#20. Nam chính (1).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngộ Không, sư phụ bị bắt đi rồi, chúng mình chia nhau hành lý đi thôi." Trư Bát Giới ánh mắt thật thà tha thiết nhìn Tôn Ngộ Không.

"Chúng mình phải đi tìm sư phụ đã!"

"Nhưng sư phụ tự nguyện chạy theo yêu quái rồi còn đâu." Rồi chỉ tay sang một góc phòng, nơi Đường tăng Hwang Minhyun đang xun xoe đưa nước cho model Kim. Model Kim uống xong còn ném trả lại trông có vẻ ngạo kiều lắm. Ngộ Không thở dài ném cho Sa Ngộ Tĩnh quyển sách mình đang cầm trên tay, cởi cái mũ khỉ đưa luôn cho Trư Bát Giới rồi kêu "mình disband từ đây nhé", sau đấy mỗi đứa một góc ngồi thở. Nếu hôm nay không phải vì trời mưa, đội model phải chuyển vị trí luyện tập từ ngoài sân vào trong phòng thì sự tình này đã không diễn ra.

"Cắt!!!! Tập tành thế này à? Tập trung tập trung tập trung!" Kwak Aron đạo diễn đưa tay ra ngăn lại. Rumor vẫn chỉ là rumor, cuối cùng thì Im Youngmin mới là kẻ trúng thưởng vai Tôn Ngộ Không, và Jang Sejong khù khờ là Ngộ Tĩnh. Dù hơi trái khoáy một tí nhưng Aron bảo bộ lông đầu của Youngmin cũng hợp phết đấy. Youngmin không đồng ý lắm với việc mình casting Đường Tăng mà lại thành Ngộ Không, nhưng vì Ngộ Không ngầu hơn nên đồng ý. Cả lũ disband vì Hwang Minhyun theo tình bỏ bạn, cùng nhau lên án ầm ĩ, cãi nhau rồi hò hét một lúc thì Đường Tăng cũng phải chấm nước mắt về lại vị trí của mình.

Vở kịch, bài hát song ca và fashion show là ba tiết mục cố định của buổi biểu diễn, còn lại thông báo cho toàn đại đội ai muốn tham gia thì tự đăng kí, tự tập luyện, buổi tổng duyệt sẽ diễn ra vào cuối tuần sau đó. Seongwoo không tham gia tiết mục nào hết, nhưng lại làm ở bên mảng đối ngoại nên đi xin tài trợ suốt, ngày nào cũng gọi điện thoại cho hết trung tâm này đến văn phòng khác, gọi đến mức tự bản thân cũng chẳng muốn nghe những lời lặp đi lặp lại. Mọi cuộc hẹn hò ăn uống vui chơi bị kéo dãn, bởi Ong Seongwoo cứ hơi một tí lại có điện thoại, Kang Daniel phải cặm cụi viết lời dẫn, Hwang Minhyun ôm rịt lấy kịch bản để học thuộc còn Choi Minki và Kim Jonghyun quay cuồng trong những nhịp một hai ba bốn bốn ba hai một của đội mẫu. Cùng chuẩn bị một chương trình nhưng mỗi người lại bị phân về mảng riêng như thế, đầu tắt mặt tối được nửa tuần thôi mà cảm giác chẳng biết ai với ai nữa rồi.

"Ê Eunwoo cậu ở ban đối ngoại đúng không? Có danh sách nhà tài trợ nào không cho xin một ít? À chỗ đó đang khuyến mãi hở... Nhưng ít quá sợ người ta không thích ấy... Thôi cứ gửi nhé cảm ơn trước." Seongwoo ăn cũng không kịp no, vội vội vàng vàng ra khỏi nhà ăn trở về phòng kí túc còn nhận danh sách của Eunwoo. Mấy cái bậc tam cấp chỗ sứt chỗ vẹo, ngay dưới mặt bê tông còn có một cái hố, không to nhưng đủ làm Ong Seongwoo đầu óc trên mây chân nhanh hơn não nhảy phóc xuống trẹo chân một cái đau điếng cả người.

Donghyun cũng vừa ăn xong đi ra, hốt hoảng:

"Anh Seongwoo có sao không?"

"Anh thấy hơi có sao đấy..." Seongwoo nhăn mày ấn ấn vào cổ chân mình. Cảm giác đau buốt lan từ cổ chân ấy lên đến tận tim, Seongwoo nhíu chặt mày lại. Dongho đứng gác gần đấy lật đật chạy ra:

"Đi trạm y tế nhé?"

Seongwoo gật đầu, Donghyun vội chạy vào nhà bếp xin một ít đá để chườm tạm cho Seongwoo trên đường đi. Dongho to, nhưng lại không cao lắm, Seongwoo thì cao ráo mảnh dẻ, nhìn cái chân dài loằng ngoằng kia kẹp ở bên người Dongho trông thảm thương vô cùng, rõ ràng Dongho khoẻ mà cõng anh lại cực kì tốn sức. Trạm y tế còn ở rõ xa, Dongho cõng đến mướt cả mồ hôi, vừa đi vừa nguyền rủa Seongwoo ăn lắm béo nần, trong những ngày bận rộn này lại còn bị sứt sẹo.

"Mày là khán giả ngồi dưới xem chương trình có phải làm gì đâu mà xoắn."

"Tầm bậy. Tao là hộ vệ của Choi model đấy."

Domgho cũng không phải là một con trâu mộng để cõng Seongwoo cả đường đi lẫn đường về, anh bị trẹo chân cũng không quá nặng nên sau khi băng bó xong thì chủ động đề xuất rằng Dongho chỉ cần dìu mình thôi. Hai người bám víu vào nhau mà đi về, lúc đi ngang qua khoảng sân đông nghịt những người đang hối hả, kẻ thì test nhạc, kẻ tập kịch, kẻ hùng hục tập vũ đạo thì đột nhiên thấy ngẩn ngơ, ngoại trừ những lúc xếp hàng ra, chưa bao giờ ở đây hỗn loạn, ồn ào và bừng bừng khí thế như vậy.

Quy định đối với trang phục của các sinh viên là: mặc áo gì cũng được, nhưng phải mặc quần quân phục. Daniel mặc quần quân phục xắn gấu, áo phông trắng, chân đi dép tổ ong, người mướt mát mồ hôi do hơi nóng và hơi người rẽ đám đông đi ra khi thấy Ong Seongwoo tập tễnh đang nhìn đến thất thần, theo bản năng cúi xuống xem xét chân anh.

"Sao thế?"

"Trẹo chân, hơi đau một tí."

"Lên đây tôi cõng về."

Daniel ngồi sụp xuống trước mặt Seongwoo.

Dongho ngạc nhiên, nãy mình cõng thì cứ như vác củi qua ba ngọn đồi, Seongwoo nằm trên lưng Daniel lại nhẹ bẫng như một cân bông. Dongho đi đằng sau nghe Daniel làu bàu, đã ốm yếu rồi còn bị thương, chẳng để ai bớt lo được.

Dongho thức thời quay lưng đi tìm Choi Minki.
.
.
.
Hwang Minhyun chàng Đường Tăng lười nhất mọi thời đại đã giả ốm trốn tập kịch về phòng tự lúc nào, lúc Daniel mở cửa ra thì hắn đang lăn lộn trên giường xem anime trong máy Jonghyun, vừa xem vừa nhai mấy que pocky đến là khí thế. Sau một hồi thề thốt, Đường Tăng mới được phép ở lại trông coi người ốm một mình để MC còn đi làm nốt việc, hắn thở dài ngồi xuống cạnh Seongwoo:

"Đau không?"

"ừ đau."

"Khổ thân mày. Nhưng Seongwoo, mày như thế này thì làm sao đóng nam chính được đây?"

"Wtf nam chính?????" Seongwoo trợn tròn mắt, nói thật thì con người ta trải qua bao nhiêu dâu bể thì còn dần quen, chứ Ong Seongwoo gần đây ngày ngày phải tiếp những thông tin shock tận óc như thế này chỉ sợ không qua nổi. "Cái gì nam chính cơ?"

"Mày không vào xem thông báo trên facebook à? Ở trên group của Hội sinh viên đã đăng tải kịch bản và dàn cast cho VCR mở màn, nam chính Ong Seongwoo! Trên đời này có thể có nhiều Seongwoo, nhưng Ong Seongwoo thì chỉ có một người là mày thôi!"

"Từ từ...đỡ tao dậy, tao không thở nữa rồi..." Seongwoo ôm ngực. "Sao ông ấy không nói với tao?"

"Vì mày sẽ từ chối! Jisung đã nhắm đến mày từ hồi tuyển cộng tác viên cho Hội sinh viên rồi, ông ấy chê năm ông ấy đi quân sự vớ phải nam chính quá xấu mất hết cả cảm tình nên lần này nhất định phải chọn mày. Ông ấy biết mày sẽ không thích nên âm thầm chốt luôn, chà, lâu lắm mới thấy Jisung có phong thái Hội trưởng."

Seongwoo cười méo xệch. "Giờ thì hay rồi, nam chính nhà người ta là nam thần, đây thì là nam khuyết tật..."
End #20.

Chương này là sự đền bù của mình cho quãng thời gian biến mất vừa qua 😂 thực sự thì mình không nghĩ là những gì mình viết được các cậu quan tâm và yêu mến như thế, cảm ơn các cậu nhiều nhé ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro