22. Bất ngờ được hé lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jungkook POV

Căn phòng không còn im lặng nữa nhưng vẫn đầy căng thẳng. Mọi người đang cố hết sức để phớt lờ nó càng nhiều càng tốt và điều đó có nghĩa là phớt lờ tôi.

Tôi ngồi trong góc quan sát vài người trong phòng xung quanh khi tôi nhặt chiếc khăn ăn trên tay. Tiếng cười xung quanh và những cuộc trò chuyện nho nhỏ gần như khiến tôi phát ốm. Với tất cả những gì tôi có, tôi muốn chạy ra khỏi phòng và không bao giờ nhìn lại bất kỳ ai trong số họ nhưng tôi sẽ không làm thế. Tôi chỉ ngồi và lắng nghe những cuộc trò chuyện từ xa về hành trình điều trị của Taehyung và mọi thứ đã diễn ra như thế nào.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi vô cùng tự hào về anh ấy và mọi thứ anh ấy đã đạt được.

Anh ấy có thể không nói trực tiếp với tôi khi chia sẻ những câu chuyện của anh ấy nhưng tôi vẫn tự hào không kém. Điều làm phiền tôi là việc Taehyung dường như gần như quên đi mọi thứ đã đưa anh ấy đến thời điểm này và lý do anh ấy đi điều trị.

Có thể đó là điều anh ấy không cần nói đến nhưng nó là một phần quan trọng trong cuộc sống của anh ấy.

Có vẻ như ngày anh ấy bắt đầu điều trị và thậm chí vài ngày trước đó không phải là điều duy nhất anh ấy quên. Không có ký ức nào được nhắc đến trong quá khứ và nếu nhắc đến một ký ức nào đó, anh ấy sẽ lái cuộc trò chuyện sang một hướng khác.
Trái tim tôi khao khát và đau đớn được ngồi bên cạnh anh ấy, nắm tay anh ấy và mỉm cười trước những bài phát biểu dài của anh ấy về mọi việc anh ấy đã làm khi anh ấy vắng nhà. Tôi muốn được ở đó cười đùa với những người bạn thân nhất của mình và chia sẻ với Taehyung rằng chúng tôi đã nhớ anh ấy biết bao. Tôi không nghĩ họ cố tình loại bỏ tôi nhưng những thành viên khác biết rằng tôi không muốn tham gia vào tất cả.

Đặc biệt là khi có người khác đang ngồi trong lòng Taehyung.

Cô ta như con đỉa suốt buổi tối không rời khỏi anh. Mỗi bước đi của anh ấy cô ấy đều thực hiện với anh ấy. Họ kết thúc câu nói của nhau, kiếm đồ ăn cho nhau và tất cả những thứ nhảm nhí khác. Tôi chiến đấu với cơn giận dữ đến mức cảm giác như nó sắp trào ra khỏi lồng ngực. Tôi im lặng với đôi mắt cụp xuống vì tôi biết đó là điều tôi cần làm. Tôi gần như đã từ bỏ nhưng không bao giờ hoàn toàn.

"Anh ấy đang rất hạnh phúc, anh biết đấy." Tôi nghe thấy một giọng nữ nói từ bên cạnh tôi. Chiếc khăn ăn trong tay tôi dường như ngày càng trở nên thú vị hơn kể từ khi con đỉa rời khỏi lòng Taehyung.
Tôi không trả lời cô ta vì thành thật mà nói, tôi không cảm thấy như tôi nợ cô ấy bất cứ điều gì. Tôi vẫn ở đây là sự tôn trọng duy nhất mà mọi người có thể sẽ thấy tối nay.

Tôi có thể đã nhận ra rằng tôi đã bị đánh bại trong trận chiến này nhưng điều đó không có nghĩa là tôi vẫn không thể tức giận.

"Anh ấy đã tiến bộ rất nhiều trong thời gian ở trung tâm điều trị. Anh ấy không cần bị theo dõi nữa."

Cách cô ấy nói điều này gần giống như một lời buộc tội và tôi không thể không liếc nhìn cô ấy. Cô ấy nhìn chằm chằm xuống tôi và tôi nhìn thấy điều đó trong mắt cô ấy rất rõ ràng.

"Ý cô là gì?" Tôi hỏi cô ấy.

"Đừng làm hỏng hạnh phúc của anh ấy chỉ vì anh không đạt được điều mình muốn." Cô ấy nói ngắn gọn.

"Ồ, vậy cô nghĩ thứ tôi muốn là gì?" Tôi ngồi thẳng dậy với câu hỏi hướng đến cô ấy. Cô ấy đảo mắt và thêm vào một tiếng khịt mũi gần như không giống một quý cô.

"Không ai trong chúng ta, chỉ có mình Jungkookie ngốc nghếch nghĩ rằng anh ấy sẽ về nhà và chạy ngay lại bên anh" Cô ấy hoàn toàn quay mặt về phía tôi. "Và anh không buồn che giấu cảm xúc của mình về tình hình kể từ khi tôi bước vào đây với anh ấy."

"Chà, cô mong đợi tôi sẽ cảm thấy thế nào? Hãy tin tôi khi tôi nói rằng cô không nằm ngoài kế hoạch khi anh ấy rời đi để điều trị." Tôi nói nhận được khó chịu một cách nhanh chóng.

"Điều đó không còn quan trọng nữa .. Bây giờ tôi là tất cả đối với anh ấy và nó sẽ không thay đổi, đừng ích kỷ." Mắt tôi mở to trước những lời nói của cô ấy và tôi phải cố gắng hết sức để không đứng thẳng dậy và hét thẳng vào mặt cô ấy. Thay vào đó, tôi từ từ đứng dậy và nhìn xuống thân hình nhỏ nhắn của cô ấy.

"Ích kỷ? Tôi ích kỷ á? Làm thế quái nào mà tôi lại ích kỷ trong tất cả những chuyện này chứ!" Tôi nói với cô ấy.
"Chuyện này sẽ không xảy ra nếu không có anh Jeon Jungkook!" Cô ấy thì thầm gay gắt với tôi. Tôi kìm lại tiếng thút thít có nguy cơ thoát ra và lùi lại gần như thể tôi vừa bị tát. Tôi đảo mắt quanh phòng để chắc chắn rằng không có ai khác để ý thấy chúng tôi đang nói chuyện và họ cũng không. Ánh mắt của tôi hướng về phía cô ấy khi cô ấy nở một nụ cười ngọt ngào đến phát ốm về phía tôi.

"Tôi không làm điều này.. Taehyung...Anh ấy đã chọn làm những gì anh ấy muốn"

"Ừ là tại anh!" Cô ta cắt lời tôi

"Mọi thứ đều hoàn toàn ổn cho đến khi anh lọt vào cái đầu chết tiệt của anh vào cuộc sống của anh ấy" Cô ấy lắc đầu và bước lại gần tôi hơn một chút và hạ thấp giọng hơn nữa. "Taehyung và tôi là những người được cho là sinh ra để ở bên nhau.. Không phải anh, không bao giờ, vì vậy hãy làm quen với điều đó." Cô ấy nói một cách gay gắt và tôi không thể không cười khúc khích. Tôi ghé sát vào cô ấy hơn để đảm bảo rằng chỉ cô ấy có thể nghe thấy tôi trước khi nói ra điều mà tôi đã muốn nói bấy lâu nay.

"Chỉ cần nhớ Kim Jennie, cô chỉ được thuê để trở thành người bạn gái giả tạo của anh ấy trong khi tôi nhận được điều đó theo cách riêng của anh ấy chứ không phải vì một số tiền lương chết tiệt." Tôi nói với một nụ cười nhếch mép.

Tôi có thể thấy cô ấy bắt đầu run rẩy và gần như lùi lại một chút cho đến khi nụ cười nhếch mép của chính cô ấy hiện lên trên môi.

"Vậy thì tại sao tôi lại là người mà anh ấy sẽ cưới?" Cô ấy thì thầm lại với tôi.

Toàn bộ căn phòng đóng băng ngay lập tức. Tôi lắp bắp lùi ra xa khỏi cô ấy. Miệng tôi há hốc khi tôi lắc đầu trước lời nói của cô ấy.

Kết hôn?

Không thể nào đó là ý của cô ấy được. Hôn nhân là giữa hai người yêu nhau và muốn dành phần còn lại của cuộc đời họ với nhau. Anh ấy không muốn điều đó với cô ấy phải không?

Cơ thể tôi trở nên trống rỗng khi tôi nghĩ nhiều hơn về những lời nói của cô ấy. Căn phòng trở nên im lặng một cách kỳ lạ khi tất cả những cái đầu và ánh mắt đều quay lại nhìn tôi trong trạng thái sững sờ vì sốc. Họ gọi tên tôi nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cô ấy và tâm trí tôi không thể tiếp nhận lời nói của cô ấy. Trái tim tôi như đang chạy với tốc độ hàng triệu dặm một phút nhưng tôi không thể để mình tin vào những lời nói dối của cô ấy.

Tôi đưa mắt nhìn những người còn lại vẫn còn trong căn phòng này. Mắt tôi lướt qua Jimin, Suga huyng, Seokjin, Namjoon, Hoseok và cuối cùng là Taehyung.

Tất cả họ đều có vẻ quan tâm và lo lắng nhưng tôi không thể bắt mình di chuyển hay nói chuyện.

"Jungkook à, Sao thế?" Taehyung nói to mối quan tâm của mình. Ngực tôi phập phồng nhanh chóng với hơi thở không đều khi nhìn anh. Tôi cầu xin anh ấy trong tâm trí đừng xác nhận là đúng với những lời tiếp theo bật ra khỏi môi tôi.

"C-Kết hôn... Anh chuẩn bị... Kết hôn?" Tôi nói đứt quãng. Tôi thấy tất cả những cậu bé khác đều mở to mắt kinh ngạc và há hốc mồm khi họ quay sang Taehyung với câu hỏi trong đầu.

Không gì trong số đó làm tôi lo lắng hay bận tâm hơn là nhìn thấy tất cả sự khó chịu biến mất khỏi khuôn mặt của Taehyung. Giống như những gì tôi đã nói ít đáng sợ hơn nhiều so với những gì anh ấy nghĩ ban đầu. Một nụ cười hiện trên khuôn mặt của anh ấy khi anh ấy quay sang nhìn Jennie chỉ với một cái nhìn hơi không tán thành.

"Em nói với em ấy?" Anh nhẹ nhàng hỏi cô khi cô chạy đến bên anh và vòng tay qua eo anh.

"Xin lỗi anh yêu, em đã để lộ thông tin quan trọng một cách tình cờ." Cô ấy mỉm cười trìu mến với anh ấy và anh ấy chỉ mỉm cười đáp lại và để lại một nụ hôn ngọt ngào trên môi cô ấy.

Bất kỳ mảnh ghép nào của trái tim tôi từng được ghép lại với nhau đều tan vỡ ngay trong khoảnh khắc đó. Không có gì, hoàn toàn không có gì có thể chữa lành tổn thương khi nghe sự xác nhận của những lời đó.

Taehyung và Jennie sắp kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro