oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh hoàng hôn nhẹ nhàng chiếu lên khung cửa sổ, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt bản. Bầu không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc dịu dàng vang lên từ loa phóng thanh. Trong khung cảnh đẹp đến rung động ấy, hình ảnh một người con gái đang ngồi suy tư mỉm cười, nhìn về phía xa xăm ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn làm nổi bật lên nét mặt thanh thú của em, như đang đắm mình vào dòng suy nghĩ sâu lắng.

Tôi bước vào quán cafe, dù đã yêu nhau rất lâu, nhưng trái tim tôi vẫn đập rộn ràng khi nhìn thấy người con gái ấy. À, đó là Phạm Ngọc Hân, là người đã đồng hành cùng tôi ba năm qua. Không hiểu sao, tôi cảm thận được sự căng thẳng từ ánh mắt em. Tôi nhẹ nở nụ cười khi đụng trúng ánh mắt ấy, và tiến đến ngồi đối diện. Trong phút chốc, chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau, hoàng hôn chiếu vào tạo nên một khung cảnh đẹp nhưng cũng đầy nét u buồn.

Và rồi Hân mở lời trước "Mẫn Trí, có lẽ chúng ta cần nói chuyện." Đồng tử tôi giãn ra, tôi cảm nhận được sự chắc chắn trong lời nói của em.

"Cảm ơn chị vì ba năm qua, em xin lỗi khi em phải nói lời chia tay tại nơi này."

Những lời nói đó như mũi dao đâm thẳng vào trái tim tôi, tôi cảm thấy mọi thứ xung quanh đều đổ vỡ. Trong sự bàng hoàng, tôi vội vàng tìm lấy một tia đau lòng trong ánh mắt của em, hy vọng sẽ tìm thấy một chút tình cảm, một chút hy vọng. Nhưng tất cả những gì tôi thấy chỉ là ánh mắt vô hồn, và không còn chứa đựng hình bóng của tôi. Nụ cười của em, dù đang hiện hữu, lại là một nụ cười vô cảm, lạnh lùng và xa cách.

"Tại sao...?" Tôi hỏi với chất giọng run run. Đáp lại là cái lắc đầu.

"Đó chắc là lối thoát cho cả hai chúng ta, dù sao thì ba năm qua, em chưa từng yêu chị thật lòng."

Chưa từng yêu thật lòng? Tôi dường như bị đánh gục bởi sự thật. Bản thân tôi đã cố giữ bình tĩnh nhưng đôi mắt tôi thì không thể giấu nổi sự bàng hoàng và đau đớn. Tôi im lặng trong vài giây, khẽ nắm chặt ly cafe trước mặt để trấn an bản thân mình.

"Tại sao...?" Tôi lặp lại câu hỏi lần nữa, nhưng chỉ như khẽ thì thầm. "Tại sao bây giờ em mới nói điều này?"

Tôi gần như chìm vào suy nghĩ riêng của mình, Phạm Ngọc Hân ấy hả ? Tôi và em ấy đã yêu nhau từ những năm đầu cấp 3. Khi ấy, em luôn là trung tâm của mọi sự chú ý với tính cách vui vẻ cùng nụ cười rạng rỡ. Trong mắt tôi, Hân là một con người hoạt bát, khi nào cũng cười nói, mang lại năng lượng tích cực cho mọi người xung quanh, nhưng chưa từng suy nghĩ đến việc chúng tôi sẽ có một mối liên hệ đặc biệt.

Chỉ là vô tình một ngày nọ, em ấy bất ngờ bắt chuyện với tôi. Âu cũng là, tôi cứ tưởng đó chỉ là phép lịch sự, nhưng sau lần trò chuyện đấy, Phạm Ngọc Hân hàng người ao ước, bắt đầu theo đuổi tôi, vô cùng kiên trì, em quan tâm đến những chi tiết nhỏ nhất và trên môi không bao giờ tắt nụ cười. Chính sự chân thành ấy đã làm tôi phải lòng cô gái nhỏ này.

Từ đó, chúng tôi yêu nhau.

Những ngày tháng yêu nhau hạnh phúc của chúng tôi tràn ngập tiếng cười, những buổi đi dạo trên bãi biển và những lời tâm sự từ tận đáy lòng vào buổi đêm. Cả hai chúng tôi ngồi bên nhau, ngắm nhìn sóng biển, chia sẻ những ước mơ, những kỷ niệm. Những cuộc trò chuyện ấy kéo dài đến khuya và tràn ngập lời hứa hẹn về tương lai.

Trong một vài câu chuyện, Hân thường vô tình kể về Kim, đó là một người bạn đã chơi với em từ rất lâu. Tôi đã nghĩ Kim là người đặc biệt quan trọng với em, chứ không hề để ý rằng mỗi lần nhắc về cô ấy, ánh mắt Hân đều rực sáng lên như kể về một sự yêu thích đặc biệt. Dù sao lúc ấy, tôi cũng cảm thấy vui vì em đã có một người bạn tuyệt vời như vậy.

"Em... người trước giờ mà em dành tình cảm là Kim." Hân cất tiếng khi tôi đang suy tư nhớ về quá khứ.

Khi em thừa nhận rằng người mà em thực sự dành tình cảm là Kim, mọi ký ức vui vẻ giữa chúng tôi đều sụp đổ. Tôi bắt đầu nhớ lại về những dấu hiệu mà mình vô tình bỏ qua, ánh mắt của em, và cả những tâm tư em giấu kín trong lòng.

Phải rồi, Phạm Ngọc Hân, em ấy chưa từng thổ lộ tình cảm của mình dành cho Kim, em ấy muốn giữ mối quan hệ bạn bè với cô ấy. Điều mà em dùng để làm vỏ bọc có lẽ là những mối quan hệ yêu đương chóng vánh trước tôi. Và khi xác định yêu đương với Kim Mẫn Trí tôi, em lại giữ tình yêu này trong ba năm.

Ở một nơi nào đó trong đáy lòng, tôi nghĩ em hy vọng tôi có thể gỡ được nút thắt trong trái tim mình, nhưng ba năm qua, thứ tình cảm nồng nhiệt dành cho cô ấy vẫn chảy mãi trong trái tim em. Rồi thì em quyết định nói lời chia tay, để tôi tìm được một người tốt hơn nhỉ?

Sau dòng suy nghĩ ấy, lần đầu tiên trong đời, tôi bỏ đi chính sự tự tôn của mình để níu kéo một người không có hình bóng mình trong tim.

"Vậy à? Thế tại sao em không tiếp tục im lặng và lừa dối chị hết phần đời còn lại đi?"

Sau khi tôi cất lên những lời ấy, có lẽ em bị sốc, em đã nhìn chằm chằm vào tôi mà không nói điều gì.

"Ý chị là... Hân à, chúng ta đã yêu nhau ba năm rồi, em thử chấp nhận chị một lần nữa xem, chị tin chị sẽ làm được mà."
Lần này, Ngọc Hân trở về trạng thái bình tĩnh như ban đầu, cái tôi nhận lại được là nụ cười và cái lắc đầu nhẹ nhàng của em.

Mọi thứ dường như sụp đổ. Tôi bước ra khỏi quán cafe và bắt đầu sống trong quá khứ, chìm vào những kỷ niệm tưởng chừng là tình yêu giữa tôi và Hân.

;

Tôi gần như rơi vào khủng hoảng sau chia tay, mỗi ngày đều là một cuộc chiến sống còn với bản thân mình. Tôi bắt đầu đi điều trị tâm lý, cùng hy vọng có thể tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống. Tuy nhiên, nỗi đau từ cuộc chia tay hôm ấy vẫn luôn ám ảnh tôi, không thể xóa nhòa.

Tôi mặt dày đeo bám, gửi hàng trăm tin nhắn và cuộc gọi, nhưng chẳng có một lời hồi đáp nào. Mọi nỗ lực đều rơi vào vô vọng. Tôi cũng không nghe bất kỳ tin tức nào về em sau ngày ấy, như thế em đã biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời tôi vậy.

Bạn bè xung quanh luôn cố gắng giúp tôi tìm lại niềm vui, cũng ít nhiều khuyên tôi nên thử mở lòng với một mối quan hệ mới, ừ, nó có thể giúp tôi vực lại tinh thần. Nhưng tôi chưa từng quên đi hình bóng của Phạm Ngọc Hân, và cũng không thể đặt niềm tin vào ai khác. Mỗi khi nhớ về những kỷ niệm với em, lòng tôi lại đau nhói, một vết thương chưa bao giờ lành.

Tôi cảm thấy mình bị mắc kẹt trong một vòng luẩn quẩn của quá khứ. Những kỷ niệm của chúng tôi giờ chỉ còn là những mảnh vỡ, khiến tôi không thể thoát ra.
Hằng đêm, tôi thường nằm một mình, nhìn lên trần nhà và nghĩ về những khoảnh khắc bên em, tự hỏi tại sao mọi thứ lại trở nên như vậy?

Tôi thường chia sẻ về nỗi đau của mình trong buổi trị liệu, về sự mất mát và cảm giác bị phản bội. Tôi cảm thấy mình đã mất đi một phần quan trọng của cuộc sống, không biết làm thế nào để tìm lại chính mình.

;

Sau hơn một năm, tôi cũng gần như lãng quên nỗi đau ngày ấy. Cuối cùng thì, đáng lẽ thứ tôi nên níu giữ, chính là bản thân mình. Em chưa từng quay đầu nhìn tôi, tất nhiên tôi biết sự hiện diện trên cõi đời này của mỗi người đều tồn tại giá trị riêng, nhưng tôi lần đầu và lần cuối bỏ hết kiêu hãnh để yêu, dù sao thì về sau chính tôi cũng trưởng thành trên chính nỗi đau đó, bài học dạy tôi nhất định không được hạ thấp bản thân lần nào nữa.

Bất ngờ, tôi nhận được thiệp cưới từ em.

"Em hy vọng chị sẽ tham dự, và cũng mong bên cạnh chị sẽ xuất hiện một người nào đó."

Lòng tôi run rẩy, vết thương em tạo ra tôi còn chưa vá lại được, cảm giác đau đớn lại trào dâng. Và rồi tôi nhận ra, Phạm Ngọc Hân, chưa từng rung động với mình.

Xuất hiện tại lễ đường, đập vào ánh mắt tôi có lẽ là một người điển trai đang cùng em sánh vai. Tôi im lặng suy tư, à, cuối cùng em không lựa chọn Kim nhưng cũng không lựa chọn cả tôi. Nụ cười của em vẫn hiện hữu trên gương mặt. Nụ cười và ánh mắt này, là thứ tôi đã quen thuộc, nó giống hệt ba năm về trước khi chúng tôi yêu nhau, và đúng rồi, nó không phải là nụ cười của sự hạnh phúc. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt đó và nhận ra một tương lai đau khổ và sự giả dối em phải đối mặt về sau. Nụ cười trông có vẻ hạnh phúc ấy lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm và sự bất an không thể che giấu.

Tôi rời khỏi lễ đường, lòng nặng trĩu. Tôi nhận ra rằng mình không thể cứu vãn mối tình này, nhưng cũng không thể xóa bỏ những kỷ niệm đã qua. Tôi biết em sẽ phải đối mặt với hậu quả từ quyết định của mình, và lòng tôi dâng lên một nỗi thương xót khó tả.

;

Tối hôm ấy, tôi nhận được cuộc điện thoại của em. Khi bắt máy, tôi nghe thấy giọng em với những từ ngữ cay đắng nhưng chứa đựng nhiều cảm xúc.

"Alo, Mẫn Trí à... Em muốn nói chuyện với chị lần cuối trước khi bước vào cuộc sống mới."

Giọng em run lên, âm thanh như muốn giữ lại một điều gì đó mà em đã đánh mất từ lâu.

Rồi em bắt đầu bộc bạch hết những lời tâm sự, kể cho tôi nghe về em và Kim một cách rõ ràng nhất, thừa nhận rằng em vô cùng có lỗi vì đã lừa dối tôi trong suốt ba năm. Cùng với đó, em không thể nhìn thấy tương lai hạnh phúc khi bắt đầu cuộc hôn nhân này. Em nhấn mạnh rằng trong thời gian yêu nhau, em đã tìm mọi cách để yêu thương tôi thật lòng và quên đi Kim, nhưng trái tim em thì không chấp nhận điều ấy.

"Em thật sự hy vọng, chị sẽ tìm thấy người tốt hơn và sánh bước với họ nửa đời về sau." Hân nói, giọng vẫn còn vấp vẹo những lời từ biệt.

Cuộc điện thoại chỉ đơn giản như thế, nhưng đủ để tôi quên đi sự cay đắng và nỗi dằn vặt suốt một năm qua. Không còn sự hận thù, tôi đã chấp nhận rằng cuộc sống đã dẫn chúng tôi đi hai con đường khác nhau.

⋆. ̊

Tôi ngồi trong một góc quán cafe yên tĩnh, ánh hoàng hôn rọi vào khung cửa sổ nhỏ, tạo nên những vệt sáng vàng óng ánh. Trước mắt tôi là một cốc cafe, nhưng tâm trí tôi lại bao trùm bởi một cuộc gặp gỡ quan trọng với Kim Mẫn Trí, người mà tôi... đã từng yêu, nói vậy có được không nhỉ?

Cả ba năm qua, chúng tôi đã có những ngày tháng đẹp đẽ, những kỷ niệm không thể nào quên. Nhưng trái tim tôi chưa bao giờ hướng về chị ấy, rồi tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ có thể đem lại cho người con gái dốc sức yêu mình những gì mà chị ấy xứng đáng.

Tôi ngồi đó, suy nghĩ về những lời nói mà tôi sắp phải nói ra. Khi Mẫn Trí xuất hiện, tôi không thể không cảm nhận sự lo lắng và hồi hộp từ chị ấy. Nhưng những gì tôi nói đều không phải là những thứ mà chị mong đợi.

"Cảm ơn chị vì ba năm qua, em xin lỗi khi em phải nói lời chia tay tại nơi này."

Tôi nói, giọng chậm rãi nhưng đầy quyết định. Tôi thừa nhận điều mà suốt thời gian qua tôi luôn giấu kín, một cảm xúc mà tôi chưa từng dám thổ lộ. Cả ba năm, tôi đã yêu Kim Mẫn Trí, nhưng không thật lòng. Sao nhỉ? Chị ấy là người tôi quý trọng, chứ không phải người tôi yêu.

Khi nói những lời này, tôi nhìn thấy sự bàng hoàng trên khuôn mặt của chị. Tôi cố gắng giải thích, nhưng mọi lời nói đều không thể xoa dịu được đau thương mà tôi đang gây ra. Tôi thật sự không muốn làm tổn thương chị ấy, nhưng tôi cũng không thể tiếp tục sống giả dối với thứ tình cảm của mình được nữa.

;

Nhìn chị rời khỏi quán cafe, tôi đã im lặng nhìn theo bóng dáng ấy đến khi nó khuất vào trong không trung. Việc tôi làm ngay sau đó là cố gắng chạy ra khỏi cuộc đời của người ấy, bởi tôi biết sự hiện diện của mình chỉ làm chị thêm đau khổ. Tôi thật sự không muốn Mẫn Trí tiếp tục bị ám ảnh bởi một tình yêu không có thật. Tôi cắt đứt mọi liên lạc, từ chối nhận cuộc gọi và không hồi đáp những tin nhắn của chị. Tôi muốn chị ấy có thể tìm được sự bình yên và tiếp tục sống một cuộc sống không có tôi.

Nhưng sự thật, ba năm qua, thứ tình cảm tôi dành cho chị đôi lúc đã dâng lên, chỉ tiếc là nó không đủ làm tôi quên đi Kim, tôi luôn cảm thấy áy náy và không thể ngừng dõi theo chị. Tôi biết chị phải điều trị tâm lý và rơi vào trạng thái khủng hoảng, lòng tôi như bị xé nát vì việc làm mình đã gây ra.

Tôi biết mình không xứng đáng xuất hiện trở lại trong cuộc sống chị. Lúc bấy giờ tôi chỉ muốn Mẫn Trí tìm được hạnh phúc mới, một người có thể mang lại niềm vui và sự an ủi tôi không thể đem đến. Nhưng mỗi khi nghe tin chị ấy vẫn chưa thể vượt qua nỗi đau, tôi cảm thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết.

;

Một năm sau, tôi gửi thiệp cưới cho chị, hy vọng rằng chị ấy sẽ hiểu và chấp nhận sự thật. Đáng ra tôi không nên làm thế, nhưng tôi muốn ích kỷ một lần, tôi chỉ nghĩ rằng bắt buộc mình phải gặp Kim Mẫn Trí lần cuối.

Khi nhìn thấy người mà tôi đã chờ đợi tiến vào hôn lễ, tôi thấy tim mình như thắt lại, tại sao ánh mắt của chị ấy vẫn mang đầy nỗi buồn? Từ một người tràn đầy hy vọng, chị ấy bây giờ trở thành một một người mang nặng nỗi đau.

Bước vào lễ đường, tôi không thể không chú ý đến mỗi bước đi, từng phút giây kéo dài chậm rãi. Ánh mắt của tôi đầy những suy nghĩ, những dấu hỏi không dứt. Tôi cố gắng giữ cho nụ cười trên môi, nhưng đó không phải là nụ cười chân thành, mà là một vỏ bọc để che giấu đi sự không ổn định trong lòng.

;

Kết thúc lễ cưới hôm ấy, tôi vẫn chưa nói được với chị một lời nào. Cuối cùng, tối hôm ấy, tôi quyết định gọi cho chị để bộc bạch những lời cuối cùng, sau khi lễ cưới của tôi và người khác đã diễn ra. Tôi biết rằng mình đã nợ chị một lời giải thích chân thành về tất cả những gì đã xảy ra, đặc biệt là mối quan hệ giữa tôi và Kim.

Mẫn Trí nhấc máy, tôi cảm nhận được sự bối rối và căng thẳng từ phía đầu dây bên kia. Tôi hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run.

"Alo, Mẫn Trí à... Em muốn nói chuyện với chị lần cuối trước khi bước vào cuộc sống mới."

Tôi bắt đầu kể cho chị nghe về quá khứ của mình, những ngày tháng đầy khó khăn khi tôi bị bắt nạt. Tôi nói về cách Kim đã luôn bên cạnh, bảo vệ và ủng hộ tôi dù mọi người đều quay lưng lại. Kim chính là người đã giúp tôi vượt qua thời điểm đen tối nhất, và từ đó, tôi đã có tình cảm với cô ấy.

"Em đã cố hết sức để yêu chị..." Tôi nói, giọng nghẹn lại. "Nhưng trái tim em không thể lừa dối nữa. Tình cảm em dành cho Kim quá lớn, và em biết mình không thể mang lại hạnh phúc cho chị."

Tôi kể tiếp về những mối quan hệ yêu đương chóng vánh của mình, những lần tôi cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim bằng cách ở bên người khác. Nhưng đến với chị, tôi đã giữ tình yêu này trong ba năm, hy vọng chị có thể giúp tôi gỡ bỏ nút thắt. Nhưng sau ba năm, tình cảm dành cho Kim vẫn không hề thay đổi, và tôi biết mình phải giải thoát cho cả hai.

"Em đã làm tổn thương chị quá nhiều." Tôi thừa nhận "Nhưng chị xứng đáng có một người yêu thương chị thật lòng, người mà em không thể trở thành."

Mẫn Trí im lặng nghe tôi nói, không ngắt lời, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi đau và sự thất vọng từ đầu dây bên kia.

"Em chắc chắn sẽ không kết thúc cuộc đời của mình, cái này không phải cuộc điện thoại cuối cùng đâu, hì." Tôi cười, lòng nặng trĩu.

"Nhưng em sẽ không làm phiền chị thêm nữa. Em sẽ sống để gánh chịu hậu quả mình đã gây ra, để học cách chấp nhận và sửa chữa những sai lầm của mình. À, em sẽ sống vì chị nữa, vì những kỷ niệm chúng ta đã có."

Rồi tôi khó khăn nói lời từ biệt cuối cùng  "Em thật sự hy vọng, chị sẽ tìm thấy người tốt hơn và sánh bước với họ nửa đời về sau."

Cuộc điện thoại ngắn ngủi nhưng đầy cảm xúc. Tôi biết rằng không có lời nói nào có thể làm lành vết thương mà tôi đã gây ra cho chị, nhưng tôi hy vọng rằng những lời cuối cùng này sẽ giúp chị ấy hiểu và tha thứ cho tôi.

Khi đặt điện thoại xuống, tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn. Dù biết rằng cuộc sống sẽ không dễ dàng, tôi quyết tâm sẽ sống và đối mặt với mọi hậu quả. Tôi mong rằng một ngày nào đó, Kim Mẫn Trí sẽ tìm được hạnh phúc thật sự và có thể nhìn lại quá khứ với sự tha thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro