Sai Lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiết thứ 4 của buổi học tối vừa kết thúc, trong trường xảy ra chuyện.

Bên ngoài hỗn loạn một trận, Trúc Đào ngồi yên trên lớp. Một lát sau Như Ngọc đi vào, vẻ mặt cô ấy kích động khi hóng được chuyện bát quái, "Hồi nãy tớ đi rót nước ở gần phòng thể dục, các cậu biết mình gặp ai không ?"

Trong lòng Trúc Đào lộp bộp.

Quả nhiên, Như Ngọc nói, "Đàn anh bên khu cao trung nói trưa nay anh Triết trốn bị đám bên trường Đức Trung tới kiếm chuyện, thậm chí còn có người đâm lén, phải khâu tận mấy mũi. Bài kiểm tra tháng cũng bỏ luôn, không làm." 

Nhiều bạn trong lớp bắt đầu vây lại, một đám người cười nói vang dội. Trong âm thanh náo nhiệt đó, Trúc Đào đột nhiên đứng lên.

Như Ngọc vội vàng nói, "Tiểu Đào, cậu đi đâu vậy ?"

Trúc Đào quay đầu lại trả lời Như Ngọc, "Tớ thấy trong người không khỏe, cậu giúp tớ xin nghỉ với cô giáo nhé."

Như Ngọc vội vàng gật đầu.

Trúc Đào đi đến cổng khu cao trung, chú bảo vệ không cho cô đi qua. Cô ít khi nói dối, nhưng mà nếu bây giờ không làm vậy thì sẽ không ngăn được những chuyện sắp xảy đến, cô chỉ vào trán của mình, "Chú ơi, trán của con nóng quá."

Chú bảo vệ biết cô, cô bé nổi tiếng hiền lành chăm chỉ trong trường là em gái của học bá khu cao trung Đình Đình, vì vậy mà nhanh chóng cho cô ra ngoài.

Đến giờ phút này, trước mắt Trúc Đào hiện lên một thân áo hoodie liền mũ màu đen, dưới chân mang đôi cao bồi tựa lưng vào thành cửa sổ.  Khuôn mặt thanh tuấn không có cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt xanh như mặt hồ tĩnh lặng. 

Quen biết lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên Trúc Đào nhìn thấy Minh Triết không mặc đồng phục khi ở trường. Xác thực quần áo rất bình thường lại vô cùng thoải mái, nhưng Minh Triết đại khái là được trời ban cho vẻ bề ngoài, vai rộng eo thon, chân dài, mặc chiếc áo hoodie cùng với đôi giày cao bồi màu xanh đen toát lên một loại khí chất đặc biệt. Hơn nữa không biết có phải là do ánh đèn hành lang hay không, chiếc áo hoodie rất nổi bật, trong trí nhớ của Trúc Đào làn da của Minh Triết đã rất trắng, đêm nay thoạt nhìn càng giống như một khối dương chi bảo ngọc được chạm khắc vô cùng tinh tế. 

Tay anh thả lỏng, xoay người lại, đưa ánh nhìn lạnh lẽo về phía đám Dương Linh, "Muộn vậy rồi mà còn gọi nhiều người tới đây làm gì ?"

Dục Phong sánh vai cùng với Andy liền cắn răng, ánh mắt trở nên hung ác, "Đương nhiên là báo thù cho anh rồi. Đám người chó chết của lão già kia mới đi chơi mấy cái trò đánh lén này thôi, không chỉ dám gọi giang hồ cưỡng ép anh về mà thậm chí còn dùng tới súng." 

Dục Phong nói xong những lời này, đám đàn em ở phía sau cũng xúc động mà phẫn nộ, nổi lên bừng bừng. Minh Triết im lặng không nói, chỉ đứng ở đó. Tóc mái xanh dài rũ trước trán, che khuất khuôn mặt thanh tuấn sắc bén. 

Sự trầm mặc quỷ dị này làm mọi người hậu tri hậu giác từ lúc xúc động nóng đầu mới lấy lại được tinh thần, âm thanh cũng dần nhỏ xuống. Bước một bước liền tính một bước, sắc mặt họ chần chừ nhìn về phía Minh Triết đang tựa lưng vào tường.

Cho tới cả không gian lạnh ngắt, tiêu điểm của mọi người đều dừng lại trên người nam sinh thong thả đứng nơi đó. Đôi mắt xanh chớp vài cái, môi hơi cong lên. Ánh mắt anh lướt đi một cách chậm rãi, thâm trầm lạnh lẽo, "Chiều nay, trong đám người kia hơn một nửa là cùng tao nhập viện. Đến giờ vẫn còn nằm ở trong đó, tụi mày định báo thù kiểu gì ?"

Dục Phong đứng một bên lẩm bẩm, đè thấp ánh mắt không chút tiêu tan cảm xúc nóng nảy. 

Ánh mắt Minh Triết tiếp tục lướt đi, tất cả mọi hành động đều bị anh bắt gặp được, vẻ mặt MInh Triết lạnh đến cực hạn. Cơn gió sắc bén nhẹ nhàng lướt qua, đôi mắt tràn đầy hung tợn gần trong gang tấc làm Dục Phong quên cả phản kháng, theo bản năng đưa tay lên đỡ, chuẩn bị cho màn ngã nhào. Vài giây sau, cậu mới phản ứng được, vội vàng mở mắt ra, đổi ánh nhìn sang phía bên tay trái. Bước ngắn bước dài chạy lại đỡ Dương Linh vừa ăn trọn một đường quyền còn ngã nhào trên mặt đất.

Mắt Dục Phong bắt đầu đỏ lên, anh nhìn cánh tay Minh Triết còn đang nắm chặt thành quyền, "Anh Triết, chuyện này là ý của em, anh Dương Linh không-..."

"Câm miệng." Minh Triết lạnh lùng nhìn Dương Linh, thanh âm khàn khàn, "Biết vì sao tao đánh mày không ?"

Dương Linh cười khổ đeo kính lại, "Không gạt bỏ ý định trả thù trong đầu Dục Phong."

Thanh âm Minh Triết trầm thấp đến đáng sợ, "Mày là người ở cùng tao lâu nhất, cũng là người tao tin tưởng nhất. Tao đã nói từ lúc Dục Phong đi ra từ trại cải tạo là thằng bé rất dễ đi vào con đường sai lầm một lần nữa, nên mới giao cho mày coi chừng nó. Giờ nhìn xem mày có thực sự là coi chừng nó không ?"

"Dục Phong, tao biết mày rất ghét thừa nhận quá khứ giang hồ của mình." Minh Triết nâng tay trái lên, lấy con dao gấp đang bị Dục Phong nắm chặt trong túi quần. Ánh mắt anh lướt nhẹ trên con dao, ánh nhìn này so với lưỡi dao còn khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, như hai thanh phiếm lãng quang thương phong hung hăng đem tâm Dục Phong đóng tại chỗ, "Nếu tối nay tao dẫn mày đi đòi mạng bọn chúng thì có khác gì cái quá khứ kia của mày đâu."

Minh Triết nắm chặt lấy tay phải Dục Phong, hưng hăng tách năm ngón tay của cậu ra, sau đó đặt dao gấp vào gần cổ cậu, "Nếu mày có ý định quay lại con đường cũ thì mau biến khuất mắt tao đi."

Nói xong, Minh Triết lập tức xoay người rời đi. Trúc Đào vừa muốn đuổi theo thì đã bị Sĩ Khang nhìn thấy. Anh há hốc mồm, một hồi lâu sau mới định thần lại, khoé miệng khẽ giật, "Trúc Đào, sao em lại ở đây ?"

Trúc Đào lập tức lục tìm trong túi, cuối cùng tìm được một miếng băng cá nhân hình hoa đào, cô vội vã vuốt phẳng những nếp nhăn bên trên, rồi mới đưa cho Dương Linh. 

"Anh dùng đỡ cái này đi."

Dương Linh không nói gì, nhìn chằm chằm vào miếng băng cá nhân màu hồng trong tay cô khoảng hai giây, cuối cùng di chuyển ánh mắt tới Trúc Đào. Cô đưa băng cá nhân cho anh, Dương Linh cầm lấy bỏ vào trong túi, nhìn cô rồi nói, "Cảm ơn em."

"Anh Triết không phải là muốn đánh anh, chẳng qua chỉ là muốn nói cho anh hiểu. Anh đừng có giận anh ấy." Giọng nói rất mềm mại, giống như màu sắc của băng cá nhân này, nghe qua khiến lòng người rung động.

Andy vội vàng khoát tay, "Em đừng lo, anh Dương Linh sẽ không để ý đâu."

Dục Phong nhìn thấy Trúc Đào vẫn nhìn về hướng Minh Triết vừa đi, không khỏi cảm thấy tò mò, "Em muốn nói chuyện với cậu ấy à ?"

Trúc Đào quay đầu lại, "Anh có nhớ anh Triết đã dùng tay nào để đánh anh Dương Linh không ?"

"Em tính báo thù giúp cậu ấy à ?" Sắc mặt Dục Phong đột nhiên thay đổi, "Mẹ nó, là tay trái, chiều nay anh ấy vừa khâu mấy mũi."

Trúc Đào liền chạy đi, cuối cùng cô tìm thấy anh trong nhà vệ sinh nam của tầng 6. Đèn của tầng này bị hư, chỉ có ánh đèn bên sân chiếu rọi vào. Không biết có phải rất đau đớn không mà khuôn mặt anh đặc biệt khó chịu, bàn tay hơi run lên. Chiếc áo đen bị kéo lên lộ ra lớp băng vải nhiễm sắc đỏ. 

Từ trước tới nay, gia đình đều bảo bọc Trúc Đào vô cùng kĩ lưỡng nên cô hầu như chưa từng bị thương. Thứ cô sợ chính là mỗi lần được Công Đằng dẫn đi chích vaccine. 

Trên mặt Minh Triết không có biểu tình gì, Trúc Đào vội vàng đi đến kêu tên anh, "Anh Triết."

Nghe tiếng gọi, anh từ từ mở mắt. Nhìn thấy cô, ánh mắt của anh bỗng chốc cong lên thành hình bán nguyệt xinh đẹp, tươi tắn động lòng người, sau đó vươn tay ra, chậm rãi nói, "Bài thi anh sẽ-..."

Chú ý tới ánh mắt đang đỏ lên của cô, Minh Triết nhớ đến chuyện trước đó, "Ai bắt nạt em à ?"

Trúc Đào ra sức lắc đầu, cô cắn môi dưới nhìn Minh Triết, "Chiều nay anh có phải đã ra ngoài đánh nhau không ?"

Minh Triết hơi cau mày, "Ai nói với em vậy ?"

Trúc Đào mạnh mẽ đề cao thanh âm, "Em chỉ muốn biết là có đúng hay không thôi."

Hiếm khi cô nói như vậy, thanh âm có chút không khống chế được, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng khóc nức nở. Lần đầu Minh Triết đối diện với tình cảnh này nên anh cũng không biết nên phản ứng thế nào. Lại sợ nếu nói sai một câu thì sẽ chọc giận Trúc Đào. Cuối cùng anh lại thở dài, cố gắng đối diện với đôi mắt tím, "Chuyện lần này là ngoài ý muốn, anh cũng không ý định trốn học."

Trúc Đào chậm rãi vươn tay nắm lấy góc áo Minh Triết, "Anh để em xem đi."

Mắt Minh Triết xẹt qua tia kinh ngạc, cảm xúc bực bội dâng lên nơi đáy mắt rất nhanh đã bị anh đè xuống. Môi mỏng hơi cong lên, "Em muốn xem cái gì vậy ?"

Hơi thở nóng rực lướt qua cổ Trúc Đào, ánh mắt trong gang tấc thập phần nguy hiểm. Nếu là thường ngày thì Trúc Đào sẽ không tránh được ánh mắt thất thần nhìn Minh Triết rồi nhân lúc còn sớm mà bỏ trốn. Nhưng lần này cô lại nắm chặt áo Minh Triết không chịu buông, cắn răng nhìn anh, "Em muốn xem vết thương của anh."

Chỉ là lời nói trong vô ý này lại khiến Minh Triết cảm thấy có hứng thú, đôi mắt nhìn cô mang theo ý cười, "Em đang lo lắng cho anh à ?"

"Lại còn trốn học để đến đây." Anh thấy ngón tay Trúc Đào cứng đờ lại, "Thích anh rồi à ?"

Trúc Đào lúc này không để ý đến mấy câu đùa của anh, chỉ cố nắm chặt góc áo. Minh Triết cảm thấy Trúc Đào đang bận tâm về vết thương, cánh tay đang giấu ở phía sau liền đưa ra phía trước. 

Thực ra, anh cũng muốn xem phản ứng của cô khi nhìn thấy vết thương này. Quả nhiên Trúc Đào không phụ sự kỳ vọng của Minh Triết, vừa nhìn thấy miếng vải băng nhiễm màu đỏ, hô hấp trở nên dồn dập, khó khắn lắm mới bình tĩnh lại. Khoé mắt Trúc Đào hơi ửng đỏ, không lẽ cô sẽ khóc à.

Minh Triết cảm thấy trong lòng như có rất nhiều ngọn lửa đang cháy lên, khắp người anh tràn ngập sự dụ hoặc. 

Cá cược. 

Nhớ đến hai chữ này, ánh mắt Minh Triết dần tối lại.

Vài giây sau, Trúc Đào ngẩng đầu lên nhìn anh, "Để em đưa anh tới bệnh viện, anh đứng ở cổng trường đợi em, em sẽ đi xin thầy Vương giúp anh."

Nói xong, Trúc Đào buông lỏng tay, không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng tới lớp 10A1.

Minh Triết vốn rất muốn cự tuyệt, nhưng không hiểu vì sao anh lại muốn đi. Anh cũng đang muốn trốn học, nhưng trong lòng anh hiểu rất rõ, nếu như người trước mặt đổi thành một người khác, anh sẽ không hề suy xét mà từ chối lời đề nghị này ngay lập tức.

Nhưng đó là Trúc Đào. Cô vừa nói xong, anh đã không nhịn được muốn đi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro