2. Kí ức về nụ hôn đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Taehyung's POV

Thứ 2 ngày 15 tháng 7 năm 2022, 7:30 tối

Tôi cúi đầu chạy vội đến bên chiếc xe Genesis tôi mới mua năm ngoái, thầm mong rằng không có ai đang quan sát tôi. Nhưng điều đó không phải lúc nào cũng dễ dàng như vậy. Ngay cả khi bạn nghĩ rằng không có ai đang nhìn, thực ra họ vẫn luôn rình rập và tìm mọi cách để moi thông tin của bạn. Người hâm mộ, nhiếp ảnh gia, mọi người nói chung đều nhìn thấy mọi thứ. Nó luôn làm tôi ngạc nhiên về cách người hâm mộ suy luận mặc dù tôi đã cố che giấu.

Nhìn xung quanh nhanh chóng, tôi không thấy bất kỳ ai đang rình rập tôi, nhưng điều đó không làm tôi lo lắng. Tôi lên xe, khóa trái cửa rồi lùi ra con đường chính. Tôi không muốn tiếp tục với tất cả những gì tôi bỏ lại phía sau bởi vì tôi biết rằng nếu cứ như vậy bản thân sẽ chẳng bao giờ bước tiếp được. Lần này sẽ khác. Tôi đã quá mệt mỏi với việc giả vờ như chẳng có gì xảy ra trong cuộc sống mà cứ cười như một thằng ngốc và nhượng bộ cho những hành động đáng ghê tởm của bọn họ. Đó không phải tôi. Nó chưa bao giờ và sẽ không bao giờ.

Đường xá tấp nập xe cộ qua lại dẫn đến tắc đường. Phải rồi, giờ này là giờ cao điểm của các nhân viên văn phòng tan ca. Tôi nghĩ rằng cứ thế này tôi sẽ bị mắc kẹt ở đây thêm 1 tiếng nữa. Tôi ghét thời gian. Nó khiến tôi suy nghĩ và suy nghĩ khiến tôi đau lòng.

Thật buồn cười khi mọi người nhìn nhận tôi là một chàng trai vui vẻ, yêu đời và hướng ngoại. Có thể tôi là anh chàng đó nhưng anh ta đang ẩn mình sau lớp mặt nạ dối trá và lừa lọc.

Tất cả họ đều xem tôi là người gắn kết các thành viên lại với nhau bằng những câu chuyện cười và những tràng cười sảng khoái. Vâng, đúng là thế nhưng không phải lúc nào cũng vậy. Chính xác là tôi đã không cảm thấy hạnh phúc như vậy trong 2 năm rồi. Tất cả đã chết vào ngày họ lấy đi mọi thứ của tôi. Đó cũng là ngày họ cho tôi cuộc sống giả tạo nhảm nhí này mà tôi không bao giờ đòi hỏi. Nhưng tôi đoán họ không quan tâm đến việc nhìn nhận nó theo cách đó.

Cuối cùng cũng đến nơi tôi cần. Tôi ngẩng đầu và nhìn lên khách sạn 3 sao tạm bợ. Không có gì quá sang chảnh nhưng cũng không hẳn là một cái ổ chuột. Thở dài, tôi lấy túi xách và bước ra khỏi xe, chỉnh lại đầu tóc và đi vào trong. Một cô gái trông buồn chán đang ngồi ở bàn làm việc và ngước nhìn tôi với vẻ mặt không nhận ra. "Phòng cho 1 người?" Cô ấy hỏi tôi và tôi gật đầu đáp lại.

"Trong bao lâu?" Cô ấy gõ một cái gì đó vào máy tính của mình mà không cần liếc nhìn tôi lần thứ hai.

"chỉ một đêm thôi, cảm ơn." Đó là tất cả những gì tôi cần, nhưng cô ấy dường như không nhận thấy bất cứ điều gì. Cô ấy hỏi tôi những câu hỏi cơ bản về thông tin của tôi trước khi tôi trả cô ấy bằng tiền mặt và cô ấy giao cho tôi chìa khóa.

"Phòng của anh ở lầu hai, mong anh có một đêm tốt lành." Sau đó, cô ấy bước đi để nộp giấy tờ của mình và tôi đi đến thang máy.

Tôi gần như sợ rằng thứ này không hoạt động và tôi sẽ chết ngạt trong cái trục thang máy mốc meo này. Nó gần như khiến tôi cười khúc khích trước tình huống trớ trêu khi nó liên tục phát ra tiếng cót két dài. Cuối cùng thì nó cũng dừng lại và tôi bước ra hành lang.

Căn phòng thiếu ánh sáng, lạnh lẽo và nhỏ bé. Nó hoàn hảo và khiến tôi mỉm cười một chút. Tôi treo thẻ 'không làm phiền' trên núm sau đó đóng cửa và đảm bảo rằng tất cả các khóa đều ở đúng vị trí. Tôi đi bộ xa hơn một chút, tìm đến chiếc giường cỡ lớn gần đó và chỉ nhìn xung quanh. Cổ họng tôi như có gì đó nghẹn lại, tôi cảm thấy khó thở vô cùng. Trời ạ, nó trông giống hệt cái khách sạn mà chúng tôi đã ở cách đây hơn 4 năm. Những bức tường cùng màu sơn, cùng một cách bài trí đồ nội thất, thậm chí là cùng một chiếc khăn trải giường mà tôi đang ngồi.

Nghe có vẻ điên rồ nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng vọng lại của những tiếng cười quấn vào nhau hệt như cơ thể của chúng tôi. Sự trầm ngâm ngọt ngào và trò đùa vui vẻ của chúng tôi. Ngay cả những nụ hôn nhẹ nhàng sau đó trở thành những nụ hôn sâu kiểu Pháp.

"Taehyungie, quay lại giường đi mà". Em ấy thì thầm khi tôi bước vào phòng với một túi đầy đồ ăn sáng mà em ấy yêu thích.

"Không đâu cái đồ ngủ nướng, đã đến giờ ăn sáng rồi, bây giờ hãy dậy đi!" Tôi cười và đặt đồ lên bàn trước khi quay lại nhìn em. Em ấy luôn khiến tôi kinh ngạc vì vẻ đẹp của em ấy. Mọi người luôn yêu thích mái tóc xoăn dài rối bù này của em ấy và một đôi mắt nâu rực rỡ. Một số người thì yêu cái nụ cười nhếch mép thường trực luôn nở trên môi em ấy, nhưng tôi thì không. Không, tôi yêu cái mũi cao thanh tú của em ấy. Cái mũi nhỏ đáng yêu ngốc nghếch của em ấy. Nó khiến tôi bật cười mỗi khi anh dụi vào hõm cổ tôi sau những nụ hôn dài và bất cứ khi nào có thể, tôi sẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên chóp mũi của em ấy. Em ấy sẽ nhăn lại vì nhột và né tránh nhưng tôi không bao giờ dừng lại.

"Nhưng em biết một trò còn vui và thú vị hơn là ăn sáng đó" Em ấy nói với nụ cười nhếch mép sâu sắc chưa từng thấy đó.

Tôi tỉnh bơ đáp lại, "Trò gì chứ?"

"Thú nhún, mặc dù ở đây không có nhưng anh có thể nhún trên em"

"Sẽ thật tốt nếu em để anh nạp năng lượng trước đã!" Tôi cười nhẹ và em ấy đảo mắt và thở dài.

"Tốt thôi!" Em cười khúc khích và nhấc mình ra khỏi giường. "Nhưng em không mặc quần áo đâu"

"Anh không phàn nàn gì đâu" Tôi mỉm cười và chuẩn bị cho mỗi người một đĩa thức ăn. Em lặng lẽ đi đến phía sau tôi và vòng tay qua eo tôi, đặt đầu vào vai tôi.

"chúng ta cứ thế này mãi được không Taehyungie?" Em ấy thì thầm vào tai tôi khiến tôi phải ngước nhìn em.

"Ý em là gì?" Tôi hỏi trong khi cố gắng không bị phân tâm bởi những ngón tay của em đang vô tư vẽ những vòng tròn to nhỏ dọc theo bụng và thắt lưng của tôi.

" Chúng ta ấy, cứ hạnh phúc thế này thôi." em cười nhẹ. "em không bao giờ muốn chuyện này kết thúc. Những gì chúng ta có là thứ mà em không bao giờ muốn mất đi. em yêu anh quá nhiều để điều đó xảy ra."

Trái tim tôi tan chảy mỗi khi em ấy nói những điều như thế này. Tôi gật đầu và nghiêng người đặt lên môi em một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương

"Anh cũng yêu em. Điều này sẽ không bao giờ thay đổi"

Giá như tôi biết một lời hứa trống rỗng như thế nào.

Không phải tôi mà là em ấy.

Căn phòng trở nên lạnh lẽo hơn khi những luồng gió mạnh thổi vào. Tôi cuối cùng cũng quay trở lại hiện thực.

Tôi đứng dậy và lấy túi xách của mình, mở nó ra và đổ lên giường. Tôi nhanh chóng thay một bộ quần áo mà tôi đã mang theo, thứ mà tôi đã đi mượn và một bộ đồ hơi to. Nó là chiếc áo phông xám mà em đang để quên sau khi vội vàng rời đi trong đêm. Giờ đây, nó là những gì tôi cần.

Tôi ném cái túi và bộ quần áo bẩn xuống sàn và ngồi xuống giường. Album ảnh ngồi gần tôi hơn nên tôi cầm nó lên và mở trang đầu tiên, không thể kìm được nụ cười. Những bức ảnh rải rác trên trang là bộ sưu tập ảnh gia đình với ông bà, bố mẹ và Yeontan. Những người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi. Tôi chưa bao giờ rời xa họ quá một ngày nhưng kể từ khi tôi được xếp vào ban nhạc tôi đã không liên lạc với họ thường xuyên vì lịch trình bận rộn. Dù vậy tôi vẫn cố gắng gửi cho họ tin nhắn hay một cuộc gọi điện thoại 5 phút, tôi luôn đảm bảo rằng mình làm điều đó 2 lần một tháng. Tôi không bao giờ muốn gia đình quên đi tầm quan trọng của họ trong cuộc đời của tôi. Là con một, tất cả đều rất tôn trọng quyết định của tôi. Không phải lúc nào cũng dễ dàng và đôi khi tôi thất bại nhưng tôi sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể.

Những ngón tay tôi lướt nhẹ trên khuôn mặt của thú cưng đáng yêu của tôi, Yeontan. Tôi mỉm cười với nó và thầm gửi tình yêu của tôi. Và cuối cùng là nhìn mẹ tôi và nhớ lại tất cả những gì bà đã làm cho tôi. Mọi thứ bà ấy đều cố gắng làm cho tôi. Bà đã chiến đấu rất vất vả vì tôi, vì chúng tôi. Tình yêu của tôi dành cho bà nhiều hơn trong khoảnh khắc đó mặc dù cuối cùng nó chẳng là gì cả. Tôi không chỉ tôn trọng bà với tư cách là những người phụ nữ đã đưa tôi đến thế giới này, mà còn là người luôn chiến đấu không ngừng nghỉ.

Chúa ơi, tôi sẽ nhớ tất cả họ rất nhiều.









________________________________
Các cậu đã xem Busan concert ngày hôm qua chưa?? 😭😭😭











***credits belong to the owner. none of those pics are my work.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro