôm lấy tấm áo đi học của em mà khóc, nhìn cảnh sát phủ khăn trắng. lá thư tuyệt mệnh trong bàn được đưa cho anh chị em.

đến cả khi đi em còn không nỡ để ai chờ em, em nhờ anh chị nhắn báo cho từng người em đặt trái tim đen, nhắn cho từng nhóm bạn em để trong lưu giữ, báo cho họ em đã tìm thấy chân trời hạnh phúc.

em xin lỗi cha mẹ vì bất hiếu, vì vô tích sự. em xin lỗi anh chị vì không thể ăn chung với họ. em xin lỗi em nhỏ vì không còn kể nó nghe chuyện đời, em xin lỗi vì đã làm họ khổ nhưng em hứa, đây là lần cuối.

họ nhận được rồi, các tin nhắn liên tiếp hiện lên, họ xin em, họ xin em nói với họ đây là đùa. người gần chạy đến nhà em, đau đớn nhìn em nhẹ nhàng nằm yên. họ gào thét, cố nói với em trăm thứ, cố níu em lại giữa đời này nhưng em chỉ bịt tai mà ngủ yên.

bạn em thất thần, bước mấy bước nặng trĩu lên lớp, nhìn giáo viên đang viết sĩ số vắng mà khóc nấc lên. giáo viên bất ngờ, loay hoay dỗ bạn em nhưng rồi khi em thốt ra câu nói ấy, tất cả chết lặng. họ không tin người hay cười như em lại chọn cách này, họ không thể tin.

mười hai giờ trưa, cờ tang treo trước ngõ, mẹ em mặc áo tang mà khóc đến lạc giọng, cha em thất thần đứng đưa nhang, anh chị lại ngồi trong phòng em cẩn thận gấp gọn quần áo của em. tiếng kinh vang lên, ai nấy nặng trĩu nhìn di ảnh của em.

ba giờ chiều, đã qua mười hai giờ em ra đi mãi mãi. bạn em cầm nhành hoa ly trắng, ân cần đặt cạnh em. họ cười nói kể em rằng hôm nay đã học gì, bài toán khó ra sau, tiếng anh nay lại nghẹn nghẹn khó đọc, nụ cười hòa vào nước mắt, không đủ mạnh mẽ, họ ôm mặt khóc lớn mong cầu em sẽ dỗ họ nhưng đã không thể.

tối rồi, cơm nhà nay đắng chát, chú chó em thương nằm yên, ai lạ đến cũng chẳng sủa, nó ngoan ngoãn đến gần quan tài của em, cào lên mấy vết, cố kêu em dậy chơi với nó. em nhỏ chạy ra, tay cầm bịt kẹo xin em bóc cho, em nhỏ ngồi bệt xuống khóc nức nở, cuối cùng cha em đứng lên, đi ra trước cửa nhìn lên bầu trời đầy sao, nước mắt cha trào ra, đứa con bé bỏng vậy mà đã đi mãi mãi đến cả lời từ biệt không nói.

anh chị em xoa nhẹ má em, đã bao lâu không ôm em nhỉ. họ yên lặng rất lâu, bắt đầu than vản chuyện em đã hứa mà không làm nhất là lời hứa đợi họ thành gia lập thất.

mười hai giờ đêm, linh cữu em ở đó, những cái chăn trải xung quanh. mọi người rôm rả nói chuyện, nước mắt hòa với giọng nói, họ không thể như em, đeo bộ mặt vui tươi trước nỗi đau.

mẹ em vẫn khóc, mẹ thương em lắm, mẹ thương nên mới chửi mắng nhưng mẹ không ngờ, những lời ấy khắc sâu trong tim em đến thế nào. sau cùng em chẳng thể nói với mẹ nữa.

cha em nhìn lại bộ quần áo của em, hóa ra em đã từng rất đẹp trong bộ quần áo ấy. cha em thô kệch, không biết khen con như nào, mà giờ muốn khen chẳng thể nữa.

hai mươi bốn giờ, nỗi đau ở đây, liên lỏi trong trái tim họ.

em thanh thản ra đi để lại trong tim họ ngàn nỗi đau mà chẳng thể nguôi ngoai.

tiếc nuối em để lại theo họ cả đời, dòng tâm thư em nắn nót sau cùng vẫn dành cho họ.

giá như họ chú ý em hơn, em đã tốt hơn, em sẽ không khóc nữa, sẽ không ra đi mãi mãi.

hóa ra, đời người ngắn ngủi, em vẫn chọn ích kỷ cho bản thân một lần cuối cùng.


đoản văn ngẫu hứng trong mớ tiêu cực của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tựsát